Editor: Phong Tâm
Beta: Bảo Trân
—
Sáng hôm khai giảng của Pudding Nhỏ, trời còn chưa sáng mà cô bé đã thức dậy. Nhìn vào gương, cô bé chỉnh lại đồng phục, áo vừa vặn, váy cũng rất hợp. Chỉnh xong áo sơ mi, cô bé xoay một vòng ngay tại chỗ, nhìn trước ngó sau, không thấy có gì không ổn.
Cô bé đeo balo lên lưng, hai tay vô thức nắm chặt dây đeo, thử tập cách chào hỏi thầy cô và các bạn trong ngày đầu tiên đến trường. Nội dung giới thiệu bản thân cô bé đã chuẩn bị sẵn từ lâu, trong lòng lẩm nhẩm không dưới trăm lần, nhưng vẫn lo sẽ quên mất.
Tạ Quân Trình vốn quen dậy sớm, anh đoán rằng cô bé hẳn là có rất nhiều suy nghĩ trong đầu mà ngủ không yên. Anh gõ cửa phòng, “Bảo bối, dậy chưa?”
“Dạ rồi ạ!” Pudding Nhỏ cười, vội vã đặt balo sang một bên rồi chạy ra mở cửa.
“Bố, chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng.” Tạ Quân Trình cúi người, nhẹ chạm vào trán cô bé, “Chúc mừng con trở thành học sinh tiểu học.”
“Cảm ơn bố.”
Tạ Quân Trình xoa nhẹ sau đầu cô bé, “Lại đây ngồi, bố sẽ buộc tóc cho con.” Bao năm qua, việc gì anh cũng làm được: vá quần áo, buộc tóc, chuyện gì cũng thành thạo. Đôi lúc anh không khỏi cảm thán, thoắt cái đã tám năm trôi qua, thời gian hai bố con ở bên nhau còn nhiều hơn nửa đời cô bé.
Ngày khai giảng, Tạ Quân Trình tự mình lái xe đưa Pudding Nhỏ đến trường. Anh cố gắng chuyển hướng sự lo lắng của cô bé: “Sinh nhật năm nay con muốn quà gì?”
Pudding Nhỏ nghĩ một lúc, rồi lắc đầu, “Bố tặng gì con cũng thích.” Cô bé ngập ngừng, “Bố ơi, con thật sự sợ không nhớ nổi tên các bạn, điều đó vừa xấu hổ vừa bất lịch sự, đúng không bố?”
Tạ Quân Trình liếc nhìn cô bé qua gương chiếu hậu, cố gắng dời sự chú ý của cô bé nhưng không thành công. “Không sao đâu, Nguyệt Nguyệt biết hết mà. Thời gian này Nguyệt Nguyệt ở nhà mình, nếu con không nhớ tên ai thì có thể hỏi Nguyệt Nguyệt.”
Pudding Nhỏ gật đầu, “Sao con lại không nghĩ ra nhỉ!”
Cô bé siết chặt hai tay vào nhau, ngồi thẳng tắp, ánh mắt nhìn chăm chăm qua kính chắn gió, đầu óc rối bời, không biết đang nghĩ gì. Một lúc sau, cô bé nói:
“Bố ơi, Nguyệt Nguyệt nói, giờ ra chơi em ấy toàn đi xe buýt trường, rất thú vị.”
“Ừ, vì Nguyệt Nguyệt cần cảm hứng sáng tác liên tục, em ấy thích đi xe buýt trường, thích trò chuyện với các bạn về những điều thú vị trong ngày.” Tạ Quân Trình hỏi cô bé: “Con có muốn đi xe buýt cùng Nguyệt Nguyệt không? Bố sẽ nhờ dì giúp việc đón con và Nguyệt Nguyệt ở điểm dừng.”
Pudding Nhỏ cố tỏ vẻ thoải mái, “Con rất vui và cũng rất mong chờ ạ.”
Trước cổng trường, rất nhiều học sinh lần lượt vào trường. Nguyệt Nguyệt đã đến từ sớm, đứng chờ Pudding Nhỏ.
Mộ Cận Bùi cúi người, “Tối gặp lại nhé, chúc con một ngày vui vẻ.” Anh hôn nhẹ Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt đáp lại anh bằng một nụ hôn, “Tối gặp lại bố, chúc bố làm việc vui vẻ.”
Cô bé vẫy tay, rồi chạy đi tìm Pudding Nhỏ.
Pudding Nhỏ là học sinh mới, một học sinh rất đặc biệt. Giáo viên chủ nhiệm của cô bé đứng chờ ở cổng trường để đón, không biết giáo viên đã nói gì mà Pudding Nhỏ ngại ngùng mỉm cười, khóe miệng cong lên.
Tạ Quân Trình và Mộ Cận Bùi đứng ở bên đường, hai đứa trẻ còn không quên quay lại vẫy tay chào tạm biệt họ.
Mộ Cận Bùi nhìn bóng dáng con gái, trong thoáng chốc nhận ra cô bé đã lớn lên, không cần anh bế nữa. Khi ra ngoài, cô bé sẽ nắm tay anh dẫn đi. Lần đầu tiên anh gặp cô bé, cô bé chỉ mới bốn tuổi, nhỏ nhắn như thế.
Nhìn Nguyệt Nguyệt và Pudding Nhỏ cùng nhau bước vào cổng trường, anh thoáng ngẩn ngơ. Nhiều, rất nhiều năm trước, anh và Tạ Quân Trình cũng từng như vậy, cùng nhau bước vào cổng trường.
Nhiều năm sau, họ lại đứng trước cổng trường, tiễn con của mình.
Rõ ràng, Tạ Quân Trình cũng nhớ đến khung cảnh này.
Đứng một lúc, Mộ Cận Bùi và Tạ Quân Trình liếc nhìn nhau, không ai nói lời nào, rồi lần lượt lái xe rời đi.
Cả ngày hôm đó, Tạ Quân Trình không yên lòng, luôn lo lắng Pudding Nhỏ sẽ chịu ấm ức, mà cô bé lại quen giữ mọi ấm ức trong lòng, giả vờ như không có gì.
Buổi chiều, anh đến điểm dừng xe buýt trường trước giờ tan học nửa tiếng.
Anh nhìn chằm chằm vào mặt đồng hồ, kim phút xoay từng vòng.
Bọn trẻ ra theo từng nhóm, anh chăm chú nhìn dòng người, bộ đồng phục giống nhau khiến anh hoa mắt.
Mười phút sau, lớp của Pudding Nhỏ cũng ra.
Trong lúc xếp hàng chờ lên xe, Pudding Nhỏ giả vờ chơi đàn piano trong không trung, ngón tay nhịp nhàng như đang thật sự chơi đàn.
Thỉnh thoảng, Nguyệt Nguyệt thò tay ra cùng chơi “liên khúc bốn tay” một cách lộn xộn, hai đứa trẻ cười rạng rỡ.
Tạ Quân Trình thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như cô bé ở trường còn vui hơn anh tưởng. Anh nên tin tưởng vào khả năng của cô bé.
Xe buýt trường rời đi, anh cũng khởi động xe, lái về hướng khác. Tối nay, anh có một buổi hẹn.
Nguyệt Nguyệt nhường chỗ ngồi gần cửa sổ cho Pudding Nhỏ, cô bé khoác tay lên vai Pudding Nhỏ, cả hai cùng nhìn ra khung cảnh bên ngoài xe: đường phố, xe cộ, người qua lại, những cửa sổ trưng bày đẹp mắt.
“Trường học đúng là thú vị y như những gì người ta nói,” Pudding Nhỏ nhìn con đường mình từng đi qua, chỉ tay về phía vỉa hè, “Trước đây chị chỉ có thể đứng ở đó, nhìn xe buýt trường đi ngang qua trước mặt mình.”
Cô bé cười, quay sang nhéo má Nguyệt Nguyệt, “Biết đâu khi đó trên xe đã có em – cô bé dễ thương này!” Nói xong, cô bé chợt nhớ ra, “Không đúng không đúng, khi đó em vẫn là một em bé, còn phải bế trên tay.” Cô bé vẫn nhớ rõ, “Chú Mộ bế em đi mua kem, em đã ăn kem vị dâu đấy.”
Nguyệt Nguyệt cười, không chịu thừa nhận: “Em đâu phải em bé.” Cô bé nhớ được chú Mộ từ hai năm trước, khi cô bé sáu tuổi, “Em đã là trẻ lớn rồi.”
Pudding Nhỏ tính thời gian, “Bốn tuổi, không phải trẻ lớn.”
Nguyệt Nguyệt ngạc nhiên: “Em đã quen chú Mộ từ lúc bốn tuổi à?”
Pudding Nhỏ gật đầu, rất chắc chắn, vì khi đó cô bé mười tuổi.
Thật kỳ diệu, nhưng Nguyệt Nguyệt không nhớ chút nào. Thì ra chú Mộ yêu thương cô bé hơn những gì cô bé dành cho chú ấy trong suốt hai năm.
Chẳng bao lâu, họ đã đến điểm dừng.
Người giúp việc và tài xế đã đứng chờ để đón họ.
Pudding Nhỏ còn nhìn thấy Hà Sở Nghiêu, cô bé ngẩn ra một chút, sau đó liền vẫy tay không ngừng: “Bố Sở Nghiêu!”
Hà Sở Nghiêu biết hôm nay là ngày đầu tiên con gái đi học, anh đặc biệt ở đây đợi cô bé.
Pudding Nhỏ bước xuống xe, Hà Sở Nghiêu tiến lại gần, bế cô bé lên. “Hôm nay thế nào?”
“Rất vui ạ.” Pudding Nhỏ muốn xuống, “Con lớn rồi, mười bốn tuổi rồi, không thể để bố bế mãi được.”
Hà Sở Nghiêu không thả, “Trong mắt bố, con mãi mãi là một đứa trẻ.”
Nguyệt Nguyệt đã lên xe trước, ngồi trong xe đợi Pudding Nhỏ.
Hà Sở Nghiêu trò chuyện với con gái về cuộc sống ở trường hôm nay, cũng hỏi thăm tình hình gần đây của cô bé. Gần đây, anh luôn ở bệnh viện chăm sóc Hoa Thần sau sinh, thời gian bên cạnh Pudding Nhỏ không được nhiều.
Pudding Nhỏ biết bố bận, không muốn làm mất thời gian của anh: “Bố Sở Nghiêu, bố về nhà đi, con cũng phải về rồi, chúng con có bài tập, con phải hoàn thành.”
Hà Sở Nghiêu nhìn con gái không rời mắt: “Con không nhớ bố sao?”
Pudding Nhỏ theo phản xạ gật đầu thật mạnh: “Nhưng chúng ta có thể gọi điện thoại mà.”
Hà Sở Nghiêu nói: “Nếu con và Nguyệt Nguyệt không có nhiều bài tập, bố mời hai đứa ăn đồ ngọt, không mất nhiều thời gian đâu, trước khi trời tối bố sẽ đưa hai đứa về, không ảnh hưởng đến việc làm bài tập.”
Pudding Nhỏ nhẹ nhàng hỏi: “Bố không cần về nhà chăm sóc thiên thần nhỏ của bố sao? Em bé còn bé xíu, cần được chăm sóc mà.”
Hà Sở Nghiêu nghẹn ngào một chút, “Thiên thần lớn của bố cũng cần bố ở bên cạnh mà.” Anh hôn nhẹ lên trán con gái, “Bố đã tìm một tiệm bánh ngọt, có đủ các món hai đứa thích, bố đã hẹn với đầu bếp rồi, chuẩn bị một bất ngờ cho hai đứa.”
Pudding Nhỏ ôm cổ Hà Sở Nghiêu, ghé sát tai anh thì thầm: “Cảm ơn bố Sở Nghiêu.”
Hà Sở Nghiêu dùng lực ấn nhẹ lên lưng Pudding Nhỏ, để cô bé nằm lên vai anh, anh không muốn con gái thấy dáng vẻ có chút lúng túng của mình.
Những ngày gần đây, nhìn đứa con gái mới sinh của mình, anh không thể không nghĩ đến năm đó mẹ của Pudding Nhỏ đã phải một mình nuôi con thế nào, lại còn là một đứa trẻ sinh ra đã mang bệnh, khó khăn đến mức nào.
Anh thường tự hỏi, nếu hồi đó, khi còn trẻ, anh có thêm một chút trách nhiệm, không chỉ mải mê với sự mới mẻ của tình yêu, liệu có phải mọi chuyện đã không đi đến cục diện hôm nay?
Và cô ấy, liệu có còn sống.
Pudding Nhỏ cũng sẽ lớn lên dưới sự chăm sóc của anh và cô ấy.
Nhưng tất cả đã không thể quay lại nữa.
Hôm nay, đồ ngọt rất ngon, ngọt hơn cả bình thường, đó là cảm nhận của Pudding Nhỏ. Nguyệt Nguyệt cũng ngồi ăn cùng cô bé rất nhiều, đủ các hương vị khác nhau.
Hương vị dâu tây vẫn là tuyệt nhất.
Trước khi trời tối, Hà Sở Nghiêu đã đưa hai đứa trẻ về nhà.
Trước khi chia tay, anh lại ôm lấy Pudding Nhỏ, “Cuối tuần bố sẽ đến đón con, nói tạm biệt bố đi nào.”
“Tạm biệt bố Sở Nghiêu, hẹn gặp bố cuối tuần.” Pudding Nhỏ lại làm một trái tim: “Mang lời chúc của con đến thiên thần nhỏ nhé, chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc.”
Nguyệt Nguyệt nắm tay Pudding Nhỏ, cô bé cũng cúi chào Hà Sở Nghiêu: “Tạm biệt chú Sở Nghiêu, cảm ơn chú vì món bánh ngọt.”
Người giúp việc dẫn lũ trẻ quay lại biệt thự, Hà Sở Nghiêu đứng nhìn bóng lưng con gái khuất dần, trong lòng vừa chua xót vừa ngập tràn cảm xúc. Anh luôn mong rằng có một ngày con gái gọi anh một tiếng “bố,” không kèm thêm hai chữ “Sở Nghiêu.”
Có lẽ, cả đời này anh sẽ không bao giờ có được vinh dự như Tạ Quân Trình.
Hai đứa trẻ quay về biệt thự, Pudding Nhỏ chạy thẳng lên lầu hai, Nguyệt Nguyệt cũng đi cùng. Trên sân thượng, đèn chưa bật, hai đứa nhìn theo Hà Sở Nghiêu lên xe, sau đó chiếc xe chầm chậm rời đi.
Nguyệt Nguyệt vòng tay ôm vai Pudding Nhỏ, “Bố chị rất yêu chị, chú ấy nhớ mọi ngày quan trọng của chị đấy.”
Pudding Nhỏ đáp: “Cảm ơn em.” Sau đó ngừng lại vài giây rồi nói tiếp: “Tối qua, trước khi đi ngủ, mẹ đã gọi điện cho chị, nói một câu mà chị thấy rất có lý.”
Nguyệt Nguyệt nằm bò trên bàn, “Cô Tinh Dao đã nói gì với chị?”
Pudding Nhỏ nhìn theo đuôi xe ngày càng xa: “Mẹ bảo, chúng ta phải dùng niềm vui ít ỏi mà mình có để viết nên những nỗi đau và tiếc nuối không thể tránh khỏi trong cuộc đời, biến nó thành một câu chuyện thật đẹp.”
Nguyệt Nguyệt không hiểu, câu nói này nghe có vẻ rất sâu sắc, nhưng lời cô Tinh Dao nói thì chắc chắn luôn đúng.
Thực ra, Pudding Nhỏ cũng không hiểu hết, mẹ cô bé nói rằng đợi lớn lên cô bé sẽ hiểu, rằng cuộc đời của ai cũng không thể hoàn hảo, ai cũng có những tiếc nuối của riêng mình.
Dưới bóng đêm, chiếc xe đã khuất hẳn.
Pudding Nhỏ vẫn nhìn về phía đó, rồi bỗng quay sang nhìn Nguyệt Nguyệt: “Hình như em không có tiếc nuối nào thì phải.”
Nguyệt Nguyệt chớp chớp mắt, cô bé còn chưa hiểu rõ tiếc nuối là gì. Nhưng câu nói này của Pudding Nhỏ thì cô bé vẫn luôn nhớ.
Nguyệt Nguyệt cũng từng nghĩ rằng có lẽ mình không có tiếc nuối, cho đến khi cô bé lên mười tuổi, còn Pudding Nhỏ mười sáu tuổi. Cô bé hỏi Pudding Nhỏ: “Bây giờ em có tiếc nuối không?”
Lúc này, Pudding Nhỏ đã vào trung học, hiểu biết nhiều hơn. Cô đáp: “Hình như có.”
Nguyệt Nguyệt hỏi: “Là gì vậy?”
Pudding Nhỏ trả lời: “Em vẫn chưa tìm được tiểu tinh linh của mình.”
“Wow,” Nguyệt Nguyệt bật cười, “Có vẻ là vậy.” Thì ra, đây chính là tiếc nuối.
Năm đó, Nguyệt Nguyệt mười tuổi tổ chức triển lãm tranh, đây là lần thứ hai cô bé tổ chức triển lãm.
Năm đó, với Pudding Nhỏ mười sáu tuổi cũng là một năm đặc biệt, buổi hòa nhạc cá nhân đầu tiên của cô được tổ chức vào cuối năm.
Sáng thứ bảy, Quý Tinh Dao luôn thích nằm lười trên giường.
Đã tám giờ rồi, cô vẫn chưa có dấu hiệu muốn dậy.
Mộ Cận Bùi muốn nhìn khuôn mặt cô trong lòng mình, nhưng Quý Tinh Dao lại úp mặt vào cổ anh. Hôm qua hai người đã hẹn buổi sáng sẽ đi xem đàn piano, đó là món quà dành tặng cho buổi hòa nhạc của Pudding Nhỏ.
Mộ Cận Bùi dịu dàng vuốt tóc Quý Tinh Dao, “Dao Dao, dậy thôi. Hơn tám giờ rồi.”
Quý Tinh Dao không có phản ứng, một lúc lâu sau, giọng cô mơ hồ: “Chồng ơi, cho em ngủ thêm ba giây, chỉ ba giây thôi.” Miệng nói sắp dậy nhưng hai chân lại quấn lấy anh, thân mình càng rúc vào lòng anh.
Nào chỉ ba giây, ba phút trôi qua cô vẫn chưa dậy.
Mộ Cận Bùi không nỡ gọi cô thêm, đan tay vào tay cô, cho cô ngủ thêm mười lăm phút.
Nhưng giờ đã gần tám rưỡi, nếu không dậy sẽ lỡ mất lịch hẹn.
“Dao Dao.”
“Ừm.”
Quý Tinh Dao đầu óc đã tỉnh táo, biết mình cần đi xem đàn piano, nhưng đôi mắt thì thực sự không mở ra được.
Tối qua trước khi ngủ, Mộ Cận Bùi đọc cho cô một cuốn tiểu thuyết tình yêu. Đọc mãi, hai người đều cảm thấy xúc động, cuốn sách bị bỏ sang một bên, rồi họ hôn nhau không dừng lại được. Làm hai lần vẫn chưa đủ, cảm giác vẫn còn, lại thêm một lần nữa. Cuối cùng họ quấn quýt đến ba giờ sáng.
“Ông xã.”
“Ừ.”
“Mắt em không mở nổi.”
Mộ Cận Bùi nói: “Anh có cách, em nằm yên đi.”
Quý Tinh Dao còn tưởng anh có mẹo gì khiến cô tỉnh táo ngay lập tức, cô lưu luyến buông anh ra, rời khỏi vòng tay anh, nằm ngửa trên cánh tay anh. Đôi mắt vẫn như bị dính keo, không thể mở nổi.
Mộ Cận Bùi nằm nghiêng, cánh tay bị cô gối lên không cử động được. Anh ra hiệu: “Em nhấc đầu lên một chút.”
Quý Tinh Dao phối hợp, làm theo.
Ngay sau đó, đôi mắt cô bị anh dùng ngón tay mở ra: “Thế này không phải mở được rồi sao?”
Quý Tinh Dao: “…”
Cô vừa bực vừa buồn cười, có thể tưởng tượng lúc này mình trừng mắt nhìn anh chắc xấu lắm. Cô đẩy tay anh ra, nhấc chân lên, khóa cổ anh lại: “Mộ Cận Bùi, anh quá đáng rồi.”
Mộ Cận Bùi dịu dàng hỏi: “Giờ còn buồn ngủ không?”
Chắc chắn là không buồn ngủ nữa.
Quý Tinh Dao ngồi dậy, chân đã thả xuống mép giường, nhưng lại quay người, quỳ bò trở lại: “Cho em ôm thêm một phút nữa.” Cô nằm sấp vào ngực anh.
Mộ Cận Bùi đón lấy cô. Mỗi tối trước khi ngủ và mỗi sáng thức dậy, cô đều muốn anh ôm như thế, như thể muốn bù đắp lại những gì đã bỏ lỡ trong quá khứ.
Để tiết kiệm thời gian và để cô được ở trong vòng tay anh lâu thêm chút nữa, anh bế cô xuống giường, đi vào phòng thay đồ, chọn sẵn bộ đồ hôm nay cho cô.
Quý Tinh Dao gối cằm lên vai anh, nheo mắt tận hưởng khoảnh khắc ngủ nướng đặc biệt này. “Hôm nay anh tự lái xe hay để tài xế lái?”
Mộ Cận Bùi: “Nếu em muốn ngồi ghế phụ, anh sẽ tự lái.”
“Em muốn ngồi ghế phụ.”
“Ừ.”
Anh vắt áo sơ mi và quần tây lên cánh tay, rồi bế cô ra ngoài.
Thời gian cũng vừa đủ, Quý Tinh Dao từ trong vòng tay anh bước xuống, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Hôm nay lịch trình của họ khá bận rộn, buổi sáng đến cửa hàng đàn piano, buổi trưa đi xem phim, tối bay đi du lịch.
Sau bữa sáng đơn giản, họ cùng đeo đồng hồ cho nhau rồi ra ngoài.
Trong thang máy, Quý Tinh Dao quen đứng đối diện với Mộ Cận Bùi. Hầu hết thời gian, hai người không nói gì. Quý Tinh Dao hoặc nghịch tay anh, hoặc tựa vào ngực anh, ngước lên nhìn anh. Cô đi giày bệt, còn chưa cao đến vai anh, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh.
Mộ Cận Bùi cúi xuống, ánh mắt chạm vào ánh mắt cô. Thỉnh thoảng, anh cũng trêu cô, đưa lòng bàn tay chắn trước mắt cô.
Trên đường đến cửa hàng nhạc cụ, Quý Tinh Dao lật xem tạp chí trên xe. Đây là một tạp chí mới, trang bìa là Tạ Quân Trình. Hiếm khi anh ta nghiêm túc như vậy, áo sơ mi trắng, cà vạt màu rượu vang, bớt đi vẻ phóng túng thường ngày, thay vào đó là một sự chững chạc hiếm thấy.
Cô nghiêng đầu: “Không phải anh chỉ để tạp chí có hình mình trong xe sao? Hôm nay sao lại hào phóng thế?”
Mộ Cận Bùi liếc qua trang bìa tạp chí, ánh mắt nhanh chóng trở lại đường phía trước, anh nhàn nhạt đáp: “Bên trong có bài phỏng vấn của anh, hai trang.” Anh nhắc cô: “Trang mười lăm và mười sáu.”
Quý Tinh Dao: “……”
Phía trước vừa hay là đèn đỏ, Mộ Cận Bùi từ từ nhả chân ga, quay đầu nhìn Quý Tinh Dao, vô thức lại liếc thêm một lần vào trang bìa, “Giờ tạp chí chẳng còn chút gu thẩm mỹ nào, vì muốn quảng cáo mà dùng loại chiêu trò này.”
Quý Tinh Dao không nhịn được, quay đi bật cười.
Tạp chí dùng anh làm trang bìa là có gu, còn dùng Tạ Quân Trình là chiêu trò?
Mộ Cận Bùi đưa tay véo nhẹ vành tai cô, không cho cô cười.
Đèn xanh bật lên, Quý Tinh Dao lật đến trang mười lăm, nghiêm túc đọc bài phỏng vấn của anh. Dù anh nói về lĩnh vực tài chính chuyên môn mà cô không hiểu, điều đó cũng không cản trở cô đọc kỹ từng chữ.
Nửa trang giấy, cô đọc rất lâu. Xe đã dừng lại ở ngã tư thứ ba có đèn đỏ.
“Dao Dao.”
“Hửm?”
Quý Tinh Dao ngẩng đầu.
Mộ Cận Bùi nghiêng người, giữ cằm, hôn lên môi cô.