Khi Vạn Người Ghét Bắt Đầu Lãng Quên

Chương 36

Từ lúc này, Lục Ngu chính thức sống tại đây. Mọi người trong biệt thự đối xử với cậu rất tốt. Các cô dì giúp việc sẽ cố ý hỏi về khẩu vị của cậu, còn quản gia cũng thường làm một số món đồ chơi cho tiểu Bảo chơi đùa.

Những điều này cậu chưa từng có được khi còn ở nhà. Cậu nhớ rất rõ, người giúp việc ở nhà vốn không thích mình, nhưng ở đây, ai cũng đối xử tốt với cậu.

Mấy ngày trước, Tống Giản Lễ hầu như luôn ở bên cạnh cậu, chỉ thỉnh thoảng mới đi ra ngoài một chuyến. Những lúc đó, hắn mặc vest, chỉ cần đứng ở đó cũng đủ toát lên khí chất uy nghiêm.

Tống Giản Lễ đã thực sự trưởng thành rồi. Có lần cậu đang vẽ tranh trong phòng, còn hắn thì ngồi bên cạnh xem tài liệu. Cậu đã thấy hắn ký tên một cách dứt khoát.

Cậu cũng thấy chỉ cần một cái gật đầu của hắn, tài chính hàng trăm triệu đã có thể được quyết định. Nhưng mỗi lần Tống Giản Lễ phát hiện Lục Ngu đang nhìn mình, hắn sẽ thu lại vẻ nghiêm túc, mỉm cười dịu dàng rồi hỏi: "Sao vậy, Tang Tang?"

Tuy nhiên, gần đây Tống Giản Lễ dường như thường xuyên ra ngoài hơn.

Công việc của hắn ngày càng bận rộn, nên Lục Ngu cũng không quấy rầy. Nhưng cậu lại rất nhớ hắn.

Hôm nay, từ sáng sớm, Tống Giản Lễ đã rời đi mà thậm chí còn chưa ăn sáng. Khi đi, hắn không làm ồn, nhưng Lục Ngu vẫn nghe thấy tiếng xe rời khỏi biệt thự.

Cậu bò dậy khỏi giường, chạy đến cuối hành lang rồi ghé vào cửa sổ nhìn xuống. Cậu thấy Tống Giản Lễ lên xe đi làm. Người lái xe vẫn là chú đã đưa họ đến đây lần trước.

Lục Ngu cứ thế nhìn theo chiếc xe khuất dần, đến khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt. Cậu thở dài một hơi rồi chuẩn bị trở về phòng. Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên nhận được tin nhắn của Tống Giản Lễ:【Tớ sẽ về sớm thôi, mau về phòng ngủ thêm một chút đi.】

!

Cậu ấy thấy mình sao?!

Thấy mà không chào một tiếng sao? Cậu cứ đứng nhìn xe rời đi như vậy, chẳng phải rất đáng thương sao?

Dù trong lòng nghĩ thế, nhưng Lục Ngu vẫn ngoan ngoãn chui vào chăn ngủ tiếp.

Trong xe, Tống Giản Lễ nhận được tin nhắn hồi âm:【Tớ không hề lén nhìn cậu rời đi đâu.】

Hắn không nhịn được mà khẽ cong môi cười. Có những lúc chỉ cần đọc tin nhắn của Tang Tang, hắn đã có thể tưởng tượng ra nét mặt của cậu khi nhắn tin.

Lúc này, chắc chắn cậu đang cố tỏ ra bình tĩnh nhưng thực chất lại không được tự nhiên chút nào.

"Thiếu gia, chuyện cậu nhờ tôi điều tra đã có kết quả." Tài xế nhìn Tống Giản Lễ cất điện thoại qua kính chiếu hậu rồi lên tiếng.

Tống Giản Lễ gật đầu: "Thế nào?"

Tài xế đưa một tập tài liệu ở ghế phụ cho hắn.

Tống Giản Lễ mở ra, trước tiên lấy ra vài tấm ảnh, sau đó mới xem kỹ phần tài liệu bên trong.

Vài phút sau, hắn khẽ cười, có vẻ hài lòng rồi nhét lại tất cả vào túi tài liệu: "Làm tốt lắm."

"Vậy thiếu gia định ra tay ngay bây giờ sao?"

Tống Giản Lễ trầm ngâm suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Chưa phải lúc. Lục Cẩn Luật rất khó đối phó, hơn nữa Trang Ninh Nguyệt cũng đang ở đây, tôi tạm thời không thể rời khỏi thành phố C."

"Còn về ông ta... Chỉ cần miếng đất kia thôi cũng đủ để ông ta bận một thời gian rồi. Chờ ông ta giải quyết xong chuyện đất đai, tôi sẽ ra tay tiếp." Tống Giản Lễ đặt túi tài liệu sang một bên.

"Đúng rồi, thiếu gia, hôm qua lão gia tử lại gọi điện thoại tới hỏi khi nào cậu về." Tài xế nói tiếp.

Tống Giản Lễ nhớ lại chuyện này. Hôm qua lúc họ gọi, hắn không nhận được. Đến khi hắn gọi lại thì đối phương lại không bắt máy.

Xem ra bọn họ thấy hắn không trả lời điện thoại nên mới liên hệ với cấp dưới. Hắn hơi suy nghĩ một chút rồi nói: "Tháng 9 đi, đợi Tang Tang nhập học xong, có cuộc sống ổn định đã."

"Cậu không định nói cho Lục thiếu gia sao?"

Tống Giản Lễ gật đầu: "Ừ, tôi chỉ về một lần thôi, không cần thiết để cậu ấy biết. Nếu cậu ấy biết, e rằng lại buồn mất."

"Cậu thật sự rất tốt với Lục thiếu gia." Tài xế cười nói.

Tống Giản Lễ cũng cười: "Cậu ấy cũng rất tốt với tôi."

Tài xế hoàn toàn hiểu điều này. Ông đã làm việc cho Tống gia bao năm nay, nên biết rõ Lục Ngu rất đáng để Tống Giản Lễ đối xử tốt với cậu như vậy.

Từ khi Tống Giản Lễ ra đời, ba mẹ hắn vẫn luôn bận rộn với công việc. Khi còn nhỏ, hắn sống ở nước ngoài, sau này vì bà nội bị bệnh nên cả gia đình mới chuyển về nước.

Cũng chính vì thế mà họ vô tình chuyển đến sống cạnh Lục gia.

Trong suốt thời thơ ấu của Tống Giản Lễ, người bạn duy nhất của hắn chỉ có người hầu trong nhà. Dù Tống gia đã xây dựng cả một công viên giải trí dành riêng cho hắn, nhưng điều hắn thiếu nhất vẫn là một người bạn cùng chơi.

Và ngay vào lúc đó, trên bức tường thấp xuất hiện một cái đầu nhỏ nhắn.

Từ đó, trong ký ức tuổi thơ của Tống Giản Lễ, có thêm một bé con tên là Lục Ngu.

Không có ba mẹ bên cạnh khi còn nhỏ, mỗi ngày chờ đợi Lục Ngu xuất hiện trở thành điều duy nhất mà Tống Giản Lễ mong chờ. Hắn mang theo những món đồ chơi yêu thích để đợi Lục Ngu đến.

Sau khi phát hiện Lục Ngu thích ăn bánh kem nhỏ, hắn cũng nhờ dì làm thật nhiều cho cậu.

Lục Ngu cũng sẽ mang theo những món đồ mình thích đến tìm Tống Giản Lễ.

Dù rằng Tống Giản Lễ có nhiều thứ tốt hơn, nhưng hắn vẫn rất vui. Mỗi ngày, hắn đều ở đầu bên này của bức tường thấp mong đợi thân hình mũm mĩm kia trèo qua.

"Tớ tên là Lục Ngu."

Trên tờ giấy trắng, bé con Lục Ngu cầm bút viết xuống hai chữ "Lục Dư".

Tống Giản Lễ nghiêng đầu, hắn không hiểu lắm, vì bác quản gia đã nói với hắn rằng bé con này tên là "Lục Ngu". Ban đầu, hắn không quen với chữ này, phải để quản gia đọc phát âm giúp: "Có nghĩa là "cả đời không ngu dốt, vô ưu, vô lo", có lẽ cậu ấy thực sự được gia đình cưng chiều."

Sau đó, Tống Giản Lễ lén viết nhiều lần trên giấy mới nhớ hoàn toàn.

Nhưng chữ này hoàn toàn không phải là "Ngu" mà Tống Giản Lễ biết.

"Cậu viết là chữ "Dư" này sao?" Tống Giản Lễ tò mò hỏi.

Lục Ngu thật thà lắc đầu, nghiêm túc giải thích: "Mẹ nói chữ "Ngu" quá khó viết, tớ chắc chắn không học nổi, nên bảo tớ viết chữ này, là chữ "Dư" trong dư thừa."

Thực ra, Tống Giản Lễ không thích chữ này, cũng không thích việc Lục Ngu dùng chữ "Dư" trong "dư thừa" để giới thiệu bản thân. Làm gì có ai là dư thừa chứ? Dù có viết thành chữ "Ngư" cũng còn tốt hơn.

Vì thế, hắn cầm bút trong tay Lục Ngu, từng nét một viết xuống chữ "Ngu" trên giấy.

"Lục Ngu, chữ này không khó viết đâu, tớ dạy cậu." Tống Giản Lễ viết lại lần nữa.

Viết chậm hơn, kiểm soát tốt nét bút.

Lục Ngu nghiêm túc quan sát từng nét chữ. Đợi Tống Giản Lễ viết hai lần, cậu cầm bút viết theo.

Hiện tại cậu mới năm tuổi, chữ này đối với cậu có chút khó, nhưng nếu viết theo vài lần thì cũng có thể viết ra được. Tuy rằng không đẹp lắm, nhưng đúng thật là một chữ "Ngu".

"Cậu xem, không khó đâu, đúng không?" Tống Giản Lễ hỏi.

Lục Ngu gật đầu, vẻ mặt đầy sùng bái nhìn hắn: "Thật là lợi hại! Cậu quá giỏi đi! Vậy tên của cậu viết như thế nào?"

Tống Giản Lễ nhận bút, viết xuống tên mình: "Tớ tên là Tống Giản Lễ."

"Ca ca, Giản ca ca." Lục Ngu vỗ tay gọi cậu.

*bên Trung khi gọi người ngoài gia đình (không có quan hệ huyết thống) là ca ca để biểu thị sự thân thiết, yêu quý nhé.

Tống Giản Lễ không từ chối. Sau đó, vào buổi tối, Lục Ngu viết tên cậu rất nhiều lần.

Buổi chiều rất nhanh trôi qua, đã đến lúc Lục Ngu phải về nhà. Cậu nói mẹ sắp về, nếu phát hiện cậu trèo tường sang đây, chắc chắn sẽ nổi giận.

Tống Giản Lễ đành lưu luyến nhìn Lục Ngu rời đi.

Hắn nắm chặt tay Lục Ngu, tràn đầy mong đợi: "Ngày mai nhớ đến sớm một chút nhé. Tớ rất nhớ cậu, hơn nữa tớ đã nhờ dì làm bánh kem dâu tây, nếu cậu không đến sớm, tớ sẽ ăn hết đó!"

Tống Giản Lễ biết cách làm Lục Ngu động lòng, quả nhiên, bé con nghe thấy chữ "bánh kem dâu tây" thì mắt sáng rực lên.

"Yên tâm đi, sáng mai mẹ đi là tớ qua ngay!" Lục Ngu kiễng chân hôn lên trán Tống Giản Lễ một cái.

Tống Giản Lễ mới buông tay, để cậu rời đi.

Hắn cảm thấy có Lục Ngu làm bạn thì sẽ không còn buồn chán nữa. Sau này hắn mới biết rằng, Lục Ngu không được gia đình yêu thích, cậu cũng mong được gặp hắn, cũng mong có một người bạn.

Ngày hôm sau, Tống Giản Lễ chờ rất lâu ở bức tường thấp, nhưng Lục Ngu không đến.

Hắn rất buồn. Vì thế, hắn năn nỉ quản gia dẫn mình đi tìm Lục Ngu.

Quản gia không còn cách nào khác, sau khi xin phép ba mẹ Tống Giản Lễ thì mang theo quà tặng đến Lục gia.

Nhóc Tống Giản Lễ không hiểu chuyện đời, vừa vào cửa đã vội hỏi Lục Ngu ở đâu.

Cuối cùng, hắn tìm thấy Lục Ngu ở bên kia bức tường thấp.

Lục Ngu thấy hắn cũng rất vui, chạy tới ôm lấy hắn rồi nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, ca ca! Tối qua mẹ tớ phát hiện, mẹ không cho tớ sang tìm cậu nữa."

"Không sao đâu, về sau tớ có thể tới tìm cậu." Tống Giản Lễ nắm lấy cổ tay cậu an ủi.

Nhưng vừa chạm vào, cậu nghe thấy tiếng rên đau của Lục Ngu.

Hắn vén tay áo Lục Ngu lên, trên cánh tay trắng trẻo mũm mĩm giống như củ sen có rất nhiều vết bầm tím.

Hắn không biết đây là dấu vết gì, nhưng chắc chắn rất đau.

"Cậu bị té sao?" Tống Giản Lễ tưởng rằng Lục Ngu bị ngã khi trèo tường nên mẹ cậu mới tức giận không cho sang chơi.

Nhưng Lục Ngu lắc đầu: "Không phải, đây là tớ phạm sai lầm nên bị mẹ trừng phạt."

"Nó như thế này này." Lục Ngu bắt chước động tác véo, chỉ cho cậu biết những vết bầm từ đâu mà có.

Tống Giản Lễ sửng sốt nhìn cậu.

Trước đây, hắn chưa từng biết rằng phạm sai lầm sẽ bị trừng phạt như thế.

Trong trí nhớ của hắn, hình phạt lớn nhất mà ba mẹ dành cho mình chỉ là úp mặt vào tường suy nghĩ. Nhưng chưa bao giờ quá nửa giờ, dì trong nhà vì xót hắn mà sẽ lén thả ra.

Ba mẹ cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ, coi như không biết.

Nhưng tại sao mẹ Lục Ngu lại đối xử với cậu như vậy?

"Cậu có đau không?" Tống Giản Lễ mắt đỏ hoe.

Lục Ngu gật đầu: "Đau."

"Xin lỗi, đều là lỗi của tớ, do tớ bảo cậu ngày nào cũng sang tìm tớ, mới khiến mẹ cậu phát hiện." Tống Giản Lễ áy náy vô cùng.

Lục Ngu vội vàng an ủi: "Không sao đâu, vì tớ cũng rất muốn tới tìm cậu mà."

"Thực xin lỗi." Tống Giản Lễ tiếp tục xin lỗi.

Lục Ngu đột nhiên kéo tay hắn, nhỏ giọng hỏi: "Ca ca, bánh kem dâu tây cậu đã ăn hết chưa?"

Tống Giản Lễ: ?

Rõ ràng hắn đang rất buồn và áy náy, tại sao cậu lại hỏi chuyện này chứ?!

Nhưng hắn vẫn đỏ hoe mắt lắc đầu, Lục Ngu vui mừng khôn xiết: "Vậy ngày mai khi cậu đến tìm tớ có thể mang cho tớ một cái không? Chỉ một cái thôi! Được không?"

Bé con mở to mắt lấp lánh, giơ ngón trỏ lên ra hiệu số "một."

Tống Giản Lễ thở dài: "Có rất nhiều, tất cả đều là cho tớ."

"Oa! Cậu thật tốt!"

...

Vậy nên ngay từ lúc đó, Tống Giản Lễ đã chán ghét Trang Ninh Nguyệt, nhưng vì bà là mẹ của Lục Ngu, nên hắn chưa bao giờ thể hiện điều đó ra ngoài.

Hắn bảo Lục Ngu đừng đến tìm mình nữa, từ nay về sau, hắn sẽ chủ động tìm cậu. Nhưng sáng sớm hôm sau, chuông cửa biệt thự của họ vang lên.

Quản gia mở cửa, phát hiện người đứng bên ngoài là Lục Ngu, bé con đang ôm theo đồ chơi của mình. Ông lập tức mỉm cười và hỏi sao cậu lại đến.

Lục Ngu vui vẻ nói rằng mẹ đã đồng ý để cậu đến chơi với Tống Giản Lễ.

Tống Giản Lễ không hiểu vì sao, Lục Ngu cũng không hiểu vì sao, nhưng quản gia thì biết. Đó là vì ba mẹ Tống Giản Lễ đã nể mặt Lục gia. Đây cũng chính là lý do sau này, khi Lục gia đề nghị hợp tác thì Tống gia không từ chối.

Sau này, ba mẹ muốn đưa Tống Giản Lễ ra nước ngoài, nhưng hắn kiên quyết không chịu. Hắn không nói lý do, nhưng quản gia biết, đó là vì Lục Ngu nên hắn mới ở lại.

Chờ đợi là một điều rất chán nản, rất dài đằng đẵng. Lục Ngu biết mình đã quên rất nhiều ký ức, nhưng trong tiềm thức, cậu nhớ rõ rằng mình đã từng trải qua rất nhiều khoảng thời gian chờ đợi.

Chính vì thế, bây giờ cậu rất ghét cảm giác trống trải khi phải chờ đợi.

Lục Ngu đang đợi hai việc: một là kết quả thi đại học sẽ có vào ngày mai, hai là khi nào Tống Giản Lễ sẽ về nhà hôm nay.

Bên ngoài có rất nhiều chậu hoa được gửi đến biệt thự. Dì giúp việc cùng Lục Ngu đem tất cả số hoa đó trồng xuống mảnh đất nhỏ trong khu vườn.

Mặt trời dần dần trở nên gay gắt, quản gia cầm một chiếc ô đi đến che nắng cho Lục Ngu. Nhưng cậu lại không muốn làm phiền người khác nên tự mình cầm ô và bảo quản gia vào trong nhà.

Cậu ngồi xổm trên mặt đất, một tay cầm xẻng đào hố, tay còn lại nắm cán ô.

"Lục thiếu gia, nếu không thì cậu nghỉ ngơi một chút đi, trời nóng như thế này, cậu sẽ bị say nắng đấy." Quản gia đứng bên cạnh khuyên nhủ.

Lục Ngu không ngẩng đầu lên nhưng vẫn kiên quyết từ chối ý tốt của ông: "Sắp xong rồi! Con trồng nốt cây cuối cùng là xong, chú vào nghỉ ngơi đi ạ."

Cậu không phải là người dễ đổ mồ hôi, nhưng giờ phút này, trên mặt cậu cũng đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng. Làn da trắng nõn bị ánh nắng làm đỏ lên.

Quản gia định nói thêm điều gì đó, nhưng vừa ngẩng đầu liền thấy Tống Giản Lễ đang đi tới. Ông định gọi cậu, nhưng Tống Giản Lễ chỉ gật đầu ra hiệu cho ông lui xuống.

Lục Ngu vẫn tiếp tục đào hố, không hề hay biết gì. "Thật sự, sắp xong rồi, chuyện này chú đừng nói cho Giản ca biết. Còn chuyện sáng nay ăn không đủ cũng đừng nói cho cậu ấy, nếu không cậu  ấy sẽ mắng con mất. Được không chú quản gia...?"

Cậu còn chưa nói xong, chiếc ô trong tay đột nhiên bị ai đó kéo lên hai lần. Lục Ngu không kịp phản ứng, ô đã bị giật ra khỏi tay cậu.

Cậu nghi hoặc ngẩng đầu nhìn người đã giành ô với mình.

Sau đó, cậu chạm mắt với Tống Giản Lễ.

Tống Giản Lễ giữ chặt một bên chiếc ô, tay còn lại đút trong túi quần. Trên người hắn vẫn mặc bộ vest chưa kịp thay. Hắn cúi người xuống nhìn Lục Ngu, đôi mắt hơi híp lại.

Khóe môi khẽ nhếch lên, thoạt nhìn thì có vẻ ôn hòa, dễ nói chuyện nhưng nụ cười này lại làm Lục Ngu cảm thấy chột dạ.

Tóc của Lục Ngu đã hơi dài, che mất lông mày, nếu dài thêm chút nữa sẽ che luôn cả mắt. Từ khi vào biệt thự, cậu chưa từng ra ngoài cắt tóc, cũng không biết vì sao mà mãi không tìm thấy một chiếc kéo.

Cậu ngẩng đầu lên, mái tóc hơi rối, để lộ vầng trán trơn bóng. Khi vừa đối diện với Tống Giản Lễ, Lục Ngu vội vàng buông ô ra, muốn dùng tay che mặt. Nhưng trên tay toàn là bùn đất, cậu đành phải cúi đầu im lặng.

Tống Giản Lễ gật đầu, ý cười trên môi không đổi, chậm rãi nói: "Tiếp tục nói đi, để tớ nghe xem Tang Tang còn giấu tớ chuyện gì nào."

Đôi tai của Lục Ngu ngày càng đỏ bừng, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: "Tớ... tớ... chỉ có hai chuyện này thôi..."

"Thật không?" Tống Giản Lễ nheo mắt: "Vậy thì tớ phải đi hỏi xem sao. Nếu tớ phát hiện ra Tang Tang còn giấu tớ chuyện gì khác..."

Lục Ngu nghe vậy lập tức hốt hoảng. Lỗ tai cậu đã đỏ đến mức như sắp chảy máu. Nhưng Tống Giản Lễ không nói tiếp, mà để lại khoảng lặng, mặc cho Lục Ngu tự tưởng tượng.

Cậu không thể để chuyện này xảy ra!

Lục Ngu không suy nghĩ gì thêm, lập tức ôm chặt lấy chân Tống Giản Lễ, hai tay nắm lấy ống quần của hắn, cuối cùng cũng dũng cảm ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Giản ca, nếu tớ nói thì cậu có giận không?" Lục Ngu trông vô cùng đáng thương.

Cậu lại đang làm nũng. Tống Giản Lễ nghĩ thầm.

"Còn tùy vào tình huống." Tống Giản Lễ cũng ngồi xổm xuống, lấy từ trong túi ra một tờ khăn ướt rồi nắm lấy tay Lục Ngu, cẩn thận lau sạch đất bẩn trên tay cậu.

Lục Ngu nghiêng đầu nhìn gương mặt nghiêm túc của Tống Giản Lễ, nói với giọng điệu lấy lòng: "Giản ca, đừng giận mà, được không? Thật ra sáng nay tớ có ăn một ít que cay."

Tống Giản Lễ khẽ nâng mắt nhìn cậu, chuyện này hắn không có phản ứng quá nhiều, vì cậu thích ăn gì thì cứ ăn thôi. Nhưng sáng nay Lục Ngu ăn không nhiều cơm, lại còn ăn que cay, sợ rằng đến trưa cũng chẳng nuốt nổi bao nhiêu cơm nữa.

Vậy nên, Tống Giản Lễ giả vờ nghiêm túc hỏi: "Ai mua cho cậu?"

"Tớ sẽ không nói cho cậu biết đâu." Lục Ngu quay đầu sang chỗ khác, biết chắc rằng Tống Giản Lễ sẽ đi tìm quản gia hỏi xem lúc hắn không có ở đây, cậu đã làm gì.

Vậy nên cậu chủ động khai chuyện này, nhưng nếu Tống Giản Lễ muốn biết ai mua thì cậu nhất quyết không thể nói rằng mình đã tự xem video hướng dẫn làm que cay.

Tống Giản Lễ thấy bộ dáng hờn dỗi của Lục Ngu, trong lòng nảy sinh một chút ý muốn trêu chọc. Hai ngày nay ở biệt thự, Lục Ngu cuối cùng cũng trông có da có thịt hơn một chút, tuy không lộ rõ trên mặt, nhưng nhìn rất đáng yêu.

Tống Giản Lễ vẫn chưa lau khô tay cho Lục Ngu mà đột nhiên ném tờ khăn ướt xuống rồi chọc vào eo cậu: "Thật sự không nói sao?"

Lục Ngu không ngờ rằng Tống Giản Lễ đã trưởng thành lại còn ấu trĩ đến thế. Cậu vốn rất nhột ở eo và cổ và Tống Giản Lễ lại biết rõ điều đó.

Thế nên giờ đây, hắn có thể chính xác chọc đúng vào chỗ nhột nhất của cậu mà không hề sai lệch.

"A! Giản ca, tớ sai rồi, em sai rồi... Đừng chọc tớ mà!"

Cậu vừa cười vừa né tránh, nhưng lại bị Tống Giản Lễ giữ chặt một tay nên đành lao vào lòng hắn.

"Cậu lại sai rồi? Tớ còn chưa nói cậu sai ở đâu, sao cậu đã tự nhận lỗi rồi?" Tống Giản Lễ bật cười, quỳ xuống giữ vững tư thế, ôm lấy Lục Ngu đang vùi vào lòng hắn, cả hai đều bị dính đầy bùn đất.

Tiếng cười của họ vang vọng khắp khu vườn. Lục Ngu cười đến chảy cả nước mắt, liên tục cầu xin tha thứ: "Dù sao thì tớ cũng sai rồi, cậu tha cho tớ đi."

Lúc hai người nói chuyện, khoảng cách rất gần. Lục Ngu không giữ vững được tư thế, khi nói xong thì dựa vào ngực Tống Giản Lễ, vô tình để đầu mũi và đôi môi mềm mại lướt qua yết hầu của hắn.

Trên người Lục Ngu có một mùi hương rất dễ chịu, không phải mùi nước xả vải hay nước hoa, mà là một hương thơm tự nhiên thoang thoảng khiến người ta cảm thấy thư thái.

Cả người Tống Giản Lễ đột nhiên cứng lại, yết hầu khẽ trượt lên xuống.

Lục Ngu không hề nhận ra điều đó, cậu chống tay vào bụng Tống Giản Lễ, định đứng dậy.

Tống Giản Lễ rũ mắt xuống, che giấu ánh nhìn có chút mập mờ, kéo tay cậu lại, sau đó giống như lần trước ở chung cư, bế bổng cậu lên.

"Hôm nay tớ sẽ không truy cứu chuyện cậu làm sai, nhưng về sau không được phơi nắng lâu như thế nữa. Buổi chiều tớ sẽ cùng cậu trồng hoa, lát nữa ăn chút chè đậu xanh để giải nhiệt nhé." Giọng nói của Tống Giản Lễ vang lên bên tai cậu.

Giọng hắn trầm thấp, dịu dàng, mang theo một sự ấm áp khó tả.

Lục Ngu ngoan ngoãn vùi vào lòng hắn, chủ động ôm lấy cổ đối phương, mặc cho Tống Giản Lễ bế cậu vào trong nhà.

Từ sau lần ở chung cư đó, ở đây Tống Giản Lễ cũng bế cậu vài lần như vậy. Lúc đầu Lục Ngu còn ngại ngùng, không tự nhiên, nhưng bây giờ đã quen rồi, thậm chí còn phối hợp tựa sát vào hắn hơn.

Hai trái tim gần như chỉ cách nhau hai lớp áo mỏng, ngay cả nhịp tim cũng đồng điệu.

Tim tớ đập nhanh hơn vì tớ yêu cậu. Còn cậu thì sao, Tang Tang?

Tống Giản Lễ nghĩ thầm, ánh mắt dịu dàng nhìn Lục Ngu.

"Giản ca, sáng nay cậu vội cái gì vậy? Tớ vẫn luôn nghĩ về cậu." giọng Lục Ngu trầm thấp, có chút ấm ức.

Tống Giản Lễ nghiêng đầu nhìn nửa khuôn mặt đang vùi vào vai mình, ánh mắt càng thêm mềm mại, nhẹ giọng giải thích: "Công ty có chút việc cần xử lý. Sau này nếu nhớ tớ, cậu có thể gọi điện thoại cho tớ."

Lục Ngu chớp mắt, siết chặt tay ôm hắn, nhỏ giọng đáp: "Được."

"Hửm? Vẫn chưa vui à?" Tống Giản Lễ cảm nhận được sự im lặng đột ngột của Lục Ngu, cười khẽ hỏi: "Có phải cảm thấy tớ đã bỏ rơi cậu không?"

Lục Ngu không ngờ ngay cả tâm tư nhỏ này cũng bị hắn nhìn thấu, đành phải mạnh miệng nói: "Là vì cậu vừa nãy nói chuyện hơi nghiêm túc quá, lại còn chọc tớ nhột! Hôm nay Tống Giản Lễ là người hung dữ!"

"À, xem ra cậu thực sự giận rồi, ngay cả "Giản ca" cũng không gọi."

Lục Ngu luôn có thói quen vô thức làm nũng, cậu không nhận ra nhưng Tống Giản Lễ lại thấy rõ. Giờ phút này, hắn cảm thấy toàn thân mình như được bao phủ bởi sự mềm mại, dịu dàng.

Lục Ngu nghiêm túc đáp: "Đúng vậy! Hôm nay tớ không gọi cậu là Giản ca!"

"Nhưng tớ nhớ khi còn nhỏ, có người luôn chạy theo tớ gọi "ca ca" đấy." Tống Giản Lễ bật cười, nhớ lại ngày xưa, Lục Ngu luôn thích gọi hắn là "Giản ca ca" hoặc "ca ca".

Chỉ là sau khi lớn lên, Lục Ngu mới thôi không gọi như vậy nữa.

Lục Ngu nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp chuyển động, nói: "Đó thì có là gì đâu, cậu tốt như vậy, nói là ca ca của tớ cũng đâu có gì khác biệt."

Tống Giản Lễ bật cười, không nói gì thêm.

Tang Tang, nếu tớ thật sự là ca ca của cậu thì tốt rồi. Khi đó, tớ nhất định sẽ không để cậu chịu một chút ấm ức hay đau khổ nào.

Những điều từng muốn gi.ết ch.ết cậu nhưng không thành, cuối cùng cũng chỉ trở thành phân bón giúp cậu trưởng thành trên con đường đời. Ánh mặt trời vẫn luôn tồn tại.

——

Mười giờ tối, ánh đèn từ các văn phòng trên tầng cao của một tòa nhà văn phòng sang trọng vẫn còn sáng trưng.

"Mẹ, con đã nói rất nhiều lần rồi, con đến đây là để tìm con trai của mình. Nếu chưa tìm được nó, con sẽ không quay về! Mẹ muốn đuổi con ra khỏi nhà đúng không? Vậy thì cứ làm đi."

Trang Ninh Nguyệt ngồi trước bàn làm việc, vừa nói chuyện với mẹ mình qua điện thoại vừa cầm vài tập tài liệu trong tay.

Bên cạnh bà là một trợ lý, trên tay ôm một xấp túi hồ sơ.

Đối phương im lặng rất lâu rồi cúp máy mà không nói thêm lời nào.

Có lẽ họ cũng không ngờ rằng đứa con gái vốn luôn tuân thủ quy tắc của mình giờ đây lại có đủ dũng khí để phản kháng.

Trang Ninh Nguyệt là con một, nên họ chắc chắn không đến mức thực sự đuổi bà ra khỏi nhà. Trái lại, vì những lời nói của bà, họ còn phải giúp bà tìm kiếm người bà muốn tìm.

Bà xoa nhẹ thái dương rồi ra hiệu cho cấp dưới báo cáo tình hình.

"Chúng tôi đã điều tra toàn bộ tài sản và thế lực của Tống gia ở thành phố C. Tống gia có một căn biệt thự độc lập ở khu biệt thự Kim Đế, nhưng hệ thống an ninh ở đó vô cùng tiên tiến. Hơn nữa, người của họ cũng luôn cảnh giác với chúng ta, nên chúng ta không thể xâm nhập vào trong."

"Không có gì bất ngờ thì nhị thiếu gia chắc chắn đang ở bên trong." Trợ lý mở túi tài liệu ra, lấy ra một tập ảnh chụp đầu tiên.

Trang Ninh Nguyệt lật xem ảnh, trong đó có vài tấm chụp lại chiếc xe của Tống Giản Lễ ra vào nơi đó.

Nếu an ninh ở đó quá chặt chẽ khiến họ không thể lẻn vào, vậy thì không bằng tìm một cách đường đường chính chính để tiếp cận.

"Vài ngày nữa sẽ có một buổi đấu giá bất động sản. Họ cũng đã gửi thư mời cho tôi. Chúng ta có thể mua một căn biệt thự ở đó, có quyền cư trú thì cũng không cần lo lắng về thân phận khi vào trong. Hiện tại các người cứ theo dõi từ xa, không cần hành động gây chú ý."

Nói rồi, bà tiếp tục lật xem ảnh chụp.

Quả nhiên, trong số đó không có bóng dáng của Tang Tang. Tính cách của Tang Tang vốn kín đáo, nếu không có lý do đặc biệt, chắc chắn cậu sẽ không chủ động rời khỏi nơi đó. Vậy nên, chỉ còn cách để họ tự nghĩ cách vào trong.

Trợ lý nuốt nước bọt. Một căn biệt thự trị giá hàng trăm triệu mà nói mua là mua ngay. Hiện giờ, bà chủ của hắn ta đúng là đang bỏ ra rất nhiều công sức vì con trai mình...

Hắn ta làm việc ở thành phố C đã lâu. Kể từ khi Trang Ninh Nguyệt đến, hắn ta bị điều sang làm trợ lý tạm thời cho bà. Hắn ta không rõ nhà họ Lục đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn tình hình trước mắt, có vẻ như bà chủ của hắn ta đang tìm kiếm một đứa con vô cùng được cưng chiều.

Nếu không, tại sao lại phải làm rùm beng đến mức này để tìm kiếm cậu?

Ngoài cửa, một cái đầu nhỏ lén lút thụt trở lại, rồi nhanh chóng rời đi mà không để lại dấu vết nào.

Lục Lâm Tinh nhớ lại lời của trợ lý — anh hai hiện tại đang bị Tống Giản Lễ giấu ở khu biệt thự Kim Đế sao?

Cậu ta khẽ giật vạt áo, suy tư điều gì đó. Sau cùng, cậu ta lặng lẽ rời khỏi nơi này, không để lại bất cứ dấu vết nào.

Anh hai, em đến tìm anh đây!

——

Tác giả có lời muốn nói:

Chương này là ngọt ngào đó nha, các bạn độc giả!

Bình Luận (0)
Comment