Chỉ cần mình hạnh phúc, ai thống khổ cũng đều có thể.
Hứa Nhiên nở một nụ cười: "Không được, tôi đói bụng rồi, đi nấu cơm."
Ổ Ngôn Từ thở phì phò, môi còn không ngừng cọ xát bên gáy Hứa Nhiên, hệt như giây tiếp theo liền sẽ cắn vào mạch máu đang đập nơi trí mạng đó. Nhưng cuối cùng hắn chỉ oán hận mà nghiến hai cái, rồi không động tác nữa.
Nếu không nghe lời, Hứa Nhiên sẽ không yêu hắn.
Hứa Nhiên không thể không yêu hắn.
Điều này còn khiến hắn đau khổ hơn cả cái chết.
Đối mặt với mệnh lệnh do Hứa Nhiên đưa ra, Ổ Ngôn Từ chỉ có thể tuân thủ. Lúc rời đi, hắn vẫn lưu luyến nhìn Hứa Nhiên hai mắt.
Ăn cơm xong, Hứa Nhiên nhìn tủ lạnh, phát hiện nguyên liệu còn lại không nhiều lắm. Vì thế hắn hỏi Ổ Ngôn Từ có muốn cùng ra ngoài mua đồ ăn không.
Ổ Ngôn Từ dính chặt lấy Hứa Nhiên, cong mắt nói: "Được thôi, tuy rằng không muốn Tiểu Nhiên ra ngoài lắm, nhưng nếu có anh đi cùng thì vẫn được."
Hứa Nhiên về việc có dẫn Ổ Ngôn Từ hay không thì chẳng bận tâm. Anh xoa xoa mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu Ổ Ngôn Từ, đã coi hắn như một loài khuyển ngoan ngoãn. Anh nghĩ, thú cưng tự nhiên thỉnh thoảng cần được dắt ra ngoài hít thở không khí, cũng có thể giúp mình giải sầu.
Cánh cửa mà lúc trước anh đẩy không ra, nay được Ổ Ngôn Từ nắm chặt liền mở ra, hệt như chưa từng khóa bao giờ.
Hứa Nhiên nói: "Từ từ."
Anh đội mũ lưỡi trai và khẩu trang cho Ổ Ngôn Từ. Hứa Nhiên nghĩ, như vậy chắc sẽ không có người đọc nào nhận ra hắn đâu.
Ổ Ngôn Từ mặc hắn sắp đặt, vô cùng nghe lời, cũng không hỏi nguyên do. Hứa Nhiên rất hưởng thụ sự ngoan ngoãn của hắn, cuối cùng cũng yên tâm ra cửa.
Hứa Nhiên dẫn Ổ Ngôn Từ đến siêu thị khá lớn gần khu tiểu khu, định mua bổ sung những đồ dùng sinh hoạt còn thiếu. Nhưng anh tính toán ngàn vạn lần lại không ngờ Ổ Ngôn Từ vừa ra khỏi cửa liền đòi nắm tay Hứa Nhiên, nói gì cũng không buông.
Hai người đàn ông to lớn tay trong tay đi siêu thị thì cũng quá kỳ quái rồi.
Ổ Ngôn Từ lại nói: "Kỳ quái sao? Các cặp đôi chẳng phải đều như vậy sao?"
Hứa Nhiên nhất thời cứng họng, không biết giải thích thế nào. Nhưng nghĩ lại, anh có cần thiết phải giải thích với đối phương không chứ? Hắn chẳng qua chỉ là một sản phẩm dưới ngòi bút của mình thôi. Thế là anh nói: "Tóm lại anh không thể quá thân mật với tôi ở nơi công cộng, nếu không..."
Nếu không thì sao? Anh hình như chẳng có gì có thể chế ngự được Ổ Ngôn Từ.
Anh nhíu mày, rồi lại nhanh chóng giãn ra: "Nếu không thì hôn chúc ngủ ngon hôm nay sẽ bị hủy bỏ, tôi cũng không ngủ cùng anh nữa."
"...Hôm nay còn có hôn chúc ngủ ngon ư!?" Ổ Ngôn Từ không giấu được ý cười nơi khóe miệng, lập tức buông tay ra, lông mi run rẩy cong vút nói: "Vậy được thôi, Tiểu Nhiên phải giữ lời đó nhé."
Cuối cùng cũng dỗ được hắn. Hứa Nhiên nhẹ nhõm thở phào.
Nếu trong nhà có người biết nấu cơm, anh sẽ không cần mua nhiều đồ ăn nhanh như vậy, cũng không cần gọi cơm hộp. Hứa Nhiên khẽ gật đầu với Ổ Ngôn Từ, Ổ Ngôn Từ liền hiểu ý anh, vui vẻ đi chọn rất nhiều đồ ăn và nguyên liệu vào xe đẩy hàng.
Trong lúc Ổ Ngôn Từ đang chọn đồ, có người va phải Hứa Nhiên một chút. Ổ Ngôn Từ như thể có mắt sau lưng, ánh mắt lạnh băng lướt qua vai Hứa Nhiên vừa bị chạm, sau đó lấy khăn giấy lau vài cái lên chỗ bị người khác chạm vào, hệt như bị thứ gì dơ bẩn chạm vào vậy.
Thấy Ổ Ngôn Từ còn định đi tìm người vừa va vào Hứa Nhiên, Hứa Nhiên vội vàng giữ lại, lắc đầu với hắn. Ổ Ngôn Từ do dự một chút, rồi bĩu môi nói: "Tiểu Nhiên của chúng ta sạch sẽ như vậy, bọn họ dơ chết, anh không muốn họ chạm vào em."
Hứa Nhiên dịu giọng nói: "Tôi sẽ chú ý."
Ổ Ngôn Từ nhìn quanh thấy xung quanh quả thật không có người khác, mới tiếp tục chọn thực phẩm.
Trong lòng bàn tay Hứa Nhiên lại được nhét vào một tờ giấy.
Trên đó viết: "Tôi biết người bên cạnh cậu là ai, đêm mai 12 giờ gặp ở cửa siêu thị."
Hứa Nhiên lén lút cất tờ giấy đi, không muốn bị Ổ Ngôn Từ phát hiện.
Anh đã ngụy trang cho Ổ Ngôn Từ rồi, đây vẫn là lần đầu tiên anh dẫn Ổ Ngôn Từ ra ngoài, mà đã bị phát hiện sao?
Đối phương là ai, tại sao hắn lại biết Ổ Ngôn Từ, và tại sao lại muốn gặp mình, mục đích của hắn là gì?
Trong đầu Hứa Nhiên có rất nhiều nghi vấn, nhưng lại không thể nói ra. Ổ Ngôn Từ dường như nhìn ra sự trầm mặc của Hứa Nhiên, hắn bất động thanh sắc quan sát Hứa Nhiên, bỗng nhiên nói một câu: "Tiểu Nhiên, sao em thất thần vậy? Không thích đi dạo với anh sao?"
"Không có, chỉ là hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi sớm một chút."
"À..." Ổ Ngôn Từ đáp lời, như có điều cảm nhận được, bỗng nhiên nắm lấy tay Hứa Nhiên: "Chỉ cần không phải người khác lén lút nói gì đó làm em không vui là được."
Hứa Nhiên đột nhiên giật mình. May mắn thay vừa rồi anh đã vứt tờ giấy trong tay đi, nếu không Ổ Ngôn Từ vừa chạm vào chắc chắn sẽ phát hiện có người truyền giấy cho anh. Theo lý mà nói chuyện này nói cho Ổ Ngôn Từ cũng không sao, nhưng theo tính cách của hắn, chắc chắn sẽ không muốn mình ra ngoài, nói không chừng còn sẽ đi theo mình, khi đó thân phận của hắn sẽ càng dễ bại lộ.
Ổ Ngôn Từ không phải là một kẻ có thể bại lộ trước tầm nhìn của công chúng. Hứa Nhiên đã có thể tưởng tượng được cảnh một nhân vật từ Văn Du bước ra đời thực sẽ gây ra sự kinh hoàng thế nào cho người khác, và đến lúc đó chính anh cũng sẽ không có ngày tháng bình yên để sống.
"Làm gì có ai khác, bên cạnh tôi chẳng phải vẫn luôn chỉ có mình anh sao?" Hứa Nhiên giả vờ như không có gì.
Ổ Ngôn Từ híp mắt quét một vòng xung quanh. May mắn thay, hắn dường như không tìm thấy người vừa va vào Hứa Nhiên. Thế là hắn nắm chặt tay Hứa Nhiên thành kiểu mười ngón đan xen: "Được rồi, anh chọn xong rồi."
Hứa Nhiên đã không còn tâm trí để ý đến hành động vượt giới hạn của Ổ Ngôn Từ. Ổ Ngôn Từ luôn cho anh một cảm giác như thể biết tất cả mọi chuyện, điều này khiến anh lại cảm thấy Ổ Ngôn Từ có lẽ không dễ kiểm soát như anh tưởng.
Khi thanh toán, Hứa Nhiên nhìn thấy hai hộp đồ vật chưa từng thấy qua. Cầm lên xem thì phát hiện đó là bao cao su nhãn hiệu nào đó, anh lập tức ném trả lại như thể bị bỏng tay.
Nhìn thấy ánh mắt vô tội của Ổ Ngôn Từ, Hứa Nhiên liền biết là hắn đã lén bỏ vào khi mình không chú ý.
Hứa Nhiên tức đến ngứa răng, quay đầu che đi khuôn mặt đang đỏ bừng, nghiến răng nói: "Không được lấy!"
Ổ Ngôn Từ còn định nói gì đó, bị Hứa Nhiên lườm một cái, cuối cùng cũng im miệng. Hứa Nhiên thật sự sợ Ổ Ngôn Từ vừa mở miệng lại là những lời kinh thiên động địa, thì anh e là không còn mặt mũi nào ra khỏi siêu thị này.
Rời khỏi siêu thị, Ổ Ngôn Từ lại dán chặt lấy Hứa Nhiên, cả người ôm lấy anh, dịu giọng nói: "Lỡ đâu có ngày nào đó cần dùng đến thì sao, Tiểu Nhiên thật sự không mua à?"
Hứa Nhiên rất muốn nói cả đời này đều không dùng được. Anh gỡ Ổ Ngôn Từ ra khỏi người mình, không để ý đến hắn, về đến nhà liền thu dọn đồ đạc ngăn nắp bỏ vào tủ lạnh.
Ổ Ngôn Từ giật lấy đồ vật từ tay Hứa Nhiên, nói: "Lát nữa anh sẽ dọn dẹp, em không phải mệt rồi sao? Ngủ sớm đi Tiểu Nhiên."
Hắn thích làm việc, cứ để hắn làm. Hứa Nhiên mừng được thảnh thơi, trở về phòng ngủ định nghỉ ngơi. Vừa mới ngồi xuống không bao lâu, đã thấy Ổ Ngôn Từ đứng ở cửa phòng ngủ, nửa che nửa lộ, rũ mi mắt, đôi môi xinh đẹp mấp máy, "Tiểu Nhiên... nụ hôn chúc ngủ ngon đã hứa..."
Hứa Nhiên sửng sốt một chút, mới nhớ ra, hình như quả thật có chuyện đó. Thảo nào Ổ Ngôn Từ lại giành dọn đồ vật nhanh như vậy.
Ổ Ngôn Từ thấy Hứa Nhiên không trả lời, chậm rãi đi tới, ngón tay xanh nhạt đặt lên gáy Hứa Nhiên, nhẹ nhàng ấn từng chút một. Trán hắn dán vào trán Hứa Nhiên, trong đôi mắt đen thẫm chỉ có một mình Hứa Nhiên. Giọng nói mang theo chút nũng nịu: "Không được chơi xấu."
Hứa Nhiên phản ứng lại, có chút buồn cười nói: "Không chơi xấu. Anh nhắm mắt lại đi."
Ổ Ngôn Từ nghe được câu trả lời, hàng mi run rẩy không ngừng vì căng thẳng, hệt như cánh bướm đang muốn bay. Bàn tay còn lại nắm chặt lấy ngón tay Hứa Nhiên, như thể chỉ cần chờ nụ hôn của Hứa Nhiên đặt xuống, hắn sẽ định chết hắn trong lòng mình, không bao giờ thoát ra được nữa.
Nhưng xúc cảm trong tưởng tượng lại không hề xuất hiện.
Một nụ hôn nhẹ nhàng dừng lại trên trán.
Ổ Ngôn Từ có chút ngơ ngác mở mắt ra, liền thấy Hứa Nhiên cười như không cười: "Đã hôn chúc ngủ ngon cho anh rồi."
"...Đã nói không được chơi xấu!" Ổ Ngôn Từ trừng đôi mắt trong veo, ngón tay càng thêm dùng sức, như đang nhẫn nhịn điều gì đó, từ từ hạ giọng: "Tiểu Nhiên, hôn một cái đi, chỉ hôn một cái thôi..."
Hứa Nhiên cảm thấy buồn cười. Một nụ hôn không có bất kỳ ý nghĩa gì, vậy mà lại khiến Ổ Ngôn Từ nhớ mãi không quên cả ngày. Cái tính cách độc ác ẩn sâu trong xương cốt anh bị Ổ Ngôn Từ ép ra. Anh giống như đang treo một miếng thịt tươi ngon béo bở trước mặt một con chó con, làm nó thèm ch** n**c dãi, nhưng mỗi lần đối phương muốn cắn được thì lại treo miếng thịt lên cao, khiến nó muốn ăn mà không ăn được, cứ gầm gừ, thật là vui đùa mà.
Hứa Nhiên cố ý lại gần Ổ Ngôn Từ, nâng cằm hắn lên, ép đối phương phải th* d*c liên tục, mắt đỏ hoe nhìn mình, sau đó nói: "Vậy anh lại nhắm mắt, ngoan nhé."
Ổ Ngôn Từ có chút không tình nguyện, nhưng vẫn từ từ khép mắt lại.
Lần này trên môi có xúc cảm, nhưng lại vừa chạm vào đã tách ra.
Là Hứa Nhiên dùng hai đầu ngón tay dán nhẹ lên môi Ổ Ngôn Từ, sau đó nhanh chóng lùi lại, dựa vào gối ôm nhìn Ổ Ngôn Từ lại một lần nữa bị trêu chọc, nở nụ cười.
Anh lại một lần nữa trêu chọc Ổ Ngôn Từ.
Nhưng Hứa Nhiên dường như không ý thức được, dồn con chó con đến đường cùng nó cũng sẽ cắn người. Huống hồ trước mặt anh chỉ là một tên vô lại đang giấu đi móng vuốt sắc nhọn, giả vờ ngoan ngoãn. Thế là Ổ Ngôn Từ híp mắt, l**m l**m răng nanh của mình, chậm rãi, từng chút một bò đến trước mặt Hứa Nhiên. Hắn nâng khuôn mặt diễm lệ, ngạo mạn không ai bì nổi của mình lên, trên đó không có bất kỳ biểu cảm nào, dường như chỉ đang suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu, nên đồng tử khẽ dừng lại một thoáng.
"Anh..." Lời nói còn chưa kịp thốt ra, Ổ Ngôn Từ đã ấn anh xuống dưới thân, điên cuồng muốn hôn lấy người bên dưới.
Hứa Nhiên bị đè xuống đất đột nhiên phản ứng lại, bắt đầu không ngừng giãy giụa. Thế là nụ hôn rơi xuống gáy, má, chóp mũi, khóe môi. Quần áo của anh bị kéo xộc xệch, để lộ ra vùng bụng nhỏ phẳng lì. Anh dùng tay che miệng, không thể tin được nói: "Ổ Ngôn Từ, anh bị điên cái gì vậy?"
Giọng Ổ Ngôn Từ mang một vẻ điên cuồng bình tĩnh: "Anh không có nổi điên đâu, anh chỉ muốn ở gần Tiểu Nhiên hơn một chút, gần hơn nữa, tốt nhất là hòa vào làm một, như vậy chúng ta sẽ không bao giờ phải chia lìa nữa."
Nói xong, hắn lại muốn cúi đầu hôn. Tay Hứa Nhiên che ở giữa, hắn hôn không tới, liền ngược lại thè lưỡi l**m láp lòng bàn tay Hứa Nhiên. Đầu lưỡi vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay, ánh mắt ái muội khêu gợi, quả thực ph*ng đ*ng như một tên trai bao vậy.
Hứa Nhiên thật sự không chịu nổi, dùng hết sức lực đẩy hắn ra, ngồi lên hông Ổ Ngôn Từ. Sắc mặt anh không tốt, vừa định nói gì đó, liền cảm giác được Ổ Ngôn Từ dưới thân hắn nhúc nhích một cái.
Ổ Ngôn Từ chớp mắt: "Tiểu Nhiên muốn ở trên cũng được đó."
Mẹ nó.
Hắn viết là bệnh kiều sao.
Sao lại có thể d*m đ*ng như vậy.