Khi Gió Nổi Lên

Chương 74

Editor: Phong Tâm

Beta: Bảo Trân

Mộ Cận Bùi bắt taxi, đặt hành lý vào cốp xe.

Thị trấn nhỏ, nhà họ Quý cách ga tàu cao tốc chưa đến năm cây số. Chiều nay, anh cõng Nguyệt Nguyệt men theo con đường nhỏ bên sông, vừa đi vừa ngắm cảnh. Nguyệt Nguyệt ngồi trên vai anh, phấn khích không thôi.

Cửa xe đóng lại, taxi từ từ lăn bánh.

Đã gần một tuần Nguyệt Nguyệt không gặp Quý Tinh Dao, giờ lại càng quấn quýt hơn. Cô bé quỳ trên đùi Quý Tinh Dao, áp trán vào cô, hàng mi của hai người chạm nhau, mỗi lần chớp mắt đều khẽ quẹt qua. Nguyệt Nguyệt bật cười khanh khách.

Mộ Cận Bùi lặng lẽ ngồi bên cạnh, nhìn hai người, còn len lén dùng điện thoại quay video. Từ lúc rời ga tàu đến giờ, anh và Quý Tinh Dao chưa nói với nhau câu nào.

May mắn tối nay không bị kẹt xe, đoạn đường ngắn nhanh chóng đã đến nơi.

Mộ Cận Bùi xuống xe trước, bế Nguyệt Nguyệt xuống. Theo thói quen, anh đưa tay ra cho Quý Tinh Dao, trước đây mỗi lần cô xuống xe đều phải nắm lấy tay anh. Nhưng khi tay vừa đưa ra, anh mới nhận ra tình cảnh đã khác. Cô giờ không cần nữa.

Anh không để lộ biểu cảm gì, chỉ âm thầm chắn tay ở khung cửa xe, sợ cô sơ ý va phải đầu.

“Cô Tinh Dao, cẩn thận nhé, từ từ thôi.” Nguyệt Nguyệt chìa bàn tay nhỏ ra để Quý Tinh Dao vịn, cô mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ lên tay cô bé.

Mộ Cận Bùi nhìn thấy gót chân Quý Tinh Dao vẫn còn dán băng cá nhân. Anh đưa chiếc vali nhỏ gọn cho cô, còn bế Nguyệt Nguyệt.

“Chú, chú ở lại nhà cô Tinh Dao ăn cơm đi. Ông ngoại làm bánh bao chiên ngon lắm. Con chưa bao giờ ăn cái nào ngon như vậy. Chú nhất định phải thử, chắc chắn sẽ thích.” Nguyệt Nguyệt nhiệt tình mời Mộ Cận Bùi.

Quý Tinh Dao đi phía trước, không nói gì.

Mộ Cận Bùi áy náy đáp: “Chú còn phải về khách sạn họp.”

Nguyệt Nguyệt thất vọng, giọng đầy tiếc nuối, “Thôi được rồi.” Cô bé đưa hai tay nhỏ véo má anh, “Nhưng chú nhớ phải ăn tối đấy nhé.”

Mộ Cận Bùi gật đầu thật mạnh, ánh mắt anh nhìn vào mắt cô bé, như tìm kiếm bóng dáng của mình và Quý Tinh Dao trong đó. “Hôn chú một cái.”

Nguyệt Nguyệt lập tức hôn hai cái rõ to.

Đi qua cây cầu đá nhỏ, từ xa đã thấy có hai người bước ra từ sân nhà họ Quý. Là Doãn Hà tiễn hàng xóm. Trước đó, Nguyệt Nguyệt từng khen bánh ú nhân đậu đỏ ngon, hôm nay hàng xóm gói thêm, mang sang cho họ rất nhiều.

Quý Tinh Dao nhận ra hàng xóm, bước đến chào hỏi.

Giọng của người hàng xóm vẫn mang âm điệu địa phương: “Biết cháu đi Bắc Kinh, dì định nhờ cháu trai đến đón. Nó sống ở Bắc Kinh hơn mười năm rồi, rành rẽ lắm.”

Quý Tinh Dao mỉm cười bất lực, “Cảm ơn dì, không cần đâu ạ.”

Cô hiểu ý hàng xóm. Trước đây, hàng xóm từng nhắc khéo rằng cháu trai bên nhà mẹ ruột đã ba mươi tuổi mà vẫn chưa có bạn gái, suốt ngày bận rộn công việc, khiến gia đình lo lắng.

Người hàng xóm không chỉ một lần nói nửa đùa nửa thật rằng nếu sau này cô ở lại trong nước, có thể giới thiệu hai người quen biết. Cháu trai của hàng xóm là cổ đông của một công ty niêm yết, còn đầu tư vào một công ty thời trang, giờ công ty thời trang ấy cũng đã niêm yết rồi.

Anh ta họ Phó, khi còn là sinh viên đại học đã cùng bạn mở công ty công nghệ. Người hàng xóm từng cho cô xem ảnh và video, quả thực trông rất được.

Trong khi họ trò chuyện, Mộ Cận Bùi đứng xa, không tiến lại gần.

Dù không cách mấy, lời nói của họ vẫn lọt vào tai anh.

Nguyệt Nguyệt ghé sát tai anh thì thầm: “Bà hàng xóm ấy định giới thiệu đối tượng cho cô Tinh Dao. Đối tượng có nghĩa là…” Cô bé nghĩ một lúc, cố tìm cách giải thích, “Ông nội chính là đối tượng của bà Bùi.”

“Cháu trai bà ấy ở Bắc Kinh, là một chú rất đẹp trai, giỏi máy tính nữa.”

Mộ Cận Bùi ngạc nhiên: “Sao con biết nhiều thế?”

Nguyệt Nguyệt đáp: “Bà ấy nói chuyện với bà Doãn, con chơi ở ngay cạnh mà.”

“Chú, chú có đối tượng chưa?” Cô bé hỏi Mộ Cận Bùi.

“Chưa.”

“Ồ, vậy chú có thích cô Tinh Dao không?”

“…Thích.”

“Thế tại sao chú không hẹn hò với cô ấy?”

Mộ Cận Bùi mở miệng, nhưng chẳng nói được lời nào. Trong khoảnh khắc, anh không biết phải trả lời sao. Làm sao anh không muốn hẹn hò với cô chứ?

Trong mơ anh vẫn muốn.

Anh muốn theo đuổi cô một lần nữa, muốn cùng cô yêu đương một cách đơn thuần, không còn hận thù ngăn trở, chỉ có tình yêu và sự chân thành.

Anh muốn thấy dáng vẻ khi cô tranh cãi với anh, vừa nghiêm túc lại vừa ngang ngạnh. Anh muốn nghe lại tiếng cô gọi anh là “chồng”.

Nguyệt Nguyệt chìm vào suy nghĩ nghiêm túc, hỏi: “Có phải bố mẹ, chú dì, ông bà muốn ở bên nhau đều phải nhờ người khác giới thiệu không?”

Cô bé khẽ nói với Mộ Cận Bùi: “Con có thể giới thiệu đối tượng cho chú, con sẽ giới thiệu cô Tinh Dao cho chú.” Cô bé tự cười vui vẻ.

Nếu cô Tinh Dao là đối tượng của chú Mộ, cô bé sẽ có thể mãi mãi ở bên chú Mộ và cô Tinh Dao.

Nguyệt Nguyệt là người theo chủ nghĩa hành động, cô bé vùng khỏi vòng tay của Mộ Cận Bùi, nói: “Chú đừng động đậy nhé, đợi con quay lại.” Nói rồi, cô bé chạy một mạch đến chỗ Quý Tinh Dao.

“Cô Tinh Dao, điện thoại của cô có thể cho con mượn một chút được không ạ? Con cảm ơn cô.”

Quý Tinh Dao hỏi: “Con mượn điện thoại làm gì vậy?” Vừa nói, cô vừa lấy điện thoại từ trong túi ra.

Nguyệt Nguyệt mím môi, không giỏi nói dối mà cũng không muốn tiết lộ mình định làm gì, chỉ biết cúi đầu im lặng.

Quý Tinh Dao không làm khó cô bé, đưa điện thoại cho cô bé, nghĩ rằng chắc cô bé muốn lưu số điện thoại của Mộ Cận Bùi để tiện liên lạc.

Nguyệt Nguyệt lại chạy về phía Mộ Cận Bùi, thở hổn hển.

Mộ Cận Bùi cúi xuống, nói: “Chậm thôi, đừng vội.” Anh ôm cô bé vào lòng, vỗ nhẹ lưng để cô bé điều chỉnh hơi thở.

Nguyệt Nguyệt mở ứng dụng máy ảnh: “Chú, chú đứng xa ra một chút.”

“Con định làm gì vậy?”

“Chụp ảnh ạ.” Nguyệt Nguyệt nghiêm túc nói: “Cháu trai của bà hàng xóm cũng chụp ảnh để giới thiệu cho cô Tinh Dao. Phải chụp nhiều lắm, giới thiệu đối tượng đều phải như vậy.”

Mộ Cận Bùi: “…” Anh đã đánh giá thấp khả năng bắt chước của trẻ con.

Nguyệt Nguyệt chụp liền mấy chục tấm, sau đó cẩn thận xem từng tấm, rất hài lòng. Trong mắt cô bé, chú Mộ đẹp trai hơn hẳn cháu trai bà hàng xóm.

Hàng xóm đã về, Doãn Hà và Quý Tinh Dao cũng bước vào nhà.

Mùa hè ở thị trấn nhỏ, trời nói mưa là mưa, lúc này đã bắt đầu rả rích.

Mộ Cận Bùi đưa Nguyệt Nguyệt đến cổng nhà họ Quý, đặt cô bé xuống. Đã đến lúc phải chia tay, lần sau gặp lại sẽ là tháng tám.

“Vào nhà đi, mưa sắp lớn rồi.” Anh giục cô bé.

Nguyệt Nguyệt không muốn rời Mộ Cận Bùi: “Chú, chú vào nhà trú mưa đi, đợi mưa tạnh rồi hãy đi.” Cô bé nắm chặt một ngón tay của anh, không chịu buông.

Mộ Cận Bùi dùng bàn tay che mưa trên đầu cô bé, nói: “Cảm ơn con, bảo bối. Chú không sao, khách sạn của chú gần đây thôi, sẽ không bị ướt. Con mau vào nhà đi, nếu không chú sẽ lo lắng đấy.”

Nghe vậy, Nguyệt Nguyệt đành nhượng bộ: “Chú đợi một chút, để con lấy ô cho chú.”

Vừa dứt lời, Quý Tinh Dao đã bước ra, trên tay cầm một chiếc ô màu đen.

“Nguyệt Nguyệt, con vào nhà trước đi.”

Dì dẫn Nguyệt Nguyệt vào trong, cô bé vừa đi vừa ngoái đầu nhìn, vẫy tay: “Chú, tạm biệt! Con sẽ gọi điện cho chú, chú nhớ nghe máy nhé!”

Mộ Cận Bùi dõi theo bóng dáng nhỏ bé khuất vào nhà. Quý Tinh Dao đưa ô cho anh: “Chuyện của Pudding Nhỏ, cảm ơn anh.” Cô dừng lại hai giây rồi nói tiếp: “Chuyện xét nghiệm ADN, tôi xin lỗi vì đã gây rắc rối cho bệnh viện của anh. Nhờ anh chuyển lời xin lỗi của tôi đến hai nhân viên ấy.”

Những hạt mưa nhỏ dần dần nặng hạt, đan thành những sợi mỏng.

Mộ Cận Bùi mở ô, nghiêng hẳn về phía cô, nói: “Mọi chuyện qua rồi, không sao đâu.” Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, họ có thể gần nhau thế này mà nói chuyện bình thản.

Quý Tinh Dao không nói thêm gì, vừa định bước đi thì Mộ Cận Bùi cất tiếng: “Tinh Dao, em có định đi xem mắt không?” Lời của Nguyệt Nguyệt như một chiếc gai đâm vào lòng anh.

Quý Tinh Dao dừng chân: “Hiện tại tôi chưa nghĩ tới. Tôi còn phải chăm sóc Pudding Nhỏ.” Cô không có tâm trạng. Rồi cô lại nói: “Đợi Pudding Nhỏ khỏe lại, nếu gặp người phù hợp, tôi sẽ cân nhắc.”

Mộ Cận Bùi gật đầu, cổ họng khẽ động. Anh im lặng một lúc, giọng trầm xuống: “Vậy em… sẽ lại muốn có thêm con chứ?”

Nói xong, anh nhận ra mình thật đường đột, đã vượt qua giới hạn.

“Xin lỗi.”

Mưa mỗi lúc một lớn, từng hạt rơi tí tách lên ô.

Những giọt nước mưa tụ lại ở mép ô, nhỏ xuống vai áo Mộ Cận Bùi, làm ướt cả phần lưng áo.

Nhớ đến gót chân cô vẫn còn vết thương, anh nói: “Em vào nhà đi, tôi cũng về đây.”

Quý Tinh Dao không nói gì thêm, quay người chạy vào sân.

Cánh cửa đóng lại, Mộ Cận Bùi không còn thấy cô nữa.

Anh vừa đi được vài bước, sau lưng lại vang lên tiếng cửa mở.

“Chú ơi!”

Mộ Cận Bùi quay lại, thấy Nguyệt Nguyệt cầm chiếc ô trẻ em chạy đến, trong tay ôm một hộp giữ nhiệt màu hồng. Gió lẫn mưa tạt vào, làm tóc cô bé bay rối che cả khuôn mặt.

Mộ Cận Bùi vội vàng bước đến đón cô bé, đau lòng lau đi những giọt nước mưa trên mặt con gái, “Mưa lớn thế này, sao con lại chạy ra nữa?”

Nguyệt Nguyệt đưa hộp giữ nhiệt cho anh, “Đây là bánh bao chiên ông nội làm, mẻ đầu tiên ông bảo để dành cho chú đấy. Chú nhớ ăn hết rồi hãy họp, không được để bụng đói đâu!”

Cô bé vẫy tay chào, “Tạm biệt!” Vẫn như trước, vừa đi lùi vừa nhắc anh, “Buổi tối đường tối lắm, chú nhớ cẩn thận nhé!”

Cô bé mỉm cười nhẹ, còn giơ tay làm hình trái tim.

Mộ Cận Bùi siết chặt hộp giữ nhiệt trong tay, qua lớp cách nhiệt, anh như cảm nhận được hơi ấm và mùi thơm của bánh bao chiên vừa mới ra lò.

Điện thoại anh reo lên, là Trữ Chinh gọi.

Mộ Cận Bùi cắm tai nghe, để điện thoại vào túi rồi bắt máy, “Alo, có chuyện gì không?”

“Mộ tổng, giờ anh tiện nghe máy không?”

Mộ Cận Bùi thực sự không tiện lắm, một tay anh cầm ô, tay kia giữ hộp giữ nhiệt, “Có chuyện gì?”

Hôm nay Trữ Chinh đã tới Manhattan, đại diện cho Mộ Cận Bùi xử lý việc nhập khẩu thuốc.

“Pudding Nhỏ là con gái của Hà Sở Nghiêu. Anh ta đã đến bệnh viện làm xét nghiệm ADN, kết quả xác nhận hai người có quan hệ huyết thống. Vừa rồi anh ta gọi tôi, khẩn cầu phải nhanh chóng làm xong thủ tục đăng ký để sớm có thuốc điều trị.”

Mộ Cận Bùi im lặng, hoàn toàn sững sờ, không thốt nên lời. Bố ruột của Pudding Nhỏ lại chính là Hà Sở Nghiêu.

Điện thoại bàn trên bàn Trữ Chinh đột ngột reo, là cuộc gọi từ bệnh viện. Anh ta nhanh chóng nghe máy, nhưng vẫn không ngắt cuộc trò chuyện với Mộ Cận Bùi. Sau nửa phút, anh ta quay lại, “Mộ tổng, Tạ Quân Trình vừa đánh Hà Sở Nghiêu.”

“?”

“Tạ Quân Trình cũng đang ở bệnh viện. Anh kéo Hà Sở Nghiêu ra sân rồi lao vào đánh.”

Lúc này, tại bệnh viện.

“Đừng đánh nữa! Ngừng tay lại!” Hoa Thần cố gắng tiến đến can ngăn, nhưng Tạ Quân Trình đột ngột tung một cú đá mạnh, khiến Hà Sở Nghiêu ngã lăn ra bãi cỏ.

Hoa Thần quát lớn với Tạ Quân Trình: “Hà Sở Nghiêu cũng không biết mẹ của Pudding Nhỏ đã mang thai! Anh ấy không hề bỏ rơi hai mẹ con họ! Anh nói cho anh ấy biết thì anh ấy có thể làm được gì?”

Cô chạy đến đỡ Hà Sở Nghiêu dậy.

Hà Sở Nghiêu từ đầu đến cuối không phản kháng, cũng không nói một lời.

“Cút sang một bên!” Tạ Quân Trình kéo mạnh Hoa Thần ra, “Chân tôi không có mắt, lát nữa tôi đá chết cô thì đừng trách!”

Hoa Thần cảm thấy Tạ Quân Trình đã mất kiểm soát hoàn toàn.

Tạ Quân Trình túm lấy cổ áo Hà Sở Nghiêu, đấm thẳng một cú vào mặt anh ta, “Cậu chỉ biết làm cho bản thân sung sướng, còn sống chết của người phụ nữ ấy thì không quan tâm đúng không?”

“Tạ Quân Trình!” Hoa Thần hét lên trong tuyệt vọng. Cú đấm vừa rồi làm Hà Sở Nghiêu chảy máu cả mũi lẫn miệng. “Tạ Quân Trình, đồ khốn! Anh định làm gì hả?” Cô lao vào kéo anh ra.

Hà Sở Nghiêu hiểu tính cách của Tạ Quân Trình, nếu không hả giận, anh ta sẽ không buông tha. Anh lo Hoa Thần sẽ bị liên lụy, bèn kéo Tạ Quân Trình lại, “Muốn đánh thì đánh tôi.”

“Hoa Thần, em tránh sang một bên!” Anh đứng chắn trước mặt cô.

Nước mắt Hoa Thần chực trào, “Tạ Quân Trình, anh tức giận thì cứ trút lên bản thân, dựa vào đâu mà anh đánh người khác? Anh có tư cách gì để đánh người?”

Tạ Quân Trình đánh đến mệt, dừng tay nghỉ một chút.

Hơi thở anh không ổn định, anh nói: “Tôi có tư cách gì à?” Anh cười nhạt, “Tôi đánh cậu ta còn cần lý do sao? Tôi muốn đánh thì đánh thôi!”

Một tay anh vẫn siết chặt cổ áo Hà Sở Nghiêu, ánh mắt lạnh như băng, như muốn xuyên thủng anh ta. “Cậu nên cầu nguyện Pudding Nhỏ không sao, nếu không, ngày tháng bị tôi đánh sẽ còn dài.”

Hà Sở Nghiêu lấy mu bàn tay lau máu ở khóe miệng, “Con bé sẽ không sao. Tôi còn phải đưa nó về nhà, còn phải kể chuyện cho nó nghe. Nó sẽ không sao hết!”

Nếu không nhắc đến việc đưa Pudding Nhỏ về nhà thì không sao, câu nói đó lại chạm đúng dây thần kinh nhạy cảm của Tạ Quân Trình.

‘Bốp!’ Một cú đấm khác lại giáng xuống.

“Dựa vào đâu mà cậu đòi đưa con bé về nhà? Cậu xứng đáng với hai chữ ‘người cha’ sao?”

“Mười hai năm rồi, cậu đã làm được gì?”

“Thế dựa vào đâu mà cậu đưa Pudding Nhỏ về nhà? Nó có liên quan gì đến cậu không?”

Mỗi câu nói, một cú đấm lại được vung lên.

Hoa Thần cố sức kéo Tạ Quân Trình ra nhưng không lay chuyển được. Anh cao hơn cô quá nhiều, chỉ một động tác mạnh, anh đã đẩy cô ngã bật ra sau, suýt thì ngã nhào.

Tạ Quân Trình căm hận đến mức muốn đánh chết Hà Sở Nghiêu, “Cậu có thể làm người được không? Nếu không làm người được, thì hãy như Mộ Cận Bùi, yên lặng mà ngậm miệng lại, không được sao?! Sao cứ phải nói với Pudding Nhỏ, giờ thì con bé biết cậu là bố ruột nó rồi, cậu vui chứ, hết áy náy rồi chứ, nhưng cậu đã nghĩ đến cảm nhận của con bé chưa?!”

“Cậu ngoài việc mang đến nỗi đau cho Pudding Nhỏ, thì còn làm được gì? Đến cả mặt mũi cũng không cần nữa, đã kết hôn rồi mà còn đi tìm mẹ con bé!”

“Cậu chỉ biết thỏa mãn bản thân, đã bao giờ nghĩ đến cảm xúc của con bé chưa?”

Hoa Thần lên tiếng: “Anh ấy không cố ý để Pudding Nhỏ biết! Lúc nói chuyện với tôi ở hành lang bệnh viện, ai mà ngờ con bé lại bất ngờ bước ra…”

“Im đi!” Đôi mắt Tạ Quân Trình đỏ ngầu, “Tôi không quan tâm các người làm sao, dù sao thì con bé cũng đã biết rồi!”

Hai mươi phút sau, tại thị trấn nhỏ, Mộ Cận Bùi nhận được cuộc gọi từ Trữ Chinh.

Trữ Chinh đã tới bệnh viện, “Mộ tổng, hai phút trước, Tạ Quân Trình và Hà Sở Nghiêu đều bị đưa đến đồn cảnh sát.”

Lúc đó có khá nhiều bệnh nhân và người nhà chứng kiến. Bảo vệ cũng đã đến để ngăn cản, nhưng không ai dám đụng vào Tạ Quân Trình. Cuối cùng, một người nhà sợ Hà Sở Nghiêu bị anh đánh chết nên đã gọi cảnh sát.

Mộ Cận Bùi: “Cậu qua đó một chuyến, đưa cả hai về. À, quên đi, tôi sẽ tự gọi cho Corey.”

Cuộc trò chuyện kết thúc, anh ngay lập tức gọi điện cho chú Corey.

Ở New York, mặt trời vừa mới mọc, Corey vừa chơi ở quán bar đến nửa đêm, giờ vẫn còn nằm trên giường, “Cậu gọi thật đúng lúc.”

Mộ Cận Bùi nghe giọng nói khàn khàn của Corey, biết ông vẫn chưa dậy, “Xin lỗi Corey, làm phiền chú từ sớm.”

“Không sao, có chuyện gì vậy?” Corey vừa trả lời vừa bước vào nhà tắm, xả nước rửa mặt.

Mộ Cận Bùi hỏi: “Chú còn nhớ Pudding Nhỏ không?”

“Tất nhiên là nhớ chứ.” Làm sao ông có thể quên được một đứa trẻ thú vị như thế. Nhưng đã mấy năm rồi ông không gặp lại cô bé.

“Chú còn rất nhớ nó, muốn đấu piano với nó.”

“Đấu piano thì e là không còn cơ hội nữa rồi.”

“Hả?” Corey tắt vòi nước, “Ý cháu là sao? Con bé đã ra nước ngoài rồi? Không quay lại New York nữa à? Nếu con bé về Los Angeles, chú có thể đến đó mà.”

“Không, con bé vẫn ở New York.” Mộ Cận Bùi kể lại toàn bộ tình hình của Pudding Nhỏ cho Corey nghe.

Corey im lặng một lúc lâu mới phản ứng, “Chúa ơi, sao cháu không nói sớm hơn?”

“Bây giờ con bé đã tìm được bố ruột của mình, là Hà Sở Nghiêu, bạn của Tạ Quân Trình. Chắc chú đã từng nghe nói về anh ta.”

“Không chỉ nghe nói, chú còn biết cậu ta và Tạ Quân Trình đều là những kẻ rắc rối.” Corey thở dài, “Giờ thì sao? Tình hình thế nào? Sao cháu lại gọi cho tôi?”

“Hà Sở Nghiêu đã kết hôn. Anh ta và Pudding Nhỏ đã làm xét nghiệm ADN, tình cờ con bé cũng biết anh ta chính là người bố mà nó luôn tìm kiếm. Nhưng hôm nay, Hà Sở Nghiêu bị Tạ Quân Trình đánh, cả hai đã bị đưa vào đồn cảnh sát. Cháu muốn nhờ chú đến bệnh viện, ở bên Pudding Nhỏ một lát.”

Corey không hề do dự, “Không vấn đề gì, chú đi ngay đây.”

Quay về khách sạn, ống quần và giày của Mộ Cận Bùi đều đã ướt sũng. Anh đi tắm, sau khi bước ra từ phòng tắm, nhận được video từ Corey. Trong video, Pudding Nhỏ đang chơi piano ở sảnh lớn, trông tinh thần khá tốt.

Mộ Cận Bùi thở phào nhẹ nhõm. Anh thay đồ, sau đó mở hộp giữ nhiệt hình trái tim.

Mùi thơm phức xộc vào mũi, bên trong là mười hai chiếc bánh bao chiên xếp ngay ngắn, mặt trên rắc đầy hạt mè đen bóng bẩy và hành lá xanh tươi.

Anh chụp một bức ảnh.

Tài khoản mạng xã hội đã không cập nhật suốt bao năm, tối nay cuối cùng cũng có một bài đăng mới.

Mộ Cận Bùi không nỡ ăn hết trong một lần, buổi tối anh chỉ ăn một nửa, nửa còn lại cất vào tủ lạnh.

Anh ngồi trước màn hình máy tính, mở hộp thư và viết email.

[Nguyệt Nguyệt bảo bối, chào buổi tối. Cảm ơn con đã mang bánh bao chiên cho chú, cũng thay chú cảm ơn ông ngoại của con. Ngày mai chú sẽ quay về Manhattan, mong chờ lần gặp tiếp theo của chúng ta.

Trên đường về khách sạn, chú cứ tưởng tượng mãi, không biết khi nào con sẽ gọi chú một tiếng “bố”. Nhưng lại nghĩ, cách chúng ta đối xử với nhau như hiện tại cũng rất tốt, ít nhất con sẽ không giống như Pudding Nhỏ, phải chịu tổn thương đến lần thứ hai.

Có lẽ, con sẽ mãi mãi không biết chú là ai, nhưng không sao cả, chú biết con là ai là được rồi.

Chúc con ngủ ngon, nhớ ghé qua giấc mơ của chú nhé.

Yêu con,
Bố của con – Mộ Cận Bùi]

Lưu lại email xong, Mộ Cận Bùi ngẩn người trước màn hình máy tính, đầu óc trống rỗng một lúc. Trong đầu anh vang lên câu nói của Quý Tinh Dao: “Đợi Pudding Nhỏ khỏe lại, nếu gặp người phù hợp, tôi sẽ cân nhắc.”

Anh lại viết một lá thư khác, gửi cho Quý Tinh Dao của năm năm sau.

[Tinh Dao,

Em dạo này thế nào?

Còn hận anh không?

Có khi nào em thoáng nghĩ về anh không?

Em đã yêu ai chưa? Có phải em đã có một gia đình nhỏ, một đứa trẻ đáng yêu, và đang sống những ngày tháng thật giản dị?

Anh biết, sớm muộn gì em cũng sẽ gặp được một người phù hợp với em, và anh ghen tị vì điều đó.

Anh muốn giữ em bên cạnh mình, nhưng anh hiểu rằng, làm vậy sẽ hủy hoại một Tinh Dao đầy sức sống và niềm vui.

Đến giờ, anh vẫn không biết làm cách nào để em tha thứ cho anh.

Hy vọng rằng năm năm sau, em đã bước qua được những đau khổ trong quá khứ, đã có gia đình của riêng mình, có một người yêu em hết lòng, và một đứa trẻ đáng yêu gọi em là mẹ.

Từ một người mà có lẽ em đã không còn nhớ tới – Mộ Cận Bùi].

Bình Luận (0)
Comment