Khi Vạn Người Ghét Bắt Đầu Lãng Quên

Chương 27

Hai người đều im lặng, không ai lên tiếng.

Lục Cẩn Luật đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn vào bên trong qua lớp kính. Trong phòng, hai người kia đang nói gì đó, rất gần nhau.

Điều khiến Lục Cẩn Luật ghen tị chính là Lục Ngu dường như cực kỳ ỷ lại vào Tống Giản Lễ. Bàn tay cậu vẫn nắm chặt lấy ngón tay của Tống Giản Lễ, như thể người này mới là gia đình của cậu vậy.

Một cảm giác chua xót khó diễn tả lặng lẽ lan ra trong tim Lục Cẩn Luật, từng chút từng chút một ăn mòn trái tim anh ta.

Cảm giác trống rỗng, giống như đã đánh mất điều gì đó quan trọng nhất.

Rõ ràng trước đây không phải như vậy, rốt cuộc là từ lúc nào mọi thứ bắt đầu thay đổi?

Bên trong phòng bệnh —

"Giản ca, tớ không quen biết bọn họ." Lục Ngu rất khổ sở, nếu Tống Giản Lễ không đến, cậu sẽ phải một mình đối diện với họ.

Mẹ tại sao lại giao cậu cho hai người xa lạ này?

Năm đó, khi suýt bị bắt cóc, kẻ xấu cũng nói mình là họ hàng xa của cậu. Chúng cũng giống hệt như hai người này, có thể kể vanh vách mọi thông tin về cậu và gia đình.

Sau đó, Trang Ninh Nguyệt mắng cậu dễ tin người, bảo cậu không có đầu óc. Chính vì vậy, Lục Ngu rất sợ những người xa lạ tỏ ra quá tốt bụng, dù họ có xưng là "ba", "anh trai" hay "em trai" đi chăng nữa, cậu vẫn tin rằng đó chỉ là một cái cớ để lừa gạt mình.

Tống Giản Lễ đã nhận ra rằng Lục Ngu đang bị hai người "xa lạ" này dọa sợ.

Ngón tay cậu nắm chặt đến mức khiến Tống Giản Lễ đau đớn. Cậu càng hoảng loạn, lực tay càng mạnh. Đây là một thói quen nhỏ của Lục Ngu — mỗi khi thiếu cảm giác an toàn, cậu sẽ theo bản năng nắm chặt lấy thứ quen thuộc bên cạnh để tìm sự an ủi.

Tống Giản Lễ đưa tay còn lại nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu, dịu dàng trấn an: "Không sao đâu, tớ ở đây."

"Chúng ta về nhà." Tống Giản Lễ nhẹ nhàng vuốt tóc Lục Ngu, thấy khuôn mặt cậu vẫn hơi sưng, hắn không nhịn được mà đưa tay vỗ nhẹ vào đó: "Có đau không?"

Lục Ngu ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn vào mắt Tống Giản Lễ. Đôi mắt cậu tĩnh lặng như mặt nước không gợn sóng: "Không đau."

"Còn trên người thì sao? Có thấy khó chịu không?" Tống Giản Lễ lại hỏi.

Lục Ngu vẫn lắc đầu. Cậu có chút bất lực, dựa vào người Tống Giản Lễ, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Tớ muốn về nhà, Giản ca."

"Được, tớ sẽ bảo tài xế đưa chúng ta về nhà." Giọng Tống Giản Lễ có chút khàn khàn, hắn đau lòng thay Lục Ngu.

Cuối cùng, chính Tống Giản Lễ đã đưa Lục Ngu về nhà. Hắn còn tự mình đưa cậu vào tận bên trong. Khi đó, Trang Ninh Nguyệt và Lục Dư Ninh đang ở trong phòng khách. Nhìn thấy Lục Ngu trở về cùng Tống Giản Lễ, Trang Ninh Nguyệt có chút bất ngờ, không kịp phản ứng.

Lục Cẩn Luật và Lục Thành Danh cũng theo sát phía sau. Lục Thành Danh giải thích rằng mọi người cùng nhau trở về, chỉ là Lục Ngu về trước cùng Tống Giản Lễ mà thôi.

Nếu không phải vì Lục Ngu sống ở Lục gia, Tống Giản Lễ có lẽ sẽ không bao giờ bước vào nơi này. Sau khi chắc chắn rằng cậu không có vấn đề gì nghiêm trọng, hắn lập tức đứng dậy rời đi. Lục Cẩn Luật nói sẽ tiễn hắn một đoạn, rồi cũng theo sau rời khỏi.

Trang Ninh Nguyệt kéo Lục Ngu ngồi xuống sofa, đối diện là Lục Dư Ninh.

Lục Dư Ninh thừa hưởng tất cả những nét đẹp nhất từ ba mẹ. Cô có khí chất cao quý, tóc dài thẳng màu đen, để mái bằng. Hình dáng đôi môi rất giống Lục Thành Danh, khóe môi tự nhiên hơi nhếch lên, còn đôi mắt lại giống Trang Ninh Nguyệt. Sống mũi cao thẳng, làn da trắng đến mức phát sáng. Trên mí mắt phải có một nốt ruồi nhỏ, làm tăng thêm vài phần yêu diễm cho cô. Chỉ cần nhìn qua cũng biết đây là một tiểu thư được nuôi dưỡng trong nhung lụa.

Khí chất của cô thậm chí có thể lấn át nhiều minh tinh nổi tiếng.

Trang Ninh Nguyệt nhớ đến cuộc trò chuyện hôm qua với Lục Thành Danh, lại nhìn đứa con trai gầy gò của mình, cuối cùng cũng để lộ vài phần trìu mến: "Tiểu Ngu, con thấy đỡ hơn chưa? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Sự quan tâm của mẹ khiến Lục Ngu bớt cảnh giác đôi chút. Cậu gật đầu đáp: "Con khỏe rồi."

"Mẹ hôm nay không ở bệnh viện với con là vì chị con cũng đột nhiên trở về. Trong nhà không có ai, mẹ sợ chị ở một mình sẽ buồn." Trang Ninh Nguyệt kéo tay Lục Ngu.

Lần trước nắm tay cậu, bà không thấy cậu gầy như thế này. Nhưng bây giờ, ngoài xương ra, chỉ còn lại một lớp da mỏng.

Trang Ninh Nguyệt có chút khó chịu, nhưng cảm giác kỳ lạ đó đến nhanh rồi cũng tan biến nhanh.

Như thể có người nhìn thấu điều gì đó, Lục Dư Ninh đột nhiên bật cười khẽ.

Lục Ngu nhìn sang cô, không hiểu tại sao cô lại cười. Nhưng cậu vẫn mỉm cười đáp lại: "Chị."

Khóe môi Lục Dư Ninh nhếch lên, cô bắt chéo chân, chống khuỷu tay lên đầu gối, đặt cằm lên tay rồi nhàn nhạt hỏi: "Mẹ nói em bị bệnh, giờ đã khỏe chưa?"

"Đã khỏe, cảm ơn chị quan tâm." Trong số ít người mà Lục Ngu còn nhớ rõ trong gia đình, Lục Dư Ninh là một trong số đó. Mặc dù cô luôn giữ thái độ xa cách với tất cả mọi người, nhưng giữa họ vẫn tồn tại một chút tình cảm ruột thịt.

Chính chút tình cảm này đã níu giữ Lục Ngu khiến cậu không thể hoàn toàn cắt đứt với gia đình. Nhưng hôm nay, ngay cả dũng khí tìm đến cái chết cậu cũng có, vậy thì còn gì cậu không dám làm nữa?

"Nhưng chị nghe nói em nhảy xuống hồ trong hoa viên rồi mới bị bệnh. Nghĩ không thông đến mức đó sao?" Lục Dư Ninh rõ ràng là muốn xé rách vết thương lòng của cậu.

Không gian trong phòng bỗng chốc im lặng.

Lục Thành Danh đưa tay xoa trán, như thể ông đã đoán trước được chuyện này.

Lục Dư Ninh bẩm sinh đã thích đổ thêm dầu vào lửa. Cô không thân thiết với bất kỳ ai trong nhà, nhưng vì biết bản thân mắc bệnh, lại được Trang Ninh Nguyệt hết mực yêu thương, cô luôn có thể khiêu khích người khác mà không sợ hậu quả.

Bởi vì mọi người trong nhà lúc nào cũng sẽ nhân nhượng cô.

Trang Ninh Nguyệt đã nói chuyện này cho Lục Dư Ninh thì lẽ ra nên nghĩ đến việc sẽ có cảnh tượng như thế này. Bà thoáng lộ ra vẻ mặt khó xử.

Lục Dư Ninh thật sự rất thích nhìn thấy cảnh "náo nhiệt" trong gia đình này.

Chính Lục Ngu cũng không nhớ nổi vì sao mình lại nhảy xuống nước. Mọi thứ đều hỗn loạn, cậu chỉ nhớ rõ rằng một giây trước khi nhảy xuống, trong lòng chỉ nghĩ đến việc vĩnh viễn chìm vào giấc ngủ.

Trang Ninh Nguyệt không trách cứ Lục Dư Ninh, bà chỉ một lần nữa nắm lấy tay Lục Ngu, tự mình ngồi xuống bên cạnh cậu, sau đó nhẹ nhàng nói: "Chuyện ngày hôm qua chúng ta không nghĩ đến nữa, mẹ đã suýt sợ đến chết. Sau này con nhất định không được làm vậy nữa, biết không?"

Giọng nói dịu dàng của bà như một tấm lưới nhện, muốn vây lấy Lục Ngu trong sự ôn nhu mà bà tạo ra. Nhưng trong đó, có bao nhiêu phần là thật lòng đây?

"Mẹ? Thật vậy sao?" Lục Ngu không thể tin được rằng người đang dịu dàng nói chuyện với mình trước mắt lại là Trang Ninh Nguyệt.

"Đương nhiên rồi, con cũng là do mẹ mang thai mười tháng mà sinh ra, mẹ nhất định yêu con mà. Con cũng đừng giận chị con nữa, con cũng biết tính cách của nó rồi mà."

Lục Dư Ninh lập tức cảm thấy mất hứng. Cô còn tưởng rằng lần này mình có thể chứng kiến cảnh Lục Ngu khóc lóc như trước đây, không ngờ Trang Ninh Nguyệt lại đi dỗ dành cậu.

Lục Ngu nghiêm túc gật đầu, trong giọng nói và nét mặt cuối cùng cũng có chút sức sống, sự u ám trên người cũng giảm đi quá nửa: "Con biết rồi, mẹ."

Cậu trước sau như một vẫn luôn hiểu chuyện, cũng trước sau như một luôn khiến Trang Ninh Nguyệt hài lòng.

Đây là phương pháp mà Trang Ninh Nguyệt quen dùng. Bà sẽ dùng giọng nói dịu dàng để dỗ dành Lục Ngu, cũng sẽ thể hiện dáng vẻ mẹ hiền trước mặt cậu.

Nhưng thực sự rất kỳ lạ, là mẹ ruột của Lục Ngu, vậy mà muốn thể hiện tình thương với con trai mình, bà lại phải ngụy trang mới có thể làm được. Ai ai cũng có thể nhìn thấu sự giả tạo của bà, chỉ có Lục Ngu – một người vô cùng thiếu thốn tình thương của mẹ – là không nhìn ra.

Có lẽ không phải cậu không hiểu, mà là cậu cam tâm tình nguyện sa vào trong tấm lưới nhện ấy, mặc kệ tất cả đều là giả.

Lục Ngu cảm thấy được yêu thương mà hoảng hốt, ban đầu cậu còn buồn bã vì khi tỉnh lại không thấy Trang Ninh Nguyệt. Nhưng sau khi trở về, bà đã đặc biệt giải thích lý do vì sao mình không ở lại bệnh viện cùng cậu.

Cậu không biết sự dịu dàng này sẽ tồn tại đến khi nào. Lần trước là vì Trang Ninh Nguyệt muốn cậu nhường lại phòng mình, vậy lần này thì sao? Lại muốn dùng tình thương ngắn ngủi này để đổi lấy điều gì đây?

Nhưng Lục Ngu đợi rất lâu cũng không thấy điều kiện nào được đưa ra.

Lúc này, cậu mới dám thầm vui mừng trong lòng – hóa ra lần này là thật sao?

Trang Ninh Nguyệt nhớ lại cuộc đối thoại với Lục Thành Danh ngày hôm qua rồi nói: "Hôm qua con làm mẹ sợ muốn chết. Sau này mẹ sẽ không ép con nữa, mẹ sẽ yêu con giống như yêu anh trai và chị gái con vậy."

Càng ngày càng khó tin, đây thật sự là lời mà Trang Ninh Nguyệt tự mình nói với cậu sao?

Nhưng Lục Ngu lại cảm thấy thật nực cười. Cậu khao khát tình thương của mẹ bao lâu nay, vậy mà chỉ sau khi cậu quyết định tìm đến cái chết thì nó mới đến một cách muộn màng như vậy.

Đôi mắt Lục Ngu long lanh, ánh lên nước mắt. Không biết là vì quá vui mừng hay là vì thương xót cho chính mình.

Nhưng cậu cuối cùng cũng đã trưởng thành. Cậu không vì lời yêu thương của Trang Ninh Nguyệt mà kích động lao vào ôm bà khóc lóc nữa.

Chỉ là, mẹ à, có lẽ đã quá muộn rồi.

"Lục Ngu này... nếu con và mẹ đã nói xong, vậy cũng nghe ba nói một câu đi." Lục Thành Danh ho nhẹ hai tiếng khiến mọi người chuyển sự chú ý về phía ông.

Lục Ngu không muốn nói chuyện với ông, nhưng cậu cũng không muốn để người trong nhà nhận ra sự khác lạ của mình. Cuối cùng đành ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thành Danh đang ngồi trên ghế sô pha.

"Chuyện hôm qua là ba sai, con đừng giận ba..." Lục Thành Danh đã dành rất nhiều thời gian suy nghĩ. Ông không phải không yêu Lục Ngu, chỉ là vì Trang Ninh Nguyệt không yêu con trai này nên theo thời gian, ông cũng dần dần thay đổi mà không hề nhận ra, để rồi không còn chia tình yêu của mình cho Lục Ngu nữa.

Hơn nữa, trong nhà vốn dĩ đã không coi trọng Lục Ngu, mà nguyên nhân phần lớn cũng bắt nguồn từ ông. Ông dùng sự uy nghiêm để che giấu bản thân, nhưng khi nhìn thấy Lục Ngu nhảy xuống hồ, lớp vỏ bọc ấy đã hoàn toàn sụp đổ. Bên dưới sự ngụy trang ấy chính là nỗi áy náy tràn đầy với Lục Ngu và Trang Ninh Nguyệt.

Thế nhưng, khi ông định nói lời xin lỗi, ông lại thấy được trong mắt Lục Ngu sự đề phòng và không tin tưởng.

Điều này chứng tỏ rằng, dù ông có nói gì đi nữa, Lục Ngu cũng sẽ không tin ông.

Những lời định nói cứ nghẹn lại trong cổ họng. Ông chạm vào bàn tay đã từng đánh Lục Ngu, cảm thấy lòng bàn tay nóng rát. Nghĩ đến cuộc trò chuyện với Lục Cẩn Luật, ông bắt đầu hoảng sợ – chẳng lẽ những lời của Lục Cẩn Luật đã trở thành sự thật? Lục Ngu thực sự đã bị một căn bệnh tâm lý nào đó chi phối sao?

Cậu bắt đầu né tránh, bắt đầu từ chối ở chung với mình, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng trở nên xa xỉ.

Có phải từ nay về sau, hai ba con họ ngay cả đối thoại cũng trở thành điều không thể sao? Thật sự là... không dám tưởng tượng.

"Mẹ, con có chút mệt rồi." Lục Ngu quả nhiên bắt đầu né tránh cuộc trò chuyện với Lục Thành Danh.

Trang Ninh Nguyệt liếc nhìn chồng một cái, cũng không nói gì thêm. Bà chỉ xoa đầu Lục Ngu, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, ngủ thêm một lát đi."

Lục Dư Ninh tò mò tựa vào thành ghế sô pha, nhìn người đang chậm rãi bước lên lầu. Cô xoắn một lọn tóc trên đầu ngón tay, rồi lẩm bẩm: "Mẹ, nó thật sự chẳng thay đổi chút nào."

Vẫn luôn yếu đuối và rụt rè, nhưng cũng có một chút khác biệt – đó là lần này dường như cậu không dễ dàng khóc nữa. Thế thì thật chán, không còn gì thú vị để xem cả.

Trang Ninh Nguyệt kiên nhẫn nói với Lục Dư Ninh: "Hôm qua nó nhảy xuống hồ, khiến ba mẹ sợ hãi. Cho nên, dù trước đây con có không thích đứa em trai này thì từ nay về sau cũng nên kiềm chế một chút, biết không?"

"Dù gì nó cũng là con mẹ sinh ra, chỉ là..." Trang Ninh Nguyệt dừng lại, rõ ràng không muốn nói tiếp.

Lục Dư Ninh liếc nhìn Lục Thành Danh, sau đó nghiêng đầu hỏi mẹ: "Chỉ là gì?"

Trang Ninh Nguyệt lắc đầu: "Không có gì. Tối nay con muốn ăn gì? Mẹ bảo dì Tuệ làm cho con."

Lục Dư Ninh không đáp, chỉ cảm thán một câu: "Tội nghiệp Lục Ngu quá ~"

Nhưng cô không thực sự thương cảm cậu. Cô chỉ đơn thuần thấy không còn gì thú vị để xem mà thôi.

"Con có uống thuốc đúng giờ không?" Lục Thành Danh hỏi, cảm thấy bệnh tình của Lục Dư Ninh dường như càng ngày càng nghiêm trọng, đối xử với người thân của mình mà lạnh lùng như vậy.

Lục Dư Ninh hừ lạnh một tiếng, rời khỏi sô pha rồi quay về phòng mình.

——

Lục Cẩn Luật đưa Tống Giản Lễ đến cửa rồi không đi nữa.

Anh ta đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn biết những gì cậu biết."

Khóe môi Tống Giản Lễ nhếch lên, hai người cứ thế giằng co, bầu không khí căng thẳng như mùi thuốc súng tràn ngập, sắp bùng cháy.

"Được thôi, nhưng tôi cũng muốn biết từ anh chuyện về Tang Tang." Tống Giản Lễ không ngu ngốc đến mức chỉ nghe theo lời nói từ một phía. Đến tình trạng này rồi, chắc chắn Lục Cẩn Luật không có lý do gì để nói dối hắn.

Lục Cẩn Luật mím môi một chút rồi nói: "Tang Tang nhập viện không phải vì bệnh, mà là vì trong nhà có chuyện ép em ấy nhảy xuống hồ nước phía sau."

Sau câu nói ấy, không gian hoàn toàn tĩnh lặng, hai người đứng đối diện nhau. Tống Giản Lễ vẫn còn mặc đồng phục học sinh màu trắng, còn Lục Cẩn Luật là một người đã dấn thân vào xã hội nhiều năm.

Chỉ là dù kinh nghiệm sống khác nhau, nhưng khí chất của họ lại tương đồng, không ai áp đảo được ai.

Khoảng một phút trôi qua, Tống Giản Lễ siết chặt rồi buông tay, buông ra rồi lại siết chặt nắm đấm. Cuối cùng, hắn vẫn không kìm được mà vung tay về phía trước.

Chỉ là, cú đấm ấy dừng lại bên thái dương của Lục Cẩn Luật.

Lục Cẩn Luật vốn đã chuẩn bị tinh thần để chịu một cú đấm vào mặt.

Nhưng Tống Giản Lễ không đánh xuống, lý trí đã chiến thắng cơn xúc động của hắn.

"Các người dựa vào cái gì mà đối xử với Tang Tang như vậy? Các người vì sao lại hận cậu ấy đến thế? Vì cái gì?" Tống Giản Lễ hận không thể ngay lập tức mang Lục Ngu đi, không bao giờ quay lại nữa.

Lục Cẩn Luật tháo kính xuống, giọng khàn khàn nói: "Tôi không biết. Có lẽ vì mẹ tôi và những người khác trong nhà đều không thích Tang Tang, nên tôi cũng không để tâm, thậm chí chán ghét em ấy."

"Các người đều là một đám điên không thể nói lý lẽ." Tống Giản Lễ nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt hắn, trừ Tang Tang ra, cả Lục gia đều có bệnh.

Trong ký ức của Lục Cẩn Luật, vị thiếu gia duy nhất của Tống gia này luôn ôn hòa, lễ độ, khiêm tốn, dù đứng trước ai cũng giữ dáng vẻ điềm đạm.

Thế mà bây giờ, vì Lục Ngu, hắn lại nổi giận đến vậy.

"Hôm đó tôi đến hỏi cậu vì sao Lục Ngu đối xử với tôi xa cách, khi đó có lẽ cậu thực sự không biết chuyện. Nhưng hôm nay khi tôi gặp lại cậu ở bệnh viện, tôi biết chắc chắn cậu đã hiểu rõ một số điều." Tiếc là Lục Cẩn Luật không phải đến để cãi nhau với Tống Giản Lễ, anh ta muốn biết rốt cuộc Lục Ngu đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ có như vậy anh ta mới tìm được cách giải quyết.

"Tôi không biết, nhưng Tang Tang nói với tôi rằng cậu ấy không quen biết anh." Tống Giản Lễ đã hứa giữ bí mật nên hắn sẽ giữ kín mãi mãi.

"Không có bất cứ lý do gì mà lại quên đi ư?" Đúng như dự đoán của Lục Cẩn Luật, chỉ có quên mất mới có thể khiến Lục Ngu thay đổi đến vậy.

Tống Giản Lễ cười lạnh: "Anh nghĩ là không có lý do sao? Anh không bằng tự suy nghĩ lại xem anh đã làm gì với cậu ấy đi? Lục Cẩn Luật, tôi nhất định sẽ mang Tang Tang rời khỏi Lục gia, anh không ngăn được tôi, Lục Thành Danh cũng không ngăn được tôi."

Hiếm khi Lục Cẩn Luật nhìn thấy sự kiên quyết như vậy trong ánh mắt một người trẻ tuổi. Nếu Tống Giản Lễ đã hạ quyết tâm, thì không ai có thể thay đổi được hắn. Tài sản của Tống gia phần lớn ở nước ngoài, tài sản tại thành phố Lâm Khải này hắn có thể nói không thừa kế thì sẽ không cần thừa kế.

"Lục Ngu họ Lục, em ấy vẫn là huyết mạch của Lục gia. Cậu nghĩ cậu có tư cách gì để đưa em ấy đi? Từ giờ trở đi, tôi sẽ bù đắp những gì trước đây tôi đã làm sai với em ấy. Em ấy vĩnh viễn không thể rời khỏi Lục gia." Lục Cẩn Luật cũng kiên định không kém.

Tống Giản Lễ không muốn tiếp tục đôi co với Lục Cẩn Luật. "Người Lục gia các người không ai xứng đáng làm người thân của Tang Tang. Họ Lục là nỗi nhục của cậu ấy, cậu ấy còn ở nhà các người thì đó là niềm vinh quang của các người."

Hắn chỉ hy vọng người của hắn có thể hành động nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa, vì Tang Tang đã phải đợi quá lâu rồi.

——

Câu nói của Tống Giản Lễ thực ra đã đủ để đánh thức Lục Cẩn Luật. Nếu không phải vì lý do đó, thì quả thực không thể tìm ra nguyên nhân nào khác khiến thái độ của Lục Ngu thay đổi.

Trước đây, khi suy đoán, anh ta thậm chí không dám nghĩ đến khả năng này. Nhưng trớ trêu thay, đây lại là đáp án duy nhất đúng.

Lục Cẩn Luật đau đầu dữ dội. Anh ta nhìn ly sữa trên bàn, theo bản năng muốn cầm lên uống cạn.

Chỉ khi tay chạm vào thành ly lạnh lẽo, anh ta mới chợt nhớ ra – ly sữa này đã được đưa đến từ buổi chiều. Người mỗi đêm luôn mang sữa nóng đến, giờ đây đã quên mất anh ta.

Câu nói của Tống Giản Lễ lại vang lên trong đầu: "Anh không bằng tự suy nghĩ lại xem anh đã làm gì với cậu ấy đi?"

Từ khi nào bắt đầu?

Có lẽ từ rất nhỏ, khi anh ta nhận thức được rằng Lục Ngu không phải là đứa trẻ được ba mẹ yêu thương, anh ta lập tức không còn thân thiết với Lục Ngu nữa, mà dành sự quan tâm cho người em trai sinh sau.

Dù anh ta cũng ghét đứa em trai hay khóc lóc, luôn mè nheo đòi đồ của mình nhưng so với Lục Ngu – người không được ba mẹ yêu thương – Lục Cẩn Luật vẫn thích Lục Lâm Tinh hơn một chút.

Giống như trong một nhóm bắt nạt, nếu bạn thân thiết với kẻ bị bắt nạt thì bạn cũng sẽ bị cô lập và bắt nạt cùng. Chỉ có tránh xa kẻ bị bắt nạt mới là lựa chọn tốt nhất.

Ba mẹ có thể vô thức thay đổi con cái. Họ không thích Lục Ngu, nên cả anh ta và Lục Lâm Tinh cũng không thích Lục Ngu. Ngay cả Lục Dư Ninh – người luôn xem thường mọi thành viên trong gia đình – cũng khinh thường Lục Ngu hơn bất kỳ ai khác.

Lục Cẩn Luật cảm thấy vô cùng đau đớn. Tất cả những điều này đều có dấu vết để lại, chỉ là anh ta chưa từng nhận ra.

Không thể tưởng tượng được nếu chính anh ta sống trong một gia đình như vậy suốt mười mấy năm, liệu anh ta có nhảy xuống hồ nước sớm hơn Lục Ngu hay không.

Bất chợt, Lục Cẩn Luật nhìn thấy trên quyển sách trên bàn có một giọt nước nhỏ xuống. Anh ta đưa tay lau đi, nhưng ngay sau đó, một giọt khác lại rơi xuống.

Lúc này, anh ta mới chậm chạp nhận ra – bản thân đang khóc.

——

Căn phòng chỉ được chiếu sáng bởi ánh đèn bàn mờ nhạt. Một thiếu niên dáng vẻ thanh tú đang ngồi bên bàn làm việc, khuôn mặt bình tĩnh. Một tay cậu cầm điện thoại, tay kia viết viết vẽ vẽ trên sổ tay.

Ừm, sau khi rời khỏi thành phố C, cậu sẽ đi tàu điện ngầm, sau đó chuyển sang xe buýt, mất đến bốn tiếng ngồi xe. Hơi lâu một chút, nhưng cũng không sao...

À đúng rồi, quà tốt nghiệp cho Giản ca phải đưa cho hắn sớm một chút.

...

Ngày hôm đó trôi qua, nhưng sự thay đổi lớn nhất không phải đến từ Lục Cẩn Luật hay Lục Thành Danh, mà lại là Trang Ninh Nguyệt.

Bà bắt đầu quan tâm đến Lục Ngu nhiều hơn, thường chủ động hỏi cậu muốn ăn gì, sức khỏe thế nào, chuyện học hành ra sao.

Mọi thứ dường như đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp nhất.

Tình thương của mẹ mà cậu hằng mong ước bỗng chốc ập đến như một cơn lũ, tưởng chừng như có thể nhấn chìm cậu.

Nhưng Lục Ngu lại không quên được vẻ dịu dàng mà Trang Ninh Nguyệt dành cho Lục Lâm Tinh trước đây. Vậy nên, dù bà có thực sự quan tâm đến cậu hay không, Lục Ngu đều hiểu rất rõ.

Thế nhưng cậu cũng không vạch trần, bởi vì cậu vẫn đang chờ đợi, chờ đợi người duy nhất có thể khiến trái tim mình mềm lòng.

Ở phía bên kia.

Lục Thành Danh mỗi lần muốn nói chuyện với Lục Ngu đều bị từ chối. Ngay cả Lục Cẩn Luật cũng vậy, mỗi lần tìm cậu đều bị cự tuyệt ngay từ ngoài cửa.

Thậm chí, vào một buổi tối, người anh trai cao ngạo không ai bì nổi ấy lại rơi một giọt nước mắt xuống mu bàn tay cậu, chỉ mong cậu đừng đẩy anh ta ra khỏi thế giới của mình.

Thật đáng sợ.

Một người xa lạ lại khóc lóc muốn bước vào phòng cậu.

Cậu ngày càng không thể chấp nhận việc phải sống chung với những con người xa lạ này dưới cùng một mái nhà.

Lục Ngu đương nhiên vẫn từ chối, thậm chí sau hôm đó, cậu còn cố tình tránh mặt Lục Cẩn Luật cả ngày.

Trang Ninh Nguyệt nhận ra dường như giữa hai người có một mâu thuẫn không thể hòa giải. Hơn nữa, không chỉ có Lục Cẩn Luật, ngay cả Lục Lâm Tinh và Lục Thành Danh cũng xảy ra chuyện tương tự. Lục Ngu gần như không còn giao tiếp với họ nữa.

Người chồng của bà vốn nghiêm khắc với Lục Ngu giờ lại giống như một người đàn ông đa nghi sợ vợ ngoại tình, đêm nào cũng hỏi bà về Lục Ngu, nghi ngờ rằng cậu không chấp nhận ông là ba ruột, ép bà nghĩ cách giải quyết.

Trang Ninh Nguyệt phiền chết mất.

Cái nhà này thật sự quá rắc rối!

Đứa con trai út ngoan ngoãn mà bà từng yêu thích bỗng chốc trở thành kẻ gây rối, lúc thì trốn học đánh nhau, lúc thì cãi lại giáo viên, chơi điện thoại trong lớp khiến bà mất hết mặt mũi với nhà trường.

Còn đứa con trai cả vốn trưởng thành, chững chạc thì lại bỏ bê công việc đã lâu, ngày ngày chỉ muốn nói chuyện với Lục Ngu. Mỗi lần bà nhìn thấy hai người họ nói chuyện, thể nào cũng là cảnh Lục Cẩn Luật đang nói: "Anh không cố ý, anh xin lỗi, anh mong em tha thứ cho anh."

Còn Lục Thành Danh thì sao? Chỉ cần gặp Lục Cẩn Luật, hai người nhất định sẽ cãi nhau om sòm, náo loạn cả nhà.

Những lúc như vậy, Lục Dư Ninh chỉ đứng bên cạnh xem kịch vui, mong cho nhà này càng loạn càng tốt.

Bây giờ, cả giới thượng lưu đều cười nhạo Lục gia không hòa thuận, ba con suốt ngày tranh cãi, con trai út thì làm đầu gấu ở trường, còn con gái lại mắc bệnh tâm lý.

Chỉ đến lúc này, Trang Ninh Nguyệt mới nhận ra rằng, trong cả căn biệt thự rộng lớn này, chỉ có một người khiến bà bớt lo lắng – nhưng đứa trẻ ấy lại trở nên trầm lặng hơn, dường như không còn quan tâm đến gia đình này nữa.

Điều duy nhất đáng an ủi là mỗi khi Trang Ninh Nguyệt đau đầu vì chuyện gia đình, Lục Ngu sẽ giúp bà xoa bóp huyệt thái dương, an ủi bà, đôi khi còn thay bà dỗ dành Lục Dư Ninh.

Trang Ninh Nguyệt chợt nghĩ, đứa trẻ này đã thay đổi quá nhiều, tại sao bà không nhận ra điều đó sớm hơn?

Nhưng rồi khi nhìn vào gương mặt Lục Ngu, bà lại nghĩ... chỉ bớt lo thôi thì sao chứ? Ngay từ khoảnh khắc đứa trẻ này xuất hiện trong bụng bà, đó đã là một sai lầm.

...

Những ngày tháng hỗn loạn ấy kéo dài gần một tháng, kỳ thi đại học chỉ còn hơn một tháng nữa là diễn ra.

Và vào lúc này, gia đình lại đón một sự kiện quan trọng – sinh nhật mười lăm tuổi của Lục Lâm Tinh.

Bị Lục Ngu lạnh nhạt suốt một tháng rưỡi, Lục Lâm Tinh vốn không còn mong chờ vào sinh nhật này nữa. Điều duy nhất cậu ta hy vọng là Lục Ngu không thực sự ghét bỏ mình, rằng cậu có lẽ vẫn nhớ đến sinh nhật của mình, có lẽ vẫn chuẩn bị một món quà hoặc thậm chí chỉ cần một lời chúc mừng cũng đủ.

Hôm đó là thứ bảy, buổi tối, trong nhà đã được dì giúp việc trang hoàng xong xuôi.

Tối hôm trước, Lục Ngu tình cờ nghe dì giúp việc nhắc đến sinh nhật của Lục Lâm Tinh.

Lục Lâm Tinh vì ngày sinh nhật này mà mấy hôm nay không dám gây chuyện với Trang Ninh Nguyệt.

Dù trước đó cậu ta đã khiến bà phải đau đầu không ít, nhưng dù sao cũng là con ruột, Trang Ninh Nguyệt vẫn quyết định tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nhỏ cho cậu.

Nhưng Lục Lâm Tinh đâu có quan tâm đến tiệc tùng, cậu ta chỉ sợ Lục Ngu không chúc mình sinh nhật vui vẻ, vậy nên cậu ta cố tình tổ chức rình rang, để Lục Ngu dù muốn phớt lờ cũng khó.

...

Hôm đó, thời tiết ở thành phố Lâm Khải nóng bức đến khó chịu.

Dù đã hơn 6 giờ chiều, bên ngoài vẫn còn oi ả. Đi giày giẫm lên mặt đất cũng có thể cảm nhận được hơi nóng bốc lên.

Lục Ngu ngồi trong vườn sau, chăm sóc đậu Hà Lan.

Từ lần cậu nhảy xuống hồ nước đó, hồ trong nhà đã bị rút cạn.

Những con cá vàng đáng thương trong hồ, ngay cả con mèo nhỏ cũng không bắt được con nào?

Lục Ngu không nhịn được mà bật cười.

【Giản ca, cậu vẫn chưa về nhà sao?】

【Tang Tang, đợi một chút, phía trước có xe bị hư, bây giờ hơi bị kẹt lại.】

【Vậy cậu đừng vội, tớ có thể chờ cậu mà.】

【Tang Tang định tặng gì cho tớ vậy? Tớ thật sự rất tò mò.】

【Dù sao thì cũng là quà cho cậu, không phải cho ai khác. Chờ cậu nhận được rồi sẽ biết thôi! Cậu cứ đi chậm một chút nhé ~】

【Được rồi, tớ sẽ về nhà nhanh thôi ^^】

Lục Ngu khẽ mỉm cười, nhét điện thoại vào túi áo, sau đó đưa miếng đồ ăn cuối cùng trong tay cho chú mèo nhỏ.

Cơn gió nhẹ thoảng qua, làm lay động vạt áo của cậu, gió luồn vào cổ áo, thổi phồng cả ống tay áo lên.

"Em đúng là khó chiều, mãi mới chịu đến gần anh một chút." Lục Ngu cẩn thận vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu chú mèo nhỏ.

Lần này, chú mèo không nhảy ra xa nữa, thậm chí còn phát ra tiếng kêu thoải mái.

"Em nói xem, liệu em có bị không hợp khí hậu không nhỉ?" Lục Ngu bỗng thốt lên một câu chẳng đầu chẳng đuôi.

Vừa nói xong, Tống Giản Lễ lập tức nhắn tin báo rằng sắp về đến nhà. Lục Ngu thu dọn rác trên mặt đất rồi đi vào biệt thự.

Cậu mang dép lê chạy lên lầu rồi khi quay xuống, trên tay đã ôm một hộp quà tinh xảo.

"Anh hai!"

Lục Lâm Tinh cũng chạy xuống theo.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào Lục Ngu bằng ánh mắt lấp lánh rồi khi thấy hộp quà trong tay cậu, lập tức hiểu ra!

Anh hai vẫn để ý đến mình, vì anh ấy đã chuẩn bị quà sinh nhật cho mình!

Thấy Lục Lâm Tinh nhìn hộp quà trong tay, Lục Ngu lặng lẽ giấu nó ra sau lưng, mím môi định rời đi.

Lục Lâm Tinh vội gọi: "Anh hai?"

"Anh hai, anh định đi đâu vậy?" Trái tim cậu ta đập nhanh hơn, không phải vì xúc động, mà là hoang mang, trống rỗng khiến cậu ta lo lắng bất an.

Lục Ngu chẳng muốn trả lời, chỉ lạnh nhạt nói hai chữ: "Ra ngoài."

Thái độ thật lạnh lùng, thật xa cách.

Tại sao anh hai vẫn cứ lạnh lùng với mình như thế? Rõ ràng anh ấy đã chuẩn bị quà sinh nhật cho mình cơ mà?

"Hôm nay là sinh nhật em mà, anh hai." Giọng Lục Lâm Tinh đã nghẹn ngào.

Lục Ngu cau mày, điện thoại lại vang lên tin nhắn. Cậu đoán là Tống Giản Lễ gửi đến nên chẳng còn tâm trí dây dưa với cậu em trai xa lạ này nữa.

Sau hai giây trầm mặc, Lục Ngu xoay người chạy ra ngoài. Cậu nhanh chóng rời khỏi căn nhà này, biến mất khỏi tầm mắt của Lục Lâm Tinh.

Muốn tổ chức sinh nhật thì tự mà làm, liên quan gì đến cậu? Lục Ngu thật sự không hiểu vì sao những người xa lạ này cứ thích dùng vẻ mặt đáng thương đó nhìn cậu.

Cậu chạy ra khỏi biệt thự, lúc này Tống Giản Lễ đã đứng ở chỗ cũ đợi sẵn.

"Giản ca, cậu đợi lâu chưa?" Lục Ngu có chút áy náy. Rõ ràng là cậu muốn gặp Tống Giản Lễ, vậy mà lại để hắn chờ mình.

Tống Giản Lễ cười ôn hòa: "Đâu có, tớ cũng mới đến thôi."

Lục Ngu cười tươi, để lộ chiếc răng nanh nhỏ rồi đưa hộp quà giấu sau lưng ra: "Giản ca, quà tốt nghiệp sớm cho cậu nè."

"Tang Tang chu đáo quá?" Tống Giản Lễ nhận lấy hộp quà, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người cậu.

Hắn nhận ra tinh thần của Lục Ngu dường như đã khá hơn rất nhiều. Nhưng cái kiểu tràn đầy sức sống này không giống như được bồi dưỡng, mà giống như đột nhiên xuất hiện, mang theo cảm giác kỳ lạ, như thể có gì đó không ổn.

"Giản ca, sao cậu cứ nhìn tớ vậy?" Lục Ngu tưởng trên mặt mình dính gì đó, đưa tay sờ sờ.

Tống Giản Lễ nói: "Tang Tang, sắp thi rồi, thi xong tớ sẽ đưa em đến một nơi. Đừng làm gì khiến tớ lo lắng, được không?"

Lục Ngu cười tít mắt: "Tớ sao có thể làm cậu lo lắng chứ? Cậu đừng nghĩ linh tinh nha."

Chính là cái cảm giác này.

Cảm giác kỳ lạ này.

Cảm giác tinh thần tràn đầy vô cớ này.

Nói thẳng ra, nó giống như hồi quang phản chiếu vậy.

 

Bình Luận (0)
Comment