Khi Pháo Hôi Thụ Biến Thành Vạn Nhân Mê

Chương 75

Nghe giọng nói trầm thấp của Lâm Viễn Chi, sống lưng Lộ Nghiêu như có dòng điện chạy qua, tê dại đến tận đầu ngón tay.

Cậu ho khan một tiếng để che giấu sự mất tự nhiên, ánh mắt lảng tránh nhìn sang nơi khác.

"Vậy thì...đào đi..."

Lâm Viễn Chi khẽ véo tai cậu, sau đó dịu dàng đặt một nụ hôn lên má.

"Được, có muốn tắm không? Hay là...t.ắm ch.ung?"

Lộ Nghiêu chớp mắt, rồi gật đầu. "Vậy thì cùng tắm đi."

Bên trong phòng tắm, hơi nước mịt mù bao phủ.

Hương đào trắng đậm đà lan tỏa trong không khí, Lộ Nghiêu tựa đầu lên vai Lâm Viễn Chi, ngón tay vô thức lướt nhẹ qua bờ vai và tấm lưng rộng của anh.

Mồ hôi nóng hổi lăn xuống từ trán, ý thức cậu nửa mê nửa tỉnh, ánh mắt dừng lại trên sống mũi cao thẳng và đôi môi phớt đỏ của người đàn ông đối diện.

Lộ Nghiêu không kiềm chế được, nghiêng người sát lại, nhẹ nhàng cắn lên môi anh.

Hơi nước ẩm nóng bao trùm lấy hai người. Nhiệt độ trong không gian ngày càng tăng cao, đến mức hơi thở dần trở nên gấp gáp, và trong khoảnh khắc, cả hai như thể bị rút cạn không khí, chỉ có thể siết chặt lấy nhau trong cơn choáng váng.

Giữa những nhịp thở gấp gáp, Lộ Nghiêu ngước mắt nhìn lên ngọn đèn trên trần, ánh sáng hắt xuống tạo thành những vệt mờ nhòe trước mắt cậu. Hàng mi dài vương hơi nước, ướt đẫm tựa như cánh bướm vừa thoát ra khỏi màn sương.

Lâm Viễn Chi khẽ vu.ốt ve gương mặt đang đỏ bừng của cậu, giọng nói trầm thấp, khàn khàn.

"Nghiêu Nghiêu...Anh thích em lắm...Chỗ nào của em anh cũng thích..."

Hai tai Lộ Nghiêu nóng bừng, đỏ rực như tẩm lửa.

Sự thích của Lâm Viễn Chi chưa bao giờ chỉ là lời nói suông. Anh vẫn luôn dùng hành động để chứng minh điều đó—một cách triệt để và không chừa cho cậu đường lui.

Hàng mi đen như cánh bướm khẽ rung nhẹ, Lộ Nghiêu cắn nhẹ vào tai anh, giọng nói trầm thấp, mang theo chút bất mãn.

"Biết rồi...Đừng nói nữa..."

Lâm Viễn Chi bật cười, lại cúi xuống hôn lên đôi môi đã bị anh cắn đến đỏ ửng.

Hai người ở trong phòng tắm suốt hơn nửa tiếng, đến khi bước ra, cả cơ thể đều đẫm mồ hôi.

Lộ Nghiêu mệt đến mức đôi chân mềm nhũn, suýt nữa không đứng vững. Vừa về đến phòng ngủ, cậu liền ngã xuống giường, không buồn nhúc nhích.

Giây tiếp theo, bóng dáng cao lớn của Lâm Viễn Chi phủ xuống, bàn tay trượt đến eo cậu, nhẹ nhàng cởi bỏ dây thắt áo tắm.

Lộ Nghiêu chẳng muốn đối diện với cảnh này chút nào, liền trở mình, vùi mặt vào gối.

"Khoan...tắt đèn đi."

Nhìn thấy vành tai đỏ bừng thấp thoáng lộ ra, Lâm Viễn Chi khẽ cười.

"Được."

Một tiếng tách vang lên, ánh sáng vụt tắt.

Hương đào dần lan tỏa trong không khí, cuối cùng nồng đậm đến mức tràn ngập khắp căn phòng.

Mãi đến nửa đêm, Lộ Nghiêu mới thiếp đi.

Cái người nào đó tích góp năm năm tinh lực thực sự đáng sợ, về sau cậu hoàn toàn không chống đỡ nổi. Mà đáng ghét nhất là, dù có cầu xin tha thế nào cũng vô dụng, trái lại chỉ càng khiến anh mất kiểm soát hơn.

Lộ Nghiêu ngủ một mạch đến hơn mười giờ, cuối cùng bị cơn đói đánh thức. Cậu mở mắt, theo thói quen đưa tay sờ bên cạnh.

Chỗ nằm bên cạnh trống trơn. Đang cảm thấy khó hiểu, cậu đã ngửi thấy mùi cháo thịt băm trứng bắc thảo thơm nức từ bếp truyền đến.

Lộ Nghiêu khẽ nhíu mày, cảm giác đói càng rõ rệt.

Bếp ở tầng một, mà bây giờ cậu chẳng muốn lê bước xuống đó chút nào, thế là trực tiếp gọi điện cho Lâm Viễn Chi.

Nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, khóe môi Lâm Viễn Chi hơi cong lên, anh đặt thìa xuống, bắt máy.

"Dậy rồi à?"

Lộ Nghiêu bật loa ngoài, đặt điện thoại bên tai, giọng điệu có chút oán trách: "Tự nhiên lại nấu cháo làm gì? Mùi thơm đến mức đánh thức em luôn đây này."

"Là anh sai, vậy em có muốn dậy ăn chút gì trước không? Cháo nấu xong rồi, anh đang định chiên thêm ít há cảo."

"Vậy anh chiên đi, em đi rửa mặt trước."

Lộ Nghiêu lê đôi chân nhức mỏi bước xuống giường.

Tấm thảm đã được Lâm Viễn Chi dọn sạch sẽ, không còn bừa bộn như tối qua nữa.

Khi đi ngang qua thùng rác đen, cậu buồn chán liếc vào trong.

...Cái tên khốn này dùng tận năm cái áo mưa!

Vừa nhìn thấy thứ bên trong, đầu gối Lộ Nghiêu lập tức có cảm giác đau nhói, cậu vội dời mắt, bước vào phòng tắm.

Thực ra trên người cũng không có quá nhiều cảm giác dính dấp, chắc là sáng nay Lâm Viễn Chi đã giúp cậu lau rửa rồi.

Ngâm mình trong bồn tắm một lúc, nước nóng thấm vào da thịt khiến cả người mềm nhũn, đến tận xương cốt cũng ê ẩm.

Lộ Nghiêu thoải mái híp mắt, vừa định cầm điện thoại bật nhạc thì cửa phòng tắm bị đẩy ra.

"Em chưa ăn sáng, ngâm nước nóng thế này rất dễ bị tụt huyết áp."

Lâm Viễn Chi cầm một chiếc khăn tắm dài bước đến, không cho cậu cơ hội từ chối, lập tức bế bổng lên, quấn chặt trong khăn.

Lộ Nghiêu thực sự lười biếng chẳng muốn động đậy, liền tựa vào anh, đôi mắt cười tít nhìn anh chằm chằm.

"Vậy anh bế em ra ngoài đi, bây giờ em không muốn bước một bước nào đâu."

Lâm Viễn Chi cũng cười nhìn cậu, "Không có thưởng sao?"

Lộ Nghiêu cắn môi hắn một cái, bất mãn nhéo má hắn.

"Chẳng lẽ phần thưởng tối qua còn chưa đủ à? Anh đừng có được đà lấn tới."

Nụ cười trong mắt Lâm Viễn Chi càng đậm, hắn cúi người, đặt một tay dưới đầu gối cậu, ôm ngang người lên, nhẹ nhàng đặt lên giường.

Trên tủ đầu giường có một khay đựng bữa sáng. Cháo thịt băm trứng bắc thảo nóng hổi trong bát sứ trắng, bên cạnh là đĩa há cảo chiên vàng giòn thơm phức.

Lộ Nghiêu ngồi trên giường, tận hưởng một bữa sáng ngon lành.

Chờ cậu ăn xong, Lâm Viễn Chi cũng không lãng phí, giúp cậu giải quyết nốt phần còn lại. Sau đó, anh lại thay toàn bộ chăn gối mới cho giường.

Lộ Nghiêu rất nhõng nhẽo, nằm trên giường một lúc đã bắt đầu kêu than khó chịu, đòi Lâm Viễn Chi xoa bóp cho mình.

"Anh nhìn xem, eo em bị anh bóp đến bầm tím rồi này..."

Cậu vén vạt áo ngủ lên, bắt đầu liệt kê "tội trạng" của anh.

"Xin lỗi, lần sau anh sẽ nhẹ tay hơn."

Lâm Viễn Chi cúi đầu nhận lỗi, giọng điệu đầy chân thành.

Lộ Nghiêu bĩu môi, lại bổ sung thêm: "Còn nữa, lần sau khi em tỉnh dậy, nhất định phải nhìn thấy anh đầu tiên."

Lâm Viễn Chi hơi khựng lại trong lúc xoa bóp cho cậu, ánh mắt trầm xuống.

Lộ Nghiêu có chút không tự nhiên, chớp mắt rồi tiếp tục nói:

"Hằng ngày anh dậy sớm làm gì chứ? Không thể ngủ nướng với em một chút sao? Với lại bữa sáng cũng đâu nhất thiết anh phải tự tay làm, đặt đồ ăn ngoài chẳng phải tiện hơn à?"

Lâm Viễn Chi bật cười, ánh mắt sáng ngời.

"Được, sau này dù em tỉnh dậy lúc nào, anh cũng đảm bảo em mở mắt ra là thấy anh ngay."

Xử lý xong chăn gối, Lâm Viễn Chi quay lại giường, cùng Lộ Nghiêu nằm thêm một lát.

Lộ Nghiêu dựa vào lồng ng.ực anh, lắng nghe nhịp tim vững vàng, bàn tay không yên phận nghịch ngợm hàng cúc áo ngủ của anh.

Lâm Viễn Chi giữ lấy bàn tay cậu, cúi xuống hôn nhẹ lên trán, giọng nói bất đắc dĩ.

"Nhóc con, đừng chọc anh nữa."

Lộ Nghiêu hừ nhẹ một tiếng: "Em chọc anh hồi nào? Rõ ràng là anh tự chủ kém, lại còn đổ lỗi cho em."

Lâm Viễn Chi nhìn chằm chằm vào đôi môi đang không ngừng hé mở của cậu, vừa định cúi xuống hôn thì chuông cửa bất ngờ vang lên.

"Lại là giao hàng à?" Lộ Nghiêu liếc hắn một cái.

Hôm nay cậu không đặt mua gì cả, người đứng ngoài chắc chắn không phải shipper.

Lâm Viễn Chi kiểm tra camera giám sát, vừa nhìn thấy người ở ngoài cổng, đôi mày hắn nhíu lại sâu hơn.

Lộ Nghiêu thấy hắn phản ứng kỳ lạ, cũng tò mò ghé mắt nhìn thử, lập tức trông thấy Cố Bách đang đứng trước cửa.

"Chẳng phải Mập Mạp nói hắn đi châu Phi rồi à? Sao giờ lại bất ngờ quay về thế?"

Dù đã năm năm trôi qua, Lộ Nghiêu vẫn chẳng có mấy thiện cảm với Cố Bách.

"Em cứ nghỉ ngơi đi, anh xuống xem thế nào."

Lâm Viễn Chi rời giường, khoác thêm áo, chậm rãi bước xuống cầu thang xoắn ốc, trong đầu hiện lên hàng loạt suy đoán.

Lần này, Cố Bách không ở lại Cố thị tranh giành quyền lực với anh mà chuyển sang công tác ở một công ty bất động sản khác. Theo những gì anh biết, dự án mà Cố Bách theo đuổi ở châu Phi có thời gian thi công ngắn nhất cũng phải hai năm, lâu thì ba đến năm năm, tuyệt đối không thể hoàn thành nhanh như vậy.

Việc hắn đột ngột quay về liệu có liên quan đến chuyện Lộ Nghiêu cũng đã trở về?

Nghĩ đến khả năng Cố Bách vẫn còn vương vấn cậu, ánh mắt Lâm Viễn Chi chợt trở nên lạnh lẽo. Anh đeo kính lên, mặt không biểu cảm bước ra mở cửa.

Cố Bách xách theo một túi giấy, nhìn thấy Lâm Viễn Chi liền nở một nụ cười nhạt.

"Lâu rồi không gặp."

Lâm Viễn Chi khẽ gật đầu, thái độ lãnh đạm: "Đúng vậy, tôi cũng chưa nghe chú hai nói gì về chuyện cậu trở về."

Vì có quan hệ huyết thống, những năm qua hai người vẫn duy trì vẻ ngoài hòa thuận.

"Dự án của tôi đã vào giai đoạn thi công, không cần lo lắng nhiều nữa nên tôi về nước thôi. Cũng không dám báo trước cho ba mẹ, sợ họ làm rình rang quá."

Cố Bách đưa túi quà ra: "Đây là một ít đồ thủ công tôi mua bên đó, không đáng giá bao nhiêu, coi như quà gặp mặt."

Lâm Viễn Chi nhận lấy nhưng trong lòng hiểu rõ, Cố Bách đến đây tuyệt đối không chỉ để tặng quà.

Ánh mắt hắn sâu thẳm, nhìn thẳng vào đối phương.

"Cậu đến đây, chắc không phải chỉ để đưa đồ cho tôi chứ?"

Mấy năm qua, Cố Bách bị nắng gió châu Phi hun cho sạm đi không ít. Khi không có việc, hắn cũng thường ra thảo nguyên ngắm nhìn thiên nhiên hoang dã, tâm tính dường như đã mở mang hơn trước. Nhưng trong lòng vẫn còn một khúc mắc chưa thể gỡ bỏ.

Hắn biết Lâm Viễn Chi và Lộ Nghiêu đã chia tay, thậm chí từng có ý định lợi dụng cơ hội này để chen chân vào. Song, lý trí mạnh mẽ đã đè nén ý nghĩ đó xuống.

Lộ Nghiêu vốn dĩ không thích hắn, dù có chạy theo cậu đến Mỹ cũng chẳng có kết quả gì, chỉ khiến cậu thêm chán ghét hắn mà thôi.

Nhưng trong góc sâu nhất của lòng hắn, vẫn còn một chút không cam tâm.

Sự không cam tâm ấy cứ kéo dài cho đến khi nghe tin Lộ Nghiêu đã về nước và có vẻ như đã quay lại với Lâm Viễn Chi. Khi đó, cảm giác này đã hóa thành sự ghen tị.

Sự ghen tị đó đã thúc đẩy hắn đến đây, nhất định phải tận mắt xác nhận.

Cố Bách gượng cười, giọng điệu có chút miễn cưỡng.

"Tôi nghe Mập Mạp nói Lộ Nghiêu đã về nước. Lần trước phòng ký túc xá tụi mình họp mặt, tôi không kịp về tham dự, chưa kịp đón cậu ấy một bữa, thấy hơi ngại."

"Đúng vậy, cậu ấy về rồi. Nhưng cậu bận rộn thế này, có đến hay không cũng chẳng sao."

"Vậy bây giờ Lộ Nghiêu đang..."

Cố Bách còn chưa nói hết câu, từ phòng khách đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo:

"Lâm Viễn Chi, trưa nay mình ăn gì? Hay gọi đồ bên ngoài đi?"

Cố Bách nghe thấy giọng nói quen thuộc, thân hình thoáng cứng đờ, ánh mắt vô thức nhìn về phía sau Lâm Viễn Chi.

Lộ Nghiêu mặc bộ đồ ngủ vải cotton, lười biếng dựa vào lan can tầng hai, mái tóc hình như vừa mới gội xong, còn hơi ẩm ướt.

Hắn không nhìn rõ biểu cảm của cậu, chỉ cảm thấy đôi mắt đen láy kia vẫn như ngày trước, hờ hững lướt qua mình.

"Gọi đồ cũng được. Em cứ nghỉ đi, đừng xuống kẻo bị cảm lạnh."

Lâm Viễn Chi dịu giọng đáp lại cậu, sau đó quay sang Cố Bách, ánh mắt trong veo không chút gợn sóng.

"Cậu còn chuyện gì khác không?"

Cố Bách rốt cuộc cũng nhận ra bộ đồ ngủ trên người Lâm Viễn Chi giống hệt với bộ của Lộ Nghiêu. Ban nãy không để ý, giờ nhìn kỹ mới phát hiện trên cổ hắn còn vết cắn rõ ràng cùng vài vết cào mờ mờ.

Tim hắn nhói lên, một lần nữa cảm thấy bản thân thật đáng thương và nực cười.

Cố Bách cười khổ, ánh mắt cụp xuống, giọng nói khàn hẳn đi.

"Ông nội cũng đã có tuổi, sức khỏe ngày càng yếu. Nếu rảnh, anh nên về Cố gia thăm ông nhiều hơn."

Hắn biết Lâm Viễn Chi không thích nghe những chuyện này, cũng không muốn nói thêm, nên chỉ im lặng quay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng đó, Lâm Viễn Chi trầm mặc vài giây rồi mới đóng cửa lại, xách theo túi giấy trở vào phòng khách.

Lộ Nghiêu ngồi trên bậc thang nhìn hắn, nhướn mày trêu chọc: "Ghê thật đấy, hắn còn mang quà đến tặng anh nữa cơ à?"

Lâm Viễn Chi đặt túi quà xuống, khẽ "ừ" một tiếng.

Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lộ Nghiêu chẳng chịu ngoan ngoãn quay lại phòng nghỉ ngơi, đôi mày thanh tú lập tức cau lại.

"Đừng ngồi trên bậc thang, gạch lạnh lắm."

Anh bước tới, bế bổng cậu lên.

Bất ngờ bị nhấc khỏi mặt đất, Lộ Nghiêu theo phản xạ vòng tay ôm lấy cổ anh. Nhìn đôi môi mím chặt của Lâm Viễn Chi, cậu bật cười khe khẽ.

"Sao thế? Em xuống xem anh một chút mà anh lại không vui à?"

"Không phải không vui, anh chỉ là..."

Anh chỉ là không muốn ai khác dòm ngó bảo bối của mình, dù chỉ là một ánh nhìn cũng không được.

Lộ Nghiêu "chậc" một tiếng, ánh mắt mang theo ý cười đầy trêu ghẹo:

"Anh nói xem, sao mà ghen kinh khủng vậy chứ? Em còn chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn nữa là. Hai mắt rm, ngoài nhìn anh ra thì chẳng còn để ý đến thứ gì khác đâu."

Lâm Viễn Chi bế cậu trở về phòng, cúi xuống hôn lên nốt ruồi nhỏ bên sống mũi cậu.

"Anh biết."

Lộ Nghiêu vẫn ôm cổ hắn không buông, cũng cúi xuống hôn nhẹ lên chóp mũi hắn.

"Lâm Viễn Chi, em đã từng nói với anh chưa nhỉ? Em rất thích anh."

Bình Luận (0)
Comment