Cuối tuần kết thúc, chính thức đón chào tuần thi. Lịch thi của Lục Ngu rơi vào thứ ba đến thứ năm. Theo cách nói của trường, thi xong và báo cáo với cố vấn học tập là có thể về nhà.
Ba ngày thời gian nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, tóm lại trôi qua rất nhanh. Triệu ca có thành tích tốt nhất trong các môn, Lục Ngu thi xong đều hỏi cậu ấy về đáp án.
Sáng ngày thứ ba thi xong, mọi người bắt đầu lục tục về nhà. Hoan ca là người đầu tiên rời khỏi phòng ngủ vì cậu ấy phải bắt tàu cao tốc.
Lục Ngu thì không vội. Tống Giản Lễ nói sẽ nhờ dì đến giúp cậu thu dọn đồ đạc, hắn cũng sẽ đến đón Lục Ngu về sau.
Cho nên Lục Ngu là người rảnh rỗi nhất phòng ngủ. Một người rảnh rỗi khác là Trình Khánh, cậu ấy cũng được người nhà đến đón, không cần phải vội bắt tàu cao tốc, nên làm gì cũng chậm rãi.
Lục Ngu nhìn Trình Khánh đeo tai nghe chơi điện thoại, cảm thấy tâm trạng cậu ấy mấy ngày nay vẫn không tốt lắm. Cậu chủ động kéo ghế đến ngồi đối diện Trình Khánh.
Cậu hơi khom người ngẩng đầu nhìn Trình Khánh, hỏi vì sao cậu ấy không vui. Đôi mắt cậu sáng ngời và trong veo. Trình Khánh cụp mắt nhìn cậu, dường như có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt đối phương.
Cậu ấy thờ ơ, chẳng hề để ý, xua tay nói Lục Ngu nghĩ nhiều.
Lục Ngu im lặng một lát rồi mới nói: "Được rồi, nhưng mà Trình Khánh, cậu đừng mãi nghĩ đến những chuyện không vui. Tôi trước đây cũng vậy, chính vì tôi luôn nghĩ đến những chuyện khiến tôi buồn, nên làm gì cũng không tốt, còn làm những người bên cạnh cũng khổ sở theo. Nhưng cậu có thể nói những chuyện không vui với tôi, tôi sẽ cùng cậu nghĩ cách."
Âm thanh từ tai nghe của Trình Khánh không lớn, giọng nói của Lục Ngu cũng không nhỏ, cậu ấy có thể nghe rõ. Sau khi nghe Lục Ngu nói xong, Trình Khánh tháo tai nghe xuống.
Vẻ mặt cậu ấy bình tĩnh: "Nói với cậu rồi cậu sẽ không bị ảnh hưởng sao?"
Là dùng giọng điệu đùa cợt để hỏi.
"Nhưng mà cũng tốt hơn là một mình im lặng chịu đựng chứ, vạn nhất tôi có thể giúp cậu thì sao?" Rõ ràng Lục Ngu không nghĩ nhiều như vậy, thấy Trình Khánh còn có tâm trạng đùa, Lục Ngu còn thở phào nhẹ nhõm.
Trình Khánh cười cậu, cậu ấy lại trở về dáng vẻ trước kia, đặt tay lên vai Lục Ngu vỗ vỗ nói: "Cậu không hổ là bạn thân nhất của tôi!"
"Ừ! Bạn thân!" Lục Ngu cũng cười ngây ngô theo.
Trình Khánh đứng dậy, rút tay về: "Lát nữa bạn trai cậu đến đón cậu sao? Tôi sắp phải đi rồi, mẹ tôi bảo sắp đến."
Lục Ngu thản nhiên gật đầu đáp: "Ừ, anh ấy đến đón tôi!"
"Tiếc thật, nếu mẹ tôi đến muộn một chút, không chừng tôi còn có thể nhìn thấy bạn trai cậu đó." Trình Khánh kéo cần vali.
Lục Ngu có chút ngượng ngùng gãi đầu nói: "Thật ra cậu cũng coi như gặp rồi đó."
"..." Trình Khánh im lặng vài giây, rồi nghi hoặc hỏi: "Người đưa cậu đến lúc khai giảng?"
Lục Ngu liên tục gật đầu: "Đúng! Cậu còn nhớ hả!"
Trình Khánh: "Nhưng đó không phải anh trai cậu sao?"
"Tại vì bọn tớ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tôi hay gọi cậu ấy là anh. Tôi không có anh trai." Lục Ngu giải thích.
"Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, xem ra quan hệ của hai cậu thật tốt." Giọng Trình Khánh có chút lạ, nhưng Lục Ngu không nhận ra: "Cậu rất thích cậu ấy sao? Cậu ấy đối xử với cậu thế nào?"
Nghe như là đang lo lắng Lục Ngu bị ai đó lừa.
Lục Ngu cũng nghe ra, cậu rất vui vì mình có một người bạn tốt quan tâm mình, nên vội vàng gật đầu nói: "Đúng! Tôi rất thích anh ấy, anh ấy đối với tôi cũng rất tốt."
Trình Khánh đột nhiên dùng một ánh mắt phức tạp, bi thương mà Lục Ngu hoàn toàn không hiểu nhìn Lục Ngu một cái: "Vậy thì tốt rồi."
"Tiểu Ngu, tôi đi trước nha, mẹ tôi giục tớ rồi." Trình Khánh lại đeo tai nghe lên đầu, Lục Ngu giơ tay vẫy tay tạm biệt cậu ấy.
"Ừ! Tạm biệt Trình Khánh, nghỉ đông vui vẻ, năm sau gặp lại!" Lục Ngu cười nghiêng đầu, nụ cười tươi tắn như dòng nước nhỏ chảy trong ngày xuân, chứa đựng đầy sự ấm áp của mùa xuân mới, khiến lòng người ấm áp.
Trình Khánh đột nhiên cảm thấy mình dường như cũng không còn khổ sở đến vậy nữa.
Cậu ấy cũng vẫy tay chào tạm biệt, kéo vali rời đi.
Lục Ngu mím môi, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Tống Giản Lễ: 【Giản ca, anh đừng bảo dì đến nữa, thật ra em cũng không có nhiều đồ lắm】
Bên kia Tống Giản Lễ trả lời tin nhắn rất nhanh: 【Không sao đâu, bọn anh sắp đến trường rồi】
【Ăn trưa chưa em?】
Vì Lục Ngu thi xong vào giữa trưa, Tống Giản Lễ lo lắng cậu thi xong sẽ về phòng ngủ luôn, chưa kịp ăn trưa.
Lục Ngu thật thà trả lời: 【Vẫn chưa kịp ạ, Giản ca ăn chưa? Chúng ta có thể cùng nhau ăn mà】
【Vậy anh đặt một nhà hàng gần đây, lát nữa đón em đi ăn cơm trước nhé】
【Không cần.】
【Không ăn gần trường sao? Hay là muốn về biệt thự ăn?】
【Muốn ăn món Giản ca nấu, chính là món canh củ sen lần trước đó, được không anh?】
Trong xe, Tống Giản Lễ đã từ đoạn tin nhắn này tưởng tượng ra biểu cảm của Lục Ngu lúc này, chắc chắn không khác gì mèo con, đôi mắt mang theo ánh sáng mong chờ.
【Được, anh bảo người mang đồ ăn qua đó】
Cho nên hôm nay vẫn chưa thể về biệt thự, ăn cơm xong Lục Ngu còn muốn ngủ trưa, đợi ngủ trưa tỉnh dậy chắc chắn không muốn động nhiều, cậu sẽ dính lấy Tống Giản Lễ hỏi tối ăn gì, đợi ăn tối xong lại càng không muốn động.
Rõ ràng không chỉ Tống Giản Lễ nghĩ vậy, Lục Ngu cũng nghĩ đến, nhưng trước khi đưa ra quyết định này cậu vẫn phải hỏi một câu: 【Dì có bảo hôm nay chúng ta về biệt thự không anh?】
【Không có, bây giờ họ đang đi nghỉ phép ở ngoài, trong nhà chỉ có hai chúng ta thôi】
【Vậy được rồi, anh đến đâu rồi?】
Lục Ngu vừa hỏi xong, xe bên này cũng dừng lại, hắn một tay tháo dây an toàn, tay kia gõ chữ trả lời: 【Cổng trường】
【Được! Chờ em!】
【[ảnh mèo con].jpg】
Hai người có ba ngày ngắn ngủi không gặp mặt, nói không nhớ nhung tự nhiên là giả, Tống Giản Lễ bước nhanh hơn.
Chỉ là khi sắp đến gần ký túc xá của Lục Ngu thì hắn chậm lại bước chân, lặng lẽ nhìn người dưới ký túc xá, Lục Ngu đã ở dưới lầu chờ hắn.
Hôm nay nhiệt độ không khí đột ngột giảm sâu, đến lòng sông cũng khó mà đóng thành một lớp băng mỏng, cho nên Lục Ngu mặc rất dày, áo phao trắng dài quá đầu gối, đầu đội mũ len trắng, cổ quàng khăn đỏ.
Chiếc khăn quàng cổ đó là La Anh Lan tặng cho cậu, cũng là chiếc khăn quàng cổ đầu tiên Lục Ngu mang trong mùa đông năm nay.
Từ xa nhìn lại, Tống Giản Lễ cảm thấy Lục Ngu giống như một bé người tuyết nhỏ, ngoan ngoãn đứng ở đó... à không, sau khi nhìn thấy Tống Giản Lễ, cậu lập tức chạy về phía hắn.
Giống bé cánh cụt, Tống Giản Lễ nghĩ thầm, nhưng vẫn không nhịn được dang hai tay ra đón, một chút đã kéo người nhào vào lòng mình vào trong ngực: "Sao lại xuống đây? Không lạnh sao?"
Hắn nắm tay Lục Ngu, quả nhiên lạnh cóng, thế là vừa hỏi vừa nhét tay Lục Ngu vào trong áo mình.
"Không lạnh!" Lục Ngu mắt sáng rực lắc đầu: "Hơn nữa em mặc nhiều thế này mà!"
Tống Giản Lễ đặt tay cậu vào ngực mình cho ấm, sau đó mới nắm tay trái cậu cùng tay mình bỏ vào túi áo, kéo cậu đi về phía ký túc xá. Vừa bước vào ký túc xá, một luồng gió ấm từ điều hòa phả ra, Tống Giản Lễ yên tâm.
"Quần áo mặc nhiều vậy, sao tay vẫn lạnh như băng." Tay Tống Giản Lễ giống như lò sưởi, ấm áp lạ thường.
Bên ngoài gió thổi, lá cây xào xạc vang, Lục Ngu chủ động khoác tay, đầu tựa vào cánh tay hắn, nói nhỏ: "Ây da, không sao đâu, em không dễ bị cảm lạnh đâu!"
Cậu kéo Tống Giản Lễ đi lên lầu, hai ngày cuối kỳ dì quản lý ký túc xá cho phép người nhà ra vào ký túc xá, đều là để tiện cho sinh viên về nghỉ, cho nên Tống Giản Lễ ra vào mới không bị ngăn lại.
Dì mà Tống Giản Lễ đưa đến không chỉ thu dọn giường chiếu của Lục Ngu gọn gàng, mà còn quét dọn cả trên dưới ký túc xá rồi mới về, đến đây học kỳ đầu tiên của Lục Ngu ở đại học đã kết thúc một cách hoàn hảo.
----------
Trăng lên đỉ.nh đầu, bóng đêm dần dày, vầng trăng sáng treo trên chân trời, lấp lánh vô số ánh sao, bên ngoài nổi sương mù.
【Ngày 28 tháng 12, thi xong rồi, không ngờ trường mình lại được nghỉ sớm nhất trong số các trường, còn sớm hơn cả Giản ca được nghỉ, thật vui. Học kỳ này mình học được rất nhiều kiến thức, tuy rất khó nhưng Giản ca đều biết, sau đó Giản ca dạy mình một chút là mình hiểu ngay, đột nhiên phát hiện Giản ca làm thầy giáo cũng được đó.】
Tính đến hiện tại, các nghề nghiệp của Tống Giản Lễ trong mắt Lục Ngu không giới hạn ở thợ cắt tóc, đầu bếp, kỹ thuật viên massage, chuyên gia dỗ ngủ, thầy giáo... nữa.
【Trong học kỳ này, mình lần đầu tiên lên bục giảng thuyết trình, lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn tiết mục, hơn nữa còn đóng vai chính nữa, tuy rất khẩn trương rất sợ hãi, nhưng nó đã giúp mình quen được rất nhiều bạn bè, họ đều khen mình diễn hay, được rồi, thật ra mình vẫn rất vui.】
Hồi nhỏ vào ngày Quốc tế Thiếu nhi, ba phần tư các bạn trong lớp đều lên biểu diễn tiết mục, còn cậu là một phần tư còn lại. Những bạn đó hoặc là sức khỏe không tốt không thể biểu diễn, hoặc là khóc lóc không muốn đi, chỉ có Lục Ngu là nói không muốn đi.
Cậu cười nói với người khác là vì cậu cũng không muốn đi, giả bộ bộ dạng không thèm để ý, kỳ thật cậu siêu để ý.
Nhưng mà điệu múa thỏ của cậu đã cho Tống Giản Lễ xem rồi, Tống Giản Lễ khen cậu múa đẹp, Lục Ngu vui vẻ nói lớn lên cũng sẽ nhảy cho hắn xem.
Sau này hai người ân ái trên giường, Tống Giản Lễ nhớ lại chuyện này vẫn trêu chọc cậu, hắn vừa trêu chọc Lục Ngu vừa hỏi, bé cưng sao không nhảy điệu múa thỏ cho anh xem nữa?
Kỳ thật lúc đó đuôi mắt Lục Ngu ửng đỏ, con ngươi ướt át, chỉ cần dùng thêm chút lực, Lục Ngu sẽ ôm hắn run rẩy khóc nấc lên, phản ứng này cũng không khác gì thỏ nhỏ.
【Mình cũng quen được rất nhiều bạn tốt, đầu tiên là đàn chị mình quen trước cả khi khai giảng, chị ấy tên là Phó Giai Dĩnh, là một cô gái vô cùng hào phóng rộng rãi, có đôi khi nói chuyện với chị ấy mình còn hơi sợ hãi...】
Ban đêm, Lục Ngu nằm trên giường viết nhật ký, quyển nhật ký này cậu viết rất dài, ghi lại hết tất cả những người cậu quen trong học kỳ này kể cả tính cách của họ, đây là một đoạn hồi ức đáng trân trọng.
【Giản ca nói sau này mình sẽ còn quen được nhiều bạn hơn nữa, mình cũng cảm thấy vậy, có lẽ vì mình không còn là Lục Ngu của trước đây nữa rồi. Chuyện quan trọng nhất, mình và Giản ca ở bên nhau, dì và chú cũng rất thích mình, bây giờ mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới, muốn cùng Giản ca mãi mãi ở bên nhau!】
Viết đến đây, Lục Ngu đóng nắp bút lại, cậu xem kỹ lại quyển nhật ký từ đầu đến cuối một lần, xác định không bỏ sót ai, sau đó mới lén lút giấu quyển nhật ký vào tận cùng ngăn kéo.
Kỳ thật cậu cho dù quang minh chính đại đặt trên bàn cũng không sao, Tống Giản Lễ chưa bao giờ xem trộm đồ của Lục Ngu, nhưng Lục Ngu đặt quyển nhật ký ở đầu giường còn có một mục đích khác, cậu muốn thông qua nhật ký chia sẻ với Tống Giản Lễ những gì cậu đã làm khi hai người không ở bên nhau, cho nên có đôi khi hai người sẽ cùng nhau nằm trên giường, Lục Ngu mở một trang nhật ký nào đó, cùng Tống Giản Lễ xem những chuyện đã xảy ra với cậu ngày hôm đó, nếu Tống Giản Lễ hỏi chuyện, cậu sẽ rất kiên nhẫn và nghiêm túc trả lời hắn.
Khi đó Tống Giản Lễ nhìn như đang nghe Lục Ngu nói chuyện, kỳ thật đôi mắt dính chặt vào đôi môi mỏng khép mở của đối phương căn bản không rời ra được, đâu còn nghe thấy Lục Ngu luyên thuyên nữa.
Tuyết mùa đông vẫn chưa rơi, tuy nói thành phố C có danh tiếng là bốn mùa như xuân, nhưng cũng sẽ có những lúc thời tiết đột ngột trở lạnh, mỗi khi đó Lục Ngu lại vô cùng mong chờ tuyết rơi.
Kỳ thật cho dù là nghỉ đông, Lục Ngu cũng không có quá nhiều thời gian rảnh rỗi, cậu muốn đi tìm Dung Thư Tuyết học vẽ tranh, có đôi khi ở lại cả ngày. Mỗi lần Tống Giản Lễ không tìm thấy Lục Ngu, hắn sẽ đến phòng vẽ tranh của Dung Thư Tuyết bắt người về, bắt một lần là trúng ngay.
Kỳ nghỉ họ cũng cùng vợ chồng Tống Trầm đi du lịch, đi leo núi và Vạn Lý Trường Thành, còn đến Mông Cổ.
Ngày tháng trôi qua thật phong phú, chớp mắt đã đến đêm giao thừa, năm mới sắp đến.
Biệt thự được trang trí đèn lồng đỏ, trên cửa sổ dán giấy dán cửa sổ do Lục Ngu cắt, ngoài cửa trên cây cũng treo đèn màu. Đường Uyển Quân và mọi người ở biệt thự nửa tháng rồi dọn đi, những người hầu trong biệt thự được nghỉ về nhà, cho nên những đồ trang trí này đều do Lục Ngu và Tống Giản Lễ cùng nhau trang hoàng.
Hôm nay là đêm giao thừa, Lục Ngu hiếm khi lại dậy sớm, cậu chui ra khỏi vòng tay Tống Giản Lễ, xoa xoa cái eo mỏi nhừ rồi xuống lầu.
Tống Giản Lễ tỉnh lại đã hơn hai mươi phút sau, hắn theo thói quen duỗi tay sang bên cạnh ôm, tay rơi vào khoảng không, chỉ sờ thấy chiếc nệm ấm áp.
Dưới lầu cũng truyền đến tiếng động tất bật.
Đợi hắn xuống lầu nhìn thấy Lục Ngu đang đeo tạp dề bận rộn trong bếp, nước trong nồi sôi sùng sục, bốc lên làn hơi nóng hổi.
Lục Ngu biết nấu cơm, nhưng từ khi ở bên Tống Giản Lễ cậu cơ bản không đụng vào bếp núc gì, sau khi dì và mọi người về quê, ba bữa một ngày đều do Tống Giản Lễ làm, thỉnh thoảng Tống Giản Lễ bận việc ở công ty, hắn cũng sẽ gọi nhà hàng mang đồ ăn đến nhà.
Tống Giản Lễ từ phía sau Lục Ngu thấy cậu đang bận rộn, trên tay cậu dính bột nếp trắng, trong bát để mấy viên bánh trôi cậu đã làm xong.
"Bé cưng." Tống Giản Lễ tiến lên từ phía sau ôm lấy vòng eo thon gọn của Lục Ngu, đặt cằm lên vai Lục Ngu, dùng giọng khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ gọi Lục Ngu một tiếng.
Lục Ngu giật mình run nhẹ một chút, cậu nghiêng đầu nhìn về phía Tống Giản Lễ, dịu dàng nói: "Anh tỉnh rồi à, đi rửa mặt đi? Hôm nay là giao thừa, buổi sáng phải ăn bánh trôi."
Bây giờ cậu đã có thể thản nhiên chấp nhận cách Tống Giản Lễ tùy thời tùy chỗ gọi cậu là "bé cưng", đương nhiên là không thể có người thứ ba ở đó.
"Muốn ăn thì tối qua sao không nói với anh? Anh làm cho thì tốt rồi, có mệt không?" Tống Giản Lễ thân mật cọ cọ tai Lục Ngu hỏi.
Lục Ngu ngứa đến rụt cổ, lại cảm thấy Tống Giản Lễ xem cậu quá yếu đuối: "Chỉ là làm bánh trôi thôi mà, không mệt."
"Tay em là để vẽ tranh, làm những thứ này không hợp." Tống Giản Lễ vừa nói vừa đưa tay ra, nắm lấy tay Lục Ngu, Lục Ngu né tránh nói: "Tay em dính đồ... Anh đừng có mà quệt vào."
"Hơn nữa nấu cơm đâu phải là việc gì quá mệt mỏi, anh đừng có nghĩ em yếu đuối như vậy." Lục Ngu nghiêm túc chỉnh đốn lại.
"Được, vậy hôm nay nếm thử tay nghề của Tang Tang." Tống Giản Lễ dùng đầu ngón tay quệt chút bột nếp rồi quệt lên mặt Lục Ngu, sau đó lùi lại nửa bước, nhanh miệng nói trước khi Lục Ngu kịp lên tiếng: "Anh đi rửa mặt."
"Giản ca!" Lục Ngu ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt mình qua máy hút mùi, trên mặt có một vệt trắng rõ ràng: "Anh thật trẻ con."
Tống Giản Lễ đã ra khỏi bếp, hắn lấy điện thoại ra chụp một tấm rồi nói: "Đáng yêu."
Lục Ngu đưa tay lên che mặt, vừa bất lực vừa giận: "Giản ca anh thật là trẻ con!"
Trong lúc ồn ào cãi nhau, thời gian buổi sáng đã trôi qua. Tiểu Bảo đã béo đến nỗi Lục Ngu bế lên cũng thấy mệt. Nó nằm trên sô pha, tiểu Bảo thích nằm ngủ trên đùi cậu, Lục Ngu mỗi lần đều bị tê chân, nhưng vẫn không nỡ đuổi nó xuống.
Cậu ngồi trên sô pha chơi trò chơi Từ Sâm giới thiệu cho cậu. Cậu không có năng khiếu chơi game, nhưng loại game một người chơi này không có gì khó khăn, thỉnh thoảng rảnh rỗi cậu sẽ dùng trò chơi này để giết thời gian.
Giữa chừng Tống Giản Lễ ra ngoài nghe điện thoại, sau khi trở về thì xách tiểu Bảo đang nằm trên đùi cậu đặt lên sô pha: "Sao vậy?"
Lục Ngu tắt điện thoại, ngẩng đầu hỏi Tống Giản Lễ.
"Lát nữa Tang Tang đi với anh một chuyến về phía nam thành phố nhé?" Tống Giản Lễ hơi khom người, hai tay nâng mặt Lục Ngu nói.
Mặt Lục Ngu cũng đã có thịt hơn, bây giờ véo vào có cảm giác hơn trước nhiều.
"Được." Lục Ngu theo bản năng dùng mặt cọ vào tay Tống Giản Lễ, ngoan ngoãn lạ thường.
Hôm nay cậu mặc áo len dệt kim màu vàng nhạt, áo len không che hết dấu vết trên cổ cậu, mái tóc mềm mại có chút rối, thêm vài phần đáng yêu khiến người ta trìu mến. Yết hầu Tống Giản Lễ căng thẳng, sau đó hỏi: "Không hỏi xem đi làm gì sao? Không sợ anh bán em à?"
"Tiếc." Lục Ngu nói.
"Hả?"
Lục Ngu chắc chắn như đinh đóng cột cười bổ sung: "Giản ca mới tiếc không nỡ bán em đi."
Tống Giản Lễ bế Lục Ngu lên, hắn đỡ mông Lục Ngu đi lên lầu: "Đúng vậy, vất vả lắm mới "vớt" được về nhà, bán đi thì thiệt quá."
"Không phải "vớt"." Lục Ngu ôm cổ Tống Giản Lễ, chỉnh lại: "Là em tự nguyện."
Tim Tống Giản Lễ run lên: "Tang Tang, anh yêu em muốn chết."
Lục Ngu chủ động nâng mặt hắn hôn: "Em cũng yêu Giản ca."
----------
Hắn ôm Lục Ngu về phòng thay một bộ quần áo dày, mang khăn quàng cổ trắng và mũ len vàng nhạt, quấn Lục Ngu kín mít đến nỗi khuôn mặt suýt chút nữa chỉ lộ ra đôi mắt.
"Giản ca, có phải mặc dày quá không?" Trong nhà bật điều hòa, bây giờ Lục Ngu bắt đầu đổ mồ hôi nóng, Tống Giản Lễ cười cười, hắn tháo khăn quàng cổ và mũ của Lục Ngu cất vào túi giấy.
"Cứ mặc như vậy đi, bên ngoài lạnh lắm, tối có thể sẽ có tuyết." Tống Giản Lễ bỏ găng tay của Lục Ngu vào túi giấy luôn.
Lục Ngu nghiêng đầu nhìn ra ngoài qua cửa sổ trong veo, sắc trời bên ngoài ảm đạm, mây đen dày đặc, gió thổi lạnh buốt xương.
"Tuyết rơi..." Lục Ngu lẩm bẩm.
"Tối có thể nặn người tuyết không anh?" Cậu hỏi.
Tống Giản Lễ không chút do dự từ chối: "Không được."
"Mang găng tay vào thì sao?" Lục Ngu biết lý do Tống Giản Lễ từ chối, đơn giản là lo lắng Lục Ngu bị cảm lạnh.
Tống Giản Lễ dùng tay nhéo nhéo mặt Lục Ngu, tiếp tục nói: "Cũng không được, nửa tháng trước có người mới vì mặc quá ít mà bị cảm mấy ngày, giờ đã quên rồi đúng không?"
"Lần đó là ngoài ý muốn." Lục Ngu vẫn muốn tranh thủ cho mình.
Tống Giản Lễ nói: "Không thể là không thể, tối vẫn có thời gian nặn người tuyết, chi bằng trả lại anh hai lần thiếu tối qua đi."
Lục Ngu nghe xong cả người nóng lên, cậu vội vàng xua tay: "Đột nhiên cũng không muốn nặn người tuyết đến vậy nữa..."
Tống Giản Lễ nghe vậy bật cười, không tiếp tục trêu chọc đối phương, chỉ nắm tay Lục Ngu đi ra cửa, nói: "Đi thôi, nên xuất phát rồi."
Bên ngoài quả thực rất lạnh, gió lạnh thấu xương, người đi đường rất ít. Điều hòa trong xe bật rất cao, Lục Ngu ôm hộp trái cây thập cẩm Tống Giản Lễ chuẩn bị cho cậu, vừa ăn vừa ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ dần trở nên xa lạ.
"Giản ca, tối chúng ta mấy giờ về?" Lục Ngu lo lắng tuyết rơi, đường về sẽ bất tiện.
Dường như biết Lục Ngu đang lo lắng điều gì, nên Tống Giản Lễ nói: "Tuyết rơi thì về."
"Ngày mai mẹ và mọi người sẽ qua đây cùng nhau ăn Tết." Tống Giản Lễ nói.
Lục Ngu nói được.
Tống Giản Lễ lái xe rất ổn, Lục Ngu ăn hơn nửa hộp trái cây, lúc này cơn buồn ngủ ập đến, tìm tư thế thoải mái chuẩn bị ngủ một giấc, nhưng xe lại đột nhiên chậm rãi tấp vào lề đường. Lục Ngu nhìn thoáng qua khung cảnh xung quanh, vẫn chưa đến nơi, chắc là có chuyện gì xảy ra: "Sao vậy anh?"
"Xe hình như có chút vấn đề, gần đây có một tiệm sửa xe, anh gọi điện thoại bảo họ đến sửa một chút, em buồn ngủ thì cứ ngủ một lát đi." Tống Giản Lễ giơ tay xoa đầu Lục Ngu trấn an cậu.
Lục Ngu vốn đang hơi buồn ngủ, nhưng xe dừng lại cậu lại không buồn ngủ nữa, cậu ngồi thẳng người lắc đầu nói: "Em không mệt, chúng ta cùng nhau chờ đi."
"Không sao đâu, ra hàng ghế sau ngủ một lát đi, đợi sửa xong chắc cũng phải nửa tiếng, hôm qua em ngủ muộn quá, buồn ngủ là bình thường." Tống Giản Lễ ôm chiếc khăn quàng cổ và mũ của Lục Ngu đưa cho cậu.
"Tại sao em lại ngủ muộn?!" Lục Ngu nhìn Tống Giản Lễ trợn mắt hỏi.
Tống Giản Lễ bật cười: "Anh sai rồi."
Hắn chính là như vậy, vừa hỏi đã nói sai rồi, nhưng lần sau vẫn sẽ như vậy, Lục Ngu đã quen. Cậu khẽ hừ một tiếng không nói tiếp, thấy Lục Ngu thật sự không buồn ngủ, Tống Giản Lễ cũng không nói gì nữa.
Hai người không phải chờ lâu, người của xưởng sửa xe đã đến sửa chữa. Tống Giản Lễ bảo Lục Ngu ngồi trong xe chờ, hắn xuống xe nói chuyện với họ.
Kỳ thật cũng không có vấn đề gì quá lớn, chỉ là thời tiết quá lạnh, một số bộ phận của xe bị đóng băng.
Tống Giản Lễ dựa vào bên cạnh nhìn người thợ sửa chữa, một trong số họ từ đầu đến cuối đều đội mũ lưỡi trai màu lam, cúi đầu không nói một lời, như là một người học việc. Sư phụ sửa chữa ở gầm xe, ông ta ở bên cạnh đưa dụng cụ.
Tống Giản Lễ hơi nhíu mày, nheo mắt đánh giá người này, cho đến khi một cơn gió lạnh thổi qua, hất chiếc mũ lưỡi trai của người nọ rơi xuống đất. Ông ta luống cuống tay chân nhặt mũ lên, Tống Giản Lễ cũng có thể thấy rõ mặt ông ta.
Một gương mặt... người quen cũ. Cậu ta nhặt mũ lên đội lại, trừ Tống Giản Lễ ra, không ai chú ý đến chi tiết nhỏ này.
Tống Giản Lễ ngoài ý muốn hơi nhướn mày, nhưng không chủ động lên tiếng. Cửa sổ xe là một chiều, người bên ngoài không nhìn thấy bên trong có gì, cho nên ông ta cũng không biết Lục Ngu có ở trong xe hay không.
Xe không có vấn đề lớn, trước sau chỉ mất mười mấy phút. Tống Giản Lễ đưa cho người thợ sửa chữa một khoản tiền hậu hĩnh: "Anh vất vả rồi."
"Không vất vả, không vất vả, xe của các cậu là đi về phía nam thành phố à?" Thấy vị đại gia đối diện trả nhiều tiền như vậy, người thợ sửa chữa cười tít cả mắt.
Tống Giản Lễ không trả lời, chỉ liếc nhìn người kia một cái rồi chuẩn bị lên xe. Không ngờ ông ta lại đột nhiên tiến lên nửa bước gọi hắn lại: "Tống Giản Lễ."
"Ông làm gì đấy?" Người thợ sửa chữa không ngờ người học việc này lại quen biết vị đại gia kia, nhưng đối phương đã không chủ động lên tiếng, vậy thì ông ta quá không biết nhìn sắc mặt người khác.
Tống Giản Lễ dừng động tác, quay đầu lại nhìn ông ta, đột nhiên nở nụ cười: "Là ông, tôi tưởng tôi nhìn nhầm."
"Rốt cuộc rất khó tin cậu trở về thành phố C, càng khó tin cậu làm việc ở đây." Đây thật sự là một bất ngờ. Sau khi công ty của Lục Thành Danh tuyên bố phá sản, Tống Giản Lễ đã không còn phái người theo dõi ông ta nữa. Hắn đã rút hết tất cả người ngoài về, toàn bộ đều đang âm thầm bảo vệ sự an toàn của Lục Ngu.
Vẻ mặt Lục Thành Danh có chút khó xử, nhưng ông ta gọi Tống Giản Lễ lại tự nhiên không phải để hàn huyên. Ông ta liếc nhìn vào trong xe, cẩn thận hỏi: "Thằng bé ở bên trong sao?"
"Không liên quan đến ông thì phải?" Tống Giản Lễ hỏi lại.
"Trước đây tôi đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với nó, tôi..." Ông ta muốn tiếp tục sám hối, nhưng Tống Giản Lễ không cho ông ta cơ hội: "Người ông có lỗi rất nhiều."
"Ừ, tôi biết." Lục Thành Danh chậm rãi nói tiếp: "Tôi cũng biết người tôi có lỗi nhất chính là nó. Tôi đã lâu không gặp thằng bé, cậu có thể cho tôi gặp nó được không?"
Tống Giản Lễ nhìn Lục Thành Danh từ trên xuống dưới vài lần, không nói gì rồi lên xe. Vài giây sau, xe khởi động.
Thái độ từ chối của hắn đặc biệt rõ ràng.
Người thợ sửa chữa vội vàng kéo Lục Thành Danh lùi lại, nhìn chiếc xe đi xa rồi mới nói với ông ta: "Ông xem ông kìa, cho tôi ít tiền học việc, vậy thì phải học hành cho tốt, bám víu gì vào người thân giàu có, người ta có muốn để ý đến ông không?"
Anh ta vừa nói, người đàn ông tang thương trước mắt đột nhiên đưa tay lên lau nước mắt, khiến người thợ sửa chữa sợ hãi buông tay ra: "Ông khóc cái gì vậy? Tôi có mắng ông đâu?"
"Tôi, tôi... con trai tôi không nhận tôi." Lục Thành Danh khóc rất đáng thương, hai tháng này ông ta sống không tốt, lưng gánh khoản nợ khổng lồ, bây giờ lưng đã còng, nói chuyện khom khom, trông như ông lão 5-60 tuổi.
Người thợ sửa chữa: "Con trai không nhận ông? Vậy thì ông nên suy nghĩ kỹ về vấn đề của mình đi."
Anh ta không định nghĩa ai sai, mà là để Lục Thành Danh tự suy nghĩ. Lục Thành Danh chỉ ôm mặt khóc, không nói một lời nào.
Gió lạnh hiu hắt, chiếc xe cũ kỹ chở họ đến đỗ ở phía sau, Lục Thành Danh chen chúc ở hàng ghế sau, co ro lại, mọi cảm xúc đều bùng nổ trong hôm nay.
Ông ta và Lục Ngu chỉ cách nhau một cửa sổ xe, Lục Ngu lại không ra ngoài, thậm chí một câu cũng không nói, đủ để thấy Lục Ngu cũng không muốn gặp ông ta.
--------
"Tang Tang, em vừa nghe thấy gì không?" Từ khi lên xe Lục Ngu không nói thêm một lời nào, Tống Giản Lễ lo lắng Lục Ngu nghĩ ngợi quá nhiều, hạ giọng hỏi.
Lục Ngu lặng lẽ đáp: "Vâng."
"Người đó là ai?" Lục Ngu lại hỏi.
Lục Thành Danh cả quá trình không lộ mặt, hai người nói chuyện cũng không nhắc đến tên họ gì, Lục Ngu nghe như lọt vào sương mù, chỉ biết có người đến tìm mình, mà còn rất có thể là người Lục gia.
"Lục Thành Danh." Tống Giản Lễ nhìn sắc mặt Lục Ngu nói.
Lục Ngu hơi nhíu mày, chẳng hề để ý lên tiếng: "À."
"Giản ca, anh đừng lo lắng cho em, em cũng không để bụng đâu, ngày mai là năm mới rồi, mau đừng nghĩ nhiều như vậy, đừng làm mình không vui." Quay đầu lại, Lục Ngu ngược lại an ủi Tống Giản Lễ.
Lục Ngu đã sớm không để tâm đến những chuyện này.
"Được." Thấy Lục Ngu có thái độ như vậy, Tống Giản Lễ ngược lại cũng thở phào nhẹ nhõm.
Xe rất nhanh đã lái vào nội thành.
Không lâu sau đã đến nơi, Tống Giản Lễ đỗ xe xong, Lục Ngu nhảy xuống xe trước.
Phía nam thành phố không giống nơi họ ở, phong cảnh ở đây đẹp hơn một chút, nhịp sống của mọi người cũng tương đối chậm, không có những tòa nhà cao tầng đặc biệt. Xe của họ dừng trước một phòng vẽ tranh.
"Anh muốn gặp người ở chỗ này sao?" Lục Ngu nhìn vào phòng vẽ tranh qua lớp kính, bên trong bày trí và đồ đạc trông đều rất mới, nhưng quy mô cũng không nhỏ. Phòng vẽ tranh này có hai tầng, riêng tầng một đã rất tinh xảo.
"Đúng vậy, chúng ta vào thôi." Tống Giản Lễ nắm tay Lục Ngu đi vào trong phòng.
Tầng một phòng vẽ tranh không có ai, Lục Ngu không dám lộn xộn, cậu quan sát kỹ lưỡng những bức họa và tác phẩm nghệ thuật trong phòng, đôi mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ.
"Đợi sau này em kiếm được tiền, em cũng muốn tự mua một phòng vẽ tranh cho mình." Lục Ngu nhỏ giọng nói với Tống Giản Lễ.
"Em thấy đẹp sao?" Ánh mắt Tống Giản Lễ dịu dàng như nước, vẻ mặt cưng chiều nhìn Lục Ngu.
Lục Ngu gật đầu mạnh: "Rất đẹp mà! Ông chủ phòng vẽ tranh này chắc chắn rất có gu thẩm mỹ, anh muốn nói chuyện hợp tác gì với ông ấy sao?"
Tống Giản Lễ vui vẻ gật đầu: "Ừ, chúng ta lên lầu đi, anh ấy đang đợi chúng ta ở trên đó."
Tống Giản Lễ kéo Lục Ngu đến chỗ cầu thang, cầu thang là những bậc kính trong suốt xếp thành cầu thang xoắn ốc, thẳng lên tầng hai.
Tống Giản Lễ để Lục Ngu đi trước, Lục Ngu cũng không từ chối, cậu vịn lan can chậm rãi đi lên, một mùi hương hoa kỳ lạ từ tầng hai xộc xuống.
Cậu bước qua bậc thang cuối cùng lên đến tầng hai, lại phát hiện cách bài trí ở tầng hai hoàn toàn khác với tầng dưới. Nơi này treo những quả bóng bay hình trái tim màu hồng nhạt, những dải lụa màu sắc, dưới chân rải đầy cánh hoa hồng màu hồng nhạt tạo thành một con đường, xung quanh bày đủ các loại hoa.
Tim Lục Ngu bỗng nhiên run lên, trên đầu đột nhiên nổ tung pháo hoa, những dải giấy màu sắc rực rỡ bay xuống, những người nấp trong bóng tối đều bước ra.
Đường Uyển Quân, Tống Trầm, La Anh Lan, Phương Kỳ, chỉ có bốn người, là ba mẹ Tống Giản Lễ và "ba mẹ" của Lục Ngu.
Giờ phút này Lục Ngu đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Đường Uyển Quân tiến lên nắm tay Lục Ngu, dẫn cậu đi dọc theo con đường rải cánh hoa hồng đến cuối, Đường Uyển Quân dịu dàng nói: "Bảo bối à, đến đây."
Cậu cảm thấy Tống Giản Lễ đi ngay sau lưng mình.
Tim cậu đập nhanh hơn, nhưng không dám quay đầu lại.
"Tang Tang." Giọng Tống Giản Lễ phía sau có chút run rẩy, hắn gọi Lục Ngu một tiếng.
Lục Ngu cứng đờ xoay người lại, cậu cảm thấy chắc chắn mình bây giờ xoay người như người máy vậy, tóm lại rất buồn cười.
Tống Giản Lễ không biết từ lúc nào đã ôm một bó hoa hồng, giờ phút này đang quỳ một gối trên mặt đất, hai tay nâng bó hoa lên đưa đến trước mặt Lục Ngu: "Tang Tang, về chuyện anh yêu em, anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, bây giờ người nhà của chúng ta đều ở bên cạnh, anh muốn nói lại với em một lần nữa."
Nghe giọng nói, Tống Giản Lễ cũng đang khẩn trương, nhưng hắn cố gắng giữ bình tĩnh, còn Lục Ngu lại cảm thấy tim mình đập nhanh đến muốn nhảy ra ngoài.
Bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình và giọng nói của Tống Giản Lễ.
"Tang Tang, anh thật sự rất yêu em, từ khi còn bé anh đã quyết định chăm sóc em cả đời, đến bây giờ anh vẫn nghĩ như vậy." Hắn đưa bó hoa về phía trước một chút, Lục Ngu ôm lấy bó hoa.
"Nhẫn em đã cho chúng ta rồi, cho nên có lẽ anh sẽ không giống như em thấy trên TV, lại dùng một chiếc nhẫn khác để cầu hôn em." Tống Giản Lễ vừa nói vừa lấy ra một chiếc hộp quà vuông vắn từ trong túi.
Không đợi Lục Ngu nói gì, Tống Giản Lễ mở hộp quà ra nói: "Vừa nãy em hỏi anh đến phòng vẽ tranh này nói chuyện làm ăn gì với ông chủ, bây giờ anh nói cho em biết, anh là đến cầu hôn ông chủ, em cảm thấy ông chủ sẽ đồng ý không?"
Lục Ngu cụp mắt nhìn vào trong hộp quà, thấy một chiếc chìa khóa mới tinh nằm ở đó, kết hợp với lời Tống Giản Lễ nói, cậu cũng hiểu chiếc chìa khóa này có ý nghĩa gì.
Hốc mắt cậu đỏ lên, vô thức hụt hẫng hít một chút mũi: "Ai lại dùng chìa khóa để cầu hôn chứ?"
Nhưng cậu vẫn nhận lấy hộp quà.
"Không chỉ có chìa khóa, tất cả của anh đều sẽ là của em." Tống Giản Lễ đứng dậy: "Lục Tang Tang, kết hôn với anh được không?"
Lục Ngu nhào vào lòng hắn, cả khuôn mặt vùi vào ngực Tống Giản Lễ, cậu nhỏ giọng nói một chữ: "Được."
Vừa dứt lời, pháo hoa trong tay bốn người xung quanh đều được đốt lên, những dải giấy màu sắc rực rỡ bay xuống trên vai hai người.
Người yêu cậu thấy cậu hạnh phúc thì không kìm được nước mắt, La Anh Lan là như vậy, dì cúi đầu dùng khăn tay lau nước mắt cho mình, Phương Kỳ kéo dì vào lòng an ủi.
Đường Uyển Quân cũng vẻ mặt vui mừng hạnh phúc nhìn hai người đang ôm nhau ở giữa, không kìm được cảm thán: "Thật tốt quá, bây giờ em có hai cậu con trai bảo bối rồi."
.........
Mọi người cùng nhau về nhà, Đường Uyển Quân đề nghị mọi người nên cùng nhau đón năm mới vào ngày mai, Lục Ngu hỏi ý La Anh Lan, La Anh Lan không từ chối.
Buổi tối họ ăn cơm ở nhà hàng Đường Uyển Quân đặt, sau khi ăn xong Tống Giản Lễ bảo người đưa vợ chồng La Anh Lan về nhà, Tống Trầm và Đường Uyển Quân tự lái xe về.
Đợi tất cả họ lái xe đi rồi, Tống Giản Lễ mới nắm tay Lục Ngu, hai người sóng vai đi về phía chỗ họ đỗ xe.
Trời đã tối, gió cũng mạnh hơn, trên bầu trời dường như có những bông tuyết nhỏ vụn bay, nhưng không dễ để người ta phát hiện.
"Vui không? Tang Tang." Tống Giản Lễ kéo nhẹ mũ của Lục Ngu xuống một chút, che đi đôi tai đang bị gió thổi của cậu.
Lục Ngu gật đầu: "Rất vui..."
"Thật sự rất vui." Cậu lặp lại một lần.
"Sao lại muốn khóc?" Khi Lục Ngu nói chuyện, hốc mắt bất giác đỏ lên, vẻ như sắp khóc.
Lục Ngu lắc đầu: "Em không biết, em chỉ cảm thấy rất vui."
Giọng cậu bắt đầu nghẹn ngào.
Cậu từng ở trong một chiếc hộp tối đen, ánh sáng không lọt vào, cậu cũng không định bước ra ngoài, giữa cậu và mọi người đều có một ranh giới, nhưng không ai nguyện ý bước qua ranh giới đó để đến gần cậu, Lục Ngu... cũng không dám bước qua.
Nhưng Tống Giản Lễ chẳng những chủ động bước qua cái ranh giới tựa như vực sâu đó, mà còn giúp Lục Ngu xóa đi cái ranh giới giữa cậu và người khác.
Trong bốn phương trời đất, chen vào một luồng sáng tên là "Tống Giản Lễ", nửa năm trước, cậu không nghĩ tới mình sẽ có cuộc sống như bây giờ.
Yêu Tống Giản Lễ, được mọi người chấp nhận, quen biết rất nhiều bạn bè, cố gắng học đại học, học những điều mình yêu thích, quen một người thầy yêu thương mình...
Sao Tống Giản Lễ lại có thể tốt đến vậy chứ? Nghĩ đến quá nhiều, Lục Ngu không kìm được nước mắt.
"Tang Tang, chúng ta về nhà." Tống Giản Lễ hôn nhẹ lên trán Lục Ngu.
Hắn vừa dứt lời, trên bầu trời đêm vậy mà chậm rãi bay xuống những bông tuyết, nhẹ nhàng bay lượn, từ từ đậu trên vai hai người, giống như tơ liễu. Lục Ngu ngẩn người, đưa tay đón lấy một bông tuyết.
"Tuyết rơi rồi." Lục Ngu kinh ngạc nhìn vũng nước tan chảy trên lòng bàn tay, họ đã đón chào trận tuyết đầu mùa trước thềm năm mới.
Tống Giản Lễ khẽ nói: "Tang Tang, chúng ta đi bộ về nhà nhé?"
Khách sạn họ ăn cơm cách biệt thự chỉ mười mấy phút đi bộ, thấy Lục Ngu vì tuyết rơi mà lộ ra vẻ vui mừng như vậy, Tống Giản Lễ lập tức đưa ra đề nghị.
Lục Ngu lập tức gật đầu: "Được!"
Thế là Tống Giản Lễ lấy khăn quàng cổ trong xe ra quàng cho Lục Ngu, lại kéo khóa áo phao của cậu lên tận cổ, bọc đối phương kín mít không kẽ hở mới thôi.
Hai người nắm tay nhau đi trên vỉa hè.
Vì là đêm giao thừa, rất nhiều người ra ngoài chơi, đâu đâu cũng có tiếng pháo hoa và pháo tép, lẫn trong tiếng cười của mọi người, đã có không khí năm mới.
"Giản ca, sao anh lại muốn tặng em phòng vẽ tranh đó vậy?" Lục Ngu đột nhiên tò mò.
"Tang Tang chắc quên rồi, trước đây em nói với anh là cô Dung có phòng vẽ tranh riêng, đợi sau này em giỏi như cô ấy, cũng muốn có phòng vẽ tranh của riêng mình." Tống Giản Lễ giúp Lục Ngu nhớ lại.
Lục Ngu nhỏ giọng nói: "Nhưng em vẫn chưa giỏi như cô giáo."
"Trong lòng anh, Lục Tang Tang là giỏi nhất." Tống Giản Lễ nghiêm túc nói.
"Giản ca cũng là giỏi nhất! Giản ca cái gì cũng biết!" Lục Ngu ôm lấy cánh tay Tống Giản Lễ nói.
"Vốn dĩ có thể đưa chìa khóa phòng vẽ tranh cho em sớm hơn mấy ngày, nhưng anh vẫn chưa cầu hôn Tang Tang, sau khi cùng bốn vị trưởng bối bày mưu tính kế thì quyết định kế hoạch như vậy." Tống Giản Lễ lại nói.
Lục Ngu: "Em không biết gì hết."
"Đương nhiên phải giấu em, giống như lúc em tặng nhẫn cho anh, chẳng phải cũng giấu anh sao? Bởi vì chúng ta đều muốn tạo bất ngờ cho nhau." Tống Giản Lễ chỉ ra.
Tuyết rơi lớn, hai người nói chuyện sẽ thở ra hơi trắng xóa, mũi Lục Ngu bị gió thổi đỏ lên: "Giản ca, cảm ơn anh."
"Đừng nói cảm ơn." Tống Giản Lễ đã lâu không nghe thấy hai chữ cảm ơn này từ Lục Ngu, bây giờ nghe lại vẫn cảm thấy bực bội.
Lục Ngu lại dừng bước chân, sau đó xoay người nhìn Tống Giản Lễ, cố chấp lắc đầu nói: "Lần này em phải nói!"
"Cảm ơn anh đã ở bên cạnh em, cảm ơn anh nguyện ý bao dung mọi thói hư tật xấu của em, và cũng cảm ơn anh đã yêu em nhiều như vậy." Lục Ngu ngẩng đầu lên, hốc mắt cậu ươn ướt, lông mi dính những hạt nước mắt nhỏ, ướt sũng.
Tống Giản Lễ nâng mặt cậu, cúi đầu hôn lên.
Hai đôi môi ấm áp dán vào nhau, rất nhanh đã nóng bỏng.
Tuyết rơi, từ xa vọng lại tiếng chuông giao thừa.
【Tiếng chuông năm mới vang lên, năm mới đến rồi, kính chúc quý vị năm mới vui vẻ, vạn sự như ý, hạnh phúc an khang】 Sau tiếng chuông là giọng nữ máy móc thông báo.
......
"Giản ca, em có thể nặn người tuyết không anh?"
"Không được."
"À, thật sự không được sao?"
"Thật sự không được."
"Vậy thôi."
Có gió thổi qua, những bông tuyết vừa đọng trên đầu lá lại bị thổi xuống, từng đợt từng đợt rơi xuống.
Hai người nắm tay nhau chậm rãi đi xa, bóng dáng dưới ánh đèn đường càng kéo càng dài, trên nền tuyết để lại hai hàng dấu chân.
Cũng như mấy năm trước, sau một thời gian dài không có tuyết, thành phố Lâm Khải đón chào một trận tuyết mùa đông đã lâu. Hai người cũng ở trong đêm như vậy, không nắm tay, cũng không nói lời âu yếm, chỉ là cùng vai đi, Lục Ngu nghiêng đầu cười gọi hắn là Giản ca.
Tuyết đậu trên hàng lông mày và lông mi dài rậm của hắn.
Ánh đèn đường chiếu vào mắt Lục Ngu, phảng phất chứa đựng một ngôi sao sáng ngời. Tống Giản Lễ nhìn cậu, tim hắn rung động, đồng thời trong lòng chôn chặt một quyết tâm che chở Lục Ngu cả đời.
Hiện giờ cái cây đó đã lớn lên sum suê, bởi vì hắn đã làm được, hắn đã làm được việc che chở cho Lục Ngu cả đời.
Chính văn hoàn