Editor: Phong Tâm
Beta: Bảo Trân
—
Năm Nguyệt Nguyệt tám tuổi, Pudding Nhỏ đã mười bốn tuổi. Cũng chính vào năm đó, bệnh tình của Pudding Nhỏ đã được kiểm soát. Tuy phải tiếp tục dùng thuốc nhưng không cần phải đến bệnh viện nữa.
Chờ qua kỳ nghỉ hè này, cô bé có thể đến trường học bình thường.
Dựa vào kiến thức hiện tại, lên cấp hai không có vấn đề gì. Nhưng vì chỉ cao như một đứa trẻ tám tuổi, Pudding Nhỏ trở thành một “nhỏ xíu” giữa đám học sinh cấp hai.
Tạ Quân Trình hỏi ý kiến cô bé: “Nói cho bố biết, con muốn học cùng những bạn đồng trang lứa hay với những bạn có chiều cao tương đương con? Dù con chọn thế nào, bố cũng sẽ ủng hộ.”
Pudding Nhỏ ngồi trên đùi Tạ Quân Trình, im lặng rất lâu không nói gì. Cô bé lúc thì nghịch tóc bố, lúc lại bóp má anh, thậm chí còn tạo hình miệng bố thành nụ cười.
Tạ Quân Trình biết, trong lòng cô bé đang bối rối lắm.
Anh nói ra suy nghĩ của mình: “Nếu con chọn học cùng các bạn đồng trang lứa, con phải có một trái tim mạnh mẽ. Bố tin con, con sẽ làm rất tốt, bởi nhiều lúc, con còn mạnh mẽ hơn cả bố nữa.”
Pudding Nhỏ ngừng nghịch, chăm chú lắng nghe.
“Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc niềm vui của con sẽ ít hơn một chút. Con sẽ phải phí rất nhiều thời gian để quan tâm đ ến lời nói hay hành động của người khác. Dù họ không cố ý, chỉ là tò mò về chiều cao của con, con vẫn sẽ cảm thấy áp lực.”
Tạ Quân Trình tiếp tục nói về lựa chọn khác: “Nếu con học cùng các bạn như Nguyệt Nguyệt, từ một góc độ nào đó, có thể sẽ là lãng phí thời gian. Vì kiến thức các bạn ấy học, con đã biết từ trước, và còn được những thầy cô giỏi nhất dạy nữa.”
Anh hiếm khi nói nhiều như vậy: “Nhưng con chưa từng thực sự trải nghiệm không khí lớp học. Dù con đã nắm chắc kiến thức ở lứa tuổi này, niềm vui khi chơi đùa cùng bạn bè là điều không thầy cô nào có thể mang lại. Vì vậy, đây không phải là lãng phí thời gian, mà là học cách hiểu thế nào là tập thể, là đội nhóm.”
“Nếu là bố, bố sẽ chọn thế này.”
Pudding Nhỏ tròn mắt nhìn anh: “Chọn thế nào hả bố?” Cả hơi thở cô bé như ngừng lại.
Tạ Quân Trình nói: “Trước tiên con ở lại lớp thấp hơn một năm, làm quen với cuộc sống trường học. Sau đó con có thể nhảy lớp lên cấp hai. Đến lúc đó, thầy cô sẽ giới thiệu rằng, Pudding Nhỏ của chúng ta từ lớp ba tiểu học lên thẳng cấp hai.”
“Họ sẽ rất ngưỡng mộ, vì khoảng thời gian bị bệnh bỏ lỡ, con đã bù đắp được trong một năm. Hơn nữa, trình độ piano của con không ai sánh được. Con có thể tưởng tượng ánh mắt ngưỡng mộ của những người bạn cấp hai dành cho con không?” Anh chạm trán vào trán Pudding Nhỏ, “Như thế có phải rất ngầu không?”
Pudding Nhỏ mỉm cười: “Nghe có vẻ rất tuyệt.” Cô bé rụt rè hỏi: “Con có thể học cùng lớp với Nguyệt Nguyệt không?”
Tạ Quân Trình đáp: “Có thể. Nếu con quyết định học lớp ba, ngày mai bố sẽ đến trường tư nơi Nguyệt Nguyệt đang học để đăng ký cho con. Đến lúc khai giảng, con và Nguyệt Nguyệt sẽ là bạn cùng lớp. Nhưng có ngồi chung bàn hay không thì bố không đảm bảo được, cái đó là do thầy cô sắp xếp, được không?”
Pudding Nhỏ gật đầu liên tục, chỉ cần được học chung lớp với Nguyệt Nguyệt là đủ.
Tạ Quân Trình tiếp tục trấn an cô bé: “Lớp năng khiếu của con và Nguyệt Nguyệt chắc chắn không giống nhau. Con thích piano, còn Nguyệt Nguyệt thích vẽ. Hai đứa sẽ có một nửa thời gian học ở phòng học khác nhau, nên có ngồi chung bàn hay không cũng không quan trọng.”
Pudding Nhỏ cuối cùng không còn bối rối, mồ hôi trong lòng bàn tay cũng dần khô. Dù còn một thời gian nữa mới khai giảng, nhưng hình như cũng không quá lâu.
“Bố ơi, con muốn đi thăm chú Trương.”
“Được thôi.”
Chú Trương giờ đây sống chủ yếu trên đảo nhỏ. Chỉ vào mùa đông, khi gió trên đảo quá mạnh và lạnh, chú mới về thành phố ở vài tháng. Đến mùa xuân, chú lại quay về đảo.
Tạ Quân Trình bế Pudding Nhỏ đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận. “Ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon.” Pudding Nhỏ nheo mắt, đột nhiên lại mở ra: “Bố, cái đó…”
Tạ Quân Trình đã đưa tay tới công tắc đèn bàn, nghe vậy liền dừng lại: “Sao thế?”
Pudding Nhỏ đưa hai tay vào trong chăn, vô thức nắm góc chăn: “Bố Sở Nghiêu, sắp làm bố rồi đúng không? Con nghe nói… là một em gái nhỏ.”
Tạ Quân Trình khẽ gật đầu.
Pudding Nhỏ mỉm cười: “Wow, nhất định sẽ rất đáng yêu. Ngủ ngon nhé, bố.”
Tạ Quân Trình định an ủi cô bé vài câu, nhưng Pudding Nhỏ đã nhắm chặt mắt lại, chỉ đôi khi lông mi khẽ động. Anh không nói gì thêm, tắt đèn rồi rời đi.
Khi kỳ nghỉ hè còn hai tuần, Tạ Quân Trình đưa Pudding Nhỏ và Nguyệt Nguyệt đến một hòn đảo nhỏ.
Đúng lúc chú Trương đang thu hoạch khoai tây. Chú Trương đào khoai, Pudding Nhỏ và Nguyệt Nguyệt mỗi người cầm một giỏ, theo sau nhặt khoai.
Hai cô bé chân trần, chăm chỉ làm việc, tay chân và mặt mũi lấm lem bùn đất, quần áo cũng chẳng tránh khỏi vết bẩn.
Tạ Quân Trình đứng một bên quan sát, thỉnh thoảng quay vài đoạn video.
“Bố, bố cũng đến nhặt khoai đi!” Pudding Nhỏ hào hứng mời.
Tạ Quân Trình không có hứng thú, anh đi vài bước, tiện tay hái một quả cà chua. Những quả cà chua này đều do chú Trương tự trồng, hoàn toàn tự nhiên.
Anh không rửa, chỉ lau sơ trên áo sơ mi rồi cắn một miếng. Vị chua chua ngọt ngọt.
Chú Trương đã đào được khá nhiều khoai, bèn dừng lại nghỉ ngơi, chờ hai đứa nhỏ.
Tạ Quân Trình vẫn đang ăn cà chua, trông rất ngon lành.
Chú Trương nhìn anh: “Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Tạ Quân Trình bật cười: “Sao thế, chú định giới thiệu đối tượng cho tôi à?” Anh lại cắn thêm một miếng cà chua, đáp: “Ba mươi chín, sắp thành niên rồi.”
Chú Trương: “Cậu thật sự định sống như tôi à?”
Tạ Quân Trình hỏi ngược: “Sống như chú thì có gì không tốt?”
Chú Trương chống cuốc, nhìn ra biển cả lặng sóng. Cũng đúng, có gì không tốt đâu? Trong lòng giữ một người, sống cuộc đời mình mong muốn, chẳng có gì là không tốt cả.
Tạ Quân Trình chỉ tay về phía vườn rau rộng lớn: “Sau này những thứ này sẽ có người kế thừa. Tôi sẽ cố gắng nghiên cứu ra thế hệ cà chua thứ năm, vị dâu tây.”
Chú Trương lắc đầu, cười bất lực.
Tạ Quân Trình ăn xong một quả cà chua, lại hái thêm một quả nữa.
Khi mặt trời lặn sau núi, mọi người dừng tay nghỉ ngơi.
Người đi theo chăm sóc rửa sạch cho Nguyệt Nguyệt và Pudding Nhỏ, thay cho hai bé những chiếc váy sạch sẽ. Đó là váy yếm đỏ, đồ đôi của hai chị em.
Nguyệt Nguyệt trở về phòng, lấy ra hai chiếc chai ước nguyện. Cô bé đưa một chiếc cho Pudding Nhỏ, “Giúp em một việc. Một lát nữa chúng ta ra biển, chị thả chiếc chai này xuống nhé.”
Pudding Nhỏ bị thu hút bởi chiếc chai tinh xảo và những tờ giấy màu sặc sỡ bên trong, “Wow, đẹp quá, em mua ở đâu vậy?”
Nguyệt Nguyệt nói: “Bà em tự làm cho em đấy. Nhưng giấy bên trong là em tự vẽ, thư cũng do em viết. Em viết bằng tiếng Trung, tiếng Anh, và tiếng Tây Ban Nha, không biết tinh linh nhỏ đọc được ngôn ngữ nào nên em viết cả ba.”
Cô bé ôm chiếc chai ước nguyện của mình, “Đi thôi, chúng ta ra biển ngay bây giờ.”
Pudding Nhỏ theo sát cô bé ra khỏi phòng, “Em vẫn đang tìm tinh linh nhỏ à?”
Nguyệt Nguyệt gật đầu, “Ừm, một ngày nào đó em nhất định sẽ tìm thấy bạn ấy.”
Nước biển xanh thẳm, bãi cát vàng óng ánh, hai bóng nhỏ màu đỏ đang chạy trên bãi biển. Chú Trương cầm theo diều, đi theo sau hai cô bé.
Những người thợ đã chuẩn bị sẵn lò nướng, khoai tây, cà tím, bắp ngô, cà chua, tất cả đều là rau củ từ vườn nhà của chú Trương.
Tạ Quân Trình phụ trách nướng đồ ăn, đầu tiên nướng hai quả cà chua mà bọn trẻ thích ăn nhất.
Trên bãi cát, Nguyệt Nguyệt và Pudding Nhỏ đã thả xong chai ước nguyện, giờ đang đuổi theo chú Trương để thả diều.
Tiếng cười vui vẻ vang lên từng hồi.
Tạ Quân Trình thỉnh thoảng liếc mắt về phía đó, nhìn chú Trương, anh như nhìn thấy chính mình của nhiều năm về sau, cùng hai đứa trẻ thả diều bên bãi biển lúc hoàng hôn.
Và khi đó, hai đứa trẻ đó hẳn sẽ là con gái của Pudding Nhỏ và Nguyệt Nguyệt.
Anh mở điện thoại, bật bài hát Đêm Đẹp Đẽ với âm lượng lớn nhất.
Tại Manhattan lúc này, ánh nắng buổi trưa thật đẹp.
Hôm nay là cuối tuần, Mộ Cận Bùi cùng Quý Tinh Dao đến hiệu sách đọc sách, việc này gần như đã trở thành thói quen mỗi chiều cuối tuần.
Mộ Cận Bùi mỗi lần đều chọn truyện cổ tích, truyện khoa học viễn tưởng, hay những câu chuyện cổ tích đầy trí tưởng tượng. Đây là những câu chuyện anh hay đọc cho Nguyệt Nguyệt trước giờ đi ngủ.
Quý Tinh Dao thì chọn một cuốn tiểu thuyết tình yêu, thường đọc đến say mê. Mỗi lần đọc xong một cuốn, cô lại vẽ một bức tranh liên quan đến tình yêu.
Nếu kết thúc của tiểu thuyết buồn, bức tranh của cô cũng đầy bi thương.
Nếu kết thúc ngọt ngào, bức tranh của cô sẽ tràn ngập sắc hồng tình yêu.
Mộ Cận Bùi nhận ra quy luật này, từ đó không cho cô đọc những tiểu thuyết về tình yêu không có hậu nữa. Mỗi lần đến hiệu sách, anh đều chọn cho cô những câu chuyện ấm áp.
Chọn xong sách, hai người tìm một góc yên tĩnh, tựa lưng vào nhau đọc.
Mộ Cận Bùi ngồi trên ghế, Quý Tinh Dao đứng, tựa vào lưng anh, toàn bộ trọng tâm đều dồn lên anh. Đứng lâu, Mộ Cận Bùi sợ cô mỏi chân, liền đưa tay ra sau xoa bóp chân cho cô.
Khi mặt trời lặn, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, họ chuẩn bị về nhà.
Những cuốn sách họ đang đọc sẽ được mang về, đủ để đọc trong một tuần.
Rời khỏi hiệu sách, Mộ Cận Bùi nắm tay Quý Tinh Dao, “Vài ngày nữa chúng ta đi nghỉ, học viện của em sắp khai giảng rồi.”
Quý Tinh Dao hỏi: “Anh không bận sao?”
Mộ Cận Bùi không nói bận hay không bận, chỉ đáp: “Năm nay anh chưa nghỉ phép.” Anh nhìn cô, “Nghĩ xem muốn đi đâu chơi. Đi biển, hay thăm một thị trấn nhỏ, đều được, tuỳ em.”
Quý Tinh Dao nói: “Thị trấn nhỏ đi.”
Họ đứng trước cửa hiệu sách, chờ tài xế đến.
Quý Tinh Dao ôm lấy cổ Mộ Cận Bùi, ngước lên nhìn cằm anh.
Mộ Cận Bùi cúi mắt: “Đang nghĩ gì vậy?”
Quý Tinh Dao lắc đầu, đầu ngón tay nhẹ nhàng miêu tả đường viền cằm sắc nét của anh, rồi nhón chân hôn nhẹ một cái.
Mộ Cận Bùi cúi người, bao trọn môi cô vào trong môi mình. Trên con phố lúc hoàng hôn, bóng hai người ôm nhau hôn quấn quýt, kéo dài rất xa.
Tài xế đã lái xe đến, nhưng họ vẫn đắm chìm trong nụ hôn ấy. Đây là điểm dừng tạm, không còn cách nào khác, tài xế đành phải quay xe lại chờ.
Buổi tối về đến nhà, họ lại ai bận việc nấy.
Quý Tinh Dao bơi trong bể bơi trong nhà, Mộ Cận Bùi ngồi bên bể bơi vẽ tranh. Anh thường ghi lại những khoảnh khắc thú vị giữa con gái và Quý Tinh Dao trong suốt một tuần qua bằng những bức vẽ.
Hai năm qua, anh đã vẽ hàng trăm bức tranh, đủ để in thành hai quyển tập tranh lớn.
Sau vài vòng bơi, Quý Tinh Dao ngồi lên bờ: “Chồng ơi.”
“Anh đây.” Mộ Cận Bùi đặt bút xuống. Những lúc cô gọi anh như vậy, thường là để đòi hôn.
Quý Tinh Dao nhìn anh: “Tiêu hao hết sức rồi, nghỉ chút nha.”
Mộ Cận Bùi lấy khăn tắm quấn cô lại, rồi ôm cô vào lòng: “Nghỉ bao lâu?”
Quý Tinh Dao nghĩ một lát: “Hai phút.”
Hai phút của cô, chính là muốn hôn hai phút.
Mỗi lần, Mộ Cận Bùi đều phải tự nhắc nhở mình không được hôn sâu, nếu không thì khó mà dừng lại. Trở về phòng ngủ rồi, cơ bản là họ sẽ không ra ngoài nữa. Nếu vậy, anh sẽ không hoàn thành được tranh, còn cô thì không thể tiếp tục bơi.
Anh hôn cô, nhẹ nhàng và dịu dàng, nhưng không rời khỏi môi cô. Đối với Quý Tinh Dao, những nụ hôn như vậy là thứ dễ khiến người ta chìm đắm nhất.