Lộ Nghiêu mặt đỏ bừng, xoay người trở lại phòng làm việc.
Lâm Viễn Chi lập tức đuổi theo, cố gắng giải thích: "Nghiêu Nghiêu, đừng giận mà. Anh chỉ chuẩn bị trước phòng khi cần thôi, cũng không phải là định dùng ngay hôm nay."
Lộ Nghiêu cố ý ho hai tiếng thật mạnh, cắt ngang lời anh.
"Em còn phải dựng video, chiều nay anh không được làm phiền em. Mau ra ngoài đi."
Thực ra cậu cũng chẳng tức giận gì mấy, chỉ là không quen khi phải bàn luận mấy chuyện này với Lâm Viễn Chi một cách thản nhiên như thế.
Lâm Viễn Chi khựng lại một chút, khẽ thở dài có phần tiếc nuối.
"Được rồi."
Anh đóng cửa phòng, xoay người rời đi.
Lộ Nghiêu lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, lại có chút không nỡ, chủ yếu là vì gương mặt đầy vẻ thất vọng kia của Lâm Viễn Chi khiến cậu khó chịu trong lòng.
Cậu đứng trước cửa, do dự nắm lấy tay nắm cửa mấy giây rồi mở ra, vừa định gọi tên anh thì lại phát hiện Lâm Viễn Chi vẫn đứng ngay ngoài cửa, ánh mắt đen láy tràn đầy ý cười nhìn cậu.
"Nhớ anh đến vậy sao?"
Lộ Nghiêu lúc này mới nhận ra mình bị trêu, cậu hừ lạnh một tiếng: "Em ra ngoài lấy điện thoại thôi."
Nhưng chưa kịp bước được mấy bước, đã bị Lâm Viễn Chi ôm chặt ngang eo. Anh ép cậu dựa vào cửa, đầu ngón tay chậm rãi vu.ốt ve đường cong nơi eo cậu, rồi chẳng buồn báo trước mà cúi đầu hôn xuống.
Lộ Nghiêu ban đầu còn chống cự đôi chút, nhưng chẳng mấy chốc đã bị nụ hôn cuồng nhiệt kia cuốn lấy, hai tay bất giác vòng lên ôm lấy eo anh.
Cả buổi chiều, hai người cứ quấn lấy nhau.
Lộ Nghiêu ngồi trên sofa, laptop đặt trên đùi, tranh thủ xem lại bài giảng online bị bỏ lỡ. Lâm Viễn Chi ngồi bên cạnh đọc tin tức tài chính, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu hôn nhẹ lên má cậu.
Xem được hơn một tiếng, Lộ Nghiêu bắt đầu thấy buồn ngủ, cậu gập laptop lại, thuận thế ngả đầu lên đùi Lâm Viễn Chi.
Lâm Viễn Chi đặt iPad sang một bên, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng luồn vào mái tóc cậu, vu.ốt ve từng lọn mềm mại.
"Muốn ngủ à? Hay để anh bế em lên giường?"
Lộ Nghiêu lắc đầu, má cọ cọ vào đùi anh.
"Ghế sofa cũng thoải mái mà, em lười chẳng muốn nhúc nhích nữa."
Cậu nghiêng đầu, có lẽ do hai tiết học online đã tiêu hao quá nhiều nơron thần kinh, chẳng bao lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
Lâm Viễn Chi cúi đầu nhìn gương mặt ngủ say của cậu, khóe môi bất giác cong lên. Anh vén nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cậu, rồi cầm chiếc chăn mỏng bên cạnh đắp lên người cậu.
Lộ Nghiêu ngủ trưa rất ngon. Bên ngoài gió lạnh rít từng cơn, nhưng trong nhà lại ấm áp dễ chịu, hương chanh dịu nhẹ quẩn quanh bên chóp mũi.
Vì sáng dậy khá muộn nên cậu cũng không ngủ lâu, chưa đầy một tiếng đã tỉnh lại.
Vừa mở mắt, cậu thấy ánh sáng trong phòng hơi tối, cứ ngỡ đã đến hoàng hôn, nhưng khi nhìn kỹ mới nhận ra là rèm cửa phòng khách đã được kéo kín.
Cách đó không xa có tiếng gõ bàn phím khe khẽ.
Lâm Viễn Chi ngồi trước bàn làm việc, bóng lưng thẳng tắp, có vẻ như đang tập trung xử lý công việc. Ánh sáng xanh nhạt từ màn hình phản chiếu lên gương mặt anh, khiến những đường nét vốn sắc sảo càng thêm phần lạnh lùng.
Lộ Nghiêu bất giác nhớ lại mùa đông năm đó, khi cả hai còn học đại học. Cũng một buổi trưa, cậu ngủ trong ký túc xá của anh, lúc tỉnh dậy cũng thấy Lâm Viễn Chi ngồi quay lưng về phía mình, chăm chú gõ bàn phím.
Tấm lưng này, dù là năm năm trước hay hiện tại, vẫn luôn khiến cậu cảm thấy yên tâm vô cùng.
Lộ Nghiêu nhẹ nhàng ngồi dậy, gấp gọn chăn, xỏ dép vào rồi chậm rãi bước đến phía sau anh.
Cậu định dọa anh một chút, nhưng khi ánh mắt vô tình lướt qua màn hình máy tính của anh, bước chân liền khựng lại.
Lâm Viễn Chi không hề làm việc, mà đang tra cứu thông tin về triệu chứng cụ thể của trầm cảm mức độ trung bình và rối loạn phân ly, cùng với các phương pháp điều trị tương ứng.
Hơi thở nhẹ phía sau khiến Lâm Viễn Chi bừng tỉnh, anh vội vàng muốn đóng laptop, nhưng đã muộn. Khi xoay người lại, liền bắt gặp ánh mắt cậu đang chăm chú nhìn mình.
"Nghiêu Nghiêu, sao em dậy sớm vậy?"
Ánh mắt anh còn vương chút hoảng loạn.
Lộ Nghiêu bất lực nhìn anh, thở dài: "Nếu anh muốn biết mấy cái này, trực tiếp hỏi em không phải nhanh hơn sao? Thông tin trên mạng chưa chắc đã chính xác, lỡ đâu còn dẫn anh tới mấy bệnh viện kiểu 'chữa bách bệnh' thì sao?"
Trên gương mặt Lâm Viễn Chi lướt qua một tia áy náy.
"Xin lỗi...Anh sợ nhắc đến những chuyện này sẽ chạm vào vết thương của em."
Lần đầu tiên nhìn thấy tờ kết quả chẩn đoán của Lộ Nghiêu, tim anh đã đau nhói. Anh có chút hiểu biết về trầm cảm, nhưng những triệu chứng rối loạn phân ly phía sau thì hoàn toàn xa lạ, chỉ có thể dựa vào mạng để tìm kiếm thông tin.
Lộ Nghiêu dường như nhìn thấu suy nghĩ của anh, hàng mi dài khẽ rung động. "Anh có phải đang muốn biết rối loạn phân ly là gì không?"
Lâm Viễn Chi ngập ngừng gật đầu.
"Anh đọc trên mạng nói, người mắc chứng này thường có dấu hiệu mất trí nhớ. Vậy trước đây em..."
Lộ Nghiêu không định giấu anh. "Trước đây em...thực sự đã từng bị mất trí nhớ. Có một khoảng thời gian, em thậm chí còn tưởng mình đang sống trong một cuốn tiểu thuyết, mà em chỉ là một vai phụ không quan trọng. Đúng vậy, chính là vào ngày hôm đó, trên sân bóng rổ, ngay trước khi em đưa thư tình cho anh."
Đôi mắt Lâm Viễn Chi khẽ mở to, ngỡ ngàng nhìn cậu.
Anh từng đoán rằng Lộ Nghiêu đã mất trí nhớ, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ rằng nguyên nhân lại là vấn đề tâm lý.
Nhìn gương mặt mang nét u buồn của cậu, anh không kìm được mà nắm chặt lấy tay cậu.
"Hôm đó, ở Điền Lâm Bắc Lộ, khi em nhìn thấy ba mình và người phụ nữ đó bước ra từ cùng một chiếc xe, mọi thứ trong đầu em bỗng chốc ùa về. Khi đó em mới nhận ra, thế giới này là thật, em chưa từng là một kẻ đứng ngoài cuộc."
"Sau khi đến Mỹ, em đã bắt đầu trị liệu tâm lý. Sau đó em mới biết, hóa ra không chỉ mình em có những triệu chứng này, mà còn rất nhiều người giống em."
Lộ Nghiêu ngẩng mắt lên, đôi đồng tử đen trắng rõ ràng nhìn thẳng vào anh, mang theo một tia bất định.
"Nhưng...em có một bí mật, chưa từng nói với bất kỳ bác sĩ tâm lý nào."
Trái tim Lâm Viễn Chi khẽ run lên, trong lòng dâng lên một dự cảm mãnh liệt—chẳng lẽ, cậu cũng giống anh...
"Em không phải xuyên vào sách, mà là có ký ức của kiếp trước."
"Lâm Viễn Chi, anh có tin không?"
Nói xong câu này, Lộ Nghiêu hồi hộp chờ đợi phản ứng của anh. Đây là bí mật sâu kín nhất trong lòng cậu, chưa từng thổ lộ với ai.
Lâm Viễn Chi nắm chặt tay cậu, ánh mắt anh thoáng hiện lên sự nhẹ nhõm, như thể cuối cùng cũng đã tháo xuống một gánh nặng.
"Anh đương nhiên tin...Vì anh cũng có cùng trải nghiệm."
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lộ Nghiêu, Lâm Viễn Chi bắt đầu kể về quá khứ.
Sau khi Lộ Nghiêu qua đời trong vụ tai nạn xe, anh đã sa sút suốt một thời gian dài. Khi mọi hy vọng đều vụt tắt, anh dứt khoát quay về nhà họ Cố, cùng Cố Bách tranh giành quyền lực.
Người anh yêu nhất đã không còn, vậy mà Cố Bách—kẻ từng vứt bỏ tình cảm của Lộ Nghiêu như một thứ đồ vô giá trị—lại có thể tiếp tục sống hạnh phúc trên đời. Anh không cam tâm, anh muốn Cố Bách cũng phải nếm trải nỗi đau mà anh từng chịu đựng.
Nhưng rồi, anh vẫn thua.
Ông cụ Cố từ đầu đã không công bằng, ngay từ khi bắt đầu, ông đã đứng về phía Cố Bách.
Anh chẳng qua chỉ là một quân cờ để rèn giũa Cố Bách, một khi Cố Bách đã trưởng thành, quân cờ này cũng chẳng còn giá trị.
"Vậy...làm sao anh lại sống lại?"
Ánh mắt Lâm Viễn Chi trở nên xa xăm.
"Anh nhớ rất rõ, đó là ngày anh hoàn toàn đoạn tuyệt với nhà họ Cố. Hôm ấy anh đến nghĩa trang...để thăm mộ em. Trên đường về, anh ngồi trên taxi, chẳng biết từ khi nào đã ngủ quên. Lúc mở mắt ra...anh đã trở lại ký túc xá đại học."
Lộ Nghiêu thở phào nhẹ nhõm khi biết anh không gặp tai nạn như mình. Cậu nắm lấy ngón tay anh, nhẹ giọng nói:
"May mà khi đó anh không xảy ra chuyện gì..."
Lâm Viễn Chi khẽ nhếch môi, nụ cười đầy vẻ tự giễu.
"Thực ra lúc ấy, anh cảm thấy cứ thế mà kết thúc cũng chẳng sao. Dù sao, anh cũng chẳng còn gì để luyến tiếc."
Lộ Nghiêu hiểu hơn ai hết cảm giác đó. Viền mắt cậu hơi đỏ lên, nhẹ nhàng chạm vào gò má anh.
"Lời này...không được nói lần thứ hai, nghe rõ chưa?"
Lâm Viễn Chi nhìn cậu, khẽ cười.
"Yên tâm, bây giờ anh không còn nghĩ vậy nữa. Có em bên cạnh, anh chẳng muốn rời đi đâu cả."
Lộ Nghiêu khẽ đáp một tiếng, tựa đầu lên vai anh, giọng nói có chút nén lại.
"Thực ra...khoảng thời gian trầm cảm nặng nhất khi ở Mỹ, có một lần em đã ra biển. Nhìn đại dương mênh mông trước mắt, em gần như có một ý nghĩ—muốn vĩnh viễn chìm xuống đó..."
Lâm Viễn Chi siết chặt eo cậu, giọng khàn đi.
"Rồi sau đó thì sao?"
"Sau đó...khi nước biển vừa ngập qua mắt cá chân, em nhận được một tin nhắn từ Vương Khánh Quốc. Cậu ấy gửi cho em một bức ảnh—là anh, với tư cách sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, đang phát biểu trong lễ đường lớn."
"Anh khi ấy mặc bộ vest xám trang trọng, còn thắt cả cà vạt, bên ngoài khoác áo cử nhân, trông cực kỳ phong độ."
"Lúc đó, em nghĩ...một người ưu tú như vậy chính là người yêu cũ của em. Em còn chưa quay về gặp anh một lần, mà đã từ bỏ cuộc sống của mình thế này, có phải quá không đáng không?"
Lâm Viễn Chi khẽ run rẩy, vòng tay siết chặt lấy cậu, không thốt nên lời.
Cảm nhận được vai áo anh ẩm ướt, sống mũi Lộ Nghiêu cũng cay cay.
Cậu nhẹ nhàng vỗ lưng anh, giọng dịu dàng như đang dỗ dành trẻ nhỏ.
"Không sao đâu, dù gì cũng đã qua rồi. Với lại khi ấy, trên biển có cứu hộ tuần tra. Nếu em thực sự nằm xuống, có khi giây tiếp theo đã bị người ta kéo lên rồi."
Lâm Viễn Chi hít sâu một hơi, giọng nghiêm túc:
"Hôm nào phải mời Vương Khánh Quốc một bữa mới được."
Lộ Nghiêu vô cùng tán thành. Dù năm năm qua hai người không liên lạc, nhưng thông qua Vương Khánh Quốc, họ vẫn luôn âm thầm biết về nhau.
"Thôi, đừng nhắc mấy chuyện này nữa. Mình ra ngoài đi dạo đi, cả ngày rồi cứ ru rú trong nhà."
Lâm Viễn Chi gật đầu, hai người mặc áo khoác dài, vừa bước ra khỏi biệt thự liền bị cơn gió lạnh ùa đến.
Lộ Nghiêu ngay lập tức hối hận, co rụt cổ lại, trốn ra sau lưng anh.
"Lúc nãy anh bảo quàng khăn mà em không chịu nghe." Lâm Viễn Chi bất lực nhìn cậu.
"Còn chưa vào đông, quàng khăn thì khoa trương quá."
Lộ Nghiêu thò tay vào túi áo khoác anh để sưởi ấm. Nhưng chiếc áo này là thiết kế dáng dài, túi lại nhỏ, chật đến mức cậu khó mà để tay thoải mái.
Lâm Viễn Chi cũng đưa tay vào, nắm lấy bàn tay cậu.
Hai người không đi quá xa, chỉ dạo quanh siêu thị thực phẩm tươi ở cổng khu nhà, mua vài món rau củ và trái cây rồi trở về.
Bữa tối là mì, sợ Lộ Nghiêu ăn không no, Lâm Viễn Chi còn làm thêm vài món xào, khiến cậu ăn đến căng bụng.
Bên ngoài trời quá lạnh, Lộ Nghiêu không muốn ra ngoài, chỉ đi loanh quanh trong biệt thự để tiêu hóa bớt thức ăn.
Lâm Viễn Chi đang xem tin tức, thấy bóng dáng cậu cứ đi qua đi lại trước mắt, cuối cùng không nhịn được mà vòng tay qua eo kéo cậu ngồi xuống đùi mình.
"Muốn vận động đến vậy sao? Hay là thử một kiểu vận động khác?"
Hơi thở ấm nóng phả bên tai, Lộ Nghiêu lập tức hiểu được ẩn ý.
Cậu liếc nhìn chiếc hộp đen dưới bàn trà, nhướng mày:
"Nhưng mà...hình như anh chưa mua 'áo mưa' thì phải?"
Lâm Viễn Chi cười khẽ, giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn đặc:
"Hôm qua anh mua rồi, để trong tủ đầu giường."
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt qua cổ họng cậu, ánh mắt sâu thẳm.
"Nghiêu Nghiêu, tối nay...em thích mùi nào?"