Bị cặp mắt trong trẻo sắc bén của nam sinh nhìn chăm chú, khí thế của Lộ Nghiêu liền nhanh chóng xìu xuống.
Cậu mất tự nhiên liế.m liế.m nước sốt ở khóe miệng.
"Tôi đùa chút thôi mà, đương nhiên không thể dùng bạo lực giải quyết vấn đề được."
Rau xào của canteen mùi vị cũng bình thường, sự hứng thú của Lộ Nghiêu rất nhanh liền chuyển sang nồi dê hầm, có điều trong nồi của cậu có mỗi hai miếng thịt dê, ăn một tí đã hết rồi.
"Lâm Viễn Chi, sao tôi cảm thấy nồi của anh có nhiều thịt hơn của tôi vậy ta."
Ánh mắt cậu mong chờ nhìn chằm chằm nồi thịt của đối phương.
Lâm Viễn Chi nãy giờ vẫn chỉ ăn đồ chay, thịt dê trong nồi gần như không đụng tới, nghe thấy lời này, khóe miệng anh nhếch lên.
"Muốn ăn?"
Lộ Nghiêu gật gật đầu.
"Tự mình tới gắp đi."
Hai mắt Lộ Nghiêu lập tức tỏa ánh sáng, vội cầm lấy chiếc đũa.
Bàn ăn ở canteen rộng hơn bàn ăn bình thường, Lộ Nghiêu không thể không duỗi thẳng toàn bộ phần thân trên của mình, nhưng vừa duỗi tay về phía trước, cậu lại cảm thấy xương sườn đau nhói.
Lộ Nghiêu "áu" một tiếng, ủ rũ cụp đuôi ngồi lại trên ghế.
"Tôi không ăn nữa, phiền muốn chết."
Lâm Viễn Chi cười cười, cầm lấy cái thìa chưa dùng qua bên cạnh lên múc một miếng thịt dê đã được nấu chín mềm.
"Há miệng."
Thịt dê ngập trong nước súp béo ngậy, Lộ Nghiêu nhìn thôi cũng ứa nước miếng.
Hương vị thịt dê thật sự là quá mức mê người, Lộ Nghiêu tự giác mở miệng ngoàm một miếng.
Vương Khánh Quốc trợn mắt há mồm nhìn một màn này.
Cố Bách ngồi cạnh Lâm Viễn Chi đang chăm chú ăn cà tím trong bát, giả vờ như mình không nhìn thấy gì. Chỉ là tự nhiên cà tím hôm nay vị nhạt lách giống như không cho thêm muối vậy, trứng hấp cũng nấu hơi quá tay, thật là làm người khác hết muốn ăn.
Lộ Nghiêu nhai xong miếng thịt dê trong miệng, liếc nhìn Vương Khánh Quốc.
"Trừng mắt nhìn tớ làm gì?"
Vương Khánh Quốc miễn cưỡng cười cười, "Chỉ là tớ cảm thấy hình như mình không nên ngồi ở đây."
Lộ Nghiêu không nghĩ nhiều như vậy, bưng luôn nồi lẩu của Lâm Viễn Chi tới ăn, lại ngó mắt nhìn Vương Khánh Quốc, "Đã nói muốn mời cơm, thế mà cậu lại đưa tớ tới canteen, như vậy có xứng đáng với những thương tích tớ phải chịu ngày hôm nay không?"
"Được được được, lần sau mời cậu đi ăn lẩu."
Từ canteen ra tới, Lộ Nghiêu mỹ mãn vuốt cái bụng tròn xoe của mình.
Cố Bách và Vương Khánh Quốc đều ở trong trường, Lâm Viễn Chi cầm theo túi thuốc đưa Lộ Nghiêu trở về chung cư.
Thời điểm hai người sóng vai đi dưới hàng cây xanh ven đường, Lâm Viễn Chi đột nhiên hỏi cậu, "Cậu và Vương Khánh Quốc quen biết nhau như thế nào vậy?"
Lộ Nghiêu cẩn thận nhớ lại một phen, "Hình như là từ năm nhất, lúc hoạt động câu lạc bộ liền quen nhau."
Lúc ấy câu lạc bộ manga anime tổ chức triển lãm cosplay, nguyên chủ và Vương Khánh Quốc đồng thời tham gia. Hai người có thể nói là vừa gặp đã quen, hơn nữa xu hướng tính d.ục cũng giống nhau, cứ tự nhiên như vậy mà chơi với nhau.
Đại khái đoán được Lâm Viễn Chi muốn hỏi cái gì, Lộ Nghiêu thở dài, thấp giọng nói, "Kỳ thật cậu ấy sống không dễ dàng, cậu ấy được ông bà nội nuôi lớn, khi còn nhỏ trải qua một ít chuyện không tốt, đừng nhìn cậu ấy khùng khùng như vậy, thật ra nhân phẩm không thể chê được."
Vết sẹo trong lòng Vương Khánh Quốc chỉ từng cùng nguyên chủ nói qua, cha mẹ cậu ly hôn từ rất sớm, hai bên đều không muốn cậu, sau đó ông bà nội đón cậu về nuôi nấng. Khi còn nhỏ ở tại nông thôn, người lớn bận việc đồng áng nên cũng không có thời gian quan tâm cậu. Năm Vương Khánh Quốc học lớp bốn, trong thôn có một lão già, gã lấy kẹo ra dụ cậu tới một căn nhà tranh hẻo lánh, cưỡng ép cậu mặc váy của cháu gái gã rồi năm lần bảy lượt làm nhục cậu.
Sau đó Vương Khánh Quốc lớn hơn một chút liền nhận thức được việc này không đúng, trong một lần lão già kia động chân động tay với cậu, cậu liền đá thật mạnh vào hạ bộ của gã, khiến gã nằm vật trên giường hơn một tuần, cuối cùng khiến gã không dám chêu trọc gì nữa.
Ám ảnh tuổi thơ không có cách nào dễ dàng chữa lành, cho dù sau này cậu đã rời khỏi thôn thi đỗ vào đại học, nhưng những cơn ác mộng đó vẫn đeo bám cậu hàng ngày, thậm chí cậu bắt đầu xuất hiện ám ảnh cực đoan với trang phục nữ giới.
Những việc này đều là một lần nọ Vương Khánh Quốc uống say nói cho nguyên chủ, người trước nay luôn vui vui vẻ vẻ lần đầu tiên rơi nước mắt trước mặt cậu ta, khiến nguyên chủ bị dọa không nhẹ.
Lộ Nghiêu tự nhận mình không phải loại người bốc đồng, nhưng nghe Phó Kiệt xúc phạm Vương Khánh Quốc như vậy, trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh cậu bé đáng thương bị hành hạ, lúc ấy trong ngực như có lửa đốt, liền ném dùi trống thật mạnh vào mặt tên đó.
"Ừm, tôi biết rồi. Lần sau lại xảy ra chuyện như vậy, cậu đừng một mình ra tay, phải gọi điện cho tôi trước."
Lộ Nghiêu nghe lời này liền bật cười.
"Gọi điện cho anh làm gì? Anh giúp tôi đánh nhau hả?"
Cậu thật sự không tưởng tượng được bộ dáng lúc đánh nhau của học bá là như thế nào.
"Dù sao cũng phải gọi." Lâm Viễn Chi vẻ mặt nghiêm túc.
"Thôi đi, kiểu người thư sinh yếu đuối mong manh như anh sao mà đánh nhau được."
Tới cửa chung cư, Lộ Nghiêu ấn mở khóa vân tay, chờ cửa phòng trộm kêu "tích" một tiếng mở ra, cậu liền chìa tay về hướng Lâm Viễn Chi.
"Đưa túi cho tôi."
"Bác sĩ nói một ngày phải bôi thuốc hai lần, cậu tự bôi có tiện không?"
"Ngồi trước gương là được rồi, có gì khó đâu."
Lâm Viễn Chi ừ một tiếng, lại không yên tâm nói, "Nếu có chuyện gì thì cũng đừng bốc đồng như vậy nữa."
"Biết rồi biết rồi, sao anh giống mẹ tôi quá vậy."
Đóng cửa xong Lộ Nghiêu đi vào phòng tắm, cởi áo nhìn thoáng qua phần thân trên của mình.
Cái thằng chó Phó Kiệt, chỗ xương sườn của cậu bị tụ máu rất kinh khủng, có nơi còn xanh xanh tím tím.
Có điều loại đánh nhau này chỉ là chuyện nhỏ thôi, hai ba ngày nữa thì tốt rồi, Lộ Nghiêu quay đầu ném túi thuốc qua một bên, nằm vật ra trên sô pha chơi game.
***
Sáng sớm hôm sau, khi cậu còn đang ngủ ngon, bỗng nhiên bị điện thoại của Vương Khánh Quốc đánh thức.
"Lộ Lộ, mau lên diễn đàn xem đi, có người tung tin đồn về cậu và giáo thảo đó!"
Lộ Nghiêu cũng không phải lần đầu tiên nổi danh trên diễn đàn của trường, trước kia đưa thư tình cho Lâm Viễn Chi liền hot một hồi rồi, lại đến lần Lâm Viễn Chi công khai thừa nhận Lộ Nghiêu là bạn trai anh nữa, quá tam ba bận, bây giờ cậu đã bình tĩnh hơn trước nhiều rồi.
"Tin đồn gì vậy, chúng tớ cũng ở bên nhau rồi, mấy người này vẫn hóng hớt à?"
"Cậu tự xem đi, dù sao cũng là nói cậu đời sống riêng tư hỗn loạn, dựa vào quan hệ mới vào được đại học T bla bla. Phỏng chừng là thằng cháu trai Phó Kiệt kia tìm người viết bậy."
Lộ Nghiêu ngáp một cái, không mấy nhiệt tình lên diễn đàn trường xem, cuối cùng cũng nhìn đấy title đỏ chót được ghim lên đầu trang.
【Nói một chút về chuyện của LY và LYZ】
*Lộ Nghiêu 路尧: Lù Yáo, Lâm Viễn Chi 林远芝: Lín Yuǎn Zhī.
Tiêu đề khá bắt mắt nhưng nội dung lại quá sáo rỗng, nói thành tích cấp ba của Lộ Nghiêu kém cỏi, nhờ vào việc ba cậu quyên tặng thư viện nên cậu mới có cơ hội vào đại học T. Khi học năm nhất, đời sống riêng tư của Lộ Nghiêu cực kỳ hỗn loạn, ngày ngày ở quán bar hẹn hò, lên giường với trai bao,...Trước kia thích Cố Bách, theo đuổi hắn như điên, nhưng Cố Bách lại không hề động lòng, sau lại thấy Lâm Viễn Chi ngoại hình không tồi, bắt đầu quay sang câu dẫn Lâm Viễn Chi.
Mà Lâm Viễn Chi cũng không phải loại người tốt, thấy Lộ Nghiêu là phú nhị đại, muốn tranh thủ ôm đùi cậu nên đồng ý cùng cậu yêu đương. Hai người chưa được mấy ngày đã dọn đến ở chung, Lộ Nghiêu chi không ít tiền cho Lâm Viễn Chi, còn hứa hẹn sau khi Lâm Viễn Chi tốt nghiệp sẽ lập tức được nhận vào công ty nhà mình làm...
......
Dưới phần bình luận là một mảnh lung tung lộn xộn.
[Cho nên giáo thảo thật ra là bị Lộ Nghiêu bao dưỡng sao? Trời má, tam quan của tôi vỡ nát rồi.]
[Trước kia tôi còn buồn bực vì sao hai người này lại có thể ở bên nhau cho được? Quả nhiên có tiền là có tất cả.]
[Ông đây gian khổ học tập mới thi đỗ đại học T, kết quả Lộ Nghiêu dựa vào quan hệ liền vào được? Không công bằng chút nào, đây là thất bại của nền giáo dục!]
......
Lướt xong một vòng bình luận, Lộ Nghiêu:......Đám người này não bổ kinh thật đấy.
Bịa đặt về cậu thì cũng thôi, đây lại còn cố tình lôi Lâm Viễn Chi vào, giờ mà còn nhịn thì sau này làm sao mà ngẩng mặt nhìn đời được nữa!