Khi Nam Sinh Viên Trở Thành Vợ Yêu

Chương 6

Cậu ném đống quần áo bẩn vào thùng rác, rồi mở vòi sen. Nước ấm dần làm không khí trong phòng tắm trở nên dễ chịu. Dòng nước trượt qua xương quai xanh, đọng lại ngay hình xăm, hơi ngứa một chút.

Tắm xong, Trì Sính chỉ mặc một chiếc quần l.ót, buông mình lên giường. Nhưng mãi vẫn không ngủ được, đến gần sáng mới dần dần thấy buồn ngủ. Cậu vừa nhắm mắt thì điện thoại lại vang lên.

Cậu nhíu mày, thật sự không muốn nghe cuộc gọi này, nhưng đối phương cứ liên tục gọi đến không ngừng. Bất đắc dĩ, cậu đành đứng dậy, cầm điện thoại ở đầu giường lên nghe.

“Xin chào, là anh Trì Sính phải không? Chúng tôi là phòng cấp cứu bệnh viện y học cổ truyền, bé Trì Dục Thần có thể làm thủ tục xuất viện rồi. Cho hỏi trong nhà có ai đến đón bé không?”

Vốn đã thức trắng cả đêm, đầu óc Trì Sính hơi trì trệ, lời y tá khiến cậu càng thêm khó hiểu. Nhớ lại thái độ của Trì Vĩnh Hoa tối qua, cậu bất ngờ đấm mạnh xuống giường, âm thanh nặng nề.

Trì Sính dứt khoát cúp máy, chọn cách làm ngơ. Cố ép bản thân ngủ tiếp, nhưng vừa nhắm mắt lại thì trong đầu toàn là hình ảnh đứa bé kia.

Nghĩ đến đó, Trì Sính vẫn chọn thỏa hiệp. Trong xương cốt, cậu vốn không phải loại người nhẫn tâm.

Vừa hay lúc cậu ra khỏi phòng, bà nội cũng đã tỉnh. Biết Trì Sính muốn đến bệnh viện, bà cũng thay đồ, tiện thể kiểm tra sức khỏe.

Trấn nhỏ bắt đầu nhộn nhịp, nghe nói gần đây có đoàn phim đến tìm hiểu phong tục, nên khi ra ngoài, Trì Sính rất cẩn thận đeo khẩu trang.

Hai bà cháu đến bệnh viện, Trì Sính đầu tiên đến phòng cấp cứu thanh toán toàn bộ viện phí của Trì Dục Thần, sau đó ôm bé đi tìm bà. Vì từng nhiều lần khám bệnh nên bà nội rất rành quy trình.

Khi Trì Sính tìm thấy bà, phần lớn các bước kiểm tra đã hoàn tất, chỉ còn chờ vài kết quả. Hai người tìm một góc ngồi nghỉ.

Đứa bé đã được y tá cho bú sữa bột, tã lót cũng đã được Trì Sính kiểm tra, không có vấn đề gì. Bà nội nhìn đứa bé trong tay cậu, sắc mặt có chút phức tạp.

Bệnh viện không quá đông, Trì Sính đã bận suốt cả đêm chưa được ngủ, cũng chưa ăn sáng, lúc này bắt đầu cảm thấy không chịu nổi. Không muốn để bà phải mệt thêm, cậu đề nghị tự mình mang đứa bé đi mua bữa sáng.

Ngay trước khu nội trú có một quầy bán đồ ăn sáng. Vì đang bế em bé, không tiện ăn cháo, Trì Sính chỉ mua hai chiếc bánh bao.

Trên đường quay về tòa khám bệnh, cậu tay trái bế em bé, tay phải cầm bánh bao ăn. Không cẩn thận va phải người khác, còn chưa ngẩng đầu đã vội vàng xin lỗi.

Đối phương vẫn đứng nguyên tại chỗ. Khi Trì Sính nhìn thấy vật treo trên cổ người đó, bất giác ngẩng đầu lên.

Kỳ Tễ đứng ngay trước mặt cậu. Không đeo khẩu trang, cũng chẳng đội mũ. Thậm chí còn có vẻ tiều tụy, mệt mỏi đến mức cả râu lún phún cũng hiện rõ.

Miếng bánh bao trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, Trì Sính hơi há miệng, đến lúc nhận ra thì đã bị nghẹn.

Muốn vỗ ngực nhưng lại không có tay, Kỳ Tễ lập tức đưa tay đón lấy đứa bé, tay còn lại rất tự nhiên vỗ nhẹ sau lưng Trì Sính.

Lực vừa đủ, đúng vị trí, Trì Sính phải mất một lúc mới ho lại được.

Thấy có người xung quanh nhìn sang, để tránh gây chú ý, Trì Sính vội kéo tay Kỳ Tễ rời khỏi đó. Cả hai đi vào cầu thang thoát hiểm, nơi yên tĩnh và không có ai.

Trì Sính nhìn đứa bé trong tay Kỳ Tễ, vội vàng vươn tay muốn ôm lại, nhưng Kỳ Tễ né tránh.

“Nếu tôi là kẻ ngốc, chắc chắn sẽ tưởng đứa bé này là con của chúng ta. Cho nên, Trì Sính, em có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý không?”

Ngày thường, Kỳ Tễ hiếm khi dùng giọng điệu này để nói với Trì Sính. Giờ đây, nhìn vào ánh mắt anh, Trì Sính lại cảm thấy hoảng loạn, không biết nên giải thích thế nào.

Kỳ Tễ nhìn người trước mặt, rõ ràng chỉ mới xa nhau một thời gian ngắn mà đã gầy đi thấy rõ. Nếu không nhờ bạn bè ở bệnh viện nói gặp Trì Sính, anh thật sự không biết phải đến đâu để tìm.

Cả hai im lặng. Đứa bé trong lòng Kỳ Tễ tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy người lạ, liền sợ hãi bật khóc. Tiếng khóc vang vọng khắp hành lang thoát hiểm.

Trì Sính vội ôm lấy dỗ dành. Trì Dục Thần vừa nhìn thấy Trì Sính liền ngừng khóc, ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Cảnh tượng này khiến Kỳ Tễ không khỏi cúi đầu nhìn kỹ.

“Có khi nào đứa bé này thật sự là con chúng ta?”

Thấy anh vẫn dây dưa không buông, Trì Sính bất đắc dĩ giải thích: “Đây là em trai tôi, ở lại chỗ tôi mấy ngày thôi.”

Dù Kỳ Tễ có tin hay không, Trì Sính vẫn nhớ bà nội còn đang đợi, nên cậu đeo khẩu trang, chuẩn bị rời đi. Vừa đi được hai bước đã cảm thấy có người kéo nhẹ áo khoác. Theo phản xạ, cậu quay đầu lại — Kỳ Tễ đang đáng thương nắm lấy vạt áo của cậu.

Ngay khoảnh khắc đó, nước mắt suýt nữa đã rơi.

Trì Sính không chịu nổi khi thấy Kỳ Tễ như vậy. Cậu thở dài, ôm lại đứa bé, rồi lấy từ túi ra một chiếc khẩu trang mới đưa cho anh.

Ngay giây sau, ảnh đế liền nở nụ cười, ngoan ngoãn đeo khẩu trang, theo sát Trì Sính rời đi.

Bình Luận (0)
Comment