Lâm Viễn Chi vừa đi vào phòng nghiên cứu liền phát hiện bầu không khí bên trong có chút kỳ lạ. Vài ánh mắt ngó ra từ sau máy tính, đụng phải tầm mắt anh thì lại lúng túng thu trở về.
Đàn chị ngồi bên cạnh anh đứng lên, đưa cho anh một tập tư liệu, trên mặt mang theo một tia không đành lòng.
"Viễn Chi, em đừng để ý mấy cái đồn đoán vớ vẩn trên mạng, bọn chị đều tin tưởng em."
Lúc này, điện thoại Lâm Viễn Chi bỗng rung lên một cái, là Mập Mạp vừa gửi cho anh một đường link.
Mập Mạp: Có người đăng bài bôi nhọ cậu và đàn em trên diễn đàn trường, tức chết tớ rồi.
Lâm Viễn Chi xem xong bài viết kia mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, anh cười cười với đàn chị, ánh mắt bình tĩnh.
"Em không sao, những số liệu giáo sư Trương cần em đều sắp xếp xong rồi, chị xem có gì cần phải sửa gì nữa không?"
Đàn chị sau khi xác nhận anh không bị ảnh hưởng gì mới nhẹ nhàng thở ra.
"Được, để chị xem trước, nếu không có vấn đề gì chị sẽ scan giao cho giáo sư Trương."
Buổi sáng Lộ Nghiêu có tiết tennis, cậu cảm thấy bản thân mình chỉ bị thương nhẹ, những lời dặn dò của bác sĩ hoàn toàn bị cậu quẳng ra sau đầu. Kết quả luyện tập phát bóng không đến hai phút, cậu liền đứng không nổi nữa.
Thầy dạy tennis cầm sổ tay đứng ở một bên, thấy sắc mặt Lộ Nghiêu trắng bệch, khom lưng chống đầu gối liền vội vàng bước nhanh đến.
"Sao lại thế này? Bị bóng đánh trúng à?"
Thời điểm làm nóng người thầy không chú ý tới, giờ đến gần mới phát hiện ra khóe miệng học sinh này có vết thương, thầy lập tức nhăn mày lại.
"Em bị thương khi nào, sao lại không nói sớm cho tôi?"
Lộ Nghiêu ngượng ngùng nói rằng mình bị thương trong một trận đánh nhau.
"Hôm qua sương sườn em bị thương, khả năng vừa nãy đập bóng quá mạnh nên có chút đau. Trước đó em cứ tưởng không có gì đáng lo."
"Mấy đứa học sinh các em, cứ ỷ mình trẻ tuổi mà không coi sức khỏe mình ra gì, đã bị như này rồi còn học gì nữa, mau trở về nghỉ ngơi đi."
Đi bộ về chung cư thì xa quá, Lộ Nghiêu mặc áo khoác vào, ngồi trên ghế dài gọi điện cho Lâm Viễn Chi.
Chưa tới năm phút liền thấy Lâm Viễn Chi đạp xe đến. Anh nhìn thấy Lộ Nghiêu ngồi trên ghế dài của sân tennis, gương mặt tuấn tú bỗng chốc sa sầm xuống.
Lộ Nghiêu xấu hổ mà vẫy tay với anh.
"Anh tới nhanh ghê."
"Hôm qua bác sĩ nói như thế nào? Không được vận động mạnh, phải nghỉ ngơi, cậu không để vào tai có đúng không?"
Lộ Nghiêu cười gượng hai tiếng, "Chẳng phải tôi nghĩ mình không có việc gì hay sao..."
Lâm Viễn Chi lười nói lời vô nghĩa với cậu, xách balo của cậu đeo lên vai.
"Lên xe."
Anh chở Lộ Nghiêu về chung cư.
Thấy Lâm Viễn Chi vẫn luôn im lặng, Lộ Nghiêu có ý muốn làm sinh động bầu không khí.
"Anh đã xem cái bài trên diễn đàn chưa? Haha cười xỉu, cái gì mà nói tôi bao dưỡng anh, còn nói chúng ta ở chung? Này cũng quá vô lý, đến truyện xưa cũng chẳng dám bịa ác vậy luôn."
Người đang đạp xe phía trước không có tí phản ứng nào.
Lộ Nghiêu sờ sờ mũi, cái anh này chẳng thú vị gì cả. Kỳ thật lúc cậu nhìn thấy bài viết kia thì cậu rất tức giận, những người đó bịa đặt về cậu thì thôi đi, còn lôi Lâm Viễn Chi vào làm cái quỷ gì. Học bá hoàn toàn vô tội có được không?
Lâm Viễn Chi cùng cậu đi thang máy lên, tới cửa rồi mà vẫn còn đeo balo của Lộ Nghiêu.
Lộ Nghiêu muốn lấy lại balo trong tay Lâm Viễn Chi, đối phương lại chuyển sang cầm tay khác.
"Hôm nay bôi thuốc chưa?"
Đôi mắt đen nhánh sau cặp kính nhìn cậu chằm chằm.
Lộ Nghiêu vốn dĩ đang chột dạ, bị anh hỏi như vậy, biểu cảm lập tức mất tự nhiên.
"Sáng sớm có bôi rồi."
"Tôi nhìn xem."
Nói xong ba chữ không nặng không nhẹ này, Lâm Viễn Chi cũng không có bất kì động tác gì khác, chỉ dùng đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cậu, một sự bướng bỉnh khiến Lộ Nghiêu không thể chịu được.
Cửa căn hộ bên cạnh đột nhiên mở ra, một cô gái cầm túi rác đem đi vứt, nhìn thấy hai người đứng ở cửa, đại khái là có chút tò mò nên cứ len lén nhìn về hướng bên này.
Lộ Nghiêu không muốn bị chú ý, nhanh tay mở cửa ra, "Anh vào đi đã."
Lâm Viễn Chi giơ tay đóng cửa lại, thay dép lê ở huyền quan rồi đi vào đặt ba lô của Lộ Nghiêu lên ghế sô pha.
Lộ Nghiêu mở máy sưởi, cởi áo khoác lông vũ, bên trong là áo khoác thể thao, cậu bất chấp tất cả mà cởi luôn nó ra, chỉ còn lại một chiếc áo thun dài màu trắng.
"Anh không tin thì tự xem đi."
Lâm Viễn Chi nhìn thấy túi thuốc ngày hôm qua ở dưới bàn trà, nút thắt vẫn như cũ, có nghĩa là Lộ Nghiêu căn bản không hề mở ra.
Anh cúi người nhặt túi thuốc lên, bên trong có thuốc thúc đẩy tuần hoàn máu và loại bỏ tụ máu, còn có xịt giảm đau, cồn và tăm bông khử trùng.
Anh liếc mắt nhìn Lộ Nghiêu một cái, không còn nghi ngờ gì nữa.
"Cậu nằm xuống trước đi."
Lộ Nghiêu đại khái ý thức được bản thân không nói dối được nữa, cậu liế.m liế.m môi, "Hôm qua tôi buồn ngủ muốn chết, vừa về liền ngủ luôn, không phải hôm nay còn vội vàng đi học sao? Thế là tôi quên béng đi mất rồi, anh nói xem có trùng hợp hay không?"
Lâm Viễn Chi không nói lời nào, cứ đứng đó nhìn cậu. Giọng nói Lộ Nghiêu càng ngày càng nhỏ, lúc sau gần như biến thành tiếng muỗi vo ve.
"Bôi thuốc thì bôi thuốc, anh hung dữ như vậy làm gì? Người bị thương rốt cuộc là ai, thế mà là bạn trai à, chẳng biết đau lòng gì cả..."
Mạnh miệng là thế nhưng người lại ngoan ngoãn nằm xuống.
Lâm Viễn Chi đi đến trước người cậu, cuốn vạt áo lên xem xét. Tuy rằng yêu thích lớn nhất của Lộ Nghiêu chính là nằm ngủ, nhưng ngày thường cũng vận động không ít, dáng người cũng gọi là vai rộng eo thon tiêu chuẩn.
Thấy Lâm Viễn Chi chăm chú nhìn eo bụng mình, cậu còn tự tin gồng gồng cơ bụng, "Thế nào, nhìn kĩ chắc cũng thấy cơ bụng sáu múi ha?"
Lâm Viễn Chi khẽ cười một tiếng.
Tuy rằng vẻ mặt anh bình thường, nhưng không biết vì sao Lộ Nghiêu nghe được sự giễu cợt không hề nhẹ từ tiếng cười này.
"Anh nhìn đủ chưa, không bôi thuốc thì thôi, tôi muốn đi ngủ."
Vừa muốn giơ tay buông áo xuống, tay liền bị người túm lấy, Lâm Viễn Chi cúi người tới gần cậu, giọng nói trầm thấp.
"Đừng nhúc nhích."
Anh cuộn vạt áo Lộ Nghiêu lên cao thêm chút nữa, vết bầm xanh tím trên xương sườn so với hôm qua không thuyên giảm chút nào, ngược lại có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng, Lâm Viễn Chi duỗi tay thử ấn nhẹ nhẹ, Lộ Nghiêu lập tức hét thảm một tiếng.
"Đau...anh nhẹ tay thôi!"
Lộ Nghiêu sống trong nhung lụa từ bé, cậu cực kỳ mẫn cảm với cảm giác đau, chỉ cần đau một chút thôi là cậu đã ứa nước mắt.
"Lâm Viễn Chi, sao anh còn tàn nhẫn hơn ông bác hôm qua vậy!"
"Chỗ xương sườn này sưng lên hết rồi, đương nhiên đau hơn hôm qua nhiều."
Lâm Viễn Chi sa sầm mặt, dùng tăm bông thấm cồn lau qua vết thương, lại dùng xịt giảm đau phun lên.
Xịt giảm đau yêu cầu dùng hai ngón tay xoa nhẹ thì mới đạt hiệu quả. Lâm Viễn Chi cúi đầu nhìn làn da tinh tế trước mặt, nhẹ nhàng dùng hai ngón tay xoa xoa.
Lộ Nghiêu cho rằng anh lại muốn ấn chỗ đau của mình, thần kinh toàn thân đều căng chặt, đề phòng nhìn anh chằm chằm, không nghĩ tới Lâm Viễn Chi lại dùng hai đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng mát xa.
Lực tay không nặng không nhẹ làm Lộ Nghiêu cực kỳ thoải mái. Cậu dần dần thả lỏng, nằm đó tận hưởng sự phục vụ chu đáo của Lâm Viễn Chi.
Da thịt mềm mại dưới ngón tay, vòng eo thon gọn của thiếu niên được phơi bày toàn bộ, đôi mắt Lâm Viễn Chi có chút đen tối, anh nỗ lực làm chính mình tập trung vào vết thương bầm tím kia.
Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lộ Nghiêu không chút phòng bị híp híp mắt, giống như chú mèo con ngửa bụng mặc người vu.ốt ve.
Nằm mãi một tư thế quá mệt mỏi, nam sinh gập hai chân lên, lười biếng ngáp một cái.
"Kỹ thuật của anh không tồi nha, học qua mát xa rồi hả?"
"Vai gáy mẹ tôi không tốt, thỉnh thoảng tôi sẽ mát xa cho bà."
"Thì ra là thế."
Lộ Nghiêu chớp chớp mắt, bỗng nhiên phát hiện chán Lâm Viễn Chi sáng lấp lánh ánh nước.
"Mát xa tốn sức như vậy sao? Anh ra mồ hôi rồi kìa."
Lòng bàn tay Lâm Viễn Chi nóng bỏng, khi anh rút tay lại, đầu ngón tay lơ đãng xẹt qua eo Lộ Nghiêu, cảm giác mềm mại kia khiến cổ họng anh khô rát.
"Chắc là do máy sưởi bật hơi cao."
Giọng nói Lâm Viễn Chi hơi nghẹn lại, mang theo dục niệm dày đặc, nhưng mà người trên sô pha không tim không phổi, còn rút khăn giấy từ trên bàn đưa cho anh.
"Anh lau đi."
Lâm Viễn Chi dùng sức nắm chặt bàn tay lại, vừa mới nhận lấy khăn giấy, cửa phòng "cạch" một tiếng mở ra.
"Lộ Lộ, tớ mua cho cậu hai cái dùi trống mới..."
Thấy rõ ràng tư thế của hai người trong phòng khách, vẻ mặt Vương Khánh Quốc cứng đờ, ngay sau đó liền nở một nụ cười xấu hổ.
"Quấy rầy rồi, các cậu tiếp tục đi."