“Anh bị bệnh hả? Sao không nói với em? Nếu hôm nay em không đến tìm, chắc đến giờ em vẫn chưa biết gì.”
Trì Sính hỏi liền ba câu. Dù giọng nói bình thản, nhưng Kỳ Tễ vẫn nhận ra có gì đó bất thường. Tuy vậy, anh cũng đang bực mình, theo bản năng liền hỏi ngược lại: “Vậy tại sao trước đó không liên lạc với anh? Chỗ này hẻo lánh như vậy, nếu có chuyện gì thì làm sao?”
Hai người không ai trả lời câu hỏi của đối phương, ánh mắt chạm nhau đầy tức giận. Nhưng trớ trêu thay, mấy năm nay Trì Sính đã bị Kỳ Tễ chiều hư, tính khí cũng chẳng tốt lành gì. Cậu không nói thêm lời nào, xoay người đi về phía cửa.
Ngay lúc tay vừa chạm vào then cửa, phía sau bỗng có một lực mạnh kéo cậu lại, ép sát vào cánh cửa. Giây kế tiếp, môi Kỳ Tễ đã áp xuống. Môi Trì Sính lập tức bị cắn mạnh, hai tay cậu chống lên vai Kỳ Tễ, cố sức đẩy anh ra.
Kỳ Tễ trở tay túm lấy hai tay phản kháng của Trì Sính, khóa chặt lại đặt lên đỉnh đầu cậu.
Thân thể anh tiếp tục áp sát, ép người dán chặt vào cánh cửa. Khoảng cách giữa hai người hoàn toàn biến mất, Trì Sính bị giam chặt, chỉ có thể tiếp nhận làn sóng cảm xúc mãnh liệt từ Kỳ Tễ.
Bên ngoài, trợ lý vừa vội vàng chạy đến cửa đã nghe thấy tiếng động vọng ra. Hắn lặng lẽ nhìn tấm kính mờ không che chắn được bao nhiêu, rồi đảo mắt quan sát xung quanh. Vì hạnh phúc và thể diện của sếp, hắn quyết định đêm nay sẽ canh gác tại chỗ.
Quyết định xong, hắn kiên định ngồi xuống băng ghế trước cửa, lấy tai nghe mang theo nhét vào tai. Chuẩn bị đâu vào đấy, hắn mở game, sẵn sàng quyết chiến suốt đêm.
Trong phòng, bầu không khí trở nên rõ ràng căng thẳng. Trì Sính vốn không định để mọi chuyện trôi qua dễ dàng như thế, nhưng Kỳ Tễ lúc này chỉ muốn ngủ. Khi bị anh ném lên chiếc giường bệnh rộng hơn một mét, đầu óc cậu vẫn còn choáng váng.
Nụ hôn kéo dài khiến đầu óc Trì Sính trống rỗng, những gì định hỏi cũng quên sạch. Kỳ Tễ vừa định cởi áo, tay mới chạm đến nút áo thì bất chợt dừng lại.
Trước khi Trì Sính kịp phản ứng, Kỳ Tễ đã nằm nghiêng sang một bên, vòng tay ôm eo cậu kéo sát vào mình. Vốn tưởng đêm nay khó thoát, Trì Sính khựng lại. Cậu định quay đầu thì lại bị anh ôm chặt từ phía sau.
“Ngủ đi, tỉnh rồi nói tiếp được không?”
Trì Sính không trả lời, ánh mắt hướng ra cửa sổ, nhìn tán cây bên ngoài. Đêm nay trấn nhỏ không có ánh trăng. Trạm y tế yên ắng lạ thường. Phía sau, dường như Kỳ Tễ đã chìm vào giấc ngủ, bên tai cậu vang lên tiếng thở đều đều của anh.
Cứ thế, cậu lặng lẽ nằm im bên cạnh Kỳ Tễ, cho đến khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh tăng vọt, thậm chí có phần bất thường.
Xoay người cũng không đánh thức được đối phương, gương mặt Kỳ Tễ ửng đỏ, rõ ràng là đang sốt. Trì Sính không dám chậm trễ, lập tức định đứng dậy đi gọi bác sĩ.
Nhưng cổ tay lại bị Kỳ Tễ nắm chặt, thế nào cũng không gỡ ra được. Ngay lúc đó, Trì Sính thấy lồng ngực anh phập phồng bất thường, liền dùng tay còn lại cởi nút áo. Ánh mắt cậu chạm vào lớp băng gạc ướt đẫm máu quấn quanh ngực Kỳ Tễ.
Không do dự, Trì Sính mạnh tay gỡ tay anh ra rồi chạy ra ngoài. Trợ lý đang chơi game, thấy vẻ mặt sốt ruột của cậu liền biết có chuyện không ổn.
“Gọi bác sĩ, Kỳ Tễ sốt rồi.”
Trợ lý lập tức cất điện thoại, vội vàng đi tìm bác sĩ. Lúc này đã là đêm khuya, chưa chắc bác sĩ trực còn ở trung tâm y tế. Trì Sính quay trở vào chăm sóc Kỳ Tễ, vừa nghe thấy tiếng bước chân sau lưng thì nghĩ bác sĩ đã tới.
Không ngờ khi quay đầu lại, cậu thấy một cô gái ăn mặc lộ liễu đang đứng ở cửa. Hai người bốn mắt nhìn nhau, giây phút ấy dường như đều nhận ra một điều gì đó từ ánh mắt đối phương.
Cô gái vừa nhìn thấy Kỳ Tễ sau lưng Trì Sính liền định bước vào phòng, nhưng Trì Sính lập tức chắn trước mặt cô ta.
“Cô là ai?”
Cô gái tỏ vẻ khinh thường nhìn Trì Sính, nhớ lại mấy lời đồn từng nghe từ bạn bè về Kỳ Tễ. Ban đầu cô ta còn không tin, nhưng lúc này vừa nhìn thấy Trì Sính đã lập tức hiểu ra.
Cô ta ưỡn ngực, tựa vào khung cửa.
“Cậu có biết để Kỳ Tễ đi được đến hôm nay là không dễ dàng thế nào không? Bây giờ fan ngoài kia đều cho rằng tôi với anh ấy là một đôi, nếu để họ biết cậu mới là người Kỳ Tễ thích, cậu biết sẽ xảy ra chuyện gì không?”
Tuy Trì Sính không phải người trong giới, nhưng bị Kỳ Tễ ảnh hưởng lâu ngày, cậu cũng hiểu được vài quy tắc ngầm. Chuyện như lời cô gái kia nói, rằng cô ta và Kỳ Tễ hiện tại chỉ là đang marketing cho phim mới, Trì Sính đều biết rõ.
Vì thế, khi thấy cậu mặt không biểu cảm nhìn mình, cô gái lập tức hơi giận. Đang định nói tiếp, cô ta lại nhớ ra một chuyện.
“Lần này Kỳ Tễ bị thương, thật ra là vì cứu tôi. Gia đình tôi và gia đình anh ấy là chỗ thân tình lâu năm, thậm chí trong mắt người nhà anh ấy, tôi đã là vợ chưa cưới của anh ấy rồi. Giờ thì cậu biết vì sao Kỳ Tễ không cho cậu gặp người nhà anh ấy chưa?”
Nghe đến đây, Trì Sính bỗng nhớ tới chuyện bà nội từng hỏi cậu, rằng người nhà Kỳ Tễ có biết hai người yêu nhau không. Trước giờ cậu vẫn luôn nghĩ đơn giản rằng họ chỉ đang yêu nhau, nhưng giờ nghe những lời này mới chợt nhận ra, có lẽ bản thân chưa từng suy nghĩ kỹ.