Cùng Kỳ Tễ bên nhau đã năm thứ tám, bọn họ lại một lần nữa đón chào một sinh mệnh mới. Người đầu tiên phát hiện là Trì Sính – cậu nhặt được một con chó hoang, là giống Alaska cỡ lớn. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Trì Sính đã muốn cứu nó.
Sau khi đưa đến bệnh viện thú y, bác sĩ bảo tình trạng của nó không khả quan. Trì Sính vẫn luôn vuốt v.e đầu nó, không ngừng khuyên nó phải kiên cường, phải cố gắng sống tiếp.
Không ngờ nó thật sự vượt qua được. Khi Kỳ Tễ biết chuyện, việc đầu tiên anh làm là bảo trợ lý dọn một phòng ở tầng một, sửa lại thành phòng cho chó.
Vì cả hai chưa từng nuôi thú cưng, Kỳ Tễ còn đặc biệt đăng một bài hỏi cư dân mạng. Chỉ trong chốc lát, bên dưới đã có hàng vạn bình luận góp ý.
Sau khi chó về nhà, Trì Sính thấy khó xử, không biết nên đặt tên gì cho nó. Đúng lúc cậu đang vò đầu bứt tai, Kỳ Tễ bưng một chậu dâu tây tươi tới, đưa cho chú chó một quả dâu to, rồi đưa phần còn lại cho Trì Sính.
“Gọi là Minh Trì (ánh sáng đến muộn) đi. Đến muộn mà.”
Cái tên này, Trì Sính từng thấy trong ghi chú của Kỳ Tễ – đó là cái tên mà họ định đặt cho đứa bé chưa kịp chào đời. Giờ đặt tên đó cho chú chó, có lẽ cũng là một cách gửi gắm tâm tình.
Chó về nhà được sáu tháng, đúng vào đợt hè nóng nhất. Trì Sính đang nghỉ hè, còn Kỳ Tễ vừa nhận một bộ phim, đã rời nhà được một tháng.
Chiều hôm đó, Trì Sính đang đọc sách trong thư phòng thì bỗng thèm kem. Thế là cậu lặng lẽ vào bếp, mở tủ lạnh lấy một cây kem ra.
Còn chưa kịp mở bao, Minh Trì đã chạy tới. Nó nghiêng đầu nhìn Trì Sính, rồi lại nhìn cây kem trong tay cậu. Sau đó dùng mũi húc vào tay cậu, ra hiệu không được ăn.
Nhưng Trì Sính thật sự rất thèm. Vừa định cắn một miếng thì Minh Trì giơ chân đẩy nhẹ, làm cây kem rơi xuống đất. Cậu tiếc hùi hụi, trừng mắt nhìn nó, nhưng cũng hiểu nó đang lo cho mình.
Vừa quay người định lấy cây khác, lần này Minh Trì trực tiếp chắn trước tủ lạnh. Một người một chó cứ thế giằng co. Trì Sính tức giận, định đẩy nó ra, thì nó giơ chân đặt lên đùi cậu, rồi nằm rạp xuống.
Ban đầu Trì Sính không hiểu ý nó. Đến khi cậu cầm cây kem ngồi xuống sofa, Minh Trì đi tới, chôn đầu vào bụng cậu, rồi cọ cọ liên tục. Một cảm giác khó tả bất chợt dâng lên.
Trì Sính kinh ngạc nhìn Minh Trì, nó lại gật đầu với cậu.
Mang theo tâm trạng đầy nghi hoặc, Trì Sính bỏ cây kem xuống rồi đi vào nhà vệ sinh. Trước đây vì uống thuốc bổ nên cậu từng mua rất nhiều thứ linh tinh, trong đó có cả que thử thai.
Minh Trì đi theo, nằm phục trước cửa nhà vệ sinh. Bên trong nhanh chóng vang lên tiếng xả nước, rồi cửa mở ra. Có thể thấy mắt Trì Sính đã đỏ bừng, tay cũng run không kiểm soát được.
Ra ngoài, cậu liền ôm chầm lấy Minh Trì, nước mắt như hạt châu nhỏ rơi xuống bộ lông dày của nó.
“Minh Trì, mày là thiên sứ à?”
Minh Trì không hiểu lời Trì Sính có ý gì, chỉ đưa lưỡi ra l.iếm những giọt nước mắt đang lăn trên mặt cậu.
---
Kỳ Tễ biết chuyện bằng cách nào ư? Là do Kỳ Dạ nói.
Vì chưa chắc chắn, sáng hôm sau Trì Sính đến bệnh viện kiểm tra. Trùng hợp gặp Kỳ Dạ cũng đang ở đó. Hắn trông không khỏe, Trì Sính hỏi mới biết thì ra Kỳ Dạ phải nhập viện vì dạ dày có vấn đề.
Mấy năm nay tuy thời gian ở chung không nhiều, nhưng Kỳ Dạ vẫn thường xuyên gửi quà cho họ. Trì Sính thật sự xem hắn như anh trai ruột.
Vừa giúp Kỳ Dạ nhặt tài liệu rơi trên giường, Trì Sính vừa trách: “Đã bệnh còn làm việc, một mình kiếm nhiều tiền vậy để làm gì?”
Kỳ Dạ tuy mặt không biểu cảm gì, nhưng trong lòng thì vui đến chết được. Hắn biết Trì Sính đang quan tâm mình nên không nói gì. Không biết mục đích Trì Sính đến bệnh viện là gì, hắn liền hỏi lại.
Lúc này Trì Sính mới sực nhớ lý do mình đến đây. Vì còn chưa chắc chắn nên cậu cũng không nói gì với Kỳ Dạ, chỉ lấy cớ rồi đi đăng ký rút máu, kết quả phải đến chiều mới có. Buổi trưa, Kỳ Dạ bảo trợ lý mua hai phần cơm mang đến.
Trì Sính ngồi ăn bên bàn, vừa ăn vừa trò chuyện với Kỳ Dạ. Sau bữa trưa, cậu tranh thủ đi lấy kết quả. Sau khi tìm bác sĩ xem qua, cuối cùng cũng xác định— cậu thật sự đã mang thai.
Khi biết chắc mình mang thai, Trì Sính vẫn còn ngẩn người. Cậu cầm tờ kết quả đi đến phòng bệnh của Kỳ Dạ. Lúc đó Kỳ Dạ đang truyền dịch, nghe trợ lý báo cáo tình hình gần đây.
Thấy sắc mặt Trì Sính không ổn, hắn ra hiệu cho trợ lý ra ngoài trước. Đang nghĩ chắc Trì Sính sắp nói điều gì nghiêm trọng, thì ngay giây sau, Trì Sính đột nhiên bật cười.
Cậu đưa tờ kết quả cho Kỳ Dạ xem, trên mặt là nụ cười rạng rỡ hiếm thấy.
“Anh, anh sắp làm bác rồi đấy.”
Kỳ Dạ hoàn toàn không ngờ lại là tin này. Hắn ngơ ngác nhìn tờ kết quả trước mắt, nhất thời cũng khó mà tiếp nhận được.
Hai người ngồi trong phòng bệnh thật lâu. Sau khi tiêu hóa hết thông tin, Kỳ Dạ mới từ từ bật cười. Đến tối, Trì Sính được trợ lý của Kỳ Dạ đưa về nhà. Cùng lúc đó, cửa nhà liên tục có các đơn chuyển phát nhanh được giao tới, tất cả đều là do Kỳ Dạ vừa đặt mua lập tức gửi đến.