Khi Mục Tiêu Công Lược Của Nhân Vật Bệnh Kiều Xuất Hiện

Chương 16

Sau một giấc ngủ dài, kỳ lạ là Ổ Ngôn Từ lại không dậy nấu cơm mà vẫn còn đang ngủ say. Điều này khiến Hứa Nhiên cảm thấy có chút lạ. Vừa mới mở miệng định gọi, anh lập tức cảm thấy một cơn đau nhói truyền từ môi lên.

Hứa Nhiên cầm điện thoại soi, phát hiện môi mình có hơi sưng đỏ, đặc biệt môi dưới còn có một vết răng cắn rất giống với vết hôm trước trên môi của Ổ Ngôn Từ — như thể bị ai đó cắn mạnh một cái.

“Tiểu Nhiên, đang nhìn gì đó?” Ổ Ngôn Từ bỗng nhiên lên tiếng.

Hứa Nhiên suýt nữa bị dọa, cái tên này mỗi lần ngủ dậy đều không có "giai đoạn khởi động", khiến anh nhiều lúc nghi ngờ không biết lúc hắn ngủ là ngủ thật hay chỉ giả vờ.

Hứa Nhiên nhìn vết thương trên môi mình, rồi lại liếc sang môi của Ổ Ngôn Từ, bỗng nhiên nheo mắt lại, nghi ngờ hỏi: “Ổ Ngôn Từ, có phải anh lợi dụng lúc tôi ngủ để hôn trộm tôi không?”

Ổ Ngôn Từ ngẩn ra, ánh mắt vô tội: “Hôm qua Tiểu Nhiên còn giận mà, sao anh dám không nghe lời? Anh nhớ mà, nếu không được Tiểu Nhiên cho phép thì không được hôn.”

Nhìn vẻ mặt ngây thơ đó của hắn, Hứa Nhiên nghĩ ngợi một chút rồi cũng không truy cứu thêm. Dù sao hôm qua bị hôn đến mức không thở nổi, bị cắn lúc nào có lẽ anh cũng không để ý. Anh bèn cảnh cáo:

“Tốt nhất anh nên nhớ kỹ lời đó.”

Ổ Ngôn Từ ngoan ngoãn gật đầu cười, còn l**m nhẹ răng nanh như đang hồi tưởng lại mùi vị gì đó.

Lúc này Hứa Nhiên không để ý đến hắn nữa, ngón tay bắt đầu lướt nhanh trên màn hình điện thoại.

Anh đã nghỉ ngơi đủ rồi, giờ có chuyện quan trọng hơn cần làm — chính là làm sao để một lần giải quyết triệt để hai kẻ như Lưu Lệ Na và Hứa Xương. Chừng nào bọn họ còn tồn tại, họ sẽ còn tiếp tục bám riết lấy anh, tìm mọi cách moi tiền, gây phiền phức. Lần này tránh được, còn lần sau thì sao? Rồi lần sau nữa?

Nhưng cái gọi là “giải quyết” trong miệng Hứa Nhiên chắc chắn không phải cái “giải quyết” mà Ổ Ngôn Từ hiểu. Anh không thể vì mấy kẻ đó mà phá hỏng cuộc đời mình. Cần phải có một cách vừa hợp lý vừa hợp pháp để kết thúc chuyện này. Đó mới là bài toán khó thực sự.

“Tiểu Nhiên, hôm qua anh mang cái này từ khách sạn về.” Ổ Ngôn Từ nói, rồi đưa cho anh một chiếc điện thoại với màn hình đã vỡ.

Hứa Nhiên vừa thấy, mắt lập tức sáng lên: “Đúng rồi, có cái này, tôi có thể đẩy tên dưa chuột kia ra trước.”

Bên trong có rất nhiều bằng chứng phạm pháp, đủ để khiến đối phương phải uống một vại nước lạnh (ám chỉ chịu hình phạt nặng nề). Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Anh còn muốn diệt tận gốc hai mầm họa kia. Phải làm sao để bọn họ tự phơi bày bản chất?

Có lẽ cần thay đổi góc nhìn — khi nào thì con người dễ tự bộc lộ nhất?

-- Là khi sợ hãi, hoảng loạn, bị đụng trúng điểm yếu, hoặc trong lúc cực kỳ nguy hiểm.

Chiếc điện thoại này không chỉ dùng để đẩy tên dưa chuột ra trước ánh sáng. Hứa Nhiên còn có thể thuận nước đẩy thuyền, dựng lên một vở kịch cho bọn họ xem.

Bọn họ tìm người giả mạo để lừa anh, vậy thì anh cũng có thể trả lại bằng chiêu tương tự. Dù sao “ngươi gạt ta, ta lừa lại” mới là đạo xử thế.

Bất chợt, Hứa Nhiên quay đầu lại, giọng đầy hào hứng: “Tôi nghĩ ra một kế hoạch giết hai con chim bằng một viên đá rồi. Nhưng cần anh giúp.”

Ổ Ngôn Từ lặng lẽ nhìn dáng vẻ suy tính đầy gian xảo của anh, khóe môi khẽ nhếch lên: “Anh nghe theo hết, Tiểu Nhiên.”

Cùng lúc đó.

Ở nhà, Hứa Xương đang sốt ruột ngồi chờ tin. Đến ngày hôm sau mà cậu trai kia vẫn chưa gửi bất kỳ tin nhắn nào. Hắn lại bấm vào khung chat, định thúc giục thì phát hiện tin nhắn không gửi được — hiện lên dấu chấm than đỏ chót.

“Khốn kiếp, dám lừa tao à!” Hứa Xương chửi to một tiếng, như chợt nhận ra điều gì.

Lưu Lệ Na nghe vậy, vội nói: “Em có tài khoản bạn bè với hắn. Để em hỏi thử.”

“Hỏi đi! Nhanh lên!”

Lưu Lệ Na gửi một tin nhắn: “Ảnh chụp và video lấy được chưa?”

Tin nhắn lần này gửi đi thành công, không hiện dấu chấm than đỏ. Lưu Lệ Na nhìn Hứa Xương, lắc đầu.

Bên kia nhanh chóng hồi đáp: “Bắt được rồi.”

Hứa Xương thấy vậy liền giật lấy điện thoại, gửi đi một đoạn ghi âm dài tận 20 giây, giọng điệu cực kỳ hung hãn: “Vậy mày xóa tao là có ý gì? Tao nói cho mày biết, cầm tiền thì phải làm việc cho ra hồn. Nếu mày gửi cái gì không khiến tao hài lòng, tao có hàng tá cách để chơi chết mày.”

Phía bên kia một lúc lâu sau mới trả lời: “Xóa mày là vì tao thấy mày ghê tởm. Nếu mày còn dám dùng cái giọng điệu đó nói chuyện với tao, tao sẽ không gửi gì nữa hết.”

Hứa Xương nghẹn họng, tức đến mức không nói nổi một lời trong một lúc lâu.

Lưu Lệ Na lên tiếng trấn an: “Không sao đâu, để em nói chuyện lại.”

Cô nhắn: “Hắn sẽ không nói linh tinh nữa đâu, mau gửi lại đi.”

Đối phương lần này không vòng vo nữa, rất dứt khoát gửi qua một video. Ảnh bìa video chỉ là một màn hình đen, chẳng nhìn thấy gì rõ ràng.

Lưu Lệ Na thấp thỏm ấn xem, phát hiện hình như máy quay đang bị che bởi tay. Mãi một lúc sau, bàn tay mới được rút ra, màn hình hiện lên một chiếc giường bừa bộn. Camera từ từ tiến lại gần, quay được một người đang nằm trong chăn. Người cầm máy vén nhẹ lớp chăn lên, dần dần để lộ khuôn mặt của Hứa Nhiên — đầy máu, mắt mở to vô hồn, trông như đã chết không nhắm mắt.

Tay Lưu Lệ Na run lên, vội hỏi: “Sao lại toàn là máu thế?”

Đối phương nhắn lại: “Hắn phản kháng dữ quá, không còn cách nào khác... chơi đến chết rồi.”

Thông thường, một người mẹ nghe thấy con mình như vậy hẳn sẽ gào khóc thảm thiết. Nhưng Lưu Lệ Na chỉ sốt ruột gõ chữ: “Chơi chết rồi thì tụi tao lấy gì mà đòi tiền? Không phải nói chỉ cần chụp ảnh, quay video là được sao? Mày đem tiền tụi tao đưa trả lại đi, còn phải bồi thường thêm tiền nữa đó!”

Bên kia không trả lời, mà lại gửi thêm một đoạn video nữa.

Ảnh bìa video tiếp tục là một màn đen. Lưu Lệ Na nhấp vào xem nội dung — lần này, là hình ảnh của chính người con trai kia.

Hắn đang nằm trên mặt đất, mắt nhắm nghiền, cả người trông như đã bị một vật nặng va đập. Tay dính máu, tường phía sau loang lổ vết máu đỏ tươi đang chảy xuống mặt đất. Cạnh hắn là một con dao dính máu đặt lăn lóc.

Lưu Lệ Na bắt đầu thấy có gì đó bất thường, xen lẫn nỗi sợ. Cô nhìn Hứa Xương, lắp bắp hỏi: “Cái... cái video này là ý gì...? Hắn... bị thương à?”

Bên kia trả lời: “Không phải bị thương, là đã chết rồi. Làm việc cho tụi bay, gặp tai nạn chết mất. Vậy mà còn bắt tao bồi tiền? Phải là tụi bay bồi tiền cho tao mới đúng chứ.”

Lưu Lệ Na hét lên một tiếng ngắn, làm rơi điện thoại xuống đất. Cô hoảng loạn nói: “Hắn... hắn nói hắn đã chết... Vậy người đang nhắn tin với tụi mình là ai?”

Hứa Xương giật lại điện thoại, mắng to: “Cái này mà mày cũng tin? Tránh ra, để tao!”

Nhưng trán hắn đã lấm tấm mồ hôi, giọng nói cũng có phần thiếu tự tin.

Hứa Xương nhắn lại: “Mày nói mày chết rồi, vậy mày nhắn tin kiểu gì? Đừng có giở trò ma quỷ với tụi tao.”

Bên kia hiện trạng thái “đang gửi”, nhưng đợi mãi cũng không có tin nhắn nào đến. Thay vào đó, một cuộc gọi video từ WeChat bật lên.

Âm thanh video call vang vọng trong căn phòng trống, lặp đi lặp lại, như tiếng chuông gọi hồn đang đến gần.

Hứa Xương nuốt nước bọt: “Có gì mà phải sợ?”

Nói xong liền run tay bắt cuộc gọi, nhìn chằm chằm vào màn hình.

Trong video, chỉ hiện ra khuôn mặt xinh đẹp của Ổ Ngôn Từ. Phông nền phía sau không hề rõ ràng. Hắn nhướn mày, mỉm cười: “Tôi còn tưởng các người không dám bắt máy.”

Hứa Xương nghiến răng:
“Thì ra là mày giả thần giả quỷ!”

Lưu Lệ Na vừa nhìn thấy gương mặt Ổ Ngôn Từ lại xuất hiện, sắc mặt liền biến đổi: “Hắn... hắn lại tới nữa...”

Lần đầu tiên khi bị Ổ Ngôn Từ bắt gặp qua video và ép phải cúi đầu xin lỗi, Lưu Lệ Na đã bị dọa đến mức không dám thở mạnh. Gương mặt này quá giống cậu thiếu niên trong giấc mộng của cô — khiến bản năng của cô run sợ. Trước khi giúp Hứa Xương thực hiện kế hoạch chụp ảnh uy h**p, cô đã mang theo một nỗi bất an mơ hồ — sợ người này sẽ quay lại báo thù.

Ổ Ngôn Từ chú ý tới Lưu Lệ Na, mỉm cười chào hỏi: "Chào dì, lại gặp nhau rồi."

Lưu Lệ Na hét to một tiếng, rụt vào góc, không dám nhìn mặt Ổ Ngôn Từ.

Hứa Xương cũng có phần sợ hãi hắn, lúc này không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc mày muốn gì?"

"Tôi? Chỉ muốn dẫn các người đi gặp một người thôi."

"Ai?"

"Một người có thể đưa tiền cho các người. Mở cửa đi."

Ban đầu Hứa Xương không dám mở, nhưng vừa nghe có tiền thì động lòng, liền kéo Lưu Lệ Na từ góc dậy, đẩy cô về phía cửa: "Hắn nói đang đứng ngoài cửa, sẽ đưa tiền cho chúng ta. Bà ra mở đi."

Lưu Lệ Na vừa khóc vừa lắc đầu: "Tôi không đi! Hắn sẽ giết tôi mất!"

Hứa Xương tát thẳng một cái: "Bà không đi thì tôi đánh chết bà trước!"

Cái tát rất mạnh, Lưu Lệ Na ôm mặt, vừa khóc vừa run rẩy bước ra mở cửa.

Ngoài cửa, Ổ Ngôn Từ đứng ngược sáng, bóng dáng cao gầy nổi bật hẳn lên trong căn nhà đơn sơ. Hắn nói: "Các người mở cửa chậm thật đấy."

Hứa Xương đứng xa, không biết từ lúc nào đã lén cầm theo một con dao:"Mày nói có người đưa tiền, là ai?"

Ổ Ngôn Từ nhướng mày nhìn Hứa Xương một cái, rồi bước sang bên, để lộ người đứng sau lưng — Hứa Nhiên.

Hứa Nhiên nửa người bê bết máu, làn da trắng bệch, khuôn mặt với những vệt máu giống hệt trong video, trông chẳng khác gì một ác quỷ bò ra từ địa ngục. Ánh mắt anh trống rỗng, nhưng khi nhìn thấy Hứa Xương thì bất chợt tập trung lại, chăm chăm nhìn, rồi khẽ nói: "Là ông."

"Là ông hại tôi chết."

Hứa Xương chết lặng, ngã ngồi xuống đất. Nhớ đến đoạn video vừa rồi, hắn giơ con dao lên tay run rẩy: "Mày... mày là người hay là ma?"

Hứa Nhiên nói: "Tôi là con ông đấy."

Anh từng bước tiến lại gần Hứa Xương, bước đi cứng đờ kỳ dị. Từ trong túi áo, anh rút ra một xấp giấy, tung lên không trung: "Ông muốn tiền đúng không? Tôi mang đến cho ông rồi. Xem đi, đủ chưa?"

Lưu Lệ Na run rẩy nhặt lên một tờ, vừa nhìn thấy con số trăm vạn, lập tức ngất xỉu tại chỗ.

Hứa Xương tay cầm dao mềm nhũn: "Tao hiểu rồi... tên đó là đến giúp mày báo thù, đúng không…"

Hắn nhìn về phía Ổ Ngôn Từ, ánh mắt mang theo sợ hãi và nghi hoặc: "Nó đã không còn là con người! Mày vì sao còn giúp nó?"

Người thực sự "không phải người" là Ổ Ngôn Từ lại nở nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng dựa đầu vào vai Hứa Nhiên - người vẫn mặt lạnh không biểu cảm: "Bởi vì tao yêu em ấy. Dù em ấy là người hay là thứ gì đi nữa, tao đều yêu em ấy. Tiểu Nhiên chắc chắn cũng thế, đúng không?"

Lời nói của Ổ Ngôn Từ như đang ám chỉ điều gì đó, Hứa Nhiên cụp mắt, không trả lời, như thể thật sự đã thành một con quỷ chỉ biết trả thù.

Hứa Xương mắng to: "Mày điên rồi sao?"

"Chắc là điên thật," Ổ Ngôn Từ cười, "vì tao yêu em ấy đến phát điên, dù là ma, tao cũng muốn mãi mãi ở bên hắn. Biết đâu còn muốn làm một lễ minh hôn long trọng. Nhạc phụ đại nhân có vinh dự tham gia không?"

Hứa Nhiên nhịn không cười, chỉ lặng lẽ nhìn Ổ Ngôn Từ tiếp tục diễn.

Hứa Xương sống từng ấy năm, đây là lần đầu tiên gặp phải loại người như thế, hoàn toàn bị dọa đến câm lặng. Nhưng hai người trước mặt vẫn đầy khí thế bức người.

Ổ Ngôn Từ vẫn giữ nụ cười tàn nhẫn nơi khóe môi: "Mạng đổi mạng. Mày đã hại chết người mà tao yêu, thì giờ đến lượt mày."

Vừa dứt lời, Hứa Nhiên lại chậm rãi tiến gần hơn, mà Hứa Xương đã không còn đường lui. Thấy khoảng cách ngày càng gần, ông ta run rẩy đứng dậy, mắt rưng rưng hét lớn: "… Dù mày là thứ gì, đều đi chết đi!"

Nói rồi vung dao chém về phía Hứa Nhiên — nhưng Ổ Ngôn Từ lập tức chắn trước mặt anh. Đúng lúc đó, cửa bị đẩy tung, một nhóm cảnh sát xông vào: "Bỏ dao xuống!"

Đến đây, màn kịch hạ màn.

Hứa Xương sững lại một lúc mới hiểu ra chuyện gì, con dao trong tay rơi xuống đất kêu “loảng xoảng”, bị cảnh sát bắt đi. Trước khi bị áp giải, ông ta vẫn đầy oán hận nhìn hai người kia, như muốn thiêu cháy họ bằng ánh mắt.

Còn Lưu Lệ Na, sau khi tỉnh lại thì đầu óc rối loạn, hễ thấy Hứa Nhiên và Ổ Ngôn Từ là lại hét to: "Ma! Ma kìa!" Dẫn đến việc không thể lấy được lời khai. Cuối cùng, kết luận giám định cho thấy cô bị rối loạn tâm thần, bị đưa vào viện điều dưỡng.

Nam sinh từng quay lén video riêng tư rồi dùng để tống tiền cũng bị xử lý theo pháp luật.

Ổ Ngôn Từ lấy khăn ướt ra, nhẹ nhàng lau máu giả trên mặt Hứa Nhiên như đang lau một món bảo vật mong manh, dần lộ ra gương mặt thật của cậu.

Hứa Nhiên nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: "Hợp tác vui vẻ, tiểu quái vật của tôi."

Bình Luận (0)
Comment