Khí Trùng Tinh Hà

Chương 191

Người này, chính là Tần Vô Song phi ngựa bất kể ngày đêm không ngừng nghỉ chạy đến đây.
Từ Tử Diễm Lĩnh đến biên giới Thái Uyên Lĩnh, hắn đi một ngày một đêm, cuối cùng cũng đã đến kịp vào thời khắc quan trọng, đi một ngày một đêm như vậy mà tinh thần hắn vẫn rất tỉnh táo, không hề cảm thấy mệt mỏi. Trái lại, sau một ngày một đêm làm cho hắn lĩnh ngộ được sự tinh thuần của cảnh giới Tiên Thiên mà trước nay hắn chưa cảm nhận được.
Đúng lúc hắn bước vào Phục Hổ Trại, một luồng linh cảm chui vào đầu hắn, hắn dường như đã nắm bắt được linh cảm vi diệu này. Đây là linh cảm đến từ sự hận thù, phẫn nộ.
Hắn trừng mắt, một bên là núi thi thể, một bên là biển máu.
Các tráng sĩ Bách Việt Quốc đang dùng da thịt, máu tươi của mình để ngăn cản những cường giả Đại Ngô Quốc như lang như hổ xông vào. Chỉ sợ, bên Phục Hổ Trại đã thương vong nghiêm trọng, tình thế rất nguy hiểm.
Cường giả Đại Ngô Quốc không ngừng xông vào, mà quân giữ trại lại không ngừng bị dẫm lên, không ngừng bị tấn công.
Từ phòng ngự lập thể đến phòng ngự bình diện, bị tấn công liên tiếp thành phòng ngự một bên. Sức phòng ngự cũng không ngừng giảm.
Hôm nay, đã không còn cái gọi là phòng ngự với không phòng ngự, chỉ có chém giết, chỉ có cánh tay lìa khỏi thân, đầu lìa khỏi cổ.
Tần Vô Song vô cùng tức giận, ngũ nhạc cũng không thể làm nguôi ngoai, nước sông tam giang cũng không thể cuốn đi.
Tần Vô Song thần uy lẫm lẫm, như thần linh giáng trần. Nhón chân một cái, liền phóng lên tường thành, quăng sợi roi xà hình trong tay.
Tần Vô Song đã dốc toàn lực quăng cây roi, gây ra một tiếng động lớn, lực lượng Tiên Thiên khuếch tán, trực tiếp bao lấy những cường giả công kích trên trại. Linh lực rung lên!
Phanh!
Những làn sóng lực lượng Tiên Thiên không ngừng bắn ra, dường như vô số cánh hoa rơi trên không trung. Hoành tráng mà đẹp đẽ!
- Hôm nay những người vượt bức tường này, chỉ có con đường chết?
Tần Vô Song quát, sợi roi xà hình lại rung lên, đập về phía chiến xa.
Ầm!
Sự công kích của lực lượng Tiên Thiên, cũng không phải Hậu Thiên võ giả có thể lĩnh hội được, huống hồ Tần Vô Song lúc này lại đang có những lĩnh hội đột phá trên con đường Tiên Thiên.
Lực lượng của sợi roi xà hình giống như lực lượng của thần thánh, quất roi mà đơn giản như thái đậu.
Tần Vô Song không chút nể tình lại vung tay lên quất liền ba phát.
Một tiếng nổ!
Ba phát quất roi, chiếc chiến xa hoàn toàn bị phân ra làm hai, những võ sĩ bên trong chiến xa lần lượt đều chạy bán sống bán chết. Nếu không, một khi chiến xa hoàn toàn đổ xuống, sẽ tạo ra một lực va đập vô cùng mạnh, e rằng ngay tức khắc xương cốt bọn họ cũng chẳng còn.
Tần Vô Song một tay cầm roi da, một tay cầm Tử Dương Kiếm, quay đầu liều mạng giết như bổ dưa thái rau.
- Các dũng sĩ Bách Việt Quốc, hãy tránh đường!
Tần Vô Song vừa giết vừa hô hào.
Lúc này, các cường giả Đại Ngô Quốc cùng với các võ sĩ bình thường, không dưới hai ngàn người, thấy Tần Vô Song lợi hại như vậy, các cường giả liền đổ tới, dùng chiến thuật biển người bao vây Tần Vô Song.
Nhưng mà, Tiên Thiên cường giả há lại có thể chết bởi chiến thuật biển người của họ sao?
Tần Vô Song chỉ buồn vì hai quân hỗn chiến, không tiện buông tay chém giết, đây mới chỉ để các võ sĩ Bách Việt Quốc tránh ra hai bên, nếu không hắn toàn lực chém giết, ba, năm nghìn người cũng có thể giết sạch sẽ.
Tiên Thiên cường giả, có nghĩa là mượn lực thiên địa tự nhiên, uy lực thiên địa tự nhiên này, lực Hậu Thiên võ giả lại có thể chống lại sao?
Chủ tướng Bách Việt Quốc nhìn thấy Tần Vô Song, thất thanh hét lên:
- Là Vô Song Hầu?
- Chính là Bản hầu!
Tần Vô Song hét lên:
- Tập hợp lại, để toàn thể quân sĩ ngăn cản những tên đột kích phía dưới tiếp tục tấn công, những người này, hãy để cho ta!
Vừa nói xong, sợi roi xà hình dài trong tay lại vung lên ba cái, vang lên tiếng "choeng choeng choeng", dưới sự công kích của lực lượng Tiên Thiên, toàn thân những Hậu Thiên võ giả dường như bị trúng bom, không có chút sức lực kháng cự nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Trong nháy mắt, Tần Vô Song một tay một kiếm đã có bốn năm tên bỏ mạng.
Bên Đại Ngô Quốc cũng đã thấy tình hình không ổn. Trong đó có một cường giả Chân Võ Cảnh Cửu đẳng đã bất chấp tất cả bay từ trên tường xuống, bỏ chạy như gặp phải quỷ.
Hành động của hắn lập tức dẫn theo những cường giả khác của Đại Ngô Quốc, có người thất thanh hét lên:
- Người này là Tiên Thiên cường giả!
- Tiên Thiên cường giả!
- Mọi người mau rút quân, không thể chống lại Tiên Thiên cường giả!
Tần Vô Song gầm lên như hổ gầm, Sư Tử Hống, linh lực lượng Tiên Thiên không ngừng phun ra, chấn động đến mức các cường giả Đại Ngô Quốc đang bỏ chạy váng đầu hoa mắt, chân chạy cũng không vững.
Bức tường cao mười mấy trượng, ngã xuống chỉ có thịt nát. Thế sự trong nháy mắt liền thay đổi hoàn toàn.
Chủ tướng độc nhãn Đại Ngô Quốc từ xa nhìn thấy sự thay đổi này, trợn mắt ngẩn người nhìn, thất thanh hét:
- Người này là ai?
- Chủ tướng, Tiên Thiên cường giả, đó là một Tiên Thiên cường giả!
- Tiên Thiên cường giả?
Chủ tướng độc nhãn hoảng sợ thất sắc, ngẩng đầu nhìn, thấy những cường giả Đại Ngô Quốc lần lượt tháo chạy, nhưng đến tường thành thì bị tiếng gầm của đối phương làm ngã xuống, tất cả đều chết. Cảnh này làm cho toàn thân hắn run lên.
- Chủ tướng, tình hình bất ổn, mau rút quân!
- Rút quân?
- Nếu không rút, đợi đến khi Phục Hổ Trại tổ chức phản công, e rằng quân mã của chúng ta cũng bị tiêu diệt toàn bộ.
Phó tướng thần thái lo lắng nhìn lên tường thành, toàn thân run rẩy, chỉ hận một nỗi không thể lập tức rút chạy.
Tần Vô Song nhảy một cái, chui vào đống bỏ đi đó, lôi những cái nỏ từ bên trong ra, cánh tay hơi rung rung, lập tức những cái nỏ đó bị bổ đôi.
Véo!
- A?
Chủ tướng độc nhãn cảm thấy con mắt duy nhất của mình đột nhiên như to ra, dường như có vật gì đó trực tiếp đánh tới mình.
Không kịp phản ứng, kình nỏ kia đã trực tiếp phóng vào con mắt còn lại của hắn, xuyên qua đầu bắn ra ngoài mang theo một tia máu.
Chưa kịp kêu lên một tiếng, hắn đã ngã từ trên ngựa xuống, mà mũi tên kia vẫn chưa tiêu tan, vẫn bay thẳng liên tiếp bắn đến bảy, tám quân lính phía sau.
Vị Phó tướng bên cạnh Chủ tướng độc nhãn thấy cảnh tàn khốc này, tất cả những dũng khí, tất cả những đấu trí ngay lập tức tiêu như băng tan. Hét lên:
- Rút quân, tất cả rút lui, rút quân!
Hàng vạn quân mã, náo loạn xếp thành một hàng, vẫy cờ, thúc ngựa quay đầu bỏ chạy. Tên Phó tướng ngồi trên mình ngựa, phi thục mạng, cũng không dám quay đầu nhìn lại, chỉ sợ quay đầu lại, mũi tên tử thần đó sẽ bay vụt tới.
Trong khoảnh khắc, đội tiên phong của Đại Ngô Quốc để lại rất nhiều cờ xí, những thương binh bị ngựa chiến đạp xuống đất la liệt khắp nơi, quỷ khóc soi tru.
Lúc này, Phục Hổ Trại dưới sự lãnh đạo của Chủ tướng, ba nghìn kỵ binh ào ra, phóng nhanh phía trước truy bắt, nhân cơ hội truy kích, giành lấy thắng lợi.
Đi qua những thương binh của Đại Ngô Quốc, những kỵ binh này cũng không khách khí, giống như bổ dưa thái rau tiêu diệt toàn bộ, không sót một ai.
Trận chiến kéo dài trên buổi trưa mới hoàn toàn chấm dứt.
Ba nghìn kỵ binh Phục Hổ Trại, truy kích trong ba mươi dặm, giết hàng vạn người mới chịu trở về. Dọn dẹp chiến trường, kiểm kê chiến tích.
Phía Phục Hổ Trại, có năm nghìn người bỏ mạng, hơn năm nghìn người bị thương, có thể thấy trận này tàn khốc như thế nào.
Tổn thất bên Đại Ngô Quốc ít nhất cũng gấp đôi. Ba vạn quân tiên phong, hàng vạn quân tháo chạy đều bị tiêu diệt.
Ngoài những lính công thành tử thương, còn có những người bị Tần Vô Song tiêu diệt, chết do kỵ binh dẫm lên, chết do Phục Hổ Trại truy sát, không sao tính hết.
Tần Vô Song vẫn còn chưa nguôi tức, yên lặng nhìn các quân sĩ Phục Hổ Trại dọn dẹp chiến trường.
Chủ tướng Phục Hổ Trại chỉnh lại áo giáp, tiến lên hành lễ.
Tần Vô Song xua tay:
- Ngươi là Chủ tướng ở đây, không phải hành lễ, tình hình trận chiến hôm nay thế nào?
Vị Chủ tướng hổ thẹn nói:
- Nếu không phải là Vô Song Hầu kịp thời đến, thì e rằng lúc này Phục Hổ Trại đã rơi vào tay địch.
- Đại Ngô Quốc binh cường mã tráng, có vũ khí công thành lợi hại, quan phòng Phục Hổ Trại tuy chặt, nhưng vẫn không chịu được sự công kích này. Đại Ngô Quốc lần này đã tốn rất nhiều tâm sức.
- Hắc hắc, tiếc là Vô Song Hầu vừa xuất hiện, đã làm tiêu tan tâm sức của bọn chúng.
Chủ tướng vui mừng nói, nghĩ lại cảnh tượng thần kỳ vừa nãy, nghĩ lại cuộc phản công, máu vẫn còn sôi trào.
- Ân, không phải là Võ Thánh đại nhân tọa trấn Phục Hổ Trại sao?
- Suýt nữa quên, Võ Thánh đại nhân có để lại phong thư, dặn Vô Song Hầu đến thì đưa cho ngài.
Tần Vô Song nhận lấy mở ra xem, chỉ thấy có hai câu mười bốn chữ: Cây bệnh không thể đón mùa xuân, thời thế thay đổi, cũ thay mới.
Tần Vô Song suy nghĩ, đột nhiên mặt biến sắc:
- Ông ấy đâu?
- Giờ mão hôm nay, Võ Thánh hộ quốc Tề Thắng Nam của Đại Ngô Quốc đã ước chiến với Võ Thánh đại nhân, đã cùng đi đến Luân Hồi Phong, quyết một trận sống mái.
Tần Vô Song mặt biến sắc, tự thì thầm:
- Cừu lão ca, đây là đã quyết chí rồi!
Nghĩ đến Võ Thánh đại nhân bị nội thương chưa hồi phục, lại nhìn lại mười bốn chữ này.
Ngầm so mình với cây bị bệnh, lại gọi mình là người cũ, xem ra là đang khích lệ người mới là Tần Vô Song, vậy không phải là ám chỉ thay thế sao?
- Lẽ nào Cừu lão ca nội thương chưa lành, biết trận này ắt bại, nên để lại mảnh giấy này, ủy thác cho ta?
Tần Vô Song nghĩ đến đây, chỉ hận mình không có đôi cánh bay ngay đến Luân Hồi Phong, Võ Thánh đại nhân đã từng dẫn dắt hắn, giúp đỡ hắn, nhờ vậy mà Tần Vô Song mới được như ngày hôm nay. Hôm nay trưởng bối gặp nguy, há lại ngồi yên.
- Vô Song Hầu, Võ Thánh đại nhân từng nói, nếu ngài đến, không cần phải đến Luân Hồi Phong, tất cả lấy lợi ích quốc gia làm trọng.
Chủ tướng dường như đoán được điều gì, vội nhắc nhở.
Tần Vô Song chấn động. Lấy quốc gia làm trọng!
Giật mình, hắn hiểu ra điều gì, Đây chính là Võ Thánh đại nhân cùng cực cả đời, bôn ba vì vận mệnh của Bách Việt Quốc, hôm nay đến giờ khắc sinh tử, lại vẫn đặt lợi ích quốc gia lên trên sự sống chết của mình.
Thời khắc sinh tử, vẫn không quên vận mệnh của quốc gia, vận mệnh của muôn dân Bách Việt Quốc.
Phục Hổ Trại cần Tần Vô Song, chiến sự biên giới cần Tần Vô Song, Bách Việt Quốc càng cần Tần Vô Song.
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song nắm chặt nắm đấm, nhìn về hướng Luân Hồi Phong, thầm nhủ:
- Cừu lão ca, huynh phải bảo trọng!
Bình Luận (0)
Comment