Sau bữa sáng, Trì Sính rửa bát, rồi chuẩn bị ra ngoài dạo một vòng làm quen với thị trấn và tìm vài cửa hàng. Chủ yếu là muốn mua một chiếc xe để thuận tiện đưa bà đi khám bệnh hằng tuần.
Nghĩ vậy, cậu đi đến siêu thị gần thị trấn. Mới chuyển đến hôm qua, trong nhà còn thiếu đủ thứ. Bà tiếc tiền không nỡ tiêu, nên chỉ có thể để cậu đi mua.
Hầu hết là đồ dùng sinh hoạt, nhưng cũng không thể phủ nhận, Trì Sính đã bị Kỳ Tễ nuông chiều đến mức quen dùng những món đồ đắt tiền. Khi thanh toán, cậu cẩn thận lấy ra thẻ ngân hàng mà từ trước đến nay chưa từng sử dụng.
Dù biết Kỳ Tễ sẽ không tìm đến mình, nhưng Trì Sính vẫn giữ chút cảnh giác. Cẩn thận một chút cũng chẳng thiệt gì.
Trong lúc đang xếp hàng thanh toán, bất chợt cậu nghe thấy phía trước có hai nữ sinh đang bàn tán sôi nổi về chuyện gì đó. Ban đầu cậu không để ý, nhưng vô tình lại nghe được tên Kỳ Tễ.
Giọng nói của hai cô gái ngày càng lớn, Trì Sính mơ hồ nghe được vài điều. Cậu lấy điện thoại ra, vì lo Kỳ Tễ có thể định vị được nên đã đổi sang một chiếc điện thoại khác. Tất cả các phần mềm có thể kết nối mạng cũng đều bị gỡ bỏ, giờ mới tải lại.
Trong lúc chờ tải xong, cậu tranh thủ thanh toán. Sau đó xách hai túi đồ lớn tìm một góc đứng. Vừa tải xong ứng dụng, chưa kịp mở thì hàng loạt thông báo bật ra đầy màn hình.
Ánh mắt cậu lướt qua, phần lớn đều liên quan đến Kỳ Tễ. Một dòng tin khiến Trì Sính chú ý: [Ảnh đế Kỳ Tễ công khai thừa nhận trước mặt mọi người rằng mình thích đàn ông.]
Âm thanh người qua lại xung quanh vẫn đều đặn vang lên, tiếng nói đứt quãng lọt vào tai, khiến Trì Sính vừa kinh ngạc vừa khó tin.
Bên nhau với Kỳ Tễ suốt bốn năm, cả hai dường như chưa từng thật sự thẳng thắn với nhau. Phần lớn thời gian đều là những cuộc gọi từ Kỳ Tễ, chỉ cần Trì Sính rảnh, thì nơi gặp mặt tiếp theo nhất định là trên giường.
Cho đến tận bây giờ, cậu vẫn nghĩ rằng mối quan hệ giữa mình và Kỳ Tễ chỉ đơn giản là kiểu “bao nuôi”.
Điện thoại đột ngột vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ. Là bà gọi. Nhìn đồng hồ, cậu mới nhận ra mình đã ra ngoài quá lâu, khiến bà lo lắng.
Cất điện thoại, Trì Sính xách đồ về nhà. Thị trấn nhỏ hầu như không có tòa nhà nào quá ba tầng, đường xá quy hoạch ngay ngắn. Khi về đến cổng sân nhỏ, cậu nghe thấy tiếng trò chuyện bên trong.
Đẩy cửa vào, Trì Sính thấy bà đang ôm một đứa trẻ, bên cạnh là một người phụ nữ. Hai người nghe thấy tiếng động đồng loạt quay đầu nhìn về phía cậu. Khi nhìn thấy người phụ nữ kia, nụ cười trên mặt Trì Sính lập tức biến mất.
Người phụ nữ đứng lên, trên mặt là vẻ ngượng ngùng và áy náy, rụt rè gọi: “Con trai…”
Trì Sính không đáp, lách qua bà ta định đi vào nhà, nhưng bà nội gọi cậu lại.
“A Sính, lại đây.” Với Trì Sính, lời bà nói lúc nào cũng quan trọng.
Cậu đành đặt túi đồ xuống, bước tới bên cạnh bà. Đứa trẻ trong lòng bà cười với Trì Sính khi nghe thấy tiếng, thậm chí còn muốn giơ tay chạm vào cậu, nhưng cậu lập tức né tránh.
Bà đưa đứa bé lại cho người phụ nữ, sau đó nắm tay Trì Sính. Cảm nhận được sự căng cứng nơi bàn tay cháu, bà nhẹ nhàng vỗ vỗ an ủi.
"Chị thấy rồi đó, chúng tôi vẫn sống rất ổn. Đứa nhỏ cũng đã gặp, chị có thể đi. Trước đây chúng ta đã thỏa thuận rõ ràng, không dây dưa gì nữa, hy vọng chị luôn nhớ kỹ điều này.”
Lời bà vẫn luôn là để bảo vệ Trì Sính, sắc mặt người phụ nữ kia trở nên khó coi. Bà ta ra vẻ đáng thương nhìn cậu, nhưng Trì Sính chẳng hề dao động.
Cuối cùng, không giả vờ được nữa, người phụ nữ đứng dậy bế đứa bé rời đi. Đợi đến khi tiếng bước chân biến mất, vai Trì Sính mới sụp xuống. Bà hiểu cháu mình đang khó chịu, liền vỗ nhẹ vai cậu an ủi.
“Con yên tâm, bà vẫn luôn ở đây. A Sính à, con đừng bao giờ quên, bà là người nhà của con.”
Vừa dứt lời, tiếng khóc của đứa trẻ lại vang lên ngoài sân, khiến lòng cậu trào dâng một cảm giác bất an. Trì Sính vội bước ra cửa, cúi đầu nhìn xuống thì thấy đứa bé được đặt trên bậc thềm, vẫn bọc trong chăn. Huyệt thái dương cậu giật mạnh.
Bà cũng nghe thấy tiếng khóc, chạy ra. Nhìn thấy cảnh tượng đó, bà tức đến ôm ngực. Trì Sính vội đỡ bà ngồi xuống ghế trong sân, sau đó vào nhà bế đứa bé lên.
Sợ bà thấy sẽ càng tức giận, Trì Sính bế đứa trẻ vào phòng mình, dỗ cho nó ổn định rồi mới ra ngoài. Bà đang gọi điện, giọng đầy phẫn nộ.
“Tôi mặc kệ các người bồi thường bao nhiêu, đứa nhỏ này lập tức mang đi cho tôi, nếu không tôi sẽ ném nó đi!”
Không biết đối phương nói gì, bà tức giận đập bàn: “Các người quên rồi à? Tôi và Trì Sính đã cắt đứt quan hệ với các người từ lâu! Tôi cho các người hai ngày, lập tức đến đón đứa nhỏ!”
Cúp máy, bà quay lưng lại với Trì Sính, mệt mỏi thở dài. Trì Sính không đến gần, mà quay lại phòng. Nhìn đứa bé nằm trên giường, cậu không khỏi thấy thương cảm.
Giờ phút này, đứa bé chẳng khác nào bản thân cậu trước kia — bị vứt bỏ. Đôi khi Trì Sính từng tự hỏi, rốt cuộc họ sinh đứa bé này để làm gì. Cậu không có đáp án, nhưng mơ hồ lại đoán được phần nào.
Bên ngoài sân, tiếng trẻ con cười nói vang lên — chắc vừa tan học. Qua khung cửa sổ đang hé, Trì Sính có thể nghe rõ bọn trẻ đang bàn tán chuyện gì đó.
Nghĩ vậy, cậu lấy điện thoại ra, mở lại phần mềm để xem những tin tức liên quan đến Kỳ Tễ. Vừa vào đã hiện ra đoạn video Kỳ Tễ nói chuyện tại sân bay đêm hôm đó.
Video rất ngắn, nhưng Trì Sính lại xem đi xem lại nhiều lần. Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng trong phòng mờ dần. Ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu lên gương mặt cậu, làm lộ rõ đôi mắt hơi ửng đỏ.
Một thông báo khác bật lên. Nhấn vào, giao diện hiện ra là bài đăng mới nhất của Kỳ Tễ: [Tạm ngừng tất cả công việc hiện tại, tôi muốn đi tìm vợ. Người ta thật sự rất tốt, ai bịa chuyện thì cẩn thận vào WC không có giấy mà lau nhé!]
Ban đầu Trì Sính còn rất nghiêm túc, nhưng khi nhìn đến câu cuối, cậu lập tức bật cười. Thật ra Kỳ Tễ là người rất nghiêm túc, nhưng trong chuyện giữa hai người, Kỳ Tễ luôn là người dũng cảm hơn.