Khí Trùng Tinh Hà

Chương 774

Tần Vô Song nhớ tới cuộc sống lúc trước ở Tinh La Điện, mặc dù ở Tinh La Điện trước sau không vượt quá thời gian ba năm, nhưng đối với Tần Vô Song mà nói, đó chính là khoảng thời gian mà hắn trưởng thành, cũng là một khoảng thời gian mà hướng đi ý chí của hắn trưởng thành, lĩnh hội thế giới thần kỳ này.
Những gì trải qua tại Tinh La Điện, Tần Vô Song vô cùng coi trọng. Trong sâu thẳm nội tâm của hắn, Tinh La Điện mãi mãi có một chỗ trong đó, đây cũng không phải là chuyện vô căn cứ mà đến.
Từ những tu luyện vất vả khi nhập môn, đến khi bộc lộ tài năng trong Khảo hạch Cuối năm, từ việc không hòa thuận với các sư huynh các nhà, từ đối thủ cạnh tranh đến chiến hữu sống chết có nhau, trải qua chiến đấu sinh tử của Bích Phù Sơn và Thiên Cơ Tông, đến thi đấu tại Đại hội So tài Đông Tam Quốc, cho đến Đế quốc Xích Long xâm lược…
Có thể nói, Tần Vô Song đã cùng với Tinh La Điện trải qua rất nhiều rất nhiều biến cố. Tần Vô Song đương nhiên cũng biết, Vi Dực và Triệu Mục Chi có ý nghĩa gì với Tinh La Điện.
Mễ Già nhìn thấy biểu tình dọa người của Tần Vô Song, ho nhẹ một tiếng, hỏi:
- Ngươi định quay về Hiên Viên Khâu? Hay là…
Tần Vô Song thầm nghĩ:
- Hiện tại quay về, với thực lực của ta, chỉ sợ vẫn không đủ để quyết đấu một trận cao thấp với Thiên Đế Tân Thiên Vấn. Đại chưởng môn lấy Thần hồn phong ấn Tịch Diệt Thiên Lê, thân chịu trọng thương, cũng không thể đối phó Tân Thiên Vấn. Quan trọng nhất chính là, thái độ của Đồ Đằng Tộc Hiên Viên Khâu căn bản không rõ ràng. Rút cuộc Hiên Viên Tộc can thiệp đến mức độ như thế nào? Hiện tại quay về Hiên Viên Khâu, cũng chẳng có tác dụng gì… Bắt Vi Dực và Triệu Mục Chi đi, tất nhiên là Thiên Đế Môn. Bắt bọn họ đi, đương nhiên là muốn nhằm vào ta. Nếu ta không xuất hiện, hai người bọn họ có lẽ sẽ phải chịu chút khổ sở vụn vặt, nhưng tuyệt đối không đến mức mất mạng. Bằng không, bọn chúng sẽ không thể nào áp chế được ta. Vì vậy… ta vẫn có đường sống chu toàn. Ta tới Vô Tận Đông Hải, không đến thời gian một năm, cách Đại hội Tuyển chọn Thiên Đế còn có thời gian mười mấy năm. Hiện tại nếu ta quay về, không những không cứu được hai người bọn họ, trái lại có thể bị bọn chúng áp chế.
Trong lòng Tần Vô Song tính toán như vậy, biết thế cục đối với hắn mà nói, vô cùng ác liệt. Trở về, khẳng định thất bại, không cứu được người không nói làm gì, thậm chí có khả năng chôn vùi toàn cục. Nếu tiếp tục tu luyện, còn có cơ hội lật lại tình thế không thuận lợi, chuyện này cần phải có công phu nhẫn nại.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt Tần Vô Song kiên nghị:
- Ngươi không phải nói Thang Cốc hiện giờ đã có thể nhìn thấy rõ ràng rồi sao? Chúng ta tới Thang Cốc!
Mễ Già giật mình:
- Thật sao?
- Sao vậy?
Tần Vô Song hỏi ngược lại:
- Có vấn đề gì sao?
Mễ Già xua xua tay:
- Nếu ngươi rời đi bây giờ, bổn tiểu thư sẽ không trách ngươi thất tín bội nghĩa. Vẫn luôn nghe nói ngươi là một nam tử hán nghĩa khí vô cùng. Bổn tiểu thư không muốn phá hỏng tình cảm đồng môn của các ngươi.
- Đồng môn…
Tần Vô Song biểu tình ngưng trọng, nghiền ngẫm hai chữ này:
- Bất luận như thế nào, Thiên Đế Môn nhất định sẽ phải trả giá cho chuyện này. Với tu vi hiện giờ của ta, nếu đánh không lại Thiên Đế Tân Thiên Vấn, quay về Hiên Viên Khâu, cũng không có tác dụng gì. Nếu trên người ta không còn trọng trách khác, biết rõ không thể làm, cũng có thể vẫn sẽ đi làm. Nhưng mà, ta lúc này, thân mang trách nhiệm lớn về nguy cơ của Tần gia. Lựa chọn lấy trứng chọi đá, tuyệt đối không sáng suốt.
Mễ Già lúc này mới giật mình ý thức được gì đó, ánh mắt nhìn Tần Vô Song, lại càng thêm phức tạp.
- Một khi đã như vậy, chúng ta cứ đi đến Thang Cốc vậy, nhưng hiện tại muốn rời khỏi, thực sự không dễ dàng!
Mễ Già mặt mày ẩn chứa sầu lo:
- Bên ngoài, hiện tại sự tồn tại nhìn chằm chằm vào chúng ta như hổ đói thực sự không ít.
- Nghe theo kế hoạch trước đây của ta, ngươi rời đi trước, ở gần cửa Thang Cốc chờ ta. Với thân phận đệ tử Cầu Long Tộc của ngươi, người dám đắc tội với ngươi không nhiều. Mục tiêu chủ yếu của bọn chúng là ta!
- Ta rời khỏi, ngươi không phải sẽ trở thành mục tiêu duy nhất sao?
Mễ Già vẫn là không muốn rời đi.
- Yên tâm, những kẻ đó, không giữ được ta đâu!
Ánh mắt Tần Vô Song vô cùng bình tĩnh.
Mễ Già lần này, cũng không tùy hứng, gật đầu nói:
- Được, ta nghe lời ngươi. Nhưng ngươi phải đáp ứng với bổn tiểu thư, nhất định phải còn sống ra ngoài!
- Ta van ngươi, đừng nói những lời cẩu huyết như vậy!
Tần Vô Song có chút chịu không nổi, xua xua tay:
- Ở đó đợi ta, có lẽ ngươi đến chân trước, chân sau của ta cũng đến luôn rồi!
Trong khẩu khí bình tĩnh của Tần Vô Song, lại tràn đầy sự tự tin không gì sánh nổi.
- Được!
Mễ Già hơi thay đổi trang phục toàn thân, phiêu nhiên rời đi. Tần Vô Song mở Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, chú ý đến thân ảnh của Mễ Già, cho đến khi nàng rời khỏi Húc Nhật Thành mới an tâm.
Trong lúc đó, Hạ Tử Ngưu quả nhiên xuất hiện một chút hành động khác thường, nhưng chung quy vẫn không đi đối phó với Mễ Già. Hiển nhiên, mục tiêu chủ yếu của Hạ Tử Ngưu, là nhắm vào Tần Vô Song.
Khóe miệng Tần Vô Song tràn ra một nụ cười gằn, lẩm bẩm nói:
- Có được Thần Tú Cung, quả nhiên là thất phu vô tội, người mang ngọc trên người lại mắc tội. Thần Tú Cung này, khiến cuộc sống kiếp này của ta tràn đầy truyền kỳ, tự nhiên mà vậy. Một khi có được thần vật này, càng phải có tâm lý giác ngộ đối mặt với tất cả! Hạ Tử Ngưu… Phải bắt ngươi khai đao trước! Cho dù trên đường đi tới khó khăn muôn trùng, cũng không cách nào ngăn cản nhịp bước tiến lên mạnh mẽ của ta. Kẻ nào ngăn cản ta, kẻ đó sẽ phải chết!
Trong đầu, ác niệm không ngừng sinh ra, luồng khí tức giết chóc mà Thần Tú Cung mang tới cho hắn, càng thêm nồng đậm, càng thêm tràn lan điên cuồng. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGG
Tần Vô Song lúc này, cũng không phải là tu luyện giả để mặc cho người ta ức hiếp, đến tận cửa xuống tay lúc trước. Vì Thần Tú Cung, cho dù phải đắc tội với tất cả tu luyện giả, hắn cũng không tiếc.
- Kẻ nào mưu đồ hãm hại ta, liền có kết quả phải chết!
Nghĩ đến đây, sau lưng Tần Vô Song lại rung lên, sau khi đột phá Thần đạo, Âm Dương Tử Vân Dực lại một lần nữa tiến hóa, tản phát ra tử khí xinh đẹp, nhất thời tràn ngập khắp không gian.
Lúc này, Âm Dương Tử Vân Dực đã tiến hóa đến tầng thứ hai, cũng chính là lần thứ sáu tiến hóa. Mặc dù lúc này vẫn không phải hình thái cuối cùng, nhưng tử khí cũng đã hình thành. Cách hình thái cuối cùng của Âm Dương Tử Vân Dực cũng chỉ là một bước nữa mà thôi. Tử khí này thúc giục, về mặt khí thế xác thực có khí thế hào hùng nuốt thiên nạp địa.
Tần Vô Song hai chân vừa nhún, thân hình đã hóa thành một đạo lưu quang tử sắc, thẳng hướng mà phóng đi.
Âm Dương Tử Vân Dực sau lần thứ sáu biến dị, tốc độ hiển nhiên năm đó không thể sánh bằng. Trong nháy mắt, liền giống như gió mạnh mưa rào, sấm rung chớp giật.
Cả bầu trời của Húc Nhật Thành, chỉ nhìn thấy một đạo tử khí phun trào kinh người, trong nháy mắt, liền phóng ra ngoài tầm mắt.
- Tử khí kéo đến?
- Tử khí Thần đạo!
Cả Húc Nhật Thành, nhất thời một vùng kinh hãi, nhìn tử khí khí thế to lớn, trong lòng đều sản sinh từng trận cảm giác rung động và sợ hãi.
- Không hay rồi, là tên nhãi Tần Vô Song!
- Đúng vậy, đôi cánh đó, nhất định là hắn!
- Không xong, để hắn thoát rồi, đuổi theo!
Trong Húc Nhật Thành, những thế lực khắp nơi luôn nhìn chằm chằm Tần Vô Song đầy thèm muốn, lúc này mới giật mình bừng tỉnh, ý thức được tình hình không ổn, đều ồn ào gào thét đuổi theo luồng tử khí đó.
Tần Vô Song ánh mắt kiên định, quan sát Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, mục tiêu đang nằm ngoài cửa Đông của Húc Nhật Thành, cũng chính là con đường nhất định phải đi từ Húc Nhật Thành thông tới Thang Cốc.
Đương nhiên, nơi này cũng là nơi lực lượng hùng hậu của các nơi có mưu đồ với Tần Vô Song mai phục nhiều nhất.
Thần Tú Cung cầm chắc trong tay, Tần Vô Song thần uy lẫm liệt, giống như trời giáng thần nhân. Với tốc độ của hắn, cho dù là có người mai phục hắn, sợ rằng nhất thời cũng phản ứng không kịp.
Hạ Tử Ngưu ở trong cửa Đông, đang cùng Thúc Nha của Nhai Tí Tộc thương lượng gì đó. Thúc Nha thân là cường giả của Nhai Tí Tộc, ngang vai ngang vế với Hạ Tử Ngưu, khẩu khí thậm chí có chút hờn giận:
- Tử Ngưu, ngươi không phải nói Mễ Già đó đắc tội với ngươi sao? Làm sao lại thả cho cô ta đi? Phi Long Cửu Tộc chúng ta luôn không hòa hợp với Chân Long Cửu Tộc. Ta trái lại muốn bắt con bé đó, lăng nhục một phen, cũng vừa ra oai phủ đầu với Cầu Long Tộc!
Hạ Tử Ngưu cười khổ nói:
- Bắt được con bé đó rất dễ dàng, nhưng như vậy sẽ khiến tiểu tử đó cảnh giác, muốn bắt hắn, càng thêm khó khăn. Thần Tú Cung quan trọng hơn con bé đó nhiều.
- Chỉ cần bắt được con bé đó, còn không sợ tiểu tử đó giơ tay chịu trói sao?
Thúc Nha không cho rằng như vậy.
- Thúc Nha huynh, ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Con bé đó mặc dù cùng đường với Tần Vô Song, nhưng cũng không thân không thích với tiểu tử đó, cho dù gần đây tình cảm nồng nhiệt, đó cũng là chồng hờ vợ tạm, góp vui lấy lệ. Tiểu tử đó lẽ nào còn thật sự vì cô ta mà liều mạng sống?
Những lời này của Hạ Tử Ngưu, cũng có dáng vẻ có tình có lý. Thúc Nha không kiên nhẫn nói:
- Cho dù ngươi nói có lý, tiểu tử đó cứ không ra ngoài, lẽ nào chúng ta vẫn cứ đợi ở đây sao?
Hạ Tử Ngưu cười khổ nói:
- Bên trong Húc Nhật Thành, không phải nơi bình thường, Tổ Long Tộc đều sẽ có chỗ can dự vào. Chúng ta sao dám lỗ mãng trong thành? Yên tâm đi, tiểu tử đó không thể trốn ở trong đó, mãi không ra ngoài được đâu.
Thúc Nha hừ một tiếng, đang muốn nói câu gì đó, đột nhiên lông mày nheo lại, ánh mắt thâm trầm nhìn về phương hướng của Húc Nhật Thành, xa xa, một đoàn tử khí giống như tia chớp đang bôn tẩu mà đến.
- Đó là cái gì?
Trong lòng Thúc Nha căng thẳng.
Hạ Tử Ngưu chăm chú nhìn, vui mừng nói:
- Mọi người chú ý, chính là tiểu tử đó, đây là hắn định cậy mạnh xông ra! Ha ha, đây là hắn tự tìm đường chết cho mình thì có!
Không đợi hắn nói hết lời, trong không trung một tiếng huýt gió bén nhọn, thanh âm của Tần Vô Song, giống như sấm sét:
- Hôm nay, kẻ nào ngăn cản ta sẽ phải chết!
Nói xong, Thần Tú Cung trên tay, ba đạo Xạ Nhật Tiễn mắc trên dây cung, thần lực thúc giục, sức mạnh Thần đạo tập trung trong cung tiễn.
Chỗ tử khí toàn thân và kim quang quấn lấy, tràn đầy thần uy lẫm liệt, khiến người ta nhìn mà tâm thần chấn động.
Kim quang đó từ trong tử khí đột nhiên xông ra, tam vị nhất thể, một đạo kim quang nổi lên hình thành sóng công kích bán nguyệt, cấp tốc khuyếch tán mà đến.
Toàn bộ hư không nhất thời bị kim quang hình dạng bán nguyệt này bao trùm. Cường quang chói mắt, bắn ra khiến đại bộ phận mọi người ngay cả mắt cũng không mở ra được.
Bên trong kim quang, ba đạo Xạ Nhật Tiễn, giống như thần long bay múa, lại mang theo một luồng Long Tức cường đại, mơ hồ có dấu hiệu biến hóa hình rồng, thẳng hướng mà đến.
Một đám tu luyện giả xông pha đi đầu, trước mặt sóng công kích cường đại, nhất thời cảm thấy hô hấp khó chịu.
- Không ổn rồi, lui!
- Có tên, có tên, mau tránh!
Bên trong tiếng kêu kinh hoàng, hai mươi ba mươi đạo thân ảnh, hốt hoảng chạy trốn về bốn phía, căn bản không dám đụng vào mũi tên, giống như bầy chim hoảng loạn, chạy tứ tán khắp nơi.
Tần Vô Song thúc giục Âm Dương Tử Vân Dực, tốc độ tựa hồ không có chậm lại, bám theo sóng xung kích của kim quang đó, Thần Tú Cung trong tay lại một lần nữa tế lên, vẫn là ba đạo Xạ Nhật Tiễn treo ở phía trên, súc thế mà phát.
Ầm ầm, ầm ầm!
Khí thế của kim quang xé rách trời cao, phát ra từng đạo tiếng khí bạo ngập trời, chấn động mây bay tan tát, u ám bầu trời. Ba đạo Xạ Nhật Tiễn ban đầu với thế sét đánh không kịp che tai, đã xuyên thủng ba gã tu luyện giả không kịp chạy trốn, trực tiếp nổ thành mảnh vụn.
Tần Vô Song rống to một tiếng, đã vọt tới khoảng cách trong ba mươi dặm của bọn Hạ Tử Ngưu.
Bình Luận (0)
Comment