Khi Vạn Người Ghét Bắt Đầu Lãng Quên

Chương 57

Đến lượt diễn chính thức, Lục Ngu nhìn vào kịch bản, càng đọc về sau càng khẽ mím môi cười, bởi vì lời thoại của mình đã được đánh dấu, nhìn mà thấy thú vị.

Trong lòng cậu như có một viên kẹo bông gòn tan chảy, ngọt đến mức ngấy: "Đúng là đồ trẻ con."

Cậu lại lẩm bẩm thêm một câu, nhưng cơ thể lại không kìm được mà nghiêng về phía Tống Giản Lễ. Tống Giản Lễ luôn chăm sóc cậu ở những chi tiết nhỏ nhất, so với kiểu yêu cuồng nhiệt mãnh liệt, tình yêu bền bỉ, dịu dàng này lại càng khiến Lục Ngu ỷ lại hơn.

Cậu biết bản thân là người nhạy cảm, tự ti – đó không phải là một tính cách tốt, nhưng cậu không thể thay đổi được. Tống Giản Lễ cũng không ép cậu phải thay đổi, chỉ lựa chọn dùng những hành động nhỏ nhặt để bày tỏ sự chân thành của mình, luôn quan tâm đến những điều mà Lục Ngu thường hay bỏ qua.

Tống Giản Lễ không muốn Lục Ngu tự ti, nhưng thay vì thúc ép cậu thay đổi ngay lập tức, hắn lại muốn chăm sóc thế giới nội tâm bất an của Lục Ngu trước tiên. Vậy nên, hắn bắt đầu từ một chi tiết nhỏ bé nhưng tinh tế.

Tống Giản Lễ lặp lại: "Ừm, đồ trẻ con."

Tay hắn tự nhiên vòng qua vai Lục Ngu, người kia lập tức tựa vào lòng hắn, co chân lại tiếp tục đọc kịch bản.

"'Là hoàng hậu! Vì sao người lại muốn giết ta?'" Bạch Tuyết lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chậm rãi lùi về sau.

Lục Ngu cất giọng đọc lời thoại.

Tống Giản Lễ liếc nhìn phần tiếp theo của kịch bản, rồi tiếp lời: "Bởi vì chiếc gương thần đã nói nàng xinh đẹp hơn bà ta. Hoàng hậu không thể chấp nhận được chuyện trên thế gian này lại có kẻ đẹp hơn bà ta. Xin lỗi, công chúa Bạch Tuyết, nếu trách thì hãy trách hoàng hậu đi."

Lục Ngu tiếp tục: "Không, thợ săn thân mến. Xin người hãy tha cho ta! Nữ hoàng nhân từ sẽ mãi mãi ban phước lành cho người."

Nói xong, cậu rùng mình, đưa tay ôm lấy cánh tay mình: "Trời ơi, nghe lời thoại này mà nổi cả da gà..."

"Không sao đâu, thoại của ai cũng như vậy cả. Cậu nhìn xem, hoàng hậu cũng thế này thôi." Tống Giản Lễ bật cười, đưa tay chỉ vào phần lời thoại của hoàng hậu.

"Hoàng hậu: Ha ha ha, chỉ cần trái tim của công chúa Bạch Tuyết được đưa về đây, ta sẽ lại là người phụ nữ đẹp nhất thế gian! Ha ha ha ha ha!"

Lục Ngu ngẩng đầu lên, chạm mắt với Tống Giản Lễ, rồi nói: "Trình Khánh bảo tớ cứ thử xem. Nếu không chịu được thì từ chối vai diễn cũng được. Giản ca cũng nghĩ vậy sao?"

Tống Giản Lễ khẽ cúi đầu gật nhẹ: "Ừm, vì mọi người đều mong cậu vui vẻ."

"Chỉ mong tớ có thể kiên trì được." Trước mặt Tống Giản Lễ thì không sao, nhưng tối nay, khi diễn thử trước mặt các thành viên trong câu lạc bộ kịch, nếu thật sự không chịu nổi, Lục Ngu vẫn sẽ từ chối vai diễn này.

"Đừng ép bản thân." Tống Giản Lễ nhẹ nhàng nói.

Lục Ngu rời khỏi vòng tay hắn, ngồi thẳng lưng: "Tớ biết mà, tớ không bao giờ làm khổ chính mình đâu."

Tống Giản Lễ mỉm cười.

Lục Ngu tiếp tục cầm kịch bản, chăm chú đọc lời thoại của mình. Tống Giản Lễ cũng đọc lại hai lần, phần thoại và lời dẫn trong hai cảnh đầu đều đã thuộc lòng, vì vậy hắn có thể dễ dàng phối hợp cùng Lục Ngu.

Lục Ngu tập trung nhìn vào kịch bản, thần sắc nghiêm túc, đôi mắt sáng ngời. Mỗi câu thoại đều được đọc một cách trôi chảy, rõ ràng.

Tống Giản Lễ chỉ lẳng lặng đứng đó, cúi đầu nhìn đôi môi mỏng của Lục Ngu lúc đóng lúc mở, nhưng hắn lại không nghe rõ cậu ấy đang nói gì. Trong đầu hắn chỉ toàn suy nghĩ về việc muốn hôn đối phương.

Nhưng Lục Ngu đang rất nghiêm túc, hắn cũng không muốn làm phiền cậu. Vì vậy, chỉ yên lặng đứng nhìn.

Ban đầu, Lục Ngu không để ý, nhưng ánh mắt của Tống Giản Lễ quá nóng bỏng, khiến cậu dần mất tập trung, cau mày một chút rồi vươn tay che mắt đối phương lại.

Lông mi dài của Tống Giản Lễ chạm vào lòng bàn tay Lục Ngu, mang theo một cảm giác nhột nhạt như những sợi lông vũ khẽ lướt qua tim.

Trước mắt bỗng tối sầm, Tống Giản Lễ cong môi cười, biết Lục Ngu đã phân tâm thì lên tiếng: "Ơ kìa, tớ không nhìn thấy gì nữa rồi."

"Cậu đừng nhìn tớ." Lục Ngu nghiêm giọng.

Tống Giản Lễ chớp mắt, trêu chọc: "Tang Tang hung dữ quá, nhìn một chút cũng không cho."

Lục Ngu bỏ tay xuống: "Vậy cậu cứ nhìn đi."

Tống Giản Lễ bật cười, nắm lấy bàn tay đang định rụt về của Lục Ngu, tiếp tục đọc kịch bản: "Sau đó, công chúa Bạch Tuyết cứ chạy mãi, chạy đến một khu rừng, nhìn thấy một căn nhà gỗ nhỏ. Vì quá mệt, nàng quyết định vào đó xin tá túc qua đêm."

"Rồi sao nữa?" Lục Ngu tò mò.

"Rồi nàng đẩy cửa bước vào... và bị tớ bắt lấy!" Tống Giản Lễ nói xong lập tức kéo Lục Ngu vào lòng.

Lục Ngu bật cười, vùng vẫy trong vòng tay hắn: "Cậu đừng có mà tùy tiện sửa kịch bản!"

"Đừng đọc nữa, lát nữa ra ngoài ăn tối rồi tớ đi cùng cậu đến câu lạc bộ diễn tập." Tống Giản Lễ nói, đồng thời rút kịch bản khỏi tay Lục Ngu.

Cả hai đứng rất gần nhau, mục đích của Tống Giản Lễ đã đạt được.

"Được thôi." Lục Ngu đồng ý, rồi định rời khỏi vòng tay hắn. Nhưng Tống Giản Lễ lại ôm chặt eo cậu, ghé sát thì thầm: "Tớ muốn hôn cậu."

Lục Ngu lập tức lấy tay che miệng anh lại: "Đây mới là mục đích thực sự của cậu phải không! Không được, trưa nay vừa mới hôn rồi."

"Cái đó không tính, lúc đó bên ngoài có người. Giờ tớ chỉ hôn một chút thôi." Tống Giản Lễ giở giọng làm nũng.

Lục Ngu chẳng bao giờ có thể từ chối những hành động thân mật của Tống Giản Lễ. Dù biết chuyện gì sắp xảy ra, cậu vẫn vòng tay qua cổ hắn, dán chặt vào người đối phương.

Tống Giản Lễ cứ nhìn cậu như vậy, làm trái tim Lục Ngu mềm nhũn, cuối cùng cũng đồng ý.

"Nhưng cậu đừng mạnh quá, tớ lúc nào cũng bị cậu hôn đến mức không thở nổi." Lục Ngu nghiêm túc đưa ra yêu cầu.

Tống Giản Lễ chỉ cười, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu. Ánh mắt hắn dừng lại trên đôi môi hé mở của Lục Ngu, đầu lưỡi ẩn hiện đầy mê hoặc.

Đến khi Lục Ngu nhìn lại hắn, Tống Giản Lễ không kìm nén nữa, giữ lấy gáy cậu, đặt xuống một nụ hôn sâu.

Lục Ngu ngày càng quen với những nụ hôn của Tống Giản Lễ, nhưng lần nào cũng bị hôn đến mức đầu óc quay cuồng, hơi thở hỗn loạn, bên tai chỉ còn lại tiếng hít thở gấp gáp của đối phương.

Nhịp tim cậu cũng trở nên rối loạn.

......

Cuối cùng, Lục Ngu đã dùng nước mắt để lay động lương tri của Tống Giản Lễ. Cậu khóc đến mức rối bời, nói năng lộn xộn, dựa vào lòng Tống Giản Lễ hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.

Sau khi trấn tĩnh được một chút, Lục Ngu thầm thề rằng sau này nhất định không thể mềm lòng nữa.

——

Lúc ăn cơm tối cũng gần đến giờ tự học buổi tối. Phó Giai Dĩnh đã giúp Lục Ngu xin phép nghỉ và còn giải thích về buổi tập tối nay.

Lục Ngu cúi đầu nhắn tin trả lời, sau đó ngẩng lên thấy trong bát mình đầy ắp thức ăn.

"Nhanh ăn đi." Tống Giản Lễ nói.

Lục Ngu thở dài một hơi, lặng lẽ đẩy bát của mình lùi lại một chút. Tống Giản Lễ nhìn ra động tác nhỏ này nhưng không nói gì thêm.

Sau bữa tối, Tống Giản Lễ lái xe đưa Lục Ngu đến trường. Hai người sóng vai đi về phía tòa nhà.

Trước đây, Lục Ngu từng đến đây để nộp hồ sơ nên nhanh chóng tìm được lối vào sảnh chính. Từ xa, cậu đã thấy vài người đang đứng trước cửa, nhưng không ai là người quen.

Cậu cúi đầu nhắn tin cho Phó Giai Dĩnh. Tống Giản Lễ nhắc cậu nhìn đường, hai người đều có ngoại hình nổi bật, nên trên đường đi đã thu hút không ít ánh mắt.

"Lục Ngu! Bên này!" Lục Ngu vừa gửi tin nhắn xong, Phó Giai Dĩnh đã chạy từ sảnh ra gọi cậu.

Lục Ngu hít sâu một hơi, bước tới cửa chính.

"Ai da, bạn trai em đi cùng à?" Phó Giai Dĩnh cười hỏi.

Lục Ngu lập tức đặt ngón trỏ lên môi: "Suỵt suỵt, nhỏ giọng thôi."

"Được rồi, mau vào đi. Mọi người khác cũng đã đến gần đủ rồi." Phó Giai Dĩnh đứng tránh sang một bên để hai người đi vào, rồi quay lại nói với mọi người: "Mau nhìn đi, công chúa Bạch Tuyết của chúng ta đến rồi."

Vai diễn công chúa Bạch Tuyết vẫn chưa có ai đăng ký, nhưng vì Phó Giai Dĩnh là người tìm diễn viên nên không cần qua vòng phỏng vấn. Những người ở đây đều lần đầu tiên thấy Lục Ngu, ánh mắt họ đều tập trung vào cậu.

Lục Ngu có chút lúng túng, theo bản năng trốn ra sau lưng Tống Giản Lễ.

"Đừng sợ." Tống Giản Lễ hạ giọng nói, chỉ đủ để hai người nghe thấy.

Lục Ngu gật đầu, buông tay Tống Giản Lễ rồi đi vào sảnh.

Vì buổi biểu diễn sẽ diễn ra trên sân vận động, nên trong này chỉ có một sân khấu tạm thời với thiết bị khá đơn giản.

"Diễn viên đến rồi thì lại đây điểm danh." một giọng nói vang lên từ góc bên kia.

Hơn ba mươi diễn viên xếp hàng dài để ghi danh, Lục Ngu đứng cuối hàng.

"Giản ca, cậu qua bên kia ngồi đi. Tớ tự lo được." Lục Ngu thấy cũng có vài người đi cùng diễn viên, họ đều ngồi ở khu vực phía dưới sân khấu.

Tống Giản Lễ nhìn tài liệu trợ lý gửi trên điện thoại, gật đầu: "Cũng được. Đừng căng thẳng."

Hắn nhẹ giọng nói, Lục Ngu gật đầu, lặng lẽ nắm lấy ngón tay Tống Giản Lễ. Tống Giản Lễ đưa cậu kịch bản rồi cầm theo cả túi xách của cậu.

Không mất nhiều thời gian, đã đến lượt Lục Ngu. Cậu giơ mã QR trên điện thoại ra. Người phụ trách đăng ký vẫn luôn cúi đầu điền thông tin, theo thói quen quét mã QR của Lục Ngu.

Khi nhìn thấy thông tin trên điện thoại, người đó ngẩng lên: "Lục Ngu?"

Nhận ra người trước mặt, Lục Ngu cũng ngạc nhiên: "Hóa ra là anh à."

Thẩm Tiến nhập tên Lục Ngu vào danh sách rồi cười nói: "Phó Giai Dĩnh bảo tôi là cô ấy đã tìm được người đóng công chúa Bạch Tuyết tên Lục Ngu, lúc đó tôi cũng chưa nhớ ra là em."

Lục Ngu hơi ngại ngùng, thấy thông tin của mình đã được đăng ký xong, cậu nói: "Vậy em đi trước đây."

Bên kia, người phụ trách đang gọi các diễn viên tập hợp.

Thẩm Tiến đặt bút xuống, đứng lên rồi nói: "Cùng đi nào, tôi cũng phải đi."

"Ơ, anh cũng đăng ký à?" Lục Ngu dừng lại đợi Thẩm Tiến một chút.

Thẩm Tiến nhanh chóng đi tới bên cạnh cậu,:"Đúng vậy."

"Vai gì thế?" Lục Ngu thật ra đang nghĩ có nên bàn bạc với Thẩm Tiến để đổi vai không, vì Thẩm Tiến có vẻ ngoài rất ưa nhìn, phong thái cũng rất điềm tĩnh. Nếu y đóng vai Bạch Tuyết, có lẽ hiệu quả sẽ còn tốt hơn.

Thẩm Tiến nhìn vào mắt Lục Ngu, vẫn giữ nụ cười trên môi: "Là vai diễn sẽ đóng cặp với em."

"Hoàng tử sao?!" Lục Ngu bỗng cảm thấy đổi hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn: "Thế thì cũng thật trùng hợp."

Cậu cho rằng tất cả chỉ là ngẫu nhiên. Thẩm Tiến gật đầu: "Đúng vậy, tôi có quen hội trưởng câu lạc bộ kịch nói, cậu ấy bảo không có ai chịu nhận vai nên đã đề cử tôi."

Lục Ngu chớp mắt nhìn cậu, trên mặt có chút đồng cảm, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: "Em cũng chẳng khác gì anh..."

Thẩm Tiến vẫn luôn thấy biết ơn vì điều này, nhưng y chỉ cười nhẹ, không nói gì thêm.

"Thật tốt quá, ban đầu tôi còn lo mình sẽ diễn không tốt, nhưng nếu được diễn với em thì tôi yên tâm rồi." Thẩm Tiến vừa nói, vừa bước lại gần Lục Ngu một chút. Hai người họ đang nói chuyện nhỏ, không thể cách nhau quá xa.

Lục Ngu khẽ lùi về phía sau, tránh hương thơm nhàn nhạt từ người đối diện: "Đây là lần đầu tiên em tham gia kịch sân khấu, em diễn không giỏi đâu."

"Sao lại thế được, tôi cũng lần đầu tiếp xúc thôi. Cùng nhau cố gắng nhé." Thẩm Tiến đột nhiên cảm nhận được từ phía thính phòng có một ánh mắt lạnh lẽo đang dừng lại trên người mình, nhưng y vẫn tỏ ra như không hề hay biết, tiếp tục trò chuyện với Lục Ngu.

May mà Lục Ngu không có thói quen nói chuyện khi người khác đang phát biểu. Khi người phụ trách bắt đầu lên tiếng, Lục Ngu ra hiệu cho Thẩm Tiến ngừng nói.

Thẩm Tiến hơi khựng lại một chút, nhưng vẫn rất phối hợp mà im lặng.

Lục Ngu đứng ở rìa bên ngoài, liếc mắt thấy Tống Giản Lễ trong thính phòng thì giơ tay ra hiệu. Thẩm Tiến nhìn theo ánh mắt của cậu, rồi chạm phải ánh nhìn của Tống Giản Lễ.

Một ánh mắt lạnh lẽo và một ánh mắt trầm ổn đối diện nhau, như tóe lửa.

Lục Ngu không để ý lắm, quay đầu lại tiếp tục nghe người phụ trách sắp xếp nhiệm vụ.

Sau đó, vài diễn viên chính được yêu cầu tự giới thiệu. Lục Ngu cố gắng bình tĩnh giới thiệu vai diễn và tên mình.

Vì là ngày đầu tiên, hội trưởng câu lạc bộ không yêu cầu họ diễn ngay mà chỉ để mọi người làm quen với nhau, rồi cùng đọc lời thoại trong kịch bản.

Phó Giai Dĩnh nhìn thấy kịch bản của Lục Ngu đầy những ghi chú dày đặc, tiến lại gần nói: "Không ngờ em lại nghiêm túc đến vậy!"

"Lục Ngu, chị tin rằng em chính là Công chúa Bạch Tuyết trời sinh!" Phó Giai Dĩnh giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

Bên cạnh, Thẩm Tiến khẽ cúi mắt suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên lên tiếng: "Lục Ngu, chúng ta có thể luyện thử lời thoại không? Chúng ta có khá nhiều cảnh diễn chung."

Lục Ngu không từ chối. Phó Giai Dĩnh cười tủm tỉm: "Được thôi, hội trưởng gọi em rồi, chị sẽ không làm phiền nữa."

Hội trưởng?

Lục Ngu thắc mắc, định hỏi kỹ thì bên kia có người gọi tên Phó Giai Dĩnh khiến cô không kịp trả lời mà rời đi luôn.

Cô vừa đi, Thẩm Tiến lập tức bước lại gần Lục Ngu.

"Vừa rồi em nghe chị ấy gọi anh là hội trưởng, anh giữ chức gì ở đây à?" Lục Ngu không nghĩ tới chuyện liên hệ Thẩm Tiến với danh hiệu Chủ tịch Hội học sinh.

Thẩm Tiến không giải thích nhiều, chỉ lấp lửng: "Không có gì quan trọng đâu, chỉ là kiếm thêm ít điểm cộng thôi."

"Được rồi, chúng ta thử đọc lời thoại đi."

Thẩm Tiến khá cao, không biết vô tình hay cố ý, y đứng chắn ngay trước Lục Ngu, hoàn toàn che khuất cậu.

Dưới khán đài, Tống Giản Lễ hơi nâng cằm, đôi mắt khẽ nheo lại, quan sát Thẩm Tiến đầy suy tư.

Bây giờ, hắn  đã gần như chắc chắn — người này chính là kẻ đã nhắn tin với Lục Ngu hôm đó.

Hôm đó, ảnh chụp Thẩm Tiến gửi đến hơi mờ, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng vóc dáng thì không thể sai được.

Tống Giản Lễ khẽ gõ ngón tay lên đầu gối, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó đoán, không ai biết hắn đang nghĩ gì.

Lục Ngu cúi đầu đọc lời thoại, vẫn chưa quen với việc nhập vai nên giọng điệu có chút cứng nhắc.

Thẩm Tiến nhẹ giọng bảo cậu đừng căng thẳng. Lục Ngu gật đầu, mái tóc khẽ đung đưa. Vì đứng gần nhau, Thẩm Tiến có thể ngửi thấy mùi hương trên người cậu — một hương thơm thanh mát, giống hệt lần đầu gặp gỡ.

"Hai chúng ta còn có nhiều cảnh diễn chung phía sau, em muốn đi tìm diễn viên đóng vai thợ săn để luyện thử một chút." Lục Ngu cảm thấy Thẩm Tiến dường như không tập trung lắm, cứ như đang có tâm sự.

Thẩm Tiến hơi nhíu mày: "Tôi diễn chưa tốt sao?"

"Không phải đâu, em không có ý đó." Lục Ngu xua tay lắc đầu.

Cậu tiếp tục giải thích: "Vì ngày mai chúng ta sẽ tập cảnh đầu tiên, mà trong cảnh này, em không diễn chung với anh. Em muốn đi làm quen với diễn viên đóng vai thợ săn trước."

Thẩm Tiến nhìn vào mắt Lục Ngu. Đôi mắt cậu sáng trong, thần thái rạng rỡ, mang theo sự chân thành thuần khiết, tràn đầy sức sống.

"Được thôi, xin lỗi nhé, tôi không có ý gì khác đâu. Vì ở đây tôi chỉ quen mỗi em." Thẩm Tiến khép kịch bản lại, giọng điệu chân thành.

Lục Ngu chần chừ một chút. Thực ra, phần lớn lời thoại của Hoàng tử đều liên quan đến Công chúa, còn Hoàng hậu thì đang diễn với "Gương thần". Nhìn đi nhìn lại, ngoài cậu ra, đúng là không có ai luyện tập cùng Thẩm Tiến cả.

Lục Ngu khẽ nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn trông vừa rối rắm vừa đáng yêu.

"Được rồi, em sẽ ở lại với anh một lát, đợi nửa sau em sẽ đi tìm thợ săn."

Thợ săn là một cô gái, cô chỉ có lời thoại với hoàng hậu và công chúa, giờ phút này cô cũng đang lẻ loi một mình.

Ban đầu cô định đi tìm Lục Ngu, nhưng ánh mắt của Thẩm Tiến đột nhiên nâng lên, đôi con ngươi sâu thẳm nhìn về phía cô, mang theo sự từ chối và lạnh lùng không cho phép đến gần.

Cô gái chững lại, dừng bước.

Đúng lúc này, Lục Ngu cũng ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Tiến không còn tập trung vào kịch bản mà lại nhìn về phía thợ săn, cậu lập tức hào hứng hỏi: "Anh biết cô ấy à? Em vừa mới để ý thấy cô ấy đóng vai thợ săn, anh cũng thấy cô ấy không có ai để cùng tập lời thoại, có phải cô ấy rất cô độc không?"

Đôi mắt của Lục Ngu trong sáng và thuần khiết đến mức Thẩm Tiến không biết phải giải thích thế nào về việc mình đang nhìn chằm chằm vào cô gái kia, y chỉ có thể mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu đáp: "Đúng vậy."

"Vậy để em gọi cô ấy qua đây tập cùng chúng ta, em sẽ tập thoại với cô ấy trước, còn anh thì luyện thêm một chút đi. Anh có rất nhiều chỗ đọc sai rồi đấy."

Lục Ngu nói với thiện ý đơn thuần, cậu cũng không có ý định thân cận với Thẩm Tiến quá mức.

Thẩm Tiến trầm mặc gật đầu. Y chỉ là không thể ngừng nhìn Lục Ngu mà thôi.

Lục Ngu quay đầu vẫy tay chào cô gái đóng vai "thợ săn", sau đó chạy chậm đến trước mặt cô. Vì rất ít khi chủ động bắt chuyện với người lạ, giọng nói của Lục Ngu có chút ngập ngừng.

"Cô... cô khỏe không? Cô là "Thợ săn" đúng không?" Lục Ngu cẩn thận hỏi.

Cô gái hào hứng gật đầu: "Đúng vậy, tôi biết cậu là Công chúa Bạch Tuyết, chúng ta có thể tập thoại với nhau một chút không?"

Cô ở đây không quen biết ai, việc Lục Ngu chủ động tìm đến khiến cô gái rất bất ngờ. Cô nhớ rõ Lục Ngu là người đóng vai Công chúa Bạch Tuyết, vì Lục Ngu thực sự có làn da rất trắng, ngũ quan lại thanh tú. Nếu mặc vào váy công chúa và trang điểm, e rằng còn giống công chúa hơn nữa.

"Ừm! Tôi đến tìm cô chính là vì chuyện này."

Lục Ngu chủ động lật kịch bản đến đoạn hội thoại giữa công chúa và thợ săn: "Chúng ta cùng nhau luyện tập một chút đi!"

"Được!" cô gái vui vẻ gật đầu.

Cứ như vậy, nửa giờ trôi qua. Đến khi hội trưởng của câu lạc bộ lên tiếng cho mọi người nghỉ ngơi một lát.

"Thợ săn" chủ động xin thông tin liên lạc của Lục Ngu. Khi nhìn thấy tin nhắn xác nhận từ cô gái gửi đến, cậu thấy tên cô là "Vương Đồng".

Tống Giản Lễ đứng dậy, Lục Ngu vẫn đang ngồi hàng ghế phía trước trò chuyện với Vương Đồng. Đúng lúc Thẩm Tiến định bước tới gần Lục Ngu thì y nghe thấy một tiếng gọi: "Tang Tang."

Giọng nói không lớn, nhưng trong khán phòng khá yên tĩnh nên ngoài ba người bọn họ ra thì không ai nghe thấy.

Lục Ngu quay đầu lại: "Ơ? Giản ca, đợi tớ một chút."

Cậu cúi đầu lưu lại thông tin liên lạc của mình cho Vương Đồng, sau đó đi về phía Tống Giản Lễ, vô tình lướt qua Thẩm Tiến.

"Mệt không?"

Tống Giản Lễ kéo Lục Ngu lại bên cạnh, rồi đưa cho cậu một chai nước khoáng đã mở nắp.

Lục Ngu nhận lấy, uống hai ngụm rồi mới trả lời: "Không mệt, bởi vì chỉ là đọc kịch bản thôi mà."

"Còn căng thẳng không?"

Thực ra Tống Giản Lễ đã nhận ra rằng Lục Ngu không còn căng thẳng như lúc mới đến.

Vì giờ đây, hầu hết mọi người trong câu lạc bộ đã lần lượt đến bắt chuyện với cậu.

Quả nhiên, Lục Ngu lắc đầu: "Không căng thẳng nữa. Giản ca, cậu cảm thấy nhàm chán sao?"

Hai người càng nói chuyện càng xích lại gần hơn. Âm thanh trong hội trường bắt đầu lớn dần lên, giọng nói của những người trò chuyện xen lẫn với tiếng loa phát ra, ồn ào đến mức khó chịu. Lục Ngu đành phải ghé sát hơn để nói chuyện với Tống Giản Lễ.

Tống Giản Lễ nắm tay cậu, kéo cậu ngồi xuống bên cạnh. Sau đó, hắn giơ tay chỉnh lại mấy sợi tóc rối trên đầu Lục Ngu: "Không nhàm chán."

Thẩm Tiến nhìn về phía này, Tống Giản Lễ nhận ra ánh mắt đó nhưng Lục Ngu thì không. Trong mắt Lục Ngu lúc này chỉ có Tống Giản Lễ, cậu không hề bộc lộ cảm xúc như vậy với người khác, chỉ có trước mặt Tống Giản Lễ mới trở nên ngoan ngoãn, nghe lời như thế.

"Tang Tang, không cần quan tâm đến tất cả mọi người. Hãy làm theo nhịp điệu của chính cậu. Tớ thấy cậu vẫn chưa tập thoại với nhân vật Hoàng tử, vậy trước tiên có thể không cần để ý đến người đó."

Tống Giản Lễ không hề tỏ ra bất mãn, thậm chí lời nói còn rất hợp lý.

Lục Ngu lập tức gật đầu như đã hiểu ra: "Được rồi, tớ hiểu rồi."

Lời của Tống Giản Lễ, cậu luôn nghe theo.

Tống Giản Lễ thậm chí không cần thể hiện sự chiếm hữu của mình với Lục Ngu ra ngoài, chỉ cần nói hai câu đơn giản cũng có thể khiến Lục Ngu giữ khoảng cách với người khác.

Tang Tang không hiểu những suy nghĩ vòng vo này, cậu quá đơn thuần, cũng quá dễ tin. Những kẻ có ý đồ tiếp cận cậu luôn tìm mọi cách, thật là...

Tống Giản Lễ liếc nhìn Thẩm Tiến một cái, rồi gọi: "Tang Tang, lại đây một chút, trên đầu cậu hình như có gì đó."

"Ở đâu cơ?"

Lục Ngu chẳng mảy may nghi ngờ, cúi đầu tiến gần hơn về phía Tống Giản Lễ. Một tay chống lên đầu gối, cậu nghiêng đầu.

Tống Giản Lễ vòng tay ôm lấy vai cậu, tay còn lại giả vờ phủi mấy sợi tóc trên đầu.

Từ góc độ của Thẩm Tiến nhìn qua, hai người chẳng khác gì đang ôm nhau đầy thân mật.

Trong hội trường có rất nhiều diễn viên đang tập luyện, Lục Ngu và Tống Giản Lễ lại ở hàng ghế cuối cùng, ánh đèn không chiếu đến họ. Ngoại trừ Thẩm Tiến, không ai chú ý đến hai người họ.

"Ổn rồi sao?"

Tư thế này khiến Lục Ngu không thoải mái lắm. Mỗi khi dựa gần vào Tống Giản Lễ, cậu đều có thói quen muốn chui vào lòng hắn, nhưng hiện tại có quá nhiều người xung quanh.

"Ừm."

Tống Giản Lễ đáp lại, sau đó Lục Ngu mới ngồi thẳng dậy.

Tống Giản Lễ nhẹ nhàng nhéo má cậu một cái: "Ngoan như vậy là tốt rồi."

"Cái gì?"

Lục Ngu không hiểu ý câu này.

Tống Giản Lễ không giải thích, chỉ lấy chai nước trên bàn, đưa cho cậu uống thêm mấy ngụm.

Sau đó, Lục Ngu tiếp tục tập luyện đối thoại. Tống Giản Lễ liếc nhìn điện thoại, trợ lý của hắn đã chuẩn bị sẵn thông tin cá nhân của Thẩm Tiến và gửi đến.

Hắn không vội xem ngay mà bắt chéo chân, chống khuỷu tay lên bàn, một tay đỡ cằm, tay còn lại gõ nhẹ lên mặt bàn. Ánh mắt sâu thẳm, khó đoán, lặng lẽ nhìn lên sân khấu nơi Lục Ngu đang đứng.

Hắn thậm chí không cần phải trực tiếp đối đầu với Thẩm Tiến. Kể từ khi Lục Ngu bước lên sân khấu, cậu không còn trò chuyện với Thẩm Tiến nữa. Khóe môi Tống Giản Lễ khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt, hàng mi hơi cong lên.

Thẩm Tiến lại nhìn về phía này.

Tống Giản Lễ không tránh né ánh mắt đó. Hai người đối diện nhau trong giây lát, rồi Thẩm Tiến dời mắt đi. Dù tuổi tác chênh lệch nhưng điều đó chẳng nói lên gì nhiều, bởi vì ở những mặt khác, kinh nghiệm sống của Tống Giản Lễ khiến hắn tự tin rằng mình không thua kém đối phương.

Buổi tập kết thúc vào lúc 9 giờ tối. Cổng trường đóng vào 10 giờ và khoảng 10 phút cuối cùng là phần luyện tập đối thoại của các diễn viên cho cảnh đầu tiên.

Trong cảnh này, nhân vật có nhiều lời thoại nhất là Hoàng hậu và Gương thần. Sau đó là Thợ săn. Lục Ngu xuất hiện trên sân khấu khá nhiều nhưng lời thoại lại không quá nhiều.

Cậu không nhận ra rằng mình có vẻ ngoài rất đẹp. Không ai phản đối việc cậu đóng vai công chúa. Thậm chí, số người chủ động bắt chuyện với cậu cũng tăng lên đáng kể.

Bất chợt, Lục Ngu cảm thấy việc tham gia vở kịch sân khấu này không còn đáng sợ nữa. Nếu không mắc lỗi khi đọc thoại, có lẽ cậu sẽ làm quen được rất nhiều bạn mới.

Họ lập một nhóm chat dành cho diễn viên. Rất nhiều người chủ động thêm Lục Ngu vào nhóm. Khi cùng Tống Giản Lễ trở về ký túc xá, cậu vẫn cúi đầu trả lời tin nhắn của mọi người.

Trên mặt Lục Ngu luôn mang theo nụ cười. Ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu vào mắt cậu, khiến đôi mắt ấy sáng lấp lánh. Tống Giản Lễ không quấy rầy, chỉ đưa tay ôm nhẹ vai cậu và dịu dàng nhắc nhở: "Cẩn thận nhìn đường."

Lục Ngu miễn cưỡng liếc nhìn lối đi phía trước, bước qua hai bậc thang rồi lại cúi đầu xem điện thoại tiếp.

Trên bầu trời, những ngôi sao thưa thớt, không sáng rực như vào mùa hè. Mặt trăng bị che khuất sau tầng mây. Gió đêm từ con sông thổi đến, hơi lạnh len lỏi vào cổ áo.

Ánh đèn đường tỏa ra thứ ánh sáng mờ nhạt. Bóng hai người in xuống mặt đường, khi thì rút ngắn lại, lúc lại kéo dài ra, sự chênh lệch chiều cao giữa họ cũng rất rõ ràng.

Tống Giản Lễ bất ngờ đưa tay lấy điện thoại từ tay Lục Ngu. Lúc này, cậu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt đầy thắc mắc: "Sao vậy, Giản ca?"

Tống Giản Lễ nâng tay nhéo nhẹ má cậu, giọng điệu có chút hờn dỗi: "Từ lúc ở đó trở về, cậu không nói chuyện với tớ nữa."

"Làm gì có! Mọi người gửi tin nhắn cho tớ, tớ phải trả lời chứ." Lục Ngu ôm lấy cánh tay hắn, nhẹ nhàng đung đưa.

Tống Giản Lễ không bao giờ có thể cưỡng lại chiêu làm nũng này của cậu. Hắn đặt lại điện thoại vào túi áo của Lục Ngu, sau đó kéo cậu vào một góc trong rừng cây ven đường.

Giờ này, khu rừng nhỏ này không thiếu những cặp đôi hẹn hò.

"Hôn tớ một chút đi, ngày mai tớ không thể đến gặp cậu." giọng nói Tống Giản Lễ dịu dàng nhưng mang theo chút trầm thấp. Chiều nay, hắn đã phải hoãn hai cuộc họp để có thể ở bên Lục Ngu.

Lục Ngu ban đầu định từ chối, nhưng nghe hắn nói vậy, cậu lập tức nhíu mày, có chút không vui: "Vậy khi nào cậu mới đến?"

"Chiều thứ sáu, tớ sẽ đến đón cậu về nhà."

Lục Ngu mím môi, chủ động vươn tay ôm lấy cổ Tống Giản Lễ, nhón chân đặt một nụ hôn nhẹ lên môi hắn.

Lần này, Tống Giản Lễ không hôn đáp lại mãnh liệt như mọi khi. Một tay hắn ôm lấy tấm lưng gầy của cậu, tay còn lại khẽ vu.ốt ve sau gáy, nhẹ nhàng áp môi mình lên môi Lục Ngu, chậm rãi cảm nhận.

Hai người có sự chênh lệch chiều cao rất rõ ràng. Lục Ngu nhỏ nhắn, gầy gò, đứng trước Tống Giản Lễ. Dù Lục Ngu đã nhón chân để với tới hắn, Tống Giản Lễ vẫn phải hơi cúi người xuống một chút.

Tống Giản Lễ nghiêng đầu, chậm rãi nâng mí mắt nhìn ra xa. Đôi mắt sâu thẳm thoáng qua một tia cảnh cáo, hàng mi dài rủ xuống tạo nên một bóng tối mờ ảo, ánh nhìn lạnh lẽo đầy hàn ý.

Thẩm Tiến đứng cách đó không xa, dõi theo hai người. Gương mặt vốn luôn dịu dàng, ôn hòa của y giờ đây lộ rõ vẻ lúng túng và khó chịu, sắc mặt cũng tái nhợt đi nhiều.

Không nhận được nụ hôn mãnh liệt như mọi khi, Lục Ngu có chút khó hiểu. Cậu cảm thấy lẽ ra Tống Giản Lễ phải hôn đến mức làm môi cậu tê rần mới đúng, thế nên cậu hơi rời môi hắn ra.

Đôi mắt trong trẻo lộ rõ sự ngây thơ và mơ hồ.

Ngơ ngác nhìn Tống Giản Lễ.

Tống Giản Lễ đưa tay xoa nhẹ đầu cậu, dịu dàng nói: "Tang Tang, hôn thêm lần nữa nào."

Lục Ngu rất ngoan ngoãn, lại nhón chân hôn hắn thêm một cái.

Tống Giản Lễ lần nữa ngước mắt lên nhìn, người kia đã rời đi.

"Giản ca, đi thôi, ở đây nhiều người lắm." Lục Ngu nhỏ giọng nói với hắn.

Tống Giản Lễ buông cậu ra. Hai người lại sóng vai nhau đi về ký túc xá. Lục Ngu lấy điện thoại ra, vừa rồi những người trò chuyện với cậu đã gửi thêm không ít tin nhắn.

Cậu tạm thời chưa định trả lời, nhưng trong lòng lại thấy rất vui. Trước đây cậu chưa từng trải qua cảm giác này, bởi vì gần như không có ai chơi cùng cậu.

Sau khi quyết định rời đi, danh sách bạn bè trên WeChat của cậu chỉ có hơn mười người, chưa kể những người được gọi là "người thân".

Nhưng bây giờ, ba người bạn cùng phòng đối xử với cậu rất tốt. Phó Giai Dĩnh cũng rất tốt. Bạn bè trong lớp cũng rất thân thiện với cậu... Sau khi rời khỏi Lục gia, bất cứ ai cậu gặp cũng đều đối xử rất tốt với cậu.

Vậy nên, có lẽ cậu cũng không tệ như bản thân từng nghĩ!

Nghĩ vậy, Lục Ngu chủ động ôm lấy cánh tay của Tống Giản Lễ, vui vẻ nói: "Giản ca, tớ rất hạnh phúc."

Tống Giản Lễ sao có thể không hiểu những suy nghĩ nhỏ bé trong lòng Lục Ngu? Nhìn cậu nhảy nhót vui vẻ như vậy, trái tim hắn cũng mềm đi. Hắn không muốn Lục Ngu chỉ có thể cảm thấy hạnh phúc khi ở bên mình.

Nếu cậu có thể kết bạn với thật nhiều người, đi thật nhiều nơi, có thể vui vẻ vì những điều khác ngoài hắn, vậy thì Tống Giản Lễ cũng sẽ vui mừng thay cho cậu.

 

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Tiến không phải nam phụ đâu nha ^^, chỉ là một nhân vật giúp điều hòa cảm xúc của cặp đôi nhỏ này thôi.

Phần cốt truyện diễn kịch Công chúa Bạch Tuyết này trước tiên là để giúp Tang Tang kết bạn nhiều hơn. Các bạn có để ý không? Toàn bộ niềm vui của Tang Tang trước đây đều xoay quanh Giản ca. Như vậy cũng tốt, nhưng không hoàn toàn tốt, bởi vì Tang Tang cũng cần có bạn bè. Cậu cần cảm thấy hạnh phúc không chỉ vì tình yêu, mà còn nhờ những người bạn xung quanh mình. Như vậy mới là một Tang Tang trọn vẹn. Trước đây cậu không có điều đó, nhưng bây giờ, cậu đang từng chút từng chút một có được nó.

Tiếp theo, câu chuyện cũng giúp Tang Tang vượt qua nỗi sợ hãi khi phải đối diện với ánh nhìn của người lạ.

Và sau đó, cũng là để trải đường cho những tình tiết ngọt ngào của cặp đôi nhỏ này sau này đó~ (rụt rụt ngón tay)

Bình Luận (0)
Comment