Không cho Trì Sính cơ hội phản bác, trợ lý đã dẫn bác sĩ tới. Bác sĩ lập tức vào phòng khám cho Kỳ Tễ. Nhìn thấy cô gái đứng ở cửa, lại nhìn vào trong thấy “vợ sếp”, trợ lý chỉ cảm thấy đau đầu.
Cô gái thấy trợ lý quay lại, biết mục đích của mình đã đạt được, liền xoay người rời đi. Trợ lý lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, còn Trì Sính cúi người nhặt áo khoác dưới đất, khoác lên người.
Bác sĩ đã xử lý xong vết thương cho Kỳ Tễ. Vết thương không lớn nhưng khá sâu. Sau khi dặn dò vài câu, ông liền rời đi. Trợ lý đang định ra ngoài để Trì Sính và Kỳ Tễ có không gian riêng, nhưng lại bị gọi lại.
“Anh ở lại trông anh ấy đi, tôi còn có việc, đi trước đây.”
Cái gì? Không được! Trong đầu trợ lý lập tức vang lên giọng nói của sếp, hoảng hốt chặn đường Trì Sính.
“Cậu đi rồi, đợi sếp tỉnh lại, người chết chính là tôi đó!”
Trì Sính biết trợ lý thật sự khó xử, nhưng cậu cũng không muốn ở lại đây. Cuối cùng hai người cùng nhau nghĩ ra cách thỏa hiệp: Trì Sính đứng chờ ngoài cửa, còn trợ lý thì ở trong phòng trông Kỳ Tễ.
Rạng sáng ở trung tâm y tế, khí lạnh thấm vào da thịt. Trì Sính mặc một bộ quần áo mỏng manh, nhưng lại không hề cảm thấy lạnh.
Kỳ Tễ tỉnh lại vào buổi chiều hôm sau, vừa mở mắt đã thấy Trì Sính đang ngồi ngẩn người bên mép giường. Anh hoàn toàn không nhớ gì về chuyện đêm qua, nhưng cũng biết chuyện mình bị thương chắc chắn không thể giấu được Trì Sính.
Anh ngồi dậy, định đưa tay ra nắm lấy tay Trì Sính, nhưng cậu lại né tránh. Tay Kỳ Tễ khựng lại giữa không trung, ánh mắt nhìn Trì Sính tràn đầy khó hiểu.
Không ngờ câu tiếp theo Trì Sính nói ra còn khiến người ta chấn động hơn: “Kỳ Tễ, chúng ta chia tay đi. Nếu chuyện anh bị thương mà cũng không thể nói với em, vậy thì lý do chia tay, em cũng không cần nói với anh, đúng không?”
Không để Kỳ Tễ kịp phản ứng, Trì Sính đã đứng dậy rời đi. Thật ra, chuyện chia tay này cậu đã suy nghĩ cả một đêm. Không phải vì những lời của cô gái kia, mà là vì cậu thật sự đã nghiêm túc suy nghĩ về cuộc sống sau này. Dù theo hướng nào, hình như cũng không phải điều cậu muốn.
Trì Sính biết rằng nói lời chia tay vào lúc này khiến bản thân trông chẳng khác gì một kẻ tiểu nhân, ăn no mặc ấm rồi lại quay lưng bỏ đi. Nhưng đây là cách duy nhất cậu có thể nghĩ ra để kịp thời ngăn chặn tổn thương.
Trì Sính vừa bước tới cửa, cánh cửa phòng bệnh vừa được cậu mở ra thì bên ngoài, trợ lý nghe thấy động liền đứng dậy định tiến lại gần. Nhưng hắn lập tức nhìn thấy sếp mình đang đứng ngay sau lưng Trì Sính, sắc mặt âm trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu như thể nhìn con mồi.
“Về khách sạn.”
Trước khi trợ lý kịp phản ứng, Trì Sính đã bị Kỳ Tễ kéo lại. Cậu đưa mắt cầu cứu trợ lý, nhưng người kia lập tức tránh ánh nhìn ấy.
Trên đường đi đến khách sạn, Kỳ Tễ lái xe rất nhanh, khách sạn cách trạm y tế không xa. Đến nơi, Kỳ Tễ mặc kệ cửa xe đã đóng hay chưa, trực tiếp kéo Trì Sính vào.
Trì Sính bám chặt lấy khung cửa, phản kháng kịch liệt.
“Em chắc chắn muốn anh khiêng em vào từ ngoài cửa à?” Giọng Kỳ Tễ nhỏ như tiếng thì thầm của ác ma. Trì Sính bị dọa đến mức theo phản xạ buông tay.
Thế là cậu bị Kỳ Tễ đưa vào phòng. Cùng lúc cửa phòng đóng lại, đèn trong phòng chớp sáng, Trì Sính bị ánh sáng chói lóa làm nhắm mắt lại theo phản xạ.
Kỳ Tễ không nói thêm lời nào, bước tới liền muốn cởi áo Trì Sính. Trì Sính định đẩy tay anh ra, nhưng lại bị Kỳ Tễ giữ chặt, sau đó cầm cà vạt đặt trên gối, trói hai tay cậu lên đầu giường.
Lần này, Trì Sính giãy giụa thế nào cũng không thoát được. Cậu nhìn vào ánh mắt Kỳ Tễ, thấy trong đó mang theo vài phần lạnh lùng và tàn nhẫn, trong lòng dấy lên chút sợ hãi.
Không khí xung quanh hoàn toàn không mang theo chút dục v.ọng nào. Cậu vừa định cử động đã bị Kỳ Tễ đè lại.
Kỳ Tễ l.iếm vết nứt nơi khóe môi, nheo mắt: “Em muốn chia tay? Chỉ vì anh không nói cho em biết mình bị thương?”
Kỳ Tễ không nói một lời, chỉ dùng sức mạnh thô bạo để làm. Trì Sính bị ép chặt mặt xuống gối, cậu muốn nói gì đó nhưng không thể, chỉ có thể bất đắc dĩ chịu đựng.
Sự mãnh liệt sống động như thế khiến Trì Sính không nhịn được phát ra tiếng rên r.ỉ, nước mắt rất nhanh đã thấm ướt mặt gối.
Kỳ Tễ cảm thấy như thể bản thân đang ngâm mình trong suối nước nóng, vô cùng thoải mái. Mỗi một lần Trì Sính co rút, anh đều cảm nhận được rất rõ ràng. Thế nhưng vẻ mặt ann vẫn lạnh nhạt, mang lại cho Trì Sính chỉ có dục v.ọng cuồng nhiệt và phẫn nộ không dứt.
Trì Sính rảnh rỗi, nghiêng mặt sang một bên, há miệng hít thở luồng không khí mới mẻ. Khoái c.ảm Kỳ Tễ mang đến cuồn cuộn như muốn bao phủ lấy cậu.
Cậu nói nghẹn giọng, bụng dưới đau âm ỉ, cảm giác phía dưới đã không còn thuộc về mình nữa.
“Kỳ Tễ, dừng lại đi, dừng lại...”
Cậu khóc nức nở cũng không khiến Kỳ Tễ mảy may động lòng. Kỳ Tễ nắm lấy đùi phải Trì Sính, đặt lên khuỷu tay mình, tiếp tục làm việc của anh. Tư thế này khiến Trì Sính có cảm giác như rơi vào khoảng không đáng sợ, không nhịn được trợn trắng mắt.
Kỳ Tễ thấy cảnh này, đôi mắt vì kích th.ích mà đỏ bừng, cúi người cắn lên đầu lưỡi Trì Sính. Cơn đau truyền từ đầu lưỡi khiến Trì Sính mở mắt mông lung.
“Trì Sính, nhớ kỹ, sau này mà còn nói chia tay, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn cả thế này!”
Không biết đã qua bao lâu, Trì Sính từ tỉnh táo đến hôn mê, rồi lại bị đánh thức, sau đó lại lần nữa ngất đi. Đến cuối cùng, cậu cũng không biết hiện tại là mấy giờ, bên ngoài trời đã sáng hay chưa.
Dù sao thì, trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, cậu cảm nhận được dòng chất lỏng nóng hổi chảy xuôi trong cơ thể mình. Cậu muốn nói phải đi rửa sạch, nhưng Kỳ Tễ lại tặng cậu một đòn nặng nề, khiến Trì Sính không còn chút ý thức nào nữa.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Kỳ Tễ nhìn Trì Sính vẫn đang run rẩy trong giấc ngủ trên giường, ánh mắt đầy đau lòng không sao đè nén được. Anh có thể cảm nhận được tối qua chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng anh không muốn Trì Sính dễ dàng nói ra hai chữ chia tay như thế.
Nghĩ vậy, Kỳ Tễ lấy một bộ quần áo từ trong tủ, thay xong rồi rời khỏi phòng đi tìm trợ lý.
Anh không để ý đến Trì Sính ở phía sau, chậm rãi mở mắt.