Đã qua giờ mão!
Chủ tướng độc nhãn lại múa cây đao sau lưng, quát to:
- Chuẩn bị, tấn công!
- Tần công!
Kèn hiệu tấn công vang lên, đội quân tấn công của Đại Ngô Quốc như thủy triều lên, tiến về phía Phục Hổ Trại, không lâu sau đã tiến đến trước Phục Hổ Trại.
Chủ tướng độc nhãn đưa theo một đám Phó tướng, đứng trước trại, giơ đao quát:
- Nhược phu Bách Việt Quốc, nếu thức thời thì hãy bỏ lại cái đầu, nếu không một khi ta công phá trại thì sẽ giết sạch tất cả.
Ngay lập tức có tiếng hét lớn phía trên Phục Hổ Trại, Chủ tướng giữ trại quát lớn:
- Tiểu tử Đại Ngô Quốc, ăn nói ngông cuồng, hôm nay phải để cho các ngươi đến một người chết một người, đến hai người chết hai người?
Chủ tướng độc nhãn lạnh lùng cười:
- Vậy để xem xem ai chết thảm hơn, Cung tiễn thủ! Bắn!
Ba nghìn Cung tiễn thủ xếp thành hình trận bắn lên, có thể nói là vạn tên cùng bắn về phía Phục Hổ Trại, những mũi tên này yểm trợ cho những tay đột kích.
Mũi tên tuy lực sát thương mạnh, phải bắn ở cự ly xa như vậy, diện tích sát thương lớn là không thể, nhưng dùng yểm trợ cho đội quân đột kích lại vô cùng hiệu quả.
Mưa mũi tên cuồng phong này ngay lập tức làm cho bên Phục Hổ Trại lần lượt giơ khiên chắn mũi tên. Một loạt nghìn tên đột kích của Đại Ngô Quốc nhanh chóng cầm phi móc câu tấn công Phục Hổ Trại.
Những tay đột kích này đã từng qua huấn luyện nghiêm khắc, nghìn người chọn một tay đột kích, ai ai cũng thân thủ bất phàm. Cánh tay vừa giơ lên đã bắn móc câu ra, móc vào một chỗ cố định vững chắc, nhanh như khỉ vượn, lần lượt leo lên.
Sát theo sau, đội đột kích thứ hai khiêng thang nhanh chóng theo sau. Thang này là để chủ lực công trại.
Dù sao, thủ đoạn dùng móc câu không phải ai ai cũng có, thang này lại là công cụ để trèo lên trại. Trên Phục Hổ Trại, một bên phòng ngự mũi tên địch, một bên tổ chức phản công.
Trong khoảnh khắc, phía trên đại trại tràn xuống những hòn đá to mưa cuộn xuống. Những hòn đá này, đối với đội công kích đang trèo lên mà nói, có thể nói là vô cùng lợi hại. Vốn dĩ, bốn phương tám hướng đều có phòng bị. Trong phạm vi năm mét đã bố trí một gác phòng bị rất rộng, chỉ là tất cả những phòng bị của gác phòng bị đã bị Đại Ngô Quốc phá vỡ.
Tất cả những chiến hào, những cái bẫy đều đã bị phá. Do vậy, hôm nay tấn công là tấn công trực tiếp đại trại. Tuy vẫn chưa đến mức đánh giáp lá cà, nhưng tình hình cũng rất kịch liệt.
Đá lớn, cây lớn mũi tên trên như đàn châu chấu lao xuống, mỗi lượt giết được hai ba trăm võ sĩ đột kích Đại Ngô Quốc.
Nhưng mà, đội đột kích của Đại Ngô Quốc hết tốp này đến tốp khác, chen chúc nhau mà lên. Dưới sự yểm trợ của cung tiễn, ngày càng nhiều các võ sĩ đột kích không ngừng gần bức tường của đại trại.
Tuy là sáng sớm, nhưng giữa trời đất có một mảng u ám, dường như bóng ma bịt kín một tầng mây, từng đợt từng đợt tiến công như thủy triều dâng đánh sâu vào Phục Hổ Trại.
Phòng ngự của Phục Hổ Trại tuy không gọi là quá vững chắc, nhưng cũng làm cho đội đột kích Đại Ngô Quốc phải chịu khổ. Lần công kích này Đại Ngô Quốc đã chết không dưới hai nghìn người, mà vẫn không thể trèo lên trại.
Dù vậy, tình hình trên Phục Hổ Trại cũng không dễ chịu gì. Dưới sự xạ kích của dầy đặc cung tiễn, tử thương cũng hơn trăm người, đội đột kích đó tuy không thể phá vỡ thế phòng ngự, nhưng cũng có rất nhiều người trèo được lên trên, tuy bị bao vây nhưng cũng giết được không ít võ sĩ giữ trại của Phục Hổ Trại.
Do vậy, từ dưới nhìn lên, Đại Ngô Quốc tuy bất lợi, nhưng thực sự phiền phức lại là phía Phục Hổ Trại. Lá cờ giơ lên, một xe võ trang từ dưới đi lên, mỗi bên đã lắp bốn cái bánh xe lớn, với sức đẩy của đám binh sĩ, hướng tới Phục Hổ Trại.
Vật to lớn này, cao sáu tầng, mỗi tầng đều trang bị vũ khí hạng nặng, trường thương, cung nỏ, đá. Mà trong mỗi tầng, lại ẩn vô số cường giả công thành.
Xe bọc thép này tuy tốc độ không nhanh, nhưng sức công phá kinh người. Không những có thể lợi dụng độ dầy nặng của nó để trực tiếp phá vỡ, mà còn có thể lợi dụng độ cao bằng tường thành của Phục Hổ Trại. Như vậy có thể giảm bớt cho áp lực cho đội đột kích khác.
Phía trên Phục Hổ Trại nhìn thấy vật to lớn như vậy, ai cũng đề phòng. Một Phó tướng vội nói:
- Chủ tướng, chiến xa này uy lực vô cùng lớn, toàn diện võ trang, chỉ có hỏa công mới có thể diệt được.
- Ừm, Cung tiễn thủ, hỏa tiễn, chuẩn bị, bắn!
Đối phó với xe này, duy chỉ có cường công hỏa tiễn mới có thể phá vỡ, đối với loại xe lợi hại như này, mũi tên thường không có tác dụng gì. Hai trăm Cung tiễn thủ lập tức tập hợp, như đàn châu chấu, hỏa cung không ngừng bắn ra, lần lượt bay về phía chiếc xe.
Chiến xa này của Đại Ngô Quốc, võ trang vô cùng vững chắc, cung lực từng đợt bắn của Phục Hổ Trại cũng không phải là nhỏ, nhưng vẫn không thể phá được chiến xa.
- Ha ha…
Chủ tướng độc nhãn nhìn thấy vậy, đắc ý cười lớn, dựa vào cung tiễn mà muốn phá chiến xa của chúng ta, nằm mơ đi!
- Đội đột kích thứ hai! Chuẩn bị!
Đội công kích này là dùng chuẩn bị công kiên.
Chiến xa một khi đến gần, lực phá hoại đối với bức tường thành là vô cùng lớn. Mà bên trong xe này, cũng chở một đội cường giả đột kích, hoàn toàn có thể đối công đại trại. Đội cường giả đột kích này xông ra, cơ hội trèo lên đại trại là rất lớn.
Ba nghìn võ sĩ đột kích, long tinh hổ mãnh, cùng với chiến xa tiến thẳng đến tường thành.
Một tiếng nổ! Lại một tiếng nổ!
Tiếng vang mãnh liệt không ngừng nổ ra. Chiến xa khổng lồ đó đã xông tiến dưới chân tường gây ra tiếng nổ mạnh liệt.
Những cường giả đột kích trong chiến xa lần lượt trèo lên:
- Giết!
- Đánh phá Phục Hổ Trại! Giết một người thưởng hai trăm lượng! Chém được tướng địch, thưởng hai nghìn lượng, bắt được tướng địch, thưởng hai vạn lượng!
Chủ tướng Đại Ngô Quốc cười điên cuồng, vung vẫy cờ. Đội quân chủ lực lần lượt tấn công lên, chỉ đợi chiến xa mở cửa trại là xông vào như thủy triều lên.
Uy lực của chiến xa quả nhiên vô cùng lớn, mỗi lần tấn công, đều làm cho quân giữ trại cảm thấy run sợ.
Mà binh lính trong chiến xa không ngừng trào ra, lần lượt trèo lên tường, bắt đầu công thành.
- Các huynh đệ! Thời khắc đất nước nguy nan đã đến! Là nam nhi, hãy giết cho ta! Giết được một tên cẩu giặc chết cũng đáng, giết được hai tên chết nhất định có lời! Giết!
- Giết chết bọn cẩu cường đạo Đại Ngô Quốc!
Phòng ngự Bách Việt Quốc không ngừng bị đánh phá, đã không thể hình thành phòng ngự tứ phía, nhưng quân giữ trại này cũng rất dũng mạnh, không sợ chết, tiến lên phía trước!
Rút vũ khí vật lộn với các cường giả đột kích trèo tường lên. Giữa mỗi hơi thở đều có mười mấy người bỏ mạng. Bên tấn công chỉ có một ý niệm, mau chóng hạ Phục Hổ Trại, giành lấy chiến công. Bên thủ chỉ có một ý niệm, giết địch, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu, bảo vệ Phục Hổ Trại, cùng tồn vong với Phục Hổ Trại.
- Chủ tướng…
Một Phó tướng Phục Hổ Trại chém một tên công kích, đến gần Chủ tướng:
- Chủ tướng, tình thế bất lợi, chiến xa này tiếp tục xông vào, các của trại của chúng ta sẽ rất khó thủ. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.com
- Tập hợp các cường giả, chủ động tấn công chiến xa, nhất định phải phá vỡ được cái vật to lớn này.
Chủ tướng anh dũng xông lên, chém liền mấy chém, trong nháy mắt chém được mấy tên cường giả.
- Lưu Phó tướng, ngươi hãy tập hợp những cường giả Chân Võ Cảnh Ngũ đẳng trở lên, tổ chức thành đội cảm tử, tấn công chiến xa, bất luận dùng cách gì, vẫn phải phá được chiến xa đáng chết đó?
- Vâng!
Lưu Phó tướng đáp một tiếng:
- Những cường giả Chân Võ Cảnh Ngũ đẳng trở lên, đi theo ta?
Vừa vẫy tay, lập tức hàng chục cường giả Chân Võ Cảnh Ngũ đẳng lần lượt đi theo Lưu Phó tướng.
Lưu Phó tướng lớn tiếng:
- Chiến xa uy lực quá lớn, chúng ta phải hủy được nó, mới có thể bảo vệ đại trại không bị tấn công, các anh em, có dám cùng ta đi tấn công?
- Thề sống chết đi theo?
- Tốt, chuẩn bị, xuất phát!
Dưới sự dẫn dắt của Lưu Phó tướng, mười mấy cường giả một hàng lần lượt xông ra như đàn chim ưng. Đúng lúc nào, các mũi tên từ trong chiến xa xông ra.
Nhóm người Lưu Phó tướng toàn thân như huyền không, đến cơ hội phản ứng cũng không có, bị đội quân này bắn thành con nhím.
Những cường giả Bách Việt Quốc cũng không hề sợ, nối tiếp nhau không ngừng lao xuống.
Chỉ là những kình nỏ của chiến xa, đã lắp đặt rất nhiều cơ quan kình nỏ, không biết lớn hơn bao nhiều lần so với lực bắn của người. Mặc dù lực công kích của Bách Việt Quốc cũng mạnh, trước kình nỏ, không ngừng bị công kích, không ngừng bị bắn ngược lại… Phục Hổ Trại đã bắt đầu suy tàn.
- Chủ tướng, không công kích được!
Một cường giả gần Chủ tướng, lo lắng nói.
Chủ tướng Phục Hổ Trại là một cường giả Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, quát lớn:
- Các ngươi ở trên này, ta đích thân dẫn người đi công kích!
Kình nỏ bắn ra từ chiến xa không ngừng, Chủ tướng không ngừng múa đao, tuy có thể đẩy lùi các mũi tên, nhưng lại không tìm được cơ hội chui qua.
Chủ tướng mắt trợn lên như hổ, thét dài một tiếng, quay đầu nhìn lại nhìn xung quanh, đội đột kích của Đại Ngô Quốc đã trèo được lên thành:
- Lẽ nào, Phục Hổ Trại ta, hôm nay lại rơi vào tay địch sao?
Chủ tướng trong lòng bi thương, không ngừng hét lên:
- Giết!
Lúc đội đột kích Đại Ngô Quốc không ngừng lên tường thành, ở nơi xa đột nhiên truyền đến một tiếng hét dài, tiếng hét này vang như sấm:
- Bọn giặc tử Đại Ngô Quốc, hôm nay là lỗi của các ngươi, không ai được đi!
Tiếng hét này như sấm dậy bên tai, vô cùng uy lực, những tiếng chém giết hoàn toàn im bặt, đúng là phong vân biến sắc, ngũ nhạc đảo khuynh!