Khi Vạn Người Ghét Bắt Đầu Lãng Quên

Chương 40

Tháng chín là mùa khai giảng.

Thời gian nhập học thường kéo dài hai ngày, trong đó buổi sáng ngày đầu tiên là lúc đông người nhất. Trước cổng trường, tiếng nói chuyện hòa lẫn vào nhau, tạo nên một bầu không khí vô cùng nhộn nhịp.

Cái nóng của mùa hè vẫn chưa hoàn toàn tan đi, cộng thêm những âm thanh ồn ào càng làm cho không khí trở nên oi bức hơn.

Tiếng ve kêu vang vọng khắp bầu trời.

"Phụ huynh này, con của bác học ngành gì ạ?"

"Khoa Nhân văn ở bên này nhé!"

"Bên này là ngành Điện – Tự động hóa! Đừng đi nhầm hướng đấy!"

...

Các tình nguyện viên gân cổ lên hô to rồi lại bị dòng người đông đúc xô đẩy lảo đảo. Vì đây là lần đầu tiên nhiều người đến trường này, ai cũng xa lạ với địa điểm, thế nên mới có tình huống một tình nguyện viên phải trả lời mười người cùng lúc.

Một chiếc ô tô màu đen chậm rãi dừng lại trước cổng. Xe thuộc dòng phổ thông, không có gì quá nổi bật giữa đám đông.

Trong xe, ở hàng ghế sau, Lục Ngu mặc một chiếc áo thun trắng ngắn tay, quần jean ống rộng màu đen, bên cạnh còn có một chiếc áo khoác có mũ màu trắng kem, đang được Tống Giản Lễ cầm hộ.

Tống Giản Lễ cũng mặc trang phục đơn giản và thoải mái – áo thun đen, quần dài trắng, không có bất kỳ phụ kiện nào. Cả hai nhìn qua chẳng khác gì những sinh viên bình thường.

"Đông người quá." Lục Ngu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Tống Giản Lễ trấn an: "Không sao đâu, lát nữa sẽ có người đến đón chúng ta."

"Nhất định không được là một nhân vật quá nổi tiếng của trường đấy nhé, Giản ca, ngàn vạn lần đừng để tớ trở thành nhân vật đặc biệt." Lục Ngu lo lắng, vì cậu biết rõ Tống Giản Lễ rất có thể sẽ làm ra chuyện gì đó rầm rộ chỉ để đảm bảo cậu không bị xem thường hay bắt nạt.

Rốt cuộc, ngay sau khi Lục Ngu nhận được giấy báo trúng tuyển, cậu đã biết Tống Giản Lễ đã dùng danh nghĩa của mình để quyên góp cho trường. Dù việc này không được công khai, nhưng vẫn khiến các lãnh đạo cấp cao của trường chú ý đến cậu.

Vậy nên, trước ngày nhập học hai hôm, Lục Ngu đã liên tục cầu xin Tống Giản Lễ rằng hôm nay nhất định phải giữ thái độ khiêm tốn. Vì thế, hôm nay Tống Giản Lễ mới cố tình chọn một bộ quần áo có giá chỉ hơn hai nghìn tệ, đi xe của tài xế nhà mình thay vì siêu xe.

"Tớ giống kiểu người thích gây chú ý sao?" Tống Giản Lễ nghiêng đầu nhìn cậu hỏi.

Lục Ngu ngoan ngoãn gật đầu rất nghiêm túc, nhưng rồi lại lắc đầu: "Không phải."

Tống Giản Lễ bật cười trước phản ứng mâu thuẫn đó, xoa nhẹ đầu cậu, nói: "Ba tớ có một người bạn học cũ làm cố vấn ở trường này. Tớ nhờ chú ấy đưa chúng ta đi cho tiện."

Tình nguyện viên thường phải hướng dẫn rất nhiều sinh viên nhập học cùng lúc, mà gần đây Tống Giản Lễ thấy Lục Ngu hơi khó hòa nhập với người lạ. Hơn nữa, hắn cũng không muốn làm phiền các tình nguyện viên quá nhiều.

"Vậy thì được rồi..." Lục Ngu thở phào nhẹ nhõm.

Không lâu sau, điện thoại của Tống Giản Lễ reo lên. Hắn xuống xe nhận cuộc gọi, một luồng không khí nóng tràn vào trong xe.

Tống Giản Lễ đóng cửa xe lại, Lục Ngu ghé sát cửa sổ nhìn ra ngoài. Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi nhanh chóng đi tới. Ông ăn mặc rất giản dị, trông vô cùng mộc mạc.

Hai người trò chuyện vài câu khách sáo rồi Tống Giản Lễ mở cửa xe, vươn tay về phía Lục Ngu.

Lục Ngu nắm lấy tay hắn bước xuống, trong khi Tống Giản Lễ dùng tay còn lại đặt trên khung cửa xe để bảo vệ cậu. Đợi Lục Ngu xuống xe an toàn, hắn mới thu tay về.

"Chú Sở, đây là Lục Ngu, được khoa Hóa học tuyển chọn. Làm phiền chú giúp chúng cháu làm thủ tục nhập học." Giọng điệu của Tống Giản Lễ rất khéo léo, đối phương mỉm cười gật đầu.

"Khoa Hóa là một trong những ngành mũi nhọn của trường đấy. Xem ra cậu bạn này thực sự không tệ đâu." Thầy Sở vừa nói vừa dẫn hai người vào trường.

Ngành Hóa học thực chất là tên viết tắt của ngành Kỹ thuật và Công nghệ Hóa học. Việc Lục Ngu trúng tuyển ngành này cũng có phần bất ngờ, nhưng sau khi nghe Tống Giản Lễ phân tích, cậu đã mạnh dạn đăng ký nguyện vọng.

Điểm thi đại học của Lục Ngu cao hơn dự kiến. Điều tiếc nuối duy nhất là ngôi trường này là Đại học Kỹ thuật, không chú trọng đến các môn nghệ thuật hay mỹ thuật.

Cậu đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định giữ đam mê hội họa làm sở thích cá nhân. Dù sao thì theo lời Tống Giản Lễ, giáo viên dạy vẽ mà hắn mời cho Lục Ngu còn chuyên nghiệp hơn bất cứ chương trình giảng dạy nào trong trường.

"Cảm ơn thầy Sở đã khen." Lục Ngu nói nhỏ, tay vẫn bị Tống Giản Lễ nắm chặt. Vì khu vực cổng trường quá đông người, chỉ hơi lơ đễnh một chút là có thể bị đám đông tách ra.

Sau khi họ xuống xe, tài xế cũng lấy hành lý của Lục Ngu từ cốp xe ra rồi theo sau.

Cậu không mang quá nhiều đồ, vì Tống Giản Lễ nói rằng trong trường có thể mua tất cả mọi thứ. Mang theo quá nhiều chỉ thêm bất tiện. Lục Ngu thấy rất hợp lý nên không phản đối.

Thực ra, chỗ đông đúc nhất chỉ là khu vực cổng trường. Bên trong khuôn viên rộng lớn, dù số lượng người qua lại nhiều nhưng không quá chen chúc.

Họ đi một quãng khá xa mới đến khu ký túc xá.

"Lát nữa làm thủ tục nhập học xong, em có thể về ký túc xá luôn. À, lúc đăng ký đã có danh sách phòng rồi, em có nhớ số phòng của mình không?" thầy Sở quay lại hỏi Lục Ngu.

Cậu gật đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn: "Dạ, em nhớ ạ."

"Được, đi theo thầy, phía trước chính là nơi làm thủ tục nhập học." thầy Sở đưa tay chỉ về phía trước, nơi có rất nhiều ô che nắng được dựng lên trước khu ký túc xá. Bên dưới là những chiếc bàn lớn xếp thành hàng, phía trước mỗi bàn đều có tấm biển lớn ghi tên các ngành học.

Phía sau bàn là các thành viên hội học sinh và tình nguyện viên phụ trách hướng dẫn tân sinh viên.

"Nhìn kìa, ngành Hóa ở đằng kia." thầy Sở chỉ vào khu vực trong cùng.

Lục Ngu đưa tay che nắng, ngước mắt nhìn về hướng đó. Cậu mơ hồ cảm thấy nữ sinh ngồi ở giữa bàn làm thủ tục trông có chút quen mặt.

Khi sắp đến gần, thầy Sở quay sang Tống Giản Lễ nói: "Chú đưa các con đến đây thôi, hội học sinh đều biết chú, sợ rằng nếu thấy chú thân thiết với Lục Ngu, bọn họ sẽ đối xử đặc biệt với em ấy."

Ý của thầy là nếu hội học sinh thấy Lục Ngu có quen biết với mình, họ sẽ có sự ưu ái nhất định. Mà theo cách nghĩ của Tống Giản Lễ, Lục Ngu không thích sự thiên vị đó nên mới nhờ hắn dẫn đường.

Tống Giản Lễ gật đầu: "Vâng, cảm ơn chú Sở."

"Không có gì, không có gì. À phải, ba con vẫn chưa về nước sao?" thầy Sở hỏi han.

Tống Giản Lễ lắc đầu: "Ông nội vẫn còn bệnh, dạo này chắc ba không có ý định về nước."

"Đúng rồi, con học đại học ở đâu?"

Tống Giản Lễ đáp đúng sự thật: "Ngay bên cạnh, ở đại học A."

"Không hổ danh là con trai của Tống Trầm, vào được đại học A đúng là rất giỏi! Trường chúng ta cũng thường xuyên hợp tác với trường các con, xem ra quan hệ của hai bên không tệ, sau này gặp gỡ cũng thuận tiện hơn." Nghe thấy Tống Giản Lễ học ở đại học A, thầy Sở khá ngạc nhiên. Dù sao đó cũng là một trong năm trường đại học hàng đầu cả nước.

Đại học A và ngôi trường này chỉ cách nhau một con phố, đi bộ mười mấy phút là đến.

"Vâng." Tống Giản Lễ mỉm cười đáp.

Sau đó, thầy Sở chào tạm biệt rồi rời đi.

"Đi thôi, Tang Tang." Mặt trời đã lên cao, Lục Ngu nhanh chóng nép vào bóng lưng của Tống Giản Lễ để tránh nắng. Cậu sắp bị cái nóng làm cho chóng mặt mất rồi.

Cậu theo hắn đi đến khu vực làm thủ tục của ngành Hóa.

"Chào em, vui lòng đưa giấy báo trúng tuyển và chứng minh thư của em cho chị." Nữ sinh phụ trách ngẩng đầu nhìn người vừa đến.

Cô đầu tiên nhìn thoáng qua Tống Giản Lễ, sau đó mới chú ý đến người bên cạnh hắn là Lục Ngu.

Lục Ngu bước vào vùng bóng râm, cuối cùng cũng nhìn rõ mặt nữ sinh kia.

"Là em à, đàn em nhỏ!" Cô gái có vẻ bất ngờ.

Lục Ngu cũng rất ngạc nhiên. Đây chính là vị đàn chị mà cậu từng gặp lần trước khi đến trường một mình.

"Thật là trùng hợp." Vì đây là người đầu tiên cậu quen biết ở trường nên Lục Ngu khá vui vẻ chào hỏi.

Tống Giản Lễ nhìn thoáng qua nữ sinh kia, sau đó nắm lấy tay Lục Ngu, cúi đầu hỏi: "Hai người quen nhau?"

"Ừm! Trước đây tớ đến đây một mình có gặp qua chị ấy." Lục Ngu ngẩng đầu đối diện với Tống Giản Lễ, cười vui vẻ, lộ cả răng nanh.

Đôi mắt Tống Giản Lễ lóe lên chút cảm xúc phức tạp, nhưng hắn vẫn điềm nhiên "ừm" một tiếng.

Thấy phía sau không có ai xếp hàng, nữ sinh lại hào hứng trò chuyện với Lục Ngu: "Không ngờ em là sinh viên mới năm nay nha! Chị đã nói rồi, một đàn em đẹp như vậy, làm sao chị có thể không biết được."

Lục Ngu lập tức đỏ mặt vì được khen.

"Không... không có đâu." Cậu vội vàng xua tay.

Nữ sinh cười: "Không cần ngại, chị là đàn chị của em, cũng học ngành Hóa. Muốn trao đổi liên lạc không? Sau này có gì không hiểu, em cứ hỏi chị."

Có thể thấy cô rất nhiệt tình và chân thành.

Lần đầu gặp mặt, Lục Ngu đã có ấn tượng tốt về cô, lần này càng bị sự thân thiện cởi mở của đối phương làm cảm động. Điều đó giúp cậu nhanh chóng hạ thấp sự đề phòng với người lạ.

Lục Ngu rất vui. Cậu vốn lo lắng là sinh viên mới sẽ gặp nhiều vấn đề chưa quen thuộc, không ngờ mới ngày đầu tiên đã có một đàn chị sẵn sàng giúp đỡ mình.

Vì vậy, cậu vui vẻ lấy điện thoại ra, đồng ý ngay: "Được thôi, được thôi!"

Cậu hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt không mấy vui vẻ của Tống Giản Lễ bên cạnh. Hắn còn chưa kịp ngăn cản, thì Lục Ngu đã nhanh nhẹn đưa mã QR WeChat cho nữ sinh kia.

Tống Giản Lễ hít sâu một hơi, cố gắng nở nụ cười ôn hòa.

Nữ sinh gửi yêu cầu kết bạn, tự giới thiệu tên mình là "Phó Giai Dĩnh."

Lục Ngu cũng gửi lại tên của mình.

"Lục Ngu đúng không? Được rồi, đưa giấy báo trúng tuyển và chứng minh thư cho chị, chị sẽ điền thông tin." Phó Giai Dĩnh với mái tóc đuôi ngựa cao trông rất tràn đầy sức sống.

Lục Ngu gật đầu, tài xế phía sau đã nhanh chóng đưa giấy tờ ra.

"Xong rồi!" Sau khi điền xong biểu mẫu, Phó Giai Dĩnh trả lại giấy tờ cho Lục Ngu rồi nói: "Còn cần hai tấm ảnh thẻ nữa."

Tài xế lại nhanh chóng đưa ra.

Phó Giai Dĩnh nhanh chóng hoàn thành thủ tục: "Xong rồi, ký túc xá số 19, từ đây đi thẳng, sau đó rẽ phải là thấy. Tầng một có thang máy, nhớ chú ý an toàn."

"Cảm ơn chị." Lục Ngu cúi người cảm ơn.

Tống Giản Lễ một lần nữa nắm lấy tay Lục Ngu, đợi đi xa rồi mới có chút ghen tuông mà nói: "Cậu đừng quá dễ dàng tin tưởng người khác, lỡ như người ta muốn tìm cậu để làm việc lặt vặt trong trường thì sao? Cho nên cậu tốt nhất là xóa cô ấy đi, dù sao sau này cũng sẽ không gặp lại."

"Tớ không xóa đâu, chẳng phải tớ đã có số điện thoại của riêng mình sao? Hơn nữa sao lại không gặp mặt chứ? Tớ vừa mới đến đây, có gì không hiểu có thể hỏi chị ấy mà, tự dưng xóa người ta đi thì quá bất lịch sự rồi." Lục Ngu nói với vẻ rất chân thành, đôi mắt cũng trong veo không chút tạp chất, thật sự cảm thấy như vậy là không lễ phép, hoàn toàn không nhận ra ẩn ý trong lời nói của Tống Giản Lễ.

Tống Giản Lễ: ......

Ngực đau.

"Leng keng"

Điện thoại của Lục Ngu đột nhiên vang lên tiếng thông báo tin nhắn WeChat.

WeChat của cậu trước giờ chỉ có mỗi Tống Giản Lễ, giờ lại có thêm một người nữa chính là nữ sinh vừa nãy.

Rõ ràng đây là tin nhắn từ cô ấy.

【Đàn chị Phó Giai Dĩnh: Bạn trai em vừa rồi nhìn chị như muốn dùng ánh mắt đâm chết chị vậy, mau dỗ dành hắn đi ^^】

Lục Ngu: ?

Bạn trai?!!

Ai chứ? Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Tống Giản Lễ, thấy sắc mặt hắn vẫn chưa khôi phục lại, trông có chút khó coi, thậm chí... còn có vẻ uất ức?

Lục Ngu cuối cùng cũng phản ứng lại được rằng "bạn trai" trong lời Phó Giai Dĩnh là ai, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

Ngay cả vành tai cũng đỏ rực lên, như thể giây tiếp theo sẽ bốc hơi thành khói, tim đập loạn nhịp thịch thịch thịch thịch.

Thấy Lục Ngu sau khi xem tin nhắn thì đỏ mặt đến mức này, Tống Giản Lễ lập tức nheo mắt lại, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.

Tin nhắn gì mà khiến Lục Ngu đỏ mặt như vậy?!

"Cô ấy gửi gì cho cậu vậy?" Giọng Tống Giản Lễ rất bình tĩnh, như thể chỉ tiện miệng hỏi, biểu hiện ra ngoài hoàn toàn như không quan tâm nội dung tin nhắn.

Lục Ngu lập tức tắt màn hình điện thoại, lắc đầu: "Không có gì."

Nhưng vừa nhìn thấy mặt Tống Giản Lễ, cậu lại nghĩ đến hai chữ "bạn trai" mà Phó Giai Dĩnh gửi đến, càng không dám nhìn hắn nữa. Giản ca giống bạn trai của cậu sao?

Nhưng trong mắt Tống Giản Lễ, hành động đó lại chính là né tránh và giấu giếm.

Tống Giản Lễ: ......

"Thật không có gì chứ?" hắn không chịu bỏ qua, kéo tay Lục Ngu lại, làm cậu dừng bước.

Lục Ngu mở to đôi mắt trong veo nhìn Tống Giản Lễ, sau đó cực kỳ không chắc chắn mà khẽ gật đầu một cái.

"Lục Tang Tang, cậu biết nói dối rồi." Tống Giản Lễ sắp tức điên.

Mới khai giảng ngày đầu tiên thôi đó! Ngay trước mặt hắn mà còn như vậy, nếu sau này xa hắn thì sao? Tống Giản Lễ bắt đầu tưởng tượng cảnh tượng đáng sợ: vì Lục Ngu không biết từ chối người khác nên ai thêm WeChat cậu cũng đồng ý, ai rủ đi uống trà sữa, xem phim, đi dạo sân vận động, chơi bóng, cậu cũng sẽ đi!

Sau này khi hai người học ở hai trường khác nhau, Lục Ngu sẽ còn nhớ đến hắn không?! Vì cuối tuần nào cậu cũng bận đi chơi với những người kia nên hắn sẽ cô đơn một mình trong căn biệt thự rộng lớn, đau khổ chờ đợi Lục Ngu.

"Tớ không có đâu, Giản ca. Chị ấy chỉ nói là... ừm... bạn... t...." Lục Ngu nói chữ "trai" thật nhẹ, như thể nuốt luôn vào miệng.

"Cái gì?" Tống Giản Lễ hơi cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt Lục Ngu.

Tài xế ngồi bên không hiểu tình hình, nhưng vẫn nghiêm túc đáp thay: "Thiếu gia, Lục thiếu gia nói là "bạn trai"."

Tim Tống Giản Lễ chững lại một nhịp. Hắn nghe thấy rõ ràng, nhưng vẫn muốn chính miệng Lục Ngu nói ra.

Lục Ngu chớp chớp đôi mắt vô tội, vươn tay kéo vạt áo Tống Giản Lễ rồi nhẹ nhàng lắc lư: "Giản ca, nóng quá, đói nữa."

"Làm nũng cũng vô ích." Giọng Tống Giản Lễ nặng hơn một chút: "Không được yêu sớm."

"Tớ đã đủ tuổi rồi." Lục Ngu không hiểu sao Tống Giản Lễ lại nhắc đến chuyện yêu đương, nhưng vẫn cảm thấy mình cần lên tiếng giải thích. Trước đây, khi còn học cấp ba, Tống Giản Lễ hay nói cậu chưa đủ tuổi để yêu đương, nhưng bây giờ thì khác rồi.

Mặc dù không có ý định yêu ai, nhưng Tống Giản Lễ nói vậy là không đúng.

"Cậu thực sự muốn thế à?" sắc mặt Tống Giản Lễ bỗng trở nên buồn bã.

Lục Ngu mím môi. Không phải là không muốn, mà cậu muốn nói với Tống Giản Lễ một cách rõ ràng: "Tớ không có ý gì đâu, chỉ là cảm thấy cậu nói vậy không đúng thôi. Nếu cậu không muốn tớ nói, tớ sẽ im lặng, nhưng cậu không thể bảo tớ yêu đương bây giờ là yêu sớm, vì tớ đã đủ tuổi rồi."

Hai người nói chuyện như chả cùng một chủ đề, một người nói đông, một người nói tây, cuối cùng lại tranh cãi luôn.

"Vậy tớ không nói nữa." Giọng Tống Giản Lễ trầm xuống.

Lục Ngu ngoan ngoãn gật đầu: "Được thôi."

"Thế rốt cuộc cô ấy đã nhắn gì?" Nói vòng vo một hồi, Tống Giản Lễ lại quay về câu hỏi ban đầu.

Lục Ngu thở dài. Hôm nay Tống Giản Lễ có gì đó không ổn. Cậu có cảm giác dù hôm nay không nói thì ngày mai hoặc ngày kia Tống Giản Lễ vẫn sẽ hỏi lại.

Thế là cậu dứt khoát giơ điện thoại ra, có chút ngượng ngùng: "Cậu xem đi, nhưng đừng nói gì cả nhé."

Tống Giản Lễ cầm lấy điện thoại, vô tình mở khóa bằng vân tay của mình. Trên giao diện WeChat, tin nhắn trên cùng là của chính hắn.

【Giản ca ️

Ngay bên dưới là tin nhắn từ 【đàn chị Phó Giai Dĩnh】. Lục Ngu chưa trả lời cô ấy nên không cần mở ra cũng thấy nội dung.

Sau khi đọc xong tin nhắn, bỗng nhiên tim Tống Giản Lễ không còn đau, đầu óc cũng chẳng còn u mê, trong nháy mắt cảm thấy Phó Giai Dĩnh đúng là một người tốt bụng, hiền lành biết bao!

"Thấy chưa, đừng có nói ra nhé. Thật không hiểu sao chị ấy lại hiểu lầm như vậy." Lục Ngu bĩu môi, vẻ mặt đầy lo lắng.

Người ta hay nói "người vui vẻ thì tinh thần cũng tốt", đúng thật là vậy. Tống Giản Lễ bỗng thấy tâm trạng vui vẻ hẳn lên, nắm lấy tay Lục Ngu, giả vờ cùng cậu than thở: "Đúng rồi đúng rồi, sao lại có thể hiểu lầm như thế được nhỉ?"

"Thôi kệ đi, để đàn chị hiểu lầm vậy cũng chẳng sao." Độ cong trên khóe môi Tống Giản Lễ càng lúc càng lớn.

——

Lục Ngu ở ký túc xá tầng 5. Trong thang máy đi cùng họ còn có một số sinh viên mới và phụ huynh.

Người đông nên không gian trong thang máy khá chật chội. Tống Giản Lễ ôm Lục Ngu vào trong lòng, còn Lục Ngu thì ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực hắn.

"Giản ca, khi nào cậu đến trường? Tớ cũng muốn đến trường cậu xem thử." Lục Ngu nhỏ giọng nói với Tống Giản Lễ.

Tống Giản Lễ tự nhiên cúi đầu, ghé sát tai về phía Lục Ngu.

"Ngày mai đi. Chút nữa dì sẽ mang đồ dùng của cậu đến. Chờ sắp xếp giường xong, cậu theo tớ về biệt thự nhé." Tống Giản Lễ nhẹ giọng đáp.

Hơi thở ấm áp phả vào tai Lục Ngu, giọng nói trầm ấm như gió xuân.

"Ừm." Lục Ngu gật đầu.

Vừa hay thang máy đến tầng 5, ba người cùng bước ra. Ở công ty có thang máy riêng nên Tống Giản Lễ thề rằng đây là lần chật chội nhất hắn từng trải qua.

Sau khi đưa Lục Ngu ra khỏi thang máy, họ đi tìm phòng ký túc của cậu. Hệ thống phân cho cậu phòng 509, cũng không xa lắm so với thang máy.

Tài xế đi trước, mở cửa ra thì thấy bên trong đã có một người bạn cùng phòng.

Cậu bạn kia trông vô cùng năng động, trên cổ đeo tai nghe màu đen, tóc cắt ngắn, làn da hơi ngăm, dáng người vạm vỡ, nhìn qua có vẻ là sinh viên thể thao.

Lục Ngu vừa mong chờ vừa có chút lo lắng về người bạn cùng phòng mới. Theo bản năng, cậu trốn ra sau lưng Tống Giản Lễ, nhưng vẫn ló đầu ra quan sát nam sinh kia.

Cậu bạn đang sắp xếp giường ngủ.

Nhìn thấy ba người họ, cậu ấy nhiệt tình chào hỏi: "Hai người là ở chung à?"

"Không phải, họ đưa tôi đến thôi." Lục Ngu chủ động lên tiếng.

Lúc đầu, Tống Giản Lễ không định để Lục Ngu ở ký túc, nhưng biệt thự cách trường hơi xa, mua căn hộ gần trường thì không an toàn. Hơn nữa, Lục Ngu cũng muốn ở lại ký túc xá, không muốn Tống Giản Lễ sắp xếp phòng riêng cho mình.

Vậy nên, Tống Giản Lễ đành đồng ý. Trước ngày khai giảng, hắn đã điều tra về ba người bạn cùng phòng của Lục Ngu.

Một người là sinh viên thể thao, hai người còn lại là dân học tự nhiên. Gia cảnh của họ cũng tương đương nhau, sinh viên thể thao cũng không phải dạng khó khăn. Về tính cách và nhân phẩm, kết quả điều tra cho thấy không có vấn đề gì.

Sau khi chắc chắn những điều này, Tống Giản Lễ mới yên tâm phần nào.

Lục Ngu không giỏi giao tiếp, anh lo lắng cậu có thể bị bắt nạt hoặc không hòa nhập được.

"Cậu sướng thật đấy, anh trai còn tự mình đưa cậu đến tận nơi. Ba tôi ném tôi trước cổng trường rồi chạy mất tiêu." Cậu bạn cười nói: "Tôi tên Trình Khánh, cậu tên gì?"

Nhìn cách nói chuyện, có vẻ cậu ấy rất hướng ngoại. Không biết Lục Ngu có thể tiếp nhận hay không.

Tống Giản Lễ nhìn sang Lục Ngu. Dù cậu trốn nửa người sau lưng hắn, nhưng khi nghe Trình Khánh chủ động chào hỏi, cậu vẫn buông lỏng cảnh giác một chút.

"Tôi tên Lục Ngu."

"Được rồi, xem ra sau này chúng ta là bạn cùng phòng rồi." Trình Khánh nhảy xuống giường, lúc này mới phát hiện mình còn lùn hơn anh trai của bạn cùng phòng một chút.

Người đối diện trông có vẻ trạc tuổi cậu, nhưng không hiểu sao lại cho cậu một cảm giác từng trải, già dặn hơn nhiều.

Lục Ngu khẽ lên tiếng đáp lại.

Tài xế treo quần áo của Lục Ngu vào tủ. Không lâu sau, dì giúp việc cũng mang chăn gối và đồ dùng sinh hoạt đến.

Khi sắp xếp xong giường chiếu, đã hơn 12 giờ trưa.

Phòng ký túc xá có bốn người, giường trên bàn dưới, có một ban công rộng, nhà vệ sinh cũng được tách riêng khu khô và khu ướt, điều kiện khá tốt.

Trình Khánh đến sớm, trước khi dì giúp việc đến đã sắp xếp xong giường, sau đó ôm bóng rổ đi chơi.

"Thiếu gia, giờ chúng ta về biệt thự luôn sao?" Xong việc, tài xế hỏi Tống Giản Lễ.

Tống Giản Lễ quay sang hỏi Lục Ngu: "Còn thiếu gì không?"

Thấy cậu lắc đầu, hắn mới đáp: "Vậy về biệt thự thôi."

——

Khoảng hơn 12 giờ trưa, người đi lại không nhiều.

Mặt trời nắng gắt đến mức chẳng ai muốn ra ngoài vào giờ này.

Một chiếc siêu xe đắt đỏ chậm rãi dừng trước cổng trường. Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Lục Cẩn Luật sắc mặt tối sầm. Mặc dù trong xe có điều hòa, nhưng ánh mắt anh ta vẫn lạnh lẽo đến cực điểm.

"Chắc chắn là chỗ này sao?" Lục Cẩn Luật hỏi.

Ngồi ở ghế phụ phía trước là một vệ sĩ mặc vest đen, đầu trọc, nhìn qua có vẻ rất dữ tợn: "Xác định, người của chúng ta đã bám theo xe, cũng tận mắt thấy bọn họ xuống xe ở đây."

Gã đưa một xấp ảnh mới vừa in ra cho Lục Cẩn Luật.

Trong ảnh, sắc mặt Lục Ngu đã tốt hơn trước rất nhiều, khuôn mặt cũng đầy đặn hơn. Khi nói chuyện với Tống Giản Lễ, cậu dán sát vào hắn, trông như một cặp tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, tay nắm chặt chưa từng buông ra.

Lục Cẩn Luật nhẹ nhàng gõ ngón tay thon dài lên đầu gối, lẩm bẩm: "Em ấy giỏi thật, thi được hơn 550 điểm, trước đây tôi chưa bao giờ biết em ấy có khả năng như vậy, hóa ra tôi vẫn luôn xem thường em ấy."

"Hắn yên tâm để Lục Ngu ở lại trường như vậy sao?" Lục Cẩn Luật ngẩng đầu hỏi.

Vệ sĩ gãi đầu, không biết nên trả lời thế nào, suy đoán: "Trường học đông người, tôi muốn gặp nhị thiếu gia cũng không tiện. Cuối tuần hắn sẽ tự mình đón nhị thiếu gia về nhà, chúng ta cũng không có cơ hội..."

Lục Cẩn Luật chậm rãi gật đầu. Nhưng anh ta không muốn cho Tống Giản Lễ cơ hội như vậy. Hôm nay, anh ta nhất định phải gặp Lục Ngu, không có thời điểm nào thích hợp hơn bây giờ.

"Chắc em trai tôi đã quên tôi rồi?" Lục Cẩn Luật nhìn bức ảnh trong tay. Lục Ngu cười rạng rỡ, một nụ cười mà anh ta đã rất lâu rồi không còn thấy.

"Sao có thể chứ? Ngài là anh ruột của nhị thiếu gia, không có mâu thuẫn nào không thể giải quyết. Chờ hôm nay đưa cậu ấy về nhà, cậu ấy sẽ nhớ lại ngài và nhận ra ngài tốt thế nào."

Lục Cẩn Luật hạ mi mắt, nhẹ nhàng dùng ngón tay vu.ốt ve gương mặt Lục Ngu trong bức ảnh.

Đây là em trai anh ta. Cũng đã bốn tháng rồi anh ta chưa gặp cậu.

Nửa giờ sau, bốn người từ trong trường đi ra. Một chiếc ô che nắng được giương lên che cho Lục Ngu và Tống Giản Lễ. Lục Cẩn Luật nhìn thấy Tống Giản Lễ bảo vệ Lục Ngu lên xe.

"Bảo bên kia ra tay đi." Lục Cẩn Luật thu ảnh chụp lại và nói.

Vệ sĩ gật đầu, lấy điện thoại ra gọi một cuộc: "Ông chủ nói có thể hành động."

"Ông chủ, chúng ta chỉ có nửa giờ." tài xế quay đầu nhìn Lục Cẩn Luật. Chỉ cần nửa giờ, Tống Giản Lễ sẽ phát hiện có điều không ổn.

Lục Cẩn Luật gật đầu: "Vậy là đủ rồi."

Anh ta nhìn thẳng về phía trước. Khi Tống Giản Lễ sắp lên xe, quả nhiên nhận được một cuộc điện thoại.

"Người của bộ hành chính đâu?" Tống Giản Lễ nhìn thoáng qua Lục Ngu đang ngoan ngoãn ngồi trong xe, rồi hỏi.

Đầu dây bên kia trả lời: "Đã đến xử lý toàn bộ, nhưng vẫn còn nhiều văn kiện cần chính tay ngài ký."

Tống Giản Lễ mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Đột nhiên có sự kiện khẩn cấp trong công ty cần hắn xử lý, hơn nữa lại vào đúng lúc này.

"Được, tôi lập tức đến."

Tống Giản Lễ cúp máy, mở cửa xe, cúi xuống nhìn vào mắt Lục Ngu.

"Tang Tang, công ty có chút việc cần tớ xử lý. Cậu về biệt thự đợi trước nhé? Tớ sẽ bảo dì đi cùng cậu." hắn cố gắng làm cho mình trông thật bình tĩnh.

Lục Ngu nắm lấy tay hắn, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Không có, chỉ là việc nhỏ thôi. Hoặc là cậu muốn đi công ty cùng tớ không?" Tống Giản Lễ mỉm cười dịu dàng.

Lục Ngu suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu từ chối: "Cậu đang bận công việc, tớ không đi đâu. Chờ lần sau cậu không bận nữa, tớ sẽ đến."

Tống Giản Lễ hơi chần chừ.

Lục Ngu nói tiếp: "Vậy tớ về trước đây. Tài xế và dì đều đi cùng tớ, không sao đâu."

Sợ Lục Ngu suy nghĩ nhiều, Tống Giản Lễ gật đầu: "Được. Trên đường nhớ cẩn thận. Tớ sẽ về sớm. Điện thoại phải luôn mở, tớ nhắn tin thì trả lời ngay, gọi điện thì phải nghe máy, biết không?"

"Được rồi, tớ biết rồi. Giản ca đi đi, đừng làm việc quá sức." Lục Ngu vươn tay ôm Tống Giản Lễ một chút.

Tống Giản Lễ đứng dậy, dặn dò tài xế: "Về bằng đường Thành Hoàng, trên đường chú ý an toàn. Nếu có gì bất thường, lập tức liên hệ với tôi."

Đường Thành Hoàng có camera giám sát toàn tuyến, cũng là tuyến đường ngắn nhất để về biệt thự. Chỉ là vì đường đó hơi cũ kỹ nên bọn họ ít khi đi qua.

"Vâng, thiếu gia."

Tài xế khởi động xe, lái đi.

Tống Giản Lễ kìm nén cảm giác bất an, đón một chiếc xe khác để đến công ty.

Không lâu sau, từ lùm cây phía sau, một chiếc siêu xe lao ra. Lục Cẩn Luật bình tĩnh ra lệnh: "Đuổi theo, bảo người của tôi chặn ở đường Thành Hoàng."

Tài xế đạp chân ga, bám sát xe của Lục Ngu.

Tác giả có lời muốn nói:

Tên đại ngu ngốc kia! Muốn làm gì Tang Tang vậy?!!

Bình Luận (0)
Comment