Pháo hoa rực rỡ b.ắ.n trên trời, những tia sáng đủ màu sắc hòa quyện cùng với ánh đèn neon, phản chiếu lại trong mắt tôi một cuộc sống muôn màu.
Mọi người và tôi đều vội vàng thả tay, để bóng bay bay lên trời.
Giờ khắc này, pháo hoa, bóng bay hòa cùng tuyết, đây có lẽ là đêm giao thừa tuyệt vời nhất mà tôi có được từ sau khi lên mười.
Hứa Lũng nói bên tai tôi, “Chúc mừng năm mới.”
Tôi nhắm mắt lại, vẻ mặt thành kính cầu nguyện với thần linh: “Mong rằng năm mới đến, mọi chuyện đều suôn sẻ.”
21.
Tôi ngây người giữa quảng trường, đôi mắt tràn đầy sự hoài nghi và thất vọng.
"Tôi...tôi...cái này..."
Hứa Lũng nhíu mày, vội vã rời đi, chỉ kịp ném lại cho tôi một câu: "Để tôi đi mua cho cậu một quả khác."
Hề Hề cũng vội vàng an ủi tôi: “Du Du, đừng nghĩ nhiều, bong bóng nổ không có ý nghĩa gì đặc biệt đâu.”
Đúng vậy, bóng bay của tôi bị nổ rồi.
Vừa rồi, khi mọi người đều đang vui vẻ tận hưởng những giây phút đầu tiên của năm mới, chẳng ai chú ý rằng bóng bay của tôi đã bị nổ.
Tôi nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, cắn môi nói. “Nhưng mà bóng bay của người khác đâu có bị nổ…”
Chỉ có mỗi cái của tôi thôi.
Đột nhiên tôi cảm thấy trong lòng rất bất an.
Tôi chỉ cầu nguyện với thần linh rằng mọi việc sẽ thuận lợi, vậy mà lại bị từ chối sao?
Lẽ nào tôi vẫn chưa thoát khỏi được cốt truyện của tiểu thuyết à?
Hề Hề an ủi nói, “Là do bóng bay này chất lượng kém thôi, em đừng nghĩ nhiều quá. Đợi Hứa Lũng mua cho em một cái mới thì sẽ ổn thôi, vui lên đi mà.”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa .
Chị ấy lại hét lên: "Không biết là cái cửa hàng tồi tệ nào dám bán bóng bay chất lượng kém nữa, làm cho bảo bối của chị tức giận rồi, chị phải báo cáo bọn họ!”
Tôi cảm thấy mắt mình cay cay.
Định nói "Không phải đâu, là do lỗi của tôi", thì đột nhiên nhìn thấy một tia sáng lạnh lẽo đang tiến tới gần mình.
Một lưỡi da.o sắc bén, vô cùng nguy hiểm.
Cảm giác đau đớn bất ngờ ập đến khiến tôi không thể di chuyển, toàn thân như bị đóng chặt tại chỗ.
Môi tôi mấp máy vài lần, nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Khi lưỡi d.a.o xuyên qua cơ thể, cơn đau lập tức lan tỏa khắp người khiến đầu óc tôi trống rỗng, như thể không còn gì nữa.
Một màu đỏ thẫm lan ra dưới thân tôi, nhuộm bẩn lớp tuyết trắng tinh.
“Dụ Du!”
“Dụ Du!”
Trước khi ngất đi, tôi nghe thấy hai giọng nói gọi tên mình.
Tiếng hét tuyệt vọng đến mức tôi có thể cảm nhận được nỗi đau của họ.
Trong mơ hồ, tôi nghĩ…
Hình như…tôi vẫn chưa thể thoát khỏi cốt truyện ban đầu.
Đến cuối cùng thì chuyện gì nên tới cũng phải tới.
Lẽ nào…tôi thật sự không thể trở thành nữ chính sao?
22.
Tôi đã mơ rất nhiều.
Năm tôi sáu tuổi, tôi nhặt được một con mèo hoang trên đường.
"Mẹ ơi, nó cứ l.i.ế.m con hoài, có phải nó thích con không?"
Tôi hào hứng khoe với mẹ.
Mẹ xoa đầu tôi: "Đúng vậy, nó thích con đó, vậy nên mới muốn trao cả cuộc đời cho con."
Khi đó tôi còn nhỏ, nửa hiểu nửa không, chỉ biết cười ngây ngô: "Vậy mẹ ơi, con sẽ đặt tên cho nó là Dư Sinh nhé? Con cũng muốn trao cả cuộc đời mình cho nó."
Năm tôi tám tuổi, khi bị Vưu Mai khiêu khích, mẹ vẫn luôn che chở tôi ở sau lưng.
Khi đó, tôi cảm thấy mẹ hiên ngang như một nữ cường nhân vậy.
Năm tôi mười tuổi, mẹ qua đời.
Trước giường bệnh, bà nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, trên gương mặt không giấu được nỗi lo lắng.
Lúc đó tôi không hiểu, nhưng sau này thì cũng đã dần dần nhận ra - mẹ sợ tôi bị bắt nạt.