“Anh, em biết anh coi trọng lợi ích, cũng biết anh làm vậy là muốn tốt cho em. Nhưng em chỉ có thể nói, chỉ cần Trì Sính ở bên cạnh em, dù cậu ấy thích người khác em cũng có thể chấp nhận. Chỉ cần được nhìn thấy cậu ấy, khoảng trống trong lòng em đã được lấp đầy rồi.”
Kỳ Dạ chưa từng yêu ai. Sau khi ba mẹ qua đời, hắn vừa học vừa làm để nuôi Kỳ Tễ. Về sau tự mình gây dựng sự nghiệp, hắn hiểu rõ sự tàn nhẫn của thế giới này.
Không phải chưa từng có người đến gần, nhưng họ đều mang theo mục đích. Hắn khinh thường sức mạnh của tình yêu, không coi trọng cốt khí của Trì Sính, quá xem trọng bản thân.
“Lên xe đi.”
Kỳ Tễ kéo Trì Sính quay người bỏ đi, nhưng Trì Sính lại đứng yên, ngược lại còn kéo anh lên xe. Trước ánh mắt khó hiểu của anh, Trì Sính mở cửa xe, đẩy anh vào rồi tự mình cũng lên theo.
Xe bắt đầu lăn bánh. Kỳ Tễ ghé vào tai Trì Sính thì thầm: “Bảo bối, em định làm gì vậy? Nói trước nha, lần trước anh đánh thắng anh trai là do anh ấy chột dạ. Chứ anh ấy đánh nhau dữ lắm, anh chỉ có thể giúp em chịu ba cú thôi.”
Phía trước, Kỳ Dạ nghe được câu đó thì khịt mũi khinh thường. Bị Kỳ Tễ nghe thấy, anh lập tức muốn bật dậy, nhưng Trì Sính nhanh tay bịt miệng anh lại, ánh mắt ra hiệu im lặng.
Xe rời khỏi trung tâm thành phố, tiến về vùng ngoại ô. Kỳ Tễ nhận ra khu này chính là nơi anh trai vừa khai phá khu biệt thự. Nơi này giá nhà cực cao, đến cả anh cũng phải đóng mấy phim mới mua nổi.
Một suy nghĩ khó tin xoay quanh trong đầu anh. Ánh mắt cứ dán vào phía trước, kết quả bị bắt gặp mấy lần. Cuối cùng anh giả vờ ngủ, tựa đầu vào vai Trì Sính.
Cuối cùng, xe dừng lại trước một căn biệt thự xa hoa. Kỳ Tễ mở mắt, thầm nghĩ: “Quả nhiên là vậy.” Một người chưa từng yêu đương thực sự rất đáng sợ, nhưng của cho thì không thể từ chối.
Trì Sính vẫn chưa hiểu chuyện gì, cứ tưởng đây là nơi ở của Kỳ Dạ, không ngờ tài xế lại tiến tới, đưa chìa khóa tận tay cậu.
“À?” Trì Sính ngẩn người. Kỳ Tễ liếc nhìn chìa khóa, cố ra vẻ bình tĩnh. Anh cảm thấy một căn nhà không thể gọi là xin lỗi, ít nhất cũng phải có một lời chính thức.
Ngay sau đó, Kỳ Dạ xoay người lại, gương mặt không biểu lộ gì, nhưng mọi cảm xúc đã bị hắn giấu vào đáy mắt. Hắn hắng giọng. Là một ông chủ lớn, đây là lần đầu tiên hắn ăn nói khép nép để xin lỗi người khác.
“Trì Sính, tôi muốn xin lỗi vì chuyện xảy ra lần trước. Về chuyện đứa bé, tôi thật sự xin lỗi.”
Không ngờ lại là vì chuyện đó, Trì Sính có chút kinh ngạc, vừa định xua tay nói không cần, thì Kỳ Tễ đã lên tiếng thay.
“Tha thứ cho anh.”
“Căn nhà này là anh tặng hai đứa, coi như thành ý xin lỗi.”
Kỳ Tễ không cho ai cơ hội nói thêm, lập tức cầm chìa khóa, kéo Trì Sính đi vào trong.
Sân nhà được phủ xanh rất đẹp, trồng đầy hoa hồng mà Kỳ Tễ thích, còn có nhiều loài hoa quý hiếm. Có đình hóng mát, có hồ nước. Kỳ Tễ đã tưởng tượng ra cảnh mùa hè nướng BBQ trong sân.
Bên trong biệt thự cũng đã được trang trí xong, theo phong cách hai người họ yêu thích, nội thất toàn đồ cao cấp. Biệt thự rất rộng, hai tầng hầm, ba tầng nổi. Trì Sính đi một vòng đã thấy mệt, đây cũng là lý do sau này cậu tình nguyện ở căn hộ trung tâm hơn là biệt thự.
Trong lúc hai người đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, Kỳ Dạ cũng ngồi lên xe chuẩn bị rời đi. Trì Sính vốn không giận Kỳ Dạ, giờ nhìn hắn rời đi, lại cảm thấy người đàn ông này hẳn là rất cô đơn.
“Anh của anh từng thích ai chưa?”
Tuy Trì Sính không gọi tên, nhưng Kỳ Tễ lập tức hiểu cậu đang hỏi ai.
Kỳ Tễ tựa đầu lên vai Trì Sính, ôm lấy eo cậu, áp má vào thân mật.
“Từng có, nhưng người đó đã lừa anh ấy.”
---
Thời đại học, Kỳ Dạ từng có một bạn gái. Trong học tập, hai người ngang tài ngang sức. Cô gái đó gia cảnh rất tốt, Kỳ Dạ cũng nỗ lực không kém.
Họ chưa từng chính thức xác nhận mối quan hệ, nhưng ai cũng ngầm hiểu họ là một đôi, thậm chí cả hai đều đã chuẩn bị để công khai.
Một lần trong buổi tiệc, cô gái ngất xỉu khi đang biểu diễn. Cô được đưa ra nước ngoài trong đêm. Khi ấy, một vé máy bay đã bằng tiền sinh hoạt một tháng của hai anh em. Kỳ Dạ không thể xuất ngoại, cũng không có cách nào liên lạc với cô.
Khi họ gặp lại, Kỳ Dạ đã có chút thành tựu, cô gái ấy cũng trông rất ổn.
Nghe nói cô đã kết hôn, có con. Đó là lần đầu tiên Kỳ Tễ thấy anh trai khóc, lần đầu thấy anh trai say rượu, cũng là lần đầu tiên nghe từ miệng anh trai chữ “yêu”.
Nhưng sự thật là cô gái ấy đã qua đời. Lần trở về đó là để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng — muốn nhìn xem Kỳ Dạ sống ra sao.
Mọi người đều ngầm che giấu chuyện này, nhưng Kỳ Tễ rất rõ, Kỳ Dạ đều biết hết. Trước mộ cô gái, mỗi sáng đều có một bó hoa tươi. Mỗi tuần đều có một bóng dáng ngồi đó từ sáng đến tối.
Từ sau đó, Kỳ Dạ dường như không còn yêu ai nữa. Trên thương trường thì quyết đoán lạnh lùng, không ai dám động vào. Nhưng chỉ có Kỳ Tễ biết, trong lòng anh trai mình cô độc đến nhường nào.
---
Nghe đến đây, Trì Sính đã rơi nước mắt. Cậu dường như hiểu được vì sao cô gái kia, vào giây phút cuối cùng trước khi chết, vẫn muốn quay về — được gặp lại người mình yêu chính là dũng khí duy nhất để đối mặt với cái chết.