Bị Vưu Mai và Vưu Thanh Thanh, bị cả người ba cặn bã trên danh nghĩa chèn ép.
Năm tôi mười hai tuổi, Dư Sinh cũng rời đi.
Hôm đó tôi đi học thêm, đến khi về nhà thì đã nghe tin nó không còn nữa.
Vưu Mai chỉ thản nhiên nói với tôi, “Con mèo đó ch thì liên quan gì đến tao? Tao không biết gì hết!”
Thế là tôi liền tìm đến bác sĩ thú y, ông ấy nói với tôi rằng: Dư Sinh ch vì ngộ độc.
Tôi lại tìm đến Vưu Mai, nhưng bà ta vẫn không chịu thừa nhận.
Đó cũng chính là lúc tôi nhận ra rằng - mình không thể nuôi thú cưng bên người được, bởi vì tôi không có khả năng bảo vệ chúng.
Suy cho cùng, là do tôi hại ch Dư Sinh.
Mang theo nỗi ân hận ấy, tôi không bao giờ nuôi thêm bất kỳ con vật nào nữa.
Tôi hiểu ra rằng, mạnh mẽ mới chính là năng lực để sinh tồn, vậy nên tôi bắt đầu khoác lên mình một lớp vỏ bọc.
Từ đó về sau, tôi không bao giờ bị bắt nạt nữa.
Sau khi Dư Sinh ra đi, tôi đã chìm trong bóng tối suốt một thời gian dài. Thậm chí, tôi còn sinh ra phản xạ sinh lý là sợ hãi động vật.
Để an ủi tôi, bạn thân đã nhờ ba mẹ cô ấy mở một phòng khám thú ý, đặt tên là Dư Sinh.
Cô ấy nói rằng, Dư Sinh sẽ luôn ở bên tôi, giống như cái tên của nó vậy, chỉ là theo một cách khác mà thôi.
Dư Sinh - không phải là “dành tặng cậu một cuộc đời”, mà là…
Dành tặng tôi một cuộc đời.
23.
Giấc mơ mờ mịt hỗn loạn, khiến tôi cứ như rơi vào vũng bùn, đầu tóc rối bù, mặt mũi lấm lem.
Trước mặt tôi bây giờ là Diêm Vương phủ, bên cạnh còn có hai người, một trắng một đen.
Người áo trắng duỗi tay, giọng thản nhiên: “Người ch, mời đến đây đăng ký.”
Tôi…ch rồi sao?
Tôi khẽ cụp mắt.
Cuối cùng thì tôi vẫn không thể thoát khỏi cốt truyện gốc nhỉ?
Đáng tiếc thật…cuộc thi vật lý của tôi…còn cả ngôi trường đại học mà tôi mơ ước nữa…
Đột nhiên ngay lúc này, mọi thứ bỗng hóa thành hư vô.
Từng đốm sáng nhỏ lấp lánh hiện lên trước mắt tôi, rồi dần dần kết nối lại, vẽ nên một hình dáng mờ ảo của một người con gái.
Cô ấy có búi tóc củ tỏi, khuôn mặt tròn trịa và đôi môi nhỏ như quả anh đào, trông vô cùng đáng yêu.
Người con gái đó chớp chớp đôi mắt to tròn, rồi bỗng nhiên tiến lại gần tôi.
Cô ấy gãi gãi cằm tôi, tựa như đang chơi đùa với một chú mèo con vậy.
Ngay sau đó, cô ấy liền bật khóc, nước mắt rơi xuống bờ vai tôi.
Cuối cùng, người con gái đó mỉm cười: “Dụ Du.”
Bóng dáng cô ấy dần tan biến: "Thật tốt quá, chị đã cứu được em rồi."
Cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ:
"Dụ Du, tạm biệt em."
Tôi ngẩn người, cúi đầu nhìn những vết tích chân thật trên áo, sau đó liền nhắm mắt lại, để nước mắt lăn dài trên gò má mình.
Cảm ơn chị, Hề Hề.
Và cũng…xin lỗi chị rất nhiều.
Trong phòng bệnh, cô gái với làn da trắng như ngọc khẽ mở mắt.
…
Sau này tôi mới nghe nói rằng, con d.a.o đó chỉ cách trái tim tôi ba milimet và tôi vốn đã ch vì mất m.á.u quá nhiều trước khi đến được bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa .
Nhưng khi bác sĩ vừa tuyên bố tôi tử vong, thì đột nhiên nhịp tôi của tôi lại đập trở lại.
Bác sĩ nói rằng đó là một phép màu.
Nhưng chỉ có mình tôi biết, mạng sống của tôi, là do Hề Hề dùng sức mạnh của chị ấy để giành về.
Tôi không biết chị ấy đến từ đâu, và cũng không biết chị ấy đã đi đâu.
Chỉ hy vọng Hề Hề từ nay về sau sẽ luôn thuận lợi, gặp được nhiều tốt lành.
[Hoàn chính văn]