Khi Phụ Nữ Xuyên Đến Thế Giới Thú Nam

Chương 25

Lý Mộ Tư và Ma Da mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu, trơ mắt trừng đến khi chim to của Ma Da rục rịch ngóc đầu dậy lại có khí phách oai phong hùng dũng hiên ngang!

Lý Mộ Tư không bình tĩnh nữa, ôm lấy mặt của Ma Da hỏi: "Anh có muốn bị thọt cúc hoa không?" Ánh mắt bỉ ổi nhẹ nhàng bay xuống, trên đường ngượng ngùng tránh qua cái thứ to lớn kia. . .

Cúc hoa của Ma Da căng thẳng, vẻ mặt trong nháy mắt rạn nứt, Lý Mộ Tư thở ra một hơi, vui mừng vỗ bả vai khỏe mạnh của hắn: "Rất tốt, em cũng không muốn."

Nét mặt của Ma Da nhất thời rạn nứt lần nữa: em thật xác định em giống anh. . . . ?

Lý Mộ Tư ôm mặt ngượng ngùng vặn vẹo uốn éo, nhưng xét thấy việc phải bảo toàn tính mạng, cô vẫn nóng bỏng mặt nói: "Ôi trời, người ta. . . . ở phía trước mới là chính chức đó..., kiêm chức cái gì, sau này hãy nói, đáng ghét!" .

Nét mặt Ma Da đã rách không thể rách hơn, hắn thở một hơi thật dài, yên lặng đè lại bả vai Lý Mộ Tư, đẩy Lý Mộ Tư ngã trên đệm da thú, yên lặng nhai nát "Durex", dùng ngón tay thô ráp quệt lấy, đẩy mạnh vào không gian "chính chức" của Lý Mộ Tư.

—— đúng, chính chức hay không cũng mặc, hắn hoàn toàn bình tĩnh rồi, dù sao cũng không thể sinh con, thọt nơi nào không phải thọt? Chỉ cần. . . . Chỉ cần Lý Mộ Tư thích là tốt rồi. . .

Đôi mắt dịu dàng của chàng thú nam ngây thơ chớp một cái, mặc dù hắn khóe miệng bởi vì sở thích quỷ dị của Lý Mộ Tư mà nhếch lên —— hiển nhiên, chàng thú nam hoàn toàn hiểu rõ cả Lý Mộ Tư cũng không chắc còn nhớ lời nói dối đó. . .

Chỉ là. . . . Vì sao chỗ bị cắt tiểu JJ lại có hương vị dễ ngửi thế? ? ?

Ma Da đâm vào đâm vào bất giác đã nằm xuống từ lúc nào, hừ hừ hít hít, cái đuôi đầy lông mềm không tự chủ lắc tới lắc lui ở phía sau, chóp mũi càng ngày càng lại gần nơi đó của Lý Mộ Tư, tò mò lại ngứa ngáy quan sát vết may tàn tật kia —— nơi đó cư nhiên tràn đầy hương vị càng ngày càng đậm của giống cái? !

Nhún nhún lỗ mũi, trong nháy mắt, Ma Da cũng sắp không chịu nổi! .

Lý Mộ Tư không muốn chết ở trong mùa mưa sinh sôi nẩy nở này, đang ngượng ngùng vùi mặt vào trong đệm giường da thú, cô chỉ cảm thấy có một vật lạ lạnh băng chen vào nhụy cúc của cô, ở bên trong cong cong ngoẹo ngoẹo khều khều (Orz), cô mới vừa không thích ứng vặn vẹo uốn éo cái mông, lập tức bị Ma Da vỗ một cái bốp. . .

Lý Mộ Tư xoa xoa cái mông, vội vàng nằm sấp xuống, chốc lát sau, liền cảm thấy có một cảm giác nóng ran thay thế, nóng hừng hực cháy lên.

Má ơi! Hiệu quả của "Durex" này cũng quá nhanh! Lại còn mạnh hơn xuân dược! Lý Mộ Tư kẹp chân, không nhịn được uốn éo.

—— cái gì? Bạn nói sao màng X của cô còn chưa bị chọc phá? Ai da! Làm một cô gái nhiệt tình yêu thích vận động, màng X của cô đã sớm hiến tặng cho cái đệm xe đạp rồi sao?

Đang mơ mộng đủ thứ, chợt một thứ nóng bỏng thô ráp, ướt nhẹp thử chui vào, tò mò liếm cái chỗ đó của cô. Cả người Lý Mộ Tư run một cái, thiếu chút nữa nhảy lên, vừa quay đầu lại, liền thấy đôi mắt vàng bóng loáng của Ma Da.

"Rống ——" .

Giờ khắc này, bản tính loài thú chiếm thượng phong, Ma Da thiếu chút nữa nhịn không được biến thành hình thú, chờ hắn phản ứng kịp, chim to của hắn đã ngóc đầu lên dũng mãnh giống như đà điểu chen vào trong khe của Lý Mộ Tư!

Trời ơi ơi ơi ơi ơi ơi!

Lý Mộ Tư khổ sở điên cuồng vỗ vào đầu vai Ma Da, đáng tiếc chỉ là kiến càng lay cây.

Hở ra tét tét! Đã tét! Gào khóc ngao ——.

Sau đó. . . . . . .

Sau đó cô hạnh phúc liếc mắt, ngất đi.

Đây căn bản là cưỡi ngựa gỗ phải không! Phải không!

—— đây là ý nghĩ cuối cùng lóe lên trong đầu Lý Mộ Tư - người thiếu chút nữa bị đóng đinh.

Dù Ma Da mạnh mẽ cỡ nào, cái đó cũng không thể như kim cương không hư, bị kẹp chặt đau đớn, lại bị hương vị giống cái kích thích, hắn rốt cuộc tỉnh lại, nhất thời, nhìn Lý Mộ Tư bị đâm trước người hắn, Ma Da trợn tròn mắt —— mặc dù có nghe nói lần đầu tiên giống cái rất khổ sở, nhưng. . . . Nhưng cũng không có yếu ớt như vậy chứ? .

Ma Da cũng không dám tiếp tục thọc nữa, thử thăm dò kéo ra ngoài, Lý Mộ Tư hôn mê nhất thời nhíu mặt bắt đầu khổ sở hừ hừ.

". . . . . ." Ma Da ôm Lý Mộ Tư liếm liếm, lần đầu tiên có kích động rơi lệ đầy mặt. . .

Rèm da thú ở cửa động bị vén lên, Lạc Nhĩ chạy vào, vừa thấy hai người kết hợp như trẻ sinh đôi, cũng có chút trợn tròn mắt: "Anh ngửi thấy mùi máu, nhưng không có. . . . Không có nghiêm trọng như thế chứ?" Hắn trừng lớn mắt, một lát sau, hoài nghi nhìn Ma Da, "Em đã cho cô ấy dùng cỏ yêu yêu?".

Ma Da ôm chặt Lý Mộ Tư, không có cảm giác gì, buồn buồn gật đầu. . .

Lạc Nhĩ nghiêng đầu, nghi ngờ ngồi xổm người xuống, không có áp lực chút nào quan sát chỗ nối tiếp của hai người, nhất thời cũng rạn nứt như Ma Da: "Này! Cậu cậu cậu. . . . Cậu đang thọt chỗ nào hả? Khốn kiếp! Khó trách. . . . Khó trách thọt Mộ Tư ngất đi luôn! Cậu cậu cậu . . ." Lạc Nhĩ chỉ vào Ma Da không ngừng dậm chân, "Cậu cũng quá không săn sóc! Biết rõ chỗ đó của người ta bị cắt tiểu JJ mà cậu còn thọt?"

Lỗ tai trên đỉnh đầu Ma Da đều nằm xuống, thưa dạ: "Là Mộ Tư. . . . Cô ấy muốn. . . . ."

Lạc Nhĩ vô cùng đau đớn nhéo lỗ tai nằm xuống của Ma Da: "Trời ơi! Cậu thật là quá không săn sóc, dù Mộ Tư nặng miệng muốn chơi kiểu mới, cậu cũng phải thông cảm người ta là lần đầu tiên!" Hắn dùng lực vỗ bả vai bền chắc của Ma Da, vang lên tiếng bốp bốp, "Chậc, nhất định là kỹ thuật cậu cậu không tốt. Được rồi, ai bảo cậu là em trai của anh? Đợi lát nữa anh bảo Phí Lặc tới dạy dỗ cậu." .

Hắn kiêu ngạo ưỡn ngực, cười xấu xa liếm môi: "Anh và Phí Lặc đã thử hết các loại tư thế rồi. Cảm giác cũng không tệ!"

Ma Da: ". . . . . ." Chuyện này thật vô cùng đáng giá khoe khoang sao?

"Trước trị thương cho Mộ Tư đi." Ma Da tiều tụy thở dài một tiếng, xoay đầu đi. . .

Mặc dù Lạc Nhĩ thích chọc ghẹo, nhưng năng lực trị liệu vẫn còn khá.

Hắn kiểm tra một lát, cười xấu xa nói với Ma Da: "Có lẽ là do Mộ Tư quá thon nhỏ, hai cái lỗ của cô ấy đều rất nhỏ, cho nên có lẽ sẽ rất khó thích ứng nhu cầu của các người thú! Há há, há há he he há, không ngại thì em cứ cắm ở bên trong cho Mộ Tư thích ứng một chút đi! Sẽ có lợi. . . . Há há, cho em về sau đó!"

Mặt của Ma Da trong nháy mắt xanh lá: đây tuyệt đối là một loại hành hạ! Nhất là đối với người thú tràn đầy thú tính một vốn một lời!

Lạc Nhĩ cười gian vỗ bả vai Ma Da: "Ai da da, nhất định không thể lộn xộn! Lộn xộn sẽ xé vết thương lớn hơn!"

Thấy Ma Da bắn tới ánh mắt giết chết người, Lạc Nhĩ vụt vụt vụt chạy trốn thật nhanh, một lát sau lại quay trở lại, một tay vén rèm dò nửa cái đầu vào: "Anh đi sắc thuốc cho Mộ Tư, sau đó sẽ kêu Phí Lặc tới chỉ đạo em!".

Ma Da cắn răng oán hận nói: "Thật. . . . Không cần!" .

Ngoài động lại truyền đến tiếng cười to phách lối của Lạc Nhĩ: "Ai da da, đừng ngượng ngùng, ai bảo anh là em của em chứ?"

Ma Da phẫn hận ôm lấy Lý Mộ Tư, gặm gặm cổ của Lý Mộ Tư cho hả giận, rồi lại gặm gặm hai bầu sưng mềm nhũn vô cùng co dãn của Lý Mộ Tư, cuối cùng vòng cái đuôi qua khều mông Lý Mộ Tư, đáng tiếc. . . . Như vậy cũng không thể ngăn cản cây đuốc càng cháy càng mạnh, càng ngày càng mạnh trong lòng hắn. . . . .

"Hổn hển —— hồng hộc ——" .

Ma Da phát ra tiếng thở dốc nặng nề từ trong cổ họng, âm thanh vang vọng, hội tụ trong huyệt động, nhưng cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể khổ sở ôm lấy Lý Mộ Tư nằm xuống đất.

Rèm da thú bị người ta nhấc lên, Ma Da tức giận quay đầu nhìn chằm chằm, chỉ thấy Phí Lặc với vẻ mặt thật thà đang đứng ở cửa cười với hắn: "Là Lạc Nhĩ gọi tôi tới."

Ma Da cắn răng phẫn hận: "Tôi • không • cần! Chắc chắn!"

Phí Lặc thật thà cười cười, vén rèm lên đi tới, ngồi xếp bằng bên cạnh Ma Da.

Ma Da vội vàng nhặt một miếng da thú khoác lên trên người của Lý Mộ Tư, nhìn chằm chằm chăm chú vào người thú bên cạnh.

Phí Lặc gãi gãi đầu, nói: "Há, nghe nè tiểu tử, không có gì xấu hổ." Hắn buông buông tay, "Cậu biết, chuyện này đối với người thú mà nói thật ra thì. . . . Rất quan trọng." .

Hắn thương hại liếc mắt nhìn Lý Mộ Tư. Mặc dù Lý Mộ Tư làm rất nhiều người thú trưởng thành, mùi vị xác thực cực kỳ dễ ngửi, quả thật giống như bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều đang quyến rũ người thú nổi điên, nhưng nói thật, hắn cũng không thích cô gái này.

Oh, tóm lại, cho dù là giống cái, vẫn nên mạnh mẽ một chút mới tốt. Xem, loại này ở lúc xxoo thì không thể tận hứng, không phải là mình giày vò mình sao?

Hắn nghĩ tới cái chỗ mềm mại của Lạc Nhĩ, cái hông dù là động tác gì cũng có thể phối hợp, không khỏi lại lộ ra nụ cười thật thà.

Ma Da nhe răng với hắn: "Thu hồi mấy ý nghĩ xấu xa của anh đi!"

Phí Lặc gãi gãi đầu: "Được rồi, tôi nghĩ cậu cũng không muốn tổn thương giống cái của cậu phải không?"

Ma Da: ". . . . . ." .

"Lắng lắng nghe nghe, kỹ thuật tốt sẽ giúp cậu giải quyết vấn đề này. Hì, bình thường cậu dùng gì? Chỉ có cái đó sao? A, thật là rơi ở phía sau! Thật ra thì, trừ cái đó của cậu —— oh, đúng, cái đó của cậu xem ra cũng không tệ lắm!" Phí Lặc cúi đầu liếc một cái, vẫn thật thà cười cười, nhưng lời trong miệng hắn nói ra lại làm cho Ma Da. . . . . .

Được rồi, thật ra thì bất kỳ một giống đực nào cũng thích nghe lời như thế, ít nhất nét mặt của Ma Da đã nhu hòa không ít. Nhưng nếu như Lý Mộ Tư nghe được, chắc chắn sẽ la to lên "Sao có thể như vậy! Sao có thể! Người đàn ông này nhìn rất thành thật mà!".

"Nhưng chắc cậu vẫn không rõ, không chỉ có cái đó, ngón tay, đuôi của cậu, đầu lưỡi, à, đúng, tất cả mọi thứ cậu có thể nghĩ tới, đều có cách dùng thật tốt, a, trời mới biết tôi hâm mộ cái đuôi của các cậu cỡ nào." Phí Lặc tiếc nuối gãi gãi đầu, nói tiếp, "Tỷ như, cậu có thể như vậy. . . . . . Có thể như vậy. . . . . . Còn có thể. . . . . ." .

Ma Da dần dần trợn to hai mắt trong sự giảng dạy của Phí Lặc: anh của hắn - Lạc Nhĩ, thật là là một. . . . người rất có tinh thần thực tế!

Hắn ôm Lý Mộ Tư, đột nhiên cảm thấy. . . . . . .

Má nó! Người này thật sự là đến giúp hắn sao? Thật sao thật sao thật sao? Vì sao hắn càng thêm. . . . Càng thêm muốn hung hăng rút ra, rồi lại hung hăng đâm vào hả ? Ngao ——.

Con gấu ngựa khốn khiếp có vẻ mặt đàng hoàng này!
Bình Luận (0)
Comment