Khi Phụ Nữ Xuyên Đến Thế Giới Thú Nam

Chương 26

Mặc dù Ma Da ước ao ghen tị đủ loại nhưng vẫn trung thực thi hành đề nghị của Lạc Nhĩ, ôm chặt Lý Mộ Tư vào trước ngực, cũng không biết do định lực tốt, hay là tính kế lâu dài để ngày sau có thể sung sướng ~

Khi Lý Mộ Tư tỉnh lại, liền bị Ma Da đắp một tấm da thú lên, ôm cô bằng tư thế ngồi thiền, ngồi trước cửa động. Có lẽ là đã thích ứng tư thế hợp thể này, mặc dù da mặt hắn hơi ửng hồng, nhưng nhìn thế nào cũng thấy nghiêm nghị chính trực.

Bởi vì mùa mưa vừa mới bắt đầu nên hơn nửa tháng nay có rất nhiều động vật không ngừng chạy nạn lên núi, vì để tránh cho những động vật này lờ mà lờ mờ xông vào huyệt động, mỗi ngày các người thú đều rất bỉ ổi giơ chân lên xuỵt xuỵt khắp nơi ở gần huyệt động, biểu thị công khai lãnh thổ của mình, mặc dù mùi vị khó ngửi, nhưng đây chính là tập tính của người thú —— oh, bạn nói vì sao muốn nhấc chân? Hehe, đương nhiên là lúc biến thành hình thú thì mùi xuỵt xuỵt càng thêm gay mũi!

Để phòng ngừa một vài động vật nhỏ nguy hiểm, tỷ như rắn độc độc côn trùng, mặc kệ mùi mà bò vào tổn thương giống cái yếu ớt, mỗi ngày các người thú đều sẽ ở lại một hai canh giữ ở cửa động. Xét thấy gần đây Ma Da hành động bất tiện, các người thú tự giác chuyển việc này lại cho hắn. Nhưng sau này, Ma Da sẽ chủ động gánh chịu nhiều chuyện hơn để đền bù, tỷ như săn thú —— mặc dù các người thú thương yêu cưng chiều giống cái vô điều kiện, nhưng giữa người thú thì tương đối công bằng, sẽ không bởi vì ai là thủ lĩnh mà hưởng thụ nhiều hơn. Cũng chính do sự công bằng này, mới thúc đẩy bộ lạc phát triển.

Lý Mộ Tư chỉ cảm thấy từ hông trở xuống đều tê dại, mặc dù cảm thấy đau, nhưng cơn đau này tựa như cách một tầng gì đó, cảm thấy chậm chạp vô cùng. Vì vậy, qua một lúc lâu, cô mới phát hiện XX của Ma Da lại còn ở bên trong OO của cô!

Yooooooooo. . . . . .

Vậy cũng quá quá quá quá quá quá nặng miệng!

Lý Mộ Tư trợn to một đôi mắt đen lúng liếng nhìn thẳng vào đôi mắt vàng đang nhìn xuống của Ma Da một hồi lâu, sau đó yên lặng xoay đầu đi.

Cô. . . . Cô mới không thừa nhận cô bị sự uất ức trong đôi mắt đối phương đánh bại rồi! Cô cô cô cô đã hiểu rõ tình trạng trước mắt rất cần thiết! Chỉ là. . . . . .

Tầm mắt Lý Mộ Tư chợt vèo trôi đi, bất ngờ nghĩ đến, cúc nhụy đúng chức của cô cũng không có biện pháp gánh nổi lao động nặng nề, những. . . . . Những cúc hoa kiêm chức kia rốt cuộc làm sao hoàn thành vượt mức? A a a! Khó khăn. . . . Chẳng lẽ. . . . Những giống cái kia. . . . Cũng trải qua tình huống như thế?

Nằm. . . . Má nó!

Nghĩ đến tình cảnh đó, Lý Mộ Tư ưm một tiếng che mặt, cảm thấy mình cũng càng ngày càng nặng miệng —— tình cảnh này rõ là. . . . Quá mẹ hắn có lực sát thương, có bị bệnh trĩ không đây? Có không có không?

Lý Mộ Tư càng nghĩ càng xa, vẻ mặt hỗn loan, sau đó đột nhiên dừng lại: hay là do cô quá để ý bề ngoài, vẫn còn dùng ánh mắt nhìn vấn đề? Thói đời thay đổi, cúc hoa của người ta sớm từ chuyên chức chuyển thành chính chức, tiêu chuẩn co dãn nhất định đó.

Cả người Lý Mộ Tư khẽ run rẩy, đột nhiên hất đầu, hung hăng quăng ý tưởng càng ngày càng vô cùng bỉ ổi của mình ra ngoài. Nhưng trong lòng vẫn bất ngờ dâng lên một cảm giác xào xạc: dạo này, đàn ông đều đi xxoo không nói, cả em bé cũng có thể tự sinh, làm phụ nữ, thỉnh thoảng bi quan một lần cũng có lý do chứ?

Ma Da không thể nghiệm được sự rối rắm của Lý Mộ Tư, bởi vì hắn đang bận... tự rối rắm.

Hắn rốt cuộc hiểu ánh mắt hả hê của Lạc Nhĩ: nếu như Lý Mộ Tư vẫn hôn mê, hắn cố gắng một chút còn có thể khống chế được, nhưng Lý Mộ Tư tỉnh rồi, người sống sờ sờ căn bản không thể nào giống cọc gỗ không nhúc nhích mà?

XX của Ma Da ở bên trong OO của Lý Mộ Tư đang nhảy loạn thình thịch, nhưng hắn lại chỉ dùng định lực mà ngay cả hắn cũng kinh ngạc buồn bực ôm lấy Lý Mộ Tư, gặp hai cái bánh bao lớn ở ngực của Lý Mộ Tư cho hả giận, lại đưa tay sờ sờ chỗ nối tiếp OOXX, nghĩ thầm: chờ thích ứng tốt rồi, nhất định phải liên tiếp năm lần. . . . Không, 50 lần mới được!

Một trận gió thổi qua mang theo mùi thú, Ma Da nhún nhún lỗ mũi, rõ ràng phân biệt ra được đây là mùi của đồng bạn.

Huyệt động này vốn ở trên nửa lưng núi, đươc các người thú sửa sang lại một phen, huyệt động có một phần nền cỡ mấy thước vuông hướng ra ngoài, dưới là vách núi cao chót vót, cho đến hơn 10m độ dốc mới dần dần đỡ, địa hình này rất có lợi, tầm nhìn rộng rãi, còn có thể ngăn trở rất nhiều mãnh thú, vô cùng lý tưởng.

Quả nhiên, chẳng bao lâu, nơi lưng núi liền hiện ra bóng dáng người thú.

Cách làm dùng dây leo trói con mồi để dễ dàng kéo về huyệt động của Lý Mộ Tư lần trước mặc dù khiến cô thiếu chút nữa chết đuối, nhưng các người thú lại vô cùng thông minh học được suy một ra ba.

Quá khứ, các người thú luôn tuần hoàn theo thú tính trong cơ thể, thời điểm săn đuổi đều là trực tiếp nhào tới cắn chết con mồi rồi kéo về huyệt động, nhưng bây giờ, bình thường bọn họ chỉ cắn con mồi bị thương, sau đó dùng hình người trói con mồi lại, rồi bắt thêm nhiều con thú nữa, mới kéo hết cả đám về huyệt động. Làm như vậy khiến hiệu suất săn đuổi của bọn họ tăng lên thật nhanh.

Lý Mộ Tư không biết những điều này, chỉ là, khi lũ dã thú khổng lồ cô đã quen thuộc vội vàng đến gần đám con mồi có số lượng không nhiều, thì cô quỷ dị cảm thấy trên mặt của những dã thú này đều hiện nụ cười.

Các người thú bắt đầu phát ra tiếng hô cao thấp, giống cái trong huyệt động và mấy người thú ở lại canh giữ nghe được âm thanh đều chạy ra.

Lạc Nhĩ rất vui mừng nói: "Oa, hôm nay thu hoạch rất tốt!"

Lý Mộ Tư nghi ngờ nhìn hắn, Lạc Nhĩ sờ soạng mặt nhỏ non nớt của Lý Mộ Tư rồi nói: "Chắc đây là lần đầu tiên Mộ Tư vượt qua mùa mưa ở chỗ này? Nơi này mùa mưa rất khó trôi qua, mấy ngày nay mới vừa tiến vào mùa mưa còn đỡ, những động vật bị mưa to xua đuổi sẽ không ngừng chạy lên núi, rất dễ dàng có thể bắt được con mồi. Nhưng qua một thời gian, những động vật đều trốn vào đến ở chỗ sâu trong mạch núi, nơi đó. . . . Nơi đó đã thuộc về lãnh địa của bộ lạc khác, chúng ta không thể đi săn."

Âm thanh Lạc Nhĩ chìm chìm, nhưng rất nhanh lại tăng cao, giơ quả đấm nói: "Cho nên, mới thừa dịp này bắt thêm một số con mồi! Hiện tại bắt được càng nhiều, mùa mưa lại càng dễ sống!"

Các người thú săn thú trở về vui mừng rống lên hai tiếng về huyệt động bên này, con mồi bị bọn họ đặt kế con dốc, bởi vì địa thế đột nhiên thay đổi, những con mồi bị thương này bắt đầu không ngừng trượt hoặc là ngã xuống, cuối cùng toàn bộ đều như nhũn ra, sợ hãi kêu không ngừng.

Các người thú ở lại canh giữ rối rít hóa thành hình thú, vác mấy giống cái lên lưng, nhảy ra ngoài từ trong huyệt động, sau đó bắt đầu uống máu tươi của con mồi.

Lý Mộ Tư chui ra từ ngực Ma Da giống như gấu koala, chỉ thấy Ma Da do dự đứng lên —— động tác này khiến XX của hắn đụng đụng bên trong OO của Lý Mộ Tư, Lý Mộ Tư và Ma Da nhìn nhau, cùng nhau chột dạ chuyển tầm mắt đi.

Sau đó, hắn ôm lấy Lý Mộ Tư, vẻ mặt nhăn nhó bắt đầu đi ra ngoài, mỗi bước đi, XX cũng thoải mái đụng một hồi, người đụng và bị đụng nhất thời cùng nhau khổ sở rên lên một tiếng —— dĩ nhiên, mùi vị khổ sở này hiển nhiên là không giống nhau.

Mặc dù lực lượng của người thú hình người cũng tương đối mạnh, nhưng so với hình thú còn kém rất nhiều, Ma Da ôm một gánh nặng trong ngực, muốn xuống dốc đứng này vẫn tương đối khó khăn, chỉ có thể tức giận hóa nửa thú, lộ ra đuôi dài phía sau cái mông và móng tay sắc bén, chỉ là. . . . Chắc hẳn phải vậy, hóa bán thú cũng tuyệt đối lớn hơn người thường một phần. . . .

Lý Mộ Tư ôm lấy cổ của Ma Da, hai mắt rơi lệ, nhưng vẫn hết sức đè nén tiếng khóc.

Trong lòng cô biết rất rõ, đừng nói một người thú có thú tính đầy người, dù là một người đàn ông bình thường, nếu có thể nhẫn nại vì bạn đến bước này, không thể nghi ngờ là đã yêu rất nhiều. Đã như vậy, cô còn có cái gì mà kiểu cách nữa đây? Không thể hưởng thụ nhiều chỗ tốt của người ta trắng trợn, lại không bỏ ra thứ gì. Chưa từng nghe đạo lý này.

Ma Da đau lòng liếm liếm khóe mắt Lý Mộ Tư.

Người thú hóa thú rồi, thú tính tự nhiên cũng phát triển, hắn hơi động đậy liền thiếu chút nữa nhịn không được, vì vậy chỉ có thể đứng ở đằng kia không ngừng thở dốc, chờ các loại dục vọng trong lòng ổn định xuống.

Chỉ là, hắn còn chưa thở gấp bao lâu, sau lưng chợt vang xào xạc, Tư Nạp Khắc một tay nâng một cái chén gỗ thô, một tay trèo núi khó hiểu nhìn hai người.

Nhưng, đụng phải ánh mắt như muốn đỏ lên của Ma Da, Tư Nạp Khắc liền liên tục không ngừng giơ cao chén gỗ trong tay: "Là máu tươi, Lạc Nhĩ bảo tôi đưa lên."

Ma Da: ". . . . . ."

Lý Mộ Tư: ". . . . . ."

Hai người đều cảm thấy trong lòng chợt bị nghẹn đau.

Tư Nạp Khắc rụt cổ một cái, cẩn thận hỏi: "Hai người. . . . Thế nào?"

Ma Da cắn răng, một hồi lâu, mới buồn buồn khạc ra một hơi: "Không, không có gì."

Lý Mộ Tư nghe vậy, không biết tại sao, liền đột nhiên ôm cổ Ma Da cười lớn gi gi, không thèm để ý trên mặt còn đầy nước mắt lem luốc: "Tư Nạp Khắc anh. . . . Rõ là. . . . Thật là quá đáng yêu!" Ánh mắt lại không ngừng ngắm trộm Ma Da đang liên tục nghiến răng.

Tư Nạp Khắc bò lên, nghe vậy ngượng ngùng vặn vẹo uốn éo eo, một đôi mắt to màu máu đỏ nháy mắt nháy mắt, sóng nước mênh mông: "Thật. . . Có thật không?" Sau đó nhỏ giọng nói, "Mộ Tư em. . . . em cũng thế."

Ma Da thương hại liếc hắn một cái: tên ngu ngốc này khẳng định không có phát giác, thái độ Lý Mộ Tư đối với hắn hoàn toàn không giống như đối đãi một giống đực.
Bình Luận (0)
Comment