Khi Vạn Người Ghét Bắt Đầu Lãng Quên

Chương 18

Lục Ngu nói: "Tớ đã chọn món xong rồi, Giản ca, cậu vẫn chưa xem sao?"

Cậu vươn tay định kéo ghế ngồi xuống, nhưng Lữ Xương Phong nhanh tay hơn, giành trước kéo ghế ra cho cậu.

Hoàn toàn là dáng vẻ tận tình phục vụ.

Lục Ngu hơi sững lại, sau đó gật đầu nói cảm ơn rồi mới ngồi xuống.

Chờ Lục Ngu ngồi yên, Lữ Xương Phong tươi cười, nói với cậu: "Là thế này, tôi là giám đốc khách sạn này. Hiện tại, nhà hàng chúng tôi đang tổ chức chương trình ưu đãi. Lễ tân vừa báo với tôi rằng hai vị chính là bàn khách thứ 100 hôm nay, chúng tôi dự định sẽ miễn..."

Tống Giản Lễ vừa nghe vậy ngước mắt lên, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn ông ta.

Cái lý do cũ rích này hắn đã từng nghe qua khi đi công viên trò chơi rồi. Giờ lại dùng lại? Cho dù đầu óc Lục Ngu có chậm một chút cũng sẽ nhận ra điều gì đó không ổn, đúng không?

Lữ Xương Phong lập tức nuốt lại lời định nói.

"Sao vậy?" Lục Ngu vẫn chưa hiểu sao vị giám đốc này lại đột nhiên xuất hiện.

Lữ Xương Phong nhận ra đầu óc cậu không quá nhạy bén, trong vòng mười giây ngắn ngủi, não bộ ông ta hoạt động nhanh như máy tính đang chạy thuật toán.

Cuối cùng, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng từng từ, ông ta cười tươi nói: "Chúng tôi đang tổ chức chương trình rút thăm trúng thưởng. Giải thưởng có thể là phiếu giảm giá, nếu may mắn, hai vị còn có thể trúng phiếu miễn phí toàn bộ hóa đơn. Thế nào? Hai vị có muốn thử vận may không?"

"Chúng tôi sao?" Lục Ngu chỉ vào mình, hỏi lại.

Đôi mắt cậu sáng long lanh, trông có vẻ rất vui mừng.

Lữ Xương Phong lặng lẽ lau mồ hôi trên trán: "Đúng vậy! Ngài chờ một chút, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay. Hai vị cứ gọi món trước nhé?"

Tuy ông ta đang nói chuyện với Lục Ngu, nhưng khóe mắt lại lén nhìn về phía Tống Giản Lễ, như thể đang xin ý kiến hắn. Tống Giản Lễ không phản ứng gì, xem như ngầm đồng ý.

Lữ Xương Phong cố giữ bình tĩnh bước ra quầy lễ tân, đến nơi thì chân lập tức mềm nhũn.

Chị Trương đỡ lấy bị ông ta trách móc: "Tôi nói này, cô cũng quá bất cẩn rồi! Tiểu Tống tổng đến đây mà không báo tôi biết trước một tiếng? Cô sắp xếp cái gì thế hả? Nếu việc này để Tống tổng biết được, mấy người đều đừng mong yên thân!"

"Tôi không nhận ra Tiểu Tống tổng mà!" Chị Trương tự trách.

Cũng không thể trách chị. Hai người kia đều mặc đồ đơn giản, phong cách trẻ trung như học sinh, giữa một nhà hàng toàn giới tinh anh như thế này, họ trông chẳng hề nổi bật.

Hơn nữa, mỗi lần Tống Giản Lễ đi cùng ba mình – Tống Trầm – đến đây, việc tiếp đón đều do chính Lữ Xương Phong phụ trách, chị Trương vốn không có cơ hội tiếp xúc.

Lữ Xương Phong chống tay lên quầy, rút hai tờ giấy lau mồ hôi, nặng nề thở dài: "Thôi được rồi, bây giờ cô đi lấy hộp rút thăm lễ kỷ niệm ra đây."

Việc quan trọng nhất lúc này là phải làm hài lòng vị đại phật này và bạn của hắn.

----

"Giản ca, tớ hồi hộp quá! Rất muốn rút trúng thẻ đặc biệt!" Lục Ngu nhìn theo bóng Lữ Xương Phong rời đi, sau đó quay sang nói với Tống Giản Lễ.

Cậu hào hứng đến mức mắt sáng lấp lánh.

Tống Giản Lễ khẽ cười: "Vốn dĩ xác suất rút được thẻ đặc biệt đã rất thấp, cậu cứ thử đi. Hơn nữa, hôm nay Tang Tang may mắn như vậy, tớ tin tưởng cậu."

"Cậu đừng tin tưởng tớ quá... Chính tớ còn chẳng tin nữa là..." Lục Ngu hạ thấp giọng.

Cậu vốn ngoan ngoãn, giọng nói cũng mềm mại trầm thấp. Chưa đợi Tống Giản Lễ nói gì thêm, Lữ Xương Phong đã quay lại cùng chị Trương và một nhân viên phục vụ khác.

"Hộp rút thăm đã mang tới, hai vị ai sẽ bốc trước đây?" Lữ Xương Phong vẫy tay ra hiệu, nhân viên phục vụ mang chiếc hộp rút thăm đến bàn.

Tống Giản Lễ nhìn Lục Ngu: "Tang Tang, cậu thử đi."

"Không cần đâu." Lục Ngu lắc đầu từ chối.

"Chỉ là thử thôi mà, được giảm 10% cũng là tiết kiệm rồi, đúng không?" Tống Giản Lễ muốn để Lục Ngu có chút niềm vui bất ngờ, hắn biết Lữ Xương Phong chắc chắn sẽ sắp xếp ổn thỏa.

Lục Ngu suy nghĩ một lát rồi nói: "Nhưng nếu là cậu bốc, có khi lại được giảm 20% đấy?"

Thái độ của cậu rất kiên quyết, giống như một nhân viên mẫn cán biết cách chia sẻ khó khăn với sếp vậy.

Lữ Xương Phong bỗng lóe lên một ý tưởng: "Thế này đi, hai vị cùng rút một lượt!"

"Cùng rút?" Lục Ngu thắc mắc.

"Đúng vậy! Giống như thế này —"

Vừa nói, Lữ Xương Phong vừa dùng hai tay làm động tác minh họa, đan mười ngón tay vào nhau.

Tống Giản Lễ khẽ cười một tiếng.

Lữ Xương Phong thấy hắn cười thì biết chuyện này đã được chấp nhận.

"Tang Tang thấy sao?" Quả nhiên, Tống Giản Lễ quay sang hỏi ý kiến Lục Ngu.

Lục Ngu cũng không phản đối. Ít nhất nếu có rút phải thẻ không tốt, cậu cũng không cảm thấy tiếc nuối.

Vì vậy, Tống Giản Lễ thuận theo tự nhiên bước tới bên cạnh Lục Ngu.

Lục Ngu chủ động vươn tay, mở rộng năm ngón. Cậu có khung xương nhỏ, bàn tay cũng nhỏ nhắn, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, không có nhiều thịt.

Móng tay được cắt tỉa gọn gàng, mượt mà, ngón tay giống như những búp măng non mùa xuân, đẹp đẽ vô cùng.

"Cầu nguyện rút được giải thưởng bí mật!" Tống Giản Lễ nắm lấy tay Lục Ngu, cậu khẽ giọng cầu nguyện.

Tống Giản Lễ mỉm cười đầy cưng chiều, không thể che giấu được.

"Lần này có thêm gì không?" Tống Giản Lễ cầm chặt tay Lục Ngu. Ban đầu, Lục Ngu không chú ý đến việc Tống Giản Lễ đang nắm tay mình, nhưng khi nhiệt độ từ mu bàn tay truyền đến não bộ, tim cậu như đập nhanh hơn vài nhịp.

Thật kỳ lạ. Sao tai mình lại nóng lên thế này?

"Ừm." Lục Ngu lo sợ Tống Giản Lễ phát hiện ra sự khác thường của mình, bèn nhỏ giọng đáp lại.

Nhìn thấy tai Lục Ngu đột nhiên ửng đỏ, Tống Giản Lễ càng cười sâu hơn. Lục Ngu rút thẻ ra đưa cho hắn. Tống Giản Lễ nhận lấy, liếc nhìn nội dung: 【Thưởng kỳ nghỉ nửa tháng】.

Hắn không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ im lặng đưa tấm thẻ cho Lữ Xương Phong.

Lữ Xương Phong có chút xấu hổ, nhưng may mắn là Tống Giản Lễ không nói gì. Ông ta cúi đầu, khom lưng nhận lấy tấm thẻ rồi nhanh trí bịa ra một câu: "Hai vị thật may mắn, rút được phiếu giảm giá 50% và một món quà kỷ niệm đặc biệt!"

Lữ Xương Phong đúng là có đầu óc, ông ta nhìn ra Tống Giản Lễ không có ý định miễn phí bữa ăn, nên đổi sang giảm 50% và tặng một món quà để tránh quá lộ liễu.

Lục Ngu phấn khích đến mức bật dậy khỏi ghế, không nhịn được lặp lại: "Giảm 50%?!"

"Xem đi, Tang Tang thật giỏi!" Tống Giản Lễ định xoa đầu cậu, nhưng cuối cùng chỉ nhéo nhẹ má Lục Ngu.

Lữ Xương Phong nhìn thấy cảnh này mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Xem ra chuyện này đã được giải quyết ổn thỏa.

"Chúng ta thật sự quá may mắn!" Lục Ngu nhấn mạnh hai chữ "may mắn", cười rạng rỡ như một đứa trẻ.

Từ sáng đến giờ, công viên giải trí vắng khách nên vé vào cửa được giảm một nửa, bây giờ ăn cơm cũng rút được phiếu giảm giá 50% cùng quà kỷ niệm. Mọi chuyện diễn ra như một sự trùng hợp kỳ diệu.

Hai người lại ngồi xuống. Lục Ngu nhân cơ hội chọn thêm hai món ăn, còn Tống Giản Lễ, hiểu rõ sở thích của cậu, gọi thêm bốn món khác.

Lúc đó, Lục Ngu đang trò chuyện với chị Trương nên không để ý đến Tống Giản Lễ.

Cầm thực đơn trên tay, Tống Giản Lễ nhìn về phía Lữ Xương Phong và khẽ nói: "Làm tốt lắm."

Tang Tang phản ứng có phần chậm chạp, nhưng nếu hôm nay có quá nhiều sự trùng hợp, sau này cậu nhất định sẽ nhận ra và suy nghĩ nhiều. Khi đó, cậu có thể sẽ buồn bã một thời gian dài.

"Không dám không dám, chỉ cần ngài và bạn của ngài vui vẻ là được." Lữ Xương Phong thầm thề trong lòng. Chỉ trong một buổi trưa, ông ta đã đổ ít nhất ba cân mồ hôi rồi.

Món ăn nhanh chóng được mang lên.

Hai người ngồi gần cửa sổ, chỉ cần nghiêng đầu một chút là có thể nhìn xuống con phố nhộn nhịp bên dưới. Những chiếc xe và người đi đường trông nhỏ bé như đàn kiến di chuyển. Ánh nắng gay gắt chiếu xuống làm những tán lá cây bên đường trở nên ủ rũ.

Lục Ngu lặng lẽ nhìn xuống dưới, một tay đặt lên cửa kính. Ánh mắt cậu trầm tĩnh, không có chút ánh sáng nào, như thể ngọn gió thổi qua cũng không thể làm gợn sóng. Tống Giản Lễ không biết cậu đang nghĩ gì, nhưng trông cậu có vẻ như đang chìm vào một thế giới khác.

"Tang Tang?"

"Tang Tang?" Tống Giản Lễ gọi hai lần.

Lục Ngu mới hoàn hồn, cậu chỉnh lại tư thế ngồi, đôi mắt dần dần có lại thần thái: "Sao vậy?"

"Cậu đang nhìn gì mà đăm chiêu thế? Món ăn lên hết rồi." Tống Giản Lễ nhận ra điều gì đó không ổn, ánh mắt vô hồn khi nãy của Lục Ngu khiến hắn có chút lo lắng.

Lục Ngu lắc đầu: "Không có gì đâu."

"Tớ muốn ăn cơm! Đói quá rồi." Như sợ Tống Giản Lễ truy hỏi thêm, Lục Ngu cầm nĩa lên nói.

Tống Giản Lễ hơi nhíu mày, dùng đũa gắp cho cậu một con tôm hấp đã lột vỏ: "Ăn nhiều một chút, lát nữa chúng ta sẽ ra biển."

—---

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa văn phòng vang lên, giọng thư ký cất lên: "Sếp, dưới lầu có một người nói là dì của ngài, mang cơm hộp đến cho ngài."

Trước bàn làm việc, Lục Cẩn Luật vừa giơ tay xem đồng hồ, xác nhận rằng hôm nay Lục Ngu mang cơm đến muộn hơn bình thường một chút.

Nhưng ngay sau đó, thư ký lại nói rằng người đưa cơm là một dì trong nhà.

"Cho bà ấy lên đi." Lục Cẩn Luật đặt văn kiện xuống.

Thư ký nhận lệnh rồi đi ra ngoài.

Rất nhanh, một người phụ nữ trung niên mang theo hộp cơm bước vào văn phòng.

Dì Tuệ có một cậu con trai bị liệt hai năm trước nên buổi trưa bà phải về nhà nấu cơm cho con. Vì thế, Lục gia đã thuê một người khác là dì Chu Văn Tú để làm thay vào buổi trưa.

Khi dì Tuệ có mặt, dì Tú gần như không xuất hiện ở Lục gia, trừ khi nhà tổ chức tiệc hoặc cần hỗ trợ trong bếp.

Nhìn thấy Lục Cẩn Luật, dì Tú bước lên, đặt hộp cơm lên bàn trà rồi cười ngại ngùng: "Xin lỗi cậu chủ, xe buýt bị kẹt một lúc nên tôi đến trễ."

Vừa nói, bà vừa lấy từng hộp cơm ra, sắp xếp gọn gàng trên bàn. Mỗi món ăn đều thơm phức và vẫn còn hơi nóng.

"Sao hôm nay dì lại mang cơm đến? Lục Ngu đâu?" Đưa cơm trưa không phải là trách nhiệm của Lục Ngu, nhưng trước giờ cậu vẫn luôn làm việc này. Hôm nay lại đổi người khiến Lục Cẩn Luật có chút không quen.

Dì Tú trả lời: "Ông Lưu nói nhị thiếu gia không có ở nhà."

Đúng rồi, sáng nay Lục Cẩn Luật tận mắt thấy Lục Ngu cùng Tống Giản Lễ rời đi.

"Ừm, vất vả cho dì rồi." Lục Cẩn Luật không phải là người quá khó tính. Việc Lục Ngu có đến đưa cơm hay không cũng không phải vấn đề lớn đối với anh ta.

Anh ta bước tới bàn làm việc, dì Tú cẩn thận lau sạch đôi đũa trước khi đưa cho anh ta.

Lục Cẩn Luật nhận lấy đôi đũa, định gắp món xào trong chén nhưng vừa nhìn lướt qua thì thấy đầy ắp gừng tỏi.

Anh ta đổi sang một món khác, nhưng thật không may, trong đó lại toàn là hạt tiêu.

Bốn món ăn trên bàn, hai món có hành tỏi, một món lại đầy hạt tiêu.

Anh ta đặt đôi đũa xuống bên chén, trong lòng bỗng dưng dâng lên một cơn giận không rõ nguyên do.

"Sao vậy, đại thiếu gia? Những món này không hợp khẩu vị sao?" Thấy thế, dì Tú vội vàng hỏi han.

"Dì không biết tôi không ăn hành tỏi với hạt tiêu sao?" Lục Cẩn Luật có thể chấp nhận mùi vị của chúng, nhưng lại không thể ăn trực tiếp.

Trước đây, có những bữa trưa có mùi hành tỏi nhưng lại không thấy miếng hành tỏi nào, anh ta còn nghĩ rằng dì Tú đã cẩn thận nấu xong rồi tỉ mỉ nhặt hết ra.

Dì Tú giật mình, vội đáp: "Không thể nào, trước đây tôi vẫn nấu cơm hộp cho cậu, món nào cũng đều có những gia vị này mà."

Lục Cẩn Luật ngước mắt nhìn bà, không nói gì.

"Thật đó! Tôi không biết nhị thiếu gia khi nấu cho cậu có cho thêm không, nhưng tôi thì luôn bỏ vào. Tôi không lừa cậu đâu."

Ở Lục gia, ngoài Trang Ninh Nguyệt và Lục Thành Danh, dì Tú biết rõ lời của ai là có trọng lượng nhất nên bà không dám giấu giếm chút gì.

Lục Cẩn Luật bắt được điểm quan trọng: "Lục Ngu nấu cơm cho tôi?"

"Đúng vậy! Cậu ấy chưa từng nói với cậu sao? Lúc tôi bận quá không nấu được, nhị thiếu gia đều tự mình nấu cho cậu đấy." dì Tú thấy Lục Cẩn Luật có vẻ không biết chuyện này, lập tức kể hết mọi chuyện.

Lục Cẩn Luật im lặng hồi lâu.

Sau đó anh ta nhắm mắt lại, ngả đầu ra sau ghế sofa.

"Chẳng trách mỗi lần cậu ấy dặn tôi nấu cơm, đều bảo không được cho hành tỏi vào. Tôi cứ tưởng cậu ấy không ăn những thứ đó, nhưng hóa ra... Sao cậu ấy lại không nói là do cậu không ăn nhỉ? Giờ làm sao đây, để tôi về nấu lại một phần khác cho cậu nhé?" dì Tú thấy anh ta có vẻ không vui, vội vàng đề nghị.

Bà lo lắng có khi nào món ăn mình nấu khiến anh ta không hài lòng.

Nhưng vì sao Lục Ngu lại không nói ra?

Vì Lục Cẩn Luật xưa nay chưa bao giờ muốn người khác biết anh ta kén ăn nên Lục Ngu thà nhận rằng mình kén ăn, còn hơn để lộ bí mật của anh ta. Cậu sẵn sàng che giấu giúp anh ta, bảo vệ lòng tự tôn của anh ta.

Trong khi đó, Trang Ninh Nguyệt lại không ngại chê bai cậu kén ăn trước mặt bao nhiêu người.

Anh ta từng thắc mắc vì sao có những lần cơm hộp mang đến có mùi hành tỏi, nhưng lại không có hành tỏi trong đó. Thì ra, trong những lúc anh ta không hề hay biết, Lục Ngu đã tự tay nấu cơm cho anh ta rất nhiều lần.

Nhưng nếu vậy, tại sao những món dì Tú nấu khi mang đến cũng không có hành tỏi?

Ngoài việc nghĩ đến cảnh Lục Ngu đã nhặt từng chút từng chút trên đường mang đến, Lục Cẩn Luật không thể tìm ra lý do nào khác.

"Dì Tú, tối nay dì ở lại nấu cơm đi. Tôi sẽ trả lương gấp ba." Lục Cẩn Luật đột nhiên nói.

 

Tác giả có lời muốn nói:

Đột nhiên xuất hiện, hehe.

Bình Luận (0)
Comment