Khi Vạn Người Ghét Bắt Đầu Lãng Quên

Chương 75

Trưa hôm đó, top mười độ hot của diễn đàn trường chen vào một bài thảo luận có nhiệt độ cực cao.

【người dùng 96874: [hình ảnh]】

Một bức ảnh có độ hot thảo luận lại vượt qua những bài viết dài dòng khác, nhưng những người trên diễn đàn sau khi nhấp vào xem đều cảm thấy hợp lý.

Đây là một bức ảnh chụp từ góc nhìn thứ ba, có thể thấy thời gian chụp là vào buổi tối. Trong ảnh là bóng dáng của hai người, nhưng một trong hai nhân vật chính lại rất dễ nhận ra. Bộ quần áo trên người cậu chính là chiếc váy công chúa Bạch Tuyết mà Lục Ngu đã mặc trong bữa tiệc Quốc khánh.

Bởi vì thật sự rất dễ nhận ra, không có nhiều người có thể mặc bộ váy đó ra được cái cảm giác này, Lục Ngu xem như một người. Buổi tiệc tối đó đã khiến gần một nửa sinh viên năm nhất trong trường biết đến Lục Ngu, chỉ có Lục Ngu là không biết mình nổi tiếng đến mức nào.

Lục Ngu và người đàn ông kia đan mười ngón tay vào nhau, người đàn ông còn giúp Lục Ngu xách vạt váy công chúa vướng víu. Hắn đang nghiêng đầu nói gì đó với Lục Ngu, quan hệ của hai người rất rõ ràng, chỉ có những cặp tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt mới có thể để lộ ra nụ cười tràn đầy cưng chiều và yêu thương như vậy trên khuôn mặt người đàn ông.

【lầu một: Má ơi!】

【lầu hai: Tôi còn chưa xin được thông tin liên lạc nữa là...】

【trả lời @ lầu hai: Tôi sớm đã nhìn ra cậu ấy chắc không thích con gái, nên có thông tin liên lạc cũng không dám thêm...】

【lầu 3: Thất tình tốc độ ánh sáng [khóc]】

【lầu 4: Bạn trai cậu ấy nhìn bóng lưng và góc nghiêng đều thấy đẹp trai quá, hai người họ đẹp đôi ghê, chúc hạnh phúc ^^】

【lầu 5: Bạn trai cậu ấy là người trường mình sao?】

【trả lời @ lầu 5: Không biết nữa, nhưng hình như tôi chưa thấy anh chàng đẹp trai này bao giờ】

【lầu sáu: Đầu tiên tôi chúc phúc nhiệt liệt, tiếp theo á á á, tại sao trai đẹp đều bị tiêu hóa nội bộ hết rồi!!】

【lầu bảy: Hai người này mà cũng gọi là đẹp sao?】

【trả lời @ lầu bảy: Nếu cậu cảm thấy cậu đẹp hơn họ thì đăng ảnh lên cho mọi người xem đi. Nếu cậu đẹp hơn Lục Ngu, chúng tôi lập tức đề cử cậu đóng vai Cô bé Lọ Lem trong dạ tiệc Quốc khánh năm sau [ngón tay cái] [ngón tay cái]】

【lầu bảy @ trả lời: [hình ảnh]】

【trả lời @ lầu bảy: Không phải chứ ông anh, ông thật sự đăng à, lớn lên trừu tượng như bánh quy trứng gà mà ông cũng dám?】

【lầu tám: Thật là đồng tính luyến ái sao?】

【lầu chín: Ghê tởm】

【trả lời @ lầu chín: Giáo dục Trung Quốc thế kỷ mới bắt kịp thời đại ghê, mấy ông lính Thanh triều này cũng được đi học giáo dục bắt buộc rồi [vỗ tay]】

【trả lời @ lầu chín: Đồng tính luyến ái thì sao? Cứ đồng tính luyến ái thì đồng tính luyến ái】

【......】

【lầu n: Mọi người cãi nhau làm gì vậy? Không nên hỏi chủ thớt lấy ảnh ở đâu sao?】

【trả lời @ lầu n: Kệ cậu ta lấy ở đâu, dù sao cũng không quan trọng, tim tôi tan nát rồi】

【trả lời @ lầu n: Đây mới là vấn đề, không ngờ trường mình lại có trai đẹp đáng chú ý như vậy】

【trả lời @ lầu n: Chủ thớt thật không có lương tâm, đăng sớm một chút thì tôi đã không yêu đơn phương lâu như vậy, đau lòng quá】

......

Hướng đi của bài viết này được kiểm soát rất tốt, phần lớn đều bày tỏ sự tan nát cõi lòng, thất tình, hoặc là những lời chúc phúc chân thành. Số ít những bình luận chửi rủa hoặc bị phản bác đến xóa bình luận, hoặc đã bị quản trị viên diễn đàn xóa bỏ.

Chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi, những bài đăng trước đó hỏi thông tin liên lạc của Lục Ngu đều lặng lẽ chìm xuống, thay vào đó là một ID mới đăng ký đã đăng một bức ảnh.

Về chuyện này Lục Ngu hoàn toàn không biết gì.

Lịch trình của cậu ở trường rất đơn giản, phòng học - nhà ăn - phòng vẽ tranh, ba điểm thành một đường thẳng. Phần lớn thời gian còn lại là cậu đi chơi bóng rổ cùng Trình Khánh, nên số lần cậu tình cờ gặp người khác cũng không nhiều.

"Lục Ngu, cậu và bạn trai bị người ta chụp lén rồi." Mấy phút cuối giờ tự học của tiết này, Lục Ngu đang sắp xếp lại tài liệu học tập, Triệu ca ngồi bên cạnh đột nhiên dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chạm vào cậu nói.

Tay cầm bút của Lục Ngu khựng lại: "Cái gì?"

Triệu ca cầm điện thoại đưa cho cậu, cậu ấy cũng mới biết gần đây Lục Ngu không có tài khoản diễn đàn trường.

Lục Ngu nhìn bức ảnh mà trầm ngâm, dường như cũng đang tự hỏi làm sao bức ảnh này lại bị người ta chụp được, liệu có còn bức ảnh nào chụp được cảnh cậu và Tống Giản Lễ hôn nhau sau thân cây không.

"Ai chụp vậy nhỉ?" Lục Ngu rất nghi hoặc.

Chuyện Lục Ngu có bạn trai bọn họ cũng mới biết gần đây thôi, là do Trình Khánh phát hiện chiếc nhẫn Lục Ngu đeo trên tay mới biết.

"Chủ thớt là tài khoản mới đăng ký, không có thông tin gì đâu." Triệu ca nói.

Lục Ngu lướt xem bình luận, phát hiện chỉ cần là những bình luận chúc phúc họ, đều được chủ thớt thích. Cậu cũng không ngốc, suy nghĩ lại mọi chuyện trong đầu rồi nhớ đến giữa trưa Tống Giản Lễ nói hắn sẽ giải quyết chuyện này.

Trong lòng cậu cũng đoán được khoảng bảy tám phần.

"Không sao đâu, vừa hay cũng có thể khiến những người đó không cần thêm thông tin liên lạc của tôi nữa." Lục Ngu tỏ ra rất bình thản. Triệu ca cầm điện thoại về nói: "Nhưng mà Lục Ngu, bạn trai cậu là người trường mình sao? Bức ảnh này chụp ở trường mình mà."

Lục Ngu lắc đầu phủ nhận: "Không phải."

"Không phải trường mình..." Cậu ấy sờ cằm, lập tức hóa thân thành Holmes suy nghĩ: "Tiệc tối Quốc khánh hai cậu còn gặp nhau..."

"Không lẽ là trường bên cạnh?" Hoan ca đang nghe lỏm vỗ tay một cái kinh ngạc hỏi.

Lục Ngu cũng ngạc nhiên: "Đoán giỏi vậy sao?"

"Bạn trai cậu vậy mà là học bá hả?!" Triệu ca mặt đầy vẻ không thể tin được.

"Suỵt, suỵt, nhỏ tiếng thôi." Triệu ca hễ kích động là dễ dàng lớn tiếng, Lục Ngu sợ hãi vội ra hiệu im lặng.

Đợi Triệu ca yên tĩnh lại, Lục Ngu mới nói với họ: "Thành tích của anh ấy khá tốt."

"Má ơi, mới khai giảng bao lâu chứ, người yêu cậu là người cậu quen từ cấp ba sao?" So với việc mình độc thân, bạn cùng phòng có người yêu dường như càng khiến người ta ghen tị.

Lục Ngu tiếp tục lắc đầu: "Không phải, bọn tớ quen nhau từ bé rồi."

"Quan hệ thanh mai trúc mã?"

Vừa lúc tiếng chuông tan học vang lên, thế là cả ba người đều bắt đầu thu dọn sách vở.

"Ừm." Lục Ngu cất cuốn sổ tay vào cặp, cùng họ đi ra khỏi phòng học.

Bây giờ nghĩ lại, cậu và Tống Giản Lễ dường như chính là từ mối quan hệ đó mà chuyển biến thành mối quan hệ hiện tại, thật là mạc danh... vi diệu.

Hoan ca đi bên trái cậu nói: "Vậy xong rồi nha, với điều kiện của Lục Ngu, người yêu còn là người quen từ nhỏ, đời này chúng ta chắc không thoát được cảnh độc thân rồi."

Triệu ca đá cậu ta một cái nói: "Mình cậu không được thì đừng lôi tôi vào, không thấy dạo này tôi đến thư viện chăm chỉ lắm sao? Trước tôi sửa máy tính cho một bạn nữ, bây giờ thỉnh thoảng bạn ấy lại mời tôi ra thư viện đó..."

Nói đến đây nụ cười trên mặt Triệu ca trở nên ngọt ngào, thấy vậy Hoan ca rùng mình, kéo Lục Ngu về phía mình: "Cậu tránh xa cậu ta ra, nhìn cái vẻ ghê tởm của cậu ta kìa."

Triệu ca giơ tay định đánh cậu ta, Hoan ca vừa trốn vừa nói: "Không chừng người ta thấy cậu sửa máy tính giỏi, kêu cậu đến xem, phòng ngừa máy tính hỏng lần nữa không có ai sửa cho người ta thì sao!"

"Cậu xạo! Cậu không có thì đừng có ghen tị với ông!" Hai người vây quanh Lục Ngu bắt đầu trò đuổi bắt nhau.

Lục Ngu đứng giữa can ngăn hai người, cười đến mắt cong cong, tiếng cười căn bản không nhịn được, lộ ra một hàm răng trắng tinh, chiếc răng nanh đặc biệt dễ thấy.

Kỳ thật cho dù không có buổi tiệc tối đó, bây giờ Lục Ngu cũng rất thu hút ánh mắt người khác.

Trước đây cậu luôn cúi đầu khi đi đường, tóc mái che khuất cả khuôn mặt, giọng nói luôn rất nhỏ và không rõ ràng, như một người trong suốt trốn vào góc, không thích nói chuyện chứ đừng nói đến cười.

Cho dù có gương mặt đẹp đến đâu cũng bị che giấu đi. Giống như một viên minh châu sáng ngời chủ động vùi mình vào cát bụi.

Bây giờ lại khác, lớp bụi bặm trên viên minh châu đã rơi xuống, tóc cậu được cắt tỉa gọn gàng, lưng cũng không còn khom, luôn cười dịu dàng hào phóng, nói chuyện cũng rõ ràng từng chữ hơn trước kia, sự tự tin trên người cậu không phải là giả, so với cậu hồi mới khai giảng đã có sự thay đổi rõ rệt.

"Mà Trình Khánh đâu rồi? Bảo là chiều xin nghỉ, nhưng cũng không thấy cậu ấy về phòng ngủ, tin nhắn trong nhóm cũng không trả lời." Đi được một đoạn đường, Hoan ca như chợt nhớ ra, hỏi một câu.

Lục Ngu nghĩ nghĩ rồi đáp: "Không biết nữa, tôi hỏi cậu ấy, cậu ấy bảo đi chơi, cũng không nói đi đâu."

"Không phải chứ, chỉ trả lời cậu thôi hả? Tôi hỏi trong nhóm mà không thấy trả lời gì hết trơn?" Triệu ca bất mãn, cậu ấy lấy điện thoại ra định gọi cho Trình Khánh, Lục Ngu nhớ tới giọng nói Trình Khánh gửi cho cậu, nghe không giống bình thường lắm, hình như có chút không vui.

Thế là cậu ngăn Triệu ca lại nói: "Thôi bỏ đi, tâm trạng cậu ấy hình như không tốt, tối về hỏi lại cậu ấy đi."

"Tâm trạng cậu ấy không tốt? Sao? Thất tình à? Cũng không nghe cậu ấy nói chuyện bạn gái bao giờ mà."

"Thôi coi như chuyện riêng của cậu ấy đi, chúng ta đừng bàn nữa, thật ra tâm trạng không tốt cũng không nhất định là thất tình đúng không? Có lẽ chỉ là không vui thôi?" Lục Ngu xoa dịu, thúc giục hai người nhanh đi nhà ăn mua cơm giữ chỗ, nếu không lại phải tranh bàn với người khác.

Ba người nhanh chân đi về phía nhà ăn.

Bài viết kia chỉ nằm trên bảng xếp hạng độ hot của diễn đàn nửa ngày đã bị gỡ xuống, cùng với những bài thảo luận có độ hot cao về Lục Ngu cũng bị xóa hết. Mọi người qua lại nhiều lần, cũng dần dần quên đi chuyện này, số người chủ động thêm thông tin liên lạc của Lục Ngu cũng ít đi.

Tất cả mọi người bắt đầu đón chào tuần cuối kỳ của học kỳ này.

Lục Ngu ban đầu cứ tưởng Tống Giản Lễ giảng bài cho cậu là nói đùa, dù sao hai người cũng không học cùng chuyên ngành. Ai ngờ Tống Giản Lễ lại thật sự giải được những bài đó.

Hắn còn tiện thể làm rõ những kiến thức mà Lục Ngu hiểu lơ mơ. Lục Ngu dùng đầu nắp bút gõ gõ vào giữa trán Tống Giản Lễ, nghiêm túc đánh giá miêu tả hồi lâu. Cậu nghi hoặc không biết đầu óc Tống Giản Lễ làm bằng gì, hay là bên trong chứa cả một bộ từ điển học thuật, nếu không sao lại có người thông minh đến vậy?

Tống Giản Lễ vừa nhìn mắt Lục Ngu đã đoán ra cậu đang nghĩ gì. Hắn giơ tay nhéo nhéo mặt Lục Ngu, chủ động mở lời: "Trong đầu anh chỉ chứa mỗi Lục Tang Tang thôi, không có từ điển học thuật nào hết."

Bị vạch trần, Lục Ngu hừ một tiếng: "Anh cứ thích trêu em, cái gì mà trong đầu chỉ chứa em, chẳng lẽ lúc nào anh cũng nghĩ đến em sao?"

"Trời đất chứng giám, mỗi ngày anh thật sự trừ nghĩ đến em ra thì không còn gì khác." Tống Giản Lễ cảm thấy Lục Ngu giận dỗi giống cá nóc, có một chuyện khiến Tống Giản Lễ rất vui, đó là khoảng thời gian trước hắn cân cho Lục Ngu, phát hiện cậu tăng bốn cân. Điều này khiến Tống Giản Lễ rất có cảm giác thành tựu, cảm thấy cứ nuôi dưỡng thêm Lục Ngu sẽ càng béo hơn, đến lúc đó cơ thể cũng sẽ khỏe mạnh hơn, bế lên chắc chắn rất có da có thịt.

Tai Lục Ngu nóng lên, cậu khẽ hắng giọng để mình trông có vẻ trấn tĩnh hơn, vội vàng chuyển chủ đề: "Giản ca anh đừng nói chuyện với em nữa, em còn có ba ngày nữa là thi rồi!"

"Là tại anh nói chuyện với em nên em học không vào sao?" Tống Giản Lễ chống một tay lên bàn trà, rồi lại chống cằm nhìn Lục Ngu cười híp mắt hỏi.

Lục Ngu kiên định gật đầu: "Đúng!"

Ý cười của Tống Giản Lễ càng sâu hơn, hắn thổi nhẹ vào mặt Lục Ngu, hơi ấm trong không khí biến thành lạnh lẽo, phả vào mặt Lục Ngu, lay động những sợi tóc mai mỏng trên trán cậu: "Vậy là đạo tâm của bé cưng không vững rồi."

Thình thịch.

Bùm bùm bùm bùm.

Tim Lục Ngu đập loạn xạ, cậu biện minh cho mình: "Em, em, anh không nói chuyện với em là ổn thôi."

Tống Giản Lễ vui vẻ gật đầu, quả nhiên không nói thêm một lời nào, chỉ dùng đôi mắt quyến rũ quét lên xuống người Lục Ngu vài lần, dường như đang lột sạch cậu ra để ngắm nghía.

Lục Ngu lập tức cảm thấy mình giống như Đường Tăng, thế nào cũng không thoát khỏi cái lưới nhện tinh giăng ra.

"Không được, em vẫn là về phòng học đi." Lục Ngu ôm sách vở trên bàn định rời đi, Tống Giản Lễ giơ tay nắm lấy cổ tay cậu, nhẹ nhàng dùng một chút lực đã kéo người vào lòng mình.

"Cứ học ở đây, không hiểu thì có thể hỏi anh." Lục Ngu đã rúc vào lòng Tống Giản Lễ, ngửi thấy mùi hương thanh mát độc đáo trên người hắn, hô hấp của Lục Ngu lại rối loạn, thật muốn học như vậy chắc chắn cậu sẽ không học được.

Cậu chỉ cần ở bên Tống Giản Lễ là thích ngắm nhìn hắn, cho dù không nhìn hắn, tinh thần cũng sẽ càng lúc càng bay xa nghĩ đến những chuyện liên quan đến Tống Giản Lễ, cho nên như vậy đối với Lục Ngu mà nói là không có hiệu quả.

Lục Ngu vội vàng gật đầu cho xong chuyện: "Em biết hết rồi."

Cậu ngồi trong lòng Tống Giản Lễ, giãy giụa mãi cũng không thoát ra được.

Tống Giản Lễ một bàn tay to ấn xuống eo cậu, tay trái mở sách của cậu ra lướt qua rồi chỉ vào một bài hỏi: "Tang Tang nói thử xem đáp án bài này?"

"Không thể nói được là Tang Tang đang gạt anh, gạt anh là..." Tống Giản Lễ bắt tay cậu cầm về, nhẹ nhàng đặt lên mông Lục Ngu: "Anh sẽ dùng lực đó."

Xương cụt Lục Ngu giật nảy lên, thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lòng Tống Giản Lễ, nếu không phải Tống Giản Lễ dùng tay kia giữ cậu lại, cậu có lẽ đã thật sự nhảy lên trần nhà rồi.

"Giản ca!" Lục Ngu sắp khóc đến nơi, lúc này Tống Giản Lễ mới chủ động buông tay ra. Lục Ngu vừa lăn vừa bò rời khỏi vòng tay Tống Giản Lễ, nơi bị Tống Giản Lễ nhẹ nhàng vỗ qua đau muốn chết. Cậu vừa tức giận vừa xấu hổ, buông lời tàn nhẫn: "Em ghét anh!"

"Lại ghét anh nữa đi." Tống Giản Lễ nói.

Hắn coi những lời Lục Ngu nói như "Anh quá đáng", "Em ghét anh", "Anh thật sự quá đáng ghét" đều là làm nũng, bởi vì Lục Ngu chỉ nói những lời này trên giường hoặc trong tình huống hiện tại, căn bản không có chút uy hiếp nào. Ở trên giường nói, Tống Giản Lễ càng coi những lời này là "tán tỉnh".

"Đúng vậy." Lục Ngu cảm thấy mình giả vờ giận rất giống thật, tốt nhất là làm Tống Giản Lễ ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, sau đó thề sau này không bao giờ như vậy nữa.

Tống Giản Lễ cười cưng chiều rồi nói: "Lại làm nũng nữa rồi, Lục Tang Tang."

Lục Ngu: ?

------------

Tác giả có lời muốn nói:

Đếm ngược đến kết thúc chính văn.

Kết thúc bằng một trận tuyết mùa đông đi.

Bình Luận (0)
Comment