Khí Vũ Trụ (Bản Dịch Full)

Chương 132 - Chương 2569 - Vũ Trụ Đạo Quả Xuất Hiện. (2)

Chương 2569 - Vũ Trụ đạo quả xuất hiện. (2)

“Tất cả mọi người vận chuyển đại đạo Vĩnh Sinh, cái này có thể giúp Vũ Trụ đạo quả nhanh chóng chín, hơn nữa lúc này tu luyện, đối với bản thân cũng có chỗ tốt rất lớn.” Đế Lan lớn tiếng nói một lần nữa.

TRên thực tế, không cần Đế Lan nhắc nhở, phần lớn tu sĩ đã bắt đầu vận chuyển đại đạo của mình bắt đầu tu luyện.

Mặc dù Trang Tích Nguyệt có rất nhiều cơ duyên, nhưng chưa bao giờ có cơ hội tu luyện gần Vũ Trụ Thụ, giờ phút này chẳng những là lúc Vũ Trụ Thụ sinh trưởng, càng là lúc Vũ Trụ Thụ tản ra đạo tắc đại đạo Vĩnh Sinh. Nàng là một Hỗn Độn Đạo Thể, vào giờ phút này vận chuyển đại đạo của mình, chỉ ngắn ngủi nửa ngày, nàng đã cảm ngộ được bước đại đạo thứ tư của mình, đồng thời dễ dàng bước vào bước đại đạo thứ tư.

Cho dù tất cả mọi người đang tu luyện, nhưng Trang Tích Nguyệt bước vào bước đại đạo thứ tư, vẫn có rất nhiều tu sĩ cảm ứng được, ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Trang Tích Nguyệt, trong mắt có một tia lửa nóng.

Hỗn Độn Đạo Thể đúng là không giống mà, ở chỗ này tùy tiện tu luyện một chút, chỉ mới qua nửa ngày đã tấn cấp đến bước đại đạo thứ tư. Cái này mà một khi có đầy đủ tài nguyên tu luyện, bước vào bước đại đạo thứ bảy hầu như là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Mà bước đại đạo thứ bảy, tuyệt đối không phải cực hạn của Hỗn Độn Đạo Thể. Nếu như bọn hắn cướp được Hỗn Độn Đạo Thể này…

Có một ít người nghĩ đến đây, theo bản năng nhìn lướt qua Mạc Vô Kỵ.

TRước đó thanh danh của Mạc Vô Kỵ này không hiện, nhưng một chỉ vừa rồi kia đã trực tiếp đánh Lận Kiếp trọng thương, loại thực lực này, ai mà dám động đến người của hắn?

Sau khi tỉnh táo lại, đám người lại dời lực chú ý của mình lên Vũ Trụ Thụ. Hỗn Độn Đạo Thể không cướp được, Vũ Trụ Thụ đang ở trước mắt, hơn nữa Vũ Trụ Thụ có trăm triệu vạn cành lá, cho dù không cướp được đạo quả, lấy được một chút Vũ Trụ Thụ Diệp cũng có thể nhỉ?

Lúc này, đóa Vũ Trụ Thụ Hoa thứ hai, thứ ba đã nở ra, theo đó có càng nhiều Vũ Trụ Thụ Hoa hơn nở ra.

Tất cả tu sĩ trong hội trường đại hội Vĩnh Sinh đều đang điên cuồng vận chuyển công pháp, hấp thu đạo vận đại đạo Vũ Trụ Thụ, tăng tu vi đại đạo của mình lên.

Cho dù là mấy vị Đạo Tổ cũng đang hấp thu hơi thở đạo vận của Vũ Trụ Thụ, nhưng mà khác với những người khác chính là bọn hắn còn chú ý đến Vũ Trụ Thụ Hoa trưởng thành.

Thời gian đối với người tu đạo mà nói, hoàn toàn không đáng tiền. Chỉ chớp mắt đã trăm ngày trôi qua, Vũ Trụ Thụ Hoa đầu tiên héo tàn, sau đó có một Vũ Trụ đạo quả màu tuyết trắng xuất hiện.

Lúc này, cho dù rất nhiều người còn đang tu luyện cũng nhìn về phía Vũ Trụ đạo quả, đây mới là thứ mà tất cả mọi người muốn.

Lại trăm ngày nữa trôi qua, cái Vũ Trụ đạo quả này đã to chừng một nắm tay. Không chỉ như vậy, trên đó còn có nhiều thêm một đạo vân nhàn nhạt.

Sau khi đạo vân nhàn nhạt này xuất hiện, chỉ qua mười giây, trên đạo quả màu tuyết trắng này lại có thêm một vòng đạo vân nữa, lại qua nửa nén hương, đạo vân thứ ba xuất hiện.

Cho dù là Mạc Vô Kỵ, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy đạo vân Vũ Trụ đạo quả hình thành trong nháy mắt như vậy, chứ không phải bởi vì tuổi thọ lâu dài, lúc này mới có đạo vân khác nhau.

Nếu thật sự có đạo quả chín vân và đạo quả mười vân, vậy thì cũng chỉ do Tiên Thiên quyết định. Nói cách khác, sau khi cái Vũ Trụ đạo quả này xuất hiện, cuối cùng có thể trở thành Vũ Trụ đạo quả mấy vân đã sớm được quyết định rồi, không có liên quan đến những nhân tố khác.

Khi cái Vũ Trụ đạo quả đầu tiên ngưng kết ra, tiếp theo là cái thứ hai, cái thứ ba…

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, trên cành cây Vũ Trụ Thụ này đã kết đầy Vũ Trụ đạo quả.

Lúc này, cho dù là hoàn cảnh tu luyện có tốt đến đâu, cũng không có người nào có tâm tư mà tu luyện, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào những Vũ Trụ đạo quả kia. Nhiều Vũ Trụ đạo quả như vậy, đến lúc đó chỉ cần lấy được một cái thôi, cũng có thể giúp đại đạo của bọn hắn thay đổi về chất.

Cho dù không có người nào động đậy, nhưng mà tất cả mọi người đều đang cảnh giác. Bởi vì có rất nhiều Vũ Trụ đạo quả trên cành Vũ Trụ Thụ đã dừng gia tăng đạo vân, cho đến bây giờ, trên Vũ Trụ Thụ, Vũ Trụ đạo quả có nhiều đạo vân nhất là bảy đạo vân, đừng nói là chín vân, ngay cả đạo quả tám vân cũng không xuất hiện.

“Tiểu Bố, đợi lát nữa khi ta nói hành động, chúng ta trực tiếp xông lên.” Mạc Vô Kỵ đột nhiên truyền âm cho Lam Tiểu Bố.

TRong lòng Lam Tiểu Bố còn đang khó hiểu, lập tức truyền âm lại, “Vô Kỵ, hình như ta có cảm nhận được sự tồn tại của Vũ Trụ đạo quả chín vân, thậm chí là mười vân, nhưng vì sao ta không nhìn thấy đạo vân chín vân?”

Mạc Vô Kỵ lập tức nói, “Có đạo quả chín vân, nhưng mà dùng mắt thường và thần niệm không thể nào cảm nhận được, Trữ Thần lạc của ta đã cảm nhận được, đạo quả chín vân trở lên khi trưởng thành chúng ta không thể nào nhìn thấy được. Chẳng những có đạo quả chín vân, thậm chí còn có đạo quả mười vân. Còn đạo quả tám vân, vậy thì càng nhiều. Còn nữa, ngươi cẩn thận lão già HÌnh Gia kia, hắn hình như đang đến gần chỗ ngươi.”

“Ta đã sớm chú ý đến gia hỏa này rồi, hắn đang đi tìm đường chết.” Lam Tiểu Bố a một tiếng, hắn đã sớm chú ý đến HÌnh Gia, gia hỏa này đúng là chưa từ bỏ ý định, vậy mà còn muốn lén lút ám hại hắn.

Đế Lan đột nhiên đứng ra nói, “Các vị đạo hữu, chắc hẳn là do Vũ Trụ Thụ đang ở vùng vũ trụ của chúng ta, cho đến bây giờ chỉ có Vũ Trụ đạo quả bảy vân, nhưng mà Vũ Trụ đạo quả bảy vân cũng xem là đạo quả đỉnh cấp. Ta quyết định chia các phương thế giới là đội, hái những đạo quả này xuống, sau đó mọi người phân chia công bằng, thế nào?”

Chương 2570 - Đều đã có tính toán hết.

Nghe thấy Đế Lan nói, đông đảo tu sĩ đều đứng lên ủng hộ. Dù sao thì một khi tranh đoạt, đối với những tu sĩ có tu vi hơi thấp một chút mà nói, hoàn toàn không giành được đạo quả. Lời Đế Lan nói tương đương với việc trao cho bọn hắn tư cách phân chia đạo quả.

Trong lòng Lam Tiểu Bố cười lạnh, hắn khẳng định Đế Lan cũng cảm nhận được Vũ Trụ đạo quả chín vân trở lên, chỉ muốn nhân cơ hội này thu hết những đạo quả chín vân kia vào trong tay mà thôi.

Vào giờ phút này, một giọng nói đột ngột vang lên bên tai Lam Tiểu Bố, “Lam đạo hữu, ở đây chẳng những có Vũ Trụ đạo quả chín vân, mà còn có Vũ Trụ đạo quả mười vân. Chỉ là những đạo quả này đang ở nơi cao hơn, cần chúng ta chủ động xông lên tìm kiếm. Đợi lát nữa ta sẽ ngăn Đế Lan lại, các ngươi trực tiếp xông lên.”

Khổng Tâm Kiếm? Lam Tiểu Bố tuyệt đối không tin Khổng Tâm Kiếm lại có ý tốt như vậy.

Giờ phút này, Đế Lan cũng sải bước ra, “Mời Đạo Tổ của các đại thế giới cùng ta tiến lên ngắt lấy Vũ Trụ đạo quả.”

Lam Tiểu Bố khảng định, lúc này hắn dám xông lên, nói không chừng sẽ có mấy ngàn đạo thần thông đánh về phía hắn, đừng nói là bây giờ hắn còn chưa đến bước đại đạo thứ tám, cho dù đã đến bước đại đạo thứ tám, hắn cũng không dám làm như vậy.

Mặc dù Đế Lan đang nói chuyện, nhưng thần niệm vẫn luôn tập trung trên người Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ, hắn ta khẳng định đến lúc đó hai người kia sẽ xông ra quấy rối. Hai người này tuyệt đối không thể nào đồng ý với phương án của hắn, bây giờ hắn chỉ chờ Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ đứng ra nói chuyện, sau đó hắn ta dẫn người trực tiếp vây giết hai gia hỏa không an phận này. ĐƯơng nhiên, nếu có thể bắt sống hắn ta nhất định phải bắt sống, không vì cái gì khác, chỉ vì mở thế giới của hai người này ra.

“Đế Lan, ngươi chỉ là Đạo Tổ của Trung Ương thế giới, lời ngươi nói chỉ có thể đại diện cho Trung Ương thế giới mà thôi, ngươi có thể đại diện cho thế giới khác hay sao?” Lam Tiểu Bố cười ha ha, đứng dậy khinh bỉ nói.

Đế Lan lạnh lùng nói, “A, chắc hẳn là ngươi cũng là Đạo Tổ của một thế giới? Cho nên ngươi không đồng ý?”

TRong lòng hắn ta cười lạnh, quả nhiên đúng như hắn ta nghĩ, Lam Tiểu Bố không nhịn được đứng dậy. Hôm nay nếu như hắn ta không nhân cơ hội này xử lý Lam Tiểu Bố, Đạo Tổ này làm không công rồi.

Lam Tiểu Bố không để ý đến Đế Lan, mà là nhìn về phía xa nói, “Đạo Tổ Khổng Tâm Kiếm, ngươi đến nói một chút, Bất Thừa thế giới ngươi có đồng ý với chuyện này không?”

Lúc đầu Khổng Tâm Kiếm đang chờ Lam Tiểu Bố xông lên, sau đó hắn ta sẽ xông lên theo. Chỉ cần Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ xông lên, vậy thì nhất định sẽ bị đám người Đế Lan điên cuồng công kích. lúc này, hắn ta chỉ cần đứng bên cạnh vừa công kích Lam Tiểu Bố, vừa xông về phía Vũ Trụ Thụ là được, tuyệt đối sẽ không có người nào để ý đến hắn ta. Cho dù có vài người lẻ tẻ để ý đến hắn ta, chỉ cần không phải cấp bậc Đạo Tổ, ai có thể ngăn cản hắn ta?

Khiến hắn ta không ngờ được là, Lam Tiểu Bố lại có thể kêu hắn ta ra ngoài. Cái này cũng không nên chứ, hắn ta rõ ràng đã phát lời thề đại đạo trước mặt Lam Tiểu Bố, đổi thành bất cứ ai cũng sẽ tin hắn ta, nhưng vì sao Lam Tiểu Bố lại không tin lời thề đại đạo của hắn ta?

Khổng Tâm Kiếm? Tất cả mọi người đều nhìn về một đóa hoa sen.

Khổng Tâm Kiếm chính là Đạo Tổ Bất Thừa thế giới, mấy lần đại hội Đạo Tổ của đại vũ trụ diễn ra, hắn ta đều không tham gia, sao có thể xuất hiện ở nơi này?

Thật sự là Khổng Tâm Kiếm? Đế Lan nhận ra đầu tiên. Trước đó Khổng Tâm Kiếm trốn trong đám người, muốn tìm được hắn ta rất khó. Chỉ khi nào bị Lam Tiểu Bố điểm danh ra, thực lực bước đại đạo thứ tám của hắn ta mới không thể nào che giấu trước mặt những Đạo Tổ khác.

“Ha ha…” Khổng Tâm Kiếm ha ha một tiếng, sải bước ra, xuất hiện trên đài sen.

“KHổng đạo hữu? Đại hội Vĩnh Sinh hoan nghênh ngươi. Vừa rồi ta nói, chia thế giới thành đội, Đạo Tổ dẫn đầu đến chỗ Vũ Trụ Thụ ngắt lấy Vũ Trụ đạo quả. KHổng Đạo Tổ có ý kiến gì không?” Đế Lan nhìn chằm chằm Khổng Tâm Kiếm hỏi lại một lần nữa.

Nếu như là người khác, Đế Lan sẽ không chút do dự mà cổ động mọi người ra tay với Lam Tiểu Bố, nhưng mà Khổng Tâm Kiếm là Đạo Tổ một phương, nhất định phải được hắn ta đồng ý mới chiếm được đại nghĩa.

Khổng Tâm Kiếm không biết vì sao Lam Tiểu Bố lại không tin lời thề đại đạo của hắn ta, nhưng mà lúc này hắn ta nhất định phải thay đổi kế hoạch, hắn ta chỉ vào Lam Tiểu Bố lạnh lùng nói ra, “Lam Tiểu Bố, ngươi chỉ là một sâu kiến từ bên ngoài đến, lại dám khoa tay múa chân ở đại vũ trụ chúng ta, lời Đế Lan Đạo Tổ nói rất chính xác, Bất Thừa thế giới ta kiên quyết đứng về phía Đế Lan Đạo Tổ, vì ổn định của đại vũ trụ mà dốc hết sức lực…”

Lúc Khổng Tâm Kiếm còn đang nói chuyện, Hình Gia đã đi đến sau lưng Lam Tiểu Bố, đồng thời truyền âm, “Tiểu Bố, ngươi phải cẩn thận tên Khổng Tâm Kiếm này, người này…”

Chỉ là HÌnh Gia còn chưa nói hết câu, Lam Tiểu Bố đã đánh ra một quyền, đồng thời truyền âm cho Trường Nhất, Thất Trụ Thiên và Thạch Trường Hành, “Ta khẳng định Khổng Tâm Kiếm sẽ không ra tay với ta, hắn đang nhắm vào Vũ Trụ Thụ, chờ Đế Lan ra tay với Khổng Tâm Kiếm rồi lại nói.”

Ở đằng xa, Sách Khổ Huệ Thăng vẫn luôn căng thẳng nhìn về phía bên này, từ đầu đến cuối hắn ta đều chú ý đến Lam Tiểu Bố và Đạo Tổ HÌnh Gia của Ma Như thế giới, khi hắn ta nhìn thấy Hình Gia đi về phía Lam Tiểu Bố, trong lòng cuối cùng cũng thở phào một hơi, chỉ cần có Đạo Tổ HÌnh Gia liên thủ với Lam Tiểu Bố, bên phía Lam Tiểu Bố sẽ không phải chịu thua thiệt quá lớn.

Chương 2571 - Đều đã có tính toán hết. (2)

Nhưng sau đó hắn ta lập tức kinh hoảng, bởi vì hắn ta nhìn thấy đạo tắc quanh người Hình Gia Đạo Tổ đột nhiên nhanh chóng lưu động, mặc dù hắn ta không cảm nhận được cái đạo tắc đại đạo kia, nhưng mà trong lòng hắn ta cũng hiểu rõ, đây là Hình Gia Đạo Tổ muốn ra tay. Nhưng mà bây giờ người cách Hình Gia Đạo Tổ gần nhất chính là Lam Tiểu Bố, Đạo Tổ muốn ra tay với ai?

Sách Khổ Huệ Thăng nhanh chóng hiểu ra, HÌnh Gia lấy ra Ma Như Kiếm, đây rõ ràng là muốn giết chết Lam Tiểu Bố.

Dường như ngay khi nhìn thấy Ma Như Kiếm, Sách Khổ Huệ Thăng đã nhìn thấy Ma Như Kiếm xé mở lĩnh vực của Lam Tiểu Bố. Ánh mắt Sách Khổ Huệ Thăng lóe lên tia tuyệt vọng, hắn ta biết Đạo Tổ giả vờ đứng về phía Lam Tiểu Bố, trong lòng hắn ta thật sự không rõ vì sao Đạo Tổ lại làm vậy. Hơn nữa hắn ta cũng biết, Đạo Tổ đánh lén, Lam Tiểu Bố không chết cũng sẽ trọng thương. Bị trọng thương ở chỗ này, có khác gì bị giết chết chứ?

Trong lòng đau khổ, khi Lam Tiểu Bố ra tay, hắn ta lại không hề chú ý đến. Hoặc là trong tiềm thức của hắn ta, cho dù Lam Tiểu Bố có làm thế nào cũng không thể tránh thoát lần đánh lén này.

Rầm! Lam Tiểu Bố đã sớm chờ HÌnh Gia đánh lén, một quyền này hắn đã dùng đến chín phần thực lực, mà bở vì HÌnh Gia đánh lén, không dám dốc toàn lực ra, chỉ dùng đến bảy phần thực lực. Lĩnh vực của hai người đánh vào nhau, kiếm vực từ Ma Như Kiếm của HÌnh Gia lập tức bị đánh nát, đừng nói là xé rách thân thể Lam Tiểu Bố, trước một quyền này của Lam Tiểu Bố, thậm chí ngay cả quần áo Lam Tiểu Bố, hắn ta cũng không xé rách được.

KHông hay rồi, Lam Tiểu Bố đã sớm chuẩn bị, HÌnh Gia vừa nghĩ đến đây, đã cảm nhận được khí thế sát phạt trong không gian xung quanh đột nhiên biến mất.

Thế nhưng HÌnh Gia không cho rằng Lam Tiểu Bố sẽ nương tay tha cho hắn ta một lần, bởi vì hắn ta một lòng muốn đánh lén nên đã đánh mất tiên cơ, vội vàng muốn tránh khỏi trói buộc lĩnh vực KHông Gian của Lam Tiểu Bố, lại phát hiện tất cả sinh cơ trong không gian mình đang đứng, chỉ trong chớp mắt đã bị một quyền này của Lam Tiểu Bố rút đi hết, khí thế sát phạt tử vong bao trùm đến, ngay cả không gian cũng nhanh chóng tàn lụi trước một quyền này.

Tâm thần HÌnh Gia run rẩy, mặc dù hắn ta chưa từng nhìn thấy Vũ âm Sát của Lam Tiểu Bố, nhưng hắn ta đã nhìn thấy hình ảnh thần thông Vũ âm Sát của Lam Tiểu Bố. Biết đâu là ý cảnh thần thông cực hạn, cướp đi mọi sinh cơ, biến không gian thành tử vong.

Hắn ta nhanh chóng rời khỏi không gian sát phạt này cho Lam Tiểu Bố, nếu không thì, một khi bị ý cảnh sát phạt này cuốn vào trong, Hình Gia hắn ta sẽ không còn cơ hội đại đạo nữa.

Thế nhưng Lam Tiểu Bố sao có thể để HÌnh Gia chạy thoát, vừa sải bước ra, lĩnh vực đạo tắc Trường Sinh lập tức phủ trời ngập đất khóa Hình Gia lại. Lúc đầu Hình Gia ở trong Vũ âm Sát của Lam Tiểu Bố đã nằm ở thế yếu, bây giờ lĩnh vực Trường Sinh của Lam Tiểu Bố nghiền ép đến, hắn ta càng nửa bước khó đi.

Lúc này, hắn ta mới hiểu được, bước đại đạo thứ tám của hắn ta so với bước đại đạo thứ bảy Lam Tiểu Bố kia kém đi rất nhiều. Đừng nói là bởi vì hắn ta đánh lén đã mất đi tiên cơ, cho dù hắn ta không mất đi tiên cơ, trong lĩnh vực đại đạo của Lam Tiểu Bố, hắn ta cũng rơi vào thế yếu tuyệt đối.

“Lam đạo hữu, ngươi nghe ta nói, ta không định giết ngươi...” Hơi thở tử vong nghiền ép đến, HÌnh Gia cảm nhận được thu ý bi thương muốn kéo hắn ta vào trong ý cảnh này, hắn ta điên cuồng thiêu đốt đạo vận của mình, duy trì tỉnh táo, không thể để ý cảnh này cuốn hắn ta vào. Hắn ta hy vọng Lam Tiểu Bố nể mặt Sách Khổ Huệ Thăng, thả hắn ta lần này. Chỉ cần hắn ta thoát được cái không gian thu ý này là được, hắn ta có cách bảo mệnh.

Thế nhưng Lam Tiểu Bố giống như không nghe thấy hắn ta nói, hơi thở tử vong từ một quyền kia vẫn điên cuồng nghiền ép đến.

Trong lòng Hình Gia hối hận không gì sảnh được, nếu như sớm biết thực lực của Lam Tiểu Bố có thể đối kháng với Đế Lan, hắn ta cần gì phải làm như thế này? Mà bây giờ lại không có ai đến giúp hắn ta.

HÌnh Gia hiểu rất rõ, cho dù người khác không phản ứng kip, Đế Lan nhất định có thể kịp thời phản ứng lại. Chỉ cần Đế Lan giúp hắn ta một chút, giúp hắn ta tránh khỏi không gian thần thông ý cảnh Vũ âm Sát của Lam Tiểu Bố, là hắn ta có thể bình yên vô sự.

Một luồng gió mát thoảng qua, gánh nặng trong lòng Hình Gia lập tức buông xuống, cuối cùng cũng đã thoát khỏi ý cảnh, nhưng mà một khắc sau, hắn ta lập tức kinh hãi, tiếng thân thể sụp đổ, chính hắn ta cũng có thể nghe được.

Quyền lên gió thu thổi, đợi lúc thu tận, sinh khí đoản, cỏ cây hóa thành sương!

Trong lòng HÌnh Gia tuyệt vọng, hắn ta điên cuồng thiêu đốt đại đạo lao ra, hắn ta tận mắt mình thấy thân thể mình hóa thành hư vô trước một quyền này của Lam Tiểu Bố. Cũng giống như cỏ cây đã hóa thành tro trong sương thu, không còn chút bụi bặm nào.

Sách Khổ Huệ Thăng lao đến, trực tiếp bảo vệ nguyên thần của HÌnh Gia. Lam Tiểu Bố lạnh lùng nhìn chằm chằm nguyên thần HÌnh Gia. Sách Khổ Huệ Thăng thì cúi người hành lễ, hắn ta không nói bất cứ lời nào, nếu như không phải thực lực của Lam Tiểu Bố quá mạnh, bây giờ người vẫn lạc chắc hẳn là Lam Tiểu Bố. Mà Lam Tiểu Bố liên thủ với Đạo Tổ, cũng là do hắn ta đứng ở giữa thuyết phục.

Cường giả ra tay, chỉ trong chớp mắt mà thôi.

Lam Tiểu Bố không tiếp tục hủy đi nguyên thần của HÌnh Gia, hắn biết nếu như mình muốn ra tay, chỉ có thể giết chết Sách Khổ Huệ Thăng trước. Hắn không muốn giết Sách Khổ Huệ Thăng, chỉ có thể lựa chọn dừng lại.

“Lam Tiểu Bố, ngươi to gan lắm, lại dám giết Hình Gia Đạo Tổ, mọi người cùng ta xông lên giết hắn...” Đế Lan gầm lên giận dữ, là người đầu tiên lấy pháp bảo ra.

Chương 2572 - Đều đã có tính toán hết. (3)

Mặc dù Đế Lan là người đầu tiên lấy pháp bảo ra, nhưng người đầu tiên phóng đến chỗ Lam Tiểu Bố lại là Khổng Tâm Kiếm.

Nhìn thấy Khổng Tâm Kiếm lấy pháp bảo ra phóng đến chỗ Lam Tiểu Bố, Thuyên, Lăng Trục Chân, Trường Nhất, Thất Trụ Thiên, thậm chí ngay cả Lận Kiếp đang trọng thương cũng lấy pháp bảo ra, tất cả mọi người đều phóng đến chỗ Lam Tiểu Bố.

Đế Lan vẫn luôn đề phòng Mạc Vô Kỵ và Thạch Trường Hành, khiến hắn ta vô cùng kinh ngạc chính là, nhiều người bọn hắn phóng đến chỗ Lam Tiểu Bố, Mạc Vô Kỵ và Thạch Trường Hành thế mà không hề động đậy gì cả.

Khi pháp bảo của mọi người đều lấy ra, người lao về phía Lam Tiểu Bố đầu tiên là Khổng Tâm Kiếm đột nhiên đổi hướng, vọt thẳng đến Vũ Trụ Thụ.

Cho dù nhiều người đồng thời công kích Lam Tiểu Bố, mọi người cũng đều lấy pháp bảo ra, nhưng trên thực tế, người chân chính dùng pháp bảo công kích Lam Tiểu Bố chỉ có một người, đó chính là Thuyên.

Trường Nhất và Thất Trụ Thiên chính là một bọn với Lam Tiểu Bố, Lăng Trục Chân cũng sẽ không dốc toàn lực mà đối phó với Lam Tiểu Bố. Còn Lận Kiếp, trọng thương còn chưa lành, sao có thể dốc toàn lực mà đối phó với Lam Tiểu Bố?

Đế Lan vẫn luôn chú ý đến Vũ Trụ Thụ, nếu như hắn ta muốn ra tay, sớm đã ra tay ngay lúc Lam Tiểu Bố dùng Vũ âm Sát khóa HÌnh Gia lại, sao có thể chờ đến bây giờ?

Sau khi nhìn thấy quả nhiên Khổng Tâm Kiếm phóng đến chỗ Vũ Trụ Thụ, Đế Lan lập tức lấy pháp bảo ra đánh về phía Khổng Tâm Kiếm. Lăng Trục Chân cũng không quan tâm đến hành động của Lam Tiểu Bố, hắn ta cũng nhìn chằm chằm Vũ Trụ Thụ, Khổng Tâm Kiếm bỏ qua Lam Tiểu Bố phóng đến chỗ Vũ Trụ Thụ, pháp bảo của hắn ta cũng đánh về phía Khổng Tâm Kiếm.

Khi Thuyên phát hiện chỉ có một mình mình đối phó với Lam Tiểu Bố, trong lòng vô cùng căng thẳng, nếu như có thể, hắn ta đã sớm chửi ầm lên rồi.

Trường Sinh Kích của Lam Tiểu Bố cuốn lên mấy đạo đạo tắc Sát Phạt đánh ra, Thuyên không có tâm tình đối chiến, chỉ nương theo đạo tắc Sát Phạt này của Lam Tiểu Bố mà bay ra ngoài. Nhìn qua có vẻ là bị một kích của Lam Tiểu Bố đánh bay, nhưng trên thực tế Thuyên chẳng hề chịu chút tổn thương nào cả. Sau khi tránh khỏi Lam Tiểu Bố, Thuyên cũng không chú ý đến Đế Lan và Khổng Tâm Kiếm đang đấu pháp, mà xông về phía Vũ Trụ Thụ.

Giống như Thuyên, lúc này Lam Tiểu Bố cũng không có tâm tình đấu pháp, sau khi đánh bay Thuyên, hắn cũng xông về phía Vũ Trụ Thụ.

Cùng lúc đó, mười mấy bóng người cũng xông về phía Vũ Trụ Thụ. TRong đó bao gồm cả bọn người Mạc Vô Kỵ, Thất Trụ Thiên và Thạch Trường Hành.

Khổng Tâm Kiếm nhìn thấy mấy người đi cùng mình lúc này không giúp hắn ta, mà nhắm về phía Vũ Trụ Thụ, trong lòng hắn ta vô cùng lo lắng. Cũng may, lúc này mấy người Đế Lan và Lăng Trục Chân cũng không muốn dây dưa với hắn ta, xông về phía Vũ Trụ Thụ.

Giờ phút này, tất cả mọi người ở hội trường đại hội Vĩnh Sinh đều nhận ra, tình cảnh này đã không thể nào kiểm soát được, dứt khoát tham gia vào trong trận tranh đoạt này, lúc này, ai còn để ý đến phương án phân chia mà trước đó Đế Lan đã nói chứ? Chỉ cần là tu sĩ ở trong hội trường đại hội Vĩnh Sinh, đều xông về phía Vũ Trụ Thụ. Lúc này, chẳng có ai để ý đến ai, cướp được chính là của mình. Tu vi cao thì cướp Vũ Trụ đạo quả có nhiều vân hơn, tu vi thấp thì cướp đoạt Vũ Trụ đạo quả ít vân một chút. Còn tu vi thấp hơn nữa, ngắt được một ít lá cây Vũ Trụ Thụ cũng tốt rồi.

“Chúng ta cũng xông lên đoạt chứ?” Thái Xuyên nhìn về phía Tề Mạn Vi.

Tề Mạn Vi gật đầu, “Mọi người cũng cùng nhau xông lên tranh đoạt Vũ Trụ đạo quả, nhớ kỹ, không nên cướp đoạt với người khác. Tích Nguyệt sư muội, tu vi của ngươi hơi thấp, đi theo bên cạnh ta.”

Tề Mạn Vi đã là bước đại đạo thứ bảy, chỉ cần không gặp phải Đạo Tổ, trên cơ bản không có ai có thể uy hiếp được nàng. Mà lúc này, Đạo Tổ rõ ràng cũng đang điên cuồng xông lên, chuẩn bị cướp đoạt Vũ Trụ đạo quả chín vân, thậm chí là mười vân.

Giờ phút này, HÌnh Gia đã dùng bảo vật trong thế giới của mình khôi phục lại thân thể, chỉ là thực lực của hắn ta đã rớt xuống bước đại đạo thứ năm. Hắn muốn có được thân thể hoàn mỹ, không đến trăm triệu vạn năm thì hoàn toàn không thể làm được. Hơn nữa đó chỉ là trên lý luận mà thôi, trên thực tế có làm được hay không còn phải dựa vào may mắn.

Vẻ mặt Hình Gia âm trầm nhìn bọn người Đế Lan xông về phía Vũ Trụ Thụ, trong lòng vô cùng tức giận. Hắn ta đánh trận đầu, hơn nữa cũng là người đầu tiên ra tay, cái này hoàn toàn là dựa theo lời Đế Lan mà làm.

Kết quả thì thế nào? Đế Lan chẳng những không ra tay giúp hắn ta, sau khi hắn ta thua trận, Đế Lan còn không thèm liếc mắt nhìn hắn ta một cái.

“Huệ Thăng, lần này sao khi trở về, ngươi lập tức tiếp nhận vị trí Đạo Tổ Ma Như thế giới, ta cần tìm một nơi bế quan.” Sau một hồi lâu, Hình Gia bình tĩnh lại, hắn ta quay đầu nhìn thoáng qua Sách Khổ Huệ Thăng nói.

Hắn ta biết, không có Sách Khổ Huệ Thăng, Lam Tiểu Bố chắc chắn sẽ giết hắn ta.

Sách Khổ Huệ Thăng lắc đầu, sau đó nói, “Đạ Tổ, ta cũng muốn đi cướp đoạt Vũ Trụ đạo quả, còn nữa, sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ không tiếp tục ở lại Ma Như thế giới nữa, người thừa kế Thiên Đế và Đạo Tổ Ma Như thế giới, Đạo Tổ nên tự mình lựa chọn đi.”

Nói xong câu đó, thân hình Sách Khổ Huệ Thăng lóe lên, xông về phía Vũ Trụ Thụ.

Vì cứu Đạo Tổ HÌnh Gia, tình hữu nghị giữa hắn ta và Lam Tiểu Bố đã có vết rạn. Hắn ta cảm thấy những gì mình nợ Đạo Tổ, đã trả lại cho Đạo Tổ cả rồi. Hắn ta một lòng vì Ma Như thế giới, kết quả Hình Gia lại vì ám hại bằng hữu Lam Tiểu Bố mà lừa gạt hắn ta.

Chương 2573 - Cướp đoạt Vũ Trụ đạo quả.

TỪ giờ trở đi, hắn ta không còn là Thiên Đế của Ma Như thế giới, Sách Khổ Huệ Thăng có truy cầu đại đạo thuộc về mình, chứ không phải ở lại Ma Như thế giới có Đạo Tổ như HÌnh Gia. Còn bây giờ tu vi của HÌnh Gia sụt giảm, Ma Như thế giới sắp sụp đổ, chẳng còn quan hệ với Sách Khổ Huệ Thăng hắn ta nữa.

Tất cả Đạo Tổ có tu vi đạt đến bước đại đạo thứ tám, đều có thể cảm nhận rõ ràng vị trí của đạo quả tám vân, đồng thời có thể mơ hồ cảm ứng được phương vị đại khái của đạo quả chín vân, thậm chí là mười vân. Cho nên sau khi những Đạo Tổ này xông lên, ai ai cũng có mục tiêu của mình.

Lam Tiểu Bố tu luyện đại đạo tự thân, hắn càng cảm nhận được rõ ràng vị trí của Vũ Trụ đạo quả chín vân và mười vân. Mà bởi vì Mạc Vô Kỵ có Trữ Thần lạc, thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy được đạo quả chín vân và mười vân. Có thể nói trong khi đang tìm kiếm đạo quả chín vân trở lên, ưu thế của Mạc Vô Kỵ là lớn nhất. Bởi vì Lam Tiểu Bố có được độn thuật Vô Quy Tắc, cho nên tốc độ của hắn là nhanh nhất.

Lam Tiểu Bố nhanh chóng tìm được một Vũ Trụ đạo quả chín vân, đồng thời cảm ứng được Vũ Trụ đạo quả mười vân đang ở cách hắn không xa.

Ngay khi Lam Tiểu Bố nắm lấy Vũ Trụ đạo quả mười vân kia, một đạo lôi thương đột ngột từ hư không đánh tới.

Lam Tiểu Bố chỉ có thể từ bỏ đạo quả này, lấy Trường Sinh Kích ra, vừa ngăn trở đạo lôi thương này, đã nhìn thấy một bóng người màu xám vọt đến, cuốn Vũ Trụ đạo quả mười vân kia đi.

Lam Tiểu Bố không đuổi theo gia hỏa vừa cướp đi Vũ Trụ đạo quả mười vân đi, mà nhìn chằm chằm một tên tu sĩ áo nâu cách đó không xa, “Lôi Vân Hãn, ngươi đã muốn đánh, vậy thì Bố gia tiếp ngươi đánh một trận.”

Mặc dù Lôi Vân Hãn hận không thể lập tức giết chết Lam Tiểu Bố, nhưng cũng không muốn đánh với Lam Tiểu Bố một trận vào lúc này. Vừa rồi hắn ta tính toán Lam Tiểu Bố, là bởi vì một cái đạo quả mười vân, nhưng ai biết hắn ta lại đi may áo cưới cho người khác. Bây giờ đạo quả mười vân không còn, hắn ta sao có thể ở chỗ này lãng phí thời gian với Lam Tiểu Bố?

Không đợi Lam Tiểu Bố ra tay, hắn ta lập tức xông ra ngoài.

Lam Tiểu Bố cũng biết, lúc này ra tay cũng không có lợi, thân hình của hắn cũng lóe lên, chờ hắn dừng lại, đã nắm được một cái Vũ Trụ đạo quả mười vân.

Lam Tiểu Bố rất rõ ràng, đạo quả mười vân tuyệt đối không nhiều, nếu như hắn không nắm chặt thời gian, đợi lát nữa muốn thu thập đạo quả mười vân sẽ càng khó khăn.

“Bỏ đạo quả ra đây.” Một tiếng hừ lạnh vang lên, sau đó có một cái thủ ấn đánh đến Lam Tiểu Bố.

Lam Tiểu Bố sửng sốt, đây là tên ngu ngốc nào vậy? Chẳng lẽ không nhìn thấy một quyền của hắn đã hủy đi thân thể của Hình Gia sao? Vậy mà còn tùy tiện xông lên cướp đoạt Vũ Trụ đạo quả với hắn?

Nhưng mà hắn nhanh chóng cảm nhận được lĩnh vực của đối phương có chút quen thuộc, khi Lam Tiểu Bố lấy trường kích ra, đã hiểu rõ, người ra tay với hắn là ai, đây tuyệt đối chính là Tuyền Tứ.

Nghe nói Tuyền Tứ và Phù Sùng lưỡng bại câu thương, cho nên mới sáng tạo ra bốn tên Thánh Chủ của Chân Diễn Thánh Đạo. Nếu như Phù Sùng không bị giết chết, vậy Tuyền Tứ kia còn sống cũng là chuyện bình thường.

Rầm! Đạo tắc Sát Phạt từ một quyền này của Tuyền Tứ trực tiếp bị kích mang của Lam Tiểu Bố xé rách, Tuyền Tứ cảm nhận được hô hấp trì trệ, sau đó thì nghe thấy tiếng cười lạnh của Lam Tiểu Bố, “Ta nói ngươi là ai chứ, ngươi chắc hẳn còn chưa biết Phù Sùng đã hoàn toàn khôi phục rồi đi.”

Chỉ vừa ra tay, Lam Tiểu Bố đã biết thực lực của Tuyền Tứ còn chưa khôi phục, chỉ là không biết gia hỏa này có phải do Khổng Tâm Kiếm mời đến hay không.

Lúc đầu, nhìn thấy một kích của Lam Tiểu Bố đánh tan lĩnh vực thần thông của mình, trong lòng Tuyền Tứ cũng lạnh lẽo, đang nghĩ Lam Tiểu Bố này từ đâu ra mà không thua kém gì Đạo Tổ, đã nghe đến tin tức của Phù Sùng. Trong lòng hắn ta hoảng hốt, sau đó cảm nhận được sát ý càng đáng sợ hơn bao trùm đến.

Tuyền Tứ cũng không dám ở lại nữa, điên cuồng rút đi. Khiến hắn ta may mắn chính là Lam Tiểu Bố cũng không hề đuổi giết hắn ta. Rõ ràng đối với Lam Tiểu Bố mà nói, bây giờ cướp đoạt Vũ Trụ đạo quả quan trọng hơn. Tuyền Tứ nhìn bóng lưng Lam Tiểu Bố, trong lòng chấn động, hắn ta đang nghĩ, người này rốt cuộc là ai? Sao lại đáng sợ như vậy? Đáng tiếc là, hắn ta vừa mới đoạt xá thành công, có rất nhiều ký ức hắn còn chưa tiếp thu hết.

Mạc Vô Kỵ đã thu thập được đạo quả mười vân thứ năm, còn về đạo quả chín vân, hắn đã lấy được mười hai cái.

Chỉ là đạo quả mười vân và chín vân ở nơi này cũng không có nhiều, qua thời gian dài, Trữ Thần Lạc của hắn vẫn chưa phát hiện ra, không chỉ như vậy, hắn cũng không cảm nhận được đạo quả mười vân và chín vân nữa.

“Giao cái đạo quả mười vân vừa rồi ra đây, đợi lát nữa Đế Lan ra tay với ngươi, ta có thể bảo vệ người một lần.” Một giọng nói đột ngột vang lên bên tai Mạc Vô Kỵ, trong lòng hắn giật mình, vừa rồi hắn lại không phát hiện ra người này là ai.

Mạc Vô Kỵ nhanh chóng hiểu ra vì sao mình lại không phát hiện ra đối phương, gia hỏa này một thân áo xám, ẩn nấp trong hư không, dường như đã hòa thành một thể với hư không, hơn nữa gia hỏa này còn có một bản lĩnh, chính là che giấu hơi thở của mình, dường như không để lộ ra một chút nào.

“Muốn Vũ Trụ đạo quả cũng không vó vấn đề gì cả, chỉ là ngươi là ai vậy?” Mạc Vô Kỵ luôn cảm thấy gia hỏa này không đơn giản. Chỉ là gia hỏa này rõ ràng không phải là Đạo Tổ, cũng không phải là mấy cường giả mà hắn biết.

“Ngươi gọi ta là Dương Thiên là được.” Nam tử áo xám từ tốn nói.

Chương 2574 - Cướp đoạt Vũ Trụ đạo quả. (2)

Dương Thiên? Mạc Vô Kỵ không ngờ gia hỏa này lại là Đạo Tổ, còn là Đạo Tổ của Đại Hoang thế giới.

“Hóa ra người chính là Đạo Tổ Dương Thiên của Đại Hoang thế giới à, trên người ta không phải chỉ có một cái đạo quả mười vân đâu, ngươi rốt cuộc muốn mấy cái?” Mạc Vô Kỵ giơ tay lên, trong tay đột ngột xuất hiện ba cái đạo quả mười vân.

Hai mắt Dương Thiên sáng lên, hắn ta tìm kiếm cả một thời gian, cho đến bây giờ cũng chỉ lấy được hai cái đạo quả mười vân, trong đó có một cái là nhân cơ hội mà lấy được.

“Ngươi muốn cướp Vũ Trụ đạo quả của ta cũng được, ta cho ngươi một cơ hội cướp đạo quả của ta. Nếu không thì ta lập tức bỏ chạy, ta đảm bảo ngươi không đuổi kịp ta đâu.” Mạc Vô Kỵ nói xong thì bình tĩnh cất đạo quả mười vân lại.

“Là ngươi nói đấy.” Mặc dù Dương Thương nói vậy, nhưng lĩnh vực đại đạo của hắn ta đã sớm trải rộng trong vùng hư không này, cũng giống như vừa rồi khi hắn ta đứng ở đây, chẳng có chút hơi thở nào, lĩnh vực của hắn ta cũng chẳng có chút tiếng động nào, dung nhập cùng một thể với hư không.

“Ta nghe nói Đạo Tổ của Đại Hoang thế giới là Hồng Quân lão tổ, vì sao Hồng Quân không thấy đâu, bây giờ lại là ngươi?” Mạc Vô Kỵ không nhanh không chậm hỏi.

Trữ Thần lạc của hắn đã sớm khóa vùng không gian này lại, lĩnh vực của DƯơng Thiên muốn đánh lén hắn, hắn chỉ có thể nói, ngươi đã suy nghĩ nhiều rồi.

“Hồng Quân là ai?” Sau khi Dương Thiên nói xong bốn chữ này, lĩnh vực Cuồng Liễu đột nhiên bột phát.

Chỉ trong chớp mắt, vùng không gian của Mạc Vô Kỵ đột nhiên biến thành một tấm võng lớn, toàn bộ không gian đều do vô số cành liễu tạo thành, mà cái này chỉ vẻn vẹn là lĩnh vực Cuồng Liễu trói buộc mà thôi.

Đạo âm trong lĩnh vực vang lên, nhưng lại không hề có ý cảnh tuyệt mỹ, mà giống như là ý cảnh cuồn cuộn huyết sát như hồng thủy bao trùm đến.

Hư không vạn đạo liễu, chuyên dệt người đứt ruột!

Mùi máu tanh phủ trời ngập đất ập xuống, Mạc Vô Kỵ cũng cảm nhận được cả người hoảng hốt, mặc dù hắn đã sớm chuẩn bị, nhưng vẫn kinh sợ vì ý cảnh này. HUyết sắc trong hư không, vô cùng vô tận thi thể tàn phá, mà từng cây liễu đứt ruột kia lại mọc lên, sau đó theo từng sợi, nhanh chóng dệt thành trăm triệu vạn dây liễu tạo thành một cái lưới lĩnh vực lớn.

Trong cái lưới lớn này, sinh cơ tiêu tán, đạo tắc xé rách, tất cả đều bị lưới lớn ngăn chặn.

Rõ ràng là ý cảnh, nhưng lại có máu tanh đáng sợ.

Mạc Vô Kỵ hét lên một tiếng, Phàm Nhân Kích cuốn lên một đám kích mang. Từng đạo kích mang ngăn trở đạo tắc máu tanh này, thân thể của hắn cũng nhanh chóng xông ra khỏi cái lưới lớn kia, sau đó từng đạo kích ảnh đánh về phía Dương Thiên.

Lúc đầu, bởi vì Dương Thiên là Đạo Tổ của Đại Hoang thế giới, Mạc Vô Kỵ còn dự định nương tay, nhưng mà nhìn thấy lĩnh vực thần thông của gia hỏa này, hắn biết được đã có không biết bao nhiêu oan hồn đã chết trong tay gia hỏa này, nếu không, tuyệt đối không thể nào đánh ra được loại thần thông sát phạt đầy máu tanh như vậy.

“Sao có thể?” Dương Thiên chấn động nhìn Mạc Vô Kỵ, Mạc Vô Kỵ làm sao có thể xông ra khỏi thần thông Liễu Châm Nhân ĐOạn Tràng của hắn ta? Vừa rồi khi hắn ta trói buộc Mạc Vô Kỵ, không chỉ dùng thần thông Đoạn Tràng, mà còn có lĩnh vực Cuồng Liễu.

Từ khi hắn ta nắm trong tay môn thần thông này, chỉ cần môn thần thông này đánh ra, chưa bao giờ thất bại, nói cách khác, chưa bao giờ có người nào có thể sống sót trong thần thông này của hắn ta. Bởi vì biết Mạc Vô Kỵ rất mạnh, cho nên khi đối phó với Mạc Vô Kỵ, hắn ta mới cố ý dùng lời nói bình ổn Mạc Vô Kỵ trước rồi mới ra tay. Hơn nữa hắn ta tin tưởng tuyệt đối khi mình mở rộng lĩnh vực, Mạc Vô Kỵ không thể nào phát hiện ra được, nhưng vì sao Mạc Vô Kỵ vẫn có thể xông ra khỏi lĩnh vực của mình, đồng thời lấy pháp bảo ra thi triển thần thông?

Khi Dương Thiên nhìn thấy ở bên trong ĐOạn Tràng Võng của mình chỉ là một con rối, hắn ta lập tức hiểu rõ mọi chuyện, Mạc Vô Kỵ không những phát hiện ra lĩnh vực của hắn ta lúc mình thi triển, hơn nữa còn sớm chuẩn bị xong cách thoát thân.

Nhưng bây giờ không đến lượt hắn ta tìm hiểu xem Mạc Vô Kỵ làm thế nào phát hiện ra lĩnh vực của hắn ta, bởi vì Phàm Nhân Kích của Mạc Vô Kỵ dường như đang cuốn lên một vùng đại mạc vô cùng mênh mông, vô cùng vô tận cát vàng phủ trời ngập đất bao trùm đến.

Dương Thiên đã được chứng kiến môn thần thông này của Mạc Vô Kỵ, lúc trước khi Mạc Vô Kỵ đối phó với Lận Kiếp, đã thi triển môn thần thông này, cũng là thần thông ý cảnh, nhưng mà Dương Thiên không hề coi trọng ý cảnh thần thông của Mạc Vô Kỵ, hắn cảm thấy cái này kém xa thần thông Đoạn Tràng của hắn ta, không có loại sinh tử kia kiềm chế, nếu không thì, sao Lận Kiếp có thể dễ dàng phá vỡ môn thần thông này?

Dương Thiên lấy ra một cái rễ cây liễu to lớn, rễ cây này vừa lấy ra, giống như trong hư không có một câu cầu lớn vắt ngang tinh cầu trong hư không. Trong mắt Dương Thiên, cho dù đại mạc của Mạc Vô Kỵ có càn quét như thế nào, cũng không thể phá hỏng được rễ cây của hắn ta.

Nhưng cái đại mạc này chỉ là đạo tắc thứ nhất trong thần thông của Mạc Vô Kỵ mà thôi, khi đại mạc bị rễ cây ngăn trở, Phàm Nhân Kích vạch xuống, trong hư không giống như vừa bị Phàm Nhân Kích vạch ra một dòng sông dài mênh mông, đại mạc nằm trên trường hà, có một vầng thái dương đang từ từ rơi xuống.

Đại mạc cô yên, trường hà lạc nhật!

Tất cả mọi sinh cơ trong không gian, dường như theo vầng thái dương rơi xuống này mà nhanh chóng tiêu tán. Dương Thiên ở trong cái không gian này, lĩnh vực Cuồng Liễu của hắn ta cũng ở trong hư không này, khi lạc nhật tán loạn sinh cơ lan đến lĩnh vực của hắn ta, sinh cơ của hắn ta cũng sẽ từ từ tán loạn. Dương Thiên biến sắc, hắn ta hoàn toàn không nghĩ ra, lúc trước Mạc Vô Kỵ dùng thần thông này đối phó với Lận Kiếp, vì sao sau khi Mạc Vô Kỵ thi triển đại mạc xong, không hề có trường hà lạc nhật ở sau đó? Ngược lại dùng một chỉ đánh lui Lận Kiếp?

Chương 2575 - Lai lịch của Dương Thiên.

Răng rắc! Không gian bảo vệ bản thân trong lĩnh vực Cuồng Liễu bị sụp đổ, Dương Thiên gầm lên giận dữ, rễ cây liễu phóng lên tận trời, đạo tắc Sát Phạt trong rễ cây đột nhiên tăng vọt, lạc nhật sụp đổ, trường hà bị xé nứt.

Dương Thiên lùi lại ra ngoài hư không, lần ra tay vừa rồi, hắn ta đã chịu một chút thiệt thòi ngầm. Hắn ta nhìn chằm chằm Mạc Vô Kỵ, “Ngươi là bước đại đạo thứ bảy, sao có thể đối kháng với lĩnh vực của ta?”

TRong cùng cấp, Dương Thiên hắn ta là vô địch, vì sao bây giờ hắn ta chẳng những không vô địch, vào lúc đối mặt với Mạc Vô Kỵ cũng không hề chiếm được tiện nghi? Hắn ta biết rõ, hiện tại Mạc Vô Kỵ tuyệt đối chưa bước vào bước đại đạo thứ tám. Đây có nghĩa là sau khi Mạc Vô Kỵ đến bước đại đạo thứ tám rồi, hắn ta chỉ có thể bị đối phương nghiền ép? Đạo lý này không thể làm rõ, đại đạo của hắn ta cho dù có tiến thêm một bước, thì có thể làm gì chứ?

TRong lòng Mạc Vô Kỵ củng kinh ngạc, Dương Thiên tuyệt đối mạnh hơn Lận Kiếp, hơn nữa còn không phải mạnh hơn một chút xíu. Chỉ là bỏ ra một cái giá nhỏ, đã có thể dễ dàng xé rách thần thông đại mạc trường hà Lạc Nhật của hắn, chuyện này không phải bước thứ tám bình thường có thể làm được. Đây là thần thông ý cảnh tương liên, chỉ cần Dương Thiên chậm thêm một chút nữa, vậy thì tiếp theo, Tàn Tiệm sẽ trực tiếp xé rách thân thể của Dương Thiên.

“Ta làm sao có thể đối kháng với lĩnh vực của ngươi, đó là chuyện của ta, nhưng mà ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta, Hồng Quân Đạo Tổ đi đâu rồi?” Mạc Vô Kỵ tiến lên một bước, lĩnh vực Phàm Nhân mở rộng ra ngoài, chỉ cần Dương Thiên không đi, lần này hắn nhất định sẽ khiến DƯơng Thiên đẹp mặt.

“Ha ha, rất tốt, bây giờ ta đi, ta muốn xem thử ngươi có thể làm gì được ta?” Nói xong, Dương Thiên quay người rời đi.

Mạc Vô Kỵ biết Dương Thiên muốn đi, hắn không thể ngăn cản được, chỉ là trong nháy mắt khi Dương Thiên xoay người, thân thể Dương Thiên có chút cứng nhắc, sau đó cả người Dương Thiên bước vào trong hư không…

Oanh! Trong hư không đột nhiên truyền đến một tiếng nổ đạo tắc kịch liệt, quy tắc bị vỡ nát, sau đó một tia máu bắn ra từ trong hư không, Dương Thiên vừa bước vào trong hư không đã xuất hiện trước mặt Mạc Vô Kỵ một lần nữa.

“Lam Tiểu Bố, vậy mà ngươi lại đánh lén ta…” Ngực Dương Thiên còn đang chảy máu, rất rõ ràng, vừa rồi hắn ta bị Mạc Vô Kỵ ảnh hưởng, muốn nhanh chóng bỏ chạy, kết quả bị Lam Tiểu Bố trốn ở một bên đánh lén thành công.

Lam Tiểu Bố uể oải nói, “Dương Thiên, lúc trước ngươi trộm đạo quả mười vân của ta, sao không nói đến chuyện đánh lén? Hôm nay nếu như ngươi không lấy đạo quả mười vân ra, cho dù ta có bị trọng thương, cũng phải xử lý ngươi, ngươi có tin không.”

Dương Thiên hầu như không hề suy nghĩ, lập tức lấy một cái đạo quả ném cho Lam Tiểu Bố, sau đó cả người lập tức xông vào trong hư không.

Lam Tiểu Bố bắt lấy đạo quả này, Dương Thiên cũng đã biến mất tăm.

“Hắn đi rồi à?” Mạc Vô Kỵ lao đến.

“Không sao cả, hòa thượng chạy được, miếu lại chẳng thể chạy được, chỉ cần hắn là Đạo Tổ của Đại Hoang thế giới, chúng ta có thể xử lý hắn.” Lam Tiểu Bố cất Vũ Trụ đạo quả mười vân vừa lấy được kia, he he nói một câu.

Mạc Vô Kỵ gật đầu, lập tức nói, “Khi ta hỏi hắn tin tức về Hồng Quân lão tổ, hắn lại nói không biết, ta hoài nghi hắn nói láo, hơn nữa ta hoài nghi người này có liên quan đế Dương Mi lão tổ.”

“Không thể nào chứ?” Lam Tiểu Bố kinh ngạc.

Dương Mi, người này là nhân vật chẳng kém gì Hồng Quân lão tổ, hắn đã từng lấy được một phần truyền thừa của Dương Mi. Chẳng lẽ tên Dương Thiên này, là truyền nhân hoặc hậu nhân của Dương Mi sao?

“Bất kể có phải hay không, chờ chuyện này kết thúc, chúng ta sẽ đến Đại Hoang thế giới xem thử, gia hỏa này có chút thần bí. Chúng ta nhanh chóng quay về, lần này thu hoạch không nhỏ đâu.” Mạc Vô Kỵ khẳng định Lam Tiểu Bố thu hoạch không ít.

Lam Tiểu Bố gật đầu, “Được mười lăm đạo quả chín vân, ba đạo quả mười vân.”

“Ta được năm đạo quả mười vân, mười hai đạo quả chín vân, còn những cái khác ta không đếm cụ thể. Ta đoán đạo quả mười vân ở nơi này tuyệt đối không quá mười hai cái, đã bị chúng ta lấy hơn phân nửa rồi.” Mạc Vô Kỵ cũng cười nói.

“Được, đợi lát nữa chúng ta cẩn thận tên Đế Lan kia, con rùa này muốn luyện hóa Vũ Trụ Thụ…” Lam Tiểu Bố còn chưa nói hết câu, đã lập tức vọt xuống.

Lúc này, thịnh yến cướp đoạt Vũ Trụ đạo quả trong hội trường đại hội Vĩnh Sinh đã đi đến hồi kết, Vũ Trụ đạo quả trên Vũ Trụ Thụ mặc dù còn nhiều, nhưng người cướp đoạt quá nhiều, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tất cả Vũ Trụ đạo quả trên một nhánh cây Vũ Trụ Thụ thô to đã có chủ, cho dù là Vũ Trụ Thụ Diệp cũng chỉ còn thưa thớt. Nếu không phải vì không thể chém đứt được Vũ Trụ Thụ, có lẽ nhánh cây Vũ Trụ Thụ cũng đã bị người ta chặt đứt mang về.

Bọn người Tề Mạn Vi và Thái Xuyên đang đứng trên một đóa hoa sen, trên người Phương Chi Khuyết có vết máu, đạo tắc hỗn loạn, rõ ràng đã bị thương, hơi thở của Tề Mạn Vi có chút hỗn loạn, cũng đã đấu pháp một lần. Thạch Trường Hành đứng cách đó không xa, Thất Trụ Thiên Tinh xoay tròn dưới chân hắn ta, xem ra cũng vừa đấu pháp một trận.

“Thế nào, thừa dịp ta không có ở đây, bắt nạt người bên cạnh ta sao?” Lam Tiểu Bố mỉa mai, người còn chưa đến, đã đánh một quyền về phía Lăng Trục Chân.

Hắn có thể khẳng định, vừa rồi chính là Lăng Trục Chân ra tay, bởi vì chỉ có hơi thở trên người Lăng Trục Chân có chút hỗn loạn, rõ ràng là do đấu với Thạch Trường Hành mà ra.

Thạch Trường Hành là người của hắn, người khiến Phương Chi Khuyết trọng thương, rõ ràng chính là Lăng Trục Chân.

Lăng Trục Chân mới vừa liều mạng với Thạch Trường Hành, mặc dù hắn ta chiếm được một chút thượng phong, nhưng lại không làm được gì Thạch Trường Hành cả. Lúc này một quyền của Lam Tiểu Bố đánh tới, hắn ta nhanh chóng cuốn lĩnh vực của mình lên, cũng đánh ra một quyền.

Chương 2576 - Mới bắt đầu đã kết thúc.

Chỉ là Lam Tiểu Bố đánh tới, hắn ta vội vàng ngăn cản, mặc dù ngăn trở được một quyền này, nhưng cả người lại bị Lam Tiểu Bố đánh bay, cũng may hắn ta kịp thời ổn định lại thân hình của mình, cũng không bị mất mặt.

“Ha ha, Lam Tiểu Bố, từ HÌnh Gia Đạo Tổ cho đến Lận Kiếp Đạo Tổ, lại đến Lăng Trục Chân Đạo Tổ, các ngươi ra tay vô cùng độ ác, xem ra mấy người các ngươi muốn hoàn toàn phá vỡ trật tự của đại vũ trụ này, chiếm lấy đại vũ trụ sao?” Đế Lan cười ha ha, trong giọng nói ẩn chứa mỉa mai.

Tất cả mọi người tham gia đại hội Vĩnh Sinh đều hiểu rõ, đại hội Vĩnh Sinh lần này xem như đã thất bại rồi. Tiếp tục sao? Đó chính là một chuyện cười.

Thái Xuyên đứng ở phía sau chỉ móng vuốt về phía Lăng Trục Chân tức giận nói, “Cái lão mập này, nhìn thấy ta lấy được hai cái Vũ Trụ đạo quả mười vân, lập tức muốn cướp. Nếu không phải Trường Hành Đạo Tôn ra tay, Vũ Trụ đạo quả mười vân của ta đã bị gia hỏa này cướp đi rồi, đừng nói là Vũ Trụ đạo quả, cho dù là mạng nhỏ cũng không còn.”

Nghe thấy đạo quả mười vân, còn là hai cái, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Thái Xuyên. Hỗn Độn Độc Giác Thú đó, khó trách có thể phát hiện ra được Vũ Trụ đạo quả mười vân, gia hỏa này trời sinh đã có năng lực như vậy.

Chỉ là trừ ánh mắt của những Đạo Tổ khác đang lập lòe nhìn Thái Xuyên, những người còn lại mặc dù cũng muốn lấy Vũ Trụ đạo quả mười vân trên người Thái Xuyên, nhưng chỉ có thể nghĩ mà thôi.

Lam Tiểu Bố chợt nghe thấy truyền âm của Lăng Trục Chân, “Lam đạo hữu, ngươi chắc hẳn phải biết, phần lớn Đạo Tổ ở đây đều không lấy được đạo quả mười vân, hơn nữa cho dù có lấy được đạo quả mười vân, bọn hắn cũng sẽ giả vờ như mình không lấy được đạo quả mười vân. ĐỢi lát nữa Đế Lan nhất định sẽ ra tay với các ngươi, ta không cần nhiều, chỉ cần cho ta một cái đạo quả mười vân, ta đảm bảo sẽ đứng về phía các ngươi.”

Lam Tiểu Bố khinh thường nhìn Lăng Trục Chân, “Ngươi là cái quái gì chứ, ông đây cần ngươi đứng về phía ta à? Còn muốn có đạo quả mười vân, ha ha.”

Lam Tiểu Bố không hề truyền âm, lời này vừa nói ra, sắc mặt Lăng Trục Chân lập tức trở nên khó coi. Những người còn lại cũng khinh bỉ nhìn Lăng Trục Chân, rất rõ ràng vừa rồi Lăng Trục Chân đã truyền âm cho Lam Tiểu Bố, muốn tự thỏa thuận hiệp nghị riêng, lại không ngờ Lam Tiểu Bố hoàn toàn chướng mắt hắn ta.

Mặc dù Đế Lan biết ý của Lăng Trục Chân, nhưng mà hắn ta lại không thể không lên tiếng, “Trên người Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ đều có ít nhất là một đến hai cái Vũ Trụ đạo quả mười vân, Vũ Trụ đạo quả của Vũ Trụ Thụ chính là của toàn bộ tu sĩ của đại vũ trụ, cũng không phải của hai người bọn họ. Mọi người cùng nhau ra tay, diệt bọn hắn, lấy lại Vũ Trụ đạo quả cho tu sĩ của đại vũ trụ. Không chỉ như vậy, ổn định của đại vũ trụ ta tuyệt đối không thể bị hủy trong tay hai người này, đồng ý xông lên cùng ta thì hãy đứng bên cạnh ta.”

Khổng Tâm Kiếm là người đầu tiên đứng sau lưng Đế Lan, còn về Thuyên, Lận Kiếp, Trường Nhất, Thất Trụ Thiên, vốn đang đứng sau lưng Khổng Tâm Kiếm, cho nên hoàn toàn không cần di chuyển.

Lôi Vân Hãn từ trong đám người bước ra, đứng bên phía Đế Lan, sao đó Lăng Trục Chân cũng trở về đứng bên cạnh Đế Lan.

“Phù Sùng, ngươi là do ta mời đến, ta tin tưởng Vũ Trụ đạo quả mười vân trên người bọn họ, tuyệt đối có thể chia cho mỗi người một cái.” Khổng Tâm Kiếm nhìn về phía một nam tử không rõ dung mạo.

Quả nhiên sau khi Khổng Tâm Kiếm nói xong câu đó, nam tử này cũng bước ra, đứng ở bên phía Khổng Tâm Kiếm.

Ánh mắt Khổng Tâm Kiếm tìm kiếm trong đám người, trừ Phù Sùng ra, sao lại không nhìn thấy Dương Thiên và Thích Dị Nhân?

Nhưng mà hắn ta chỉ tìm kiếm một chút, sau khi không tìm được thì chuyển mắt qua Thạch Trường Hành, “Thạch đạo hữu, nếu như bây giờ ngươi qua đây, chúng ta sẽ không so đo chuyện lúc trước. Ngươi chắc hẳn phải biết, ngươi đi theo Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ chỉ có một con đường chết, hoàn toàn không có đường sống, cần gì chứ?”

Thạch Trường Hành từ tốn nói, “Mặc dù Thạch Trường Hành ta không phải ahnjg người quang minh lỗi lạc, những cũng không phải là tiểu nhân hèn hạ. Không phải loại người rác rưởi trước mặt thì đồng ý sẽ liên thủ, sau lưng lập tức phản bội.”

Khổng Tâm Kiếm biết Thạch Trường Hành đang nói chính hắn ta, hắn ta cười ha ha, không hề để trong lòng.

Ánh mắt Đế Lan nhìn về phía đông đảo tu sĩ tham gia đại hội Vĩnh Sinh, “Các vị, nếu như không phải Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ, mọi người có thể cảm ngộ Hỗn Độn Đạo Thể, thu hoạch được đạo tắc Hỗn Độn thuộc về mình, nhưng mà hai người kia chẳng những phá hủy đại hội Vĩnh Sinh của chúng ta, thậm chí còn đánh lén hủy đi đạo thân của HÌnh Gia, loại người này ở đại vũ trụ ta chính là tai họa. Ta hy vọng lát nữa ra tay, tất cả mọi người hãy nhìn chằm chằm bọn hắn, đừng để cho bất cứ ai chạy thoát. Chỉ cần ra tay, mỗi người đều có thể lấy được một cái Vũ Trụ đạo quả từ bảy vân trở lên. Còn đại hội Vĩnh Sinh, chúng ta sẽ mở ra lại một lần nữa, không chỉ như vậy, còn có hai Hỗn Độn Đạo Thể cho mọi người cảm ngộ.”

Nhìn thấy bên phía Đế Lan có chín cường giả bước đại đạo thứ tám, mà bên phía Lam Tiểu Bố chỉ có nhiều nhất là ba người có thể đối kháng với bước đại đạo thứ tám.

Chỉ cần không phải đồ ngốc thì sẽ biết được nên đứng bên phía Đế Lan. Cho nên Đế Lan vừa dứt lời, lập tức có bảy phần người đứng ra giận dữ mắng mỏ Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ.

“Tiểu Bố huynh đệ, ta đứng về phía ngươi.” Sách Khổ Huệ Thăng từ trong đám người bước ra, nhảy đến bên cạnh Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ, mặc dù hắn ta chỉ mới là bước đại đạo thứ bảy. Nhưng mà ở chỗ này, bước đại đạo thứ bảy đã có thể giết chết một đống.

“Đa tạ.” Lam Tiểu Bố cười cười, hắn không nhìn lầm Sách Khổ Huệ Thăng, con người này trọng tình nghĩa, là một người có ân báo ân, có thù báo thù.

Chương 2577 - Mới bắt đầu đã kết thúc. (2)

“Ha ha, ngươi không để ý đến an nguy của Ma Như thế giới nữa sao?” Lăng Trục Chân châm chọc một câu.

Sách Khổ Huệ Thăng từ tố nói, “Ta đã sớm không còn là Thiên Đế của Ma Như Thiên Đình rồi, từ hôm nay trở đi, ta không có bất cứ liên quan gì đến Thiên Đình nữa. Ma Như thế giới có thể sống sót, hay bị diệt vong, cũng không phải là điều mà Sách Khổ Huệ Thăng ta có thể ngăn cản.”

Đế Lan lạnh lùng nhìn lướt quá Sách Khổ Huệ Thăng, đồng thời lấy một cái trường thương ra, “Ra tay.”

Sách Khổ Huệ Thăng chỉ là một Thiên Đế bước đại đạo thứ bảy nho nhỏ, hắn ta hoàn toàn không coi trọng.

Lúc nói chuyện Phá Độn Thương của Đế Lan đã đánh về phía Mạc Vô Kỵ. Sở dĩ lựa chọn Mạc Vô Kỵ, đó là bởi vì Hỗn Độn Quy Tắc Tương trong tay Mạc Vô Kỵ.

Trong nháy mắt khi Đế Lan ra tay, Thuyên, Lăng Trục Chân, Lận Kiếp, Trường Nhất, Thất Trụ Thiên, Lôi Vân Hãn và Khổng Tâm Kiếm cũng ra tay, người duy nhất không ra tay chính là Phù Sùng.

Đế Lan xông về phía Mạc Vô Kỵ, Khổng Tâm Kiếm thì trực tiếp tìm đến Lam Tiểu Bố, hắn ta biết rõ trên người Lam Tiểu Bố có rất nhiều đồ tốt, ít nhất thì có Vũ Trụ đạo quả mười vân.

“Phốc phốc!” Hai tiếng kêu rên thảm thiết vang lên, sau đó Thuyên và Lận Kiếp trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

“Trường Nhất, ngươi…” Thuyên tức giận nhìn chằm chằm Trường Nhất, hắn ta không ngờ sau khi Trường Nhất lấy pháp bảo ra, vậy mà không phóng đến chỗ Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ, mà là đánh lén hắn ta.

CÙng lúc đó, Lận Kiếp cũng tức giận nhìn chằm chằm Thất Trụ Thiên. Bởi vì Thất Trụ Thiên cũng đánh lén hắn ta, toàn bộ lực chú ý của hắn ta đều nằm trên người Mạc Vô Kỵ, bởi vì đã từng chịu thua thiệt trong tay Mạc Vô Kỵ, bây giờ Đế Lan đang công kích Mạc Vô Kỵ, hắn ta nhất định phải đánh trọng thương Mạc Vô Kỵ, tuyệt đối không thể để Mạc Vô Kỵ có cơ hội chạy trốn.

Nhưng mà hết lần này đến lần khác, Thất Trụ Thiên ở bên cạnh lại lấy Thất Trụ Thiên Thương ra không phải đánh về phía Lam Tiểu Bố, mà là đánh vào sau lưng hắn ta.

Trước đó hắn ta đã bị trọng thương một lần, bây giờ vết thương còn chưa khôi phục, lại bị Thất Trụ Thiên đánh lén, đạo tắc của Lận Kiếp tán loạn, thân thể lập tức bị đánh nát. Thuyên cũng không tốt hơn Lận Kiếp bao nhiêu, lúc trước hắn ta cũng bị Lam Tiểu Bố đánh trọng thương một lần, lần này bị Trường Nhất đánh lén, thật sự là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương. Cũng may thân thể hắn ta mặc dù đang sụp đổ, nhưng so với Lận Kiếp thì tốt hơn rất nhiều, ngay sau khi hai chân nổ tung, hắn ta cuối cùng cũng ổn định lại thân thể, không để cho thân thể mình sụp đổ nữa.

Khổng Tâm Kiếm nhìn thấy Thuyên và Lận Kiếp bị trọng thương, lập tức xông vào trong hư không, rất rõ ràng, so sánh thực lực đã xuất hiện biến hóa. Hắn ta vốn đã cực kỳ kiêng kị Lam Tiểu Bố, bây giờ đâu còn dám ở lại đây nữa?

Chỉ là Khổng Tâm Kiếm vừa xông vào hư không, một cái bóng đen đã đánh về phía hắn ta.

“Phốc!” Huyết quang nổ tung, Khổng Tâm Kiếm nghiêm nghị quát, “Thích DỊ Nhân, ngươi là do ta gọi đến, vì sao lại đánh lén ta…”

“Giao Vũ Trụ đạo quả mười vân ra đây.” TRong hư không truyền đến một giọng nói lạnh lẽo.

Khổng Tâm Kiếm lấy ra một cái hộp ngọc ném ra ngoài, thân hình lóe lên một lần nữa, lần này sau khi chui vào trong hư không thì không còn bị đánh lén nữa.

Tất cả mọi người sửng sốt, tình huống thế này là sao?

Lúc đầu bên Đế Lan thật sự đã chiếm thế thương phong tuyệt đối, trong nháy mắt lại có hai tên Đạo Tổ trọng thương, thân thể của Lận Kiếp và HÌnh Gia trực tiếp bị đánh nát, còn Thuyên mặc dù không bị đánh nát thân thể, cũng đã mất đi hai chân, thực lực giảm sút.

Thạch Trường Hành thì lấy Thất Trụ Thiên Tinh ra, nhào về phía Lăng Trục Chân, mà Lăng Trục Chân thì đâu còn tâm tình đánh nhau nữa? Trường Nhất và Thất Trụ Thiên phản bội, Khổng Tâm Kiếm chạy trốn, Thuyên và Lận Kiếp bị dánh trọng thương, tiếp tục đánh nữa, muốn chết à? Hắn ta hoàn toàn không để ý đến công kích của Thạch Trường Hành, thân hình lóe lên, một khắc sau đã biến mất theo Khổng Tâm Kiếm.

Ngay cả tu sĩ Cực Thịnh thế giới hắn ta tham gia lần này, giờ này hắn ta cũng không quản được.

Oanh! Phá Độn Thương của Đế Lan và Phàm Nhân Kích của Mạc Vô Kỵ đánh vào một chỗ, lĩnh vực của hai người từ từ sụp đổ, thần thông hóa thành mảnh vỡ vô tận, nhưng mà lúc này Đế Lan đã xông vào hư không biến mất.

Chỉ cần không phải đồ ngốc, cũng biết lúc này mà không đi thì chính là chờ chết. Bên phía hắn ta chỉ còn hắn ta và Lôi Vân Hãn, tại sao còn phải tiếp tục đấu với Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ chứ?

Lôi Vân Hãn trợn tròn mắt, chờ hắn ta muốn học theo bọn người Khổng Tâm Kiếm bỏ chạy, Mạc Vô Kỵ và Lam Tiểu Bố đã một trước một sau khóa vùng không gian này lại, không chỉ như vậy lĩnh vực Hỗn Độn của Thái Xuyên cũng trói chặt lấy Lôi Vân Hãn.

Cho dù bọn người Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ không quản đến những người khác, nhưng mà giờ phút này Đế Lan Đạo Tổ đều đi cả rồi, người trong hội trường đại hội Vĩnh Sinh lập tức tan tác như chim muông. Chỉ là những người này cũng không biết lối ra ở chỗ nào, chỉ có thể học theo Đế Lan và Khổng Tâm Kiếm, xông vào trong hư không.

Bảy tám phần người nơi này trước đó đều ủng hộ Đế Lan, lúc này ở lại đây, chẳng lẽ chờ Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ giải quyết Lôi Vân Hãn xong thì đến giết bọn hắn sao?

Lôi Vân Hãn cảm nhận được đạo tắc của mình niết hóa, không gian trở nên trì trệ, sao lại không biết đây là do Hỗn Độn Độc Giác Thú tạo thành? Hắn ta không dám ra tay.

Đừng nói là trong hai người Mạc Vô Kỵ và Lam Tiểu Bố này, bất kỳ một người nào hắn ta cũng không đánh thắng được, bên cạnh Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ còn có Thất Trụ Thiên, Trường Nhất và Thạch Trường Hành, cộng thêm bị lĩnh vực Hỗn Độn của Hỗn Độn Độc Giác Thú ảnh hưởng, cơ hội chạy trốn của hắn ta hầu như không có nửa phần.

Chương 2578 - Không có đường ra.

“Trước đó giữa chúng ta quả thật có chút ân oán, Lôi Vân Hãn ta tình nguyện từ bỏ mọi ân oán, đồng thời lấy ra tất cả Vũ Trụ đạo quả ta lấy được lần này…”

Lôi Vân Hãn biết rõ cầu xin tha thứ cũng không được, nhưng hắn ta cũng chỉ có thể cầu xin tha thứ. Ở đại vũ trụ này bước vào bước đại đạo thứ tám khó khăn đến mức nào? Hắn ta bước vào bước đại đạo thứ tám, hầu như chỉ thiếu một chút nữa là có thể cảm nhận được bước đại đạo thứ chín, sao có thể cam tâm bị vẫn lạc ở nơi này?

Mạc Vô Kỵ trực tiếp đánh ra một chỉ, Thất Giới Chỉ Nhân Thế Gian.

Lôi Vân Hãn không có chút ý chí chiến đấu nào cả, ngay cả lôi thương cũng không dám lấy ra, thân thể ở tại chỗ huyễn hóa mấy lần, cả người biến thành một đạo lôi quang như có như không. Mỗi lần Lôi Vân Hãn huyễn hóa, đều lưu lại một cái hư ảnh, chỉ là hư ảnh này nhanh chóng ngưng thực lại, ở trong Nhân Thế Gian nhanh chóng già nua, tiêu hao hết năm tháng cả đời, hóa thành xương khô.

Đạo lôi quang kia bỏ lại mấy bộ xương khô, xông ra khỏi lĩnh vực Hỗn Độn của Thái Xuyên và lĩnh vực phàm nhân của Mạc Vô Kỵ, Lôi Vân Hãn vô cùng kích động, hắn ta vứt bỏ mấy con rối. Cho dù mỗi con rối là một cái mạng của hắn ta, giá trị không thể nào đánh giá được, nhưng mà lúc này Lôi Vân Hãn không lo được nhiều như vậy. Cứ chạy trước rồi nói.

OanH! Một đạo kích mang nổ tung trong hư không, trực tiếp đánh vào đạo lôi quang kia của Lôi Vân Hãn, Lôi Vân Hãn vừa mới xông ra khỏi lĩnh vực Hỗn Độn lại lần nữa ngã xuống từ hư không.

Lôi Vân Hãn rơi xuống bộ xương con rối kia, hắn ta biết người vừa rồi đánh mình một kích chính là Lam Tiểu Bố. Lôi Vân Hãn thở dài một hơi, nếu như không có một kích kia của Lam Tiểu Bố, hắn ta đã chạy thoát rồi. Hắn ta hối hận vì đã nghe theo Đế Lan, ở đại vũ trụ yên tĩnh cảm ngộ bước đại đạo thứ chín không tốt sao? Lại cứ phải đến nơi này chịu chết.

Lại một chỉ từ hư không đánh xuống, Lôi Vân Hãn cảm thấy bản thân mình dường như bị nhấc lên, ném vào trong một cái lò luyện cực lớn. Hắn ta rất bất đắc dĩ, giờ phút này ngay cả tự vẫn hắn ta cũng không làm được.

Quả nhiên một khắc sau, hắn ta lập tức cảm nhận được lĩnh vực của mình bị xé nứt, đạo tắc hộ thân bị xé rách, mấy đạo tắc phá vỡ thế giới của hắn ta.

“Gia hỏa này thế mà lại lấy được một cái đạo quả mười vân, đạp mạch cực phẩm thì có hai mươi đầu, đúng là giàu có mà. Tiểu Bố, hai chúng ta chia nhau đi.” Mạc Vô Kỵ cảm thán không thôi.

Tất cả mọi thứ trong thế giới của Lôi Vân Hãn đều bị Mạc Vô Kỵ và Lam Tiểu Bố chia ra.

“Tiểu Bố huynh đệ, lần này ta không lấy được Vũ Trụ đạo quả mười vân, cái Vũ Trụ đạo quả mười vân này có thể cho ta hay không?” Thạch Trường Hành có chút lúng túng bước ra.

“Ta không cần.” Mạc Vô Kỵ lập tức nói.

“Cầm đi.” Lam Tiểu Bố vô cùng hào phóng cầm đạo quả mười vân này ném cho Thạch Trường Hành.

Trường Nhất vô cùng hối hận vì không bước ra xin đạo quả trước, hắn ta cũng không lấy được đạo quả mười vân nào cả, chỉ là ở đây chỉ có một cái đạo quả mười vân đã cho Thạch Trường Hành rồi, hắn ta cũng không tiện đi hỏi Lam Tiểu Bố nữa. Hắn ta cũng biết đạo quả mười vân trên người Lam Tiểu Bố tuyệt đối không chỉ có một, nhưng hắn ta chỉ là nghe theo xúi giục của Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ. Hơn nữa hắn ta luôn cảm thấy trên người mình có cấm chế, đây là giác quan thứ sáu, không thể nào nói rõ được. Nếu như cảm giác của hắn ta là chính xác, vậy đã nói rõ Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ còn đang đề phòng hắn ta. Lúc này, còn chưa nhìn thấy đạo quả mười vân, hắn ta đâu dám xin đạo quả chứ?

Thất Trụ Thiên cũng không lấy được Vũ Trụ đạo quả mười vân, nhưng mà hắn ta cũng không lo lắng, hắn ta tin tưởng con người Lam Tiểu Bố, chờ sau khi rời khỏi đây, nhất định sẽ cho hắn ta một chút Hỗn Độn Quy Tắc Tương. Còn Vũ Trụ đạo quả, trên người hắn ta có hai cái chín vân. ĐỐi với hắn ta bây giờ như vậy là đủ rồi. Chờ đại đạo tự thân của hắn ta củng cố lại, hắn ta có 60% nắm chắc có thể bước vào bước đại đạo thứ chin.

“Đi thôi, sau khi chúng ta rời khỏi đây, đi tìm Đế Lan tính sổ trước, sau đó đến Đại Hoang thế giới.” Mạc Vô Kỵ cười ha ha một tiếng, hắn và Lam Tiểu Bố phân chia đồ trong thế giới của Lôi Vân Hãn, tài nguyên tu luyện trên người tăng lên rất nhiều.

“Ta cảm thấy có chút không đúng.” Thất Trụ Thiên đột nhiên nhíu mày nói.

“Có gì không đúng?” Lam Tiểu Bố lập tức hỏi một câu.

Thất Trụ Thiên nói, “Nơi này là hội trường đại hội Vĩnh Sinh, theo lý mà nói đại hội Vĩnh Sinh được tổ chức ở An Lạc Thiên Thành của Trung Ương thế giới, vậy thì hội trường đại hội Vĩnh Sinh cũng là do Đế Lan bố trí. Nhưng với năng lực của Đế Lan, chỉ sợ không thể nào bố trí được cái hội trường như thế này được.”

Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ đều sửng sốt, sở dĩ bọn hắn không cảm thấy ngoài ý muốn, là bởi vì đây là lần đầu tiên bọn hắn tham gia đại hội Vĩnh Sinh, vẫn cho rằng cái hội trường đại hội Vĩnh Sinh này đã sớm có sẵn. bây giờ nghe Thất Trụ Thiên nói không đúng, hai người mới tỉnh ngộ ra.

Cái hội trường hư không này, thần niệm không thể thẩm thấu ra ngoài, Đế Lan có năng lực bố trí loại hội trường này sao?

Nếu như Đế Lan không thể nào bố trí được loại hội trường này, vậy thì cửa ra của hội trường này ở đâu? Đế Lan, Khổng Tâm Kiếm còn cả DƯơng Thiên, bọn họ chạy trốn như thế nào?

“Bố gia, không gian đang áp súc lại…” Thái Xuyên đột nhiên kêu lên, nó là Hỗn Độn Độc Giác Thú, vô cùng mẫn cảm với sự thay đổi của không gian.

Thần niệm của Mạc Vô Kỵ và Lam Tiểu Bố mở rộng ra, bọn hắn nhanh chóng hiểu ra lời Thái Xuyên nói không gian đang áp súc lại là có ý gì. Bởi vì vùng không gian này quả thật đang co lại, không chỉ như vậy, phạm vi mở rộng thần niệm của bọn hắn cũng đang co lại. Giống như theo một tỉ lệ nào đó, sau khi vùng không gian bị rút lại thì phạm vi thần niệm cũng bị rút lại.

Chương 2579 - Không có đường ra. (2)

“Nhánh cây Vũ Trụ Thụ đang nhạt đi…” Tề Mạn Vi cũng kinh ngạc nói.

“Chúng ta nhanh rời khỏi đây thôi, đây không phải nơi gì tốt cả.” Phương Chi Khuyết run giọng nói.

Mạc Vô Kỵ và Lam Tiểu Bố không hề cử động, đi? Đi hướng nào? Bởi vì nơi này hoàn toàn không có lối ra, hoặc là có lối ra nhưng bọn hắn không biết.

“Tiểu Bố, chúng ta cùng nhau công kích vào hư không, xem thử có thể xé rách giới vực không gian ở chỗ này hay không.” Mạc Vô Kỵ nói, đồng thời lấy Phàm Nhân Kích ra.

Lam Tiểu Bố cũng lấy Trường Sinh Kích ra, hai kích cùng đánh, trong hư không vang lên từng gợn sóng. Quy tắc Không Gian cũng bắt đầu vỡ nát theo công kích của Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ, thế nhưng vùng vị diện này vẫn hoàn hảo, không có chút ảnh hưởng nào.

“Hoa sen cũng bắt đầu rút đi rồi.” Tề Mạn Vi lại nói tiếp, nàng nhanh chóng di chuyển, đứng bên cạnh Lam Tiểu Bố.

“Chúng ta cùng nhau đứng trên đài sen đi.” Lam Tiểu Bố nói một tiếng rồi nhảy lên đài sen.

Những người còn lại cũng xông đến đài sen, hầy như ngay khi bọn người Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ vừa đứng hết trên đài sen, những hoa sen trong hư không cũng biến mất, giống như nhánh cây Vũ Trụ Thụ kia, hoàn toàn ẩn vào trong hư không, không còn nhìn thấy gì nữa.

Lam Tiểu Bố đoán nhiều như vừa rồi bọn hắn không đứng trên đài sen, vậy thì cái đài sen này cũng sẽ biến mất.

Mấy trăm tu sĩ còn bị nhốt ở chỗ này, lúc này đã rơi xuống hư không, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

“Đài sen cũng đang chìm xuống?” Tề Mạn Vi cảm thấy đài sen đang không ngừng tụt xuống.

Mạc Vô Kỵ lắc đầu, “Không, đài sen không bị rút xuống, mà là không ngừng vươn lên cao, chỉ là chúng ta không có vật tham chiếu, cho nên cảm thấy nó đang rút xuống mà thôi… Không đúng, là hơi thở của Vũ Trụ Thụ. Đây là không gian của Vũ Trụ Thụ, Vũ Trụ Thụ muốn cuốn hết toàn bộ những người tham dự vào trong đó, hóa thành chất dinh dưỡng…”

Nói đến đoạn sau, Mạc Vô Kỵ đã có chút lo lắng, chỉ cần bọn hắn không phá được không gian Vũ Trụ Thụ này, vậy thì bọn hắn đừng hòng rời khỏi nơi này.

“Điều đó không có khả năng chứ, Vũ Trụ Thụ chính là căn cơ sinh tồn của đại vũ trụ, tuyệt đối sẽ không tà ác như vậy, cần sinh mệnh và tinh huyết của tu sĩ để trưởng thành.” Thạch Trường Hành trầm giọng nói, hắn ta vẫn có chút hiểu biết về Vũ Trụ Thụ.

Mạc Vô Kỵ nói, “Đối với Vũ Trụ Thụ mà nói, không tồn tại tà ác hay không tà ác, chỉ cần phù hợp với đại đạo, đó là đúng. Còn sinh mệnh, có lẽ đối với ngươi ta mà nói thì rất quý giá, nhưng đối với đại đạo mà nói, chẳng qua chỉ là phù dung sớm nở tối tàn trong con đường này mà thôi, mở hoặc không mở ra, cũng chẳng có gì khác nhau.”

“Có khi nào là vì những người này cướp đoạt Vũ Trụ đạo quả của Vũ Trụ Thụ, còn cướp đoạt lá cây của Vũ Trụ Thụ, cho nên mới chọc giận Vũ Trụ Thụ?” Tề Mạn Vi lo lắng nói.

Lam Tiểu Bố nói, “Theo lý mà nói chắc hẳn là không, nhưng mà nếu như có người muốn luyện hóa Vũ Trụ Thụ thì chưa chắc.”

Nói đến đây, Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ đều hiểu ra, tuyệt đối là có người muốn luyện hóa Vũ Trụ Thụ, kết quả vì muốn tự vệ, Vũ Trụ Thụ đã đè ép cả vùng không gian này lại, tất cả sinh mệnh ở trong không gian này đề sẽ bị Vũ Trụ Thụ hóa thành đạo tắc tự thân.

Có thể luyện hóa, hoặc là có tư cách luyện hóa Vũ Trụ Thụ, trừ Đế Lan ra, chỉ có DƯơng Thiên và tên gia hỏa thần bí đã chạy trốn kia, đương nhiên Khổng Tâm Kiếm cũng có khả năng này.

“Ta có thể cảm nhận được chỗ của Vũ Trụ Thụ.” Thái Xuyên đột nhiên nói.

“Thái Xuyên, ngươi dẫn đường, chúng ta lập tức rời khỏi cái đài sen này.” Lam Tiểu Bố nghe thấy lời Thái Xuyên nói thì nhanh chóng quyết định.

Sở dĩ bọn hắn còn có thể cảm nhận được đài sen, đó là vì bọn hắn đang đứng bên trên đài sen. Nhưng mà Lam Tiểu Bố có cảm giác, đài sen này không phải con đường mà bọn hắn có thể chạy trốn.

Thái Xuyên nghe thấy lời Lam Tiểu Bố nói lập tức nhảy ra khỏi đài sen, những người khác cũng nhanh chóng bám theo.

TRước đó khi mọi người còn đứng trên đài sen thì không cảm thấy được gì cả, bây giờ sau khi nhảy ra khỏi đài sen, lập tức cảm nhận được không gian đang nhanh chóng co lại, bọn hắn giống như đang bị vây trong một cái ống tròn, mà theo thời gian trôi qua, cái ống tròn này cũng không ngừng thu nhỏ lại.

Thái Xuyên cảm ứng phương hướng rất mạnh, chỉ ngẳn ngủi nửa nén hương đã dừng lại. TRên thực tế, nếu như Thái Xuyên không dừng lại, mọi người cũng không thể tiếp tục độn hành, áp súc trong hư không càng ngày càng đáng sợ, cho dù có hành động cũng rất khó khăn.

Lúc này không cần Thái Xuyên nói, mọi người đều nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt.

49 món bảo vật Tiên Thiên tạo thành một khốn trận, ở giữa khốn trận này còn có một cái bảo vật có hình dạng dãy núi. Nhìn cái bảo vật này có thể nhận ra cái này không thua gì KHai Thiên Chí Bảo.

Ở giữ khốn trận này, có một cái cây xanh nho nhỏ chưa đến một thước, Đế Lan đang điên cuồng chuyển động xung quanh cái cây này, đạo tắc giữa hai tay lưu chuyển, rất rõ ràng, gia hỏa này đang luyện hóa cái cây này. Trước đó Lam Tiểu Bố còn đang suy nghĩ, vì sao gia hỏa này không trực tiếp đào cái cây này đi, nhưng mà hắn nhanh chóng hiểu ra, không phải là Đế Lan không đào cái cây xanh này đi, mà là bởi vì hắn ta không thể nào đến gần cái cây này được. Nhưng mà khi hắn ta không ngừng luyện hóa, vòng tròn xung quanh cây xanh sẽ rút ngắn lại một bước.

Nhìn thấy tình cảnh này, Mạc Vô Kỵ lập tức giận dữ, không chút do dự bước đến, đồng thời đánh ra một chỉ.

Gia hỏa này đúng là rác rưởi, có thể khẳng định chỉ cần Đế Lan luyện hóa cái cây xanh này, Đế Lan có thể sống sót, nhưng những người còn lại không một ai có thể sống sót. Cái cây này thì không cần phải hỏi, nhất định chính là thụ linh Vũ Trụ Thụ. Mạc Vô Kỵ đánh ra một chỉ, Lam Tiểu Bố thì nhanh chóng lấy ra mấy chục lá trận kỳ ném xuống.

Chương 2580 - Đế Lan trốn.

Đế Lan đang chìm vào chuyện luyện hóa thụ linh Vũ Trụ Thụ, sớm đã không quan tâm gì đến ngoại vật, mãi đến khi Lam Tiểu Bố khóa đại trận Luyện Hóa của hắn ta lại, hắn ta mới đột nhiên bừng tỉnh, nhưng lúc này Tạo Hóa Chỉ của Mạc Vô Kỵ đã đánh xuống.

Nơi này rõ ràng chính là nơi mà hắn ta đang luyện hóa Vũ Trụ Thụ, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến thành một cái đồng lô đang điên cuồng thiêu đốt, ở trong cái đồng lô này, Đế Lan hắn ta cũng là một trong vạn vật sắp bị đốt cháy mà thôi.

Hởi nóng tử vong cực kỳ đáng sợ bao trùm đến, Đế Lan hoảng hốt. Nơi này tuyệt đối không ai có thể tìm đến được, sao Lam Tiểu Bố có thể xuất hiện ở chỗ này?

Sự thật đã không cho phép hắn ta tiếp tục suy nghĩ nữa, chỉ là lúc trước hắn ta đắm chìm vào việc luyện hóa Vũ Trụ Thụ quá sâu, cộng thêm khi Mạc Vô Kỵ ra tay, hắn ta hoàn toàn chưa phát hiện ra, lúc này hắn ta hoàn toàn không thể nào kháng cự được một chỉ này của Mạc Vô Kỵ.

“Phốc!” HUyết quang nổ tung, Đế Lan không có chút đề phòng nào, trước một chỉ Tạo Hóa này, thân thể nhanh chóng sụp đổ, mà nguyên thần của hắn ta thì biến thành một đạo độn quang, chỉ chớp mắt đã biến mất.

“Chạy rồi?” Mạc Vô Kỵ khẽ nhíu mày, theo lý mà nói, Đế Lan không thể chạy được mới đúng.

“Vô Kỵ, ta cảm thấy có chút kỳ quái, ở nơi này, hình như chỉ có thể hủy đi thân thể của bước đại đạo thứ tám, chứ không thể nào xử lý được nguyên thần của bọn hắn?” Lam Tiểu Bố nhìn Đế Lan đã bỏ chạy, hơi nhíu mày nói.

Tu vi thấp hơn bước đại đạo thứ tám thì không nói, bởi vì chết đi không phải chỉ có một hai người. Nhưng bước đại đạo thứ tám, bao gồm cả HÌnh Gia, Lận Kiếp, Thuyên và Đế Lan, đã có bốn người, toàn bộ đều chỉ bị hủy đi thân thể, nhưng không hủy đi nguyên thần của bọn hắn.

“Chắc hẳn có liên quan đến Vũ Trụ Thụ, Vũ Trụ Thụ là đạo thụ đệ nhất của đại vũ trụ, là mạch lạc và căn cơ của đại vũ trụ. Chỉ cần ở trong không gian của Vũ Trụ Thụ, sau khi đạt đến bước đại đạo thứ tám, trước khi chết có thể cảm nhận được đạo tắc Sinh Cơ của Vũ Trụ Thụ, đồng thời dùng đạo tắc Sinh Cơ này giành được một chút hi vọng sống. Nếu không, lúc trước Lam Tiểu Bố đạo hữu đã có thể khiến HÌnh Gia thần hồn câu diệt rồi. Giống như vừa rồi vậy, nếu như Đế Lan không cảm nhận được đạo tắc Sinh Cơ từ Vũ Trụ Thụ, cũng không thể nào tìm được phương vị chính xác để chạy trốn.” Thạch Trường Hành mở miệng nói,

Hắn ta là bước đại đạo thứ tám, mặc dù không trải qua tồn vong sinh tử ở chỗ này, nhưng mà hắn ta lại có thể mơ hồ cảm nhận được điểm này.

Thực lực của Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ mặc dù mạnh, đại đạo vẫn còn thiếu sót một chút, vẫn chưa đến bước đại đạo thứ tám, cho nên mới không thể cảm nhận được.

“Tên Lôi Vân Hãn kia không phải cũng là bước đại đạo thứ tám sao? Sao lại bị chúng ta xử lý?” Mạc Vô Kỵ có chút khó hiểu.

Thạch Trường Hành cũng nhíu mày, Lam Tiểu Bố nói, “Có phải là khi chúng ta xử lý Lôi Vân Hãn, Đế Lan đã khởi động đại trận trói buộc thụ linh của Vũ Trụ Thụ, khóa lại sinh cơ trong không gian của Vũ Trụ Thụ?”

Mạc Vô Kỵ gật đầu, cũng có thể là như vậy. bất kể như thế nào, nơi này, hắn đều không muốn ở lại nữa, “Chúng ta đi ra ngoài trước rồi nói sau.”

Mạc Vô Kỵ nói xong thì bắt đầu phá giải cấm chế đang trói buộc thụ linh Vũ Trụ Thụ. Khi Mạc Vô Kỵ và Lam Tiểu Bố không ngừng phá vỡ trận kỳ, lấy đi bảo vật Tiên Thiên, tất cả mọi người đều cảm nhận được đạo tắc Không Gian đang trói buộc mình càng ngày càng nới lỏng.

“Xem ra trước khi đại hội Vĩnh Sinh mở ra, Đế Lan đã biết nơi này, đồng thời sớm mưu đồ mọi chuyện. Những hoa sen và cái đài sen kia, nói không chừng là trận kỳ mà người này bố trí, chỉ là hắn không lấy được thụ lĩnh Vũ Trụ Thụ, không dám tùy tiện kích phát trận kỳ mà thôi. Người này muốn dùng Hỗn Độn Đạo Thể tế đạo, chỉ là vì muốn giúp hắn tăng thêm tốc độ luyện hóa thụ linh Vũ Trụ Thụ mà thôi.” Thất Trụ Thiên cảm thán một câu.

“Nơi này nhất định còn có bố trí khác nữa, sở dĩ không phát động, có lẽ là vẫn chưa đạt đến điều kiện phát động. Bất kể như thế nào, chờ sau khi hắn luyện hóa thụ linh Vũ Trụ Thụ rồi, chỉ sợ tất cả mọi người tham dự đều sẽ bị xử lý,” Lam Tiểu Bố ha ha một tiếng, gia hỏa Đế Lan này đúng là âm hiểm. Phải biết rằng đến tham gia không chỉ có Đạo Tổ của các đại thế giới, mà còn có Thiên Đế và thiên tài của Trung Ương thế giới nữa.

KHi cấm chế trói buộc thụ linh Vũ Trụ Thụ được Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ hoàn toàn gỡ bỏ, không gian xung quanh lập tức trở nên rõ ràng. Sau đó thần niệm của mọi người không có chút trở ngại nào mà mở rộng ra ngoài, trong phạm vi thần niệm có mấy ngàn tu sĩ đang điên cuồng bỏ chạy, xông ra khỏi vùng không gian này.

Rõ ràng trước đó bọn hắn bị trói buộc ở chỗ này, những tu sĩ khác cũng bị giam cầm ở chỗ này. Trước mắt Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ phá vỡ cấm chế trói buộc Vũ Trụ Thụ, hủy đi trói buộc luyện hóa thụ linh Vũ Trụ Thụ, không gian Vũ Trụ Thụ không còn điên cuồng co rút như trước đó nữa.

“Thụ linh Vũ Trụ Thụ đi rồi, chúng ta cũng đi thôi.” Mạc Vô Kỵ nhìn thấy thụ linh Vũ Trụ Thụ đã trốn vào trong hư không, thở phào một hơi.

Hắn khẳng định lần này Đế Lan có thể tìm được thụ linh Vũ Trụ Thụ, đồng thời dùng Tiên Thiên Pháp Bảo tạo dựng khốn trận trói buộc thụ linh Vũ Trụ Thụ, tuyệt đối có sự trùng hợp trong đó, nếu không thì thụ linh của Vũ Trụ Thụ không thể nào dễ dàng bị trói buộc như vậy.

Hơn nữa Đế Lan cũng không thể nắm bắt được thời cơ Vũ Trụ Thụ xuất hiện, nếu không thì cũng sẽ không bị động như vậy.

Chương 2581 - Đế Lan trốn. (2)

Sau khi đám người xông ra khỏi hội trường đại hội Vĩnh Sinh, bậc thang bạch ngọc đã sớm biến mất không còn, toàn bộ quảng trường trung tâm của An Lạc Thiên Thành vô cùng hỗn loạn, khắp nơi đều là giết chóc và đánh nhau.

“Chúng ta rời khỏi đây thôi.” Lam Tiểu Bố lập tức hiểu ra vì sao những người này lại đánh nhau, bởi vì từng chiếc Vũ Trụ Thụ Diệp từ trong hư không bay ra. Những cái Vũ Trụ Thụ Diệp này chính là nguyên nhân những người này đánh nhau.

Qua mười mấy giây sau, đám người đã cách xa An Lạc Thiên Thành.

“Ta và Mạc Vô Kỵ dự định đến Đại Hoang thế giới một chuyến, các vị có tính toán gì không.” Sau khi rời khỏi An Lạc Thiên Thành, Lam Tiểu Bố dừng Thất Giới Thạch lại.

Một trận chiến trong đại hội Vĩnh Sinh lần này, mặc dù không xử lý Đạo Tổ, nhưng đã có mấy Đạo Tổ mất đi thân thể, đối với bọn hắn mà nói đã không có bất cứ uy hiếp nào.

Thạch Trường Hành dẫn theo con gái Thạch Uyển Dung đứng dậy, “Ta dự định quay về bế quan, lần này đã tạ Vô Kỵ đạo hữu và Tiểu Bố đạo hữu, nếu không có các ngươi, chỉ sợ ta vĩnh viễn cũng không có cơ hội bước vào bước đại đạo thứ chín.”

Sở dĩ Thạch Trường Hành nói vậy, là bởi vì hắn ta đã lấy được một cái Vũ Trụ đạo quả mười vân.

Lam Tiểu Bố chủ động lấy ra một cái bình ngọc đưa cho Thạch Trường Hành nói, “Thạch huynh, mặc dù lần này mấy Đạo Tổ đã bị hủy đi thân thể, nhưng ta luôn cảm thấy đại vũ trụ sẽ có biến đổi rất lớn. Cái bình Hỗn Độn Quy Tắc Tương này, tặng cho ngươi, thật ra ta cũng không có thứ này, đây là Vô Kỵ đưa cho ta.”

“Đa tạ, đa tạ hai vị…” Thạch Trường Hành kích động, nhận lấy bình Hỗn Độn Quy Tắc Tương này, lúc đầu hắn ta đã có chút nắm chắc có thể bước vào bước đại đạo thứ chín, bây giờ có Hỗn Độn Quy Tắc Tương, đồng nghĩa với việc cơ hội này tăng thêm gấp đôi.

Nhìn Trường Nhất đứng một bên trông mong, Lam Tiểu Bố lại lấy một bình Hỗn Độn Quy Tắc Tương khác ra nói, “Trường Nhất đạo hữu, lần này cũng may mà có ngươi, nếu không chỉ sợ Đế Lan sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Có lẽ tương lai chúng ta còn có thể liên thủ, chỉ hy vọng đến lúc đó, Trường Nhất đạo hữu có thể đứng chung với chúng ta một lần nữa.”

Trường Nhất nhanh chóng nhận lấy bình Hỗn Độn Quy Tắc Tương, nói lời cảm tạ, “Đa tạ, bây giờ ta chỉ cảm thấy may mắn vì Lam đạo hữu và Mạc đạo hữu đã lựa chọn liên thủ với ta, nếu không người bị đánh nát thân thể có lẽ chính là Trường Nhất ta.”

Sở dĩ một đường hắn ta đi theo đến đây, chính là muốn có một chút Hỗn Độn Quy Tắc Tương. Còn Vũ Trụ đạo quả mười vân, hắn ta biết cái này quá mức quý giá, nhưng mà nếu như có được Hỗn Độn Quy Tắc Tương và Vũ Trụ đạo quả chín vân, hắn ta cũng không phải là không có cơ hội bước vào bước đại đạo thứ chín.

“KHông phải có lẽ, mà là nhất định.” Thất Trụ Thiên cười ha ha. Hắn ta biết rõ cách làm việc của Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ, nếu như Trường Nhất không hợp tác, hoàn toàn không có cơ hội tham gia đại hội Vĩnh Sinh.

Trường Nhất cười cười xấu hổ, lúc này mới cáo từ.

Lam Tiểu Bố lấy một cái Vũ Trụ đạo quả mười vân và một bình Hỗn Độn Quy Tắc Tương đưa cho Thất Trụ Thiên, “Thất Trụ Thiên đạo hữu, ngươi đi với chúng ta đến Đại Hoang thế giới, hay là lựa chọn bế quan?”

“Hắn là Đạo Tổ, đương nhiên phải ở lại Thất Trụ Thiên thế giới.” Mạc Vô Kỵ cười nói.

Thất Trụ Thiên nhanh chóng nhận lấy đồ vật, mặc dù biết Lam Tiểu Bố không bạc đãi hắn ta, nhưng trong lòng hắn ta vẫn vô cùng kích động. Xếp hàng rất quan trọng đó, nếu như hắn lựa chọn đi theo bên phía Đế Lan, vậy hắn ta tuyệt đối không thể nào còn đứng ở chỗ này được. Lam Tiểu Bố liên thủ với Mạc Vô Kỵ, thực lực này hắn ta đã từng nhìn thấy, hơn nữa chỉ cần hai người này xuất hiện ở đại hội Vĩnh Sinh, thì khẳng định sẽ có thủ đoạn đối phó với Đế Lan.

“Ta lựa chọn bế quan một khoảng thời gian, cũng không phải là vì ta là Đạo Tổ của Thất Trụ Thiên thế giới, mà là vì đại đạo của ta đang đứng ở thời khắc mấu chốt. Hơn nữa bây giờ đối với ta mà nói, Đạo Tổ hay không phải là Đạo Tổ đã không còn quan trọng nữa. Sau khi đi cùng hai vị, mới có đại cơ duyên. Sau lần bế quan này, ta sẽ đến Đại Hoang thế giới tìm kiếm hai vị.” Giọng điệu của Thất Trụ Thiên vô cùng thành khẩn.

Tu đạo là vì cái gì? Vì trở thành Đạo Tổ ư? Ha ha, hắn ta thật sự không thèm. Bước vào bước đại đạo thứ chín, đi lên đến đỉnh cao cực hạn của đại đạo mới là thứ hắn ta theo đuổi.

“Đỗ Bố, tu vi của ngươi hơi thấp, đi theo Thất Trụ Thiên đến Thất Trụ Thiên thế giới tìm chỗ bế quan đi, nhanh chóng sớm ngày bước vào bước đại đạo thứ bảy.” Lam Tiểu Bố nhìn thoáng qua Đỗ Bố, tu vi của Đỗ Bố hơi thấp, đi theo với đám bọn hắn, chẳng những không có ích gì, còn làm trễ nải thời gian bế quan của Đỗ Bố.

“Vâng, ta nhất định sẽ nhanh chóng bước vào bước đại đạo thứ bảy, đến giúp đỡ Lam huynh.” Đỗ Bố lập tức đáp, hắn ta cũng biết tu vi của mình thấp. Cộng thêm lần này hắn ta thu hoạch được không nhỏ, chỉ cần bế quan một khoảng thời gian, hắn ta chắc chắn có thể bước vào bước đại đạo thứ sáu. Còn bước đại đạo thứ bảy, chuyện đó phải cần đến cơ duyên.

“Mạc đại ca, Chân Tinh còn tốt không?” Trang Tích Nguyệt biết mình phải từ biệt đám người Mạc Vô Kỵ, trong lòng nàng có chút không cam lòng, nhưng mà nàng biết, ngay cả ĐỖ Bố là bước đại đạo thứ năm cũng vướng víu, nàng cũng chỉ vừa mới bước vào bước đại đạo thứ tư, lại càng vướng víu hơn

NGhĩ đến trước đó mình vì chuyện Mạc Vô Kỵ từ chối mà rời khỏi CHân TInh, rất nhiều năm sau, nàng cho rằng mình đã ném Mạc Vô Kỵ ở phía sau lưng rất xa, mới phát hiện ra người bị bỏ lại phía xa lại là chính mình. Cái nàng muốn hỏi không phải là chuyện của Chân Tinh, mà là quá khứ của Mạc Vô Kỵ. Hoặc là sâu trong lòng nàng, nàng khát vọng Mạc Vô Kỵ có thể hỏi thăm nàng những chuyện mà nàng đã trải qua.

Chương 2582 - Xuất xứ của bạch cốt trong Táng Đạo đại nguyên.

Mạc Vô Kỵ thở dài một tiếng, “Ta nghe Lam Tiểu Bố nói, Chân Tinh có chút tàn phá, nhưng mà không sao, vẫn còn tốt.”

Dừng một chút, Mạc Vô Kỵ vẫn hỏi, “Sao ngươi lại đến đại vũ trụ? Những năm qua ngươi tốt chứ?”

Nghe thấy Mạc Vô Kỵ hỏi han, vành mắt Trang Tích Nguyệt đỏ lên. Từ sau khi rời khỏi Chân Tinh, nàng điên cuồng tìm kiếm tài nguyên tu luyện, những chuyện không liên quan đến tu luyện đều bị nàng vứt qua một bên, mãi cho đến một ngày, nàng lấy được Hỗn ĐỘn Thần Cách, lúc này mới một bước lên trời, tu vi điên cuồng tăng vọt, hơn nữa còn diễn sinh ra Hỗn Độn Đạo Thể.

KHi bản thân đang điên cuồng tăng cao tu vi, nàng quả thật đã từng quên đi quá khứ của mình, thậm chí còn quên đi vì sao mà nàng lại rời khỏi Chân TInh.

Nhìn nét mặt của Trang Tích Nguyệt, Mạc Vô Kỵ có thể cảm nhận được, những năm qua Trang Tích Nguyệt không dễ dàng gì. Hắn cũng biết tâm tư của Trang Tích Nguyệt, nhưng mà giữa hắn và Trang Tích Nguyệt, chắc hẳn không có tình yêu nam nữ.

“Ta vẫn tốt, những năm qua mặc dù không dễ dàng, nhưng cuối cùng vẫn đến đây. Tạ ơn Mạc đại ca đã cứu mạng ta. Cường giả đại vũ trụ rất nhiều, Mạc đại ca phải cẩn thận một chút.” Trang Tích Nguyệt phá vỡ im lặng, nàng biết rất rõ, mình không có tư cách nói những chuyện khác.

Mạc Vô Kỵ nghe thấy Trang Tích Nguyệt có ý định cáo từ, hắn do dự một chút đột nhiên nói, “Thất Trụ Thiên đạo hữu, Trang Tích Nguyệt là bằng hữu của ta, ta và Tiểu Bố đến Đại Hoang thế giới một chuyên, ngươi có thể đưa nàng đến Thất Trụ Thiên thế giới tu luyện, chờ khi ta trở về, sẽ dẫn nàng đi?”

Mạc Vô Kỵ rất rõ ràng, Trang Tích Nguyệt là Hỗn Độn Đạo Thể có thực lực bình thường, đi lại trong đại vũ trụ quá nguy hiểm.

Nghe thấy Mạc Vô Kỵ nói, Trang Tích Nguyệt ngạc nhiên ngẩng đầu.

Thất Trụ Thiên cười ha ha một tiếng, “Vô Kỵ đạo hữu, giữa ngươi và ta mà cần gì khách sáo như vậy? Ngươi yên tâm, ở Thất Trụ Thiên thế giới, trừ khi Thất Trụ Thiên ta bị giết, nếu không tuyệt đối sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào, ta đảm bảo với ngươi.”

Dù sao thì bản thân mình cũng là một Đạo Tổ, đừng nói là bây giờ mấy tên Đạo Tổ Đế Lan kia đã bị trọng thương, cho dù những tên Đạo Tổ này bình yên vô sự, cũng không có ai dám tùy tiện động đến Thất Trụ Thiên thế giới hắn ta.

Mạc Vô Kỵ gật đầu, lúc này mới quay sang nói với Trang Tích Nguyệt, “Đại vũ trụ có lẽ là nơi tương lai chúng ta sinh tồn, ta còn có một cái Phàm Nhân giới, ở nơi đó có rất nhiều người đều đến từ Chân Tinh, chờ ta và Tiểu Bố tìm được chỗ phát triển ở đại vũ trụ, ta sẽ dung nhập Phàm Nhân giới vào trong đại vũ trụ, mọi người cùng sinh sống trong một thế giới, càng vui vẻ hơn.”

“Đa tạ Mạc đại ca.” Cho dù không phải ý mà mình nghĩ đến, nhưng Trang Tích Nguyệt vẫn vô cùng cảm kích, những năm qua một mình nàng tu luyện, một mình lang thang, nàng đã sớm có thói quen cô độc một mình. Nếu như lại có thể gặp lại bằng hữu ở Chân Tinh năm đó, đối với nàng mà nói, có gì phải tiếc nuối nữa?

“Thất Trụ Thiên đạo hữu, trước đó có một gia hỏa tên là Thích Dị Nhân, ngươi có biết gia hỏa này không?” Lam Tiểu Bố đột nhiên hỏi.

Sở dĩ nhắc đến Thích Dị Nhân, là bởi vì gia hỏa này chắc hẳn là do Khổng Tâm Kiếm mời tới. Vậy mà gia hỏa này lại lừa đi một cái Vũ Trụ đạo quả mười vân của Khổng Tâm Kiếm, thế nhưng cái này chưa phải là nguyên nhân khiến Lam Tiểu Bố chú ý đến, Lam Tiểu Bố chú ý đến gia hỏa này, chỉ yếu là vì hắn ta cảm nhận được một chút đạo vận quen thuộc từ trên người gia hỏa này.

Thất Trụ Thiên nói, “Người này ta biết, nghe nói bây giờ đang đi theo Dương Thiên. Nhưng mà trước khi đi theo Dương Thiên, người này thật sự không đơn giản…”

Thất Trụ Thiên đột nhiên ngừng lại, sau đó lông mày nhíu chặt.

“Sao thế?” Lam Tiểu Bố không hiểu hỏi.

Mặc dù Thất Trụ Thiên nhíu mày, nhưng trong mắt lại có chút khó hiểu, “Kỳ quái, ta biết rõ tên Thích Dị Nhân này không đơn giản, nhưng ta lại không nghĩ ra được rốt cuộc hắn đã làm ra chuyện gì không đơn giản?”

Đạo tắc Di Vong? Mạc Vô Kỵ và Lam Tiểu Bố đồng thời nghĩ đến cái này, liếc mắt nhìn nhau, lập tức nhận ra gia hỏa này có khả năng có liên quan đến Hồng Quân.

“Mạn Vi, nếu không thì ngươi cũng ở lại Thất Trụ Thiên thế giới đi, ta cảm thấy lần này đến Đại Hoang thế giới không đơn giản như vậy đâu.” TRong lòng Lam Tiểu Bố mơ hồ cảm thấy hơi bất an.

Tề Mạn Vi không chút do dự lắc đầu, “KHông được. Ngươi nói chờ đến khi ta bước vào Tạo Hóa cảnh sẽ cưới ta, bây giờ ta đã đến bước đại đạo thứ bảy rồi, nhưng ngươi vẫn không cưới ta, thậm chí ngươi còn không cho ta đi cùng với ngươi.”

Tính cách Tề Mạn Vi trực tiếp, dám yêu dám hận, đối với nàng, không có gì là không thể nói.

Lam Tiểu Bố xấu hổ, nếu xét về dung mạo, hắn đã từng gặp được hai nữ tử xinh đẹp nhất, một là Ôn Khả Xu ở Đại Hoang Thần Giác lúc trước, một người chính là Tề Mạn Vi trước mắt. Hơn nữa Tề Mạn Vi là Hỗn Độn Đạo Thể, hắn thành hôn với Tề Mạn Vi, đối với hắn mà nói là vô cùng có ích.

CHỉ là trước mắt hắn vẫn luôn hiện ra hình ảnh của Lạc Thải Tư, nếu như nói hắn cưới Tề Mạn Vi, Tô Sầm và Tả Uyển âm sẽ không nói gì cả, nhưng trong lòng Lạc Thải Tư nhất định sẽ không vui.

Thất Trụ Thiên cười ha ha một tiếng, “Tiểu Bố đạo hữu, Vô Kỵ đạo hữu, không bằng thế này, các ngươi trì hoãn một chút, đến Thất Trụ Thiên thế giới ta. Ta sẽ tổ chức một tiệc cưới thật lớn cho Tiểu Bố đạo hữu và Tề Mạn Vi đạo hữu, còn cả Vô Kỵ đạo hữu và Trang Tích Nguyệt đạo hữu, đảm bảo khiến mọi người hài lòng.”

Trang Tích Nguyệt nghe thấy vậy, hai mắt sáng lên, trong lòng nàng có chút chờ mong.

Mạc Vô Kỵ cười khổ nói, “Thất Trụ Thiên, ngươi đừng có điểm loạn uyên ương, ta và Tích Nguyệt sư muội chỉ là người quen cũ, không phải là loại quan hệ như ngươi nghĩ.”

Chương 2583 - Xuất xứ của bạch cốt trong Táng Đạo đại nguyên. (2)

Thất Trụ Thiên là một lão cáo già, chỉ cần nhìn lướt qua sắc mặt Trang Tích Nguyệt là biết, đây là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình mà, hắn ta cũng không thể cưỡng cầu, chỉ có thể cười khan.

Lam Tiểu Bố chỉ có thể truyền âm cho Tề Mạn Vi, “Mạn Vi sư muội, ngươi đối với ta như vậy, trong lòng ta đã xem ngươi là thê tử, chỉ là chuyện thành hôn cần phải có Thải Tư chứng kiến mới dược, ta cảm thấy mình đã có lỗi với Thải Tư.”

Tề Mạn Vi gật đầu, không hề có chút bất mãn nào. Nàng biết mình là kẻ đến sau, hơn nữa Lam Tiểu Bố không chỉ một lần nhắc đến Lạc Thải Tư với nàng. Chính mình đi theo Lam Tiểu Bố, đã đến bước đại đạo thứ bảy, còn Lạc Thải Tư có vẻ như chỉ mới đến Sáng Đạo cảnh, đối với Lạc Thải Tư mà nói, có chút không công bằng. Nàng đồng thời cũng hiểu rõ, nếu như không phải vì Lạc Thải Tư, chuyện Lam Tiểu Bố cười nàng cũng sẽ không lề mà lề mề như vậy.

Thất Trụ Thiên đang định nói vài lời phá vỡ tình cảnh lúng túng, đã thấy một đạo quang mang từ đằng xa nhanh chóng lao đến.

Quy tắc trong hư không chấn động kịch liệt, giờ phút này ngay cả không gian đều đang sôi trào.

“Là lão Thạch.” Lam Tiểu Bố nhận ra người đang lao đến là Thạch Trường Hành, lập tức lấy Trường Sinh Kích ra, Mạc Vô Kỵ cũng đã nhận ta là Thạch Trường Hành, hắn cũng lấy Phàm Nhân Kích ra.

Trong tay Thạch Trường Hành kéo theo một người, không biết người này sống hay chết, chỉ là từ vết máu và hơi thở hỗn loạn trên người Thạch Trường Hành, chắc hẳn Thạch Trường Hành vừa mới đánh nhau với người khác, hơn nữa còn rơi vào thế hạ phong.

“Tiểu Bố đạo hữu, Vô Kỵ đạo hữu, nhanh chóng giúp ta cản…”

Thạch Trường Hành còn chưa nói hết câu, Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ đã đồng thời bước ra, Trường Sinh Kích và Phàm Nhân Kích cuốn lên hai luồng đạo tắc Sát Phạt khác nhau đánh ra. Oanh! Mấy đạo quy tắc thần thông trong nháy mắt nổ tung trong hư không, một gia hỏa mặt người thân thú bị Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ liên thủ ngăn trở. Gia hỏa này có thân hình cao lớn, khoảng chừng một trượng. Trên cánh tay hắn ta có kéo theo một cái xiềng xích thô to.

“Bước đại đạo thứ chín?” Thất Trụ Thiên kinh ngạc nói.

Thạch Trường Hành thở ra một hơi, lắc đầu nói, “KHông phải bước đại đạo thứ chín, nhưng mà công pháp người này tu luyện rất quỷ dị, có thủ đoạn cắn nuốt đạo tắc, ta không phải là đối thủ của hắn.”

“Hắn không tính là người đi, chỉ có thể xem là một con quái vật.” Lam Tiểu Bố châm chọc một tiếng, Trường Sinh Kích trong tay lại vung lên một lần nữa.

Con quái vật mặt người thân thú này vung xiềng xích thô to trong tay lên đánh về phía Lam Tiểu Bố, nhưng mà cùng lúc đó, Phàm Nhân Kích của Mạc Vô Kỵ cũng cuốn lên trăm triệu vạn sát cơ, sau đó lĩnh vực Phàm Nhân lập tức khóa quái thú mặt người thân thú này lại.

Oanh! Xiềng xích còn chưa đụng vào Trường Sinh Kích của Lam Tiểu Bố, quy tắc trong hư không đã nổ liên miên, sau đó Mạc Vô Kỵ lại đánh ra một quyền.

Bởi vì bị lĩnh vực của Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ trói buộc, cộng thêm đáng đấu pháp với Lam Tiểu Bố, một quyền đạo tắc này của Mạc Vô Kỵ chuẩn xác mà đánh vào người tên gia hỏa mặt người thân thú này, một tiếng kêu rên đau đớn thảm thiết vang lên, sau đó quái thú mặt người thân thú này lại có thể xé mở lĩnh vực mà Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ liên thủ tạo ra, chạy thoát, chỉ trong nháy mắt đã biến mất.

“Tiểu Bố, ngươi có cảm thấy gia hỏa này có chút quen thuộc?” Mạc Vô Kỵ không đuổi theo mà trầm giọng hỏi một câu.

“Bạch cối trong Táng Đạo đại nguyên kia?” Lam Tiểu Bố cũng cảm nhận dược, bạch cốt ở Táng Đạo đại nguyên kia chắc hẳn cùng đồng loại với tên gia hỏa này.

“Thứ này thật lợi hại, khi ta nhìn thấy nó, nó đang giết người này. Từ pháp bảo của người này, ta cảm nhận được có vết tích luyện khí của Vô Kỵ đạo hữu, cho nên mới ra tay giúp một chút.” Thạch Trường Hành thả nam tử trong tay xuống, nhưng mà người này đã hôn mê, đạo tắc trên người hỗn loạn, bị thương rất nặng.

“u Bình?” Lam Tiểu Bố cuối cùng cũng nhận ra tu sĩ cả người vết thương chồng chất, dường như không còn hình người này là ai, chính là u Bình đã chạy trốn cùng hắn và Mạc Vô Kỵ. Không ngờ u Bình cũng đến đại vũ trụ, hơn nữa còn bị thương nặng như vậy.

Mạc Vô Kỵ bắn ra một viên đan dược, đan dược bay vào trong miệng u Bình, u Bình mở mắt ra, nhìn thấy Mạc Vô Kỵ và Lam Tiểu Bố, lập tức vui mừng nói, “Đa tạ Mạc huynh và Lam huynh lại cứu ta một mạng.”

Sau khi nói xong, hắn ta giãy dụa muốn ngồi dậy, vận chuyển công pháp chữa thương.

“Không ngờ ngươi cũng đến đại vũ trụ, thứ truy sát người là gì vậy?” Lam Tiểu Bố hỏi.

“Đó là thổ dân của đại vũ trụ, mỗi người đều cường hãn đến cực hạn, hơn nữa nơi bọn hắn chiếm cứ ở đại vũ trụ là nơi có nguyên khí thiên địa nồng đậm nhất…”

Lời u Bình nói còn chưa dứt đã bị Thất Trụ Thiên cắt ngang, “Ngươi nói là Thiên Mông Nhân sao?”

u Bình lập tức vội vàng gật đầu, “Đúng, chính là Thiên Mông Nhân.”

“Thiên Mông Nhân là gì?” Lam Tiểu Bố nhíu mày hỏi.

Thạch Trường Hành nghe thấy Thiên Mông Nhân, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng, rất rõ ràng cũng biết Thiên Mông Nhân là gì.

Thất Trụ Thiên hít vào một hơi, chậm rãi nói, “Thực lực của Thiên Mông Nhân rất đáng sợ, cũng may trí lực thấp, không đánh dấu lãnh thổ, nếu không thì chúng ta cũng không thể nào đến đại vũ trụ. Theo lý mà nói, người mới là Đạo Thể phù hợp với tu đạo nhất, nhưng Thiên Mông Nhân thì hoàn toàn không cần tu luyện, chỉ cần hô hấp cũng có thể tăng thực lực của mình lên, hơn nữa khi còn cấp bậc thấp, cực ít khi gặp phải trở ngại. Vào thời điểm ban đầu, đại vũ trụ chính là do Thiên Mông Nhân khống chế. Chúng ta chỉ là kẻ đến sau, hơn nữa ta còn đến sau mấy Đạo Tổ kia một chút. Nhưng vừa rồi tên kia cũng không phải là Thiên Mông Nhân mà, Thiên Mông Nhân không phải mặt người thân thú…”

Chương 2584 - Thiên Mông Nhân.

Sau khi nói xong, Thất Trụ Thiên lại tự lẩm bẩm, “Không đúng, theo lý mà nói, Thiên Mông Nhân có ảnh hưởng to lớn với đại vũ trụ ta như vậy, ta không có lý nào phải đợi người khác nhắc đến thì mới nhớ đến…”

“Thật ra Thiên Mông Nhân được sinh ra trong Hỗn Độn, bọn hắn là loại duy nhất có thể di chuyển trong Hỗn Độn, có chút giống…” Thạch Trường Hành đứng bên cạnh bổ sung, lập tức nhìn về phía Thái Xuyên, “Đúng rồi, có chút giống Thái Xuyên.”

TRong lòng hắn ta thật sự cũng cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao sau khi u Bình nhắc đến Thiên Mông Nhân, hắn ta mới nghĩ đến Thiên Mông Nhân của đại vũ trụ, mà trước đó thì không hề nhớ đến?

“Đúng.” Thất Trụ Thiên lại bổ sung, “Ban đầu Thiên Mông Nhân chính là được sinh ra trong Hỗn Độn, Thiên Mông Nhân được sinh ra trong Hỗn Độn càng thích hợp tu luyện đại đạo hơn người. Cộng thêm quy tắc thiên địa của đại vũ trụ hoàn thiện, nguyên khí thiên địa nồng đậm đến cực hạn, thực lực của Thiên Mông Nhân tăng lên rất nhanh. Nhưng mà Thiên Mông Nhân cũng có một khuyết điểm, thời điểm ban đầu, Thiên Mông Nhân chỉ có thể sinh ra từ trong Hỗn Độn, nhưng lại không thể tự sinh sôi. Cho nên Thiên Mông Nhân được sinh ra cực ít, hoàn toàn không thể nào tạo thành uy hiếp quá lớn cho tu sĩ.

Sau này khi nhân loại phát hiện ra đại vũ trụ, xem đại vũ trụ là vũ trụ cao cấp, đông đảo tinh cầu, vị diện hầu như chen chúc nhau đến, bọn hắn vừa đến đã mang theo cả một tinh cầu. Cái này khiến cho thế lực nhân loại ở đại vũ trụ tăng vọt.”

Lam Tiểu Bố biết, ở đại vũ trụ có rất nhiều tinh cầu, những tinh cầu này thật ra chính là tinh cầu đến từ bên ngoài. Trên thực tế, chẳng những là đại vũ trụ, bên ngoài đại vũ trụ cũng có rất nhiều tinh cầu đang chuẩn bị tiến vào đại vũ trụ.

Bởi vì đại vũ trụ đối với bọn hắn mà nói, mới thật sự là vũ trụ cao cấp, ở chỗ này mới có thể bước vào tầng đại đạo cao hơn. Đối với người tu đạo mà nói, không có gì có sức hấp dẫn hơn bước vào tầng thứ đại đạo cao hơn.

“Sau khi tu sĩ nhân loại tiến vào đại vũ trụ đã triển khai vây giết Thiên Mông Nhân. Mà Thiên Mông Nhân vì ngăn cản tu sĩ nhân loại tiến vào đại vũ trụ, cũng bắt đầu tàn sát tu sĩ nhân loại. Chỉ là Thiên Mông Nhân tương đối ít, hơn nữa trí lực yếu hơn so với nhân loại, cộng thêm bọn hắn không biết dùng mưu đồ, cuối cùng theo thời gian dần dần trôi qua đã bị nhân loại tàn sát hầu như không còn.” Thất Trụ Thiên thở dài.

Mạc Vô Kỵ lắc đầu, “Đại vũ trụ vô cùng mênh mông, nếu như Thiên Mông Nhân thật sự sinh ra từ trong Hỗn Độn, muốn tàn sát hết là chuyện không có khả năng. Ví dụ như tên vừa rồi đã chạy trốn kia, không phải chính là Thiên Mông Nhân sao?”

Thất Trụ Thiên lại nói, “Lúc trước cho dù không phải tàn sát đến mức hầu như không còn, Thiên Mông Nhân cũng không có bất cứ uy hiếp gì. Bởi vì mỗi một cái xương cốt của Thiên Mông Nhân đều ẩn chứa đạo tắc đại đạo Hỗn Độn, mỗi một cái đều có giá trị cực cao, cái này khiến cho rất nhiều tu sĩ nhân loại tìm kiếm Thiên Mông Nhân để săn giết. Mặc dù đại vũ trụ to lớn, nhưng nơi có thể sinh tồn cũng không nhiều, hơn nữa mục đích duy nhất của tu sĩ, chính là vì tăng thực lực của mình. Vô số năm trôi qua, đã sớm không còn nhìn thấy Thiên Mông Nhân nữa. Không ngờ hôm nay lại nhìn thấy Thiên Mông Nhân, chẳng qua là vì sao lại là mặt nguời nhỉ?”

“Quả thật là như vậy, đừng nói là người khác, cho dù là ta và Thất Trụ Thiên, cũng đã từng giết Thiên Mông Nhân, lấy được xương cốt Thiên Mông Nhân. Chỉ là lúc trước, trí lực của Thiên Mông Nhân có chút yếu, hơn nữa không biết làm sao để chạy trốn. CHo dù thực lực bọn hắn rất mạnh, nhưng mà bọn hắn cũng chỉ có thể phát huy nhiều nhất là một phần mười thực lực mà thôi.” Thạch Trường Hành nói.

“Không phải, bây giờ Thiên Mông Nhân đã bắt đầu sinh sôi, bọn hắn có thể tự mình sinh sôi.” u Bình đôt nhiên nói.

“Tự mình sinh sôi?” Ngay cả Thạch Trường Hành và Thất Trụ Thiên đều có chút kinh ngạc.

Thiên Mông Nhân không thể nào tự sinh sôi được, đây là sự thật đã được công nhận, nếu như Thiên Mông Nhân có thể tự mình sinh sôi, thậm chí có trí lực cường đại, đừng nói là nhân loại có thể sinh tồn ở đại vũ trụ, cho dù đứng vững gót chân ở đại vũ trụ thôi cũng khó khăn.

u Bình gật đầu, “Đúng vậy, Thiên Mông Nhân không bị giết sạch, bọn hắn còn tìm ra được cách sinh tồn của riêng mình. Thiên Mông Nhân thông qua cách thay đổi đạo tắc thiên địa, bắt đi rất nhiều nữ tử nhân loại tiến hành sinh sôi, hơn nữa trong quá trình chiến đấu với tu sĩ nhân loại, trí lực cũng đã dần dần được khai phá, bây giờ đã không khác gì nhân loại. Bọn hắn thông qua nhân loại sinh ra hậu đại, khuyết điểm duy nhất chính là khi tu luyện không thể giống như Thiên Mông Nhân chân chính ít khi gặp phải bình cảnh, bây giờ bọn hắn cũng cần có các loại tài nguyên, cần đến thiên tài địa bảo.”

“KHó trách lại có mặt người, cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải sẽ có cùng một dạng với con người sao?” Thất Trụ Thiên lẩm bẩm một câu.

“Làm sao mà ngươi biết được chuyện này?” Lam Tiểu Bố nghi ngờ hỏi.

u Bình nói, “Ta chịu… A, sao ta lại không nghĩ ra được nhỉ?”

“Đừng nghĩ nữa, chỉ cần nói ra lời người muốn nói thôi.” Mạc Vô Kỵ lập tức nghĩ đến đạo tắc Di Vong, cái đạo tắc Di Vong này rất quỷ dị, ít nhất thì hắn chỉ biết đến loại đạo tắc này, chứ chưa từng tiếp xúc đến đạo tắc này.

“Ừm, người kia nói cho ta biết, bây giờ Thiên Mông Nhân chủ yếu là ở Đại Hoang thế giới, bảo ta tung tin tức này ra ngoài, sau đó tốt nhất là rời khỏi đại vũ trụ trước, nếu không đợi đến khi Thiên Mông Nhân quật khởi rồi, đại vũ trụ sẽ không còn người nào sống sót…”

u Bình nói đến đây, đột nhiên nhíu mày tự hỏi, qua khoảng nửa nén hương sau, hắn ta dường như nghĩ ra được gì đó, lớn tiếng nói, “Dúng rồi, là Đại Mộng Đạo, Thiên Mông Nhân dung hợp với Đại Mộng Đạo…”

Chương 2585 - Thiên Mông Nhân. (2)

Suy nghĩ tựa hồ bị kẹt lại, không nghĩ ra được gì nữa.

Lam Tiểu Bố nhíu mày, “u Bình, Đại Mộng Đạo là đạo tắc đại đạo của Mông Mỗ Đại Diễn, ngươi có xuất thân từ Mông Mỗ Đại Diễn, chẳng lẽ hang ổ Mông Mỗ Đại Diễn ngươi đang ở chỗ này hay sao?”

“Ta không biết, nhưng ta luôn có cảm giác, nếu như ta không phải là người của Mông Mỗ Đại Diễn, ta chắc hẳn không thể tìm được chỗ kia.” u Bình nói theo bản năng.

“Ta luôn cảm thấy cái đạo môn Mông Mỗ Đại Diễn này có chút kỳ quái. Theo lý mà nói, Mông Mỗ Đại Diễn ở đại vũ trụ, Thất Trụ Thiên và lão Thạch phải biết mới đúng, nhưng bọn hắn hình như đều không biết đến.” Mạc Vô Kỵ nói.

Thất Trụ Thiên gật đầu, “Mông Mỗ Đại Diễn thì ta biết, nhưng cái tông môn này hình như rất bình thường…”

Mạc Vô Kỵ đột nhiên vung tay ra tạo dựng một không gian thế giới phàm nhân, sau đó nói với u Bình, “u Bình, tin tức ngươi lấy được cũng không lâu, cho dù bị đạo tắc DI Vong ảnh hưởng, có lẽ ngươi cũng có thể nhớ được một chút. Bây giờ ngươi tiến vào không gian quy tắc mà ta tạo dựng này, xem thử có thể nhớ được hay không.”

Cái Mạc Vô Kỵ tạo dựng ra chính là không gian quy tắc Phàm Nhân thuộc về mình, không bị quy tắc thiên địa của đại vũ trụ ảnh hưởng.

“Được.” u Bình không chút do dự, trực tiếp bước vào không gian do Mạc Vô Kỵ tạo dựng ra.

“Ngươi vận chuyển đại đạo mình theo từng chu thiên, sau đó cố gắng nhớ lại chuyện khi đi đến đại vũ trụ.” Giọng của Mạc Vô Kỵ vang lên bên tai u Bình.

u Bình dựa theo lời Mạc Vô Kỵ nói, vừa vận chuyển công pháp chữa thương, vừa nhớ lại chuyện khi mình đến đại vũ trụ.

Đúng rồi, bởi vì tu vi của hắn ta còn thấp, cho nên ở bên ngoài đại vũ trụ, hắn ta có gia nhập vào một tinh cầu là Quảng Đình Tinh. Một cường giả của Quảng Đình Tinh bước vào bước đại đạo thứ năm, sau đó dẫn theo toàn bộ người của tinh cầu tiến vào đại vũ trụ, đặt chân tại Cực Thịnh thế giới…

Sau khi đến Cực Thịnh thế giới, hắn ta rời khỏi Quảng Đình Tinh, đồng thời ở chỗ này đột phá đại đạo của mình, bước vào bước đại đạo thứ tư. Cái này khiến hắn ta mừng rỡ như điên, sau đó hắn ta muốn tiếp tục đi tìm cơ duyên bước đại đạo thứ năm, lại cảm nhận được nơi có thể giúp hắn ta bước lên tầng đại đạo cao hơn, cho nên hắn ta đến đó…

Khi hắn ta phát hiện nơi này là đạo tràng đại đạo của Mông Mỗ Đại Diễn, hắn ta suýt chút nữa bị dọa rớt tim, hắn ta nhanh chóng muốn chạy đi. Chỉ là có một tên thủ hộ của Mông Mỗ Đại Diễn đã cản hắn ta lại, hắn ta biết lúc này không thể đi Mông Mỗ Đại Diễn được, cho nên điên cuồng chạy trốn.

Sau khi hắn ta chạy trốn, được một đạo nhân cứu được. Hắn ta hỏi thăm đối phương, đối phương nói, đối phương chỉ là một phân thân, cho dù có nói cho hắn ta biết, hắn ta cũng sẽ quên. Nhưng mà đối phương nói cho hắn ta biết, bảo hắn ta nhanh chóng ra ngoài đưa tin, nói Thiên Mông Nhân liên thủ với Mông Mỗ Đại Diễn, bọn hắn chẳng những hoàn thiện trí lực, còn bắt đầu sinh sôi hậu đại. Còn tiếp tục nữa, Thiên Mông Nhân sẽ chiếm cứ toàn bộ đại vũ trụ, tu sĩ đại vũ trụ nếu như muốn đối kháng, vậy thì nhất định phải liên thủ. Nếu muốn bảo tồn thực lực, phải nhanh chóng rời khỏi đại vũ trụ…

Nhưng sao không nghĩ ra được người đó tên gì nhỉ? Sau đó nữa, tin tức hắn ta chạy trốn hình như bị Thiên Mông Nhân biết được, sau đó đuổi giết hắn ta.

“Ta nhớ được một chút rồi.” u Bình dừng suy nghĩ nói.

“Ngươi nói hết những gì ngươi nhớ ra đi.” Mạc Vô Kỵ nói.

u Bình nói hết tất cả những chuyện mà hắn ta vừa mới nhớ được ra, chỉ là vẫn thể nào nhớ được người cứu hắn ta là ai.

“Ta vẫn cho rằng đạo tắc Di Vong có liên quan đến Hồng Quân lão tổ, không ngờ lại có liên quan đến Thiên Mông Nhân.” Lam Tiểu Bố cảm thán một câu nói ra.

Ở đại vũ trụ tạo dựng ta được đạo tắc Di Vong, đây không phải là thần thông bình thường có thể làm được, theo Lam Tiểu Bố nghĩ, chí có loại nhân vật như Hồng Quân lão tổ mới có tư cách bố trí đạo tắc Di Vong này.

Sắc mặt Thất Trụ Thiên có chút khó coi, “Ở đại vũ trụ lại có người có thể bố trí đạo tắc Di Vong, nếu như là Thiên Mông Nhân bố trí ra, vậy thì người tộc Thiên Mông này mạnh đến mức nào chứ?”

Rất rõ ràng, Thất Trụ Thiên đã đoán được đạo tắc Di Vong là do ai bố trí ra, nhất định là Thiên Mông Nhân. Thiên Mông Nhân bị tu sĩ giết chóc ở đại vũ trụ đến mức gần như tuyệt chủng, cho nên bọn hắn bố trí đạo tắc Di Vong, chính là muốn tất cả mọi người lãng quên đi bọn hắn, sau đó bọn hắn lén lút sinh sống phát triển.

Chờ đến khi bọn hắn trưởng thành rồi, đầu tiên sẽ tiêu diệt những tu sĩ đại vũ trụ có huyết hải thâm thù với bọn hắn.

Mạc Vô Kỵ lắc đầu nói, “Ta hoài nghi cái đạo tắc Di Vong này chưa chắc Thiên Mông Nhân có thể bố trí được.”

“Chẳng lẽ còn có người khác sao?” Thạch Trường Hành khó hiểu nhìn Mạc Vô Kỵ.

Mạc Vô Kỵ cười cười, “Chưa chắc phải là người, cũng có thể là vật. Nếu như là Vũ Trụ Thụ, vậy thì nó có thể tùy tiện dung nhập đạo tắc Di Vong vào trong quy tắc thiên địa của đại vũ trụ.”

Tất cả mọi người đều im lặng, rõ ràng lời Mạc Vô Kỵ nói rất đúng, nếu như Vũ Trụ Thụ bố trí một đạo đạo tắc Di Vong, quả thật vô cùng dễ dàng dung nhập vào trong quy tắc thiên địa ở đại vũ trụ.

Thế nhưng Vũ Trụ Thụ sao lại bố trí ra đạo tắc Di Vong giúp Thiên Mông Nhân?

“Vô Kỵ, nếu như Thiên Mông Nhân bố trí ra đạo tắc Di Vong, vì sao lại phải lãng quên đi Hồng Quân lão tổ? CÒn tên Dương Thiên kia nữa, có phải là người của tộc Thiên Mông không?” Lam Tiểu Bố hỏi.

Mạc Vô Kỵ im lặng một hồi lâu sau mới lên tiếng, “Có lẽ chỉ có Hồng Quân lão tổ mới có thể giải quyết được Thiên Mông Nhân, cho nên trước khi Thiên Mông Nhân quật khởi, phải khiến cho tất cả mọi người quên đi Hồng Quân lão tổ, nói như vậy thì Nhân tộc ở đại vũ trụ sẽ trở nên năm bè bảy mảng, không có sức chống cự.”

Chương 2586 - Bộ tộc Thiên Nhân

Lam Tiểu Bố gật đầu, một lát sau lại nói ra, “Từ góc độ nào đó mà nói, Hồng Quân lão tổ, hay là Dương Mi lão tổ, đều được xem như người tộc Thiên Mông nhỉ? Nói vậy thì, rất có thể là do Vũ Trụ Thụ tạo ra đạo tắc Di Vong, là bởi vì Vũ Trụ Thụ cũng có thể được xem như thuộc bộ tộc Thiên Mông.”

Cho dù là Dương Mi hay Hồng Quân, thậm chí bao gồm cả Bàn Cổ Đại Thần, đều được sinh ra trong Hỗn Độn, nếu như được sinh ra trong Hỗn ĐỘn, sao lại không phải là tộc Thiên Mông? Còn về Vũ Trụ Thụ, cũng được sinh ra từ trong Hỗn Độn, cái này chẳng phải cũng là tộc Thiên Mông sao?

“Còn có một vấn đề nữa, nếu như người nhắc nhở u Bình chính là Hồng Quân lão tổ, vậy thì hắn đang làm gì?” Mạc Vô Kỵ nghĩ không thông.

u Bình biết Mạc Vô Kỵ đang hỏi hắn ta, hắn ta chỉ có thể lắc đầu, “Ta không thể nào nghĩ nổi, cũng không biết hắn đang làm gì.”

“u Bình, ngươi không còn tu luyện đạo tắc Đại Mộng đúng không? Vì sao vẫn có thể tìm được đạo tràng Mông Mỗ Đại Diễn?” Lam Tiểu Bố nghĩ đến.

Bởi vì u Bình cảm nhận được cơ duyên, cho nên mới tiến vào đạo tràng Mông Mỗ Đại Diễn, sau đó bị người ta phát hiện ra.

u Bình lắc đầu, “Ta cũng không biết, luôn cảm thấy đầu óc rất mơ hồ.”

Lam Tiểu Bố lại dùng đến Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng ra mô hình kết cấu của u Bình, lúc trước tu vi của hắn có hạn, cho dù có Vũ Trụ Duy Mô, có một vài thứ có lẽ cũng không thể điều tra ra được.

Quả nhiên, lần này chi mất nửa nén hương, Lam Tiểu Bố đã nói, “u Bình, trong cơ thể ngươi có một cái ấn ký đạo tắc, đạo tắc này tạm thời không ảnh hưởng đến đại đạo của ngươi. Ta nghĩ cái đạo tắc này, rất có thể là thứ để Mông Mỗ Đại Diễn tìm được ngươi... Chỉ là cái đạo tắc này rất kỳ quái, không giống đạo tắc Đại Mộng lắm...”

Sắc mặt u Bình hơi tái, vội vàng nói, “Mong Lam đạo hữu hãy gỡ bỏ cái đạo tắc này giúp ta.”

Lam Tiểu Bố cũng không ra tay, mà lấy một cái thủy tinh cầu ra đưa cho Mạc Vô Kỵ, “Vô Kỵ, đây là mô hình kết cấu của cái ấn ký đạo tắc trong người u Bình, ngươi tu luyện Phàm Nhân Đạo, gỡ bỏ cái ấn ký này có lẽ sẽ an toàn hơn.”

Đại đạo của Mạc Vô Kỵ dùng gỡ bỏ loại vật như ấn ký này, sẽ không có chút khó khăn nào, lại có thêm mô hình kết cấu của Vũ Trụ Duy Mô, có thể khẳng định Mạc Vô Kỵ có thể im hơi lặng tiếng mà gỡ bỏ đi ấn ký trên người u Bình.

Mạc Vô Kỵ nắm lấy thủy tinh cầu, thần niệm mở ra, mấy đạo tắc Phàm Nhân lập tức thẩm thấu vào trong người u Bình, chỉ trong chớp mắt đã gỡ đi một ấn ký đạo tắc trên người u Bình.

“Cái này quả thật không phải đạo tắc Đại Mộng.” Mạc Vô Kỵ phong ấn cái ấn ký này lại, nói một câu.

Lam Tiểu Bố nói, “Từ tu chân giới, Tiên giới rồi đến giới vực và vị diện cao hơn, khắp nơi đều có người của Đại Mộng Đạo, có một vài gia hỏa Đại Mộng Đạo thậm chí còn dùng Yểm Ma nuốt sống một tinh cầu và giới vực. Những người này chỉ sợ không phải là vì lấy lại đại vũ trụ một lần nữa, mà là muốn khống chế toàn bộ Hạo Hãn. Cho dù chúng ta có rời khỏi đại vũ trụ, chỉ sợ cũng không thể nào chỉ lo cho bản thân mình.”

“u Bình, ngươi có thể dẫn bọn ta đến chỗ lúc trước hay không?” Thạch Trường Hành đột nhiên nói.

u Bình có chút do dự rồi nói, “Chắc là có thể, cho dù không thể tìm đến chỗ kia một cách chính xác, cũng có thể tìm được phương vị đại khái.”

Lam Tiểu Bố lắc đầu, “Bây giờ không thể đi, như tên Thiên Mông Nhân vừa rồi kia, nếu như chúng ta đối phó với một người thì mặc dù có thể xử lý được nhưng vẫn có chút quá sức. Nếu như đến chỗ kia, Thiên Mông Nhân quá nhiều, chúng ta đi đến đó là chịu chết sao? Hơn nữa trừ Thiên Mông Nhân còn có người Mông Mỗ Đại Diễn, chúng ta với Mông Mỗ Đại Diễn chính là đại thù sinh tử đó.”

“Thực lực vẫn còn quá thấp.” Mạc Vô Kỵ cũng cảm thán một tiếng, sau đó nói, “Ta và Tiểu Bố nhất định phải đến Đại Hoang thế giới tìm kiếm Dương Thiên trước, sau đó chúng ta tranh thủ thời gian mà bước vào bước đại đạo thứ tám.”

u Bình giống như vừa nghĩ ra cái gì đó, vội vàng nói một lần nữa, “Đạo nhân kia còn nói cho ta biết, mặc dù hắn nói muốn đối phó được thì nhất định phải liên thủ, có thể nói ở nơi này không ai có thể ngăn cản tộc Thiên Mông tiêu diệt Nhân tộc đoạt lại đại vũ trụ, cho dù qua trăm vạn năm sau cũng không có loại người này tồn tại. Cho nên đại vũ trụ bị tộc Thiên Mông chiếm cứ là chuyện tất nhiên...”

“Chưa chắc đâu, nếu như thực lực của Mạc huynh và Lam huynh tăng thêm một tầng nữa thì sao?” Thất Trụ Thiên có chút không phục nói.

Hắn ta biết rất rõ tiềm lực và thực lực của Mạc Vô Kỵ và Lam Tiểu Bố, hơn nữa sở dĩ hắn ta nói như vậy, cũng là đang tính luôn cả bản thân mình vào. Bởi vì từ giờ trở đi, hắn ta cũng là người tu luyện đại đạo tự thân. Nói cách khác, trừ Mạc Vô Kỵ và Lam Tiểu Bố ra, tương lai Thất Trụ Thiên hắn ta cũng không phải là người tầm thường.

“Tiểu Bố, ta vẫn nên ở lại nơi này chuẩn bị đột phá lên bước đại đạo thứ tám thôi.” Ngay cả Tề Mạn Vi cũng cảm nhân được, một khi Thiên Mông Nhân thật sự giết ra ngoài, với bước đại đạo thứ bảy như bọn hắn cũng không thể nào ngăn cản được. Lời cam kết thì Lam Tiểu Bố cũng đã hứa với nàng, nếu như tất cả tu sĩ Nhân tộc ở đại vũ trụ đều bị tộc Thiên Mông đuổi đi hoặc giết chết, vậy thì lời hứa hẹn của Lam Tiểu Bố với nàng chỉ sợ sẽ không thực hiện được. Cho nên nàng chỉ có thể tăng thực lực của mình lên, tương lai mới có thể giúp được nhiều chuyện hơn.

Chương 2587 - Bộ tộc Thiên Nhân (2)

Mạc Vô Kỵ trầm giọng nói, “Đúng vậy, mọi người tốt nhất nên chuẩn bị bế quan tu luyện ngay đi, ta và Tiểu Bố đến Đại Hoang thế giới xác nhận tình huống xong thì sẽ lập tức quay về. Còn về nơi tu luyện, tuyệt đối không thể tu luyện ở nơi tầm thường. Nếu như tộc Thiên Mông có thể khiến đạo tắc Di Vong dung nhập vào quy tắc thiên địa của đại vũ trụ, vậy thì cũng có khả năng dung nhập các loại đạo tắc thiên địa khác. Mọi người tốt nhất vẫn nên vào khu vực Hỗn Độn để tu luyện.”

“Vậy thì đến khu vực Khô Sinh Hỗn Độn đi, Thái Xuyên, ngươi dẫn theo mọi người đi đi. Có ngươi ở đây, khu vực Khô Sinh Hỗn Độn hoàn toàn có thể trở thành một đạo tràng tu luyện Hỗn Độn.” Lam Tiểu Bố nói.

Sau khi nói xong, Lam Tiểu Bố lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho u Bình, “u Bình, tài nguyên tu luyện của ngươi hơi ít, đồ trong chiếc nhẫn này cho ngươi, tranh thủ chờ đến khi chúng ta trở về, tất cả mọi người ít nhất phải bước vào bước đại đạo thứ sáu.”

Sách Khổ Huệ Thăng, Đỗ Bố, Phương Chi Khuyết đã từng tham gia tranh đoạt Vũ Trụ đạo quả, trên người đều có một đống Vũ Trụ đạo quả, tấn cấp càng đơn giản hơn.

“Bước đại đạo thứ sáu?” u Bình giật mình, đừng nói là bước đại đạo thứ sáu, bay giờ ngay cả bước đại đạo thứ năm hắn ta cũng không dám yêu cầu.

“Trong chiếc nhẫn này còn có Vũ Trụ đạo quả, tư chất của ngươi mặc dù bình thường, nhưng mà có Vũ Trụ đạo quả, ngươi chắc hẳn có thể bước vào bước đại đạo thứ bảy.” Lam Tiểu Bố biết suy nghĩ của u Bình.

Tề Mạn Vi nghĩ đến Vũ Trụ đạo quả mười vân trong thế giới của mình, lần này cho dù như thế nào nàng cũng phải bước vào bước đại đạo thứ tám, nếu không nàng cũng chẳng thể giúp gì nhiều.

Mạc Vô Kỵ cũng lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho Trang Tích Nguyệt, “Tích Nguyệt sư muội, tu vi của ngươi cũng hơi thấp, đại vũ trụ sắp biến đổi, ngươi cũng phải nhanh chóng nắm bắt thời gian.”

“Vâng, đa tạ Mạc đại ca.” Trang Tích Nguyệt kích động nắm lấy chiếc nhẫn, cái nàng để ý không phải là chiếc nhẫn này và đồ vật ở trong đó, mà là không ngờ Mạc Vô Kỵ lại đưa cho nàng một chút tài nguyên tu luyện, đây là có để ý đến nàng.

“Được rồi, chúng ta đi thôi. Cú Mang, ngươi cũng đi cùng với chúng ta đi. Bởi vì ngươi đến từ Đại Hoang thế giới, biết rõ về Đại Hoang thế giới hơn chúng ta một chút.” Lam Tiểu Bố nói với Cú Mang.

Thật ra thực lực của Cú Mang rất mạnh, nếu như không phải bị người ta áp chế đạo tắc đại đạo, hắn ta hoàn toàn không bị đuổi giết thảm như vậy.

...

“Hay là chúng ta đến An Lạc Thiên Thành trước, sau đó từ An Lạc Thiên Thành dùng truyền tống trận, nếu không muốn đến được Đại Hoang thế giới không biết phải đến ngày tháng năm nào nữa.” Sau khi Lam Tiểu Bố nói xong thì lấy Thất Giới Thạch ra, quay về An Lạc Thiên Thành một lần nữa.

“Ta cảm thấy chúng ta đến đến Duy Củ thế giới một chuyến trước, mặc dù Duy Củ thế giới đã tính toán chúng ta thất bại, nhưng mà ta cảm thấy Phá Tắc Kiếm của bọn hắn cũng không tệ. Còn một chuyện nữa, ở Duy Củ thế giới có bố trí truyền tống trận thông hướng đến các nơi, chúng ta di chuyển cũng thuận tiện hơn.” Mạc Vô Kỵ nói.

“Đúng, còn cả tên Kinh Tây Châu kia cũng không phải hạng đơn giản, có lẽ có thể hợp tác được một chút.” Lam Tiểu Bố gật đầu đống ý.

“Bạch cốt của tộc Thiên Mông kia không nên tùy tiện lấy ra, vật này một khi xuất hiện sẽ khiến người của tộc Thiên Mông chú ý đến, sau đó tìm đến chúng ta. Ta nghi ngờ cái bạch cốt mà chúng ta lấy được không hề đơn giản, rất có thể là nhân vật có địa vị cực cao ở tộc Thiên Mông.” Mạc Vô Kỵ đột ngột nhắc nhở một câu.

Lam Tiểu Bố gật đầu, cho dù Mạc Vô Kỵ không nhắc nhở hắn cũng sẽ không lấy ra. Trước đó bọn hắn đã nghĩ đến bạch cốt này là tộc Thiên Mông, đã biết thứ này tuyệt đối không thể lấy ra vào lúc này được.

Lúc Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ rời khỏi An Lạc Thiên Thành, An Lạc Thiên Thành đang vô cùng rối loạn, khắp nơi đều là giết chóc, chủ yếu là vì Vũ Trụ Thụ Diệp gây ra hỗn chiến. Chỉ là lần ày khi hai người quay lại, An Lạc Thiên Thành đã khôi phục lại trật tự. Quân tu sĩ của Trung Ương Thiên Đình đang giữ gìn An Lạc Thiên Thành, nơi này dường như chưa từng xảy ra chuyện gì, lại khôi phục trạng thái lúc trước.

“Khổ Nhất Sí kính chào Mạc đạo hữu, kính chòa Lam đạo hữu.” Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ vừa mới bước chân vào An Lạc Thiên Thành, Khổ Nhất Sí đã nhanh chóng nghênh đón.

Rất rõ ràng, An Lạc Thiên Thành có thể ổn định được cũng là nhờ đến Khổ Thiên Đế này.

Trong lòng Khổ Nhất Sí cũng vô cùng lo lắng, hắn ta biết rất rõ sức chiến đấu cường hãn của Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ. Đừng thấy rằng mọi người đều là bước đại đạo thứ bảy, hắn ta được xưng là người đứng đầu dưới Đạo Tổ, nhưng ở trong tay người ta, chỉ sợ ngay cả mười giây cũng không chống đỡ nổi.

“Đế Lan đâu?”Lam Tiểu Bố hỏi một câu.

Khi Đế Lan đại chiến với Lam Tiểu Bố, Mạc Vô Kỵ, hắn ta không nhìn thấy, nhưng mà chuyện Đế Lan Đạo Tổ bị Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ đánh chỉ còn lại một cái nguyên thần, hắn ta đã biết. Chính bởi vì biết, lúc này mới giống như cháu trai. Ngay cả Đế Lan Đạo Tổ cũng không thể chống lại hai người trước mắt này, hắn ta mà chống lại chẳng khác nào muốn chết.

Hơn nữa, đối với Đế Lan Đạo Tổ, trong lòng hắn ta cũng chẳng có chiều cung kính gì. Trên thực tế cho dù lần này không có chuyện Đế Lan bị hủy đi thân thể, tương lai khi hắn ta bước vào bước đại đạo thứ tám, cũng sẽ xử lý Đế Lan.

Theo suy nghĩ của Khổ Nhất Sí, đại vũ trụ chắc hẳn phải do hắn ta hoạch định phát triển, không còn chia ra mười đại thế giới nữa. Chờ hắn ta xử lý Đế Lan, sẽ từ từ thống nhất đại vũ trụ.

Chương 2588 - Mưu đồ của tộc Thiên Mông

Nhưng bây giờ không cần hắn ta ra tay, Đế Lan đã bị người ta đánh mất nửa cái mạng. Mà Khổ Nhất Sí cũng bắt đầu hoài nghi chí lớn trước đó của mình có phải như đang ngắm hoa trong gương, trăng trong nước hay không? Chỉ cần Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ một ngày còn chưa chết, cái kế hoạch to lớn kia của hắn ta chỉ sợ chỉ mãi là tưởng tượng mà thôi.

Chờ hắn ta đến bước đại đạo thứ tám, Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ không bước vào bước đại đạo thứ tám sao? Người ta chỉ mới bước đại đạo thứ bảy thôi, hắn ta đã kém xa rồi, bọn họ bước vào bước đại đạo thứ tám, Khổ Nhất Sí hắn ta lấy cái gì mà đấu với người ta?

“Thân thể của Đạo Tổ bị phá nát, đang tìm kiếm nơi bế quan chữa thương, ta thật sự không biết hắn đang ở đâu.” Đế Lan có bị phế hay không Khổ Nhất Sí chẳng quan tâm, hắn ta biết Trung Ương Thiên Đình bây giờ chỉ có hắn ta làm chủ, người hắn ta không nên đắc tội nhất chính là hai nguời trước mắt này.

CÒn về chuyện Đế Lan đã đi đâu, Khổ Nhất Sí thật sự không biết, nếu như biết, hắn ta sẽ không để ý đến chuyện xử lý luôn Đế Lan đâu.

Lam Tiểu Bố từ tốn nói, “Đại vũ trụ sắp biến đổi lớn, ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi. Hôm nay chúng ta đến đây, là muốn mượn dùng truyền tống trận đến Duy Củ thế giới, nơi này có truyền tống trận đi thẳng đến Duy Củ thế giới không?”

Truyền tống trận giữa các thế giới ở đại vũ trụ như thế này, cực ít khi mở ra sử dụng. Lần này diễn ra đại hội Vĩnh Sinh, cho nên mới không ngừng mở truyền tống trận ra sử dụng. Bởi vì một lần truyền tống, cái giá phải bỏ ra thật sự quá lớn.

Bây giờ người dùng truyền tống trận là Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ, Khổ Nhất Sí nào dám nói không, hắn ta vội vàng nói, “Có, có, hai vị đạo hữu mời đi theo ta.”

Truyền tống trận ở quảng trường truyền tống của Trung Ương thế giới có rất nhiều, nhưng mà Lam Tiểu Bố phát hiện, nơi này không có truyền tống trận đến Đại Hoang thế giới, hắn lập tức hỏi, “Vì sao không có truyền tống trận đến Đại Hoang thế giới?”

Khổ Nhất Sí vội vàng trả lời, “Đạo Tổ Đại Hoang thế giới có chút cường thế, lúc trước còn có chút hiểu lầm với Trung Ương thế giới chúng ta, cho nên vẫn chưa thành lập truyền tống trân.”

“Khoan đã...” Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ vừa muốn tiền đến truyền tống trận đến Duy Củ thế giới, đã nhìn thấy một người từ trong một truyền tống trận khác lao đến, người còn chưa đến, tiếng nói đã đến trước.

Mạc Vô Kỵ và Lam Tiểu Bố dừng lại, bọn hắn đã nhận ra người đến là ai, Thiên Đế Bùi Cung Hổ của Cực Thịnh thế giới.

Trong lần đại hội Vĩnh Sinh này, bởi vì Đế Lan muốn tính toán Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ, kết quả lại bị Mạc Vô Kỵ và Lam Tiểu Bố tính toán. Cuối cùng Đạo Tổ còn bình yên vô sự bên Đế Lan, trên thực tế chỉ còn lại một mình Lăng Trục Chân của Cực Thịnh thế giới.

Còn như HÌnh Gia, Thuyên, Lận Kiếp, thậm chí là bản thân Đế Lan, cũng bị hủy đi thân thể, so ra thì Thuyên chỉ bị phế đi hai chân cũng xem như tốt rồi.

Trước đó ấn tượng của Lam Tiểu Bố đối với Bùi Cung Hổ cũng không tệ, nhưng mà gia hỏa này một lòng muốn lấy Đại Vũ Trụ Thuật trong tay mình, Lam Tiểu Bố đã biết không thể nào trở thành bằng hữu với người này được. Đừng nói là Đại Vũ Trụ Thuật không liên quan gì đến Bùi Cung Hổ, cho dù có liên quan, loại đạo pháp như Đại Vũ Trụ Thuật này, hắn cũng sẽ không giao ra.

“Hóa ra là Bùi Thiên Đế, tìm ta có chuyện gì?” Giọng điệu Lam Tiểu Bố bình tĩnh.

Bùi Cung Hổ biết, chỉ cần hắn ta biết trên người Lam Tiểu Bố có Đại Vũ Trụ Thuật, vậy thì chuyện trở mặt với Lam Tiểu Bố chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Chỉ là không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà Lam Tiểu Bố đã cường đại như vậy, chẳng những Lam Tiểu Bố cường đại, ngay cả vị bằng hữu Mạc Vô Kỵ bên cạnh Lam Tiểu Bố cũng vô cùng cường đại như vậy.

Đến cả Đạo Tổ cũng không phải là đối thủ của người ta, Bùi Cung Hổ hắn ta lại càng không đáng chú ý đến.

“Lam đạo hữu, Mạc đạo hữu, mong hai vị cứu giúp Đạo Tổ của chúng ta.” Bùi Cung Hổ khom lưng thi lễ.

Lần này, ngay cả Khổ Nhất Sí cũng có chút khó hiểu, Mạc Vô Kỵ và Lam Tiểu Bố ở chỗ này, Lăng Trục Chân còn cần ai đi cứu? Có thể nói trong đại hội Vĩnh Sinh, trừ DƯơng Thiên, Đạo Tổ cường đại nhất chắc hẳn là Đế Lan, trừ Đế Lan thì chính là Lăng Trục Chân. Cho nên người có thể ngăn chặn Lăng Trục Chân, chỉ có thể là Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ.

Mạc Vô Kỵ từ tốn nói, “Theo ta được biết, Lăng Trục Chân rất thông minh, hơn nữa thực lực cũng cực mạnh, cộng thêm là Đạo Tổ của một gới, hắn còn cần chúng ta đi cứu?”

Còn một câu nữa Mạc Vô Kỵ vẫn chưa nói, bọn hắn và Lăng Trục Chân, nói chính xác ra thì chính là quan hệ thù địch, vậy mà đi tìm bọn hắn cầu cứu, gia hỏa này đúng là có bệnh vái tứ phương rồi. Ngược lại trong lòng hắn cũng cảm thấy hơi khó hiểu, là ai có thể áp chế được Lăng Trục Chân.

Bùi Cung Hổ tỉnh táo lại, hít một hơi rồi nói, “Trong lúc diễn ra đại hội Vĩnh Sinh, Cực Thịnh thế giới bị một bộ tộc không biết tên xâm lấn, hơn nữa chủng tộc này hoàn toàn không cho nhân tu một con đường sống, một đường nghiền sát không chút nương tay. Nếu như không phải vì đại hội Vĩnh Sinh không tiếp tục tiến hành nữa, chờ sau khi đại hội Vĩnh Sinh kết thúc, chẳng những Cực Thịnh thế giới, chỉ sợ càng nhiều thế giới ở đại vũ trụ đã bị chủng tộc này san bằng. Đạo Tổ của Cực Thịnh thế giới ta sau khi quay về Cực Thịnh thế giới, lập tức bị bọn người này vây công, nếu không phải Lăng Đạo Tổ dùng đến đại trận, chỉ sợ đã bị giết…”

Mạc Vô Kỵ và Lam Tiểu Bố liếc nhìn nhau, bọn hắn cũng không ngờ Thiên Mông Nhân đã sớm hành động như vậy, chứ không phải còn đang ủ mưu nữa.

Bình Luận (0)
Comment