Khi Nam Sinh Viên Trở Thành Vợ Yêu

Chương 9

Trì Sính và Kỳ Tễ quen biết nhau như thể bước ra từ một cuốn tiểu thuyết. Sau khi ông nội qua đời vào năm Trì Sính học cấp ba, sức khỏe của bà nội ngày càng sa sút.

Tuy vừa học vừa làm, nhưng số tiền Trì Sính kiếm được chỉ đủ trang trải cuộc sống tối thiểu của hai bà cháu và chi phí thuốc men cho bà.

Đến kỳ đăng ký nguyện vọng đại học, Trì Sính kiên quyết chọn trường sư phạm vì được miễn học phí, như vậy có thể tiết kiệm được một khoản không nhỏ. Thế nhưng, ông trời như muốn trêu ngươi, bà nội đổ bệnh nặng không lâu sau khi cậu nhập học.

Khi đó, Trì Sính tìm đến Trì Vĩnh Hoa để xin tiền, nhưng không những không được giúp đỡ mà còn khiến bà nội tức giận một trận. Cuối cùng, nhờ có sự can thiệp của cảnh sát, Trì Vĩnh Hoa mới đồng ý gửi 500 tệ mỗi tháng để phụng dưỡng.

Năm trăm tệ thậm chí không đủ chi phí cho một lần khám bệnh của bà. Không còn cách nào khác, Trì Sính buộc phải làm ba công việc mỗi ngày, cuối tuần còn phải đến quán bar làm thêm.

Lần đầu tiên gặp Kỳ Tễ là tại quán bar. Khi ấy, Trì Sính đang chuẩn bị mang rượu vào phòng VIP cho khách thì bất ngờ đụng phải một người đàn ông mặt mũi đỏ ửng bước ra từ khúc rẽ — chính là Kỳ Tễ. Theo nguyên tắc "không xen vào chuyện người khác", Trì Sính định tránh sang một bên, nhưng không ngờ Kỳ Tễ lại chặn ngay trước mặt.

Khi cậu còn chưa kịp phản ứng, Kỳ Tễ đã nắm lấy tay rồi đẩy cậu vào cánh cửa phía sau. Bên trong không có ai, đèn lại tắt.

Trì Sính hoàn toàn không nhìn rõ mặt Kỳ Tễ, chai rượu trên tay đã sớm rơi xuống đất, lăn sang một bên. Cậu cố sức đẩy người đàn ông đang đè lên mình ra, nhưng đối phương có thể lực vượt trội, vóc dáng lại vạm vỡ hơn nhiều.

Kỳ Tễ phớt lờ sự phản kháng của Trì Sính, mất kiểm soát mà xé toạc bộ đồng phục trên người cậu. Dưới ánh đèn le lói hắt qua khe cửa, Trì Sính thoáng thấy ánh mắt ngập tràn dục v.ọng của Kỳ Tễ, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi.

Giây tiếp theo, người đàn ông kia như mất hết lý trí; mặc cho Trì Sính gào khóc thế nào, anh ta cũng không hề nghe thấy. Vùng chưa từng bị động chạm ấy bị cưỡng ép xâm nhập, cảm giác gần như kề cận với cái chết.

Hai chân bị gác lên khuỷu tay người kia, cơ thể không ngừng bị đẩy ép lên xuống. Giọng nói dần trở nên khản đặc, cuối cùng không thể phát ra âm thanh, trong khi Kỳ Tễ đã sớm mất kiểm soát. Cả căn phòng trở thành chiến trường của hai người, gần như không còn góc nào sạch sẽ.

Trì Sính ý thức mơ hồ, lúc tỉnh lúc mê, cuối cùng hoàn toàn sụp đổ, chỉ có thể ôm chặt lấy Kỳ Tễ mà khóc không thành tiếng.

Sáng hôm sau, khi Kỳ Tễ tỉnh dậy, lý trí đã quay lại. Nhìn thấy mình trong tư thế bá đạo ôm lấy Trì Sính, sắc mặt anh trở nên phức tạp. Ghế sofa trong phòng tuy không nhỏ, nhưng hai người nằm cùng vẫn thấy chật chội.

Có lẽ tối qua mình đã quá đáng. Người trong lòng vẫn còn run rẩy, như một minh chứng cho những gì đã xảy ra. Ký ức đêm qua ùa về — mãnh liệt, thô bạo, nóng rực đến choáng váng.

Khi Trì Sính tỉnh lại, liền chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Kỳ Tễ. Ngơ ra vài giây, cậu lập tức xoay người, lăn xuống đất. Toàn thân đau nhức như nhắc nhở rằng chuyện tối qua là thật.

Kỳ Tễ định đưa tay đỡ cậu dậy, nhưng Trì Sính cúi đầu, không dám nhìn anh.

“Chuyện tối qua tôi sẽ không nói với ai, anh yên tâm.”

Câu nói ấy khiến sắc mặt Kỳ Tễ sa sầm, anh ném điện thoại xuống đất. Màn hình vẫn còn sáng, đã là 10 giờ sáng. Trì Sính nghĩ đến bà nội đang chờ mình, không nói thêm lời nào, vội vã nhặt quần áo mặc vào rồi rời đi.

Trợ lý đứng ngoài cửa thấy người bước ra thì kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn vào trong, không dám nói gì. Chờ Trì Sính đi khỏi, hắn mới rón rén bước vào phòng.

Kỳ Tễ chỉ mặc mỗi chiếc quần dài, nửa người trên trần trụi. Nhưng chỉ nhìn qua, trợ lý cũng có thể đoán được đêm qua đã xảy ra chuyện dữ dội đến mức nào.

"Sếp, anh vẫn ổn chứ?”

Chuyện tối qua là do bọn họ sơ suất, tạo điều kiện cho kẻ khác ra tay. May mà Kỳ Tễ phát hiện kịp thời, lại đúng lúc gặp được Trì Sính. Khi trợ lý phát giác có điều bất thường, việc đầu tiên hắn làm là khống chế nhóm người ám toán.

Sau đó, qua camera hành lang, hắn thấy cảnh Kỳ Tễ kéo Trì Sính vào phòng. Hắn lập tức lưu lại đoạn video đó, đồng thời kiểm soát toàn bộ nhân viên của quán bar.

Suốt cả đêm, hắn luôn canh giữ bên ngoài. Những âm thanh vang ra, ít nhiều hắn cũng nghe thấy, nhưng hắn hiểu rõ — mình tuyệt đối không được nói gì cả.

Kỳ Tễ ngồi trên sofa, mở nắp chai nước khoáng trên bàn, uống một ngụm, đầu óc lập tức tỉnh táo hơn. Trên bàn là tạp chí sinh viên mà Trì Sính để quên, trên đó có in tên trường học của cậu.

Sắc mặt Kỳ Tễ vẫn không biểu lộ gì, trợ lý cũng không dám đoán bừa suy nghĩ trong đầu anh.

“Giúp tôi tìm người này, trước tiên điều tra rõ tình hình tối nay. Còn đám người dám ám toán tôi, công khai hết mấy chuyện dơ bẩn của bọn chúng lên mạng. Không cần lo chi phí, không đủ thì đến chỗ anh tôi lấy.”

Phân phó xong, Kỳ Tễ đứng dậy, thay bộ quần áo mới do trợ lý mang đến, cầm tạp chí sinh viên rồi rời khỏi quán bar.

Cùng ngày, hot search trực tiếp bùng nổ. Những kẻ từng tính kế Kỳ Tễ không ai thoát, toàn bộ đều bị kéo ra ánh sáng — liên quan đến mạng người, tham ô nhận hối lộ, trốn thuế, bị cảnh sát bắt ngay lập tức.

Mà người đứng sau khơi nguồn mọi chuyện, lúc này đang ngồi nghiêm túc trên ghế chủ, chăm chú nhìn trợ lý sắp xếp lại đồ đạc của mình.

Bình Luận (0)
Comment