Kỳ Tễ không tìm thấy Trì Sính, anh ý thức được rằng chuyện này đã trở nên nghiêm trọng. Đêm hôm đó, sau khi tách ra với Trì Sính, anh đã lên mạng đăng bài làm rõ mọi chuyện.
Nhưng Trì Sính vẫn bặt vô âm tín. Anh tìm khắp mọi nơi có thể, nhưng hoàn toàn không có manh mối.
Còn Trì Sính, sau khi rời khỏi khách sạn thì lập tức bắt xe rời khỏi thị trấn nhỏ, trở về trường học xin nghỉ phép. Sau khi giao bà nội cho hộ lý chăm sóc, cậu bay đến thành phố mà bấy lâu nay vẫn mong muốn được đến.
Cậu biết tất cả là do mình chuyện bé xé ra to, là do bản thân lúc này đòi hỏi quá nhiều, nên cậu tự cho mình nghỉ phép để giải sầu.
Cậu chọn đến bờ biển. Biển rộng mênh mông vô bờ, bao dung được rất nhiều điều. Đứng bên bờ cát, chân dẫm lên nền cát nóng, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, từng hạt cát dưới chân cũng hơi nóng.
Trì Sính nhớ đến lời hứa của Kỳ Tễ rằng sẽ dẫn mình đi ngắm biển khi có thời gian nghỉ ngơi. Nhưng cậu đã đợi rất lâu, lời hứa đó vẫn chưa thành hiện thực.
Cậu ở lại thành phố này ba ngày, cũng đã thấy những bài viết Kỳ Tễ đăng lên mạng. Nói không áy náy là giả, nhưng qua chuyến đi này, Trì Sính cũng đã ngộ ra được vài điều.
Vì vậy, khi vừa xuống máy bay nhìn thấy Kỳ Tễ, cậu không tỏ ra bất ngờ. Bởi trước khi lên máy bay, cậu đã bật điện thoại và nhắn tin cho anh.
Kỳ Tễ thấy cậu bước ra, không nói một lời, chỉ nắm lấy tay cậu, đưa cậu đi theo lối đi đặc biệt rồi lên xe.
Trợ lý ngồi ghế trước, ánh mắt không dám nhìn lung tung. Trên đường trở về nhà, xe dừng đèn đỏ ở một ngã tư. Trì Sính bị quầy đậu hũ thối ven đường thu hút ánh nhìn.
Cậu nuốt nước bọt nhưng không nói gì. Kỳ Tễ nhận ra điều đó, lập tức đội mũ, đeo khẩu trang rồi xuống xe.
Trợ lý còn chưa kịp phản ứng thì Kỳ Tễ đã chạy đến trước quán. Trì Sính vẫn luôn nhìn về phía đó, bên tai vang lên giọng nói của trợ lý: “Kỳ tổng thật sự là lần đầu yêu đương, nếu cậu có điều gì không hài lòng hay muốn nói, cứ nói thẳng với anh ấy. Anh ấy không giỏi suy đoán.”
Trì Sính hiểu rõ ý của trợ lý, cậu không đáp lại, chỉ lặng lẽ nhìn Kỳ Tễ – người kia tuy vẻ mặt đầy chán ghét nhưng vẫn kiên nhẫn đứng đó.
Người bên gối là người thế nào, cậu hiểu rõ hơn ai hết. Cũng vì hiểu rõ, nên cậu không thể tuyệt tình.
Kỳ Tễ quay lại, trong xe tràn ngập mùi đậu hũ thối, mùi nồng đến mức ngay cả trợ lý ngồi phía trước cũng cảm thấy choáng váng.
Hộp đậu hũ thối trong tay vẫn còn nóng, nhưng Trì Sính không ăn lấy một miếng. Đến khi về đến nhà, Kỳ Tễ thay dép rồi vào thẳng phòng ngủ. Trì Sính thay giày xong thì ngồi xuống sofa trong phòng khách.
Cậu chậm rãi ăn hết hộp đậu hũ thối, trong lòng vẫn đang sắp xếp ngôn từ.
Chờ Kỳ Tễ ra ngoài, cậu cũng vừa ăn xong miếng cuối cùng, sau đó đi đến bên cửa sổ để tán bớt mùi.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, Kỳ Tễ duỗi tay đóng cửa sổ lại, sau đó xoay người đối diện với Trì Sính. Anh vừa mới tắm xong, là để bình tĩnh lại. Sợ Trì Sính bỏ chạy hay xảy ra chuyện gì, Kỳ Tễ lập tức bước tới, dùng cơ thể đè Trì Sính xuống.
“Anh thật sự rất ghét kiểu không nghe giải thích gì đã bỏ chạy, tránh mặt.”
Trì Sính nhìn thẳng vào mắt anh, giọng mang theo chút khiêu khích: “Vậy nên anh muốn ghét em sao?”
Bị chọc giận, Kỳ Tễ lập tức siết lấy cằm Trì Sính, cúi người xuống. Trong khoang mũi vẫn còn mùi đậu hũ thối, nhưng anh không hề nới lỏng lực tay.
“Trì Sính, vì sao em lại không tin anh?”
Giọng anh đầy bi thương. Bình thường chỉ cần như vậy là Trì Sính sẽ dỗ dành, nhưng hôm nay, cả hai như cố ý, chẳng ai chịu nhún nhường.
Gần chạng vạng, hoàng hôn đỏ rực như máu, ánh chiều tà chiếu qua cửa sổ sát đất, dần dần phai nhạt. Hai người đối mặt trong bóng hoàng hôn cuối ngày, bóng dáng bị kéo dài thật lâu.
Kỳ Tễ dùng cánh tay rắn chắc siết chặt eo Trì Sính, ép cậu dựa vào cánh cửa sổ lạnh buốt. Gương mặt Trì Sính bị ánh hoàng hôn nhuộm thành một mảng đỏ rực, nhưng đó không phải là đỏ mặt vì ngượng, mà là sắc đỏ vì tức giận. Ánh mắt cậu lạnh lẽo như băng, nhìn chằm chằm vào Kỳ Tễ, khóe môi mím chặt, lộ rõ vẻ không khuất phục.
Bầu không khí căng thẳng đến mức như có thể ngửi thấy mùi thuốc súng. Cả hai đều im lặng, chỉ có gió nhẹ lướt qua, khẽ lay động mái tóc họ, như đang cố xoa dịu sự giằng co này. Thế nhưng, sự mềm mại ấy vẫn không thể xua đi cơn giận đang cuộn trào giữa hai người.
Kỳ Tễ nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm, kiên định như muốn xuyên qua vẻ giận dữ trên gương mặt Trì Sính để nhìn thấu tâm tư cậu. Nhưng Trì Sính lại ngoan cố quay mặt đi, không muốn đối diện với ánh mắt khiến mình phiền lòng ấy. Cậu siết chặt mép cửa sổ, đầu ngón tay trắng bệch, thể hiện rõ sự giằng xé trong lòng.
Đúng lúc ấy, điện thoại Trì Sính vang lên, phá vỡ sự im lặng đang bao trùm. Cậu nhận cuộc gọi, và khi nghe được lời của đối phương, sắc mặt lập tức trở nên căng thẳng. Cậu đẩy Kỳ Tễ ra, lao nhanh về phía cửa, vì quá vội vàng mà quên cả thay dép.
[Trì Sính, bà của cậu ngất xỉu rồi.]
May mắn là bà không bị gì nghiêm trọng, nhưng Trì Sính kiên quyết ở lại chăm sóc bà. Vì vậy, chuyện giữa hai người cũng không có đoạn sau, không thể giải quyết thêm điều gì.
Kỳ Tễ vẫn rất bận, nhưng mỗi khi có thời gian rảnh lại đến thăm bà, mang theo những món điểm tâm bà thích ăn. Anh còn mua cả đồ ăn Trì Sính thích. Bà nhìn thấy, trong lòng vui mừng, nhưng không nói ra.