Khi Ta 17

Chương 26

Năm ngày loáng cái đã trôi cái vèo, dưới sự dạy dỗ của Thiên Ân tôi đã tiến bộ rất nhiều.

Lần đầu tiên trong năm ngày, hắn khen tôi.

“ Tốt lắm, đáp án đúng, kết cấu mạch lạc logic. Cậu tiến bộ rất nhiều.”

Chuyện, bà đây sống chết ngày đêm ôn tập trong năm ngày qua tất nhiên phải có kết quả rồi.

“ Làm nốt cái này rồi nghỉ ngơi đi.”

Tôi ngoan ngoãn làm bài nhưng được nửa chừng thì mắt tôi không thể nào mà mở ra nữa, thế là ngủ gục luôn. Chắc do thời gian vừa qua đã ôn thi lại còn phải viết bài nên bây giờ hết năng lượng rồi.

Lúc tôi tỉnh dậy hắn vẫn chong đèn nghiền ngẫm cái mớ sách gì đó, tôi thì đang nằm trên giường êm ái đánh một giấc ngon lành. Tôi nhìn đồng hồ, hoảng hốt nhận ra bây giờ đã 11h rồi.

Vội vàng nhét sách vở vào cặp, giờ tôi mà không về thì Bảo An nó cho ngủ đường mất.

Hắn chợt túm tôi lại.

“ Khuya rồi, để tôi đưa cậu về.”

Tôi xua xua tay. “ Thôi khỏi, nhà gần xịt à, cậu cứ làm việc của cậu đi.”

“ Không sao, tôi cũng muốn ra ngoài hít khí trời.”

Tôi cũng không từ chối nữa, để hắn đưa về.

Nhà Thiên Ân cách nhà tôi ba bước chân, loáng một cái tới cổng nhà tôi.

“ Tối rồi mà còn làm phiền cậu quá, cảm ơn đã đưa tôi về nhé.”

Giờ tôi mới để ý tên nhóc này vì vội vã đưa tôi về mà mặc có một cái áo mỏng dính ra đường, dám cá bây giờ mà có cơn gió nào thổi ngang là hắn bay tuốt sang Tây Ban Nha luôn.

Tôi gỡ khăn choàng cổ, nhón chân choàng cho hắn. Ăn gì mà cao thế không biết, tôi cũng đâu phải dạng thấp bé gì cho cam đâu thế mà hắn còn cao hơn tôi hẳn một cái đầu. Ai dám bảo thằng nhóc trước đây đã béo lại còn lùn tịt, chân ngắn lũn cũn chạy theo tôi với cái thằng nhóc ở trước mặt đây là cùng một đứa cơ chứ.

Hắn ngơ ngẩn ra luôn. Thực ra tôi đang chờ một câu cảm ơn cho không khí bớt ngượng ngùng mà mãi không thấy hắn trả lời.

Tôi dơ nắm đấm với hắn như một kiểu chào hỏi.

“ Cho ngày mai thuận lợi.”

Hắn cũng dơ tay cụng nhẹ vào tay tôi. “ Cho ngày mai thuận lợi.”

Tôi lật đật vào nhà. Bảo An bắt đầu cằn nhằn rằng tôi về quá muộn và có biết như thế là làm mồi cho bọn côn đồ hay không. Nó nhất quyết không cho tôi đi ngủ nếu như không hứa rằng chuyện này không bao giờ xảy ra nữa. Tôi buồn ngủ quá trời nên ậm ừ cho qua chuyện và trở về phòng.

Tôi thi giữa kỳ Toán vào ngày hôm sau. Lúc đọc đề tôi suýt hét toáng cả lên, sau 17 năm cuối cùng thì tôi cũng hiểu mấy cái công thức toán loằng ngoằng trong bài kiểm tra rồi.

Thi giữa kỳ xong chúng tôi được tan học luôn, nhường chỗ cho các khối khác thi nữa.

“ Ê mày, làm bài được không?”

Cà Chua ôm lấy cổ tôi khi tôi vừa bước ra khỏi phòng thi. Tôi vừa định trả lời thì nó dơ tay cản.

“ Thôi khỏi, tao biết rồi, mày lại định than vãn tại sao thầy lại ra đề bằng ngôn ngữ ngoài hành tinh chứ gì?”

Tôi lắc lắc đầu. “ Lầm, mày lầm to rồi con ạ. Lần này tao đã làm bài vô cùng nghiêm chỉnh.”

“ Thật luôn?”

“ Thật chứ, tất cả là nhờ người thầy giáo có tâm ấy ạ.”

Củ Cải xoa xoa cằm. “ Tớ tự hỏi không biết ai cao tay như vậy, có thể cải tạo được một mảnh đất cằn thành một thửa ruộng màu mỡ.”

“ Vâng, không như bạn thân mà thân ai nấy lo ạ.”

Cà Chua cười hỉ hả.

“ Thôi mà, người ta xin lỗi mà.”

Tôi dương dương tực đắc. “ Được, ta sẽ tha lỗi nếu như ngươi mời ta một chầu gà rán.”

Thế là cả lũ kéo nhau đi ăn gà. Tôi sực nhớ ra còn quên mất cái gì đó, thực ra là quên mất sự hiện diện của ai đó thì phải. Thế là bảo bọn nó đi trước rồi quay trở lại kéo theo một thân cao 1m8 đuôi chơi vơi đằng sau.

Vâng, các bạn đoán đúng rồi, Thiên Ân đấy ạ. Tôi thấy hắn lúc nào cũng lom nhom một mình hết á nên với tư cách là bạn thân thuở bé, tôi nghĩ mình cần làm gì đó.
Bình Luận (0)
Comment