Khi Mục Tiêu Công Lược Của Nhân Vật Bệnh Kiều Xuất Hiện

Chương 17

— Mốc thời gian: sau khi Ổ Ngôn Từ và Hứa Nhiên ở bên nhau, tại một thế giới song song —

Sau khi tỉnh dậy, Hứa Nhiên phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ. Căn phòng rất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một chiếc đèn bàn, một tủ đầu giường, và bên cạnh anh là Ổ Ngôn Từ – người cũng đang mơ màng chưa rõ chuyện gì xảy ra.

“Đây là đâu vậy?” – Hứa Nhiên nhíu mày, giọng mang theo sự nghi hoặc.

Anh nhớ rất rõ, bản thân chỉ đang nằm ngủ nướng cùng người yêu – Ổ Ngôn Từ – vào một buổi cuối tuần. Vậy mà tỉnh lại đã thấy mình bị đưa tới nơi quái quỷ này.

“Anh cũng không biết.” – Hắn bình tĩnh đáp – “Nhưng mà Tiểu Nhiên, em nhìn xem, trên tường có chữ viết.”

Nghe vậy, Hứa Nhiên đưa mắt nhìn theo hướng tay hắn chỉ. Quả nhiên, trên bức tường trắng tinh hiện lên vài dòng chữ kỳ lạ:

— Đây là một căn phòng mà chỉ những đôi lứa yêu nhau thật lòng mới có thể rời đi.
— Nếu các ngươi muốn thoát ra,
— Có thể thử mở cửa.

Đọc dòng nhắc nhở ấy xong, Hứa Nhiên lập tức đứng dậy: “Em đi mở cửa. Em không muốn ở lại cái nơi chết tiệt này thêm một phút nào nữa.”

Anh chẳng mảy may nghi ngờ rằng mình và Ổ Ngôn Từ sẽ không thể rời khỏi căn phòng này. Bước nhanh đến cánh cửa, Hứa Nhiên đưa tay nắm lấy chốt cửa và kéo—nhưng kỳ lạ thay, cánh cửa chẳng hề nhúc nhích.

Anh thử lại. Một lần. Hai lần. Ba lần. Nhưng dù dùng hết sức, cửa vẫn không hề lay chuyển.

Sự im lặng đột nhiên trở nên ngột ngạt. Hứa Nhiên đứng bất động, ánh mắt dần trở nên trống rỗng. Một suy nghĩ đáng sợ lướt qua trong đầu anh.

Chẳng lẽ… là bởi vì hắn không yêu anh?

Anh quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Ổ Ngôn Từ – ánh nhìn sâu hun hút, âm trầm như thể được gọt giũa từ một khối băng lạnh lẽo. Hắn vẫn nhìn anh, không chớp mắt, không biểu cảm.

Hứa Nhiên rũ mắt xuống. Các đầu ngón tay run rẩy không ngừng.

Nếu đúng là như vậy… thì không cần tiếp tục nữa.

Anh nhớ rõ cái ngày đầu tiên họ gặp nhau – ở buổi sinh hoạt câu lạc bộ tại đại học. Hình ảnh Ổ Ngôn Từ lúc ấy như một vệt sáng chói lóa trong mắt Hứa Nhiên: gương mặt đẹp đến gần như hoàn mỹ, tựa như được chạm khắc bởi bàn tay của thượng đế.

Lúc đó, anh tưởng rằng mình và hắn sẽ chỉ lướt qua nhau. Nhưng không ngờ những lần trùng hợp sau đó lại ngày càng nhiều – mỗi đợt tham gia hoạt động xã hội hay thực tập câu lạc bộ, đều vô tình được xếp chung tổ với hắn.

Thật ra, ban đầu Hứa Nhiên không có nhiều cảm giác gì với Ổ Ngôn Từ – một người giỏi xã giao, ai gặp cũng yêu quý, vẻ ngoài lại quá xuất chúng.

Chính vì ai cũng thích hắn, cho nên Hứa Nhiên lại không muốn như vậy.

Anh luôn muốn mình là người đặc biệt. Là kẻ khác biệt trong thế giới đại chúng ấy.

Anh không giỏi yêu thương, nên lại càng không thể chấp nhận người được mọi người yêu thích.

Cho đến một ngày, khi anh ở lại muộn để hoàn thành công việc nhóm, cả phòng học chỉ còn một mình. Bỗng có một bàn tay thon dài chìa ra, cầm lấy cây bút cảm ứng trong tay anh. Là Ổ Ngôn Từ. Hắn mỉm cười nhẹ nhàng:

“Anh giúp em hoàn thành phần này nhé. Anh có nhiều kinh nghiệm hơn.”

Hứa Nhiên không từ chối. Bởi nếu người ấy là hắn – thì dù là giúp đỡ, hay là yêu đương… đều khiến anh thấy nhẹ nhõm. Và trong khoảnh khắc đó, anh đã bắt đầu yêu.

Vì thế anh chân thành mà dối trá nói: “...Nếu vậy thì phiền anh, Ổ học trưởng”.

…Nhưng giờ đây, anh không chắc nữa.

Ổ Ngôn Từ làm việc rất hiệu quả, nhanh chóng giúp Hứa Nhiên chỉnh lý lại những phần chưa rõ ràng ở phía trước bản thảo. Sau khi hoàn thành, hắn còn cẩn thận đưa lại bản in đã chỉnh sửa cho Hứa Nhiên và hỏi: “Tiểu Nhiên xem thử có hài lòng không? Có chỗ nào cần chỉnh sửa thêm không?”

Hứa Nhiên gật đầu, không giấu được sự hài lòng: “Không cần đâu, đã rất tốt rồi. Phiền anh quá, hôm nào để em mời cốc trà sữa nhé.”

Ổ Ngôn Từ lắc đầu, bút trong tay khẽ xoay: “Trà sữa thì không cần… nhưng anh muốn hỏi một điều.”

Hứa Nhiên ngẩng đầu: “Cứ hỏi đi.”

Ổ Ngôn Từ nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói có phần mềm mại nhưng sâu trong đó là những làn sóng cảm xúc ngầm cuộn trào: “Vì sao em lại không thích anh? Có phải có thành kiến gì với anh không? Hay là anh đã làm gì khiến em ghét bỏ?”

Hứa Nhiên hơi sững người: “Cái gì cơ?”

Ổ Ngôn Từ chậm rãi bước lại gần, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, gần như vô hại, nhưng ánh mắt thì không giấu được sự cố chấp: “Anh đã cố tình tạo ra biết bao ‘trùng hợp’ để tiếp cận em, tìm đủ mọi cách chạm vào tay em mỗi khi đưa tài liệu, ngồi cạnh em trong mỗi tiết học chung… Vậy mà em chưa từng phản ứng lại. Là em thật sự không để ý, hay là đã ghét anh đến mức phải giả vờ không thấy?”

Hắn đưa cây bút điện dung lại cho Hứa Nhiên. Anh đưa tay đón lấy theo phản xạ, nhưng Ổ Ngôn Từ không buông ra, cố tình giữ chặt lấy phần đầu bút, khiến hai bàn tay họ khẽ chạm vào nhau.

“Đúng vậy, anh đã tìm mọi cách để có thể chạm vào em. Mỗi lần chạm được… đều khiến anh cảm thấy vui đến không thể nói nên lời.”

Hứa Nhiên ngẩng lên, giọng trầm thấp: “Anh… muốn nói điều gì?”

Ổ Ngôn Từ nhìn thẳng vào anh, ánh mắt tha thiết: “Anh thích em.”

Hứa Nhiên im lặng thật lâu. Sau đó, anh nói chậm rãi: “Xin lỗi. Em không thích anh . Làm ơn… buông tay.”

Nói xong, anh xoay người định rời đi. Trong đầu anh trào dâng một cảm giác khó tả – buồn cười, ngán ngẩm, và cả một chút chua chát. Ổ Ngôn Từ? Cái người như con cưng của số phận ấy mà lại nói thích mình ư? Trời chắc sắp sập, hoặc heo mẹ biết trèo cây rồi.

Nhưng chưa kịp bước đi, một vòng tay bất ngờ siết lại từ phía sau. Ổ Ngôn Từ ôm lấy anh, đầu tựa vào vai anh. Cử chỉ thân mật đến ngột ngạt. Hứa Nhiên vốn cực kỳ ghét người khác lại gần như vậy – cảm giác bị xâm phạm, dơ bẩn khiến anh muốn hất ra. Nhưng anh còn chưa lên tiếng thì đã cảm nhận được… bờ vai mình ướt đẫm.

Ổ Ngôn Từ… đang khóc.

Người con trai luôn xuất hiện hoàn hảo trước mặt người khác, lúc nào cũng dịu dàng mỉm cười ấy… lại đang nức nở phía sau lưng anh. Không kìm nén, không che giấu, như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Vòng tay ôm siết chặt hơn, khiến Hứa Nhiên không thể thoát ra. Anh buộc phải xoay người lại, giọng lạc đi: “Anh… khóc cái gì?”

Ổ Ngôn Từ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe như ngấn nước: “Em không yêu anh.”

“Nhưng có rất nhiều người nói yêu anh .” – Hứa Nhiên cười lạnh.

“Anh không cần họ. Anh chỉ cần em yêu anh.” – Giọng hắn khản đặc, cố chấp như một lời nguyền.

Hứa Nhiên không kìm được nữa, bật cười – tiếng cười chua chát: “Anh biết em thật sự là người thế nào không? Em không hề tốt đẹp như vẻ ngoài. Em ích kỷ, tàn nhẫn, nhỏ nhen… em không hề biết yêu, em…”

Ổ Ngôn Từ giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt một ngón trỏ lên môi anh: “Anh biết hết. Nhưng trong mắt anh, em không phải như vậy. Em … là duy nhất.”

Hứa Nhiên sững sờ, nhìn vào đôi mắt đầy đau đớn lẫn khát khao ấy. Ổ Ngôn Từ khẽ tiến gần, hai tay vòng ra sau đầu Hứa Nhiên, giữ chặt.

“Cho anh một cơ hội,” – hắn thì thầm. – “Nếu anh làm được việc này, mà em vẫn không muốn chấp nhận anh thì anh sẽ biến mất không bao giờ làm phiền em nữa.”

“Ừ, được thôi.” – Hứa Nhiên đáp nhẹ như không, ánh mắt lạnh lùng. Anh cũng muốn xem, rốt cuộc Ổ Ngôn Từ sẽ làm gì.

Ổ Ngôn Tử đỏ tai, hít sâu một hơi như thể đang cố lấy hết can đảm. Hắn cởi áo khoác ngoài, chậm rãi quấn lấy cổ tay Hứa Nhiên, trói chúng lại như một nghi thức trang trọng mà kỳ dị. Hành động nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta khó thở.

“Lần đầu tiên, có thể không được tự nhiên… Tiểu Nhiên, nếu em thấy không thoải mái… cứ nói với anh, được không?” Hắn thì thầm như đang dỗ dành, nhưng trong đáy mắt lại không che giấu nổi sự điên cuồng đang âm ỉ.

Hứa Nhiên nhíu mày, cảm giác bất an mỗi lúc một rõ rệt. Anh nghiêng người, định giật lại tay thì cảm nhận được dây trói siết chặt. “Ổ Ngôn Tử, anh định làm cái quái gì vậy?”

Ổ Ngôn Tử không đáp. Hắn chỉ cúi đầu, đôi mắt đen phủ đầy tơ máu nhìn anh như thể đang cố ghi nhớ từng chi tiết trên gương mặt kia.

Hứa Nhiên càng lúc càng cảm thấy lạnh sống lưng. Giọng anh trầm xuống, đầy cảnh cáo: “Nếu anh còn làm chuyện điên rồ nào nữa, tôi sẽ báo cảnh sát. Đừng thử tôi.”

“Anh sẽ không làm gì tổn thương em,” Ổ Ngôn Tử thì thầm, “Anh chỉ muốn… giữ em lại một chút thôi. Chỉ một chút.”

Hứa Nhiên tất nhiên là không tin vào lời hắn nói, dưới thân anh giờ không mảnh vải che, anh vừa cảm thấy xấu hổ vừa có chút tức giận, một cước đá vào ngực Ổ Ngôn Từ, nhưng lại bị hắn ta tóm lấy, cởi giày ra. Hắn gần như con thú mà s* s**ng trên đùi Hứa Nhiên một chút, đến khi thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Hứa Nhiên mới dừng tay, sau đó mở đôi môi đỏ mọng, cúi xuống bụng dưới Hứa Nhiên.

Mặt Hứa Nhiên từ ghê tởm chuyển sang khiếp sợ, nhỏ giọng quát:” Anh...anh đang làm gì vậy”.

Điều này còn khiến anh khó tin hơn cả việc bị c**ng b*c, cái tên được bao nhiêu người theo đuổi ấy thế mà lại chủ động vì anh...

Hứa Nhiên có thể cảm nhận được kỹ thuật non nớt của đối phương, nhưng Hứa Nhiên cũng là lần đầu trải qua việc này, sau sự kinh ngạc chỉ còn lại sự thoải mái và kh*** c*m.

Anh cắn chặt răng không cho phép mình phát ra âm thanh, nhưng những ngón chân cuộn tròn và ngón tay ghì chặt bàn học đã tố cáo sự bồn chồn của anh. Nhiệt độ trong phòng học không ngừng tăng cao, mặt Hứa Nhiên đỏ bừng. May mắn là giờ đã khá muộn nên không có ai đi qua đây, nếu không họ sẽ thấy thần tượng trong lòng của họ đang làm những chuyện đồi bại đến mức nào với một thiếu niên không rõ tên trong một căn phòng học vắng vẻ.

Hứa Nhiên càng nghĩ càng thấy k*ch th*ch, anh muốn duỗi thẳng chân đá văng Ổ Ngôn Từ, nhưng Ổ Ngôn Từ lại làm một động tác khiến anh run rẩy khắp người, làm giọng anh không kìm được mà mang theo tiếng nức nở: "Đừng... Tôi không nhúc nhích... Anh chậm lại đi, sâu quá...!"

Không biết đã qua bao lâu, Ổ Ngôn Từ cuối cùng cũng rút ra, khóe miệng còn vương một chút chất lỏng sền sệt màu trắng.

“Anh… anh…” Hứa Nhiên thở hổn hển, mặt đỏ bừng không biết nói gì, giọng run run, “Trước hết cởi trói tay tôi đã…”

Giọng Ổ Ngôn Từ khàn khàn: “Được thôi, bảo bảo.”

Nói xong hắn liền bắt đầu chậm rãi cởi bỏ nút thắt trên tay. Hắn cởi rất chậm, loay hoay một lúc ở chỗ cánh tay và ngón tay Hứa Nhiên đan vào nhau mới mở ra. Hắn xoa cổ tay Hứa Nhiên như thể sợ làm anh đau, sau đó nhẹ giọng dụ dỗ bên tai: “Tiểu Nhiên thích không? Có muốn cân nhắc ở bên anh không?”

Tay chân Hứa Nhiên vẫn còn mềm nhũn, trong lòng lại trăm mối ngổn ngang.

Không thể không nói, thực sự rất sướng.

Một đóa hoa cao ngạo không ai có thể hái bỗng vì một người mà  nở rộ, thiếu niên hoàn mỹ mà người khác không thể với tới chỉ vì anh mà sa ngã, hòa quyện ô uế và d*c v*ng vào nhau, dệt thành một tấm lưới tình mang tên lưới bắt giấc mơ.

Nói thật, sự cám dỗ này thực sự rất khó cưỡng lại. Anh vốn nghĩ Ổ Ngôn Từ chỉ đùa thôi, nhưng không ngờ một thứ trắng trong và xinh đẹp đến vậy lại thực sự cam chịu bị mình kéo xuống bùn lầy. Sau sự kinh ngạc, anh chỉ có một sự khoái trá là muốn bôi bẩn tờ giấy trắng, muốn xô đổ tòa lâu đài đã được xây dựng công phu.

Anh thích loại cảm giác này.

Họ nói đây gọi là bị d*c v*ng phá hoại.

Hứa Nhiên quả thực rất thích phá hoại một món đồ chơi xinh đẹp như vậy, vì thế anh ta nhìn Ổ Ngôn Từ từ trên cao xuống, suy nghĩ một lát rồi nhẹ giọng nói: “Vậy được rồi, anh được nhận, bạn trai của tôi.”

Trong một năm đó, Ổ Ngôn Từ công khai theo đuổi tình yêu khiến mọi người đều biết đến sự tồn tại của Hứa Nhiên. Ban đầu có người phản đối cho rằng Hứa Nhiên không xứng với hắn ta, nói Ổ Ngôn Từ bị Hứa Nhiên cưỡng h**p. Nhưng mỗi người nói như vậy đều bị Ổ Ngôn Từ cho vào sổ đen, hơn nữa còn bị hắn ta dùng nhiều hình thức khác nhau để xa lánh. Dần dần, không còn ai dám nói như vậy nữa.

Sự trung thành và ngoan ngoãn của Ổ Ngôn Từ chắc chắn đã mang lại cho Hứa Nhiên không ít cảm giác hư vinh, đây cũng là một trong những lý do khiến Hứa Nhiên sa vào lưới tình. Tuy nhiên, còn rất nhiều khía cạnh khác không thể giải thích rõ ràng. Tóm lại, hiện tại họ là một đôi tình nhân ngọt ngào, ân ái như bao cặp đôi khác.

-

Trước khi Hứa Nhiên kịp mở lời chất vấn, Ổ Ngôn Từ đã nói: "Tiểu Nhiên, em tin lời căn phòng quỷ dị này, hay tin rằng chúng ta yêu sâu đậm đối phương?"

Hứa Nhiên sững sờ một chút. Đúng vậy, căn phòng này vốn đã kỳ lạ, lời nói của nó cũng chưa chắc đã đáng tin.

Hứa Nhiên chậm rãi gật đầu, những ngón tay nắm chặt từ từ buông lỏng: "Anh nói đúng."

"Vậy bây giờ chúng ta làm sao để ra ngoài?"

Ổ Ngôn Từ nhìn chằm chằm vào những chữ trên tường với vẻ khó hiểu một lát, sau đó khẽ cười, đỡ Hứa Nhiên ngồi xuống giường: "Anh cũng không biết, có lẽ lát nữa sẽ có câu trả lời. Tiểu Nhiên, em nói cho anh biết, vừa rồi khi em không mở cửa, em đã nghĩ gì?"

Bình Luận (0)
Comment