Hai ngày nay ở thành phố C, bầu trời đầy sao vào ban đêm chính là minh chứng rõ ràng nhất cho thời tiết tốt.
Ánh trăng chiếu xuống mặt đất, phủ lên một lớp ánh bạc nhàn nhạt như tấm lụa mỏng. Tiếng ve kêu râm ran, đâu đó trong bụi cỏ cũng vang lên tiếng côn trùng ríu rít.
Làn gió đêm khẽ thổi qua, làm lá cây phát ra những âm thanh xào xạc.
Trên tầng cao nhất của căn biệt thự, hai chiếc ghế nằm được đặt song song cạnh nhau. Bên cạnh có một chiếc bàn nhỏ, trên đó là một ly nước trái cây cùng một đĩa trái cây tươi đủ loại.
Hai người nằm dài trên ghế, thoải mái tận hưởng khoảnh khắc yên bình.
"Giản ca, thật đẹp quá!" Lục Ngu nhìn bầu trời đầy sao, không khỏi cảm thán.
Tống Giản Lễ nghiêng đầu nhìn cậu, khẽ cong môi cười: "Vui chứ?"
"Ừm!" Đôi mắt Lục Ngu sáng rực còn hơn cả những vì sao trên trời.
Tống Giản Lễ nhìn mái tóc lòa xòa trên trán cậu, bỗng nhớ ra từ lúc Lục Ngu đến đây vẫn chưa từng ra ngoài. Các dụng cụ sắc nhọn trong biệt thự cũng đã bị quản gia thu dọn hết.
Vậy nên, Lục Ngu đã lâu không cắt tóc.
Thêm vào đó, vì để ý đến vết sẹo trên thái dương, cậu hầu như chẳng bao giờ đến tiệm cắt tóc, thành ra mái tóc cứ thế dài ra mà không ai chỉnh sửa.
Bây giờ tóc cậu đã dài quá, trông có phần lộn xộn và thiếu sức sống.
"Tang Tang, tóc trên trán có phải dài quá rồi không?" Tống Giản Lễ đặt chân xuống khỏi ghế nằm, ngồi dậy nhìn Lục Ngu hỏi.
Lục Ngu nghịch một lọn tóc, gật đầu: "Hình như hơi dài thật. Nhưng tớ không thấy có kéo ở đây, định hỏi dì quản gia lấy mà cứ quên hoài."
Tống Giản Lễ đứng dậy, bước đến bên cạnh cậu, khom lưng chạm nhẹ vào đỉnh đầu cậu: "Chút nữa tớ nhờ dì quản gia mang kéo lên, tớ cắt giúp cậu."
"Được đó!" Lục Ngu cười tươi, tóc dài quá cũng khiến cậu khó chịu, cứ chọc vào mắt mãi.
Chẳng bao lâu sau, dì quản gia mang kéo cắt tóc và lược lên.
"Thiếu gia, hay để tôi cắt cho cậu ấy nhé? Ở nhà tôi cũng hay tỉa tóc cho con gái." Dì quản gia đề nghị, vì thực sự mà nói, nhìn Tống Giản Lễ không giống người biết cắt tóc cho lắm.
Lục Ngu lắc đầu, giải thích với dì: "Không sao đâu dì, Giản ca cắt được mà."
Trước đây Tống Giản Lễ từng cắt tóc cho cậu rồi. Khi đó, tay nghề của hắn làm Lục Ngu kinh ngạc không thôi. Cậu còn đùa rằng nếu Tống Giản Lễ mở tiệm cắt tóc thì chắc chắn sẽ đông khách.
Nhưng nghĩ lại, người ta có cả một gia tài kế thừa, sao có thể đi làm thợ cắt tóc được chứ... đúng là nhân tài không được trọng dụng mà.
Tống Giản Lễ không nói gì, chỉ cầm lấy kéo và lược, vì Lục Ngu đã thay hắn giải thích rồi.
Hắn lấy khăn lông quấn quanh cổ Lục Ngu, sau đó bắt đầu cắt tóc.
Hơi cúi người xuống, ánh mắt hắn tập trung vào những lọn tóc trên tay. Lục Ngu ngước lên, nhìn người trước mặt.
Lách cách — những sợi tóc đen nhỏ rơi xuống trước mắt cậu.
Gương mặt của Tống Giản Lễ, dù bước chân vào giới giải trí cũng có thể nổi tiếng. Đôi mắt hắn dịu dàng mà thâm trầm, ngũ quan sắc nét, yết hầu rõ ràng, trên cổ còn hiện lên vài đường gân xanh mờ mờ...
Gần quá. Sao Tống Giản Lễ lại đứng gần cậu như vậy?
Gần đến mức mùi hương trên người hắn tràn ngập trong khoang mũi Lục Ngu — một mùi hương nhàn nhạt, thanh thoát, không nồng nhưng lại quẩn quanh không dứt.
Lục Ngu chạm nhẹ vào ngực mình. Kỳ lạ thật, sao tim cậu đập nhanh quá vậy?
Cậu chăm chú nhìn vào đôi mắt Tống Giản Lễ, đôi mắt tựa như viên hổ phách sáng rực, ấm áp.
"Giản ca..." Lục Ngu khẽ gọi.
Tống Giản Lễ lúc này mới dời sự chú ý sang cậu, bàn tay cầm kéo cũng dừng lại.
"Sao vậy?" Giọng hắn trầm ấm hỏi.
Lục Ngu che ngực, nơi trái tim đang đập liên hồi, lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là muốn gọi cậu thôi."
Tống Giản Lễ khẽ cười: "Sắp xong rồi, chờ một chút nhé."
"Ừm." Lục Ngu gật đầu.
Không đúng. Không bình thường chút nào. Tim cậu đập nhanh quá mức bình thường rồi.
Tình huống này... chẳng lẽ là...
Lục Ngu cố gắng tìm một lý do thích hợp để giải thích cảm giác kỳ lạ này.
Nửa phút sau, đôi mắt cậu khẽ co lại.
Chẳng lẽ là... thích sao?!
Chẳng lẽ cậu thích Tống Giản Lễ ư?!!
Lục Ngu theo bản năng muốn trốn tránh nên quên mất rằng Tống Giản Lễ đang tỉa tóc cho mình, cả người co rúm lại về phía sau.
Tống Giản Lễ nhanh tay rút kéo lại, tránh làm tổn thương Lục Ngu. Trong khoảnh khắc đó, tim hắn như lỡ mất một nhịp. Không phải vì rung động, mà vì bị dọa.
"Sao thế?" Tống Giản Lễ đặt kéo lên bàn rồi hỏi.
Lục Ngu lắc đầu, nhìn Tống Giản Lễ, thật sự không biết phải giải thích thế nào về hành động vừa rồi của mình: "Tớ... tớ thất thần."
"Cũng may là không làm cậu bị thương. Đang nghĩ gì thế? Tang Tang, sao mặt cậu đỏ thế này?" Tống Giản Lễ lo lắng, vươn tay dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào má Lục Ngu.
"Tớ không biết." Lục Ngu rụt tay lại, đặt bàn tay lên má mình, cảm nhận nhiệt độ nóng ran trên mặt.
Tống Giản Lễ nghi hoặc: "Cậu có thấy không khỏe chỗ nào không?"
Lục Ngu vẫn lắc đầu, ấp úng hỏi: "Tóc... đã được chưa?"
Tống Giản Lễ nhìn qua mái tóc đã được cắt tỉa gọn gàng, gật đầu: "Ừm, được rồi."
Lục Ngu xoay người đứng dậy khỏi ghế, nói vội: "Tớ mệt rồi! Tớ đi ngủ đây!"
Cậu tháo khăn lông quấn trên cổ, hai tay ôm lấy trái tim đang đập loạn nhịp rồi chạy vụt xuống lầu như thể đang trốn chạy.
Tống Giản Lễ khoanh tay nhìn theo bóng dáng của Lục Ngu dần biến mất, dáng người hắn đứng thẳng, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, nét mặt cũng trầm ổn như thường nhưng khóe môi lại vương ý cười nhàn nhạt.
Một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng: "Sao rồi?"
Dì giúp việc vẫn luôn đứng bên cạnh bước lên, nhẹ giọng nói: "Hai ngày tới cứ để cậu ấy tự suy nghĩ đi. Vừa rồi thoạt nhìn như cậu ấy đã hiểu ra điều gì đó, thiếu gia không cần lo lắng quá."
Không thể vội vàng, phải để Lục Ngu tự mình thông suốt mới là cách tốt nhất.
Tống Giản Lễ cầm kéo trên bàn lên, lau sạch bằng khăn lông rồi đưa cho người giúp việc, dặn dò: "Cất đi, đừng để cậu ấy chạm vào những thứ sắc nhọn này. Dao kéo trong biệt thự cũng nhớ thu dọn hết."
"Vâng."
"Sáng mai tôi đến công ty một chuyến. Ở nhà mọi người để ý đến cậu ấy một chút, nếu cậu ấy muốn ra ngoài thì cử thêm người đi theo, nhưng đừng để cậu ấy phát hiện ra điều bất thường." Giọng nói của Tống Giản Lễ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn lại đang suy tính về những chuyện đã xảy ra những ngày qua. Dù có một số việc không mấy khả quan, hắn cũng không bao giờ thể hiện ra ngoài.
Trang Ninh Nguyệt thì không sao, nhưng Lục Cẩn Luật mới là người khó đối phó nhất. Nhưng cũng không phải không giải quyết được, sớm muộn gì anh ta cũng phải trả giá cho sự tự phụ của mình.
"Vâng, thiếu gia." Dì giúp việc cung kính nhận lấy kéo, cúi đầu chào.
Tống Giản Lễ cũng xoay người xuống lầu, nhớ lại cảnh Lục Ngu bỏ chạy trối chết, khóe môi hắn lại khẽ nhếch lên.
——
Trong phòng ngủ yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập. Trên tường, chiếc đồng hồ treo lặng lẽ chạy, không có chút âm thanh nào. Lục Ngu nằm sấp trên giường, mặt đỏ tai nóng, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.
Giao diện WeChat vẫn dừng lại ở dòng tin nhắn cuối cùng từ vài phút trước.
【Ngủ ngon, Tang Tang.】
Căn phòng yên tĩnh đến mức không có bất kỳ tiếng động nào lọt vào, ngay cả tiếng côn trùng kêu bên ngoài cũng không thể chen vào được. Vì vậy, thứ duy nhất mà Lục Ngu có thể nghe thấy lúc này chính là tiếng tim mình đập loạn nhịp.
Cậu bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ.
Cậu thích Tống Giản Lễ sao?!
Cậu thực sự thích Tống Giản Lễ sao?
Cậu không biết.
Nhưng theo như trên mạng nói, thích một người là khi không gặp sẽ nhớ nhung, khi gặp thì cảm thấy vui vẻ, khi ở gần thì tim đập nhanh hơn, mặt đỏ tim loạn.
Vậy cậu thật sự thích Tống Giản Lễ sao?
Vậy còn Giản ca thì sao? Giản ca cũng thích cậu chứ?
Tống Giản Lễ đối xử với cậu rất tốt, chẳng lẽ không phải thích sao? Nhưng mà hắn vốn dĩ đã rất dịu dàng rồi, với ai cũng tốt như vậy.
Hơn nữa...
Tống Giản Lễ khi ở trước mặt cậu chưa từng đỏ mặt, cũng chưa từng có biểu hiện tim đập nhanh.
Cậu xong đời rồi.
Cậu đã thích người bạn thân nhất của mình.
Lục Ngu trở mình nằm ngửa ra giường, dang rộng cả người theo hình chữ đại (大), ngây ngốc nhìn trần nhà.
Rèm cửa chỉ kéo một bên, ánh trăng len qua chiếu sáng mặt đất, chiếu lên tường khiến trần nhà cũng trở nên sáng rực.
Ánh trăng trong veo, nhưng cậu lại chẳng có chút buồn ngủ nào.
Đầu óc cậu hoàn toàn không thể suy nghĩ thông suốt.
Lục Ngu, mày đúng là đồ ngốc mà.
——
Ngày hôm sau, Lục Ngu tỉnh dậy rất sớm, nghe thấy dưới lầu có tiếng động nhỏ, đoán rằng chắc hẳn Tống Giản Lễ lại chuẩn bị đi công ty.
Vậy lần này khi nào hắn mới về?
Vừa nghĩ đến đây, Lục Ngu xoay người, tự vỗ vào mặt mình. Lục Ngu à, Lục Ngu, người ta còn chưa đi đâu mà mày đã bắt đầu mong nhớ rồi, mày thật sự xong đời rồi!
Cậu không dám như trước lén bò dậy nhìn Tống Giản Lễ rời đi, mãi đến khi tiếng động dưới lầu ngừng hẳn một lúc lâu, mới rời giường, mở cửa nhìn xuống dưới.
Dì giúp việc đang quét dọn, thấy Lục Ngu dậy thì hỏi: "Lục thiếu gia, cậu tỉnh rồi? Có muốn ngủ thêm một chút không?"
Lục Ngu lắc đầu.
Dì đặt giẻ lau sang một bên, nói: "Vậy để tôi chuẩn bị bữa sáng cho cậu."
Lục Ngu không nhịn được hỏi: "Giản ca đâu ạ? Cậu ấy đã ăn sáng chưa?"
Dì nhìn cậu, nở một nụ cười đầy ẩn ý, nói: "Thiếu gia đi công ty giải quyết công việc rồi, cậu không cần quá lo lắng."
"À..." Lục Ngu dùng ngón tay vân vê mép áo, nhẹ giọng đáp lại.
Tống Giản Lễ thật sự rất khéo tay, tóc mái cậu được hắn tỉa trông rất đẹp, không quá dày cũng không quá mỏng, tóc mềm mại ngoan ngoãn, đôi mắt sâu thẳm, nhìn qua cực kỳ ôn nhu và trầm ổn.
Sau khi ăn sáng, Lục Ngu cảm thấy không thể ở trong biệt thự thêm được nữa. Vì sao ư? Bởi vì sau khi nhận ra mình có những cảm xúc không đơn thuần với Tống Giản Lễ, bây giờ nhìn bất cứ nơi nào trong biệt thự, bất cứ thứ gì cũng đều khiến cậu nhớ đến hắn.
Cảm giác này thật kỳ quặc, lúc nào cũng nghĩ về Tống Giản Lễ, đầu óc như sắp hỏng mất.
Thế nên cậu nói muốn ra ngoài đi dạo một chút.
Chuyển đến đây lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Lục Ngu chủ động muốn ra ngoài giải sầu. Điều này dĩ nhiên là tốt, quản gia cũng rất vui: "Để tôi đi cùng cậu, nơi này rất dễ lạc đường, tôi đã ở đây nhiều năm rồi, có thể đưa cậu đi dạo một vòng."
Lục Ngu đồng ý rồi lễ phép nói cảm ơn: "Cảm ơn chú."
Quản gia mỉm cười gật đầu, sau đó lén gửi tin nhắn báo cho Tống Giản Lễ. Khi mọi người đã chuẩn bị xong, họ cùng Lục Ngu rời khỏi biệt thự.
Đi cùng còn có dì nấu ăn trong biệt thự, mọi người thường gọi dì là Thu thẩm, Lục Ngu gọi dì là dì Thu, vì thế Tống Giản Lễ cũng theo cậu mà đổi cách xưng hô.
Ba người đi dọc theo con đường mòn, hai bên là những hàng cây cao lớn, tán lá xanh um tùm rậm rạp, che chắn ánh nắng mặt trời khiến con đường trở nên mát mẻ, không bị nắng gắt chiếu vào.
Lục Ngu thực ra không thích đi đây đi đó, nhưng bây giờ ra ngoài một chút cũng không tệ, ít nhất khi nhìn thấy cảnh vật bên ngoài sẽ tạm thời quên đi những suy nghĩ rối ren trong đầu.
"Ở gần đây có chỗ nào vui không?" Lục Ngu đi được một lúc thì cảm thấy mệt, cậu không nhận ra thể lực của mình lại kém đến vậy.
Dì Thu thấy cậu mệt thì bảo cậu đến ghế đá bên đường nghỉ ngơi, thấy Lục Ngu gật đầu đồng ý, dì lập tức lấy từ trong túi ra một tấm đệm mềm, trải lên cho cậu.
Lục Ngu: ?
"Đây là thiếu gia dặn dò, ngài ấy nói cậu sức khỏe không tốt, cố gắng hạn chế tiếp xúc trực tiếp với bề mặt lạnh." dì Thu thấy cậu lộ vẻ khó hiểu, vội vàng giải thích.
Lục Ngu không biết nên nói gì cho phải. Được rồi, sức khỏe của cậu đúng là có hơi kém, nhưng có phải Tống Giản Lễ quá cẩn thận rồi không?
Như thế này... cậu ngại không dám ngồi xuống luôn.
"Đột nhiên con cũng không thấy mệt lắm nữa, chúng ta đi tiếp đi." Lục Ngu có chút ngại ngùng nói.
Nếu cậu đã nói vậy, đương nhiên hai người kia cũng không phản đối.
Quản gia tiến lên nói: "Chúng ta đi thêm một chút nữa, phía trước có một hồ sen, có thể tới đó ngồi nghỉ."
Lục Ngu đồng ý.
Không lâu sau khi họ rời đi, mấy vệ sĩ mặc đồ đen lặng lẽ theo sát, quan sát xung quanh, sau khi xác nhận không có ai chụp ảnh họ mới tiếp tục bám theo.
"Chú quản gia, chú ở đây lâu chưa?" Lục Ngu quỳ trên ghế đá, tay chống lên lưng ghế, cằm đặt lên mu bàn tay, tò mò hỏi quản gia.
Ở hồ sen này có vài người dân sống trong khu đi dạo.
Lục Ngu không biết nơi này tên gì, chỉ biết nó thực sự rất lớn, hơn nữa những người sống ở đây trông đều rất có khí chất.
"Tôi đến đây từ khi căn biệt thự này chính thức thuộc quyền sở hữu của thiếu gia. Nói thật với cậu, bao năm qua tôi còn hiếm khi được gặp thiếu gia, ngài ấy luôn ở bên thành phố Lâm Khải, hầu như không về biệt thự này."
"Ngày đó thiếu gia đột nhiên gọi điện cho tôi, bảo tôi chuẩn bị biệt thự, nói rằng một thời gian nữa có thể sẽ chuyển đến ở. Khi đó tôi không ngờ rằng ngài ấy lại đưa một người về nhà." Quản gia cười hiền hậu nói.
Lục Ngu sờ tay lên cánh tay nổi đầy da gà, đột nhiên nhớ đến một câu trêu chọc trên mạng: "Cậu là người đầu tiên được thiếu gia đưa về nhà."
Trong lòng cậu thầm cầu nguyện quản gia đừng nói những lời như vậy.
Nhưng ngay giây tiếp theo, quản gia đã nói: "Căn biệt thự này là do bà nội của thiếu gia tặng cho ngài ấy, bao năm qua chưa từng có ai vào ở, bản thân thiếu gia cũng chưa từng ở đây. Cậu chính là người đầu tiên được thiếu gia đưa về nhà."
Lục Ngu chớp mắt, nhìn nụ cười đầy ẩn ý của quản gia, cậu đưa tay lên ngực, được rồi, cầu nguyện vô ích rồi, da gà lại nổi lên.
Cậu cười cười, không để lộ suy nghĩ ra ngoài, chỉ nói: "Vậy con thật may mắn quá."
"Không không, cậu chỉ may mắn một phần thôi, quan trọng là cậu xứng đáng để thiếu gia đối xử như vậy." Quản gia kiên nhẫn sửa lại lời cậu.
Lục Ngu bật cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, cậu cười rất vui vẻ, tâm trạng cũng tốt lên nên không nhận ra cách đó không xa có một người đang gắt gao nhìn chằm chằm vào cậu.
Không chỉ cậu, quản gia và dì Thu cũng không phát hiện ra.
Sau khi ngồi hóng gió một lúc ở hồ sen, quản gia đề nghị đi thêm một đoạn nữa để ngắm đài phun nước, đó là trung tâm của khu biệt thự Kim Đế.
Lục Ngu không từ chối, sau một lúc đi dạo bên ngoài, tâm trạng cậu đã bình tĩnh hơn.
Chỉ là đoạn đường sau đó lại không được thuận lợi như vậy...
Vừa mới rời khỏi hồ sen, trong lòng cậu lại cảm thấy trống rỗng, luôn có linh cảm rằng sắp có chuyện không hay xảy ra, cảm giác thật kỳ quái.
Nhưng cậu không nghĩ nhiều, trên đường đi còn cùng hai người kia đùa giỡn một chút, cười đến mức nước mắt cũng sắp rơi ra.
Trong mắt quản gia và mọi người, Lục Ngu đã thay đổi. Lúc cậu mới đến, cậu không cười nhiều như vậy, tinh thần cũng không tốt, nhìn qua giống như bị bệnh rất lâu rồi.
Đôi khi, Lục Ngu ngồi ngoài sân phơi nắng, người giúp việc luôn có cảm giác như chỉ cần một cơn gió lớn thổi qua là cậu sẽ tan biến, trông cậu giống như một con búp bê sứ trắng mong manh sắp vỡ vụn.
Cũng may Tống Giản Lễ chịu bỏ công sức, giúp con búp bê sứ này tô thêm màu sắc tươi sáng.
Nhưng khoảng thời gian yên bình ấy lại bị một thiếu niên đột ngột xuất hiện phá vỡ.
"Anh hai!"
Bọn họ vốn đang đi đến con đường đá ấm gần đài phun nước thì đột nhiên, một thiếu niên cao hơn cả Lục Ngu một chút, có vài nét giống cậu, lao đến chặn trước mặt ba người.
Lục Ngu từng gặp người này trước khi rời đi. Sắc mặt cậu vốn có chút hồng hào giờ lập tức tái nhợt, cậu theo phản xạ lùi lại nửa bước, nhận ra cảm xúc đối phương có gì đó không đúng thì theo bản năng kéo người dì việc hơn bốn mươi tuổi trốn ra phía sau.
Sự trốn tránh của Lục Ngu thể hiện rõ ràng đến mức khiến người ta phải kinh ngạc. Lục Lâm Tinh sau khi trốn khỏi tầng tầng lớp lớp hệ thống bảo vệ mới tìm được đến đây.
Khu biệt thự Kim Đế rất lớn, khoảng cách giữa mỗi biệt thự đều rất xa, cậu ta đã phải đi bộ rất lâu mới đến được nơi này.
Trời biết khi nhìn thấy Lục Ngu ở đây, cậu ta đã vui mừng biết bao nhiêu.
Nhưng Lục Ngu lại không vui khi nhìn thấy cậu ta.
"Anh hai, là em đây, em là Tinh Tinh mà."
Lục Lâm Tinh theo bản năng muốn bước lên, nhưng Lục Ngu lại lùi về sau thêm nửa bước.
Cậu nhíu mày. Rõ ràng cậu đã bỏ trốn, tại sao những người này, những kẻ tự xưng là "người nhà" của cậu, lại vẫn tìm được đến đây?
Vì thế, cậu nhịn không được mà chất vấn: "Cậu làm sao tìm được đến đây?"
"Em, em..."
Lục Lâm Tinh có lẽ thực sự đã mệt chết đi được rồi. Cậu ta hiểu câu chất vấn của Lục Ngu thành sự quan tâm, vì vậy, không nhịn được nữa, những ấm ức phải chịu mấy ngày qua như cơn lũ tràn đến.
Nước mắt cậu ta rơi lã chã, một bên dùng tay lau nước mắt, một bên nghẹn ngào nói: "Anh hai, em tìm anh lâu lắm rồi, anh không biết em nhớ anh đến thế nào đâu. Em nằm mơ cũng mơ thấy anh. Em... em mơ thấy anh vẫn còn ở nhà cùng em, sau đó anh... anh chơi với em, anh..."
Lục Lâm Tinh vừa khóc vừa lau nước mắt, tóc cậu ta có hơi rối, gương mặt cũng đã khóc đến lem luốc, trông chẳng khác gì một đứa trẻ lang thang bơ vơ suốt một thời gian dài.
"Anh hai, anh hai, anh tha thứ cho chúng em được không? Mẹ nhớ anh lắm, anh cả cũng nhớ anh lắm. Chúng em, chúng em đều nhớ anh... Anh trở về đi được không?"
Lục Lâm Tinh càng nói càng đau lòng, vừa khóc vừa nức nở, tiếng khóc ngày càng to hơn.
Cậu ta còn muốn tiến lên giữ chặt lấy Lục Ngu.
Quản gia vội vàng gạt tay cậu ta ra, rồi quay đầu nói với người giúp việc: "Cô mau đưa Lục thiếu gia rời khỏi đây trước, người mà thiếu gia sắp xếp ở ngay phía sau, cô đi gọi họ đến."
Lục Lâm Tinh như phát điên, nhất quyết muốn nắm lấy tay Lục Ngu.
Quản gia cũng đã hơn 50 tuổi rồi, dù vẫn còn khỏe mạnh nhưng cũng không chịu nổi sự giằng co của một thiếu niên đang phát cuồng mà khóc lóc như thế.
Ông bị đẩy ra, dưới chân là đường lát đá nóng, không đứng vững, lập tức ngã ngồi xuống đất.
Cú ngã đau đến mức khiến ông nhăn nhó mặt mày.
Lục Ngu bị người giúp việc kéo đi mấy bước, nhưng thấy cảnh tượng như vậy, cậu không thể chỉ đứng nhìn.
Cậu bảo người giúp việc đi gọi người, còn bản thân tiến lên muốn đỡ quản gia dậy.
Nhưng Lục Lâm Tinh như một con ác ma phát điên, bất chấp ý muốn của Lục Ngu mà túm chặt lấy tay cậu, giống như cậu là chiếc phao cứu sinh duy nhất vậy.
Lục Ngu cố sức giãy ra mà không được.
Nhìn khuôn mặt có vài phần giống mình ở trước mặt, cậu không thể tưởng tượng nổi, trước khi mất trí nhớ, đây là "em trai" của cậu sao?
Sự chán ghét của cậu chính là như vậy mà ra, từng chút từng chút một mà hình thành.
Nếu như chỉ cần ngủ một giấc rồi quên sạch mọi người, thì tốt biết bao. Như vậy, cậu sẽ không biết bản thân từng có người thân.
Nhật ký nói bọn họ không yêu cậu. Vậy bây giờ là có ý gì?
Lục Ngu theo bản năng cảm thấy ghê tởm và phản cảm với đối phương.
Môi cậu trắng bệch, run rẩy nhưng vẫn kiên định nói: "Tôi không quen biết cậu..."
"Tôi cũng sẽ không đi cùng cậu. Cậu đừng quấy rầy tôi nữa! Nếu cậu cứ muốn tôi tha thứ, vậy thì nghe đây — tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho cậu! Vậy nên buông tôi ra! Buông ra!"
Cậu nắm lấy tay Lục Lâm Tinh, dùng sức bẻ từng ngón tay ra.
Ngón tay cậu đau nhói, móng tay có lẽ cũng bị lật lên, máu chảy ròng ròng. Nhưng dù vậy, đối phương vẫn không chịu buông tay.
"Anh hai, anh chỉ là bị bệnh nên mới nói những lời này đúng không? Anh không thể không cần em, anh hai... anh hai... Không có anh, nơi đó không gọi là nhà nữa. Anh đừng giận nữa được không?"
Lục Lâm Tinh khóc đến nức nở, trông cứ như cậu ta mới là người bị tổn thương vậy.
Cậu ta còn cao hơn Lục Ngu một chút. Vì có chuyên gia dinh dưỡng chăm sóc từ nhỏ nên cậu ta phát triển rất tốt, thân hình cao lớn, sức lực cũng không hề nhỏ.
Lục Ngu cực kỳ hoảng sợ, bởi vì từ lời nói của Lục Lâm Tinh, cậu cảm thấy cái gọi là "gia đình" kia chẳng khác nào một vực sâu, ai cũng muốn kéo cậu trở về đó.
Quản gia dù đau lưng nhưng vẫn cố đứng dậy, tìm cách kéo hai người ra.
Mãi đến khi phía sau có một nhóm vệ sĩ mặc âu phục đen vạm vỡ chạy đến, bọn họ nhẹ nhàng tách hai người ra mà chẳng tốn chút sức lực nào.
Lục Ngu nhìn ngón tay run rẩy đầy máu của mình, cậu không phân biệt nổi đó là máu từ móng tay của cậu hay từ đối phương. Nhưng khi nhìn Lục Lâm Tinh khóc lóc vật vã như vậy, cậu hoảng loạn lùi về sau thật nhiều bước.
Bàn tay của ác ma muốn kéo cậu về vực sâu.
Cậu phải chạy trốn!
Lục Ngu lập tức xoay người bỏ chạy.
"Lục thiếu gia! Lục thiếu..."
Quản gia đau đến mức không chạy nổi: "Ôi, cái lưng của tôi..."
Dì Thu vừa xoay người định đuổi theo thì nhìn thấy Lục Ngu đâm sầm vào lòng một người đàn ông mặc vest.
Thấy rõ người đó là ai, dì Thu và quản gia đồng loạt thở phào nhẹ nhõm — Tống Giản Lễ đã trở lại.
Khoảnh khắc va vào lòng người trước mặt, Lục Ngu cứ ngỡ mình lại bị kéo vào vực sâu của ác ma, nhưng hương thơm trên người đối phương khiến cậu an tâm.
Cuối cùng, Lục Ngu không thể chịu đựng thêm, hoàn toàn buông lỏng, ngã vào vòng tay Tống Giản Lễ, khẽ gọi: "Giản ca..."
Mặt cậu vùi vào ngực Tống Giản Lễ, nước mắt thấm ướt cả áo đối phương.
"Đừng sợ, Tang Tang, tớ đã về rồi." Tống Giản Lễ ôm chặt người trong lòng, giọng nói ôn hòa trấn an.
Hắn ngước mắt nhìn về phía Lục Lâm Tinh, lúc này đang bị bảo vệ giữ chặt. Đôi mắt đỏ ngầu của Lục Lâm Tinh nhìn hắn đầy thù hận, cứ như giây tiếp theo sẽ lao tới xé xác người đã "cướp đi" anh hai của cậu ta.
"Ôi trời ơi, là ông chủ Tống, Tống thiếu gia! Ngài không sao chứ? Người yêu của ngài cũng không sao chứ?!"
Một chiếc xe từ từ dừng lại bên đường, thậm chí còn chưa kịp đỗ hẳn, một người đàn ông đã vội vã lao ra.
Người vừa lên tiếng là một trong những người phụ trách khu biệt thự Kim Đế — Dương Khai Thành. Vừa nhận được cuộc gọi từ Tống Giản Lễ, ông ta đã cuống cuồng chạy đến.
Nhìn tình hình trước mắt, đúng là một mớ hỗn loạn.
Bốn vệ sĩ mặc đồ đen đang khống chế một thiếu niên khoảng mười mấy tuổi, thiếu niên đó thì vừa khóc vừa giãy giụa, cổ tay đầy vết cào xước, máu me loang lổ.
Bên cạnh là một người đàn ông trung niên tầm hơn 50 tuổi, rõ ràng là quản gia, đang tựa vào một bức tượng điêu khắc mà ôm eo r.ên rỉ. Một người phụ nữ tầm tuổi ông ta thì vội vã xoa bóp giúp.
Còn bên này, một thiếu niên gầy yếu đang được Tống Giản Lễ ôm vào lòng, dịu dàng trấn an. Có lẽ đây chính là người tình mà thiên hạ đồn rằng Tống Giản Lễ giấu kỹ trong nhà.
Dương Khai Thành run rẩy lau mồ hôi, lúc này thiếu niên đang bị khống chế đột nhiên hét lên: "Buông tôi ra! Buông ra! Các người có biết mẹ tôi là ai không? Bà ấy là chủ tịch Tập đoàn Hy Vọng đấy!"
"Là anh! Tống Giản Lễ, đồ khốn kiếp! Tại sao anh lại giấu anh hai của tôi đi?! Đó là anh trai tôi! Tôi mới là em ruột của anh ấy! Chúng tôi mới là gia đình của anh ấy!"
Được nuông chiều từ nhỏ, cậu ta hoàn toàn không nhận thức được tình hình lúc này.
Tống Giản Lễ xoay người, để Lục Ngu tựa đầu vào ngực mình, sau đó giơ một tay lên, che tai cậu lại.
Thực tế thì dù không che cũng chẳng sao, bởi lúc này trong tai Lục Ngu chỉ còn tiếng ù ù, cậu chỉ biết bấu chặt vào người trước mặt để tìm kiếm cảm giác an toàn.
"À, ông chủ Dương, đây chính là hệ thống an ninh đỉnh cao của công ty các ông đấy à?" Giọng Tống Giản Lễ lạnh lùng: "Kết quả là hôm nay có một tên điên không màng sống chết xông vào tấn công người yêu của tôi, còn nói những lời vô nghĩa mà cậu ấy chẳng hiểu nổi, khiến cậu ấy bị hoảng sợ. Tôi tin rằng ông biết phải xử lý thế nào, đúng chứ?"
Tống Giản Lễ không ra tay với Lục Lâm Tinh.
Dù gì Lục Lâm Tinh cũng là con trai của Trang Ninh Nguyệt, lại là em trai của Lục Cẩn Luật. Có thể Lục Cẩn Luật không quan tâm cậu ta, nhưng nếu biết hắn ra tay đánh Lục Lâm Tinh, chắc chắn sẽ lấy cớ này để làm to chuyện, biến nó thành một cái cớ hoàn hảo để gây rắc rối cho hắn.
Lý trí của Tống Giản Lễ có thể thắng được sự kích động nhất thời — ít nhất là lúc này.
Dương Khai Thành vội vàng gật đầu, cúi người khom lưng nói: "Bảo vệ sẽ đến ngay lập tức! Tôi đảm bảo không để ngài thất vọng. Vụ xông vào trái phép này tôi chắc chắn sẽ báo cảnh sát xử lý. Kể từ nay, cậu ta và gia đình cậu ta sẽ bị cấm vào khu này vĩnh viễn!"
Câu nói cuối cùng của ông ta khiến nét mặt lạnh lùng của Tống Giản Lễ dịu đi đôi chút.
Trang Ninh Nguyệt từng cố gắng mua một căn biệt thự ở đây thông qua đấu giá, chỉ để có quyền ra vào khu này. Nhưng chắc hẳn bà không ngờ rằng đứa con trai bảo bối của mình lại gây ra một tai họa lớn đến vậy.
Tống Giản Lễ vốn không hề che giấu hành tung của mình. Thực tế, việc Lục Lâm Tinh có thể vào được khu này hôm nay cũng là do hắn bí mật tạo điều kiện.
Bởi vì hôm nay, hắn đã sắp xếp cho một "người qua đường" tình cờ phát hiện ra Lục Lâm Tinh — chỉ để khiến cậu ta phá hỏng kế hoạch của Trang Ninh Nguyệt.
Chỉ là, hắn không ngờ rằng hôm nay Lục Ngu lại quyết định ra ngoài, cũng không nghĩ tới việc Lục Lâm Tinh may mắn đến vậy, có thể gặp được Lục Ngu ngay trong khu biệt thự Kim Đế rộng lớn này.
Vừa nghe tin Lục Ngu ra ngoài, hắn lập tức quay về nhưng vẫn chậm một bước. Cuối cùng vẫn khiến Lục Ngu bị một phen kinh hãi.
Ánh mắt Tống Giản Lễ trầm xuống. Hắn không nên dùng cách này. Đó là lỗi của hắn. Dù kết quả đúng như hắn dự đoán, nhưng việc Lục Ngu bị tổn thương là điều không thể chấp nhận.
"Chỉ mong người yêu của ngài không bị tổn thương quá nặng. Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng bồi thường." Dương Khai Thành tiếp tục xin lỗi.
Tống Giản Lễ nhìn thấy tay Lục Ngu đang bấu chặt vào áo mình, móng tay bấm sâu đến nỗi rỉ máu, còn để lại vết hằn đỏ trên da. Lúc này, dù có căm giận Lục Lâm Tinh đến đâu, hắn cũng chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.
Hắn ôm lấy Lục Ngu, nhẹ nhàng ghé sát tai cậu thì thầm: "Không sao đâu, từ giờ sẽ không có chuyện như vậy nữa."
"Dì Thu, gọi bác sĩ đến ngay." Hắn nói với Thu thẩm xong thì bế Lục Ngu vào trong xe.
Lục Lâm Tinh trơ mắt nhìn Tống Giản Lễ ôm Lục Ngu đi, cơn điên trong cậu ta càng bùng lên. Cậu ta giãy giụa điên cuồng đến mức suýt trật khớp tay nhưng cũng chẳng màng. Giọng cậu ta khàn đặc, như muốn xé nát cổ họng mà gào lên: "Anh hai! Anh hai!"
"Anh hai, đừng đi! Xin lỗi... Em thực sự sai rồi, đừng bỏ rơi em! Nhìn em đi, em là em trai ruột của anh mà! Trước kia anh thương em nhất mà! Anh hai, tay em đau quá... Nhìn em đi...!"
Lục Lâm Tinh khóc lóc thảm thiết, tiếng nức nở nghẹn lại, đến mức thiếu dưỡng khí, cả người trông như sắp ngất đi.
Đáng tiếc, Lục Ngu hoàn toàn phớt lờ tất cả những gì bên ngoài. Cậu chỉ muốn tự nhốt mình lại, chỉ muốn rúc vào lòng Tống Giản Lễ, tay nắm càng chặt hơn. Đầu óc cậu rối bời, chẳng nghe rõ người kia nói gì với Tống Giản Lễ.
Vì thế, giọng cậu nghẹn ngào, ấm ức nói: "Giản ca, tớ không quen biết người đó. Cậu đừng tin lời người đó nói."
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc này, Tang Tang gần như sắp sụp đổ nên cậu chẳng nghe thấy gì cả.
Tang Tang rất dũng cảm, cậu kiên định nói với Lục Lâm Tinh rằng, cậu vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho cậu ta.
Về sau, cậu sẽ càng ngày càng mạnh mẽ hơn!