Khi Nam Sinh Viên Trở Thành Vợ Yêu

Chương 10

Thông tin về Trì Sính rất dễ điều tra, không có bối cảnh phức tạp, quan hệ gia đình đơn giản, cuộc sống ở trường lại càng không có gì đáng nói.

Hơn nữa, thành tích học tập của cậu rất tốt, các thầy cô qua các năm đều dành nhiều lời khen ngợi. Kỳ Tễ đặt ly rượu vang đỏ xuống, xem xong tất cả, liền uống cạn trong một hơi.

Anh đứng dậy đi vào phòng thay đồ, chuẩn bị chọn một bộ quần áo trông trẻ trung hơn. Chọn tới chọn lui, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chiếc áo hoodie và quần jeans. Trước khi ra cửa còn xịt thêm nước hoa, cầm chìa khóa xe thể thao xuống tầng hầm.

Kỳ Tễ đã có thời khóa biểu của Trì Sính, giờ này hẳn cậu vừa tan học. Xe đi được nửa đường, anh đội mũ, đeo khẩu trang rồi bước vào tiệm thuốc. Một lúc sau, anh trở ra với một túi thuốc trên tay.

Trường của Trì Sính có rất đông học sinh, nhưng vóc dáng và khí chất của Kỳ Tễ cho dù có đeo khẩu trang cũng khó giấu được. Anh lấy điện thoại ra, gọi vào số đã lưu.

Phía bên kia một lúc lâu sau mới bắt máy, giọng nói rất lễ phép: “Alo.” Kỳ Tễ vừa nghe thấy giọng cậu, mang theo chút khàn khàn, lập tức nhớ lại tiếng thở d.ốc của thiếu niên bên tai đêm qua, hô hấp liền trở nên nặng nề hơn.

Trì Sính đợi mãi không nghe thấy người kia lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng thở d.ốc dồn dập. Cậu tưởng gọi nhầm nên định cúp máy. Dù sao từ lúc rời khỏi quán bar đến giờ, cậu vẫn chưa được nghỉ ngơi, hiện tại chỉ muốn nằm trên giường cho yên.

Ngay trước khi cậu kịp cúp máy, Kỳ Tễ lên tiếng: “Tôi tên Kỳ Tễ, hiện tại đang ở cổng trường cậu, ra đây.”

Giọng nói ma quái vang lên bên tai khiến Trì Sính chấn động, những ký ức đau khổ nhất thời ập về, thân thể cậu cứng đờ, định ngắt máy.

“Nếu cậu không ra, tôi sẽ đứng đợi ở đây mãi. Có lẽ bây giờ cậu có thể lên mạng tra thử tôi là ai.”

Trì Sính hơi khựng lại, do dự một lúc rồi mở ứng dụng tra cứu. Còn chưa kịp gõ tên "Kỳ Tễ", tên anh ta đã nằm sẵn trên top hot search.

Vừa ấn vào xem, Trì Sính mới biết được Kỳ Tễ là một ảnh đế, rất nổi tiếng, gần như ai cũng biết đến.

Điện thoại vẫn chưa bị ngắt, Kỳ Tễ vẫn kiên nhẫn chờ, rất nhanh đã nghe được câu trả lời từ bên kia.

“Mời anh ngồi đợi trong xe, tôi sẽ ra ngay.”

Nghe xong, khóe miệng Kỳ Tễ khẽ nhếch lên, nở nụ cười gian: “Không cần gấp, cậu không khỏe thì đừng đi nhanh quá.”

Chỉ một câu nói ấy đã khiến Trì Sính mất mặt suýt trượt chân. Cúp máy xong, cậu vẫn còn mơ hồ, không hiểu vì sao Kỳ Tễ lại muốn gặp mình. Nếu là bắt bồi thường, cậu biết lấy gì để trả?

Miên man suy nghĩ, cậu đã chạy đến cổng trường. Cũng nhờ vậy mới hiểu vì sao Kỳ Tễ nói chỉ cần cậu ra là sẽ thấy anh — bởi vì đối diện cổng trường đang đậu một chiếc xe thể thao trông vô cùng sang trọng.

Trong chốc lát, cậu không biết có nên bước tới hay không. Nếu đi, sau này phải đối mặt với bạn học thế nào? Nhưng nếu không đi, Kỳ Tễ sẽ làm gì?

Đang do dự, một chiếc xe đột nhiên dừng lại trước mặt, cửa kính hạ xuống, gương mặt Kỳ Tễ hiện rõ trong tầm mắt Trì Sính.

Thì ra xe của Kỳ Tễ không phải chiếc thể thao kia, mà là một chiếc xe nhìn qua rất bình thường. Kỳ Tễ nhướng mày, ánh mắt như kéo dài dây tơ nhìn về phía Trì Sính.

“Lên xe.”

Tranh thủ lúc xung quanh không ai chú ý, Trì Sính vội vàng ngồi vào ghế phụ. Vừa cài dây an toàn xong, xe đã lập tức lăn bánh.

Tuy vẻ ngoài chiếc xe trông bình thường, nhưng nội thất bên trong lại toát lên vẻ cao cấp. Trì Sính có chút lúng túng, hai tay đặt trên đầu gối, không dám có động tác dư thừa nào.

Kỳ Tễ liếc sang ghế phụ, tay phải ấn một nút, Trì Sính lập tức cảm nhận được ghế ngồi bắt đầu chế độ mát-xa.

Vì cả đêm mệt mỏi, cảm giác mát-xa lúc này thật sự quá dễ chịu. Cảm giác ê ẩm toàn thân như được xua tan, Trì Sính bất giác phát ra một tiếng rên nhẹ.

Nhận ra bản thân thất thố, cậu lập tức đưa tay che miệng, ánh mắt hoảng loạn.

Kỳ Tễ thấy cậu xấu hổ nên không nói gì thêm. Rất nhanh, hai người đã đến điểm đến đầu tiên — một hội quán tư nhân của bạn Kỳ Tễ.

Lo lắng cho thể trạng của Trì Sính, Kỳ Tễ bước đi rất chậm sau khi xuống xe. Anh bảo người mở phòng trước, rồi nhanh tay kéo ghế cho Trì Sính ngồi.

Trì Sính để ý thấy, bất kể là ghế phụ trên xe hay ghế hiện tại, đều được lót đệm mềm. Cậu không biết nên nghĩ thế nào — là do có kinh nghiệm từ trước, hay chỉ đơn thuần là chu đáo?

Sau khi cả hai ngồi xuống, Kỳ Tễ đưa thực đơn cho Trì Sính chọn món. Cậu nhìn menu trên tay, mỗi món ở đây đều tương đương với sinh hoạt phí một tháng của cậu.

Một lúc lâu vẫn không mở miệng, cũng không lật trang. Kỳ Tễ nhớ lại những gì đã điều tra được, ý thức được bản thân làm sai, liền thu lại menu. Sau đó bước ra ngoài dặn dò nhân viên rồi quay lại.

Trong phòng, tiếng nhạc rất nhỏ, Trì Sính ngồi yên trông vô cùng thấp thỏm.

Kỳ Tễ rót cho cậu một ly trà nóng, ngồi xuống bên cạnh.

“Chúng ta đã xảy ra quan hệ, tôi phải có trách nhiệm với cậu.”

Câu nói không đầu không đuôi khiến Trì Sính giật mình. Đôi mắt ngây thơ vô hại nhìn về phía Kỳ Tễ, khiến anh suýt nữa bật cười.

Cậu liên tục xua tay, ý từ chối rõ ràng: “Không cần, thật sự không cần.”

Nhưng Kỳ Tễ vốn là người đã muốn gì thì sẽ giành lấy, từ trước đến nay chưa ai có thể thật sự từ chối anh.

“Tôi biết cậu thiếu tiền. Ở bên tôi, tôi sẽ cho cậu tiền. Cậu muốn gì cũng được.”

Thật hoang đường, vô cùng hoang đường. Kỳ Tễ không vội ép Trì Sính trả lời. Đồ ăn được mang lên rất nhanh, đều là món thanh đạm. Kỳ Tễ gắp cho Trì Sính rất nhiều, phải tận mắt thấy cậu ăn xong mới yên tâm.

Kết thúc bữa ăn, Trì Sính lại một lần nữa ngồi lên xe Kỳ Tễ. Lần này, điểm đến là biệt thự riêng của anh.

Bình Luận (0)
Comment