Tác Giả:
Trạng Thái:
Đang Cập Nhật
Lượt Xem:
5
Theo Dõi:
0
Bình Chọn:
0/5 - 0 Lượt
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Hào môn thế gia , Vườn trường , Duyên trời tác hợp , Kim bài đề cử 🥇 , Kim Bảng 🏆 , 1v1 , Mất trí nhớ , Hằng ngày , Cứu rỗi , Trưởng thành , Vạn người ngại
Văn án:
Ở nhà, Lục Ngu có một người anh trai tài giỏi xuất chúng, một chị gái vừa có tài vừa có đức và một cậu em trai hoạt bát nghịch ngợm. Không còn nghi ngờ gì nữa, Lục Ngu – người không có tài năng gì nổi bật, cũng không thích nói chuyện – chính là người bị ghẻ lạnh nhất trong gia đình.
Anh trai xem thường cậu, chị gái không thích cậu, ngay cả em trai cũng có thể thoải mái trêu chọc cậu.
Còn cha mẹ cậu ư...
Đương nhiên cũng chẳng thương yêu gì cậu cả.
Ở trường, vì thành tích không tốt, lại không giỏi giao tiếp, nhút nhát yếu đuối, cậu chẳng khác gì người vô hình, trở thành đối tượng bị bạn học chán ghét và trêu đùa.
Còn thầy cô giáo thì sao...
Đương nhiên cũng làm như không nhìn thấy cậu.
Gần đây, Lục Ngu có vẻ như mắc bệnh.
Bác sĩ ghi trên phiếu chẩn đoán một cái tên bệnh mà cậu chưa từng nghe qua: chứng quên có chọn lọc. Ngay cả bác sĩ cũng không thể nói rõ triệu chứng cụ thể, chỉ biết rằng cậu có thể dần dần quên đi những người xung quanh.
***
Người đầu tiên Lục Ngu quên chính là anh trai cậu.
Triệu chứng bắt đầu vào buổi sáng hôm đó. Khi mở cửa nhìn thấy anh trai trong bộ vest chỉnh tề, cậu chỉ lướt qua rồi trực tiếp đi xuống lầu, không còn câu "Chào buổi sáng, anh trai" như mọi ngày.
Anh trai kinh ngạc.
Tưởng rằng hôm qua đã trách mắng cậu nên cậu đang giận dỗi.
Cho đến bữa trưa, cậu không còn mang cơm hộp lên cho anh, cho đến trước khi đi ngủ không còn câu "Ngủ ngon, anh trai", cho đến khi...
Em trai của anh, hình như không còn để tâm đến anh nữa...
***
Người thứ hai mà Lục Ngu quên là em trai cậu.
Chứng bệnh bắt đầu từ ngày em trai trêu chọc cậu, sau đó khi đối mặt với yêu cầu của em trai, cậu dứt khoát từ chối. Cậu không còn đứng ra dàn xếp khi em trai gây chuyện, thậm chí món quà sinh nhật tinh xảo mà cậu luôn chuẩn bị cũng không còn nữa...
Em trai hoảng loạn.
Hình như anh trai không còn để tâm đến cậu ta nữa...
***
Người thứ ba mà Lục Ngu quên là cha cậu.
Dần dần, Lục Ngu phát hiện những người xung quanh mỗi lần nhìn cậu đều bật khóc, lại còn đối xử tốt với cậu, chiều chuộng cậu, như thể cậu vốn là một người ai ai cũng yêu quý.
"Họ trước đây... cũng từng cưng chiều mình như thế sao?"
Người duy nhất cậu không quên, chính là thanh mai trúc mã – người đã cùng cậu lớn lên từ nhỏ.
Buổi sáng ——
Giọng nói tràn đầy sức sống của thiếu niên vang lên từ ngoài cửa: "Tang Tang, đi thôi, đi học nào!"
Lục Ngu nở một nụ cười mà trước đây chưa ai từng thấy, vui vẻ chạy ra ngoài ——
"Tới ngay đây!"
***
Tiểu kịch trường ①:
"Tang Tang, bệnh của cậu sẽ khiến cậu quên tất cả mọi người sao? Kể cả tớ cũng vậy ư?" Tống Giản Lễ nhìn chằm chằm vào phiếu chẩn đoán của Lục Ngu, mắt đỏ hoe, giọng nói khàn khàn, bàn tay cầm tờ giấy cũng không kìm được mà run rẩy.
Lục Ngu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt cho hắn.
"Sẽ không, tớ sẽ không quên cậu đâu." Lục Ngu mở ghi chú trong điện thoại ra cho Tống Giản Lễ xem.
Đó là ảnh của Tống Giản Lễ, phía dưới có ghi chú: "Tống Giản Lễ, rất tốt, rất tốt, rất tốt, không thể quên, vì tớ thích cậu."
Tống Giản Lễ: !
***
Tiểu kịch trường ②:
Nghe nói ở khu phố cũ phía nam mới mở một phòng tranh.
Chủ tiệm là một người trẻ tuổi rất ôn hòa, nuôi một chú mèo nhỏ đen trắng.
Cậu còn có một người yêu dịu dàng như mình.
Hai người một mèo sống một cuộc đời bình yên hạnh phúc.
Chỉ là, thỉnh thoảng vẫn có vài người trông rất giống cậu đến tìm, khóc lóc, van xin, nhưng không ai dám đặt chân vào phòng tranh.
Hơn nữa, chủ tiệm dường như chưa từng bước ra gặp bọn họ.