Ánh trăng như một tấm lụa mỏng trải dài trên tấm ga giường màu xanh thẫm.
Lộ Nghiêu hơi ngẩng đầu, một giọt mồ hôi chậm rãi lướt xuống chóp mũi.
Lâm Viễn Chi hôn dọc từ yết hầu của cậu lên trên. Anh ngậm lấy đôi môi cậu, như đang thưởng thức món điểm tâm ngon nhất thế gian, quấn quýt dây dưa, từng chút một nghiền ngẫm.
Lộ Nghiêu đặt tay lên bờ vai và tấm lưng rắn chắc của anh qua lớp áo sơ mi, cảm nhận sự chuyển động của xương bả vai, không kiềm chế được mà ôm lấy eo anh, khẽ cắn lên bờ vai ấy một cái.
Lâm Viễn Chi không cảm thấy đau, ngược lại, anh chỉ thấy như có một bàn chân mèo mềm mại cào nhẹ vào lồng ng.ực mình.
Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên nốt ruồi nhỏ bên sống mũi của Lộ Nghiêu, nhìn cậu với ánh mắt đầy ý cười. "Sao không cắn mạnh hơn chút nữa?"
"Vẫn chưa xong đâu, cứ chờ đấy."
Lộ Nghiêu mài răng, sau đó lại tiếp tục hôn dọc theo cần cổ anh.
Đêm khuya tĩnh lặng, trời mát như nước, được quấn quýt bên người mình yêu, quả là hạnh phúc nhất trên đời.
Mãi đến khi nửa đêm về sáng, cả hai mới chìm vào giấc ngủ sâu.
Lộ Nghiêu rúc vào lồng ng.ực Lâm Viễn Chi, gò má dán chặt lên lồng ng.ực vững chãi của anh, trong nhịp tim mạnh mẽ và ổn định ấy, cậu có một giấc mộng thật đẹp.
⸻
Hai người ngủ đến tận khi mặt trời lên cao.
Vừa mở mắt ra, Lộ Nghiêu liền thấy chú gấu bông ngã lăn trên tấm thảm, đôi mắt tròn xoe màu nâu của nó nhìn cậu đầy ai oán, như đang trách móc vì sao chủ nhân nỡ lòng đẩy nó xuống giường.
Trong lòng dâng lên chút áy náy, cậu đang phân vân có nên đặt nó lên bệ cửa sổ hay không thì chợt liếc thấy trên bụng gấu có một vệt nhàn nhạt.
Ngay lập tức, mặt cậu đỏ bừng.
Tiêu rồi! Sao lại dính lên người gấu thế này?!
Lộ Nghiêu không muốn đối diện với "chứng cứ phạm tội" trên mặt đất, cậu lật người, trốn vào vòng tay của Lâm Viễn Chi.
Cánh tay vòng quanh eo cậu khẽ động đậy, Lâm Viễn Chi vẫn chưa mở mắt, theo thói quen hôn lên má cậu một cái.
"Chào buổi sáng."
Lộ Nghiêu đáp lại bằng một giọng lơ đễnh, "Ừm, chào buổi sáng."
Lâm Viễn Chi nhận ra tâm trạng cậu có gì đó là lạ, bèn mở mắt, ngón tay lướt nhẹ qua cằm cậu.
"Sao thế?"
"Anh tự nhìn đi."
Lộ Nghiêu hơi xấu hổ, "Ai bảo anh hôm qua quá đáng như thế, đến gấu bông cũng bị liên lụy rồi!"
Lâm Viễn Chi liếc xuống sàn nhà, quả nhiên thấy dấu vết trên bụng gấu.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, đưa tay nhéo má cậu.
"Không thể chỉ đổ lỗi cho mình anh được chứ? Em cũng có phần trách nhiệm mà."
"Thế sao lúc đó anh không mang nó đi chỗ khác hả? Em còn gối lên bụng nó một lúc nữa..."
Nhớ đến cảnh tượng đêm qua, mặt Lộ Nghiêu càng đỏ hơn.
Lâm Viễn Chi bật cười, đôi mắt đen láy nhìn cậu đầy yêu chiều. "Xin lỗi, lần sau anh sẽ chú ý."
Chỉ là, lời xin lỗi này nghe chẳng có chút thành ý nào cả.
Người Lộ Nghiêu dính dớp khó chịu, bây giờ chỉ muốn đi tắm ngay. Cậu gạt cánh tay của Lâm Viễn Chi ra, quyết định cả ngày hôm nay phải giữ khoảng cách với tên này.
Nhưng vừa định xuống giường, dưới lầu bỗng vang lên tiếng động.
Lộ Nghiêu nhíu mày, tiện tay nhặt một chiếc áo sơ mi và quần dài trên sàn rồi khoác vội lên người, kéo cửa phòng ra.
David đang đeo balo, phía sau là một cô gái người Trung Quốc, hai người vừa trò chuyện vừa bước vào từ cửa chính.
Nhìn thấy Lộ Nghiêu đứng ở cầu thang, mắt David sáng lên.
"Anh, anh về rồi à?"
"Ừm, đây là...?" Lộ Nghiêu liếc nhìn cô gái bên cạnh cậu ta.
"Đây là Amy, trợ giảng của trung tâm sinh viên quốc tế bọn em. Chiều nay bọn em định tổ chức một bữa tiệc tại nhà, mời các du học sinh đến chơi. Anh có muốn tham gia không?"
"Tiệc gì?"
Lâm Viễn Chi không biết từ lúc nào đã xuống giường, vì không tìm thấy áo sơ mi của mình nên chỉ tùy tiện mặc một chiếc quần dài, đứng sau lưng Lộ Nghiêu.
"Anh Lâm, anh cũng ở đây à?!"
David hào hứng vẫy tay với hắn.
Cô gái bên cạnh cậu ta vừa thấy hai chàng trai đẹp trai ngời ngời đứng sát bên nhau, hơn nữa người lạnh lùng kia còn chưa mặc áo, mặt cô lập tức đỏ bừng, cực kỳ bối rối.
Lộ Nghiêu nhận ra vẻ thẹn thùng của cô gái, liền nghiêng đầu liếc nhìn Lâm Viễn Chi từ trên xuống dưới.
"Cậu không mặc áo mà chạy ra đây làm gì? Định khoe múi bụng hả?"
Lâm Viễn Chi đặt cằm lên vai cậu, giọng lười biếng: "Áo của anh bị em mặc mất rồi, anh còn gì để mặc nữa?"
Lộ Nghiêu cúi xuống nhìn, đúng là vậy thật.
Cậu hừ một tiếng, "Tủ quần áo còn đầy đấy, đừng kiếm cớ."
Sau đó quay xuống nhìn David, "Bữa tiệc này anh không tham gia đâu, mấy đứa cứ chơi vui vẻ, nhưng đừng làm loạn nhà cửa đấy."
Dặn dò xong, Lộ Nghiêu đẩy Lâm Viễn Chi vào phòng, tìm cho anh một chiếc áo.
"Em còn tưởng thằng nhóc này cuối tuần không về nhà, ai ngờ nó cũng nhớ nhà ghê."
Lộ Nghiêu hơi buồn bực, vốn dĩ cậu định hôm nay tận hưởng khoảng thời gian ngọt ngào với Lâm Viễn Chi, ai ngờ lại bị David phá đám.
Lâm Viễn Chi mỉm cười, ánh mắt đen láy nhìn cậu chăm chú.
"Nghiêu Nghiêu, hay là...em chuyển qua sống cùng tôi đi?"
Lộ Nghiêu sững người, ngạc nhiên nhìn anh.
"Chuyển qua sống ở Lục Đình Thủy Tạ à? Nhưng mà bố mẹ anh..."
"Anh không sống chung với họ, anh ở đó một mình."
Lâm Viễn Chi nhẹ nhàng vuốt má cậu, ánh mắt nghiêm túc. "Chuyển sang đó, chúng ta sẽ không bị ai quấy rầy, có thể hoàn toàn tận hưởng thế giới của hai người."
Lộ Nghiêu có chút dao động, nhưng nếu đồng ý ngay thì chẳng phải trông quá nóng vội sao?
Cậu chớp mắt, giả vờ do dự mấy giây, sau đó mới miễn cưỡng gật đầu: "Cũng được, chủ yếu là vì chiều nay có tiệc, chắc chắn rất ồn. Được rồi, để em đi thu dọn đồ đạc."
Lâm Viễn Chi mỉm cười.
"Em chỉ cần mang mấy bộ quần áo thay là được, còn lại nhà anh đều có."
Lộ Nghiêu gật đầu, tiện tay nhấc con gấu bông dưới đất lên. Cậu vốn định ném nó vào máy giặt nhưng lại nhét không vào, cuối cùng đành lấy một tấm vải phủ lên.
"Chút nữa anh phải đem nó đi giặt khô đấy, nghe chưa?"
Lâm Viễn Chi bật cười, thấp giọng đáp: "Ừ."
Lộ Nghiêu nhanh chóng đi tắm, sau đó lại bắt đầu thu dọn đồ đạc. Bộ phim tài liệu trước đó vẫn còn phần hậu kỳ chưa hoàn thành, một số tài liệu quan trọng cậu cũng phải mang theo.
Cậu mở ngăn kéo dưới bàn, lôi ra mấy túi tài liệu, định kiểm tra lại xem có thiếu gì không.
Thấy bộ dạng tất bật của cậu, Lâm Viễn Chi cũng đi tới giúp đỡ.
Anh sắp xếp ngay ngắn chồng giấy A4 dày cộp, chuẩn bị đưa cho Lộ Nghiêu thì vô tình phát hiện bên dưới có một tờ giấy ố vàng, lộ ra một đoạn chữ tiếng Anh, dường như là tên của một cơ sở y tế nào đó.
Trong lòng hơi động, Lâm Viễn Chi rút tờ giấy đó ra. Dòng tiêu đề của một phòng khám tâm lý khiến anh khựng lại, lúc này anh mới nhìn rõ, đó là một tờ báo cáo chẩn đoán.
Kết quả chẩn đoán được viết bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh.
Trầm cảm mức độ trung bình, kèm theo triệu chứng rối loạn phân ly và lo âu.
Lộ Nghiêu thấy anh nhìn chằm chằm vào gì đó, liền tò mò hỏi:
"Anh đang xem gì thế? Chăm chú quá vậy."
Khi ánh mắt chạm đến tờ giấy trên tay Lâm Viễn Chi, sắc mặt cậu lập tức thay đổi, theo phản xạ muốn giật lại.
"Chỉ là chuyện cũ thôi, anh đừng đọc."
Lâm Viễn Chi giữ chặt cổ tay cậu, tay kia nắm chặt tờ báo cáo, ánh mắt rơi xuống dòng ngày tháng bên dưới.
Thời gian ghi trên đó là không lâu sau khi Lộ Nghiêu sang Mỹ.
Anh nhớ lại khoảng thời gian trước khi hai người chia tay năm năm trước. Lộ Nghiêu thường xuyên mất ngủ vì ác mộng, ban ngày cũng uể oải, gầy rộc đi từng ngày, hơn nữa còn bám riết lấy anh một cách khá tiêu cực.
Khi ấy, anh chỉ nghĩ rằng cậu không chịu nổi cú sốc gia đình, tạm thời suy sụp tinh thần, có lẽ qua một thời gian sẽ khá hơn. Nhưng anh không ngờ rằng, ngay lúc đó Lộ Nghiêu đã mắc bệnh trầm cảm.
Rõ ràng mọi dấu hiệu đều đã có, tại sao anh lại không nhận ra sớm hơn?
Lúc ấy, khi quyết định chia tay, trong lòng cậu rốt cuộc đã nghĩ gì? Vì không muốn trở thành gánh nặng của anh, nên thà một mình rời xa quê hương, lưu lạc nơi đất khách sao?
Giọng anh khẽ khàng:
"Bây giờ... em vẫn còn đi tư vấn tâm lý chứ?"
Lộ Nghiêu cụp mắt, giọng nói nhẹ tênh:
"Lúc đầu hai năm đầu tiên đi khá thường xuyên, sau này thì ít dần. Lần gần nhất cũng cách đây nửa năm rồi, chuyên gia tư vấn bảo trạng thái của em đã hồi phục rất tốt, có lẽ sau này không cần trị liệu nữa."
Lâm Viễn Chi cúi đầu, ánh mắt tràn đầy day dứt và tự trách.
"Xin lỗi em, Nghiêu Nghiêu...Năm năm trước anh..."
Nếu như khi đó anh tinh tế hơn một chút, nhận ra tình trạng tâm lý của cậu bất ổn, sớm đưa cậu đi khám, thay vì ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần ở bên cậu là mọi thứ sẽ ổn...Liệu rằng hai người có tránh được năm năm xa cách này không?
Dường như đoán được anh đang nghĩ gì, Lộ Nghiêu khẽ nắm lấy tay anh – bàn tay vẫn còn đang siết chặt tờ chẩn đoán.
"Đừng tự trách nữa, cũng đừng nghĩ rằng chuyện gì cũng là lỗi của anh. Khi đó, anh đã làm rất tốt rồi. Nếu không có anh, em thực sự không biết mình sẽ chống chọi thế nào."
Sống mũi chợt cay xè, Lâm Viễn Chi chớp mắt, mở rộng vòng tay ôm lấy cậu.
Lộ Nghiêu bật cười, chọc ghẹo anh: "Ban ngày ban mặt đã cảm động như vậy rồi, lát nữa anh đi ra ngoài, David lại tưởng em bắt nạt anh mất."
Lâm Viễn Chi gượng cười.
Anh buông cậu ra, đôi mắt đen sâu thẳm chăm chú nhìn vào mắt cậu.
"Từ giờ về sau, có chuyện gì chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt, được không?"
Lộ Nghiêu gật đầu, nâng khuôn mặt anh lên, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi.
"Đừng có mặt lạnh nữa, cười một cái đi."
Lâm Viễn Chi nhếch môi.
Lộ Nghiêu lại hôn anh thêm một cái.
Đôi mắt Lâm Viễn Chi khẽ mở to, rồi cuối cùng cũng bật cười.
Nếu còn tiếp tục thế này nữa, chắc đến mai cũng chưa dọn xong đồ mất. Lộ Nghiêu dứt khoát xoay người, đi tìm thùng giấy trong phòng chứa đồ.
Cậu sắp xếp quần áo vào vali, cùng với máy tính, điện thoại, hai chiếc máy ảnh thường dùng, thêm hai thùng tài liệu là coi như đã đủ.
David thấy cậu kéo vali ra ngoài, liền đoán ra là cậu chuẩn bị dọn ra ngoài ở, không nén được sự luyến tiếc, vội chạy vào giúp cậu xách thùng.
Lâm Viễn Chi xách hai túi máy ảnh nặng trịch, trên tay còn ôm theo một con gấu bông to tướng.
David nhìn mà không hiểu nổi.
"Nghiêu, anh thực sự không nỡ xa con gấu này sao? Còn phải mang theo để ôm ngủ nữa?"
Thậm chí cậu ta còn nghi ngờ liệu Lộ Nghiêu có mắc chứng nghiện đồ vật hay không.
Lộ Nghiêu thầm thở phào vì đã bọc con gấu bằng túi chống bụi bán trong suốt, chắc David không thấy được mấy dấu vết trên đó.
Cậu hời hợt ậm ừ một tiếng, rồi nhanh chóng đánh lạc hướng:
"Cậu ở một mình nhớ cẩn thận, có gì cứ gọi cho anh, nhất là khi dùng bếp, phải chú ý an toàn đấy."
"Biết rồi, em trưởng thành rồi mà, đâu phải con nít."
David đứng trong sân, ánh mắt đầy tiếc nuối nhìn theo bóng lưng Lộ Nghiêu và Lâm Viễn Chi lên xe rời đi.
Lộ Nghiêu vốn đang có tâm trạng khá tốt, nhưng khi thấy ánh mắt bịn rịn của David, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác man mác buồn.
Lâm Viễn Chi lái xe ra khỏi cổng, liếc nhìn qua gương chiếu hậu.
"David rất quý em."
Lộ Nghiêu khẽ "ừm" một tiếng, rồi nhớ lại chuyện trước kia, mỉm cười.
"Thực ra ban đầu bọn em không hợp nhau lắm, sau này có một lần, em bị mấy tên da trắng phân biệt chủng tộc bắt nạt, là cậu ấy báo cảnh sát giúp em thoát nạn. Lúc đó em mới thấy thằng nhóc này cũng không tệ."
Lâm Viễn Chi thầm cảm thấy may mắn, vì ít nhất, trong những năm tháng xa quê, bên cạnh Lộ Nghiêu vẫn có một cậu em trai tốt như David.
Bốn mươi phút sau, họ đến Lục Đình Thủy Tạ.
Lâm Viễn Chi đặt vali của cậu sang một bên rồi hỏi: "Em muốn uống gì không? Nước hay cà phê?"
Lộ Nghiêu vừa định trả lời thì chuông cửa bỗng reo lên.