Khi Phụ Nữ Xuyên Đến Thế Giới Thú Nam

Chương 82

Lúc nhỏ Ngũ Bách (500) vẫn cho rằng mình gọi là Tiểu Ngũ, bởi vì người ta đều gọi cậu như thế, nhưng sau đó mới biết mình tên là Ngũ Bách.

Khi cậu vui vẻ cho rằng mọi người gọi cậu như thế cho thân thiết, thì Đề Lạp Mễ Tô luôn đặc biệt đồng tình nhìn cậu: "Cậu gọi Tiểu Ngũ mới tốt, mẹ tôi nói rồi, cậu gọi là Ngũ Bách, bởi vì cha mẹ cậu vừa lúc là hai người ngốc." Vừa nói còn vừa đưa ra hai đầu ngón tay, để cậu thấy rõ ràng.

Ngũ Bách không hiểu, lời cả nha Đề Lạp Mễ Tô nói, cậu đều không thể hiểu được —— nghe nói, được gọi là lời ngoài hành tinh, là thứ rất mới mẻ.

Nhưng, chú William nhà bên nói, là người đàn ông kiên cường thì nhất định phải hold (giữ bình tĩnh) được! Cho nên khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng của cậu bình tĩnh lại, lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra dù thật sự không hiểu gì cả như những người thú khác.

Đáng tiếc, nét mặt của Đề Lạp Mễ Tô, sáng loáng lên hai chữ —— đồng tình!

Nếu như là người khác, dám lộ ra loại vẻ mặt này với Ngũ Bách, Ngũ Bách nhất định vung cái đuôi lửa đỏ, khiến cho cha hắn cũng không nhận ra hắn, nhưng khi người đó là Đề Lạp Mễ Tô, Ngũ Bách cũng chỉ có thể héo —— chú William có mái tóc vàng xinh đẹp ở nhà bên cũng nói rồi, chúng ta là đàn ông kiên cường, không so đo với mấy giống cái như họ.

Dĩ nhiên, nếu như mỗi lần chú William nói lời này, mà không phẫn hận nắm quyền hướng lên trời loạn vung, thì cậu cảm thấy, người trong bộ lạc tin tưởng giống như cậu, nhất định sẽ nhiều hơn.

Chỉ là, Ngũ Bách cười trộm. . . . Vậy đối với cậu cũng không có chỗ tốt gì!

Cậu tin tưởng tiên sinh William như vậy —— xưng hô này là do tiên sinh William yêu cầu mạnh mẽ mới có —— thật ra thì cũng bởi vì lúc nhỏ cậu nghe lén được, tiên sinh William và thánh giống cái đến từ cùng một nơi.

Ưmh, đây chính là tin tức lớn, nói không chừng có thể giúp cậu đoạt được tiên cơ trong cuộc chiến tranh đoạt Đề Lạp Mễ Tô! Cậu đương nhiên phải gian trá một chút, mình biết là tốt rồi, mới. . . . . Mới không cần nói cho người khác biết !

Chỉ là. . . . . .

Ngũ Bách khổ não lắc cái đuôi đỏ như lửa —— tên sói Ốc Nhĩ Phu nhà tiên sinh William hình như cũng biết lòng dạ nhỏ mọn của cậu rồi, mỗi lần cậu len lén nghĩ đến Đề Lạp Mễ Tô, tên kia sẽ bất ngờ nhô ra, hung hăng đả kích cậu, rõ là. . . . Quá ghê tởm!

Ngũ Bách mới vừa nghĩ như vậy, liền nghe đến cửa bị người ta đẩy ra két một tiếng, trái tim nhỏ của Ngũ Bách nhất thời đập loạn hai nhịp —— quả nhiên! Lại là con sói chết bầm kia!

Ánh mắt của Ngũ Bách nhất thời trừng to, nhìn chằm chằm sói Ốc Nhĩ Phu đang quen cửa quen nẻo đi về phía cậu.

"Hi Tiểu Ngũ, Đề Lạp Mễ Tô muốn dẫn người đi chủ trì cuộc săn thú, muốn cùng đi xem không?" Ốc Nhĩ Phu có mái tóc bạc, gương mặt lại vô cùng tục tằng, đáng tiếc trên mặt mang nụ cười rạng rỡ, có vẻ ngốc nghếch.

Ngũ Bách bén nhạy bơi tới một đầu khác của ao nước, cách Ốc Nhĩ Phu xa xa, nhạy bén quan sát cậu: "Tự tôi biết đi, không cần cậu lo."

Ốc Nhĩ Phu và Đề Lạp Mễ Tô có quan hệ tốt vô cùng, Ngũ Bách len lén ghen tỵ mấy lần, sau đó an ủi mình —— ai nha nha, đó nhất định là bởi vì bộ lông màu bạc của Ốc Nhĩ Phu!

Mọi người đều biết, Ma Da là Tuyết Mao Hống, trắng như tuyết, cố tình Đề Lạp Mễ Tô và Hắc Sâm Lâm lại có lông màu đen, thành Husky —— Lý Mộ Tư thường xuyên bóp cổ tay, nói đây là hai con chó đặc biệt nhất lịch sử.

Ốc Nhĩ Phu tỏ vẻ không hiểu dáng vẻ dửn dưng cự tuyệt của Ngũ Bách, nhảy vào trong ao nước của Ngũ Bách: "Đừng khách sáo! Chúng ta là trúc mã trúc mã! Tôi sẽ dận cậu đi! Ai bảo cậu không tiện chứ?"

Ngũ Bách đã không chú ý được chuyện khác nữa, cậu hét lên một tiếng: "Cậu cậu cậu. . . . Khốn kiếp! Ai cho cậu xuống! Ao nước của tôi! Ao nước!"

Mấy cái vảy như ngọn lửa trên khắp người cậu đồng loạt mở ra, lúc mở lúc đóng tỏ rõ cậu cực kỳ tức giận, may nhờ Ốc Nhĩ Phu đã sớm cảnh giác, mới chỉ cảm thấy gương mặt chợt lạnh, tay phản xạ có điều kiện quờ qua bên cạnh, sau đó cả người nhào tới phía trước —— sau khi sặc hai ngụm nước, thì thành công bắt được Ngũ Bách!

Ốc Nhĩ Phu thở hổn hển nhìn chằm chằm ánh mắt bị lửa giận cháy rạng rỡ phát sáng của Ngũ Bách, không thèm để ý đến vết thương trên mặt mình —— cậu đã quen rồi, trước đây thật lâu đã quen!

"Hé! Đừng lo lắng, tôi sẽ đổi ao nước mới cho cậu. Mỗi lần đều do tôi đổi giùm cậu mà?"

Ngũ Bách vặn vẹo uốn éo, giãy dụa không thoát, chỉ có thể tức giận xoay đầu đi: "Hừ! Vậy không giống! Đây là ao nước của tôi!"

Ốc Nhĩ Phu nhếch miệng cười một tiếng, hôn một cái trên mặt Ngũ Bách, sau đó một tay ôm cậu lên: "Được rồi được rồi, đừng lo lắng nhiều như vậy, Đề Lạp Mễ Tô sắp đi rồi, cô ấy mà đi thì mất mấy ngày đấy, cậu không muốn gặp cô ấy một lần trước đó sao?"

Ngũ Bách đang muốn giận dữ liền yên lặng lại, nhưng vẫn chần chờ liếc mắt nhìn xe lăn của mình —— đó là Lý Mộ Tư tìm người làm ra, đặc biệt làm cho những người thú không dễ dàng di chuyển trên mặt đất như người cá dùng —— sau đó mới mạnh miệng: "Hừ! Tôi có thể tự mình đi tới đấy!"

Ốc Nhĩ Phu khoa trương kêu to: "Chớ có nói đùa! Dựa vào hai bánh xe này, cậu chuẩn bị nhìn bóng lưng Đề Lạp Mễ Tô rời đi và ăn bụi sao?"

Ngũ Bách suy nghĩ một lát, cảm thấy rất đúng, vì vậy rất vui mừng đón nhận đề nghị của Ốc Nhĩ Phu, an ổn ở trong ngực của cậu, còn ghét bỏ thúc giục: "Tốc độ của cậu không phải rất nhanh sao? Tại sao không đi nhanh hơn chút?"

Ốc Nhĩ Phu lại không muốn nhanh, thậm chí, cậu còn thừa dịp Ngũ Bách không chú ý, bất mãn đá một cước vào xe lăn —— dĩ nhiên, cậu cũng không có lá gan làm hư vật kia, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được oán trách: "Thiệt là, ban đầu cậu thật vất vả mới khiến William đồng ý không làm thứ đồ chơi này cho Ngũ Bách, không ngờ Lý Mộ Tư lại có thể đại từ đại bi giúp một tay."

Khi chạy tới cửa thành Á Đặc Lan Đế Tư, nơi này đã tụ tập kha khá người thú rồi, phần lớn là mấy thanh niên có ý định với Đề Lạp Mễ Tô, mỗi lần, bọn họ chen chen ầm ỹ đều làm cho cuộc săn thú trở nên vô cùng náo nhiệt. Dĩ nhiên, nếu như bọn họ không gia tăng nhiều phiền phức cho đội viên giữ trật tự đô thị thì càng tốt hơn.

Dĩ nhiên, hoàn toàn không cần lo lắng người thú đảm nhiệm giữ trật tự đô thị không chế phục được những người tuổi trẻ này, ban đầu đặt tên cho đội ngũ trị an của thành Á Đặc Lan Đế Tư, Lý Mộ Tư đã kiên định nắm quả đấm nói: "Giữ trật tự đô thị! Nhất định phải gọi giữ trật tự đô thị! Đây chính là tên mà đội ngũ có lực chiến đấu đứng đầu mới có thể may mắn có!"

Mặc dù mọi người đều không rõ ràng, cái tên giữ trật tự đô thị làm sao lại mạnh mẽ hơn mấy tên uy vũ cường tráng như "Chiến thần", "Mũi tên nhọn", "Tia chớp" mà quần chúng ý kiến, nhưng thấy thánh giống cái kích động như vậy, mọi người liền cũng yên lặng đồng ý, vì vậy, hôm nay, trong đội ngũ này đều tụ tập tinh anh của các bộ lạc đấy.

Những năm gần đây, bởi vì cổ vũ cho đội ngũ giữ trật tự đô thị, nữ thần Đề Lạp Mễ Tô trong suy nghĩ của mọi người đã tự mình tặng huy chương cho các dũng sĩ, khiến người cạnh tranh dô đội ngũ này càng thêm kịch liệt, cho nên, đối với lực chiến đấu của giữ trật tự đô thị, tất cả mọi người đều công nhận chỉ một chữ mạnh.

Ngũ Bách đến cũng hấp dẫn một số người chú ý, dù sao, người cá là chủng tộc cao ngạo, ở trong thành Á Đặc Lan Đế Tư, trừ Ngũ Bách, cũng chỉ có mẹ Ngũ Bách thôi.

Nhưng, thấy vảy lửa đỏ của Ngũ Bách, lại có có vài người bĩu môi khinh thường.

Mọi người đều biết, người cá được cho rằng được thần thú yêu thương, cũng bởi vì máu thần kỳ của họ, nhưng Ngũ Bách là con lai của người cá và tộc chim, thừa kế ngoại hình của người cá và màu lửa của Hoắc Khắc, nhưng đồng thời, cậu ta cũng mất đi ma lực máu thần của người cá.

Thậm chí, bởi vì màu sắc y hệt ngọn lửa của cậu ta cực dễ coi, đủ để trở thành mục tiêu của bất kỳ động vật ăn thịt từ lần đầu tiên, cậu ta thậm chí không cách nào sống một mình dưới biển sâu.

Một người cá giả không có cách nào sống một mình. . . . Không ít người thú thậm chí cảm thấy cậu còn phế vật hơn cả song sinh.

Ốc Nhĩ Phu không để lại dấu vết ngăn trở tầm mắt xấu bụng của những người khác, hơn nữa còn hung hăng nhìn lại, lúc này mới ôm Ngũ Bách chạy về phía đội ngũ kiểm duyệt, hiên ngang mạnh mẽ đi về phía Đề Lạp Mễ Tô.

Ngũ Bách lập tức kích động níu lấy tay áo Ốc Nhĩ Phu, thậm chí không có nghe được lời bàn luận xôn xao mà người khác dành cho cậu.

"Hí. . . . Hí. . . . Đề Lạp Mễ Tô." Ngũ Bách ngượng ngùng vẩy đuôi cá, hâm mộ nhìn Đề Lạp Mễ Tô xinh đẹp.

Cánh tay Ốc Nhĩ Phu ôm cậu hơi dùng lực, khi Ngũ Bách bất mãn giãy dụa, thì nở nụ cười với Đề Lạp Mễ Tô —— có lẽ là bởi vì mẹ của họ (dĩ nhiên, William tuyệt đối sẽ không cho phép cậu gọi hắn như vậy) đều đến từ địa cầu, cậu và Đề Lạp Mễ Tô đều có khá nhiều quan điểm giống nhau, điều này làm cho hai người bọn họ từ nhỏ đã có quan hệ đặc biệt tốt, rất có cảm giác thanh mai trúc mã. Cho nên, Ốc Nhĩ Phu cũng không có khẩn trương và kích động lúc nhìn thấy Đề Lạp Mễ Tô như người thú bình thường.

Đề Lạp Mễ Tô buộc tóc dài ở sau ót, mặc một cái vá da ngắn thành thục, bắp thịt vừa dài vừa chắc ở hai chân lộ ra hết, rất có vẻ đẹp hoang dã.

Cô hơi cúi người nhảy xuống khỏi cái trống da khổng lồ, đi về phía Ốc Nhĩ Phu, ý vị sâu xa nhíu mày với Ngũ Bách trong ngực, Ốc Nhĩ Phu sau đó vô cùng tự nhiên gật đầu một cái với Ngũ Bách, coi như là lên tiếng chào, sau đó chuyển sang Ốc Nhĩ Phu, khoanh tay cười như không cười nhìn cậu: "Thế nào? Lần này không đi săn thú với tôi?"

Ốc Nhĩ Phu nhún nhún vai: "Tha cho tôi đi, dù tôi săn nhiều con mồi hơn, cũng vĩnh viễn không giành được ánh sáng của cậu, loại chuyện như vậy làm một lần là đủ rồi, tôi không muốn làm lần thứ hai."

Đề Lạp Mễ Tô nhấc chân dài, đá cái bốp vào bên hông cậu —— mặc dù cô cao hơn người đại cầu, cỡ 1m73, nhưng lại nhỏ nhắn hơn người thú nhiều —— nên cô đến gần Ốc Nhĩ Phu hơn, hai tròng mắt màu đen xấu bụng tiến tới gần cậu: "Chậc, nói giống như tôi thắng không cần dùng võ." Hất đầu, "Lúc nào thì quang minh chánh đại so xem?" Tầm mắt liếc nhìn xuống dưới, cười với Ngũ Bách đang đỏ mặt ngượng ngùng vì có thể tiếp cận Đề Lạp Mễ Tô rất gần, thậm chí không cẩn thận sẽ thấy được quần mỏng lộ ra khi Đề Lạp Mễ Tô nâng cao chân, "Ngay trước mặt Ngũ Bách được chứ?"

"Thiện lương như vậy?" Ốc Nhĩ Phu hoài nghi nghiêng người, đẩy chân dài của Đề Lạp Mễ Tô ra.

Đề Lạp Mễ Tô vô tội nhún nhún vai: "Cho cậu một cơ hội, không cần thì thôi."

Ốc Nhĩ Phu lập tức tiếp miệng: "Được, chờ cậu săn thú trở lại." Sau đó, cậu cũng chỉ vẽ một vệt trên trán, cười, "Chúc cậu may mắn."

Đề Lạp Mễ Tô xoay người đi về phía đội ngũ của cô, đưa lưng về phía cậu phất phất tay: "Oh, đó không phải là chuyện đương nhiên sao? Chờ tôi về đánh cậu nằm sấp đi."

Ốc Nhĩ Phu cười, cúi người xuống, đôi môi thiếu chút nữa trúng vào gò má của Ngũ Bách đang buồn chán: "Thế nào?"

Ngũ Bách vẫy vẫy cái đuôi, phiền muộn đuổi theo bóng lưng Đề Lạp Mễ Tô: "Bọn họ đều nói, chỉ có người đánh thắng được Đề Lạp Mễ Tô, mới có thể được cô ấy chọn làm bầu bạn." Sau đó ghen tỵ ngắm Ốc Nhĩ Phu, giương cằm, "Hừ, tôi mới không tin cậu có thể đánh thắng được Đề Lạp Mễ Tô !"

Ốc Nhĩ Phu cười lên khúc khích, lồng ngực chấn động, đôi môi quá gần dĩ nhiên ma sát hai cái trên mặt Ngũ Bách, bị Ngũ Bách bất mãn đẩy ra: "Này, cậu muốn đến xem không? Nhìn lâu mấy lần, nói không chừng là có thể tìm đượcphương pháp đối phó Đề Lạp Mễ Tô! Uh, dù sao, ưu thế của cậu là ở dưới nước, nếu như Đề Lạp Mễ Tô nguyện ý đánh nhau với cậu trong nước, nói không chừng cậu có thể thắng nhé!"

Ngũ Bách vui mừng, nhưng ngay sau đó liền nghiêm túc, khinh thường liếc Ốc Nhĩ Phu một cái, kiêu ngạo ngưỡng cằm: "Tôi mới sẽ không làm chuyện đó! Tôi sẽ công chính đánh bại Đề Lạp Mễ Tô, sau đó khiến cô ấy chọn tôi làm bầu bạn đấy! Không. . . . Chỉ là, tôi vẫn sẽ đi xem anh và Đề Lạp Mễ Tô chiến đấu, dù sao. . . ." cậu đảo con ngươi, "Nếu như cậu bị thương, thì tôi phải cứu cậu chứ, cậu là hàng xóm của tôi mà."

Ốc Nhĩ Phu cười lớn: "Đươc, nếu như mà tôi bị thương, cậu nhưng nhất định phải cứu tôi đó! Không thể bỏ rơi tôi."

Ngũ Bách bất mãn xị mặt: "Tôi là người giữ lời,, cũng không phải là cậu, mỗi lần đều nói không làm dơ ao nước của tôi, nhưng mỗi lần đều luôn phạm sai lầm."
Bình Luận (0)
Comment