Rất nhiều lần, Trì Sính từng nhìn thấy chính mình trong ánh mắt ấy — một bản thân đầy tự ti. Cậu rất muốn thay đổi, nhưng hiện thực thì luôn tàn khốc.
“Trì Sính, anh vẫn luôn quên chưa nói với em một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Kỳ Tễ cúi người, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi vẫn còn hơi sưng đỏ của Trì Sính một nụ hôn, tràn ngập yêu thương.
Ánh mắt hai người giao nhau, chóp mũi gần như chạm vào nhau. Sau đó, Trì Sính nghe thấy lời tỏ tình đẹp nhất thế gian này: “Trì Sính, anh yêu em, rất yêu.”
---
Chiều muộn, Trì Vĩnh Hoa đến đón đứa nhỏ. Bà nội không muốn gặp ông ta nên không ra ngoài. Trì Sính đem sữa bột và tã giấy đã mua đưa cho Trì Vĩnh Hoa.
“Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. Nếu ông thực sự đã thay đổi, vậy đừng đến làm phiền bà nữa. Hiện tại sức khỏe của bà không còn như trước, mong ông có thể nể chút tình thân cuối cùng mà buông tha cho chúng tôi.”
Nói xong, Trì Sính quay vào sân rồi đóng cửa lại. Bên ngoài phải một lúc lâu sau mới vang lên tiếng bước chân rời đi. Cậu cố gắng kìm nén cảm xúc, lập tức chặn lại. Tuy không còn đau như hồi nhỏ, nhưng vẫn vô cùng khó chịu.
Kỳ Tễ, đang trốn sau cánh cửa, lập tức chạy đến ôm chặt lấy Trì Sính. Không để ý cậu phản kháng, anh trực tiếp ôm người vào nhà, vừa vào phòng đã giơ chân đá mạnh, đóng cửa lại.
Trì Sính bị Kỳ Tễ đè chặt lên giường. Anh vùi mặt vào người cậu, không ngừng cắn lên đầu lưỡi Trì Sính đang cố né tránh. Bên tai vang lên tiếng m.út mạnh, nước bọt đều bị anh nuốt hết.
Bất kể Trì Sính phản kháng thế nào cũng vô ích, bởi vì trong chuyện này, Kỳ Tễ luôn là người làm chủ.
Khi Trì Sính bắt đầu rơi vào trạng thái ý l.oạn tình m.ê, quần áo trên người cũng đã bị Kỳ Tễ cởi gần hết. Nhưng đúng lúc cậu tưởng rằng Kỳ Tễ sẽ tiến thêm một bước nữa, cơ thể anh lại bất ngờ dừng lại, không có hành động gì thêm.
Cậu mở đôi mắt mơ màng, nhìn thấy Kỳ Tễ đang chăm chú nhìn chằm chằm vào mình. Lúc này cậu mới nhớ đến hình xăm kia. Đưa tay lên định che lại, nhưng còn chưa kịp chạm vào đã bị Kỳ Tễ giữ chặt, áp tay cậu lên đ.ỉnh đầu.
Khi Trì Sính còn chưa kịp phản ứng, Kỳ Tễ đã cúi xuống hôn lên môi cậu. Cảm giác như có dòng điện chạy dọc toàn thân Trì Sính. Môi răng Kỳ Tễ không ngừng cọ sát, c/ắn m/út trên gương mặt cậu, khiến Trì Sính không nhịn được bật ra tiếng thở dốc.
Cơ thể Trì Sính không ngừng run lên, cậu muốn đá văng Kỳ Tễ ra, nhưng đối phương vừa nhận ra ý đồ liền lập tức áp chặt hai chân cậu xuống.
Dòng nhiệt nóng bỏng từ cổ trượt xuống, để lại dấu vết, cuối cùng dừng lại ở khóe môi Trì Sính.
“Trì Sính, anh yêu em đến muốn chết.”
Hành động của Kỳ Tễ quá đột ngột, Trì Sính theo phản xạ đưa tay bịt miệng, cố nuốt xuống âm thanh sắp bật ra.
Bên ngoài, mặt trời đang dần lặn xuống phía Tây. Trong phòng, tiếng động vẫn không ngừng vang lên. Trước khi hôn mê, ấn tượng cuối cùng của Trì Sính là hình ảnh Kỳ Tễ đang l.iếm láp vùng da xung quanh hình xăm đã phiếm hồng, phủ đầy dấu hôn.
Lúc Trì Sính tỉnh lại, trời bên ngoài đã tối đen. Cậu định ngồi dậy bật đèn đầu giường, nhưng cảm giác đau nhức toàn thân khiến cậu lại ngã xuống.
Kỳ Tễ bưng một bát hoành thánh bước vào, liền thấy Trì Sính mặt mũi như sống không còn gì luyến tiếc. Nghĩ đến hành động điên cuồng của mình buổi chiều, anh có chút ngượng ngùng đi đến gần.
Sau khi đỡ Trì Sính ngồi dậy, Kỳ Tễ kê một chiếc gối sau lưng, đắp chăn cẩn thận rồi chuẩn bị đút cho cậu ăn.
“Em muốn đi tắm cái đã.”
Tuy Kỳ Tễ đã lau rửa sơ qua sau khi xong việc, nhưng Trì Sính vẫn cảm thấy khó chịu, phía dưới nóng rát. Vùng da chỗ hình xăm trên ngực cũng không bị bỏ qua, thắt lưng thì nhức mỏi.
Không dám trái ý Trì Sính, Kỳ Tễ ngoan ngoãn bế cậu vào phòng tắm, điều chỉnh nhiệt độ nước ấm vừa phải rồi bắt đầu cởi đ/ồ cho cậu.
Trì Sính trần tru*ng đứng dưới vòi sen, phía sau là Kỳ Tễ đỡ lấy, nếu không thật sự đứng không vững.
Trong suốt mười phút tắm rửa, tay Kỳ Tễ vẫn luôn rất ngoan. Trì Sính còn được tận hưởng massage nhẹ nhàng. Sau khi tắm xong và thay đồ ở nhà, cậu lại bị Kỳ Tễ bế ra ngoài.
Hoành thánh trong bát đã nguội, Kỳ Tễ liền ra ngoài hâm lại. Trì Sính ngồi trên giường, nghe âm thanh từ bên ngoài vọng vào.
Vì tiêu hao quá nhiều thể lực, Trì Sính ăn sạch một bát hoành thánh, ngay cả phần nước cũng không chừa lại chút nào.
Kỳ Tễ rửa sạch chén rồi quay lại phòng, thấy Trì Sính đã nằm lại lên giường, cuộn tròn trong chăn. Nhìn cảnh ấy, tim anh mềm hẳn, liền nằm lên giường, ôm Trì Sính từ phía sau.
Khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, Trì Sính theo phản xạ khẽ run lên. Kỳ Tễ hôn lên vành tai cậu, thì thầm: “Không làm nữa, ngủ đi.”
Nghe được câu đó, mí mắt Trì Sính khẽ động, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ. Kỳ Tễ nghe thấy tiếng thở đều của người trong lòng, liền siết chặt tay hơn.
Trong phòng không bật đèn, ánh trăng xuyên qua lớp rèm trắng chiếu vào mép giường. Trên giường, Kỳ Tễ ôm sát lấy Trì Sính, nhẹ nhàng nói một câu: “Ngủ ngon, Trì Sính.”