Khi Mục Tiêu Công Lược Của Nhân Vật Bệnh Kiều Xuất Hiện

Chương 12

"Xuống giường đi, tối nay không được ngủ cùng tôi." - Hứa Nhiên ra lệnh, giọng nói lạnh băng.

Đồng tử của Ổ Ngôn Từ hơi giãn ra, như thể vừa nghe thấy một chuyện gì đó hoàn toàn không thể tin được: "Bảo bảo... em không còn thích tôi nữa sao? Vì sao lại không cho anh ngủ cùng?"

"Chẳng phải em từng nói, từ nay về sau chúng ta sẽ luôn ngủ cùng nhau sao? Vì sao lời nói lại không giữ lời? Ngay cả nụ hôn chúc ngủ ngon mà em đã hứa, bây giờ cũng chỉ là làm cho có..."

Ổ Ngôn Từ cử động chậm chạp như bị kéo giãn thời gian, vẻ mặt mang theo nét uất ức sâu sắc. Một giọt nước mắt rơi xuống ga trải giường, đọng lại thành vệt màu đậm nhạt bất nhất, nổi bật một cách đáng sợ.

Hứa Nhiên lập tức nhận ra điều gì đó không ổn từ Ổ Ngôn Từ, theo bản năng lùi lại một bước. Nhưng Ổ Ngôn Từ đã nắm chặt tay anh, không để anh thoát khỏi, giọng run run: "Tiểu Nhiên... em có phải đã bắt đầu chán ghét anh rồi không?"

Hứa Nhiên: "?"

Chán ghét? Không hề, hoàn toàn ngược lại. Gần đây, anh mới bắt đầu cảm thấy hứng thú với Ổ Ngôn Từ.

Anh không hiểu vì sao Ổ Ngôn Từ lại trở nên như vậy, rõ ràng anh chỉ bảo người kia đừng ngủ cùng đêm nay, chỉ là một trò trừng phạt nhỏ nhoi, thế mà đối phương lại phản ứng như thể bị ruồng bỏ vậy.

Anh bắt đầu nhận ra: với Ổ Ngôn Từ, từng câu nói, từng cử chỉ của anh đều bị phóng đại lên hàng trăm, hàng vạn lần - giống như đang nuôi dưỡng một sinh vật mong manh đến mức cực đoan, mà cũng nguy hiểm không kém.

Giống như một con nhím nhỏ - chỉ có Hứa Nhiên mới có thể chạm vào phần bụng mềm yếu, ẩn giấu dưới lớp gai nhọn tua tủa. Thế giới bên ngoài chỉ cần khẽ chạm tới, Ổ Ngôn Từ sẽ lập tức dựng lên toàn bộ phòng bị của mình.

Vì vậy, Hứa Nhiên thử đưa tay ra, thử trấn an con quái vật nhỏ bé trước mặt. Mà ngay khoảnh khắc ấy, khi Ổ Ngôn Từ nhìn thấy hành động của anh, cả người lập tức bất động như bị điểm huyệt - như thể đang chờ đợi... chờ đợi Hứa Nhiên sẽ làm gì tiếp theo.

Hứa Nhiên chậm rãi ôm lấy Ổ Ngôn Từ. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm người kia vào lòng.

Chỉ một hành động đơn giản như vậy, lại đủ để khiến Ổ Ngôn Từ - kẻ vừa như sắp bước qua ranh giới sụp đổ - bất ngờ bình tĩnh lại.

Ổ Ngôn Từ vòng tay ôm chặt lấy Hứa Nhiên, như muốn hòa tan bản thân vào tận xương cốt của người kia: "Tiểu Nhiên... Tiểu Nhiên của anh... Đừng bỏ anh mà, đừng chán ghét anh, đừng rời xa anh..."

"Ôm anh thêm một chút nữa đi, bảo bảo." Dường như hắn cảm nhận được điều gì đó, những sợi tóc đen dài rủ xuống, che lấp đôi mắt của hắn.

Ổ Ngôn Từ tựa đầu lên vai Hứa Nhiên, giọng nói khẽ khàng đầy ủy khuất, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên, như thể đang cười.

Thứ nụ cười ấy khiến vẻ ngoài hắn trở nên hết sức kỳ lạ - nhưng ở góc độ đó, Hứa Nhiên không thể nhìn thấy.

Ổ Ngôn Từ chậm rãi thì thầm: "Cơ thể Tiểu Nhiên thật ấm áp. Anh có thể cảm nhận được trái tim nơi ngực trái của em đang đập. Chúng ta áp sát nhau, cứ như thể... anh cũng có một trái tim... và trái tim ấy đang đập lên... vì em."

Lời nói nghe thật quái dị - một kẻ như hắn, từ bao giờ lại có trái tim?

"Đừng nói linh tinh nữa." - Hứa Nhiên thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Ổ Ngôn Từ. "Ngủ đi. Tôi cũng mệt rồi. Hôm nay... tạm bỏ qua cho anh vậy."

Hôm nay bỏ qua - bởi chính anh cũng không kiểm soát được ranh giới giữa trừng phạt và quan tâm dành cho Ổ Ngôn Từ. Lần sau, anh sẽ phải tìm ra một cách thích hợp hơn để ứng phó với "con quái vật" này - một phương pháp có thể xen lẫn giữa khen thưởng và kỷ luật, vừa không khiến đối phương phát điên, lại vẫn giữ được giới hạn nằm trong tầm kiểm soát.

Đó là điều Hứa Nhiên nghĩ - khi họ cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là... đến khi Hứa Nhiên ngủ say, Ổ Ngôn Từ mới mở mắt.

Hắn ngồi dậy, ánh mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị.

Hai tay chống lên bên người Hứa Nhiên, hắn cúi đầu xuống, ghé sát tai vào ngực hắn.

Từ trong lồng ngực, truyền đến tiếng tim đập - rất nhỏ, nhưng rõ ràng.

Đây là trái tim - thứ duy trì sinh mạng của Hứa Nhiên. Nếu trái tim này có thể vì hắn mà đập nhanh hơn, thì sẽ là một chuyện đẹp đẽ biết bao...

Thế nhưng, dù hắn đã ôm thật chặt, Hứa Nhiên vẫn giữ nhịp tim đều đều - không hề nhanh hơn.

Vì sao?Chẳng phải người yêu khi gần gũi nhau, tim sẽ đập loạn nhịp sao?

"Đồ nói dối... em căn bản không yêu anh." Ổ Ngôn Từ đưa tay lướt nhẹ qua khuôn mặt Hứa Nhiên, như thể đang khắc ghi từng đường nét.

Khóe môi hắn vẽ ra một nụ cười nhẹ nhàng kỳ dị, giống như đang chơi một trò chơi đầy nguy hiểm cùng Hứa Nhiên.

Hắn thì thầm, giọng nghịch ngợm mà lạnh lẽo: "Anh có thể chờ Tiểu Nhiên... nhưng anh không có nhiều kiên nhẫn như vậy đâu. Cho nên, Tiểu Nhiên nhất định phải cố gắng lên nhé - sớm một chút... yêu anh đi."

Giọng nói ấy nhẹ như sương khói, chỉ một chút thôi liền tan biến vào những thì thầm của đêm đen.

-

Ngoài cửa sổ không có ánh nắng, tầng tầng lớp lớp mây xám dày đặc che kín bầu trời, khiến khung cảnh trở nên âm u.

Hành lang không ngừng có học sinh qua lại, bước chân dồn dập như sóng nước không ngớt.

Một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa cao vỗ nhẹ vào vai Hứa Nhiên, bật ra một tiếng "hê" khẽ, sau đó nhanh chóng nhét vào tay anh một phong thư, trong mắt lấp lánh vẻ chờ mong, vừa nói vừa đẩy nhanh giọng:

"Cái này nhờ cậu chuyển giúp nha!"

Nói xong, cô gái như bắn tên chạy biến mất, vừa chạy vừa quay đầu lại vẫy tay: "Chờ tin tốt của cậu đó, Hứa Nhiên!"

...Đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh vừa mới nhắm mắt lại, thế quái nào lại xuất hiện ở nơi này?

Hơn nữa, nhìn bộ đồng phục trên người - chẳng phải là đồng phục học sinh sao?

Hứa Nhiên cúi đầu nhìn phong thư trong tay, nhận thấy mặt giấy còn phảng phất mùi nước hoa thoang thoảng.

Vốn định mở thư ra xem thử nữ sinh lạ mặt vừa rồi viết gì, thì một khung thông báo quen thuộc bất ngờ bật lên trước mắt hắn:

- Một nữ sinh cùng lớp hy vọng bạn có thể chuyển thư tình này cho Ổ Ngôn Từ. Hiện tại bạn cần hoàn thành nhiệm vụ.

Thì ra lại như vậy...anh lại bị đưa vào cái thế giới kỳ lạ kia - nơi được tạo nên từ chính văn bản mà anh lập trình cho trò chơi.

Nhưng mà... đây là thư tình của cô gái ấy, sao lại phải nhờ anh đưa chứ? Rõ ràng anh chưa từng viết một kịch bản như vậy.

Hay là... do viết quá nhiều tình tiết, giờ chính anh cũng không nhớ nổi?

Hứa Nhiên đứng yên tại chỗ vài phút, làn đạn hệ thống bắt đầu hiện lên dòng chữ thúc giục:
"Nếu bạn không tiếp tục nhiệm vụ, hệ thống sẽ thay bạn tự động hoàn thành."

Hứa Nhiên thấy vậy, đành miễn cưỡng nhấc chân bước về phía trước.

Cảm giác bị điều khiển trong thân thể người khác thực sự khiến người ta khó chịu. Hơn nữa anh cũng không rõ hệ thống kia, nếu tự động thay anh điều khiển thì liệu có làm ra hành động nào kinh hoàng hay không.

Dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, anh đi tới phía trước lớp học của Ổ Ngôn Từ.

Chỉ đến khi nhìn qua khung cửa kính trong suốt, anh mới hiểu vì sao cô gái nọ không dám tự mình trao thư tình.

Trong phòng học, Ổ Ngôn Từ đang mỉm cười dịu dàng nói chuyện với một nữ sinh khác.

Ngay sau đó, hắn nhận lấy một phong thư tình từ cô gái ấy - rồi xé toạc không chút do dự, như thể ném đi một món đồ bẩn thỉu.

Còn chưa hết, hắn còn lấy khăn ướt ra, cẩn thận lau sạch ngón tay vừa cầm thư.

Hứa Nhiên khựng lại. Anh không muốn tiến vào nữa - bước vào để làm gì?

Để rồi nhìn một cô gái khác bị hắn làm nhục sao?

Nhưng rõ ràng, hệ thống không cho anh lựa chọn.

Làn đạn lại hiện lên: "Phát hiện bạn vẫn chưa di chuyển. Có cần hệ thống hỗ trợ không?"

Hứa Nhiên chọn: KHÔNG.

Lúc ấy, nữ sinh vừa bị từ chối chạy lướt qua anh , nước mắt lăn dài. Cơn gió mạnh cuốn theo góc áo và mái tóc cô lướt qua người anh.

Đúng lúc đó, ánh mắt của Ổ Ngôn Từ cũng nhìn đến.

Biểu cảm của hắn khựng lại trong một khoảnh khắc.

"...Là cậu sao?"

Hứa Nhiên do dự. Ở thời điểm hiện tại, anh và Ổ Ngôn Từ vẫn chưa thân thiết - tiếp xúc liệu có nguy hiểm không?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đây chỉ là một giấc mơ. Không thể nào vì chết trong mộng mà thật sự chết ngoài đời... đúng không?

Tự an ủi bản thân như vậy, Hứa Nhiên bắt đầu bước từng bước tiến về phía Ổ Ngôn Từ.

Lúc này, Ổ Ngôn Từ trông như chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi - nhưng đường nét khuôn mặt lại sắc sảo, trưởng thành hơn tuổi thật.

Vẻ đẹp của hắn không những không phai mờ theo thời gian, mà còn càng lúc càng rực rỡ, khiến bất cứ ai cũng không khỏi dừng mắt lại trên người hắn lâu hơn một chút.

"Tôi nhớ cậu." Ổ Ngôn Từ hơi nghiêng đầu, như đang nhìn cho rõ gương mặt Hứa Nhiên.

Ánh mắt hắn chứa đầy vẻ tò mò, ánh nhìn gần như nóng rực: "Sau lần trước... cậu biến mất luôn. Cậu đã đi đâu?"

Hứa Nhiên làm sao có thể trả lời câu hỏi này được? Chẳng lẽ anh lại có thể nói với đối phương rằng mình biến mất là vì... tỉnh mộng sao?

Nhưng hiện tại, nhìn bộ dạng Ổ Ngôn Từ vẫn còn khá bình thường, nên anh không trả lời mà chỉ lặng lẽ đưa phong thư trong tay cho Ổ Ngôn Từ.

- Hoàn thành nhiệm vụ này rồi, liệu mình có thể thoát khỏi nơi quái quỷ này không?

Ai ngờ, Ổ Ngôn Từ không lập tức nhận lấy. Hắn nhìn phong thư, nhíu mày, khẽ phát ra một tiếng "Ồ?" rồi hỏi:

"Thư tình à?"

Hứa Nhiên khẽ gật đầu.

Ổ Ngôn Từ hỏi tiếp: "Cậu viết à?"

Hứa Nhiên: "......"

Cái kiểu suy diễn gì vậy? Trong ký ức của Ổ Ngôn Từ, đây mới là lần thứ hai họ gặp nhau thì phải? Viết thư tình gì chứ?

Nhưng Hứa Nhiên lại không thể giải thích, bởi vì trước mắt anh lại hiện lên hai khung lựa chọn:

A: Im lặng
B: Thừa nhận

Anh không thể không chọn cái nào sao? "Im lặng" với "thừa nhận" thì có gì khác nhau?

Rõ ràng đây là thư tình của một cô gái viết cho Ổ Ngôn Từ cơ mà...

Hứa Nhiên thực sự cạn lời, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn chọn A.

Thấy Hứa Nhiên không lên tiếng, Ổ Ngôn Từ chống cằm, ánh mắt càng thêm hứng thú:

"Dễ ngượng vậy cơ à? Vậy mà còn dám mặt dày đưa tận tay tôi nữa?"

[Hảo cảm của Ổ Ngôn Từ +5]

Hứa Nhiên: "......" (Đây là cái loại logic gì vậy...)

Nói xong, Ổ Ngôn Từ mới đưa tay nhận lấy bức thư. Hắn không giống như với nữ sinh lúc nãy mà xé nát nó, trái lại, giống như đang cầm một món đồ chơi thú vị mà ngắm nghía một lúc rồi mới từ tốn mở ra.

Vừa nhìn dòng đầu tiên, hắn đã ngẩng đầu hỏi:

"Cậu tên Tạ Manh à?"

Hứa Nhiên cảm thấy nhức đầu vô cùng. Nam sinh nào lại đi đặt cái tên như vậy chứ?

"Không phải." - anh đáp.

Ổ Ngôn Từ nghe vậy, lập tức mất hứng, nhíu mày nói: "Vậy thì lá thư này đâu phải do cậu viết rồi."

Sau khi Ổ Ngôn Từ nhận lấy bức thư tình, cuối cùng Hứa Nhiên cũng có thể thoải mái lên tiếng phản bác:

"Dĩ nhiên không phải tôi viết."

Ổ Ngôn Từ "À" một tiếng, rồi liếc sơ qua nội dung bên trong như thể chẳng mấy quan tâm. Ngay sau đó, bức thư thứ hai cũng bị xé vụn và ném vào thùng rác. Hắn ngẩng đầu lên, ngón tay gõ đều đều trên mặt bàn, rồi hỏi:

"Vậy cậu tên là gì?"

Hứa Nhiên còn đang do dự có nên trả lời hay không thì từ bên ngoài phòng học vang lên tiếng gọi ầm ĩ của một nam sinh:

"Hứa Nhiên? Tìm cậu cả buổi rồi! Sao cậu lại ở đây?"

Nam sinh đó định đi vào, nhưng vừa thấy Ổ Ngôn Từ ở bên trong thì lập tức khựng lại, ánh mắt lúng túng, vội nói:

"Hai người cứ tiếp tục, tôi đi trước đây."

Hứa Nhiên hỏi: "Cậu tìm tôi có chuyện gì à?"

Nam sinh lắc đầu: "Không có gì."

Nhưng bộ dạng do dự của cậu ta rõ ràng là có chuyện muốn nói. Vì vậy Hứa Nhiên khẽ nói lời xin lỗi với Ổ Ngôn Từ rồi rời đi cùng nam sinh kia, dù sao nhiệm vụ của anh cũng đã hoàn thành.

Ổ Ngôn Từ im lặng nhìn hai người họ rời khỏi, ánh mắt đầy suy nghĩ, khẽ thì thầm:

"Hứa Nhiên?"

Bên ngoài hành lang, nam sinh kéo Hứa Nhiên đến một góc khuất không có người, thì thầm nói:

"Sao cậu lại đến lớp của Ổ Ngôn Từ? Không phải cậu thích Tạ Manh à? Cô ấy nhờ cậu chuyển thư tình mà cậu cũng đi thật, ngốc quá đi mất."

Hứa Nhiên cau mày. Anh thậm chí còn không nhớ nổi tên cô gái kia, chắc chỉ là một NPC phụ trong Văn Du nào đó thôi, sao lại còn có cả tuyến tình cảm?

Anh đâu có thiết lập kiểu nhân vật từng thầm thích người khác đâu.

Nghĩ vậy, anh đành thuận theo lời của nam sinh kia:

"Không sao, dù gì hắn cũng từ chối rồi."

Nam sinh gật đầu:

"Cũng đúng."

Sau đó hừ lạnh một tiếng: "Yên tâm, tôi cũng ghét Ổ Ngôn Từ. Suốt ngày ra vẻ thanh cao, nhìn người khác như nhìn chó, còn thích đùa giỡn cảm xúc người ta. Lần này tới lượt tụi mình chơi nó."

Hứa Nhiên không hiểu, hỏi lại:

"Ý cậu là gì?"

"Cậu chẳng phải vừa đưa thư tình thì đầu óc cũng vứt đi luôn à? Ý tôi là... chuyện thuê người đánh Ổ Ngôn Từ đó! Cậu không phải ghét hắn vì cướp người mình thích à? Trường thì có phe hắn, nhưng cũng có khối người ghét hắn. Tụi mình bỏ tiền thuê người xử lý hắn, hiểu chưa?"

Đúng lúc đó, trước mắt Hứa Nhiên lại hiện ra khung thoại của hệ thống:

"Ổ Ngôn Từ sẽ bị tập kích trên đường về nhà, bạn cần giúp hắn thoát khỏi nguy hiểm. Nếu thất bại, việc chinh phục sẽ bị xem là thất bại."

Chinh phục thất bại?

Chẳng phải nghĩa là anh sẽ lại phải chịu cái cảm giác đau đớn xuyên tim đó sao?

Thông báo vừa hiện ra, đồng hồ đếm ngược 5 phút cũng bắt đầu - nghĩa là anh cần lập tức quay lại tìm Ổ Ngôn Từ.

Đúng lúc này, trời bắt đầu lất phất mưa. Hứa Nhiên bừng tỉnh, lập tức bỏ lại nam sinh kia phía sau, mặc kệ tiếng gọi với theo, cắm đầu chạy về phía phòng học.

Nhưng khi tới nơi thì bên trong đã không còn một bóng người - Ổ Ngôn Từ đã rời đi rồi.

Phiền toái thật rồi.

Bình Luận (0)
Comment