Editor: Phong Tâm
Beta: Bảo Trân
—
Tạ Quân Trình tựa vào cửa xe, cơn thèm thuốc lá lại trỗi dậy, anh rút một điếu, ngậm lên miệng. Nơi công cộng cấm hút thuốc, anh chỉ ngậm để giải toả cơn thèm.
Khách sạn thỉnh thoảng lại có người ra vào nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Quý Tinh Dao.
Anh nhìn đồng hồ, từ lúc cô nhắn tin đến giờ đã qua mười lăm phút, dù có bò thì cũng nên bò ra ngoài rồi.
Cô nhờ anh sắp xếp xe đón, đúng lúc anh tiện đường qua trước khách sạn, chẳng thêm bước nào, ngại thu cô tám trăm, nên trả lại hai trăm.
Tạ Quân Trình vừa uống bốn, năm ly rượu ở quán bar, giờ vừa nóng vừa bực bội. Kẻ thù không đội trời chung lại đụng mặt.
Mộ Cận Bùi là người ra khỏi khách sạn trước, anh nhìn thấy chiếc xe của “ông chủ nhà nghỉ” như lời đồn.
Dĩ nhiên, Tạ Quân Trình cũng nhìn thấy anh.
Tạ Quân Trình không muốn liếc Mộ Cận Bùi thêm một cái, cúi đầu nghịch bật lửa. Mộ Cận Bùi thì tìm kính râm đeo lên.
Cũng không biết ai khó chịu với ai hơn.
Quý Tinh Dao đi vào nhà vệ sinh, thay băng dán vết thương hai lần, đảm bảo không bị đau chân mới bước ra.
Tạ Quân Trình buồn chán, bật lửa, để sát điếu thuốc, đến khi gần cháy thì anh lại nhanh chóng rút lửa về.
Cứ thế lặp đi lặp lại, anh thấy thú vị không biết chán.
“Anh và Mộ Cận Bùi bị trẻ con nhập à?” Quý Tinh Dao bước lại gần.
Tạ Quân Trình thu bật lửa lại, kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, “Cậu ta trẻ con hay không tôi không dám nói, nhưng đây là nét ngây thơ.”
Quý Tinh Dao: “……”
Cô kéo cửa xe, ngồi vào trong.
Lúc ở ngoài không cảm nhận rõ, nhưng khi Tạ Quân Trình lên xe, không gian chật kín lập tức ngập mùi rượu nồng nặc. Quý Tinh Dao hạ cửa kính xe xuống.
Cô liếc anh: “Bị phụ nữ đá à? Uống rượu giải sầu?”
Tạ Quân Trình không đôi co, rút một sợi thuốc lá nhai trong miệng, mãi mới mở lời, “Tôi hẹn gặp Hứa Duệ, cô ấy là cháu gái của giáo sư Châu.”
Anh kể cho Quý Tinh Dao nghe tình hình của Pudding Nhỏ.
Ngay cả giáo sư Châu cũng cho rằng bệnh tình của Pudding Nhỏ không khả quan, nguồn động viên tinh thần duy nhất của anh đột nhiên sụp đổ. Sau khi rời khỏi nhà hàng, anh vào quán bar uống rượu.
Càng uống càng tỉnh táo.
Nỗi sợ hãi sắp mất đi thứ quan trọng cứ thế lan khắp cơ thể anh, từ chân lên đến tứ chi.
Anh luôn tự tin, nghĩ mình có thể làm bất cứ điều gì, nhưng giờ đây, lại có những người anh không giữ được, những nỗi đau anh không thể xua tan.
Quý Tinh Dao mất một khoảng thời gian dài mới tiêu hóa hết thông tin này, như hy vọng vừa nảy mầm đã bị mưa đá đánh trúng, không thể làm gì hơn.
Cô bàn bạc với Tạ Quân Trình, “Hôm nay tôi đã suy nghĩ rất lâu, muốn đưa Pudding Nhỏ về nước điều trị, thay đổi môi trường và liệu pháp, chưa chắc đã là chuyện xấu. Anh thấy sao?”
Cô lo Tạ Quân Trình sẽ không đồng ý, vì ở bệnh viện M.K, đội ngũ y tế của Pudding Nhỏ là hàng đầu, thiết bị y tế cũng tốt nhất.
“Chẳng phải anh cũng đến để gặp giáo sư Châu sao? Chúng ta có thể làm theo phác đồ mà giáo sư Châu đưa ra. Biết đâu, hai đội ngũ kết hợp lại sẽ tạo ra điều bất ngờ.”
Tạ Quân Trình không nói gì, lại rút một sợi thuốc lá nhai trong miệng, vị nhạt của thuốc lan trên đầu lưỡi. “Hai đội ngũ hợp tác thì phải được Mộ Cận Bùi đồng ý, cậu ta là ông chủ của bệnh viện M.K, thành viên trong hội đồng quản trị phần lớn đều là người của cậu ta.”
“Cô không phải người trong ngành nên không hiểu.” Anh nghiêng mặt nhìn Quý Tinh Dao, “Dù Mộ Cận Bùi có đồng ý, thì thủ tục sau đó cũng rườm rà. Hai đội ngũ y tế hợp tác xuyên quốc gia không giống như cô hợp tác với một phòng tranh ở nước ngoài hay hai công ty hợp tác một dự án quốc tế, chỉ cần ký hợp đồng, làm thủ tục đăng ký là xong. Trong hợp tác y tế, các kết quả nghiên cứu mới phát sinh trong quá trình hợp tác, quyền sở hữu sáng chế được tính thế nào?”
“Hợp tác thì cô đừng mơ, chờ đến khi tất cả thủ tục hoàn thành, Pudding Nhỏ không đợi được.” Quý Tinh Dao không cam lòng: “Vậy cứ thế từ bỏ sao?” Thế giới của anh không có từ “từ bỏ”. Tạ Quân Trình đáp: “Hiện tại cách nhanh nhất là đợi đội của giáo sư Châu phát triển thuốc mới, bệnh viện M.K đặt hàng nhập khẩu thuốc này.” Nhưng việc này phải được Mộ Cận Bùi đồng ý.
Anh nhìn cô: “Cô phải làm phiền chồng cũ của mình giúp đỡ.”
Quý Tinh Dao đồng ý ngay lập tức: “Chuyện này không thành vấn đề, sáng mai tôi sẽ đến tìm cô Bùi, lần trước lúc tôi làm giám định huyết thống cũng nhờ cô ấy.”
Tạ Quân Trình không nhịn được dội một gáo nước lạnh, “Cô có tìm bác dâu tôi cũng vô ích, lần trước vì báo cáo giám định của cô, hai nhân viên đã bị xử phạt nặng vì vi phạm đạo đức nghề nghiệp.”
Quý Tinh Dao sững người: “Ý anh là gì?” Cô chưa từng nghe về chuyện này.
Lần trước, vì chuyện giám định huyết thống, Bùi Ngọc không muốn gây rắc rối cho nhân viên bên bộ phận xét nghiệm, cũng không muốn dùng danh nghĩa vợ chủ bệnh viện M.K để ép họ làm trái lương tâm nghề nghiệp, nên đã nghĩ ra một cách trông không có gì sai.
Bà để cấp dưới lấy kết quả thật đi, tự làm một bản báo cáo giả để nhân viên đưa cho Trữ Chinh, thế mà lại che mắt được mọi người.
Nhưng dù vậy, sau khi Mộ Cận Bùi điều tra ra Nguyệt Nguyệt là con gái ruột của mình, anh vẫn nghiêm trị nhân viên quản lý báo cáo giám định khi đó.
Mộ Cận Bùi không chỉ phạt nhân viên, mà còn tự kiểm điểm trong cuộc họp định kỳ của hội đồng quản trị bệnh viện M.K, mức độ phạt bản thân còn nặng hơn cả hai nhân viên kia. Vì Bùi Ngọc không làm việc tại bệnh viện M.K, nên hành vi không đúng mực của mẹ, anh phải chịu phạt thay.
Hôm nay Tạ Quân Trình uống hơi nhiều, nói cũng nhiều hơn, “Không phải Mộ Cận Bùi thù hằn cá nhân. Dù người làm giám định là tôi, nếu mẹ tôi can thiệp, để nhân viên tráo đổi kết quả giám định, cậu ta vẫn sẽ nghiêm trị tất cả mọi người, kể cả chính mình.”
Dù luôn không ưa Mộ Cận Bùi, nhưng anh không thể phủ nhận: “Bệnh viện M.K có được danh tiếng cao khắp nước Mỹ như vậy, không thể tách rời với cách quản lý hiệu quả của Mộ Cận Bùi. Giống như chuyện mẹ tôi làm, cậu ta vô cùng căm ghét, vì hậu quả của việc làm càn thật sự không thể lường trước. Cậu ta và bác tôi luôn lấy thân làm gương, tin rằng chi tiết quyết định thành bại. May là mẹ tôi, nếu là người khác thì anh ta sẽ không dễ dàng cho qua như vậy.”
Sau khi dành một hồi khen ngợi Mộ Cận Bùi, anh ta cũng không quên tự dát vàng lên mặt mình.
“Trong công việc, tôi cũng luôn nghiêm khắc yêu cầu bản thân như thế.” Từ lúc tiếp xúc với ngành hàng không, anh đã luôn ghi nhớ, một chi tiết nhỏ tưởng chừng không đáng kể cũng có thể gây chết người.
Quý Tinh Dao lấy từ tủ lạnh trên xe một chai nước giải khát, mở nắp rồi uống liền nửa chai. Cô không ngờ sự ích kỷ của mình lại liên lụy đến nhiều người như vậy.
“Ngày mai tôi sẽ đích thân đến công ty M.K tìm anh ta.”
Tạ Quân Trình dùng hai ngón tay xoa xoa sống mũi, rượu bắt đầu ngấm. “Cô tìm riêng anh ta có thể anh ta nể tình giúp cô. Nhưng nếu đến công ty tìm, anh ta chỉ đơn giản là một thương nhân thuần túy.”
Quý Tinh Dao sớm đã nếm qua sự tính toán từng đồng từng cắc của Mộ Cận Bùi. Trước đây khi ký hợp đồng đại lý với anh ta, hai bên đã tranh cãi rất lâu chỉ vì phần trăm chia lợi nhuận.
Cô bất ngờ quay mặt sang, “Đưa tôi số của Hà Sở Nghiêu.”
“Làm gì?”
“Nhờ anh ta giới thiệu bạn trai cho tôi!”
Tạ Quân Trình ném điện thoại cho cô, “Đừng lục bậy, lỡ thấy thứ không dành cho trẻ em thì đừng trách tôi không cảnh báo.”
Quý Tinh Dao nhìn điện thoại trong tay như đang nhìn một thứ không đứng đắn. Ngay cả hình nền cũng khiến cô không muốn nhìn. “Mật khẩu?”
“123321.”
Quý Tinh Dao: “……”
Cô nhập mật khẩu, hình nền hiện lên khiến cô sững người.
Là ảnh ghép của Nguyệt Nguyệt và Pudding Nhỏ, bối cảnh chụp gần như giống hệt, đặt cạnh nhau không hề có cảm giác lạc lõng.
Trong ảnh, Nguyệt Nguyệt khoảng hai, ba tuổi, khuôn mặt bụ bẫm đáng yêu. Còn Pudding Nhỏ thì tầm sáu, bảy tuổi.
“Anh dùng ảnh hai đứa nhỏ làm hình nền làm gì?”
Tạ Quân Trình đáp: “Để chứng minh tôi là người tốt.”
Quý Tinh Dao cảm giác anh đã say hơn một nửa, không nói thêm lời nào, trực tiếp tìm số Hà Sở Nghiêu rồi gọi.
Còn chưa đợi Hà Sở Nghiêu lên tiếng, cô đã tự giới thiệu, “Chào anh, tôi là Quý Tinh Dao.”
Hà Sở Nghiêu hơi chậm một nhịp, “Có việc gì chỉ giáo?”
“Nhờ anh giúp một việc.” Quý Tinh Dao nghe tiếng gió vù vù ở đầu dây bên kia, “Anh đang ở ngoài?” Cô tính toán đúng thời gian vừa qua bữa trưa mới gọi.
Hà Sở Nghiêu đang trên du thuyền, hôm nay cùng vợ ra biển, coi như trăng mật sớm. Tuần trước anh ta đã đăng ký kết hôn, đám cưới dự kiến vào đầu năm sau, nhân lúc thời tiết đẹp, họ định đi biển chơi hơn mười ngày.
“Đang ngắm biển.”
“Không phiền anh chứ?”
“Không sao, có việc gì cứ nói, đừng khách sáo.”
Quý Tinh Dao vào thẳng vấn đề, “Tôi luôn cố gắng tìm bố ruột cho Pudding Nhỏ, nhiều năm qua không có chút manh mối nào, đành phải nhờ anh giúp…”
Hà Sở Nghiêu ngơ ngác, cắt ngang lời cô, “Tinh Dao, cô chờ một chút. Cô vừa nói đang tìm bố ruột cho Pudding Nhỏ? Không phải… Pudding Nhỏ là con của Tạ Quân Trình sao?”
“Không phải.” Quý Tinh Dao tóm tắt sơ lược về thân thế của Pudding Nhỏ, “Con bé đã mười hai tuổi rồi.”
Hà Sở Nghiêu đứng hình một lúc lâu. Đứa trẻ không phải bảy tuổi sao? Nhỏ xíu như vậy.
Đúng là anh ngốc thật, thường xuyên đến bệnh viện thăm con bé mà chưa bao giờ hỏi kỹ bác sĩ xem con bé mắc bệnh gì. Tạ Quân Trình từng dặn anh không được nhắc đến bệnh tình của con bé trước mặt nó, anh cũng ngoan ngoãn nghe lời, mấy năm nay chưa từng hỏi thêm nửa câu.
Quý Tinh Dao tiếp tục, “Mẹ của Pudding Nhỏ lúc sinh thời là giáo viên dạy piano, từng làm việc ở London nửa năm. Trong thời gian đó, cô ấy có làm thêm ở một nhà hàng và gặp bố ruột của Pudding Nhỏ. Sau đó có lẽ hai người chia tay, cụ thể thế nào tôi cũng không rõ, mẹ của Pudding Nhỏ quay về nước.”
Cô nói tên của mẹ Pudding Nhỏ và nhà hàng nơi cô ấy từng làm việc cho Hà Sở Nghiêu, “Nhà anh cũng kinh doanh nhà hàng mà, tôi muốn nhờ các mối quan hệ riêng của anh xem có thể tìm được manh mối gì có giá trị không. Hy vọng Pudding Nhỏ hồi phục rất mong manh, nhưng con bé lại luôn khắc khoải muốn tìm bố ruột…”
Cô còn chưa nói xong thì cuộc gọi bị ngắt.
Hà Sở Nghiêu run tay, làm rơi điện thoại xuống sàn tàu, máy tự tắt nguồn.
Đột nhiên, anh cảm thấy mình như đang ở trong một không gian kín, tiếng sóng biển biến mất, bầu trời xanh và mây trắng cũng nhạt dần. Anh không nghe được, không nhìn thấy, thậm chí không biết mình là ai vào lúc này.
Quý Tinh Dao lại gọi lần nữa, nhưng không thể liên lạc được.
Cô nghĩ Hà Sở Nghiêu chắc đã ra biển, tín hiệu đột nhiên bị mất.
Dù vậy, những điều cần nói cô đã nói với Hà Sở Nghiêu, giờ chỉ còn chờ tin tức từ anh ta.
Tạ Quân Trình chống đầu, đã ngà ngà buồn ngủ. Chỉ có lúc này anh mới tạm quên được nỗi đau mà bệnh tình của Pudding Nhỏ mang lại.
Đêm khuya, ánh trăng sáng, sao thưa.
Một giờ sáng, Quý Tinh Dao tắm rửa xong, nằm trên giường mà không tài nào ngủ được. Cô vẫn đang nghĩ ngày mai sẽ mở lời thế nào với Mộ Cận Bùi.
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy áy náy vì sự ích kỷ của mình đã ảnh hưởng đến hai nhân viên kia.
Suy nghĩ một lúc, Quý Tinh Dao cầm lấy điện thoại, nhắn cho Mộ Cận Bùi:
[Mộ tổng, ngày mai anh có rảnh không? Tôi muốn hẹn gặp anh để bàn về việc nhập khẩu thuốc.]
Chờ hơn mười phút, bên kia vẫn không có động tĩnh gì.
Lúc này, Mộ Cận Bùi đang ngồi xếp bằng trước bàn trà, thiết kế váy cho búp bê của Nguyệt Nguyệt. Điện thoại để trên giường, tiếng rung nhỏ nên anh không để ý.
Anh không hài lòng với chiếc váy xanh mà trước đây anh may cho búp bê, nhưng vì lúc đó vội nên đành chấp nhận.
Mấy ngày nay, mỗi tối về nhà, anh đều tăng ca để thiết kế, đã hoàn thành bốn bộ sưu tập theo mùa xuân, hạ, thu, đông để búp bê có thể thay đồ theo mùa.
Trữ Chinh phụ trách tìm tiệm may cho anh, hôm nay cuối cùng cũng tìm được một nơi phù hợp. Chiều mai anh sẽ ghé qua.
Anh bắt đầu với mẫu váy mùa hè, kịp làm xong trước khi Nguyệt Nguyệt đến Bắc Kinh.
Bận rộn xong xuôi, đã hai giờ sáng.
Lúc này Mộ Cận Bùi mới có thời gian xem điện thoại, lập tức trả lời:
[Xin lỗi, vừa mới thấy tin nhắn. Em ngủ chưa?]
Quý Tinh Dao vẫn đang chờ tin: [Chưa. Ngày mai anh có rảnh không? Nếu bận thì để ngày kia cũng được, tôi hẹn trước.]
Mộ Cận Bùi thoát khỏi phần tin nhắn, gọi thẳng cho cô.
Quý Tinh Dao bắt máy: “Xin lỗi, làm phiền anh trễ thế này.”
Mộ Cận Bùi không khách sáo, nói thẳng: “Không cần chờ đến mai, có chuyện gì em có thể nói ngay bây giờ.”
Giọng nói trầm thấp, xa xăm nhưng từng chữ đều rõ ràng rơi vào tai cô, mang đến cảm giác an tâm kỳ lạ.
Quý Tinh Dao không muốn lợi dụng sự áy náy của anh, dù sao cũng đang nhờ anh giúp đỡ, tối thiểu phải giữ sự tôn trọng. “Tôi muốn trực tiếp đến gặp anh. Anh rảnh lúc nào thì báo lại tôi.”
Mộ Cận Bùi cũng muốn gặp cô, ít nhất có thể nhìn cô một lần, pha cho cô một ly cà phê, thậm chí được ở riêng với cô một lúc.
Nhưng như thế, cô sẽ phải chờ thêm sáu, bảy tiếng mới biết được kết quả. Chuyện khiến cô chủ động tìm anh giữa đêm chắc chắn là gấp rút.
“Thuốc dùng cho Pudding Nhỏ?” Anh hỏi.
Quý Tinh Dao: “Ừ, loại thuốc duy nhất hiện tại có hy vọng.”
Mộ Cận Bùi suy nghĩ vài giây: “Tôi sẽ họp với ban quản lý bệnh viện ngay sau đây, cố gắng sớm đưa ra phương án. Sau đó để người phụ trách bệnh viện liên hệ với Tạ Quân Trình. Nếu anh ta đồng ý với chi phí điều trị trong phương án, ký hợp đồng với bệnh viện, chúng tôi sẽ lập tức tiến hành thủ tục xin phép nhập khẩu.”
Trong lòng Quý Tinh Dao ngổn ngang cảm xúc, “Cảm ơn anh.”
Mộ Cận Bùi: “Việc nhỏ thôi.”
Điện thoại chợt yên lặng.
Quý Tinh Dao phá tan bầu không khí, “Trễ thế này còn làm phiền anh.”
“Không sao, tôi cũng chưa ngủ.” Mộ Cận Bùi trấn an cô: “Bệnh của Pudding Nhỏ sẽ có cách giải quyết. Đừng suy nghĩ lung tung nữa. Ngủ sớm đi. Chúc ngủ ngon.”
“Ừ.” Quý Tinh Dao ngập ngừng một lát, “Ngủ ngon.”