Trì Sính thuận lợi đi thực tập, Kỳ Tễ tiếp tục quay phim. Điều đáng chúc mừng là cuối năm, Kỳ Tễ giành được giải thưởng, không rõ đã nhận được bao nhiêu chiếc cúp.
Anh vốn định công khai tình cảm, nhưng bị Trì Sính từ chối, cuối cùng cũng không làm được gì. Đây vẫn là kết quả khiến Trì Sính hài lòng nhất, là điều cậu đã phải đánh đổi bằng rất nhiều ngày đêm.
Đêm giao thừa năm nay, bà nội đến ăn Tết cùng họ. Kỳ Tễ từ sớm đã nhờ người chuẩn bị những món bà thích, còn thêm nhiều đồ mới trong phòng bà.
Bữa cơm tất niên do chính tay Kỳ Tễ nấu. Tuy chỉ có ba người, nhưng anh vẫn làm đủ mười món ăn, mang ý nghĩa thập toàn thập mỹ.
Trên bàn ăn, bà nội ngồi ở vị trí chủ tọa, Kỳ Tễ và Trì Sính ngồi hai bên. Vì bà không thể uống rượu, Kỳ Tễ rót cho bà một ly sữa nóng. Lời chúc đầu năm do bà nói: “Chúc Kỳ Tễ và Trì Sính nhà chúng ta sau này hạnh phúc viên mãn, bình an vô sự.”
“Cảm ơn bà nội.”
Khu dân cư không được đốt pháo hoa, nhưng chương trình gala mừng xuân trên TV vẫn rất náo nhiệt. Sau bữa tối, bà nội ngồi trên sofa, bên cạnh là thiết bị sưởi an toàn. Kỳ Tễ mang cho bà một đĩa quýt, còn pha thêm một bình trà ngon.
Trì Sính đang ở bếp làm sủi cảo, chuẩn bị cho bữa sáng ngày mai, Kỳ Tễ liền ở bên cạnh phụ giúp. Một đĩa sủi cảo đã được gói xong, Trì Sính vừa rửa tay xong, chuẩn bị đi ra ngoài thì bị Kỳ Tễ chặn lại ở cửa.
Vẻ mặt anh đầy thần bí. Từ trong túi, anh lấy ra món quà năm mới đã chuẩn bị sẵn và mở ra. Là một chiếc hộp nhẫn gỗ nhỏ, bên trong là một chiếc nhẫn đơn giản, mộc mạc. Ánh đèn trong bếp không đủ làm chiếc nhẫn trở nên lộng lẫy, nhưng như vậy là đủ rồi.
Dưới ánh mắt chăm chú của Trì Sính, Kỳ Tễ lấy chiếc nhẫn ra, đeo lên tay cậu. Không hiểu sao, đúng khoảnh khắc chiếc nhẫn được đeo vào, trong đầu Trì Sính lại vang lên giai điệu của bản nhạc hôn lễ.
Khi Kỳ Tễ cúi xuống hôn nhẹ lên ngón tay cậu, toàn thân Trì Sính khẽ run lên, da đầu tê dại.
Cậu cũng đã chuẩn bị quà Tết cho Kỳ Tễ. Năm ngoái đều là quần áo và giày, vẫn nằm trong khả năng chi trả của cậu. Dạo gần đây, Trì Sính nhận không ít lớp phụ đạo, cũng coi như kiếm được chút ít.
Vì vậy, cậu mua tặng Kỳ Tễ một chiếc đồng hồ. Ban đầu hơi ngại, nhưng đã mua rồi thì không thể để lãng phí.
Trở về phòng, cậu lấy món quà ra. Rõ ràng Kỳ Tễ rất mong đợi. Dưới ánh mắt lấp lánh chăm chú của anh, Trì Sính đeo đồng hồ lên tay anh.
Kỳ Tễ vốn chẳng thiếu gì mấy thứ này, nhưng khi nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay, anh lập tức nhận ra đây chắc chắn là món đồ đắt tiền. Nhất định Trì Sính đã phải tích góp rất lâu mới có thể mua được. Trong khoảnh khắc ấy, niềm vui trong mắt anh chợt tắt, chỉ còn lại nỗi đau lòng.
Thấy biểu cảm của anh, Trì Sính liền hiểu ngay Kỳ Tễ đang nghĩ gì. Cậu ngồi xuống mép giường, hai chân bắt chéo lại.
“Không được khóc, cũng không được đau lòng. Đúng là em đã tích góp rất lâu, nhưng cũng không đến mức khó khăn.”
Kỳ Tễ lập tức đè Trì Sính xuống giường, sau đó cuồng nhiệt hôn cậu, như thể muốn đoạt hết không khí trong lồng ngực. Cảm xúc nhanh chóng dâng trào, nhưng cả hai đều hiểu rõ — bà nội đang ở ngay ngoài phòng.
Hai người ôm nhau, nằm sát bên nhau. Trì Sính nhìn chiếc nhẫn trên tay, Kỳ Tễ nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, trong lòng cả hai đều âm thầm thề: [Bất kể xảy ra chuyện gì, mình nhất định sẽ không tháo nó ra.]
---
Lần tiếp theo gặp lại Kỳ Dạ là vào lễ tốt nghiệp của Trì Sính. Khi đó, hắn đến hỗ trợ xây dựng thư viện mới cho trường và được mời đến diễn thuyết.
Hắn đứng trên bục, Trì Sính và Kỳ Tễ ngồi dưới khán đài. Ban đầu Kỳ Tễ không định đến, nhưng bị Trì Sính kéo vào.
Bài diễn thuyết của Kỳ Dạ có nhiều điều đáng để tiếp thu, nên Trì Sính nghe vô cùng nghiêm túc, đến mức Kỳ Tễ ngồi cạnh sàm sỡ cũng không nhận ra.
Khi buổi diễn kết thúc, cả hội trường vỗ tay, chỉ có Trì Sính là không vỗ — bởi tay cậu đang bị Kỳ Tễ nắm chặt, không thể cử động.
Trên sân thể dục, Trì Sính và Kỳ Tễ chụp rất nhiều ảnh kỷ niệm. Vì Kỳ Tễ suýt nữa bị nhận ra, cả hai rời đi khá nhanh. Trước cổng trường, Kỳ Tễ vừa liếc mắt đã thấy một chiếc limousine đỗ ở đó.
Anh vốn định kéo Trì Sính đi, giả vờ như không thấy, nhưng không ngờ bên kia lại trực tiếp bấm còi, khiến Trì Sính chú ý. Cậu nhìn thấy khuôn mặt Kỳ Dạ sau lớp kính xe đang được hạ xuống.
Nói thật, đến giờ, khi đối mặt với Kỳ Dạ, trong lòng Trì Sính vẫn có chút sợ hãi. Nhìn dáng vẻ đối phương, nếu không lên xe thì chắc chắn sẽ không yên chuyện.
Trì Sính nuốt nước bọt, kéo Kỳ Tễ bước tới.
“Có gì thì nói thẳng.” Kỳ Tễ tỏ rõ thái độ khó chịu, nhưng Kỳ Dạ cũng không để bụng.
Hắn nhìn về phía Trì Sính, người vẫn luôn đứng cạnh Kỳ Tễ, dáng đứng thẳng tắp, ánh mắt giờ đây đã không còn sự sợ hãi như trước. Thực ra, từ khi biết mình là nguyên nhân gián tiếp khiến hai người mất đi đứa bé, Kỳ Dạ luôn cảm thấy day dứt. Tuy sự việc xảy ra vì nhiều yếu tố, nhưng hắn chính là ngòi nổ khiến mọi chuyện bùng lên.
Khi Kỳ Tễ đến tìm hắn, hắn hoàn toàn không phản kháng. Việc giúp đỡ trường học lần này cũng là vì Trì Sính, còn thay đổi lớn nhất trong hắn, lại là vì Kỳ Tễ.
Ngày hôm đó, cả hai ngã xuống đất. Trên mặt Kỳ Dạ đầy vết bầm, còn Kỳ Tễ thì thở hồng hộc.