Khi Gió Nổi Lên

Chương 75

Editor: Phong Tâm

Beta: Bảo Trân

Hơn 9 giờ tối, mưa vẫn chưa ngừng.

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi rào rào không ngớt.

Nguyệt Nguyệt nằm bò trên giường nghe tiếng mưa, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa. Cô bé đang đợi cô Tinh Dao tắm xong để vào phòng.

Đối với một đứa trẻ, chờ đợi một phút thôi cũng là một cực hình. Nguyệt Nguyệt dùng ngón tay vẽ linh tinh lên ga giường, lòng đầy tâm sự.

Quý Tinh Dao lại vào bếp rót thêm một cốc sữa rồi mới vào phòng, “Bảo bối, uống sữa rồi ngủ thôi nào.”

Nguyệt Nguyệt ngoan ngoãn ngồi dậy, uống một ngụm sữa rồi bất ngờ ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Quý Tinh Dao. “Cô Tinh Dao, con muốn giới thiệu cho cô một người.”

Quý Tinh Dao bật cười, trêu cô bé: “Được thôi, Nguyệt Nguyệt muốn giới thiệu ai cho cô đây? Người ở đâu thế?”

Nguyệt Nguyệt cẩn thận đặt cốc sữa lên tủ đầu giường, nghiêm túc giới thiệu Mộ Cận Bùi: “Chú ấy là… người Bắc Kinh.” Chắc chắn là chú Mộ ở Bắc Kinh. “Chú ấy có công ty riêng.”

Nói đến đây, cô bé bỗng nhiên quên mất phải nói gì tiếp, nhíu đôi lông mày nhỏ, cố gắng nhớ lại cảnh bà hàng xóm giới thiệu người cháu trai cho bà ngoại Doãn.

“Chú ấy…” Nhưng mà chú Mộ có hộ khẩu Bắc Kinh không nhỉ? Cháu trai của bà hàng xóm chắc chắn có hộ khẩu Bắc Kinh, lại còn có nhà ở khu tốt nhất.

Cô bé nghĩ, chắc chú Mộ cũng có nhà ở khu tốt đó.

“Có… nhà.”

Rồi cô bé lại nhớ đến cháu trai của bà hàng xóm còn có ô tô, lại là biển số Bắc Kinh. Nghe nói phải bốc thăm ba năm mới lấy được biển số.

Chú Mộ thì không so được với người cháu kia, vì lần nào chú Mộ tới cũng đi taxi.

Nguyệt Nguyệt sợ Quý Tinh Dao chê Mộ Cận Bùi không có xe, nên cô bé thử thăm dò: “Cô Tinh Dao, kết hôn nhất định phải có xe sao? Nếu chưa bốc được biển số thì phải làm sao?”

Nói xong cô bé lại thở dài.

Nếu ba năm nữa chú Mộ vẫn chưa bốc được biển số thì sao đây?

Lúc đó cô Tinh Dao sẽ phải kết hôn với người cháu trai kia mất thôi.

Quý Tinh Dao bị chọc cười, cô biết người mà Nguyệt Nguyệt nhắc tới là ai, chính là cháu trai của bà hàng xóm bên cạnh.

Ban nãy mẹ cô còn kể, sáng nay đưa Nguyệt Nguyệt ra bờ sông chơi thì gặp bà hàng xóm. Nghe nói cô đi Bắc Kinh, bà ấy liền thao thao bất tuyệt kể về cháu trai của mình.

Nguyệt Nguyệt dù chỉ là một đứa trẻ nhưng trí nhớ rất tốt, khả năng bắt chước lại nhanh, lại thích học người lớn làm việc, nói chuyện.

Nguyệt Nguyệt lắc lắc tay Quý Tinh Dao, “Cô Tinh Dao, không có xe cũng không sao, có thể đi taxi, không cần tự lái, chẳng phải đỡ mệt hơn sao, đúng không?”

Quý Tinh Dao gật đầu, “Đúng rồi.”

Nguyệt Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp: “Chú ấy còn là con một, trong nhà chỉ có mình chú ấy thôi.”

Quý Tinh Dao cười đến không khép miệng lại được. Trước giờ cô không nhận ra trẻ con lại đáng yêu đến vậy. “Còn gì nữa không? Chú ấy năm nay bao nhiêu tuổi? Có đẹp trai không?”

Nguyệt Nguyệt không biết Mộ Cận Bùi bao nhiêu tuổi. “Chắc là nhiều tuổi rồi. Chú ấy rất đẹp trai, trong lòng con chú ấy đẹp trai lắm, giống hệt bố con vậy.”

Cô bé tiếp tục dùng mẫu câu của bà hàng xóm: “Chú ấy tốt tính, thật thà, chín chắn.”

Quý Tinh Dao: “……” Không nhịn được, cô phá lên cười.

Nguyệt Nguyệt tưởng Quý Tinh Dao hài lòng với đối tượng mà mình giới thiệu nên mới cười vui như vậy, cô bé cũng vui theo. “Cô Tinh Dao, vậy là cô đồng ý với chú ấy rồi, đúng không?”

Quý Tinh Dao không thể nói chuyện tình cảm với một đứa trẻ sáu tuổi. Nói ra bé cũng chẳng hiểu. “Chuyện đối tượng, chuyện kết hôn, chờ Nguyệt Nguyệt lớn thêm chút nữa rồi chúng ta bàn tiếp, được không?”

Trời đã khuya, cô tắt đèn, ôm Nguyệt Nguyệt vào lòng. “Bảo bối nhỏ, ngủ thôi nào.”

Nguyệt Nguyệt còn định lấy ảnh của Mộ Cận Bùi ra cho Quý Tinh Dao xem, nhưng Quý Tinh Dao đã hôn lên mắt cô bé, chúc cô bé ngủ ngon. Cô bé đành phải đợi lớn thêm chút nữa rồi nói.

Một tháng nữa chắc mình sẽ lớn hơn một chút nhỉ? Có lẽ thế.

“Cô Tinh Dao, ngủ ngon.”

Căn phòng trở nên yên tĩnh. Nguyệt Nguyệt an tâm nằm trong vòng tay Quý Tinh Dao, nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ. Cô bé tạm thời chưa buồn ngủ, trong cái đầu nhỏ bé đang vẽ nên từng bức tranh.

“Cô Tinh Dao? Cô ngủ chưa?” Giọng cô bé rất nhỏ, gần như nín thở.

“Ngủ rồi.”

“Ha ha. Chưa ngủ.”

Nguyệt Nguyệt dụi đầu vào ngực Quý Tinh Dao, “Cô Tinh Dao.”

“Ừ?”

“Hôm nay mặt trăng và các vì sao không xuất hiện, cô biết tại sao không?”

“Tại sao?”

“Vì đêm đen đang khóc mà.”

Quý Tinh Dao xoa đầu cô bé, “Ngủ thôi nào.”

Một bản nhạc vừa kết thúc, Pudding Nhỏ gập nắp đàn lại, nằm úp người lên đó, không nói một lời.
Corey vuốt mái tóc dài của cô bé, nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ. Ông cảm nhận được nỗi buồn của cô bé lúc này nhưng lại bất lực, chẳng biết phải làm sao.

Ông có thể khiến đồng hồ chạy đúng giờ nhưng không có cách nào quay ngược thời gian về vài tiếng trước.

“Cháu à, mệt rồi thì ngủ một lát đi, ông ở đây với cháu.” Ông nhặt một lọn tóc vàng của cô bé lên, khéo léo tết thành một bím nhỏ.

Pudding Nhỏ nghiêng mặt nhìn ông, “Ông thật là vạn năng.” 

Corey cười, “Cảm ơn cháu đã khen.”

Pudding Nhỏ khép mắt lại, lúc này cô bé rất buồn, không hề có hứng thú nói chuyện với ai. Cô bé đã tìm thấy bố ruột của mình, lẽ ra cô bé nên vui mới phải, đúng không?

Nhưng tại sao lại buồn đến mức muốn khóc?

Corey đau lòng nhìn cô bé, cũng chẳng biết nên an ủi thế nào. Tết xong một bím nhỏ, ông tiếp tục nhặt lọn tóc khác để tết bím thứ hai.

“Corey, cháu đã tìm thấy bố ruột của mình.” Giọng cô bé rất khẽ.

Corey đáp: “Ông biết mà.”

Cũng đúng thôi, nếu không thì ông đã chẳng xuất hiện ở đây vào lúc này để ở bên cô bé. Ông đến rất đúng lúc, không hỏi gì cả, chỉ hỏi cô bé có muốn chơi đàn không.

“Ai nhờ ông đến với cháu vậy? Bố nuôi hay mẹ Tinh Dao?”

“Chú Mộ Cận Bùi.” Corey hỏi, “Con còn nhớ chú ấy không?”

“Tất nhiên rồi. Chú ấy là ông chủ của bệnh viện.” Pudding Nhỏ vẫn không mở mắt, bàn tay nhỏ gõ nhịp nhịp trong không trung. “Ông cảm ơn chú ấy giúp cháu nhé.”

Corey muốn chuyển hướng sự chú ý của cô bé, bèn hỏi cô bé muốn ăn kem vị gì.

Pudding Nhỏ lắc đầu. Loại thuốc cô bé dùng gần đây khác so với trước, ăn đồ lạnh sẽ khiến dạ dày khó chịu hơn.

“Corey, cháu cứ nghĩ mình đã đủ mạnh mẽ.”

“Cháu đã rất mạnh mẽ rồi.”

Không, hoàn toàn không đủ.

Cô bé nên cảm ơn bố ruột đã cho mình sự sống, cảm ơn bố đã hủy chuyến du lịch trăng mật để đến gặp cô bé, cũng cảm ơn bố đã thừa nhận cô bé là con gái của mình.

Nhưng cô bé vẫn cảm thấy đau đớn.

Cô bé thổ lộ tâm tư với Corey, “Trước khi tìm thấy bố ruột, cháu luôn tưởng tượng, tưởng tượng rằng bố cũng đang tìm kiếm cháu và mẹ, tưởng tượng rằng bố cháu luôn yêu mẹ cháu.”

Dù cô bé biết rằng tình yêu đến rồi đi, nhưng vẫn ôm hy vọng.

“Bố ruột của cháu đã yêu người khác, bố đã kết hôn rồi. Lẽ ra cháu nên chúc phúc cho bố, nhưng khi biết chú ấy là bố cháu, cháu đã khóc, thật là xấu hổ.”

“Cháu không nên ích kỷ như vậy, cháu nên sống như mẹ, với lòng bao dung và tình yêu.”

Corey tết xong bím thứ hai, dùng ngón tay cái vuốt nhẹ lên má cô bé. Nước mắt cô bé để lại một vệt mờ nhạt trên mặt.

“Cháu đã làm rất tốt rồi, rất rất tốt. Cháu vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi.”

Pudding Nhỏ lắc đầu, cô bé biết mình không còn là một đứa trẻ. Cô bé vô thức cắn môi, “Cháu đã mười hai tuổi rồi, mà cơ thể vẫn còn nhỏ như vậy, Corey, ông có sợ không? Ông có chê cháu không?”

“Ông biết cháu đã mười hai tuổi, làm sao ông lại chê cháu được. Cháu là một thiên thần nhỏ mà.” Corey nói, “Mười hai tuổi vẫn là một đứa trẻ. Con gái ông đã bốn mươi tuổi rồi, nhưng trong mắt ông, cô ấy vẫn là một đứa trẻ.”

“Cảm ơn ông.” Pudding Nhỏ nghẹn ngào, “Suy nghĩ của con người thật là phức tạp. Cháu không muốn chú Hà Sở Nghiêu là bố ruột của mình. Cháu rất thích chú ấy, từ hai năm trước đã thích rồi, thích chú ấy kể chuyện, thích nằm trên ngực chú ấy ngủ. Nhưng cháu chưa từng dám nói tuổi thật của mình cho chú biết, còn nhờ bố nuôi giữ bí mật giúp cháu. Cháu sợ chú ấy biết sẽ sợ hãi vì cháu nhỏ bé như vậy.”

“Mọi ảo tưởng của cháu đều tan vỡ rồi.” Cô bé vùi mặt vào cánh tay, bờ vai nhỏ khẽ run rẩy. Một thân hình bé nhỏ như vậy, cô đơn và bất lực.

Corey bế Pudding Nhỏ lên, “Chúng ta ra vườn xem hoa hồng nhé.”

Lông mi cô bé vẫn còn ướt, gió thổi qua, cô bé hít thở sâu vài lần. Sau khi khóc xong, tâm trạng cô bé đã bớt nặng nề hơn.

Corey đặt Pudding Nhỏ ngồi xuống chiếc ghế dài bên vườn hoa. Cô bé quay lưng lại ánh nắng, ngắm nhìn vườn hoa buổi sớm với những bông hồng xinh đẹp và bầu không khí trong lành.

Cô bé có bố nuôi, có mẹ Tinh Dao, có Nguyệt Nguyệt và có ông Corey.

Cô bé có rất nhiều điều để trân trọng.

“Bảo bối.” Tạ Quân Trình đã quay về.

Corey quay lại, không khỏi cau mày, “Sao trông cậu thảm hại thế này?” zông đứng dậy, vỗ vai Tạ Quân Trình, “Cậu trông Pudding Nhỏ đi, tôi đi mua bữa sáng cho cô bé.”

“Bố, mặt bố sao thế này?”

“Dao cạo râu làm trầy thôi.”

“Sao bố bất cẩn vậy?” Pudding Nhỏ muốn đưa tay chạm vào nhưng sợ làm đau anh, vì vết thương dài trên cằm vẫn còn rỉ máu.

“Đau lắm đúng không? Bố để bác sĩ khám cho bố đi.”

“Không đau.” Tạ Quân Trình nhấc bổng Pudding Nhỏ lên vai.

Cả hai ngầm hiểu về chuyện của Hà Sở Nghiêu, không ai nhắc đến.

Vết trầy trên cằm của Tạ Quân Trình ba ngày nay vẫn chưa lành. Khi đi đón máy bay, anh đã dán hai miếng băng cá nhân trên mặt.

Nguyệt Nguyệt giống hệt Pudding Nhỏ, liên tục hỏi này hỏi nọ, Tạ Quân Trình chỉ trả lời qua loa.

Quý Tinh Dao liếc anh, người này càng ngày càng quá đáng. Ăn chơi buông thả đến mức trên mặt cũng mang dấu vết.

“Trước khi lành sẹo thì đừng đến bệnh viện, đừng để bọn trẻ có ấn tượng xấu!”

Trước mặt Nguyệt Nguyệt, Tạ Quân Trình không giải thích nhiều. Đến bãi đỗ xe, anh đặt Nguyệt Nguyệt vào chiếc xe khác, “Bố Tạ với cô Tinh Dao có việc cần bàn, con ở đây chơi đồ chơi nhé.”

“Wow, nhiều búp bê quá. Cảm ơn bố!” Cô bé hôn một cái lên má Tạ Quân Trình.

Hai chiếc xe nối đuôi nhau rời khỏi bãi đỗ.

Quý Tinh Dao vẫn chưa biết quan hệ giữa Pudding Nhỏ và Hà Sở Nghiêu. Cô tưởng Tạ Quân Trình định nói về bệnh tình của Pudding Nhỏ. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô đột nhiên thấy bất an, nhất là khi anh để Nguyệt Nguyệt ngồi trên xe khác.

“Tạ Quân Trình, đừng nói với tôi là chuyện này không thể cứu vãn.”

Tạ Quân Trình giật hai miếng băng cá nhân trên mặt ra, vo tròn rồi ném vào thùng rác. “Vết thương trên mặt tôi là do Hoa Thần cào khi bảo vệ Hà Sở Nghiêu. Hà Sở Nghiêu là bố ruột của Pudding Nhỏ, đã làm xét nghiệm ADN. Pudding Nhỏ cũng vô tình biết được, tôi đã đánh Hà Sở Nghiêu.”

Quý Tinh Dao nhìn Tạ Quân Trình không thể tin nổi. Cô mở miệng vài lần nhưng không phát ra tiếng.

Ba ngày đã trôi qua, Tạ Quân Trình nhắc lại mà lòng vẫn nặng trĩu. Anh hạ cửa kính xe để đón gió. Gió ngoài đường cuốn tóc dài của Quý Tinh Dao bay tung, quất vào mặt cô.

Quý Tinh Dao vuốt tóc, dựa vào cửa xe, nhìn ra ngoài, đầu óc trống rỗng.

“Những ngày qua tôi bận rộn tính toán với Hà Sở Nghiêu. Tên ngốc đó, tôi không muốn dính dáng gì đến cậu ta nữa.” Tạ Quân Trình thở dài.

Quý Tinh Dao lo lắng, “Hai người cùng mở bao nhiêu công ty, đầu tư bao nhiêu dự án. Là anh ta rút lui hay anh? Anh có đủ tiền mặt để mua lại cổ phần của anh ta không?”

Tạ Quân Trình đáp, “Tiền thì hơi căng, thiếu thì tôi vay ông ngoại thêm.”

Anh giải thích lý do: “Tiền của tôi sau này là để lại cho Pudding Nhỏ.”
Giờ Hà Sở Nghiêu là bố ruột của Pudding Nhỏ, sau này cậu ta với Hoa Thần chắc chắn sẽ sinh con. Nếu anh tiếp tục hợp tác làm ăn với Hà Sở Nghiêu, “Tôi sợ Hoa Thần sẽ nghĩ cậu ta lén chuyển tài sản cho Pudding Nhỏ thông qua tôi.”

Đó chưa phải điều tồi tệ nhất.

Lỡ sau này con của Hà Sở Nghiêu và Hoa Thần lớn lên, nhòm ngó tài sản của Pudding Nhỏ. Đến lúc đó, tôi đã già, hoặc có khi đã chết, mà Pudding Nhỏ lại không biết gì về quản lý công ty. Chúng sẽ nhân danh tình thân mà chiếm hết công ty tôi và Hà Sở Nghiêu cùng sáng lập. Lúc ấy, Pudding Nhỏ chỉ biết ngậm đắng nuốt cay.”

Anh muốn giải quyết hết mọi rắc rối có thể nghĩ đến khi chúng chưa manh nha, để tránh sau này phải đối đầu nhau trước tòa. Có lẽ do anh đã chứng kiến quá nhiều những trường hợp vì tài sản mà trở mặt thành thù.

Quý Tinh Dao nhẹ nhàng hỏi: “Có phải anh đang lo lắng quá không?”

Tạ Quân Trình nói: “Lòng tham của con người trước tiền bạc sẽ luôn làm thay đổi nhận thức của cô. Tất nhiên, tôi không nói Hoa Thần là người như thế, nhưng tôi phải phòng bị trước.”

Quý Tinh Dao không bình luận gì về lý do của anh, bởi phần lớn thời gian anh đều là một doanh nhân thuần túy. Nếu anh đã quyết định làm thế, chắc chắn là kết quả của sự suy nghĩ thấu đáo.

Bên trong xe, không gian lặng im vài phút.

Tạ Quân Trình nhìn ra ngoài cửa sổ bên anh, như tự nói với chính mình: “Pudding Nhỏ sống quá khổ sở. Điều duy nhất tôi có thể làm cho con bé là bảo đảm nửa đời còn lại của nó không thiếu thốn gì, muốn làm gì cũng được, không cần nhìn sắc mặt ai, cũng không cần làm hài lòng ai.”

“Nó muốn tổ chức chuyến lưu diễn piano toàn cầu mà, tôi có tiền.”

Tất nhiên, nói nhiều như vậy, khiến miệng anh khô khốc không phải không có lý do.

Ngay giây sau, Tạ Quân Trình bất ngờ quay sang nhìn Quý Tinh Dao: “Bây giờ tôi không có tiền, tất cả đều dùng để mua cổ phần của Hà Sở Nghiêu, nhập khẩu thuốc và chi phí điều trị tiếp theo của Pudding Nhỏ. Cô ứng trước giúp tôi, tuần sau tôi có tiền, sẽ trả lại cô.”

Quý Tinh Dao đáp: “Không cần trả, đó là trách nhiệm tôi nên làm.” Cô vốn không có ý định để anh phải gánh vác chi phí của Pudding Nhỏ, là anh cố tình chen vào.

Đến bệnh viện, Tạ Quân Trình dẫn Nguyệt Nguyệt đến phòng bệnh chơi với Pudding Nhỏ, còn Quý Tinh Dao đi thẳng đến phòng họp của bệnh viện. Anh không muốn gặp Mộ Cận Bùi lúc này vì vết thương trên mặt vẫn còn rõ.

Sáng nay, người phụ trách bệnh viện đã gọi điện cho anh, thông báo phương án điều trị đã được thảo luận xong. Cuộc họp sẽ diễn ra lúc 11 giờ, yêu cầu anh tham gia.

Mộ Cận Bùi cũng có mặt trong cuộc họp.

Anh không ngờ họ lại có thể thảo luận suốt đêm để đưa ra phương án, không thể phủ nhận đó là công lao của Mộ Cận Bùi. Đây là lần đầu tiên anh nợ Mộ Cận Bùi một ân tình.

Trong phòng họp, tất cả đại diện bệnh viện đều đã có mặt.

Mộ Cận Bùi ngồi ở vị trí nổi bật nhất trong phòng họp, diện vest lịch lãm, khí thế lan tỏa đến từng góc phòng. Anh đang cúi đầu viết gì đó.

Quý Tinh Dao nhận ra cây bút anh đang dùng, cô từng dùng nó để vẽ. Bảy năm trôi qua, anh vẫn không nỡ thay.

Mộ Cận Bùi ngừng viết, bất ngờ ngẩng đầu lên, ánh mắt anh chạm vào ánh mắt Quý Tinh Dao. Cô đang nhìn anh viết, chưa kịp dời mắt đi.

Ánh mắt anh không thay đổi, chỉ khẽ ra hiệu cho người phụ trách bệnh viện bắt đầu cuộc họp.

Quý Tinh Dao đã lường trước rằng chi phí điều trị và nhập khẩu thuốc sẽ rất đắt đỏ, nhưng không ngờ lại là một con số khổng lồ.

Người phụ trách đưa cho cô bản phương án, “Mạng sống là vô giá.”

Phong cách làm việc này mang đậm dấu ấn của Mộ Cận Bùi. Những người này đều được anh đào tạo, ngay cả cách nói chuyện cũng giống hệt anh.

Quý Tinh Dao không phí thêm lời nào, trực tiếp ký tên.

Chỉ là, khoản tiền lớn như vậy cần chuyển trong vòng một tuần, với cô đúng là hơi khó khăn. Tiền mặt trong tài khoản không đủ, khoản thiếu quá lớn. Những khoản khác đều nằm trong các quỹ đầu tư, không thể rút ra ngay được.

Cuộc họp dự kiến kéo dài một tiếng nhưng kết thúc chưa đầy hai mươi phút.

Mộ Cận Bùi thu dọn tài liệu rời khỏi phòng, suốt cuộc họp anh không nhìn Quý Tinh Dao thêm lần nào.

“Mộ tổng.” Quý Tinh Dao bước nhanh đuổi theo.

Mộ Cận Bùi còn tưởng mình nghe nhầm, anh lập tức quay người lại.

Quý Tinh Dao đã đến gần anh, “Có thể làm phiền anh vài phút được không?”

Mộ Cận Bùi gật đầu, “Đến văn phòng của tôi đi.” Anh có một văn phòng tạm thời tại bệnh viện, không dùng nhiều, thỉnh thoảng tiếp đón các cổ đông.

Văn phòng không lớn, nhưng đơn giản và sáng sủa, trên bệ cửa sổ đầy những chậu cây xanh.

“Mời ngồi.” Mộ Cận Bùi cởi áo vest ra, tiện tay treo lên lưng ghế, tháo khuy măng sét rồi xắn tay áo, đi pha cà phê cho cô.

Quý Tinh Dao nhìn tấm lưng vững chãi của anh, bất giác có cảm giác như mình đang quay lại phòng vẽ ở Bắc Kinh. Khi đó, cô đang bận phác thảo, còn anh đứng bên cửa sổ pha cà phê cho cô.

Lần nào anh cũng pha hai ly, một ly rót vào cốc, một ly rót vào bình giữ nhiệt.

Hương cà phê lan tỏa trong không gian, không khí trầm mặc, xen lẫn chút gượng gạo.

Cà phê rất nhanh đã pha xong, Quý Tinh Dao chợt bừng tỉnh.

Mộ Cận Bùi rót cà phê vào cốc giấy dùng một lần, đưa cho cô. “Tạm dùng vậy, tôi không thường làm việc ở đây.”

Quý Tinh Dao: “Cảm ơn anh.”

“Có chuyện gì thì nói đi.” Nói rồi, anh quay lại quầy pha chế, tiếp tục pha cà phê.

Quý Tinh Dao không vòng vo nữa, “Tôi không có đủ tiền mặt. Tạ Quân Trình bên đó dạo này đang gặp chút chuyện.”

Thực ra, cô đã chuẩn bị tiền điều trị, nhưng không ngờ chi phí vượt xa dự toán đến hơn năm lần.

Tất nhiên, cô hiểu lý do họ đưa ra mức giá cao như vậy, vì thuốc đặc chế vốn rất phức tạp. Bệnh viện này không phải tổ chức từ thiện, và cũng không phải chỉ do một mình anh quyết định.

“Muốn nhờ anh giúp đỡ, có thể bắt đầu quy trình xét duyệt hôm nay được không? Tôi đảm bảo sẽ chuyển tiền cho bệnh viện trong vòng năm ngày làm việc.”

Nếu chờ đến khi tiền cô chuyển đến rồi họ mới làm thủ tục, sẽ mất thêm năm đến sáu ngày. Mà với Pudding Nhỏ, năm sáu ngày ấy cũng rất quý giá. Cô chỉ có thể cố gắng hết sức để tranh thủ thời gian.

Mộ Cận Bùi: “Không phiền đâu. Chi phí không thể giảm, nhưng gia hạn thêm vài ngày thì được.”

Quý Tinh Dao lại cảm ơn lần nữa. Sau đó, văn phòng rơi vào một khoảng lặng. May mắn là cà phê được đựng trong cốc giấy, cô có thể mang đi, nếu không ngồi đối diện nhau mà chẳng biết nói gì thì thật ngại.

“Mộ tổng, vậy tôi không làm phiền anh nữa. Tôi đi xem Pudding Nhỏ đây.”

“Đợi đã.” Mộ Cận Bùi đóng nắp một ly cà phê mang đi, đưa cho cô, “Nhờ em mang cho Corey. Mấy ngày nay ông ấy đều ở trong phòng bệnh trông Pudding Nhỏ.”

Quý Tinh Dao nhìn anh, “Cảm ơn anh.” Lại nợ anh thêm một ân tình.

Mộ Cận Bùi tiễn cô đến cửa, không cố ý đi xa hơn. Đợi đến khi tiếng bước chân cô xa dần, không còn nghe thấy gì nữa, anh mới đóng cửa lại.

Khi chờ thang máy, Quý Tinh Dao nhấp một ngụm cà phê. Vẫn là hương vị quen thuộc ngày trước.

Tới phòng bệnh, quả nhiên Corey đang ở đó, chơi trò chơi cùng hai đứa trẻ.

“Chào bạn cũ, lâu rồi không gặp.” Corey buông hai đứa trẻ xuống.

Quý Tinh Dao cười nhẹ, quả thật đã rất lâu không gặp.

Corey bước tới, ôm cô một cái, “Lần cuối tôi gặp cháu, cháu mới mười tám tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ.” Giờ thì đã là mẹ của những đứa trẻ rồi.

Quý Tinh Dao đưa cho ông ly cà phê, “Mộ Cận Bùi nhờ cháu mang cho chú. Cảm ơn chú đã vất vả mấy ngày nay.”

Corey không nhận, chỉ nhìn ly cà phê rồi bật cười, bất đắc dĩ nhún vai, “Cái tên Mộ Cận Bùi này, chẳng phải cậu ta biết tôi chưa bao giờ uống cà phê sao?”

Quý Tinh Dao chợt hiểu ra. Ly cà phê này cũng là Mộ Cận Bùi chuẩn bị cho cô.

Bình Luận (0)
Comment