Khi Phụ Nữ Xuyên Đến Thế Giới Thú Nam

Chương 27

Yêu cầu của giống đực với thức ăn không cao, có thịt là được! Vì tiết kiệm củi đốt, cả nướng cũng không cần, trực tiếp biến thành hình thú ăn tươi nuốt sống ngay ở đó. Lý Mộ Tư đã có sức chống cự, xem say sưa ngon lành, còn không ngừng ở bên tai Ma Da len lén nói tướng ăn của ai lịch sự nhất, ai thô lỗ nhất, ai có sức quyến rũ nhất.

Lỗ tai nhọn của Ma Da bị khí nóng của cô phun vào làm run rẩy, cuối cùng dứt khoát xuống gập lại, không nghe.

Các người thú ăn xong rồi, liền vác mấy con mồi đang sợ run lẩy bẩy lên, ném ở cửa động không thèm lo —— dù sao những con mồi này cũng không có bản lãnh tự nhảy xuống.

Lúc đi ngang qua Lý Mộ Tư, có mấy người thú cực kỳ nhiệt tình tát một cái không mạnh không nhẹ vào cái mông rất vểnh lên ở dưới miếng da thú của Lý Mộ Tư, trong đôi mắt sáng loáng vẻ ranh mãnh và tình yêu, thậm chí, còn có thể không để ý mình mới vừa biến thân còn chưa kịp mặc khố da thú vào, khoe ra mấy con chim to lắc lư.

Ma Da ôm Lý Mộ Tư cắn răng vang kẽo kẹt, tiếng uy hiếp hừng hực kéo dài không ngừng trong cổ họng, cuối cùng hắn đè thấp thân thể, bày ra tư thế công kích, các người thú mới giơ cao tay lưu luyến rời khỏi.

Lý Mộ Tư nháy nháy mắt, một hồi lâu mới hậu tri hậu giác. . . . A ha, cô được mời mọc à?

Có lẽ là do thú tính trong cơ thể, các người thú ỷ lại rất lớn vào khứu giác bén nhạy của họ, bình thường, bọn họ cho là, giống cái có mùi càng dễ ngửi thì càng quyến rũ, dục vọng cũng càng mạnh. Mà thật bất hạnh chính là, dưới tình huống bình thường, thứ mà các người thú cảm thấy dễ ngửi, chính là estrogen (một nhóm các hợp chất steroid đóng vai trò là hormon sinh dục nữ chính) trong truyền thuyết!

Vì vậy, sau khi Lý Mộ Tư hiểu điều này, cô đã hiểu rõ vì sao những người thú kia thích vén váy cô lên.

Nhớ ngày ấy, cô bị Ma Da chơi đùa ngất đi, mùi vị phát tán mãnh liệt lại làm những người thú này cho là cô căn bản đang bất mãn nên cầu xin XX? ! Nói không chừng còn len lén khi dễ năng lực XX của Ma Da đáng thương? !

Mà, vô cùng hiển nhiên, dưới tình huống đực nhiều cái ít này, mỗi con giống đực đều vô cùng vui lòng dâng ra cái đó của họ. . . .

Lý Mộ Tư nhìn các người thú rụt rụt khoé miệng nở nụ cười lộ cả hàm răng với cô liền không tự chủ được bày ra vẻ mặt 囧, sau đó yên lặng nghiêng đầu: thôi, thật ra thì, tư tưởng xấu xa rõ ràng chính là cô, khóc ~, bởi vì, cô không cảm nhận được một chút bỉ ổi, lỗ mãng nào trong động tác của những người thú. Các người thú thô lỗ lại đơn thuần, chỉ biết xử sự vô cùng nghiêm túc, vô cùng nghiêm trọng với loại chuyện này. . . .

Tưởng tượng các người thú với vẻ mặt nghiêm túc chuẩn bị XXOO, Lý Mộ Tư lập tức cười lên.

Cô sớm nên học được dùng ánh mắt của thế giới này để đối đãi vấn đề? Xem, chỉ cần đầu óc nghĩ tới đây, liền sẽ không còn chút khốn nhiễu nào.

Mấy tên đáng yêu lại thẳng thắn này. . . .

Cô đang cảm động khó được, thì Ma Da đang gặm thịt đột nhiên đứng lên, dù XX và OO đột nhiên đụng một cái mang tới ma sát kịch liệt cũng không ngăn cản được hắn đưa tầm mắt nhìn chăm chú nơi xa.

Hắn không ngừng rung rung lỗ mũi, sau đó đột nhiên tuôn ra một tiếng gầm nhẹ, các người thú nhất thời đều từ bên trong động vọt ra.

Ma Da lập tức ôm lấy Lý Mộ Tư bình tĩnh nhích nhích, nhường lại phần đất không mấy rộng lắm.

Có mấy con mồi đang bị hành động xé xác ăn tươi của mấy người thú làm hoảng sợ run rẩy cũng thiếu chút bị chen lấn rớt xuống, làm phiền Ma Da thuận tay chụp tới, ném một cái, nhét chúng nó vào trong huyệt động lại.

Lý Mộ Tư rõ ràng rất giỏi tiếng Anh, Pháp, Nhật nhưng cố tình đến nay vẫn chưa hiểu được tiếng thú, nhưng cô chỉ hơi chút khẩn trương liền bén nhạy nhận thấy thái độ của các người thú rõ ràng chính là kích động quá mức mà không phải sợ hay cảnh giác, vì vậy cũng buông lỏng xuống, nắm lỗ tai Ma Da tò mò nhìn quanh.

Ma Da ngược lại có dáng vẻ không phải chuyện của mình hơn cả cô, vừa báo xong lại gác chân ngồi xuống như lão tăng ngồi thiền, cằm trước sau vẫn đặt trên vai của cô, một lát quay đầu ngửi ngửi cô, một lát cắn vài miếng thịt tươi, tựa như. . . . . .

Tựa như đang lấy cô để ăn cơm. . . .

Trong đầu Lý Mộ Tư đột nhiên 囧囧 toát ra ách nghĩ thế này, rồi nhìn thấy các người thú đã cùng nhau biến thân, rống rống từ trong huyệt động chạy ra ngoài.

Nước lũ cong cong quẹo quẹo dọc theo chân núi, trên mặt nước có mấy cái bè gỗ chắc chắn trôi qua, bị nước trôi quanh đi quẩn lại, nhìn kỹ lại, mới phát hiện mấy bè gỗ được dây leo thô to cột lại, vài bóng người yếu đuối nằm trên bè gỗ, chìm chìm nổi nổi theo nước lũ, chỉ sợ cũng không chống được bao lâu.

Chờ bè gỗ trôi nổi đến gần rồi, Lý Mộ Tư rướn cổ mới nhìn rõ, mấy người kia có hình người lại không đủ khôi ngô, khó trách các người thú kích động như thế —— vì chỉ có giống cái mới có thể sinh ra đã có hình người.

Nhưng, sao có thể có nhiều giống cái cùng nhau gặp nạn như vậy? Bên cạnh lại không có lấy một giống đực che chở? Theo hiểu biết của Lý Mộ Tư với thế giới này, cô cảm thấy bề ngoài có chút gì không đúng.

Các người thú đều là đàn ông sảng khoái, ngược lại không nghĩ nhiều vậy, huống chi bọn họ thấy giống cái thì đầu óc liền theo thói quen choáng váng, đâu có quản hắn khỉ gió biết bơi hay không biết bơi toàn bộ đều nhảy tỏm tỏm vào trong nước, khổ cực một phen rốt cuộc cứu được người tới, Lạc Nhĩ giận đến hô to gọi nhỏ với một đám người thú nhảy loạn vào nước.

Các người thú ôm đầu đứng tại chỗ mặc cho Lạc Nhĩ mắng to, ánh mắt lại không ngừng ngắm mấy giống cái mới đến, khóe miệng không ngừng nhếch lên. Thậm chí, thừa dịp Lạc Nhĩ và Tát Tư cứu người không chú ý liền thận trọng lén hú một tiếng. Khiến các người thú khác bất mãn gầm nhẹ, mấy con giống cái mới tới càng bị bị sợ đến kinh hồn bạt vía tụ chung vào nhau, mở đôi mắt to như mã não nhìn chằm chằm người thú xa lạ chung quanh.

Các người thú lúc nãy còn ở đỏ mặt tía tai liền luống cuống tay chân. Tình cảnh này. . . . Lý Mộ Tư lập tức nghĩ tới lúc đầu cô vừa tới, không nhịn được liền nở nụ cười.

Nhưng. . . .

Có lẽ do trong lòng cứ lấn cấn suy nghĩ lạ thường kia, Lý Mộ Tư cực kỳ cẩn thận suy nghĩ thêm: lúc đầu cô sợ thế là bởi vì cô hoàn toàn không hiểu quy tắc thế giới này, nhưng những giống cái này thì sao?

Tổng cộng có năm giống cái theo nước trôi tới, quả thực là thu hoạch lớn trước nay chưa có! Các người thú nhánh chóng lấy mấy tấm da mình cất giữ ra, đắp lên cho mấy con giống cái đang run lẩy bẩy, Tát Tư tận tâm tẫn trách kiểm tra một lần cho họ, sau đó chống nạnh đứng dậy, buồn cười nói với các người thú hưng phấn đến xoa tay chung quanh: "Tốt lắm, không có vấn đề gì, sức khoẻ của họ cực kỳ mạnh, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe."

Các người thú nhất thời kéo dài âm thanh ồ một tiếng thật to, anh nhìn tôi, tôi nhìn cậu cảnh giác, sau đó đồng thời đi đến gần lấy lòng —— đây chính là mùa mưa sinh sôi nẩy nở đó! Năm con giống cái tuyệt đối không thể nào rời khỏi bộ lạc vào lúc này! Ai nha nha, các người thú chưa có đôi quả thật hạnh phúc muốn té xỉu.

Lý Mộ Tư và Ma Da ôm nhau ngồi ở bãi đất phẳng bên cửa động ngắm nhìn, không cẩn thận liền nhìn thấy tư thế đỡ eo cau mày khổ sở của Tát Tư, trong lòng nhất thời lộp bộp: không phải chứ? . . . . . . Sephiroth đại nhân của cô!

Ma Da lại lạnh nhạt liếm liếm gương mặt của cô, nhưng lỗ tai trên đỉnh đầu rõ ràng bất an run nhẹ: "Có lẽ do mùi của em đêm đó quá mạnh, Ân Lợi Nhĩ đã bị ảnh hưởng." Nét mặt kiểu như "Thấy chưa? Đều là lỗi của em" + "Thấy anh đối xử em tốt không!".

Ồ!

Nét mặt Lý Mộ Tư nháy mắt tét: cô là tội nhân, ô ô. . . .

Len lén liếc nhìn, quả nhiên là trông thấy gương mặt cả ngày đều đen của Ân Lợi Nhĩ ửng đỏ, vui mừng vòng quanh Tát Tư tới lui, dù Tát Tư mất mặt không để ý, hắn cũng hoàn toàn không chịu ảnh hưởng.

Lý Mộ Tư nhất thời không nỡ nhìn hết: đây rõ ràng là thảm kịch một vị công lạnh nhạt chuyển thành thụ tươi cười. . . .

Lúc Tát Tư đi qua bên cạnh Lý Mộ Tư thì ngừng một chốc. Ân Lợi Nhĩ cười đến mặt nở hoa cũng lập tức dừng ở bên cạnh, thăm hỏi ân cần Tát Tư không mấy thích để ý đến hắn.

Tát Tư ngồi chồm hổm xuống, nhấc tấm da thú đang che Lý Mộ Tư lên tử sờ sờ chỗ nối tiếp XX và OO, trái tim nhỏ bé của Lý Mộ Tư nhất thời nhảy loạn một hồi, nhất là cô phát hiện trên mặt Tát Tư cũng có một chút. . . . Cũng cũng cũng, kỳ cục? Chẳng lẽ đại nhân Tát Tư . . . . thẹn. . . . Thẹn thùng với cô ~

Thật may là, nhờ vào tác phong hung hãn khi di chuyển của Tát Tư, Lý Mộ Tư dầu gì cũng không đỏ từ mặt đến mông.

Tát Tư xoa tay một chốc, nói: "Vết thương đã kéo màn rồi, dược hiệu rất tốt. Ma Da có thể rút ra rồi, cố gắng nhẹ chút."

Ma Da cau lông mày anh tuấn, hơi do dự: "Sẽ không khiến cô ấy bị thương nữa chứ? Cô. . . . Cô ấy còn yếu ớt hơn giống cái."

Tát Tư cười khẽ: "Nhẹ một chút chậm một chút là được rồi. Huống chi. . . ." Hắn lộ ra nét mặt chế nhạo, "Lâu như vậy, dù thế nào cậu cũng không thể còn cứng chứ?"

Ma Da: ". . . . . ."

Tát Tư nhịn cười chuyển sang Lý Mộ Tư: "Cho nên, Mộ Tư em nhất định đừng động, hơi lâu một chút Ma Da chắc chắn mềm nhũn, vừa đúng rút ra ngoài."

Lý Mộ Tư trợn to hai mắt hít sâu một hồi: ". . . . . ." Sao lại có thể! Bằng lực bền bỉ của người này, cô thật có thể giả không nhúc nhích sao? Ngủ cũng còn phải hô lên!

Tát Tư đã bình tĩnh chuyển sang Ma Da lần nữa, nhẫn nhịn, còn hơi lộ ra vẻ hiếu kỳ: "Huống chi, Ma Da cậu. . . . Không hề muốn đi tiểu chút nào sao?"

Khóe mắt Ma Da nhếch lên, mặt đột nhiên nghiêng qua, cắn răng nói: ". . . . Vốn không nghĩ tới."

Sau đó. . . . . .

"Đợi đợi đợi đợi. . . . Anh chậm. . . . Chậm chút. . . . . . Mắc tiểu cũng không cần thế!"

"= =||| anh mới chỉ rút phần đầu."

"Ai bảo anh đầu to?"

". . . . . ."

". . . . Uhm . . . . Thôi, anh rút ra đi, dù sao em cũng đã tê rần, cũng. . . . Không phải đau lắm, uhm . . . . Chỉ cảm thấy rất kỳ quái mà thôi."

Lý Mộ Tư ôm chặt bả vai Ma Da, cảm thấy. . . . hình như đang to ra.

Cô chợt nghĩ đến, có lẽ không khí, nước, thức ăn, điạ chất, hoặc là vi khuẩn đã giúp cơ thể của cô dần dần thích ứng thế giới này. Ít nhất, chỗ đó của cô rõ ràng bị xé nứt rồi, nhưng mà, lúc này mới qua hai ba ngày, đã lành rồi sao? ! Mặc dù, mấy ngày kế tiếp, Lý Mộ Tư đáng thương luôn có ảo giác giữa hai chân kẹp một cây gỗ to, đi bộ cũng như con cua . . . .
Bình Luận (0)
Comment