Khi Nam Sinh Viên Trở Thành Vợ Yêu

Chương 11

Hai người bọn họ không cãi nhau là bởi vì cả hai đều đang nhường nhịn, sợ mình làm gì khiến đối phương không thoải mái.

Suốt bốn năm, họ chỉ cãi nhau đúng một lần, vào học kỳ hai năm ba đại học của Trì Sính. Lúc đó Kỳ Tễ đang quay phim ở xa, hai người đã lâu không gặp mặt.

Trì Sính cũng không rõ lúc ấy mình nghĩ gì, chỉ là bất chợt bắt chuyến tàu đêm đến thành phố nơi Kỳ Tễ đang quay phim — một thị trấn nhỏ rất hẻo lánh.

Khi xuống xe đã là đêm khuya. Trì Sính đứng ở ngã ba đường, mơ hồ nhìn con phố vắng lặng gần như không có người qua lại, đến cả xe taxi cũng hiếm hoi.

Không xa có một cửa hàng nhỏ còn sáng đèn. Trì Sính nuốt nước bọt, do dự giây lát rồi quyết định gọi cho Kỳ Tễ.

Trong lúc chờ điện thoại kết nối, Trì Sính siết chặt chiếc áo khoác mỏng trên người. Cậu đi quá vội, không mang theo hành lý gì. Vừa xuống xe đã cảm nhận được sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm. Điện thoại vẫn đổ chuông nhưng không ai bắt máy.

Gọi đến cuộc thứ hai, thứ ba vẫn không được, Trì Sính đoán chắc Kỳ Tễ đang bận. Cậu liếc quanh, thấy tất cả cửa hàng đều đã tắt đèn, chỉ còn cửa hàng nhỏ kia là sáng. Thế là cậu bước lại gần.

Chủ quán đang xem phim chiếu đêm, trùng hợp đó lại là bộ phim Kỳ Tễ đóng vai nam chính. Cũng chính vai diễn này mang về cho anh giải Ảnh đế đầu tiên.

Từ khi quen Kỳ Tễ, Trì Sính đã học được không ít điều về giới giải trí, tuy phần lớn đều xoay quanh Kỳ Tễ. Cậu cũng từng đọc nhiều tin đồn thất thiệt về anh, nhưng Kỳ Tễ đều đã giải thích rõ ràng, tất cả chỉ là bịa đặt.

Trì Sính bước vào cửa hàng, không biết nên mua gì, chỉ đứng ngập ngừng nơi cửa, mắt hướng ra bên ngoài.

Chủ quán liếc cậu một cái nhưng không lên tiếng, tiếp tục xem phim. Trì Sính cúi đầu nhìn vào chiếc điện thoại trong tay. Máy đời cũ, lại đang mùa đông nên pin tụt rất nhanh. Lúc này pin chỉ còn 10%, khiến cậu bắt đầu hoảng. Cậu vội gọi lại cho Kỳ Tễ thêm lần nữa.

May mắn thay, lần này có người bắt máy.

Đầu dây bên kia yên ắng lạ thường. Trì Sính cảm thấy có lỗi, giọng nói cũng nhỏ hẳn: “Kỳ Tễ, em đến tìm anh… Anh đang ở đâu vậy?”

Không hiểu sao, vừa dứt lời, sống mũi Trì Sính cay xè, suýt nữa bật khóc.

Nghe giọng cậu, Kỳ Tễ lập tức nhảy xuống khỏi giường bệnh, rút kim truyền dịch rồi lao ra khỏi phòng. Trợ lý đang ngủ gật bên cạnh bị tiếng động đánh thức, vừa gọi bác sĩ vừa vội vàng đuổi theo.

“Em đang ở đâu? Hả? Trì Sính, nói cho anh chỗ em đang đứng đi.”

Trì Sính hít mũi một cái, bước ra khỏi cửa hàng nhưng không thấy tấm biển tên nào. Cậu đứng ngẩn ra, cảm giác bất lực lan khắp cơ thể.

Đúng lúc ấy, chủ quán lên tiếng: “Trạm xe lửa, đầu phố Văn Hóa, chỗ bán đồ ăn vặt.”

Rất rõ ràng là Kỳ Tễ đã nghe thấy địa chỉ. Anh hít sâu một hơi, rồi dịu giọng an ủi: “Em ngoan ngoãn đứng đó đợi anh được không? Anh sẽ đến ngay, Trì Sính, đừng sợ nhé.”

Cuộc gọi còn chưa kịp kết thúc thì điện thoại Trì Sính đã tắt nguồn. Nhìn màn hình đen ngòm, cậu thầm nhủ lần sau nhất định phải đổi cái điện thoại dở hơi này.

Bên kia, trợ lý cuối cùng cũng đuổi kịp Kỳ Tễ. Vừa lên xe đã thấy bác sĩ cũng chạy theo, khiến tài xế càng phải tăng tốc.

Trên đường đi, nhìn thị trấn vắng tanh không một bóng người, lòng Kỳ Tễ càng lúc càng bất an. Anh biết lần này Trì Sính đến là vì xúc động. Nếu là ngày thường, anh hẳn sẽ rất thích kiểu bất ngờ này, nhưng giờ đây, anh chỉ thấy sợ.

Chỗ Trì Sính đứng lại khá hẻo lánh, Kỳ Tễ lo cậu phải chờ đến khi cửa hàng kia đóng cửa, liền giục tài xế tăng tốc thêm lần nữa.

Mười lăm phút sau, Kỳ Tễ nhìn thấy một bóng người đứng trước cửa hàng, trong lòng cuối cùng cũng yên ổn lại. Anh lập tức mở cửa, bước xuống xe, đi nhanh tới trước mặt Trì Sính đang ngẩn người. Trước khi Trì Sính kịp phản ứng, anh đã kéo cậu lên ghế sau xe.

Trợ lý theo sau vào cửa hàng, không rõ đã nói gì với chủ quán, chỉ biết rất nhanh sau đó liền quay ra.

Cảm nhận được hơi ấm trong xe, Trì Sính mới dần hoàn hồn. Cậu xoay cổ cứng đờ, nhìn về phía Kỳ Tễ, lúc này mới nhận ra anh đang mặc đồ bệnh nhân.

Cậu túm lấy tay Kỳ Tễ, hỏi dồn: “Anh sao vậy?”

Kỳ Tễ thở hắt ra, trong lòng vẫn còn bực bội, lưng áo vì căng thẳng mà đẫm mồ hôi lạnh. Anh phản tay nắm lấy tay Trì Sính, định dạy dỗ cậu một trận. Nhưng vừa chạm vào bàn tay lạnh ngắt ấy, lại nhìn thấy gương mặt tái nhợt vì lạnh của Trì Sính, anh chẳng nói gì nữa, chỉ siết chặt cậu ôm vào lòng.

Trợ lý không dám lên tiếng, ngồi phía trước lặng lẽ lái xe. Thật ra hắn rất muốn hỏi giờ nên đi đâu, nhưng thấy sắc mặt sếp mình âm trầm đến đáng sợ, cuối cùng quyết định tự chọn điểm đến — trạm y tế trên trấn nhỏ.

Lúc này đã là đêm khuya, quảng trường vắng tanh không một bóng người. Kỳ Tễ bảo trợ lý đi mua một số vật dụng cần thiết để tắm rửa, còn mình thì đưa Trì Sính về phòng bệnh.

Trong phòng đã bật điều hoà, không khí ấm áp lập tức bao phủ lấy Trì Sính. Cậu khẽ xoay cổ cho đỡ cứng, quay đầu nhìn Kỳ Tễ.

Bình Luận (0)
Comment