Khi Phụ Nữ Xuyên Đến Thế Giới Thú Nam

Chương 81

William gần đây rất u buồn, bởi vì hắn đã phát hiện khẩu vị của mình thật tốt quá, trước kia nhìn một cái đã cảm thấy dầu mỡ thịt béo hôm nay cư nhiên vừa nhìn liền nước miếng chảy thẳng, ăn thế nào cũng ăn không đủ.

Lén lút len lén siết chặt bụng, William không xác định chắc chắn mình có thật sự mập lên không —— được rồi, dù thật sự mập, hắn cũng muốn kiên định không nhìn bụng nhỏ lồi ra này.

Buồn cười! Thiếu gia William anh tuấn phóng khoáng, nếu có bụng mỡ nhỏ xấu xí, vậy làm sao tán gái được? Ưmh, bây giờ mặc dù là cua không được, nhưng. . . . Nhưng Lý Mộ Tư không phải là phụ nữ sao? Hắn muốn giữ vững một trái tim tán gái, kiên quyết không bị những tên người thú gay này đồng hóa —— đồng hóa hành vi của hắn cũng không thể đồng hóa tim của hắn!

Cũng không biết có phải trong khoảng thời gian này ăn uống quá lợi hại hay không, bụng William rốt cuộc đau, rồi bị đưa đến chỗ Lạc Nhĩ —— bởi vì Tát Tư quá bận rộn, đã không có biện pháp chăm sóc đến việc chữa bệnh, Lạc Nhĩ cũng liền chính thức trở thành thầy thuốc ở bộ lạc Mộ Sắc.

William chịu đựng kích động nổi da gà, để Lạc Nhĩ sờ sờ bấm bấm một hồi lâu trên người mình, nhưng rốt cuộc bị một câu nói của Lạc Nhĩ làm kinh hoảng nhảy lên.

"Anh có."

". . . . . . Có? Có cái gì?" William còn chưa có phản ứng kịp.

Lạc Nhĩ lắc đầu ngón tay, mặt mỉm cười: "Chúc mừng, anh có em bé rồi." Nghiêng đầu hướng ra phía ngoài hô, "Này! Ai đến nhà Tắc Nạp gọi hai tên khốn khiếp đó tới đây coi? Nhà hắn ta có nhóc con rồi!"

"Ồ ồ ồ! Có nhóc con!"

Cửa và cửa sổ cơ hồ là đồng thời bị người ta đẩy ra, mấy cái đầu đột ngột xông ra, đôi mắt đồng loạt sáng lóng lánh, mặt ước ao ghen tị: "A ha ha ha, đây rốt cuộc là nhóc con của ai? Anh hay em thế? Hắc hắc he he ~"

Lạc Nhĩ →_→: ". . . . . ." Cười híp mắt nhìn bụng của William còn đang khiếp sợ.

Mọi người rối rít theo ánh mắt của hắn nhìn về phía William, nét mặt lộ vẻ "Chúc mừng!".

Thân thể William nhất thời lắc tới lắc lui mấy cái, gương mặt nhanh chóng tụ máu đỏ bừng, bị ánh mắt mọi người đảo qua, càng thêm đỏ đến đầu ngón chân —— lừa bịp à! Nghĩ xem thiếu gia William hắn chơi đùa buội hoa nhiều năm như vậy, lúc nào lại rơi vào loại kết cục này!

Nhưng đối mặt sự kiện kỳ dị như thế, dù là thiếu gia William kiến thức rộng, nín hồi lâu, kìm nén đến giống như quả đào mừng thọ, lại cũng chỉ phun ra một câu: "Tôi không tin! Tôi. . . . . . Căn bản không có chức năng đó!"

Lạc Nhĩ ném cho hắn một ánh mắt đồng tình, u buồn thở dài: "Cho nên, nhóc con trong bụng anh có chút khác thường!"

Mới vừa nhận được tin tức, Lý Mộ Tư bị anh em Tắc Nạp lập tức biến thành nguyên hình lôi chạy như điên tới xem náo nhiệt tức còn chưa thở lại đều đặn, đạ bị chuyện "ngựa đực William lại có thể mang thai" làm cho kinh hãi, "Cái gì? Dị thường gì?"

William đang huơ quyền đá chân, phí công muốn đẩy anh em Tắc Nạp cười khúc khích dựa tới ra, nghe vậy cũng vội vàng nâng lỗ tai.

Lạc Nhĩ lộ vẻ mặt nghiêm túc: "Nhóc con của anh ta không có sống ở trong tử cung, mà lại ở trên vách ruột. Tình huống như thế rất ít thấy rất nguy hiểm!"

Thân thể Lý Mộ Tư và William đồng thời lắc lắc, hai người trăm miệng một lời sợ hãi kêu: "Trời ơi! Thai ngoài tử cung à!"

Hai người kinh ngạc nhìn nhau, "Không phải chứ? Vậy cũng được?"

Lý Mộ Tư thật nhanh quét mắt đến cái bụng chưa lộ ra của William, nói thầm: "Vì sao thế giới trước kia không có chuyện tốt như thế?"

William vẫn đắm chìm trong thống khổ to lớn, bụm mặt không ngừng nỉ non: "Tôi thật là ngu, tôi chính là đồ ngu —— nhìn ngang nhìn dọc đều là ngu! Lúc đầu tôi rốt cuộc ngu cỡ nào mới có thể động kinh đi biển câu cá đây? Nếu như tôi không đi biển, cũng sẽ không gặp phải bão, không gặp bão, thì tôi vẵn còn lêu lổng ăn ngon chơi vui, sao lại gặp phải bọn. . . . . . Bọn người thú lại có thể làm cho đàn ông cũng có thai ngoài tử cung đây? !"

". . . . . . Tôi quyết định, cả đời này đều ghét ánh mặt trời, bờ cát, mỹ nhân. . . ."

Lý Mộ Tư lộ vẻ mặt đồng tình, đưa mắt nhìn William đang lẩm bẩm bị hai tên người thú cười khúc khích đưa ra cửa, trong ót chứa đựng nỗi tò mò khổng lồ —— ai yêu ơ, trong bụng thiếu gia William, rốt cuộc là con của ai trong hai anh em Tắc Nạp?

Ai yêu ơ, không phải 3P, nên chính mình cũng không rõ ràng lắm chứ?

Thẹn thùng nha, ríu rít ah ~

Thân thể cao lớn của Tắc Nạp và Tắc Nạp Lí Tư tội nghiệp co rúc ở trong góc, William thì nóng nảy đi tới đi lui ở trong phòng.

"Oh, William, em yêu, em chậm một chút, em biết bây giờ em. . . ." Tắc Nạp chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt liếc em trai lúc này chỉ biết lo lắng nhìn William, lại một câu cũng nói không nên lời, cẩn thận nhắc nhở William một tiếng.

Chỉ là, rất đáng tiếc, hắn chỉ được đến một tiếng rít lên của William: "Câm miệng! Anh dám nói ra mấy chữ kia thử xem!"

Tắc Nạp lập tức giơ tay lên làm dáng đầu hàng ngồi xổm xuống, ngậm chặt miệng lại, nhưng trong đôi mắt nhìn Tắc Nạp Lí Tư lại tràn đầy lo lắng —— William không thích đứa bé đột nhiên có kia, bọn họ cảm thấy, hoặc là nói, bọn họ đã sớm nên biết.

William vòng vo vài vòng, rốt cuộc bò lên giường như đã quyết định.

Anh em Tắc Nạp đang sa sút tinh thần bị hành động ngoài dự đoán này của hắn làm kinh ngạc một chút.

William rải phẳng tứ chi, mặt anh dũng hy sinh, rống to, điển hình mưu toan lấy âm lượng khổng lồ để che giấu lo lắng của mình: "Đến đây đi! Mạnh mẽ X tôi đi!"

". . . . . ." Anh em Tắc Nạp quỷ dị liếc mắt nhìn nhau, cư nhiên hoàn toàn không có ý nghĩ tương tự với "hạnh phúc khổng lồ đột nhiên phủ xuống".

William nằm một hồi lâu, không được đến phản ảnh, mở mắt ra, liền nhìn thấy hai gương mặt ngu ngốc của anh em Tắc Nạp.

"Này! Hai người các anh! Bình thường không phải vẫn luôn chỉ muốn XX và OO sao? Lúc này giả nai cái gì!"

Tắc Nạp Lí Tư gãi gãi đầu, ngượng ngùng và dịu dàng cúi người xuống cho William một cái hôn, William không ưỡn ẹo nghiêng nghiêng đầu, khiến nụ hôn kia rơi vào trên gương mặt của hắn.

Có thể nói nụ cười của Tắc Nạp Lí Tư hạnh phúc đến thiếu chút nữa làm mù mắt của William, "Ừ, hiện tại không được đâu, bởi vì em bé của William không được bình thường lắm!"

Hắn dịu dàng vuốt ve làn da nhẵn nhụi bóng loáng của William, trên mặt khó có thể ức chế lộ ra nụ cười, "Dưới tình huống bình thường, giống cái có đứa bé, người thú đều sẽ càng thêm nỗ lực làm việc, dùng tinh dịch làm mồi cho thai nhi. Nhưng William có. . . . Thai ngoài tử cung" hắn lựa chọn cách nói trước đây không lâu mới nghe được, "Lạc Nhĩ đã giải thích với hai anh, dưới tình huống này, đứa bé ở trên vách ruột, nếu như. . . . Khụ, quá kịch liệt, thai nhi sẽ rất dễ dàng bị thương ."

William thầm nghĩ trời ơi! Tôi chính là biết nhóc con này sẽ bị thương, tôi mới chịu cho hai người XX tôi! Nếu không anh cho rằng tôi thích bị mấy người đàn ông XX sao?

Nhưng hắn còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Tắc Nạp đã giúp hắn nói.

Hắn dùng một bàn tay đè lại bả vai của Tắc Nạp Lí Tư đang kiên nhẫn khuyên, trong tầm mắt không hiểu của Tắc Nạp Lí Tư, mặt âm trầm ồm ồm nói: "Đừng nói nữa... Cậu ta căn bản không muốn đứa bé này."

"Thế nào. . . . lại. . . ." Tắc Nạp Lí Tư kinh ngạc quan sát anh trai và người yêu qua lại, cuối cùng, trầm mặc xuống.

Thì ra là, William không thích đứa bé này đến tình nguyện giết chết nó sao?

Tắc Nạp Lí Tư sợ hãi run rẩy.

Đứa bé, ở các người thú xem ra, là tài phú vô cùng thần thánh và quý báu! Sinh mạng bởi vì đứa bé mà kéo dài, lực lượng bởi vì đứa bé mà kéo dài, bộ lạc bởi vì đứa bé mà kéo dài, cả tình yêu cũng bởi vì những sinh mệnh nhỏ này mà thịnh vượng, khỏe mạnh.

Nhưng. . . . . . William. . . . . .

Rõ ràng là một người đàn ông cao lớn, lại dùng ánh mắt nước mắt lưng tròng đáng thương nhìn hắn, William cũng cảm thấy mình đuối lý.

Mặc dù vẫn "Nằm ngang mặc cho đùa giỡn", nhưng tay chân dang ra không tự chủ rụt trở về.

Đáng tiếc, vẫn còn có chút không cam lòng . . .

William giùng giằng nói thầm: "Thai ngoài tử cung đó! Ông đây sẽ chết!"

Tắc Nạp giấu kỹ nụ cười ở khóe miệng, ồm ồm nói: "Thai nhi người thú rất nhỏ, còn chưa bằng một bàn tay, rất dễ dàng có thể sinh ra, không có việc gì. Hơn nữa. . . ."

Hắn cố ý lộ ra dáng vẻ khổ sở, "Sinh mệnh của thia nhi cũng rất ương ngạnh, một khi đã thụ thai, muốn mạnh mẽ lấy nó ra, có thể. . . . . ."

"Có thể cái gì?" William khẩn trương kéo chăn.

Tắc Nạp làm ra một động tác xuyên phá thành trong, William thoáng chốc che kín cái mông, sắc mặt tái xanh.

Tưởng tượng một chút đi, nếu như nhóc con đó bởi vì bị uy hiếp đến sinh mạng, liền quyết định lưới rách cá chết với hắn, dứt khoát phá lỗ đít của hắn. . . . . .

Oh, NO!

Chẳng lẽ hắn sẽ phải đối mặt tình trạng đi tè cũng bị đau vào nửa đời sau sao?

Cho hắn đi chết đi!

Hắn mới không phải muốn trở thành thụ! Hắn cũng không phải là Tấn Giang!

Hắn nhịn!

Hai rồng vào động hắn đều nhịn, còn có cái gì hắn không thể nhẫn nhịn nữa!

Hắn cũng không tin một nhóc con bằng bàn tay có thể lớn hơn hai cái cây kia!

Nhưng, không cam lòng hiển nhiên vẫn không cam lòng.

"Wey wey Wey! Nếu như về sau nhóc con này kêu tôi là mẹ, tôi sẽ đánh nó đó!"

"Không có việc gì! Anh đánh giùm em!" Anh em Tắc Nạp liếc nhau một cái, đồng thời lớn tiếng bảo đảm, vậy mà, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, giống cái như em, có thể đánh thắng nhóc con hay không, cũng không biết được đấy. . . .

William tiếp tục vừa lăn lộn vừa rối rắm: "À. . . . Nhóc nhà tôi, về sau nhất định phải cưới con gái nhà Lý Mộ Tư mới được! Kiên quyết không cho phép nó thành gay!"

Anh em Tắc Nạp thật khó xử, ngườ thú muốn lấy Đề Lạp Mễ Tô đã có tiếng rất xinh đẹp thì nhiều lắm!

"Việc này. . . ."

William trợn mắt.

Anh em Tắc Nạp vội vàng bảo đảm: "Nhất định sẽ giúp nhóc con cố gắng nỗ lực! Ít nhất cũng phải quấy rối tất cả người cạnh tranh trước khi nhóc con trưởng thành!"

William mới miễn cưỡng thoả mãn mà gật gật đầu, sau đó đột nhiên hồi hồn, vui vẻ trợn to đôi tròng mắt màu xanh: "Ai nha nha, tôi đã có thai ngoài tử cung rồi, nói cách khác, hai người khốn kiếp các anh, trước khi tôi sinh ra tên nhóc này, các anh cũng sẽ không đụng tôi à?"

Anh em Tắc Nạp liếc nhau một cái, cùng nhau nhìn chăm chú vào miệng William, cười hắc hắc: "Nhưng. . . . Thiếu gia anh cũng muốn mà, cho nên. . . . Cho nên. . . . Chúng tôi không thể không biết săn sóc."

William: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . Cút!" Căm giận lật người, chừa lại một cái mông hướng về phía hai người thú khốn kiếp, nhưng không ngờ. . . . Chuyện này chỉ có thể chọc cho hai con sắc "Lang" mở mắt đăm đăm, nước miếng chảy thẳng.

—— cho nên, vĩnh viễn đừng đặt ra giới hạn cuối cùng gì cho sự vô sỉ của người thú!
Bình Luận (0)
Comment