Trước mắt đang là Trung thu, thôn Bích Nguyên đã chuẩn bị sẵn sàng để đón khách du lịch nên việc có một chiếc xe sang trọng chạy vào thôn cũng không có gì lạ.
Xe chạy rất chậm, thời gian trước con đường trong thôn vừa mới được sửa chữa lại, Lục Ngu không cảm thấy đường xóc nảy, chỉ là tâm trạng không tốt lắm.
Cậu mơ hồ có chút lo lắng người phụ nữ kia sẽ tìm đến giáo viên hoặc bạn học của mình, sau đó bịa đặt một số chuyện dối trá.
Từ lúc lên xe đến giờ, Lục Ngu vẫn luôn cau mày, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được tâm trạng cậu không tốt. Đi cùng cậu có hai người, tài xế là người cậu đã quen, nhưng người còn lại thì cậu chưa từng gặp.
Cả hai người này đều có thân hình cao lớn, chỉ cần đứng yên một chỗ cũng khiến người khác không dám đến gần.
Có lẽ nhận ra Lục Ngu đang thất thần, người vệ sĩ ngồi ghế phụ bỗng nhiên quay đầu nhìn cậu: "Lục thiếu gia, cậu không sao chứ?"
Lục Ngu cau mày lắc đầu: "Không sao đâu, anh không cần lo lắng cho tôi."
"Nhìn cậu có vẻ tâm trạng không tốt, có muốn đến gặp ông chủ trước không?"
Lục Ngu ngồi rất ngay ngắn, hai tay đặt trên đùi, tay vô thức vân vê cổ tay áo sơ mi. Hôm nay, cậu mặc một chiếc áo khoác dệt kim màu vàng nhạt, bên trong là áo sơ mi trắng cài kín cúc. Tóc hơi dài, chưa có thời gian cắt tỉa. Chỉ cần ngồi im một chỗ thôi cũng đã toát ra vẻ ngoan ngoãn, nghe lời.
Người vệ sĩ này là vừa mới được điều đến, đây cũng là lần đầu tiên y gặp Lục Ngu. Trong đội, người ta nói y có khuôn mặt dữ tợn, giọng nói cũng rất đáng sợ. Bản thân y cũng nghĩ vậy.
Nhưng bây giờ, chỉ mới trò chuyện với Lục Ngu hai câu, y lại không tự giác mà hạ thấp giọng nói, ngay cả nét mặt cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Lục Ngu mím môi cười nhẹ, lắc đầu lần nữa: "Không cần đâu, chỉ là dậy sớm quá nên hơi mệt thôi."
Người vệ sĩ hơi gật đầu, nhưng vẫn bán tín bán nghi rồi mới quay lại phía trước.
Lục Ngu thở phào nhẹ nhõm, quyết định bỏ hết những điều khó chịu trong lòng. Chuyện gì cũng có thể giải quyết, chẳng có gì to tát cả, Lục Ngu!
Bởi vì thứ bảy là Trung thu, lại nghĩ đến việc dì La không có con cái bên cạnh, Lục Ngu đã bàn bạc với Tống Giản Lễ để đến thăm dì.
Không chỉ mình cậu mong chờ, dì La có lẽ cũng mong chờ. Để một người chờ đợi trong vô vọng là điều tàn nhẫn nhất.
Lúc này, trong thôn có rất nhiều khách du lịch. Chiếc xe của họ phải dừng lại ngay cổng thôn, không thể tiếp tục đi vào. Lục Ngu gọi điện cho dì La, nhưng không có ai nghe máy.
Cậu đoán có lẽ dì đang bận nấu cơm trưa.
"Chúng ta đem xe đỗ bên bãi đỗ xe đi, bây giờ đông người quá, đi bộ qua đó thôi." Lục Ngu mở cửa sổ xe, nhìn dòng người qua lại rồi nói.
Tài xế gật đầu, lái xe đến bãi đỗ xe gần đó.
"Thiếu gia, mấy thứ này cứ để chúng tôi mang cho." Người vệ sĩ đi cùng cầm lấy cặp sách trong tay Lục Ngu.
Những món đồ mà Lục Ngu mua cho dì La cũng được tài xế ôm theo.
"Cảm ơn mọi người, vất vả rồi." Lục Ngu nói lời cảm ơn rồi men theo trí nhớ mà đi đến nhà dì La Anh Lan.
Trên đường, rất nhiều người tò mò nhìn về phía họ, hoặc nói chính xác hơn là bị thu hút bởi hai vệ sĩ cao lớn đi theo cậu. Vì thế, Lục Ngu – người được bảo vệ ở giữa – cũng trở thành tâm điểm chú ý.
Cậu cúi đầu bước đi, không thích cảm giác này nên trông có vẻ co cụm, bất an.
Có lẽ đã nhận ra điều đó, tài xế lên tiếng: "Thiếu gia, chúng tôi sẽ đi sau ngài một chút, cậu không cần phải lo lắng."
Hai người họ đồng loạt giảm tốc độ.
Lục Ngu nghe ra được ý tốt trong lời nói ấy, nhưng vẫn lắc đầu: "Không sao, cứ đi đi."
Cậu chủ động vươn tay kéo nhẹ góc áo của một người, không muốn họ đi xa quá.
Bởi vì cậu chỉ ghét ánh mắt dò xét của những người kia, chứ không phải ghét việc hai người này đi theo mình.
Băng qua vài con hẻm nhỏ, Lục Ngu bất ngờ bị một con chó sủa làm giật mình. Nhưng may mắn là cuối cùng cũng đến được nhà dì La Anh Lan.
So với những nơi khác trong thôn nhộn nhịp, nơi này lại có vẻ quạnh quẽ hơn. Lục Ngu đứng chần chừ trước cánh cổng khép hờ.
Một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua, làm tóc cậu khẽ bay. Ánh nắng len qua kẽ lá, tạo thành những đốm sáng loang lổ trên mặt đất.
Lục Ngu đặt tay lên then cửa, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Từ sáng đến giờ, dường như có gì đó cứ ngăn cản cậu đến đây.
Đến tận lúc này, trực giác của cậu cũng bắt đầu thôi thúc hắn quay đầu rời đi.
"Thiếu gia, có chuyện gì sao?" Tài xế hỏi.
Lục Ngu lắc đầu, cố làm bản thân tỉnh táo hơn: "Không có gì."
Nói xong, cậu đẩy cửa bước vào. Cánh cửa sắt phát ra âm thanh nặng nề. Trên mặt cậu không có nụ cười, giống như đang linh cảm có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Và thực sự, đúng là như vậy.
Căn phòng khách rộng lớn lại có không ít người đang ngồi.
Dì La Anh Lan và Phương Kỳ ngồi trên ghế sô pha. Đối diện họ là một người phụ nữ trẻ tuổi.
Trông bà có vẻ mệt mỏi, sắc mặt không tốt lắm, nhưng khí chất vẫn còn. Từ trang phục cho đến cách trang điểm, tất cả đều toát lên vẻ tự phụ, cao quý.
Phía sau bà cũng đứng vài vệ sĩ mặc đồ đen. Nếu so về thể trạng, đương nhiên không thể bì kịp với tài xế và vệ sĩ của Lục Ngu.
Nhưng chỉ cần nhìn cũng đủ hiểu, những người này có thể khiến dì La và Phương Kỳ ngoan ngoãn ngồi im như vậy.
Trang Ninh Nguyệt vừa nghe thấy tiếng nói, ngay lập tức quay đầu lại, vừa nhìn thấy người đến là Lục Ngu, đôi mắt mệt mỏi của bà lập tức ánh lên niềm vui sướng.
Cùng lúc đó, hai vệ sĩ phía sau Lục Ngu tiến lên nửa bước, chắn trước mặt cậu để bảo vệ.
Trang Ninh Nguyệt chỉ kịp nhìn thoáng qua Lục Ngu, nhưng ngay lập tức đã bị hai người kia che khuất hoàn toàn.
"Tang Tang." La Anh Lan đứng dậy gọi một tiếng, Lục Ngu theo bản năng bước lên nửa bước, lộ ra gương mặt của mình.
Trang Ninh Nguyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua La Anh Lan, ánh mắt đó không chỉ là một lời cảnh cáo, mà còn chứa đựng cả sự ghen ghét và đau khổ. Bà căm ghét tất cả những ai có thể gần gũi với Lục Ngu.
La Anh Lan bị Phương Kỳ kéo lại tay, buộc phải ngồi xuống lần nữa.
"Tang Tang, mẹ là mẹ con." Trang Ninh Nguyệt tiến lên một bước, nhưng vệ sĩ trước mặt Lục Ngu cũng ngay lập tức chắn trước bà, không để bà đến gần.
Lục Ngu lùi lại nửa bước, cậu muốn rời đi. Nhìn ra được ý định đó, Trang Ninh Nguyệt vội vàng lên tiếng gọi: "Tang Tang, con đừng đi."
"Mẹ sẽ không ép con làm gì cả, mẹ chỉ là quá nhớ con, mẹ muốn gặp con." Trang Ninh Nguyệt nhíu mày, đôi mắt tràn đầy đau thương.
Bà nói nhớ cậu, điều đó có lẽ không phải là giả dối, ít nhất Lục Ngu cũng nhìn ra được điều đó.
Nhưng cậu vẫn không đáp lại.
Trang Ninh Nguyệt tiếp tục nói: "Những chuyện trước đây đều là lỗi của mẹ, mẹ đã sai rất nhiều. Mẹ biết chỉ một lời xin lỗi thì không thể xóa bỏ được quá khứ, mẹ không mong con tha thứ."
"Mẹ chỉ hy vọng con có thể cho mẹ một cơ hội, cho mẹ cơ hội để sửa sai."
Trang Ninh Nguyệt ăn mặc giản dị, kết hợp với giọng điệu chân thành và gương mặt đau khổ, quả thực rất giống một người mẹ đáng thương.
Bà bộc lộ sự yếu đuối chưa từng có, người không hiểu rõ chuyện có lẽ sẽ động lòng mà thương xót.
Cuối cùng, Lục Ngu ngước mắt lên nhìn người phụ nữ trước mặt.
Cậu khẽ vỗ vào cánh tay của tài xế: "Tôi sẽ tự mình nói chuyện, không cần báo cho Giản ca."
Cậu nhìn ra được tài xế định liên lạc với Tống Giản Lễ, lên tiếng ngăn lại, cũng ra hiệu cho tài xế nhường đường.
Lục Ngu chậm rãi tiến lên, bởi vì nếu không tự mình giải quyết chuyện này, bà sẽ không bao giờ từ bỏ.
Nhìn thấy cậu bước lên, ánh mắt Trang Ninh Nguyệt sáng rực, trong mắt bà tràn đầy nước mắt.
Bà không phải kiểu người dễ rơi nước mắt, nhưng bây giờ, từng giọt nước mắt lại lặng lẽ lăn dài trên má bà.
"Đứng yên đó."
Nhìn thấy Trang Ninh Nguyệt có ý định tiến lại gần, Lục Ngu lạnh giọng ngăn lại, giọng nói của cậu lạnh lẽo thấu xương.
Thật đáng buồn, mẹ con gặp lại nhau mà lại thành ra thế này.
Trang Ninh Nguyệt nghĩ như vậy, nhưng vẫn dừng bước.
Khoảng cách giữa hai người không xa, chỉ cách nhau hai, ba mét, nhưng Trang Ninh Nguyệt lại cảm thấy giữa họ như có một vực sâu ngàn dặm, bà dù có cố gắng thế nào cũng không thể chạm đến được đứa con của mình.
Bà thật đáng thương.
Lục Ngu im lặng một lúc lâu, Trang Ninh Nguyệt chỉ có thể tinh tế quan sát cậu, ghi nhớ từng đường nét trên gương mặt cậu.
Con trai bà đã cao hơn, da cũng trắng hơn trước, trông có vẻ tròn trịa hơn một chút so với lúc rời đi. Cậu vẫn mang dáng vẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện như xưa.
Đây là con trai bà.
Vẫn luôn là con trai bà, nhưng bà đã đánh mất cậu.
"Bà nói bà là mẹ tôi, dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng sự thật đúng là như vậy."
Lục Ngu trầm mặc rất lâu, câu nói đầu tiên của cậu khiến Trang Ninh Nguyệt đau nhói.
Trái tim bà như bị ai đó đấm mạnh một cú, đau đến mức không thở nổi.
"Mẹ vẫn luôn là mẹ con, Tang Tang, đừng bỏ rơi mẹ..."
Trang Ninh Nguyệt khóc không thành tiếng, nước mắt không thể kiểm soát được mà rơi xuống.
Lục Ngu mím môi, trong mắt cậu chỉ có sự lạnh lùng xa lạ.
Trang Ninh Nguyệt chưa từng thấy cậu như thế này bao giờ.
Bà nhớ rõ mỗi khi Lục Ngu nói chuyện với mình, ánh mắt cậu luôn sáng rực như một ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.
Tình yêu thương cậu dành cho bà không thể nào che giấu được.
Nhưng tại sao bây giờ chỉ còn trong ký ức?
Tại sao trước đây bà lại không nhận ra?
"Tôi không cần bà? Nhưng chẳng phải bà mới là người đầu tiên vứt bỏ tôi sao?"
Lục Ngu nói sự thật khiến Trang Ninh Nguyệt á khẩu, không biết phản bác thế nào.
Bà mở miệng, dường như muốn tự biện hộ, nhưng cuối cùng không nói ra được lời nào.
"Trước đây đúng là lỗi của mẹ, nên bây giờ mẹ đến đón con về nhà. Đừng ghét bỏ mẹ, về nhà với mẹ có được không?"
Lục Ngu kiên quyết lắc đầu, thái độ cứng rắn đến mức khiến Trang Ninh Nguyệt cảm thấy xa lạ, đồng thời cũng khiến bà hoảng sợ.
Bà nhận ra rằng, có lẽ lần này, bà thật sự không thể làm gì để đưa Tang Tang về nhà nữa.
"Là vì Tống Giản Lễ sao? Con ghét mẹ, không muốn về nhà với mẹ, là vì hắn sao?"
Trang Ninh Nguyệt nghĩ đến những bức ảnh mà thám tử tư đã đưa cho bà, trong đó Lục Ngu và Tống Giản Lễ quá mức thân mật.
Cuối cùng, Lục Ngu cũng chịu ngước mắt lên nhìn bà, cậu nhíu mày: "Bà hỏi tôi vì sao ghét bà, vì sao không muốn về nhà, nhưng chuyện này không liên quan đến Giản ca. Bà đừng làm khó cậu ấy."
Giọng nói của cậu rất bình tĩnh, không có bất cứ cảm xúc nào, như thể nói chuyện với Trang Ninh Nguyệt là một việc vô cùng mệt mỏi.
"Vậy thì vì sao?" Trang Ninh Nguyệt không từ bỏ, tiếp tục truy hỏi.
Lục Ngu mở cặp sách trong tay vệ sĩ, lấy ra một quyển nhật ký dày nặng.
"Tôi có một quyển nhật ký, tôi muốn đọc cho bà nghe. Có lẽ sau khi nghe xong, bà sẽ hiểu."
Cậu mở quyển sổ đã được mình sắp xếp lại.
Trang đầu tiên chính là một phần liên quan đến Trang Ninh Nguyệt.
"Ngày 16 tháng 3 năm ××, thời tiết đẹp. Hôm nay mẹ đưa em trai đi công viên trò chơi mà không đưa con đi. Con nói con cũng muốn đi, nhưng mẹ bảo con phải ở nhà làm bài tập. Em trai về nhà mang theo rất nhiều đồ chơi, không có phần của con. Con rất buồn, may mà dì làm bánh kem nhỏ cho con, vậy cũng được, con tha thứ cho mẹ."
Năm đó, cậu bảy tuổi.
Lục Ngu lật sang một trang khác, tiếp tục đọc:
"Ngày 1 tháng 5 năm ××, trời mưa. Mẹ quên đón con sau giờ tan học, dù tối qua mẹ đã hứa với con. Con đợi rất lâu, cuối cùng là Tống Giản Lễ đưa con về nhà. Mẹ lại còn nói con ham chơi, không chịu về nhà."
"Ngày 1 tháng 6 năm ××. Hôm nay là Tết Thiếu nhi, ba mẹ đi xem em trai biểu diễn, không có ai xem con biểu diễn cả. Cũng không ai tặng quà cho con trong ngày lễ. Tống Giản Lễ thật tốt, cậu ấy mua cho con một chiếc bánh ngọt, nhưng khi con ngủ dậy thì phát hiện em trai đã ăn hết. Mẹ cũng không giúp con."
"Hôm nay bạn ngồi sau bàn lại bắt nạt con. Con méc mẹ, nhưng mẹ chỉ bảo con đừng chọc bạn ấy. Con nói con không có, nhưng mẹ lại đi ôm em trai."
"Hôm nay Lý Thuật suýt làm con bị mù. May mà con tránh kịp, nhưng mặt con chảy rất nhiều máu, đầu cũng rất đau. Mẹ nói là do con chọc giận người ta trước. Mặt con phải khâu nhiều mũi, mẹ bảo con càng lúc càng xấu, hóa ra con thật sự rất xấu."
"Giản ca nói rằng Lý Thuật sẽ không bao giờ đến trường nữa, bảo con đừng buồn. Nhưng con vẫn xấu."
Cuốn nhật ký kéo dài suốt ba nghìn ngày ấy chính là dấu vết của vết sẹo trên trán cậu.
......
Người ngoài nghe những chuyện này đều thấy nhỏ nhặt, nhưng lúc đó Lục Ngu mới chỉ vài tuổi.
Mãi về sau, khi thời gian trôi đi, những dòng nhật ký dần thưa thớt, Lục Ngu không còn ghi chép về mẹ nữa.
Cậu chọn đọc khoảng mười mấy trang, và trang cuối cùng là trang mới nhất.
"Mẹ đã trở về. Mẹ nói rằng nghe tin con bị ngất ở trường nên vội vã chạy về. Con rất vui, vì đã lâu rồi mẹ không quan tâm con như vậy. Nhưng sau đó con mới biết, thực ra mẹ gấp gáp trở về vì em họ sẽ đến nhà chúng ta. Em ấy đã chiếm căn phòng của con. Mẹ vứt đi bức ảnh chụp chung cuối cùng của con và mẹ. Mẹ không đau lòng cho con, có lẽ cũng chưa từng yêu con, con đã sớm nhận ra điều đó."
Mỗi trang nhật ký giống như một hình phạt khắc nghiệt, nhưng Lục Ngu đã quên mất từ bao giờ. Những chuyện này với cậu giờ đây không còn đau đớn nữa, chỉ khiến cậu hiểu rõ Trang Ninh Nguyệt thực sự là người thế nào.
Nhưng Trang Ninh Nguyệt thì lại nhớ rất rõ. Khi cậu đọc đến trang cuối cùng, những chuyện này chỉ mới xảy ra vài tháng trước.
Bà đã lừa Lục Ngu, nhưng bà nghĩ cậu không biết. Bà vẫn nhớ bức ảnh đó...
Nhưng trong bức ảnh ấy, Lục Ngu vẫn chưa gầy đi. Điều đó chứng tỏ bức ảnh được chụp trước năm cậu mười hai tuổi. Cậu nói đó là bức ảnh chung cuối cùng của hai mẹ con. Sau năm mười hai tuổi, họ không còn một tấm ảnh chung nào nữa...
Trong khoảnh khắc ấy, tự trách, hối hận, xấu hổ... mọi cảm xúc cùng lúc trào lên, đè nén đến mức Trang Ninh Nguyệt không thể cất lời.
Bà vẫn xinh đẹp, vẫn tinh tế, nhưng sự kiêu hãnh đã biến mất, chỉ còn lại một vỏ bọc rỗng tuếch đầy hối hận.
"Tang Tang, mẹ... mẹ không cố ý, mẹ sai thật rồi..." Trang Ninh Nguyệt lảo đảo, hơi thở ngắt quãng, suýt ngã xuống đất. Trợ lý bên cạnh vội vàng đỡ bà.
Lục Ngu khép cuốn nhật ký lại, không hề để ý đến gương mặt đầy nước mắt của Trang Ninh Nguyệt. Cậu tiếp tục nói: "Tôi thật sự rất vui vì mình có thói quen viết nhật ký. Khi bị bệnh và quên mất mọi người, tôi đã đọc lại để hiểu rõ "gia đình" của mình."
Cậu nhấn mạnh hai chữ "gia đình".
"Bà, Lục Thành Danh, Lục Cẩn Luật, Lục Dư Ninh, Lục Lâm Tinh... tất cả đều không tốt với tôi." Những gì ghi trong nhật ký là sự thật và cậu chưa bao giờ giả vờ. Thế nhưng, ngay cả bây giờ, họ vẫn tiếp tục nói dối cậu.
"Mẹ yêu con thật mà, thật sự. Mẹ chỉ là bị lừa dối thôi. Nếu mẹ sớm biết sự thật, những chuyện này đã không xảy ra. Người thực sự sai là Lục Thành Danh. Ông ta không xứng đáng làm ba con." Trang Ninh Nguyệt cố gắng giải thích.
Lục Ngu lập tức ngắt lời: "Tôi biết, ông ta ngoại tình. Nhưng bà lại chọn tha thứ cho ông ta rồi đổ hết hận thù lên tôi."
"Lục Dư Ninh đã nói cho tôi biết." Cậu nhìn ánh mắt kinh ngạc của Trang Ninh Nguyệt, bổ sung thêm.
"Nhưng đó không phải lý do. Từng dòng chữ trong cuốn nhật ký này không hề có chút tình yêu nào của bà dành cho tôi. Bà chưa từng yêu tôi, vậy thì tôi cũng không cần yêu bà. Dù bà có đón tôi về, tôi cũng không thể xem bà là mẹ của tôi. Những người đón tôi hôm nay mới là người thân của tôi."
Căn phòng im lặng, giọng nói của Lục Ngu không lớn, nhưng đủ để mọi người nghe rõ.
Người vệ sĩ đứng sau cậu từng trải qua những ngày tháng khắc nghiệt ở Nam Phi. Y nghĩ mình đã chịu đủ khổ cực, nhưng khi nghe câu chuyện này, y nhận ra vị thiếu gia nhỏ bé này còn đáng thương hơn cả mình.
Đến cả trợ lý bên cạnh Trang Ninh Nguyệt cũng nhìn Lục Ngu với ánh mắt đầy thương hại.
Lục Ngu thở dài: "Bà không yêu tôi, tôi cũng không yêu bà."
"Tang Tang! Tang Tang, con không thể bỏ rơi mẹ! Mẹ chỉ có con thôi! Con đừng nhẫn tâm như vậy có được không? Sau này mẹ sẽ yêu con, con từng yêu mẹ nhất mà, đúng không?" Trang Ninh Nguyệt gần như mất kiểm soát. Nếu không có trợ lý đỡ, có lẽ bà đã quỳ xuống đất khóc lóc thảm thiết.
Bà không muốn ép buộc Lục Ngu quay về, nhưng thái độ của cậu rất rõ ràng — cậu không cần bà.
Trang Ninh Nguyệt không thể chấp nhận điều đó.
Hàng mi của Lục Ngu khẽ run lên. Cậu có vẻ kinh ngạc khi thấy người phụ nữ kiêu ngạo và đoan trang ngày nào lại trở nên thất thố như vậy.
Trong lòng cậu có chút kỳ lạ, nhưng chủ yếu vẫn là khó chịu. Vì thế, cậu lạnh lùng trả lời: "Bà cũng biết là trước đây thôi."
Trước đây, Lục Ngu yêu mẹ nhất.
Nhưng trước kia, cậu yêu tất cả mọi người — ba, mẹ, anh trai, em trai, chị gái.
Dù biết mình là người bị bỏ rơi, cậu vẫn cố gắng hòa nhập.
Nghĩ lại thật nực cười. Cậu mang họ Lục, là con cháu Lục gia nhưng lại phải tìm đủ mọi cách để được công nhận.
Nếu không đọc lại nhật ký, cậu cũng không biết mình từng đáng thương đến vậy.
Trang Ninh Nguyệt đứng sững tại chỗ bởi câu nói cuối cùng của Lục Ngu. Giữa họ giờ đây chỉ còn là quá khứ, Lục Ngu sẽ không để bản thân bị ràng buộc với họ trong tương lai nữa.
"Mẹ sai rồi, con đừng tin vào quyển nhật ký đó nữa được không? Có một số chuyện con có lẽ không ghi lại đâu? Ví dụ như... ví dụ như..." Nhưng ví dụ gì đây? Trong tình huống này, Trang Ninh Nguyệt nhất thời không nghĩ ra được điều gì tốt đẹp để nói.
Lục Ngu nói tiếp: "Tôi nói giúp bà nhé. Bà cũng từng tốt với tôi, chẳng hạn như trước đây khi bà trở về, bà mang cho tôi một hộp nhạc mà tôi thích nhất. Nhưng sau đó, vì em trai cũng thích, bà bảo tôi đưa cho em trai."
"Còn nữa, bà mang bánh sinh nhật về cho tôi, nhưng rồi em trai làm hỏng mất, bà chỉ lo dỗ dành em trai, còn Lục Thành Danh thì chẳng phân biệt đúng sai mà mắng tôi là... heo." Nói đến đây, giọng Lục Ngu nghẹn lại một chút, có lẽ chính cậu cũng cảm thấy khó nói ra những lời này.
Không ai muốn lật lại vết thương lòng của chính mình, nhưng Lục Ngu lại làm vậy. Thay vì gợi lại quá khứ của chính mình, cậu giống như một người ngoài đang kể lại câu chuyện. Vì cậu đã quên hết rồi nên những ký ức ấy chẳng còn tác động gì lớn đến cậu.
Nhưng cậu vẫn muốn đứng lên vì chính bản thân mình trong quá khứ, vì đứa trẻ từng phải chịu biết bao ấm ức ấy.
Nghe đến đây, ngay cả Trang Ninh Nguyệt cũng sững sờ. Trước đây bà chưa từng nghĩ nhiều, nhưng bây giờ hồi tưởng lại, đó thực sự là một sự sỉ nhục lớn đối với một đứa trẻ mới chỉ mười hai tuổi.
La Anh Lan đã ôm mặt khóc, bởi vì những điều Lục Ngu nói đều đúng. Nhiều chuyện dì vẫn còn nhớ rõ, và đau lòng nhất chính là chuyện này.
Lục Ngu khi ấy, chỉ trong hai tháng đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Dù không phải là con ruột đi chăng nữa, người ta cũng nên đau lòng. Nhưng họ vẫn chẳng hề để tâm đến cậu.
"Xin lỗi, Tang Tang, thật sự xin lỗi..." Trang Ninh Nguyệt vừa khóc vừa nói: "Những chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, con hãy cùng mẹ trở về được không? Mọi ấm ức con từng chịu, mẹ sẽ bù đắp gấp bội cho con."
"Không cần, tôi đã sớm không còn thích ăn bánh kem nữa rồi." Và cũng không cần mẹ yêu thương nữa.
Lục Ngu lạnh lùng từ chối bà.
"Dù bà có ép tôi về cũng vô ích, tôi sẽ hết lần này đến lần khác trốn đi, cho đến khi bà không bao giờ tìm thấy tôi nữa." Những lời nói tuyệt tình của cậu như những cây kim đâm thẳng vào người Trang Ninh Nguyệt.
Bà là một người vợ đáng thương, nhưng lại không phải là một người mẹ đáng thương. Tất cả những điều này đều do chính bà gây ra.
"Làm ơn đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa." Lục Ngu nghiêm túc nói với bà.
"Tôi đã vào đại học rồi."
Trang Ninh Nguyệt với mái tóc rối bời, nước mắt và mồ hôi hòa lẫn trên khuôn mặt, làm ướt sợi tóc của bà. Bà bỏ đi sự kiêu ngạo, nhưng lại nở nụ cười vui mừng: "Mẹ biết, con đỗ vào trường rất tốt, mẹ thực sự tự hào về con."
"Bà chỉ cảm thấy tự hào vì tôi hiện tại học giỏi. Nếu như mọi chuyện này chưa từng xảy ra, bà có còn tự hào về tôi không?" Lục Ngu hỏi ngược lại.
Đáp án là không. Trang Ninh Nguyệt sẽ không.
Bà không thể nói ra câu trả lời nên Lục Ngu tiếp tục: "Chuyên ngành của tôi rất khó, có nhiều thứ tôi nghe không hiểu, nhưng Giản ca không trách tôi. Cậu ấy nói là do giáo viên giảng quá nhanh. Cậu ấy còn tìm một giáo viên danh tiếng để dạy tôi vẽ, cậu ấy nói cậu ấy ủng hộ tất cả những sở thích của tôi."
"Tôi nhớ trong nhật ký có ghi rằng, tôi đã cầu xin bà rất lâu, rất lâu, nhưng bà vẫn không cho tôi học vẽ."
Những lời này của Lục Ngu đều là sự thật, và Trang Ninh Nguyệt đều nhớ rõ.
"Mẹ không có ý ngăn cản con học những thứ con yêu thích. Mẹ chỉ hy vọng con có thể học những kiến thức thực dụng hơn, để sau này không bị người khác coi thường." Trang Ninh Nguyệt vội vàng giải thích.
Lục Ngu lắc đầu rồi hỏi: "Vậy cái gì mới là kiến thức thực dụng? Cái gì là kiến thức vô dụng? Như thế nào mới có thể được người khác xem trọng, như thế nào mới bị người khác khinh thường?"
"Định kiến không bao giờ đến từ người khác, mà đến từ chính bà. Chính thể diện và lòng tự trọng của bà đang làm khó chính bà." Lục Ngu không chút do dự mà chọc thủng suy nghĩ của bà.
Nhưng rõ ràng cậu vẫn còn điều chưa nói hết. Những nỗi đau cậu từng chịu đựng giờ đây cuối cùng cũng tìm được nơi để trút ra.
"Thực ra học vẽ rất vất vả. Nếu như từ nhỏ bà đã ủng hộ tôi học, có lẽ bây giờ tôi đã không phải chịu khổ nhiều đến vậy..." Lục Ngu cảm thán.
Trang Ninh Nguyệt không thể nói thêm gì nữa, sự hối hận tràn ngập trong lòng khiến bà cảm thấy khó thở.
"Mẹ... mẹ..." Suốt một lúc lâu, bà chỉ có thể nói ra được mấy từ này.
Lục Ngu nhìn bà rồi tiếp tục: "Bà đã đến tận đây, vậy thì hãy nghe tôi nói hết một số chuyện nữa đi."
Trang Ninh Nguyệt nhìn về phía cậu, đôi chân bà dừng lại ngay cửa, không bước thêm nữa.
Lục Ngu hít sâu một hơi, nói: "Khi tôi còn ở nhà đó, có một khoảng thời gian tôi đột nhiên cảm thấy mình quá mệt mỏi. Tôi cảm thấy mình không biết đi đường, không biết mặc quần áo, thậm chí không biết... nói chuyện."
"Mỗi ngày, vào khoảng ba giờ sáng, tôi sẽ tỉnh dậy. Tôi tỉnh dậy để làm gì?" Lục Ngu tự hỏi.
"Bởi vì sau khi tỉnh lại, tôi phải liên tục tưởng tượng trong đầu cách đi đứng, cách mặc quần áo, cách nói chuyện, cách thở, cách vượt qua một ngày vô nghĩa này mà không có gì khác thường."
"Tôi chỉ biết rằng khoảng thời gian đó tôi vô cùng đau khổ. Lẽ ra tôi nên nói với gia đình mình, nhưng... tôi đã không nói. Tôi rất sợ hãi, mà tôi cũng không biết mình đang sợ ai. Bây giờ nhớ lại, có lẽ ta sợ các người, sợ các người nói tôi phiền phức? Nói tôi không biết điều? Tôi không biết nữa."
Lục Ngu cũng không tin rằng vào thời điểm mình bị bệnh, những người này sẽ nói gì về cậu, nhưng chắc chắn không phải là những lời quan tâm.
"Tôi thực sự biết ơn Giản ca vì cậu ấy luôn ở bên cạnh tôi, luôn động viên tôi mỗi khi tôi không thể nghĩ thông suốt."
"Tôi đã từng hỏi cậu ấy rằng: "Giản ca, tại sao tớ lại được sinh ra? Tại sao tớ lại không được yêu thương? Tại sao tớ có một gia đình mà lại giống như không có?""
"Cậu ấy nói rằng tôi sinh ra là để gặp cậu ấy, cũng như cậu ấy sinh ra là để gặp tôi. Cậu ấy nói rằng cậu ấy luôn yêu thương tôi, cậu ấy chính là gia đình của tôi."
"Sau khi rời khỏi ngôi nhà đó, tôi cứ nghĩ mình sẽ vui vẻ, nhưng tôi vẫn không vui. Vì tôi lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi. Thở thôi cũng mệt, nói chuyện cũng mệt, đi đường cũng mệt. Tiếng chim hót làm tôi khó chịu, gió thổi cũng làm tôi bực bội. Mỗi ngày tôi đều cố gắng cười với chính mình trong gương, tự nhắc nhở bản thân phải vui vẻ, nhưng nụ cười của tôi trông thật gượng gạo."
"Có một đêm, tôi không ngủ được nên định uống thuốc ngủ. Khi cầm lọ thuốc trong tay, tôi đã nghĩ đến việc uống hết cả lọ. Nhưng vô tình tôi làm rơi chúng, cái lọ cũng lăn đi mất. Tôi không muốn mất công tìm lại nó, chỉ nhặt những viên thuốc trên sàn thôi đã thấy quá mệt. Tôi lại nghĩ, nếu tôi chết ngay tại đây, chủ nhà chắc sẽ bị dọa sợ mất vía. Cũng chính vì nghĩ vậy mà tôi đã không uống hết số thuốc đó..."
"Nhưng tôi vẫn lên kế hoạch, đợi một ngày nào đó, tôi sẽ tìm một nơi không có ai và uống hết tất cả."
"Ngày hôm sau, tôi đã đến thăm trường đại học mà tôi mong muốn được vào nhất, đã đi ăn những món ăn vặt mà tôi thích, đã đến ngắm cánh đồng hoa lớn nhất ở đó. Tôi đang chuẩn bị để nói lời tạm biệt với cuộc đời."
"Nhưng rồi Giản ca tìm thấy tôi, cậu ấy còn phát hiện ra cái lọ thuốc trống rỗng mà tôi đánh mất. Cậu ấy ôm tôi khóc, khóc lóc cầu xin tôi đừng chết, xin tôi hãy cứu lấy mạng cậu ấy. Thực ra, cậu ấy không biết rằng tôi đã lên kế hoạch, rằng ngày hôm sau tôi sẽ bỏ lại tiểu Bảo, sau đó chấm dứt tất cả những ngày tháng tra tấn bản thân."
"Tôi không biết phải làm sao để cứu cậu ấy, tôi chỉ biết rằng nếu tôi không còn tồn tại thì sẽ không có ai cứu được cậu ấy."
"Tôi ép bản thân phải tiếp tục sống, nhưng mỗi ngày đều không vui. Chỉ khi có cậu ấy bên cạnh, tôi mới cảm thấy bản thân thực sự hiện hữu. Tôi đã không vui trong một khoảng thời gian rất dài. Tôi nghĩ mình đã che giấu rất tốt, nhưng Giản ca vẫn phát hiện ra. Cậu ấy tìm một bác sĩ tâm lý để nói chuyện với tôi. Tôi biết người phụ nữ đó là bác sĩ tâm lý, nhưng tôi không muốn Giản ca lo lắng, nên tôi giả vờ như không biết..."
"Cho đến khoảng thời gian trước, khi Lục Cẩn Luật tìm thấy tôi. Sau khi chạy thoát khỏi khu rừng đó, tôi đột nhiên nhận ra tiếng chim hót thật hay, hương thơm của hoa lá thật dễ chịu, ánh nắng mặt trời chưa bao giờ ấm áp đến thế, ngay cả cơn bão lúc nửa đêm cũng trở nên dễ chịu. Tôi nhận ra rằng xung quanh tôi toàn là những người yêu thương tôi, ngay cả bầu trời u ám mà tôi từng ghét cay ghét đắng, giờ đây cũng chẳng còn đáng ghét nữa..."
"Từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu mong chờ ngày mai." Ánh mắt của Lục Ngu lúc đầu nặng nề áp lực nhưng càng nói, ánh sáng của một khởi đầu mới càng tỏa ra rực rỡ.
"Bà đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa."
Một con chim dù có thoát khỏi lồng sắt cũng chưa chắc đã cảm thấy vui vẻ. Nó không dám vỗ cánh bay cao, vẫn còn sợ va phải những song sắt lạnh lẽo, bởi vì nó đã bị giam cầm quá lâu.
Cho đến khi ánh sáng từng chút một dẫn dắt nó bước ra khỏi bóng tối, gió nâng đỡ đôi cánh nó, lúc đó nó mới có đủ dũng khí để dang rộng đôi cánh, sải bước bay đi.
Kén đã vỡ, bướm đã tái sinh.
Tác giả có lời muốn nói:
Chúc mừng Tang Tang đã phá kén hóa bướm.