Khi Pháo Hôi Thụ Biến Thành Vạn Nhân Mê

Chương 71

Lộ Nghiêu đặt hộp bánh waffle đóng gói lên bàn, ánh mắt lướt qua cánh cửa văn phòng đóng chặt.

"Không có ai đột nhiên xông vào chứ?"

"Cũng khó nói."

Biểu cảm trên mặt Lộ Nghiêu lập tức trở nên hơi mất tự nhiên, cậu giãy giụa trong lòng anh hai cái.

"Thả em ra trước đã."

Lâm Viễn Chi khẽ cười, cánh tay càng siết chặt eo cậu hơn. "Yên tâm, không ai vào đâu, đừng cử động."

Cảm nhận được sự thay đổi ở người đàn ông, vành tai Lộ Nghiêu nóng lên, cậu lặng lẽ dịch người về phía trước một chút.

"Sao tự nhiên lại muốn mang bánh waffle đến cho anh?" Lâm Viễn Chi lướt môi qua tai cậu, nhẹ giọng hỏi.

Lộ Nghiêu kể lại chuyện vừa gặp Lộ Vũ Phong.

"Nói thật, khi thấy ông ta cãi nhau với bà ta, em có hơi hả hê một chút. Tất nhiên, em biết nghĩ vậy là không đúng lắm."

Lâm Viễn Chi khẽ véo tai cậu. "Anh không thấy có gì sai cả. Em đã rất bình tĩnh và kiềm chế rồi."

Lộ Nghiêu khẽ đáp một tiếng, "Thật ra, em rất mừng vì mẹ đã ly hôn năm đó. Nếu không, bà mà tiếp tục sống với Lộ Vũ Phong, hai người họ sẽ hành hạ nhau đến mức nào cũng không biết nữa."

"Quyết định của dì là đúng đắn. Dừng lại kịp thời còn hơn là sa lầy quá sâu."

Hai người tiếp tục trò chuyện một lúc rồi cùng ăn hết phần bánh trên bàn. Lộ Nghiêu không muốn làm phiền công việc của anh nên đi vào phòng nghỉ xem phim.

Trong phòng nghỉ có một máy chạy bộ, bên cạnh còn có hai quả tạ đặt trên tấm đệm xốp.

Lộ Nghiêu thử nâng tạ. Sức cậu cũng không tệ, dù gì cũng thường xuyên vác máy quay nặng trịch đi quay phim. Nhưng hai quả tạ này mỗi cái đến hai mươi cân, cậu chỉ nâng được một lúc là tay bắt đầu mỏi, đành phải từ bỏ.

Lâm Viễn Chi họp xong liền vào phòng nghỉ tìm cậu. Có lẽ vì bộ phim quá nhàm chán, Lộ Nghiêu xem được một nửa thì ngủ quên mất.

Dáng ngủ của cậu có chút trẻ con, nằm nghiêng ra ngoài, một chân rớt xuống sàn, tay đặt hờ trên bụng.

Lâm Viễn Chi nhẹ nhàng bước lại, nâng chân cậu đặt lên ghế. Lộ Nghiêu ngủ rất nông, bị anh chạm nhẹ liền tỉnh dậy ngay.

"Anh hết việc rồi à?" Cậu dụi mắt, giọng ngái ngủ.

"Ừ, xong hết rồi."

Lộ Nghiêu liếc nhìn đồng hồ treo tường, mới bốn giờ rưỡi. Bình thường Lâm Viễn Chi tan làm lúc năm giờ rưỡi mà?

Hình như đoán được cậu đang nghĩ gì, Lâm Viễn Chi khẽ cười. "Anh nghĩ, thân là tổng giám đốc công ty, anh vẫn có quyền tan làm sớm một chút."

Lộ Nghiêu cong môi cười, hai tay vòng ra sau cổ anh.

"Em vừa đến là anh tan làm liền, nếu chuyện này truyền ra ngoài, e là không hay lắm?"

Lâm Viễn Chi nhướng mày. "Em nghĩ có ai dám bàn tán anh sao?"

Lộ Nghiêu hồi tưởng lại dáng vẻ làm việc của Lâm Viễn Chi—nghiêm túc, lãnh đạm, xa cách. Kiểu người sếp này chắc chẳng nhân viên nào dám tám chuyện sau lưng...

Nghĩ vậy, cậu cảm thấy làm việc dưới trướng Lâm Viễn Chi thật thê thảm.

Cậu hừ nhẹ một tiếng, đứng dậy lấy áo khoác.

"Tối nay mình đến quảng trường trung tâm ăn đi, có một nhà hàng Ý có món mì và ốc đút lò ngon lắm, em thấy đánh giá rất cao."

"Nghe em."

"Em lái xe đến đây à?"

"Tất nhiên, nhưng lát nữa anh khỏi lái xe, tiếp tục làm tài xế cho em đi."

Lâm Viễn Chi cười nhẹ. "Ngày nào cũng làm tài xế cho em, khi nào mới được nhận tiền công đây?"

Lộ Nghiêu liếc anh. "Nói trước, tôi không có tiền, chỉ có thể trả bằng...thân."

Lâm Viễn Chi bật cười thành tiếng, ôm eo cậu, kéo ra ngoài.

"Chính em nói đó, tối nay xem phim xong nhớ thực hiện lời hứa nhé."

Mắt Lộ Nghiêu hơi mở to. "Lâm Viễn Chi, em phát hiện anh thật sự thay đổi rồi! Lúc học đại học anh đâu có như vậy. Khi đó anh trong sáng biết bao, giờ anh nhìn lại mình xem..."

Lâm Viễn Chi nhếch môi. "Còn nhớ lần đầu chúng ta đi xem phim không? Phía trước có một cặp đôi tình tứ lắm. Em có biết lúc đó anh nghĩ gì không?"

Lộ Nghiêu cố nhớ lại, hình như đúng là có chuyện đó.

Cậu bối rối nhìn anh. "Lúc đó anh nghĩ gì?"

"Anh nghĩ, nếu em cũng có thể ngồi lên đùi anh thì tốt biết mấy."

Mắt Lộ Nghiêu trợn tròn, mặt đỏ bừng.

"Anh...Anh sao có thể..."

Chẳng lẽ cái hình tượng nam thần học bá mà cậu vẫn luôn tin tưởng chưa bao giờ tồn tại?

Lâm Viễn Chi khẽ vuốt lòng bàn tay cậu, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.

"Nghiêu Nghiêu, từ lúc nhận ra mình thích em, mỗi giây phút nhìn thấy em, anh đều nghĩ phải làm thế nào để có được em. Đến khi em đồng ý bên anh, suy nghĩ của anh lại thay đổi. Anh không thể ngừng nghĩ...làm sao để em nhuốm đầy mùi của anh, để cả người em chỉ có hơi thở của anh mà thôi..."

Càng nói, giọng anh càng thấp, hơi thở cũng dần nóng lên. Lộ Nghiêu nghe mà đầu gối muốn nhũn ra, má nóng đến sắp bốc cháy.

"Trời còn chưa tối đâu, anh đừng có ban ngày ban mặt mà...mà nói mấy lời này."

Lâm Viễn Chi bật cười khẽ, hài lòng với phản ứng của cậu, nắm lấy tay cậu, hôn nhẹ lên đó.

"Được rồi, không nói nữa, đi ăn trước đã."

Ăn xong, hai người dạo quanh trung tâm thương mại một lúc rồi lên rạp chiếu phim trên tầng thượng. Hôm nay là thứ Sáu, rạp đông nghịt, chỗ nào cũng có các cặp đôi tựa sát vào nhau, không khí tràn ngập mùi bắp rang bơ ngọt lịm.

Lộ Nghiêu dù đã ăn no nhưng thấy người ta cầm hộp bắp lớn trên tay vẫn thấy thèm. Cậu lặng lẽ móc ngón tay vào ngón tay Lâm Viễn Chi.

"Muốn ăn bắp rang?" Lâm Viễn Chi hỏi.

"Ừm, em muốn loại nửa khoai tây chiên, nửa bỏng ngô, thêm một ly Coca đá nữa."

Lâm Viễn Chi liền xếp hàng mua bỏng ngô và Coca cho cậu. Mua xong, hai người nắm tay nhau, như bao cặp đôi bình thường khác, đưa vé rồi bước vào rạp chiếu phim.

Lộ Nghiêu chọn một bộ phim tình cảm thanh xuân, với mô-típ cũ kỹ kể về tình bạn, ước mơ và mối tình đơn phương vô vọng. Dù diễn xuất của nam nữ chính còn khá non nớt, nhưng vẫn có những điểm đáng khen. Lộ Nghiêu vừa ăn bỏng ngô vừa xem, cũng khá thích thú.

Cậu đã ăn hết nửa hộp rồi mà Lâm Viễn Chi vẫn chưa hề động tay lấy một miếng. Lộ Nghiêu bĩu môi, nhón một miếng bỏng ngô, đưa đến bên môi anh.

"Thử một miếng đi?"

Lâm Viễn Chi có vẻ miễn cưỡng nhưng vẫn mở miệng ăn.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc đó của anh, Lộ Nghiêu buồn cười, lại lấy thêm một thanh khoai tây chiên, đưa đến trước mặt anh: "Cái này cũng ngon lắm, anh thử xem?"

Lâm Viễn Chi không quen ăn uống trong rạp chiếu phim, nhưng khi đối diện với ánh mắt chờ mong của Lộ Nghiêu, anh vẫn mở miệng cắn lấy khoai tây.

Tay Lộ Nghiêu dính đầy bột gia vị từ khoai tây, Lâm Viễn Chi bèn nắm lấy cổ tay cậu, rút một tờ khăn giấy ướt rồi nhẹ nhàng lau sạch.

Bất chợt, một giọng trẻ con ngạc nhiên vang lên:

"Mẹ ơi, hai anh kia đang nắm tay nhau kìa! Sao vậy ạ?"

Lộ Nghiêu sững người, theo phản xạ nhìn về phía Lâm Viễn Chi. Đối phương vẫn điềm nhiên lau tay cho cậu, bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay cậu, mang đến hơi ấm an lòng.

Bỗng dưng, cậu cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

"Bé con, như vậy là không lễ phép đâu. Xem phim thì không được làm phiền người khác, biết chưa?"

Giọng một người mẹ trẻ vang lên.

Cậu bé ỉu xìu đáp: "Dạ biết ạ...Nhưng con chỉ thấy con trai với con gái nắm tay nhau thôi, con trai với con trai cũng có thể nắm tay ạ?"

"Chỉ cần hai người yêu thương nhau, bất kể là con trai hay con gái, đều có thể nắm tay."

Người mẹ trẻ khẽ nói lời xin lỗi với Lộ Nghiêu, rồi quay sang dạy con trai:

"Chúng ta không có quyền phán xét người khác, cũng không cần phải quá ngạc nhiên. Hiểu chưa nào?"

"Dạ..." Cậu bé ngập ngừng gật đầu.

Ra khỏi rạp, Lộ Nghiêu ôm ly Coca đã uống quá nửa, trầm ngâm nói: "Nếu ai cũng suy nghĩ thoáng như người mẹ đó thì tốt biết mấy."

"Thời đại đang tiến bộ, suy nghĩ của con người cũng thay đổi. Mọi thứ rồi sẽ dần tốt lên."

Lộ Nghiêu gật đầu, hai người vẫn nắm tay nhau, cùng đi thang máy xuống bãi đỗ xe.

Lâm Viễn Chi lái xe đưa cậu về biệt thự Bán Sơn. Khi cánh cổng sắt chạm trổ quen thuộc dần hiện ra trước mắt, Lộ Nghiêu không khỏi cảm thấy có chút luyến tiếc.

"Ngày mai...anh còn phải đi làm không?"

"Mai là thứ bảy, anh không cần đi làm."

"À, suýt thì em quên mất."

Lộ Nghiêu bật cười: "Em cứ tưởng mấy tổng tài bá đạo như anh là kiểu cuồng công việc, làm việc không ngừng nghỉ cơ."

Lâm Viễn Chi bật cười bất đắc dĩ, dừng xe vào gara rồi tắt máy, lúc này mới nghiêng đầu nhìn cậu:

"Đến rồi."

Lộ Nghiêu khẽ đáp, đưa tay mở ngăn giữa lấy chìa khóa xe, nắm chặt trong lòng bàn tay.

"Nếu mai anh không đi làm, vậy thì cũng không cần quay về Lục Đình Thủy Tạ nữa. Giờ này mà lái xe về đó không an toàn, hay là...ở lại nhà em một đêm, được không?"

Lâm Viễn Chi đương nhiên hiểu rõ ý của cậu. Trong mắt anh ánh lên nét vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ khó xử.

"Cũng được thôi, nhưng mà...David không phải—"

"Nó dọn vào ký túc xá trường rồi."

Lộ Nghiêu vội vã cắt ngang.

Lâm Viễn Chi "ồ" một tiếng, nhún vai: "Vậy thì, đành làm phiền em một đêm vậy."

Hai người còn giữ chút lý trí khi ngồi trên xe, nhưng ngay khi bước vào biệt thự, cánh cửa vừa khép lại, cả hai lập tức quấn lấy nhau hôn sâu.

Lưng Lộ Nghiêu áp lên cánh cửa lạnh lẽo và cứng rắn, hai tay cậu siết chặt eo Lâm Viễn Chi, kéo anh sát hơn về phía mình. Nụ hôn của Lâm Viễn Chi đầy khao khát, bàn tay không quên đỡ sau gáy cậu, sợ cậu va vào cửa.

Đèn còn chưa bật, căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh trăng dịu dàng len qua cửa sổ, chiếu rọi hai bóng người quấn chặt lấy nhau.

Giữa khoảng trống của nụ hôn, Lộ Nghiêu đưa tay chạm nhẹ vào yết hầu của Lâm Viễn Chi, ngón tay mải mê lướt trên phần xương trượt lên xuống.

Lâm Viễn Chi cúi mắt nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm, nguy hiểm. Lộ Nghiêu bị ánh mắt đó hút chặt, đôi mắt đen long lanh cũng dần phủ hơi nước, bất giác siết chặt vòng tay ôm lấy anh.

Hai người vừa hôn, vừa dìu nhau lên tầng hai.

Lúc loạng choạng bước lên bậc thang, vô tình đụng vào công tắc hành lang, chiếc đèn chùm pha lê trong phòng khách bỗng bật sáng. Ánh sáng chói mắt khiến Lộ Nghiêu hơi khó chịu, theo bản năng nheo mắt lại.

"Vào phòng trước đã..."

Lâm Viễn Chi khẽ đáp, bế bổng cậu lên, bước vào phòng ngủ.

Cả hai cùng ngã xuống chiếc giường lớn. Lâm Viễn Chi vừa ngước mắt liền chạm phải ánh nhìn của chú gấu bông ở đầu giường.

Anh bật cười: "Nghiêu Nghiêu, có phải chúng ta nên che mắt nó lại không?"

Lộ Nghiêu hừ một tiếng: "Anh chột dạ như vậy, chẳng lẽ đang muốn làm chuyện xấu à?"

Lâm Viễn Chi đưa tay lướt nhẹ qua cổ áo cậu, những ngón tay thon dài nghịch ngợm với chiếc cúc áo ngoài.

"Em nghĩ anh muốn làm gì, ngay từ lúc mời anh vào, chẳng lẽ em chưa đoán ra sao?"

Lộ Nghiêu đỏ bừng cả cổ, nuốt nước bọt một cách không tự nhiên, hàng mi dài khẽ rung lên.

"Nhưng...chúng ta không có chuẩn bị..."

"Không cần đâu."

Lâm Viễn Chi ghé sát, giọng nói trầm thấp cất lên bên tai cậu:

"Không cần những thứ đó...anh vẫn có thể khiến em thoải mái."

Bình Luận (0)
Comment