Ở thị trấn nhỏ này, cuộc sống về đêm gần như không tồn tại. Vào bữa tối, Trì Sính biết bà nội thường ăn không ngon miệng, nên đã nấu một bát cháo rau xanh mang đến phòng cho bà.
Khi bước vào, bà đang ngồi ở mép giường, trên tay cầm một tấm ảnh. Thấy Trì Sính vào, bà vội vàng cất tấm ảnh đi.
Trì Sính giả vờ như không thấy gì, đưa bát cháo cho bà rồi ngồi xuống bên cạnh.
“Cháo này, chắc là ông nội dạy con nấu đấy nhỉ?” Bà húp một ngụm rồi hỏi.
Trì Sính gật đầu, đáp: “Vâng, ông bảo bà thích nhất món cháo này.”
Bà mỉm cười hiền hậu. Hồi Trì Sính còn nhỏ, chưa với tới bếp, ông nội thường kê ghế cho cậu đứng xem ông nấu cơm. Khi thấy cậu đã nhớ được các bước, ông lại bảo cậu xuống. Ông nói làm vậy để phòng khi có chuyện bất trắc xảy ra.
Không ngờ cuối cùng Trì Sính lại thật sự học được. Bây giờ, người nấu cháo rau xanh cho bà lại chính là cậu.
“Lát nữa con ôm đứa nhỏ sang phòng bà, con chưa từng chăm trẻ con, đừng để nó làm con mất ngủ.”
Trì Sính dĩ nhiên không muốn. Cậu nhận lấy bát không từ tay bà rồi từ chối: “Bà ngủ ngon mới là quan trọng nhất. Con vừa rửa mặt cho bé rồi, bé ngoan lắm. Bà yên tâm, con xoay sở được.”
Dỗ dành bà xong, Trì Sính vào bếp rửa bát. Bên ngoài cửa sổ bếp là một cây quế già, giờ đang vào mùa cây cối xanh tốt. Cành quế vươn cả vào trong khung cửa, nên cửa sổ bếp rất ít khi đóng.
Rửa xong bát, Trì Sính tựa vào bệ bếp, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thường vào giờ này, Kỳ Tễ đã tan làm trở về. Cậu chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn đợi anh, hai người ngồi vào bàn ăn, chẳng nói gì nhiều nhưng vẫn lặng lẽ gắp thức ăn cho nhau.
Sau bữa tối, Trì Sính thích cầm một quyển sách, ra ngồi ở ban công hé mở, chậm rãi tận hưởng khoảng thời gian đọc sách.
Kỳ Tễ sẽ bưng một ly rượu vang đỏ, tay cầm kịch bản mới bước tới. Đặt đồ xuống, anh ôm lấy eo Trì Sính, nhấc cậu lên rồi ngồi xuống để cậu ngồi lên đùi mình.
Trì Sính không phản kháng, ngược lại, cậu rất thích cảm giác được dựa sát như vậy. Cậu đọc sách, Kỳ Tễ đọc kịch bản. Gặp đoạn nào hay, hai người lại cùng nhau thảo luận.
Trên ban công trồng đầy hoa hồng – loài hoa Kỳ Tễ yêu thích. Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của anh, mỗi đêm đều phảng phất hương hoa nồng nàn. Đọc sách xong, chẳng cần nói lời nào, Kỳ Tễ bế Trì Sính vào phòng tắm.
Hai người trở ra đã là chuyện của hai tiếng sau. Trì Sính tuy là một sinh viên trẻ tuổi hiện đại, nhưng thể lực lại hoàn toàn không cùng đẳng cấp với Kỳ Tễ.
Sau đó, Trì Sính vẫn tiếp tục bị Kỳ Tễ “hành hạ”. Nhưng Kỳ Tễ có một điểm rất tốt, đó là anh biết chừng mực, cũng hiểu không nên quá độ, và quan trọng hơn cả, anh luôn sử dụng biện pháp bảo vệ.
Dù trong xã hội này, đàn ông sinh con không còn là chuyện hiếm lạ, nhưng Kỳ Tễ lại rất coi trọng vấn đề này. Trước đây Trì Sính từng nghĩ Kỳ Tễ làm vậy vì không muốn có con với cậu, nhưng giờ xem ra, có lẽ anh thật sự chỉ muốn một thế giới của riêng hai người.
Đang mải suy nghĩ, Trì Sính nghe thấy tiếng khóc của đứa bé vọng ra từ phòng mình, liền vội vàng chạy vào xem. Lúc chạng vạng, cậu lo đứa bé không đủ sữa bột và tã để thay nên đã ra siêu thị mua thêm một ít. Vừa nãy cậu cũng đã cho bé ăn và kiểm tra rồi, không thấy vấn đề gì.
Thấy mặt đứa bé ửng đỏ khác thường, một sợi dây thần kinh trong đầu cậu lập tức căng lên. Đưa tay sờ thử, quả nhiên bé đang sốt. Có lẽ chiều nay bị cảm lạnh khi ở ngoài trời. Trì Sính vội bế bé lên, chuẩn bị ra ngoài.
Bà nội đi ra, thấy cảnh tượng đó liền hỏi có chuyện gì. Sau khi nghe Trì Sính giải thích tình hình, vẻ mặt bà có chút phức tạp. Trì Sính không kịp nghĩ nhiều, dặn bà ở nhà đợi rồi ôm đứa bé lao ra cửa.
Lúc này trời vẫn chưa khuya hẳn, trên thị trấn còn vài chiếc taxi đang mời khách. Trì Sính vẫy tay chặn một chiếc, báo tên bệnh viện, xe lập tức chuyển bánh.
Mặt đứa bé đỏ bừng như bị đốt, Trì Sính càng thêm sốt ruột. May mắn bệnh viện y học cổ truyền cách thị trấn không xa, bác tài chạy cũng nhanh, chưa đầy mười phút đã đến nơi.
Trì Sính lao thẳng vào quầy cấp cứu, sau khi trình bày tình hình với y tá trực, đứa bé được bế đi ngay. Y tá giao bé cho bác sĩ rồi bắt đầu hỏi Trì Sính về tình trạng của bé. Kết quả là ba câu hỏi thì cậu đều không trả lời được. Ngay khi y tá bắt đầu nghi ngờ cậu buôn bán trẻ em và chuẩn bị báo cảnh sát, Trì Sính vội gọi vào số liên lạc mà cậu từng chặn.